CHƯƠNG 33
Bọn tôi cuối cùng cũng tìm được cầu thang dẫn từ tầng 79 xuống tầng 80.
Tôi nghĩ là chúng tôi đã mất cả ngày để tìm nó.
Đường xuống lần này được ẩn đi, chúng tôi đã nghiền nát một con Minotaur và cứ thế xác của nó đè lên đường xuống làm chúng tôi mất khá nhiều thời gian.
“...mất nhiều thời gian quá.”
“Un, hơi lâu thật. Tôi cũng không nghĩ là cái cầu thang lại bị đống thịt quái vật đó đè lên.”
“Yeah. Dù sao thì người hạ con Minotaur đó là anh đúng chứ?”
“...coi như tôi không nói gì đi.”
Nếu chúng tôi không có kỹ năng đặc biệt [Vận may], chắc có lẽ giờ bọn tôi vẫn còn lang thang ở tầng 79 này mãi mất.
Vận may vô địch.
“Không biết boss lần này là gì nhỉ.”
“Rồng?”
“... vậy thì hơi lạ, chắc không phải đâu. Bình thường, những thứ kiểu vậy sẽ xuất hiện ở tầng cuối.”
“Kiểu vậy là sao?”
“Kiểu lãng mạn của đàn ông.”
Chúng tôi đi về phía trước trong khi tránh hết tất cả cạm bẫy, chúng ngày càng phức tạp và khó lường hơn.
“Chúng ta cứ vậy mà tiến tới phòng boss thôi sao?”
“Aah. Tôi muốn tăng cấp độ nhanh nhất có thể.”
“Nhưng mà nếu anh không mài dũa kỹ thuật cá nhân, thì cơ thể sẽ không theo kịp đâu.”
...Amelia đang nói chuyện nghiêm túc, thật khó tin.(trans nam chính không hề có niềm tin vào bà chị này.)
“Tôi có cảm giác như cô đang nói xấu tôi thì phải.”
“Anh tưởng tượng nhiều quá đấy. Vậy? Chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Vậy thì tôi sẽ chỉ sử dụng kiếm mà không dùng kỹ năng của tôi ở tầng này.”
Điều này tôi đã từng làm trước đây.
Nếu không lầm thì cuối cùng tôi đã nhận ra mình không thể làm được như vậy.
“Cái này, tôi cũng đã từng làm trước đây rồi, nhưng cuối cùng tôi nhận ra là tôi sẽ đi đời nếu không dùng những kỹ năng của mình.”
“Đó là bởi vì lúc đó anh chỉ đi một mình thôi. Giờ thì ổn thôi nếu anh làm thế vì có tôi ở đây, trong khi anh tập luyện tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho anh.”
Amelia vụng về nói thế và đưa tay ra về phía tôi.
“ [Ma thuật sáng tạo] ... [Phong ấn kỹ năng].”
“...eh?”
Tôi được bao phủ bởi một luồng sáng màu xanh và tôi bắt đầu cảm thấy cơ thể mình đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
Nhắc mới nhớ, Amelia có một kỹ năng là [Ma thuật sáng tạo].
Tôi cũng biết là cô ấy có, nhưng mà ai mà ngờ cô ấy lại dùng nó lên bạn mình ở chỗ thế này.
“...Amelia-san, tôi sẽ không thể dùng được [Nhận thức], [Cảnh giác] hay [Ẩn thân] đấy.”
“Tôi biết mà, ổn thôi ổn thôi.”
Theo như những gì cô ấy nói, tôi muốn hỏi thêm một số thứ nhưng giờ không phải lúc.
“Akira, có ba con Goblin Lớn ở bên phải kìa. Nếu anh biết nhìn các dấu vết thì anh có thể biết kể cả khi anh không dùng kỹ năng đấy.”
“...tsk.”
Những con Goblin to xác trang bị đầy đủ kiếm và rìu được lấy từ các mạo hiểm giả đã tử nạn ở tầng trên xuất hiện ngay sau khi Amelia cảnh báo khoảng ba giây.
Tôi rút thanh ‘Yatonokami’ mà tôi mang trên lưng bởi vì nếu tôi giắt nó ở bên hông thì hơi bất tiện, và nhanh chóng lao vào chém một trong số chúng.
Kết quả là... tôi không thể đánh bại dù chỉ một con.
Khi tôi sắp đi chầu ông bà, Amelia nghiền nát ba con Goblin to xác đó một lượt.