CHƯƠNG 36
Amelia và tôi cuối cùng cũng đến được phòng Boss của tầng 80.
Cũng đã gần 24 tiếng trôi qua kể từ khi chúng tôi tìm thấy căn phòng này, nói chính xác là đúng một ngày đã trôi qua.
Chúng tôi tạm nghỉ cả một ngày vì một số lý do.
Đầu tiên, nhược điểm khi sử dụng [Ma thuật sáng tạo] của Amelia là sau khi sử dụng lần đầu thì không thể dùng trong hai ngày tiếp theo.
Với người thường, mà chắc cũng chẳng có ai, lượng ma năng tiêu thụ khi sử dụng cực kỳ lớn, nhưng Amelia sở hữu lượng MP gần như là vô hạn, vì vậy cũng không phải là vấn đề lớn lắm.
Tất nhiên là sẽ thật tuyệt nếu chúng tôi có thể đánh bại boss tầng này mà không cần dùng [Ma thuật Sáng tạo], nhưng tôi vẫn muốn khiêu chiến boss với một sự chuẩn bị đầy đủ nhất.
Lý do còn lại là cuộc huấn luyện của tôi.
Tôi muốn phong ấn kỹ năng của mình lâu nhất có thể để rèn luyện kiếm kỹ của mình.
“Amelia, chuẩn bị mọi thứ xong rồi chứ?”
“Un, chúng ta có thể vào bất cứ lúc nào.”
Tôi hỏi cô ấy trong khi làm nóng người, Amelia thì đang thiền và tập trung lại tinh thần, mở mắt ra và gập đầu đáp lại.
Tôi duỗi các ngón tay kiểm tra mọi thứ lại lần cuối.
“Ok, đi thôi.”
“Nếu Akira và tôi, hai chúng mình, mọi việc sẽ xong nhanh thôi.
“Thật tuyệt nếu chúng ta có một đối thủ như vậy.”
Tôi rút thanh ‘Yatonokami’ và đặt tay lên cánh cửa.
Lại một cánh cửa khổng lồ nhưng lại nhẹ như lông hồng nữa.
Khi chúng tôi bước vào, cánh cửa lập tức đóng lại.
“...!? Akiraaaa!!”
Trong khi tôi đang nghiêng đầu khó hiểu khi chẳng nhìn thấy gì ngoài một căn phòng trống rỗng, Amelia vẫn đang dò tìm xung quanh và hét lên với một giọng hoảng sợ mà trước đây chưa hề có.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy một thứ gì đó đang đến và nhảy về phía sau tránh ngay lập tức.
Nơi tôi vừa đứng đã hoàn toàn bị nung chảy ra.
“... cái quái gì vừa xảy ra vậy...”
Cảm giác rợn người vẫn còn đang tiếp tục chạy trong cơ thể tôi.
Amelia lại dò tìm xung quanh một lần nữa.
“... nó lại đến kìa!!”
Khi Amelia cảnh báo, tôi nhảy sang một bên né đợt tấn công.
Tôi đã không thể hoàn toàn né được đợt tấn công này và bị một vết bỏng nhỏ ở bên đùi phải.
“...kuuuu!!!”
“Akira, anh nhìn thấy rõ nó chứ?”
“...aah, chỉ một chút thôi. Tôi chưa từng thấy con quái vật nào giống nó trước đây.”
Khi tôi nói thế, khuôn mặt của Amelia tái đi và nhìn lên phía trên.
“Tôi đã từng nhìn thấy và chiến đấu với chúng trước đây,... cũng rất lâu rồi, nó là con quái vật đã cố thiêu rụi Thần Thụ và đã bị tiêu diệt bởi Kirika, cũng chính là em gái tôi. Một con rồng.”
“...Rồng!?”
Tôi vẫn nghĩ điều này là không thể và nhìn lên trần nhà.
“Gurururuaaaaaaaaaa!!!!”
Có thể nhìn thấy được một cái bóng đen to đến đáng sợ được tạo bởi một sinh vật đang ở trên trần nhà cao gần như là vô tận.
Dù là ở thế giới này chúng cũng đã được cho là đã tuyệt chủng rồi, một con quái vật với sức mạnh xứng đáng đứng đầu mọi loài quái vật.
“... mình đến flag rồi à...”
Con hắc long với đôi mắt vàng kim nhìn xuống chúng tôi.
Tôi nghĩ là một con quái vật kiểu như hắc long to thế này nên xuất hiện ở tầng cuối sẽ hợp hơn nhưng sự xuất hiện của nó nằm ngoài dự tính của tôi.
“Amelia, cô có thể dùng Ma thuật Trọng lực ghim con rồng này xuống đất được không?”
“... ừm hoàn toàn có thể. Nhưng mà tôi không biết nó to cỡ nào nếu mà nó rơi thẳng xuống như thế thì rất nguy hiểm.”
Amelia nhìn vào vết bỏng do con rồng gây ra và băn khoăn.
Trong lúc chúng tôi bàn bạc, từng đợt tấn công của con rồng vẫn như mưa liên tục trút xuống.
“Đừng lo cho tôi. Vết thương kiểu này không làm tôi chết được đâu. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này không sớm thì muốn chúng ta cũng toi.”
“...Được rồi.”
Amelia bĩu môi và miễn cưỡng gật đầu.
Cô ấy đưa tay lên và bất đầu niệm chú.
“[Ma thuật Trọng lực]. ...xuống đây con rồng kia.”
“Guaaaa!!!?”
Con Hắc long bị một lực hút khủng khiếp kéo xuống, có thể nghe thấy xương kêu lên răng rắc.
Từng cái móng của con rồng đang ghim chặt vào bị gãy, trần nhà thì bắt đầu nứt ra.
Con rồng dang cánh ra dùng toàn bộ sức lực để chống lại Ma thuật Trọng lực, lúc này đây nó không còn đủ thời gian để tấn công tôi nữa.
Không cho con rồng này một giây nghỉ ngơi, Amelia điều khiển ma thuật của cô ấy ngăn không cho con rồng thoát khỏi đó.
Một giây sau, con Hắc long rơi thẳng xuống mặt đất.
Tôi và thanh ‘Yatonokami’ đang chờ khoảng khắc này lâu quá rồi.
Rơi xuống với một lực khủng khiếp, Con rồng nhìn chằm chằm vào tôi trong khi cố vùng vẫy thoát ra.
“...xin lỗi.”
Tôi đâm thanh katana thẳng vào cổ nó.
‘Yatonokami’ xuyên qua lớp vảy đen cứng của con rồng và cắt đứt cổ họng của nó. (Đoán xem)