Bên trong chiếc hộp là một viên đá quý màu xanh lam, phát ra ánh sáng nhàn nhạt như đang lấp lánh. Nhưng điều nổi bật hơn cả ánh sáng của nó chính là kích thước. Viên đá này to ít nhất bằng một quả bóng golf, lớn hơn bất kỳ viên đá nào tôi từng thu được trước đây. Chỉ nhìn vào thứ đó thôi đã khiến tôi thấy không thoải mái, nên tôi quyết định dùng thẩm định để chắc chắn hơn.
[Kim Cương Lam]: *Một viên đá quý cực kỳ hiếm và quý giá. Truyền thuyết kể rằng, một nữ hoàng của một vương quốc đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của kim cương lam đến mức bà đã thuyết phục chồng mình, nhà vua, san bằng một quốc gia láng giềng chỉ để có được nó.*
...Ừ thì, thôi coi như tôi chưa từng nhìn thấy gì. Tôi lặng lẽ đóng hộp lại mà không nói lời nào rồi cất thật sâu vào ItemBox của mình.
[Ngươi làm sao thế?] Fel hỏi, chắc hẳn đã để ý thấy tôi có hành động kỳ lạ.
[À, không có gì! Không có gì cả,] tôi đáp, cố gắng che giấu. Sao chiến lợi phẩm dạo gần đây lại toàn những thứ có thể khiến cả quốc gia rơi vào nội chiến thế này?!
[Vậy thì đi thôi. Tầng tiếp theo đang chờ.]
Và thế là chúng tôi bước xuống cầu thang để đến tầng 45.
..............
[Thật sao? Thôi đi, quá đáng lắm rồi,] tôi rên rỉ. Khi chúng tôi xuống đến cuối cầu thang, một khung cảnh tuyết trắng chói lòa trải dài trước mắt. Ngay cả ba linh thú của tôi, vốn gan dạ đến mức bất chấp, cũng có vẻ bị bất ngờ. [Và lạnh quá trời!] tôi thêm vào. Lạnh đến nỗi tôi ngay lập tức quay lưng lại và chạy ngược lên cầu thang.
[Này! Sao ngươi lại quay về hướng cũ hả?] Fel gầm lên khi đuổi theo tôi.
[Chuyện gì thế, Chủ Nhân?] Sui hỏi, có vẻ bối rối.
Nhóc slime dường như không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cực đoan. Nhưng tôi thì khác hoàn toàn.
[Tôi không thể qua tầng đó với bộ đồ này! Tôi sẽ chết cóng mất!] tôi giải thích. Chỉ nghĩ đến việc bước vào cơn ác mộng băng giá ấy thôi cũng đủ làm tôi rùng mình.
[Ờ, ta cũng không muốn qua đó chút nào,] Dora-chan nói, chẳng hề có vẻ háo hức như thường lệ. Cậu ta ghét lạnh y như tôi vậy.
[Này mọi người, chúng ta có thể dừng tại đây và quay lại—] Tôi cố gắng thuyết phục, mong rằng có thể thoát khỏi hầm ngục này.
Nhưng Fel đã cắt ngang tôi bằng một tiếng [Không] ngắn gọn trước khi tôi kịp nói hết câu.
Tất nhiên rồi. Tôi đoán đúng mà. Fel sẽ không hài lòng cho đến khi ông ta chinh phục được toàn bộ hầm ngục.
[Chuẩn bị tinh thần đi, Dora-chan,] Fel nói. [Hay ngươi định bỏ cuộc chỉ vì cái lạnh? Cứ làm theo ý ngươi, nhưng hãy biết rằng ta và Sui sẽ tiếp tục, có hoặc không có ngươi.]
[Phì! Ông thì dễ nói lắm, cái đồ áo lông di động! Nhưng được thôi, xem ta đây—ta sẽ chứng minh rằng ta đủ sức vượt qua cái lạnh này, cứ chờ mà xem!] Dora-chan hét lên. Lời khiêu khích của Fel đã thành công, và giờ cậu ta tràn đầy quyết tâm.
[Tốt! Chúng ta đi!] Fel nói, và cả hai định lao xuống cầu thang lần nữa.
Tôi vừa kịp nhảy ra chặn trước mặt họ. [Khoan! Chờ đã! Fel có thể ổn nếu xuống đó mà không chuẩn bị, nhưng Dora-chan, cậu sẽ đông cứng trong vòng một giờ đấy!] Tôi đoán loài rồng tiên như cậu ta là máu lạnh, và không thể chỉ dùng ý chí để vượt qua một vùng băng giá như vậy. Cậu ta đã phàn nàn không ngớt về cái lạnh vào ban đêm ở tầng hoang mạc rồi. [Chúng ta không chống lạnh được như Fel và Sui, hiểu không? Nếu muốn làm chuyện này, chúng ta phải chuẩn bị trước đã!]
[Hmph! Được thôi. Vậy hãy chuẩn bị nhanh lên, rồi đi tiếp.]
[Biết rồi, biết rồi! Không cần phải nhắc, trời ạ. Tôi mới là người sẽ phải đối mặt với nguy hiểm đây. Tôi nhớ trong Siêu Thị Online có mục đồ mùa đông thì phải...] Tôi mở menu kỹ năng của mình ra. [À, đây rồi! Nếu không có kỹ năng này, mình chắc chắn đã chết cóng rồi. Được rồi, lấy cái này, cái này... ồ, cái này nữa. À, cả cái này nữa!] Tôi lẩm bẩm trong lúc nhét từng món đồ giữ ấm vào giỏ hàng.
..........
[Ugh, đúng là cảm giác -20 độ đây,] tôi làu bàu. [Dù có mặc bao nhiêu đồ đi nữa, thời tiết này vẫn chẳng thấy ấm lên chút nào.]
Sau khi đã mua sắm xong toàn bộ trang bị cần thiết, chúng tôi lại một lần nữa tiến vào cái lạnh khắc nghiệt của tầng 45 đầy tuyết phủ. Tôi đã tò mò muốn biết chính xác cái lạnh ấy đến mức nào, nên trong lúc mua sắm, tôi tiện tay lấy luôn một cái nhiệt kế, và kết quả khiến tôi kinh hoàng: nhiệt độ không khí là khoảng âm 20 độ C.
Có cái lạnh, và rồi có cái lạnh buốt thấu xương, và tầng này thuộc loại thứ hai—đủ để tôi muốn hét lên chửi rủa kẻ đã thiết kế ra cái tầng ngu ngốc này.
[Lá chắn của ta đã chặn phần lớn cái lạnh rồi. Cố chịu đi,] Fel nhắc nhở.
[Ờ, ông nói đúng, và tôi thực sự rất biết ơn vì có lá chắn của ông ở đây, đừng hiểu nhầm,] tôi thừa nhận. [Nhưng mà lạnh vẫn cứ là lạnh!]
Một chút thông tin cho bạn: khi bạn ra ngoài trời âm 20 độ, chỉ việc thở thôi cũng đau rát đến khó chịu. Fel đã lập tức dựng lên lá chắn của mình, cứu mạng tôi trong quá trình đó, nhưng ngay cả bên trong cái bong bóng ma pháp ấy, nhiệt độ vẫn còn khoảng âm 5 độ. Đúng là khá hơn âm 20 nhiều, nhưng "khá hơn" thì vẫn còn xa mới đến mức "dễ chịu."
Để sống sót trong cái nhiệt độ ấy, tôi đã phải sử dụng cả tá trang bị từ Siêu Thị Online. Trước tiên, tôi mặc một chiếc áo giữ nhiệt ôm sát, kiểu cổ lọ dài tay để giữ ấm thêm. Bên ngoài là một chiếc áo mua từ thế giới này, sau đó là áo len lông cừu, và cuối cùng là áo khoác phao chống lạnh.
Tôi nhớ trước đây Siêu Thị Online chưa từng có loại áo khoác này, nhưng xem ra phần trang phục của nó cũng xoay vòng theo mùa như phần thực phẩm vậy. May mắn là tôi đã kịp mua một chiếc áo khoác dày dặn đúng lúc.
Phần dưới của tôi cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng không kém: quần giữ nhiệt cùng chất liệu với áo bên trong, quần dài thường ngày, và cuối cùng là quần chống thấm tuyết bằng nylon. Trên tất cả, tôi khoác thêm chiếc áo choàng da wyvern mà ngài Lambert đã làm cho tôi. À, tôi còn thay tất bằng loại dày hơn và mang đôi ủng da wyvern, cũng do ngài Lambert chế tạo.
Những đôi ủng này vừa khít với chân tôi, rất thoải mái khi đi, và quan trọng nhất là hoàn toàn chống thấm nước.
Tôi đeo găng tay, đội mũ len mua từ Siêu Thị Online, thêm cả cặp bịt tai lông mịn vì nghĩ rằng "mua thì có mất gì đâu." Và điểm nhấn cuối cùng trong bộ trang bị chống lạnh của tôi là những miếng dán giữ nhiệt mua từ gian hàng thuốc, mà tôi dán lên hầu như mọi chỗ trên cơ thể. Tôi không phải người duy nhất tận dụng thứ này.
[Cậu ổn chứ, Dora-chan?] tôi hỏi.
[Brrr! Mong ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt,] con rồng nhỏ đáp, giọng cậu ta yếu ớt và buồn bã dù chúng tôi đang dùng thần giao cách cảm. Sau bài "kích tướng" của Fel, Dora-chan đã rất hăng hái, nhưng có vẻ sự không chịu nổi lạnh của loài rồng không dễ khắc phục. Tôi đã dán miếng giữ nhiệt lên bụng và lưng Dora-chan, và cậu ấy cuộn tròn lại giữa áo khoác và áo choàng của tôi.
[Nghe gì chưa, Fel?] tôi hỏi.
[Ta cũng phải thừa nhận, môi trường này đúng là khắc nghiệt với Dora-chan. Giá mà ngươi là một con rồng băng,] Fel trả lời.
Khoan... gì cơ? Ý ông là sao?!
[T-Từ từ đã, vừa rồi ông nói gì về rồng băng?]
[Chúng là những con rồng thích nghi với khí hậu băng giá như thế này.]
Tôi biết mà! Ngoài ra thì chúng còn có thể là gì được nữa?!
[Oa, rồng ư?!] Sui reo lên, chú ý ngay khi nghe đến từ "rồng." [Chú Fel ơi, rồng băng có ngon không?]
[Có chứ. Thịt của chúng thực sự rất ngon,] Fel đáp.
Sui bắt đầu nhảy quanh trên nền tuyết. [Ồ, tuyệt quá! Sui muốn thử ăn rồng băng! Sui hy vọng một con xuất hiện—Sui sẽ đánh bại nó rồi ăn luôn!]
[Haha! Tinh thần đáng khâm phục. Chúng ta phải hy vọng rằng một con rồng băng sẽ xuất hiện.]
Không, cảm ơn! Tôi không cần một con rồng xuất hiện hôm nay đâu! Tôi nghĩ thầm. Cái lạnh đã đủ tệ lắm rồi, tôi không cần thêm quái vật vào làm gì!
[Thôi, đừng lãng phí thời gian nữa. Đi thôi,] Fel nói.
[Ừ,] tôi đáp rồi lẩm bẩm. [Tôi thật sự chẳng muốn làm chuyện này chút nào...]
[Gì cơ?]
[K-Không có gì! À, Sui này, nhóc vẫn ổn chứ? Có thấy lạnh không?] tôi cố chuyển chủ đề trước khi Fel hỏi thêm.
[Hả? Sui vẫn ổn mà! Có lạnh hơn bình thường một chút xíu, nhưng chẳng sao cả!]
[Ha ha—chỉ lạnh một chút xíu thôi à?]
[Ừa!]
Lá chắn của Fel có thể giúp chúng tôi tránh cái lạnh -20 độ, nhưng âm 5 độ vẫn là khá khắc nghiệt. Tôi chỉ biết cười khổ khi Sui cảm nhận cái lạnh ấy như một cơn gió se se.
[Đúng là ngươi kiên cường thật,] Fel nhận xét.
[Tôi nghĩ Sui chưa từng bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ nóng hay lạnh. Sui còn biết tạo thuốc chữa thương, rèn vũ khí, và rất mạnh khi chiến đấu. Có phải Sui hơi... quá xuất sắc không?]
[Hah hah hah hah!] Tiếng cười của Fel vang dội trong đầu tôi. [Đúng như ngươi nói. Ta chưa từng nghĩ một con slime xuất sắc đến mức này lại có thể tồn tại, nếu không tận mắt chứng kiến nó.]
[Hả? Chủ nhân, chú Fel, hai người đang nói về Sui sao?] chú slime hỏi.
[Đúng vậy, bọn ta đang nói Sui thật tuyệt vời!] tôi đáp.
[Chính xác. Ngươi đúng là một slime phi thường.]
[Hee hee hee! Chủ nhân và chú Fel khen Sui tuyệt vời! Sui vui quá!] nhóc slime vừa nói vừa nhảy cẫng lên vui sướng.
Đó là một cuộc trò chuyện đầy ấm áp, mà tôi thực sự trân trọng—đặc biệt là khi bất kỳ sự ấm áp nào trong tình huống này đều rất đáng quý. Tuy nhiên, không phải thành viên nào trong nhóm cũng hào hứng như chúng tôi.
[Này, các người có thể thôi tán dóc và đi tiếp được không?] Dora-chan rên rỉ, giọng cậu ấy yếu ớt đến mức đáng thương. [Ta chỉ muốn rời khỏi cái tầng này càng sớm càng tốt, làm ơn...]
[À, đúng rồi! Xin lỗi nhé. Chúng ta đi ngay đây. Fel, Sui—lên đường thôi!]
[Được rồi!]
[Vâng ạ!]
Tôi và Sui leo lên lưng Fel, và ông ta lập tức lao nhanh vào vùng đất băng giá của tầng 45, sẵn sàng đối mặt với thử thách tiếp theo.