CHƯƠNG 30
“...oniichan, anh đang ở đâu vậy? Mau trở về đi. Em hứa sẽ không ích kỷ với anh nữa đâu mà, em cũng sẽ giúp anh việc nhà nữa!!”
“...thật sự, nó là một người tốt, tại sao những người đàn ông xung quanh tôi đều ra đi hết vậ... *cough cough*(tiếng ho)!”
Em gái và mẹ tôi đang rất lo lắng cho tôi.
Cũng đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy họ
Hình như khuôn mặt mẹ tôi ngày càng hốc hác hơn thì phải?
...aah, tôi muốn trở về.
Tôi thực sự muốn trở về.
Nếu phải trả giá đắt để trở về, tôi sẽ làm tất cả.
“...mơ à. Giấc mơ này hơi chân thực rồi đó.”
“...ah! Akira, anh tỉnh rồi à? Đồ ăn, có chưa vậy?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên cạnh bên tôi, theo phản xạ tôi đưa mắt sang nhìn.
Amelia đang đứng đó, tay cô ấy ôm bụng và nhìn sang đây với đôi mắt đầy oán hận.
“Cô có thể nghiêm túc không?”
“Chim cút? Nghe có vẻ ngon đấy.”
Tôi cảm thấy mình thật ngu khi yêu cầu cô ta nghiêm túc.
Tôi lấy bánh mì mà Đội trưởng Saran đã chuẩn bị trước đó và một ít thịt dự trữ được quấn trong vải.
“...Akira, anh thiếu ngủ à? Hay là anh gặp ác mộng?”
“Không phải, là một giấc mơ đẹp thì đúng hơn.”
Tôi hồi tưởng lại hình bóng của mẹ và em gái tôi, và khẽ lắc đầu.
Tôi đã không về nhà hơn một tháng rồi.
Tôi cũng thấy nhớ nhà.
“Biết rồi. Anh mơ và gia đình của mình ở thế giới kia phải không?”
“Aah.”
Tôi hơ nóng bánh mì và nướng thịt.
Nước dãi của Amelia bắt đầu chảy ra từ khóe miệng cô ấy.
...thịt chưa chín mà.
Ơ mà, tôi đã nói với cô ấy là tôi đến từ thế giới khác rồi à?
“Nếu tôi dùng [Con mắt của Thế giới], tôi có thể biết tất cả mọi thứ. Anh cũng có thể làm điều đó vào ban đêm...”
“Oi! Đừng dùng đôi mắt cho những việc xàm xí đó!”
“Xàm xí? Đây là điều cần thiết để rút ngắn khoảng cách hơn với Akira mà.”
Tôi lấy bánh mì đã được hơ nóng xong ra và bắt đầu trở thịt.
Bị thu hút bởi mùi thịt nướng, bọn quái vật bắt đầu xuất hiện.
Một con quái vật đi bằng hai chân với cái đầu heo xuất hiện.
Cấp năm mươi hai, huh.
Tôi nhìn thấy Ameli đứng dậy và tôi chỉ đơn giản ném ám khí sang đó.
“...Akira, chúng ta có thịt ăn kìa.”
“Thịt nó không ngon lắm đâu.”
“Hiểu rồi. Thịt mà không ăn được thì nên biến mất.”
Amelia nghiền nát con quái với ma thuật trọng lực.
Đâu cần đến vậy đâu.
Nếu mà tôi cũng có ma lực vô hạn, liệu tôi có làm thế không?
Cô ấy hoàn toàn tránh được ám khí mà tôi ném ra, ít nhiều thì cô ấy cũng đã suy nghĩ trước khi làm.
Nhưng mà, mới sáng sớm thôi mà đã đổ máu rồi.
Maa, tôi cũng đã quen rồi, nhưng mà đâu ai biết được mùi thịt nướng lại nồng như vậy.
“...ai ném nó đi được xa hơn sẽ được phần thịt lớn hơn.”
“Tôi thua.”
Thật đơn giản.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
“...cái đó là gì vậy?”
“Aah, vậy ra là không có thói quen cảm ơn thức ăn trong nền văn minh ở thế giới này.
Elf thường không hứng thú với kiến thức.
Đây có lẽ là lý do mà cô gái này ở đây với tôi.
Tôi kể cho cô ấy nghe về Nhật Bản trong lúc ăn.
Không ngờ là cô ấy chịu lắng nghe chúng.
Ờ tất nhiên là cô ấy vẫn ăn suốt trong lúc đó.
“Vậy là có vô số vị thần à”
“Không ít thì nhiều, chúng tôi đã được dạy rằng các vị thần tồn tại trong mọi vật.”
Giờ mới nhớ hình như tôi cũng đã nói với Đội trưởng Saran y như vậy.
Chỉ mới là chuyện của vài tuần trước thôi, nhưng mà vẫn thật lạ khi nhớ lại.
Tên Anh hùng đó có làm tốt nhiệm vụ của mình không.
Lời nguyền lên lớp tôi đã được giải chưa?
“...Akira, kể tôi nghe đi, về gia đình của Akira.”
“Maa, ổn thôi. Gia đình của tôi ấy, tôi có một kaasan ốm yếu và một em gái. Kaasan tên là Yukari. Em gái tên là Yui.”
“Còn cha của anh thì sao?”
...cha.
Khi tôi nghĩ về tấm lưng to lớn mà thôi nhìn lần cuối khi còn nhỏ, tôi nghiến răng.
“Ông ta biến mất khi tôi sáu tuổi. Ông ấy bỏ đi mà không hề mang theo chúng tôi và người mẹ ốm yếu của tôi.”
“...Hiểu rồi.”
Kể từ đó, kaasan làm việc ở nhà và tôi bí mật là một công việc part-time sau giờ học, vì vậy mà chúng tôi có thể ổn định tình hình kinh tế của gia đình.
Đúng ra tôi muốn tham gia một CLB nhưng mà tôi phải bỏ để làm làm việc.
Tôi cũng phải lo toàn bộ việc nhà bao gồm cả nấu ăn.
Không biết họ có ăn uống đầy đủ không?
Thật là hài nếu cả nhà tôi chết vì ngộ độc thực phẩm hay là thiếu ăn trước khi tôi trở về.
“...tôi cũng có em gái.”
“Hee, ngạc nhiên thật. Vậy cô là chị à.”
“Un. Em ấy xinh đẹp hơn người như tôi và có thể là mọi việc, một cô em gái hoàn hảo.”
“Hee...”
Bầu không khí bắt đầu lắng xuống.
Tôi liếc nhìn đôi mắt màu đỏ của Amelia.
Đôi mắt đỏ đã sáng rực lên khi nhìn thấy đồ ăn, giờ đã trở nên u tối.
“Bởi vì, tôi chẳng làm được gì cả. Việc nhà hay bất cứ thứ gì. Chỉ cần nhìn một lần thôi em gái tôi đã làm được.”
“Em gái của cô, em ấy có thích ăn thịt không?”
“Không. Em ấy không kén ăn, kỹ năng của em ấy cũng thế, em ấy giỏi hơn tôi và mạnh hơn cả tôi... ơ tại sao lại là thịt?”
Tôi cảm giác như cuối cùng cũng có thể hiểu rõ cô ấy hơn.
Nói ngắn gọn thì, người chị lớn này không làm được gì cả và cô em gái thì xuất sắc trong mọi việc, vì vậy cũng có nghĩa là chỉ có người em gái siêu cấp này rất được cha mẹ nuông chiều.
Người chị lớn này thì luôn bị so sánh với cô em gái, cũng có nghĩa là người bạn đồng hành này có tính cách khá giống một nô lệ.
Tôi và em gái tôi thì không như vậy.
Maa, gia đình tôi cũng khá đặc biệt, theo cách nào đó, vì vậy mẹ tôi không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra.
“Bình tĩnh nào. Dù sao thì tôi cũng ghét cái từ ‘hoàn hảo’.”
Amelia ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi.
“Bởi vì nếu một thứ gì đó hoàn hảo, mình không thể nào khiến chúng tốt hơn được nữa đúng chứ. Con người, họ có thể trao dồi bản thân bởi vì họ vẫn còn thiếu sót và điều đó cũng rất thú vị. Kể cả khi cô là một Elf đi nữa thì điều đó cũng không khác đúng chứ?... thế nên, nếu em gái của cô là một người hoàn hảo, thì tôi cũng sẽ ghét cô ta.” (trans đỉnh cao tán gái cmnr)
Tôi cũng ghét anh hùng cũng vì lý do đó.
Mặc dù họ có rất nhiều thiếu sót, nhưng họ lại che giấu nó đi để trở nên hoàn hảo.
Vì vậy, tên Anh hùng mà tôi biết đã ngủ quên trên chính sự hoàn hảo đó.
Từ góc nhìn của một người bình thường, điều đó chả thú vị gì cả
“...đúng vậy. Vậy nên, Akira không được gặp em của tôi đâu đấy.”
“Tôi mới là người không cần gặp ý... bên cạnh đấy, nếu cô ăn xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi, tiếp tục khám phá Địa cung nào.”
Những việc giống như an ủi người khác nằm ngoài khả năng của tôi và trên hết là tôi không giỏi việc đó.
Tôi xoa đầu Amelia và đứng lên.
“...c-cảm ơn.”
Như tôi đã nói, tôi thực sự không thể nghe được những lời cảm ơn mà cô ấy đã dịu dàng nói với tôi.
Cũng ổn thôi kể cả khi cô ấy không nói.