CHƯƠNG 23
Con Chimera này thật sự khó xơi.
Kể cả có một đấu một, thì chuyển động của cái đuôi rắn thật sự khó đoán và nó còn chứa đầy nọc độc. Vì vậy nói đây là hai đánh một chẳng sai chút nào.
“..tsk.”
Khi tôi nhảy lùi lại do tác dụng của kỹ năng [Cảnh giác], chỗ tôi vừa đứng đã hoàn toàn bị ăn mòn bởi tác dụng của nọc độc
Tôi tiếp tục lùi về sau và tránh khỏi bộ vuốt của con quái.
“... đại khái khoảng hai..., ba mét.”
Tôi ước lượng tầm tác dụng của nọc độc, và giữ khoảng cách với con Chimera.
Khi tôi vẫn đang quan sát con Chimera, nó trở nên nghiêm túc hơn, như thể muốn nói rằng đã hết giờ chơi rồi.
“Guruaaa.”
“...như vậy vẫn chưa thấm, huh.”
Thanh ‘Yatonokami’ đã chém qua cổ nó khi chúng tôi lao vào nhau hoàn toàn không có tác dụng.
Trước đó, tôi cũng đã thử tấn công vào đuôi nó, nhưng cũng hoàn toàn vô dụng.
Giống như da của con Minotaur, dù cho nó chỉ có một lớp lông mịn nhưng da của nó rất cứng.
Nó hoàn toàn bỏ qua mọi quy luật tự nhiên.
Sau cú chạm đó, chúng tôi cách nhau năm mét và đối mặt nhau.
Cả hai lại thủ thế và... lao vào nhau lần nữa.
Một Sát thủ với một tốc độ không ai có thể bì kịp và một con Chimera với sức mạnh thể chất đáng sợ. Chỉ với khoảng cách năm mét họ lao vào nhau mà không ai có thể cản được.
“Guhhh.”
Tuy nhiên, với sức mạnh thể chất đáng sợ, tôi đã bị áp đảo hoàn toàn.
Theo lẽ tự nhiên, sát thủ không thể đấu trực diện được.
Họ sẽ đánh lén từ phía sau và cắt cổ đối phương.
Mặc dù nói là cắt cổ nhưng thực sự họ chẳng dùng nhiều lực.
Con Chimera lao tới chỗ tôi bị đánh gục và đuổi theo tôi.
Tôi xoay người đi và né nó, vuốt con Chimera nghiền nát chỗ tôi vừa đứng.
Tôi bị văng qua một bên và quyết định nhanh chóng giữ khoảng cách với con Chimera, nhưng trước khi tôi có thể di chuyển, tôi nhận một đòn trực diện vào bụng.
Tôi bị đẩy văng sâu vào tường, sau cú đó tôi không thể nhìn thấy mọi thứ trước mắt tôi, chỉ một màu trắng.
Sự chênh lệch sức mạnh quá lớn.
Nếu tôi bị nó tóm được, tôi sẽ như một món đồ chơi mà nó tha hồ cấu xé.
Có lẽ nó cũng có ý đó, hoặc có lẽ là do may mắn, móng vuốt của nó không chạm được đến chỗ tôi, và tôi không bị xé xác.
Tuy nhiên, nhận đòn trực diện của con Chimera làm tôi gãy vài cái xương sườn và có lẽ có một cái đã đâm vào nội tạng.
Máu chảy ra từ miệng tôi, nó sẽ rất nguy hiểm nếu tôi không được chữa trị sớm.
Quan sát sơ bộ các vết thương, mặc dù hơi trễ nhưng tôi nhận ra rằng không còn thời gian để ngoan cố đấu trực diện nữa.
Những con boss trước đó quá yếu nên tôi có thể đấu với chúng mà không dùng tới kỹ năng hay ma pháp.
“...Tệ thật. Từ lúc này ta sẽ chiến đấu nghiêm túc.”
Tôi nói với con Chimera đang nhin tôi đứng dậy từ phía xa, tay tôi đang đưa ra trước như thể đang cầm cái gì đó.
Con Chimera đột nhiên bất động.
“...[Ma thuật Bóng tối].”
Bóng tối bao phủ khắp phòng boss.
Nó đã không xuất hiện trong một thời gian dài và nó trông có vẻ khá vui.
Một cái bóng mỏng quấn xung quanh chân con Chimera.
Đây không phải là mệnh lệnh của tôi.
“Theo như tôi đoán, có vẻ như ma thuật của cậu, chúng có ý thức.”
Giọng của Đội trưởng Saran lại vang lên trong đầu tôi.
Đó là buổi tối hôm mà mình gần như đã phá hủy cả khu rừng nhỉ?.
---------------
“Ý thức? Ma thuật?”
“Ừ. Xét cho cùng thì ma thuật giống như ma thuật bóng tối không tồn tại trong thế giới này.”
Trong phòng làm việc của Đội trưởng Saran, hàm của tôi như rớt ra ngoài khi Đội trưởng lại thản nhiên nói ra một câu nói vô cùng gây sốc.
“Ha?? Không đúng, [Ma thuật bóng tối] thực sự hiển thị trên bảng trạng thái của tôi mà.”
“Ừ, tôi không hề nghi ngờ sự tồn tại của nó. Bởi vì hôm nay tôi đã được tận mắt chứng kiến uy lực của nó.”
Đội trưởng-san, đang đặt khủy tay lên bàn và cười đến tận mang tai, trong có vẻ anh ta cảm thấy rất vui.
Tất nhiên, có người không vui, chính là tôi.
“Ma thuật của thế giới này dường như được chia thành nhiều loại, và nó thường được phân thành vài thuộc tính.”
Saran nhanh chóng gạt những tập tài liệu không liên quan sang một bên, và vẽ ra một cái sơ đồ đơn giản.
“Đầu tiên có bốn thuộc tính cơ bản là Lửa, Nước, Đất và Gió. Nó có thể là kỹ năng bình thường, năng lực, vân vân.., tuy nhiên, rất dễ dàng để đạt được chúng.”
Anh ta vẽ bốn vòng tròn và viết vào đấy tên của bốn loại ma thuật đã nói trên.
Sau đó, từ mỗi cái vòng tròn lại phân ra các nhánh và nối với các vòng tròn khác.
Tôi đang nhìn nó từ dưới lên, ‘nhìn nó y chang như bản vẽ hệ sinh thái vậy.”, tôi lẩm bẩm những điều này trong đầu.
“Đầu tiên ma thuật Ánh sáng của tôi, nhưng nó bắt nguồn từ một thuộc tính và đó là Nước. Giờ thì, cậu đoán thử xem cái gì được tạo ra từ Nước và Ánh sáng?”
“...Chắc là Hồi phục nhỉ?”
“Chính xác. Như thường lệ, cậu rất sáng dạ và thật thích khi dạy cậu những điều này.”
Đội trưởng Saran cười thích thú và ghi chữ Hồi phục giữa Nước và Ánh sáng.
“Những ma thuật khác kiểu như Giải chú được bắt nguồn từ ma thuật Hồi phục, nhưng tất cả đều bắt nguồn từ ma thuật Nước. Thêm vào đó ma thuật Hắc ám(darkness magic) bắt nguồn từ ma thuật Đất, ma thuật Sấm sét bắt nguồn từ ma thuật Ánh sáng, và nó trông như thế này.”
Đội trưởng Saran tiếp tục viết ra các ma thuật mà tôi biết.
Ma thuật Bóng tối không có trong này.
“Nó không phải nó bắt nguồn từ ma thuật Hắc ám sao?”
“Hỏi rất hay. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng cậu, người sử dụng, sẽ hiểu rõ nó hơn, ma thuật Bóng tối bao gồm tấn công vật lý, và ma thuật Hắc ám lại tấn công vào tâm trí. Dù vậy, khá là lạ khi xếp ma thuật Hắc ám vào ma thuật Đất đúng chứ, nhưng sự thật là vậy.”
“Nói ngắn gọn là khu vực này vẫn còn khá mơ hồ nhỉ? Hiểu rồi.” - Tôi chỉ vào cái vòng tròn mà Saran đã vẽ.
“Mặc dù tôi sống ở thế giới này rất lâu, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ tôi không biết.”
Đội trưởng Saran nói thế và viết ma thuật Bóng tối ra xa hơn với những cái còn lại.
“Tôi nghĩ rằng trên thực tế có lẽ ma thuật Bóng tối được phân loại vào một kỹ năng phụ có liên quan đến với khu vực này,... Bên cạnh đó, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thứ giống như ma thuật Bóng tối.”
Anh ta nhìn tôi với một đôi mắt sáng ngời.
Giống như một nhà khoa học đang quan sát thí nghiệm trên một con chuột bạch.
“Kết hợp với ma thuật Ánh sáng của Đội trưởng Saran, kỹ năng này có thể phá hủy một khu rừng nó quá nguy hiểm.”
“Maa, maa, với tôi, một phần tôi không muốn cậu sử dụng nó nhưng một phần khác lại muốn cậu tiếp tục dùng nó.”
“Thật chứ. Lúc nãy, anh có ý gì khi nói ma thuật của tôi có ý thức riêng?”
Tôi quay mặt đi như thể chạy trốn khỏi ánh nhìn của Saran, và quay lại chủ đề chính.
Đội trưởng vỗ tay nhẹ một cái và đặt cây bút xuống bàn.
“Hôm nay lúc khu rừng gần như bị phá hủy, nếu cậu quan sát nó ngay lúc diễn ra, ma thuật dường như đang chạy loạn xạ.”
“Nó thực sự như đang chạy trốn một cách điên cuồng.”
“Maa, đúng vậy, nhưng nếu là ma thuật bị mất kiểm soát thường thì chúng sẽ nhắm vào người niệm nó.”
Bởi vì những rắc rối này là bình thường ở thế giới này nên tôi không có ý kiến gì.
Lý do rất đơn giản, tôi chả biết gì cả.
Điều này thật sự rất mất mặt.
“Dựa trên thực tế hôm nay, ma thuật của cậu, nó không tổn hại đến cậu, là nó tự mình hướng về phía khu rừng. Jeal-kun cũng có suy nghĩ như thế.”
“...nếu Đội phó Jeal đã nói thế thì chắc là thế rồi.”
“Ah! Trái tim mỏng manh như thủy tinh đang vỡ ra đây này.”
“Thủy tinh? Aah, thủy tinh cường lực ấy hả.”
“Thủy tinh cường lực? Mau kể tôi nghe về nó đi.”
Không có gì khó chịu hơn khuôn mặt thèm khát kiến thức này.
Tôi đẩy Đội trưởng Saran đang áp mặt sát vào tôi ra xa.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu ma thuật của tôi có ý thức riêng?”
“Để xem nào. Khi nó chạy loạn như thế nếu có ai đó ở gần đó họ sẽ bị cuốn vào trong nó. Bản thân ma thuật Bóng tối rất là mạnh, nhưng có rất rắc rối trong việc sử dụng MP để duy trì và kiểm soát nó.”
Khuôn mặt đùa cợt của Đội trưởng biến mất và anh ta tỏ ra nghiêm trọng.
Tôi khá khâm phục tốc độ thay đổi biểu cảm của con người này.
“Akira-kun, từ giờ cậu chỉ nên sử dụng ma thuật này khi được sự cho phép của tôi hoặc khi cậu đã xác nhận rằng không có ai ở gần đó. Kể cả khi cậu đã hoàn toàn kiểm soát được nó, cậu cũng không nên lơ là... được chứ?”
“...Tôi hiểu rồi.”
----------------
“Phải ổn, trái ổn, trên ổn, dưới ổn,... xác định mục tiêu.”
Cái bóng đang đợi lệnh của tôi như thể nó đang cố hối thúc tôi nhanh lên.
Tôi có thể thấy con Chimera đang cố vùng vẫy ra khỏi cái bóng, nhưng nó không thể thoát.
“Được rồi, tốt.[Loạn thực].”
Cái bóng, tạo ra một âm thanh không thể nghe thấy đầy thích thú.
Cái bóng dần dần bao phủ cơ thể của con Chimera.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, con Chimera rống lên đầy sợ hãi.
Tuy nhiên, tôi không dừng cái bóng lại.
Như thể một con quái vật khát máu, nó làm như những gì tôi nói và xé con Chimera.
Bất cứ chỗ nào mà cái bóng chạm lên, không hề có một vết thương nào và con Chimera từ từ bị xé ra thành từng mảnh.
Căn phòng boss tràn ngập mùi máu.
Nó bốc lên một mùi khiến tôi buồn nôn, nhưng lạ thay tôi không hề cảm thấy khó chịu. Đúng hơn là tôi có cảm giác rằng tôi đã ngửi nó rất nhiều lần, ngay từ bé.
Cuối cùng, có lẽ năm giác quan của mình không còn chính xác do cơn đau?
Cái bóng thỏa mãn, từ chỗ con Chimera bị xé thành nhiều mảnh đến mức không thể nhận ra được trở lại chân tôi.
“Ngươi đã làm rất tốt. Cảm ơn.”
Khi tôi nói điều này, cái bóng rúc vào chân tôi như một con mèo và biến mất.
“Đúng như dự đoán, không nên dùng ma thuật Bóng tối và kỹ năng khi ở các tầng,... có lẽ là với boss thì ổn.”
Tôi mất ý thức khi dựa lưng vào bức tường.
Cơn đau có lẽ đã quá sức chịu đựng với tôi.
<<Tổn thương của Master đã vượt mức cho phép.Cưỡng chế kích hoạt [Ma thuật Bóng tối]. Chế độ [Hồi phục], xác nhận lượng MP của Master không đủ. Nhận lượng ma năng đã được hấp thụ từ [Ma thuật Bóng tối]... Hồi phục hoàn tất. [Ma thuật Bóng tối] kết thúc.>>
Trong căn phòng không có một ai, một giọng nói máy móc vang lên từ miệng tôi, nhưng chắc chắc không ai biết.