CHƯƠNG 25
“...nn?”
Trong căn phòng boss của tầng 60, tôi bật người dậy.
Cơ thể tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“...vết thương đã khỏi.”
Những vết thương từ trận chiến với con Chimera, những vết sẹo lúc tập luyện với Đội trưởng Saran, cũng như những con đau nhức ở lưng và thắt lưng khi phải ngủ trên nền đất, tất cả chúng đều được chữa lành.
Bởi vì không có sự tồn tại của bất cứ người nào quanh đây, và tôi không cảm thấy ma lực trong vết thương. Tôi hiểu rằng không có một trị liệu sư nào đã niệm ma pháp trị liệu lên tôi.
Từ đầu cũng chẳng có bất kỳ ma pháp trị liệu nào có thể hồi phục hoàn toàn được.
Cũng phải nói rằng tôi không hề có bất cứ kỹ năng tự hồi phục nào.
Dựa trên đồng hồ sinh học của tôi, trận chiến ít nhất đã diễn ra vào ngày hôm qua nên không thể nào tôi có thể tự hồi phục hoàn toàn nhanh như vậy.
Tôi suy nghĩ về việc này mất một lúc, nhưng vì không có cách nào để lý giải nên tôi quyết định không nghĩ nữa.
Nếu đã không biết gì thì dù có nghĩ thế nào cũng vô dụng thôi.
Tôi sẽ hiểu khi mà tôi biết.
“...giờ thì, mình nên tiếp tục hành trình sau khi ăn thịt con Chimera chứ nhỉ.”
Tôi nhảy về nơi mà con Chimera bị xé thành nhiều mảnh nhìn không hề giống là bị giết một cách bình thường.
Dường như không có côn trùng trong Địa cung, mặc dù thịt con Chimera đã để qua đêm nhưng không hề có một con côn trùng nào gần đấy.
Bởi vì đây là phòng boss nên tôi không cần phải lo lắng về việc bọn quái vật sẽ ăn nó, cái xác của con Chimera vẫn còn nguyên như lúc nó bị giết.
Khó để nói là thịt vẫn còn tươi những cũng không đến nỗi là không ăn được.
Tôi muốn nhóm một đống lửa nhưng không có gì có thể cháy trong phòng nên tôi nướng nó trực tiếp bằng lửa tạo bằng ma thạch.
Một mùi thơm phưng phức lan tỏa khắp căn phòng.
“Cảm ơn vì bữa ă-n.”
Tôi chấp tay lại và bắt đầu gặm miếng thịt.
Nước từ miếng thịt chảy ra khắp khoang miệng tôi, và hương vị bắt đầu lan tỏa.
Kết luận, thịt con Chimera cực kỳ ngon.
Tôi sẽ xác nhận lại sau nhưng dường như quái vật càng mạnh thì thịt càng ngon, nói đúng hơn thì thịt Chimera là tuyệt phẩm, không ngoa khi nói rằng nó là cực phẩm chưa một ai ăn trước đây.
Không ngoài dự đoán, tôi không thể nào ăn hết toàn bộ số thịt đó được, tôi đành ngậm ngùi rời khỏi căn phòng với hai hàng nước mắt bởi vì tôi không thể mang hết số thịt đó theo được.
“Giờ thì, hôm nay mình sẽ đi được đến đâu nhỉ.”