Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 10: Thịt Bò Chiên Xù và Kho Báu của Vua Cướp! - Chương 3-2

Sau bữa tiệc nhỏ, tôi tận hưởng một buổi tắm thư giãn với Dora-chan và Sui. Xong xuôi, việc còn lại chỉ là leo lên giường ngủ. Đám linh thú ngủ say trong vòng vài phút, nhưng tôi vẫn còn một việc cần hoàn thành: dâng lễ vật cho Ngài Demiurge.

Tôi đã quyết định gửi lễ vật hàng tuần, nhưng vì đang đi đường vào thời điểm thường lệ, tuần này tôi gửi hơi trễ. Ngài Demiurge chắc sẽ không phiền vì chuyện đó, không giống như một số vị thần tham lam vô lý khác, nhưng tôi vẫn quyết định gửi thêm một ít rượu sake và đồ ăn vặt đóng hộp như lời xin lỗi.

Tiện thể, Cửa hàng Rượu Tanaka đang có khuyến mãi đặc biệt về umeshu, một loại rượu mơ Nhật Bản, nên tôi mua cho ngài ấy vài chai. Umeshu có vị ngọt dịu, dễ uống, không hắc như nhiều loại rượu mạnh khác, nên rất được ưa chuộng, thậm chí cả đàn ông cũng ngày càng thích uống loại này.

Khuyến mãi đi kèm bảng xếp hạng các loại umeshu ngon nhất, nên tôi chọn luôn ba loại đứng đầu. Loại đứng thứ ba là umeshu có gas, mang phong vị giống champagne, với chút hương hoa hồng tinh tế. Thậm chí chai rượu trông cũng sang trọng, rất hợp làm quà.

Loại thứ hai là umeshu pha từ rượu brandy, đựng trong chai thấp đơn giản, nhưng được biết đến nhờ sự tỉ mỉ trong sản xuất. Rượu có độ sánh như siro, rất thích hợp để nhâm nhi thư giãn suốt buổi tối.

Đứng đầu danh sách xếp hạng là một thương hiệu từ Wakayama, một tỉnh nổi tiếng ở Nhật Bản về sản xuất umeshu chất lượng cao nhất. Loại mơ được dùng để làm loại rượu này là một giống mơ vô cùng đặc biệt và quý giá, chỉ có thể trồng tại Wakayama, được thu hoạch đúng vào lúc chín mọng nhất. Không chỉ đến từ "thánh địa" của umeshu, loại rượu này còn giành được giải nhất trong một cuộc thi dành riêng cho dòng rượu này. Đây là một loại rượu cao cấp, đậm đà, mang đến sự cân bằng hoàn hảo giữa vị ngọt và chua tự nhiên của trái mơ.

Tôi không phải là một chuyên gia về umeshu, và trước giờ chỉ từng thử một sản phẩm nổi tiếng của một nhà sản xuất nhất định, nên tôi khá bất ngờ khi thấy có nhiều loại đa dạng đến vậy. Tôi biết quá trình sản xuất umeshu thường là ngâm mơ với một loại rượu khác cùng một lượng lớn đường, và trước giờ tôi nghĩ rằng nó chỉ được làm với các loại rượu không màu như shochu hay sake. Nhưng việc có thể làm umeshu với brandy hoặc whiskey thật sự khiến tôi chú ý.

Tôi bị cuốn hút bởi những điều mới mẻ vừa học được đến mức không kiềm được mà cho thêm một chai umeshu đứng hạng ba vào giỏ của mình để tự thử sau. Tôi rất mong chờ được nếm thử, nhưng vì đã chọn xong mọi thứ để dâng cho Ngài Demiurge, tôi quyết định lo việc gửi lễ vật trước. Tôi kiểm tra kỹ mọi thứ đã chuẩn bị trong hộp giấy, đồng thời cho thêm vài món nữa: cả hai loại lẩu mille-feuille mà tôi đã làm tối nay, cùng với nước chấm ponzu và sốt mè.

[Xin lỗi vì tuần này tôi gửi hơi trễ, nhưng xin Ngài nhận lễ vật này, Ngài Demiurge! Tôi đã làm lẩu mille-feuille với cải bắp và thịt lợn từ hầm ngục để kèm theo – hy vọng Ngài thích!]

[Ồ, đừng lo về thời gian. Chỉ cần nhận được lễ vật của ngươi thôi đã khiến ta vui lắm rồi. Và còn có cả lẩu nữa sao? Cám ơn ngươi! Ta rất mong chờ được thưởng thức.] Lễ vật biến mất trong ánh sáng lấp lánh.

[Loại lẩu nước trong thì ăn với nước chấm sẽ ngon nhất, nên tôi đã gửi kèm một vài chai để Ngài thử. Loại còn lại thì dùng nước súp miso, tôi khuyên Ngài nên ăn nguyên bản như vậy.]

[Ồ, mùi thơm quá! Ta thật sự không chờ nổi để thử chúng.]

[Tôi cũng gửi thêm loại sake quen thuộc của Ngài, cùng một vài chai rượu gọi là umeshu để Ngài thử. Loại rượu này được làm từ mơ.]

[Rượu trái cây à? Đôi khi ta cũng thích những loại đó. Ta rất mong được thưởng thức! Ho! Ho! Ho!] Tiếng cười trầm ấm của Ngài vang lên trong tâm trí tôi.

[À, tôi cũng đã đến ngọn núi mà Ngài nhắc lần trước...] Tôi kể lại chuyện đã tìm thấy kho báu của Vua Cướp, cuốn nhật ký của một nhà hiền triết tên là Kazu đến từ quê hương tôi, và viên đá dịch chuyển mà cậu ấy chế tạo. [Tôi đoán Ngài gửi tôi đến đó là để tìm viên đá đó, đúng không?]

Viên đá dịch chuyển trong mắt tôi chỉ là rắc rối, và tôi định chôn nó đi mãi mãi. Nhưng nghĩ kỹ lại, chính Ngài Demiurge đã gửi tôi đến ngọn núi ấy. Với mối liên hệ cá nhân giữa tôi và viên đá, có lẽ Ngài thực sự muốn tôi tìm thấy nó. Nếu đúng là vậy, tôi không thể chỉ đơn giản chôn nó đi và xem như chưa có gì xảy ra, đúng không? Có thể Ngài Demiurge muốn hướng chúng tôi đến lục địa Ma Tộc.

[A-À, đúng vậy, đó là một phần lý do.] Viên đá dịch chuyển? Demiurge nghĩ, hoàn toàn bất ngờ. Có thực là có thứ đó trong hang động ấy sao? (thoại của Demiurge).

[Vậy thì, đây có phải cách Ngài nói rằng chúng tôi nên đến lục địa Quỷ Tộc không?]

Lục địa Quỷ Tộc? Mình hoàn toàn quên mất viên đá dịch chuyển trong đó. Tất nhiên mình không có ý định bảo cậu ấy gì về chuyện đó! Thật trùng hợp, nhưng việc mình ấy suy luận như vậy cũng hợp lý. Nên nói gì đây...? Đành bịa ra lý do nào đó mơ hồ nhưng hợp lý và hy vọng cậu ấy không suy diễn quá nhiều! (suy nghĩ của Demiurge).

[K-Không, đó không phải là ý ta. Việc ngươi có đến lục địa Quỷ Tộc hay không hoàn toàn là quyết định của ngươi. Ta dẫn ngươi đến viên đá đó vì... ừm... vì ta nghĩ nó phù hợp nhất để thuộc về tay ngươi, bởi ngươi và người chế tạo ra nó cùng quê hương! Đúng vậy.]

[Vậy à? Vậy Ngài không phiền nếu tôi quyết định không đi?]

[Không chút nào.] Thật ra, ta dẫn cậu ấy đến đó chỉ để cảm ơn những lễ vật mà cậu ấy luôn gửi cho tôi và các vị thần khác.

[Hay quá! Thật nhẹ cả người.]

[Ngươi cứ sống như ngươi muốn. Chỉ cần biết rằng chúng ta luôn dõi theo ngươi. Hẹn gặp lại!] Ngài Demiurge kết thúc lời truyền sấm.

[Phù! May thật.] Ngài Demiurge đã nói rõ rằng tôi được tự do quyết định, nên tôi không cần phải ép mình vào chuyến hành trình xuyên lục địa. Tôi có thể giấu viên đá đi, không nói gì với đám linh thú và coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi cảm thấy đêm nay sẽ ngủ ngon, và chỉ vài phút sau khi nằm xuống futon, tôi đã chứng minh điều đó.

.......

[Này, ngươi đang làm gì vậy?]

[Hả? À, tôi chưa kể à? Hôm nay tôi định đến Hội Thám Hiểm để bán hết đống chiến lợi phẩm lấy được từ hang động của Vua Cướp. Tôi nghĩ nên thẩm định trước tất cả các món đồ ma pháp tìm được, để giữ lại những món nào có vẻ hữu ích.]

Tôi đang ở ngoài vườn trước nhà, bày hết đống đồ ma pháp lấy từ hang ra đất thì Fel bước lại gần.

[Dora-chan và Sui đâu rồi?]

[Ngủ rồi. Nhưng với giờ này trong ngày, có lẽ gọi là 'ngủ nướng' thì đúng hơn. Có vẻ như sáng nay chúng ăn quá nhiều, nên tự ru mình quay lại giấc ngủ.]

[Hah, hai đứa đó đúng là đang hưởng thụ nhỉ!]

[Ngươi thẩm định xong hết mọi thứ chưa?]

[Không, tôi chỉ mới bắt đầu thôi. Tôi mới xem cái này,] tôi nói, chỉ vào một trong số các món đồ. Đó là một tấm panel vuông có một vòng ma pháp khắc trên đó. [Đây là một món đồ chống ồn, có vẻ vậy! Nếu ông kích hoạt nó và đứng trong vòng tròn, bất kỳ âm thanh nào ông tạo ra sẽ không thể nghe thấy từ bên ngoài.]

Fel nhìn có vẻ hoài nghi. [Ai lại cần cái thứ này chứ?]

[Tôi đoán nó sẽ hữu ích nếu ông có điều gì đó thật sự quan trọng muốn nói mà không muốn ai ngoài cuộc nghe thấy?] Những món đồ ma pháp đắt tiền nên tôi chắc chắn nó cũng có giá trị gì đó. Tuy nhiên, tôi thì chẳng cần nó. [Chúng ta có khá nhiều món như vậy, tôi nghĩ nên thẩm định tất cả và xem có gì hữu ích không.]

[Đồ ma pháp cũng có chút thú vị đối với ta. Ta sẽ giúp.]

Fel và tôi tiếp tục giám định từng món một. Hầu hết trong số chúng có vẻ không mấy hữu ích, nhưng một vài món thì thu hút sự chú ý của tôi.

Những món như tấm đá ma pháp có thể bắn ra quả cầu lửa lớn hay một món đồ có thể đuổi quái vật đều vô dụng đối với tôi. Dù sao tôi cũng có Fel, và vì tôi có thể sử dụng ma pháp lửa, tôi hoàn toàn có thể tạo ra quả cầu lửa mà không cần món đồ này. Cái đuổi quái vật có lẽ cũng không có tác dụng đối với những quái vật cấp cao, nên cũng chẳng có gì đặc biệt hữu ích.

Một món có vẻ hữu ích là cái bình nước có thể tự động làm đầy, tạo ra nước sạch từ không khí. Tôi nghĩ Alban và gia đình ông ấy sẽ thích món này, nên tôi dự định lắp đặt nó ở nhà họ. Tôi nghe nói Theresa thường đảm nhận việc nấu ăn cho cả gia đình, và đội quân nấu ăn có khả năng sẽ tụ tập trong bếp của cô ấy giúp đỡ, nên đó có vẻ là nơi thích hợp để đặt nó. Việc phải múc nước từ giếng chắc chắn rất mất công, và món đồ này sẽ giúp họ tiết kiệm rất nhiều thời gian và công sức.

Tiếp theo là một món đồ có hình dáng hộp được bao phủ với ma pháp băng — thực chất là một chiếc máy làm đá. Ban đầu tôi nghĩ đây là một món đồ hay ho, nhưng theo thẩm định của Fel, nó chỉ có thể tạo ra một lượng đá rất nhỏ mỗi lần và lại tốn rất nhiều thời gian, thế là tôi quyết định bán nó đi.

Những món còn lại đều trong mức tương tự. Có một món có thể sao chép Ma Pháp cắt nước, và một cái bếp ma pháp. Tôi sẽ nghĩ cái bếp ma pháp sẽ thu hút sự chú ý của tôi, nhưng nó chỉ có một bếp duy nhất và không thể điều chỉnh nhiệt độ một cách tinh vi. Nó không thể sánh được với cái bếp ma pháp mà tôi đã có.

Cuối cùng, chúng tôi đến món đồ cuối cùng. Đó là một chiếc rương gỗ vuông với những đường chạm khắc tinh xảo, có kích thước khoảng một mét mỗi cạnh. Mặc dù có vẻ rất cổ xưa, nhưng nó không hề có dấu hiệu mòn hay hư hỏng. Chiếc rương mở từ phía bên, thay vì từ trên đỉnh như những chiếc rương bình thường. Tôi rất kỳ vọng vào món này.

[Ok, món cuối cùng rồi!]

[Có thật vậy không? Chẳng phải còn nhiều hơn thế sao?]

Tôi nuốt nước bọt. Không cần nói thì cũng biết tôi không mang theo viên đá dịch chuyển. Lúc đầu chẳng có nhiều món đồ ma pháp như thế — chẳng lẽ Fel đã nhận ra viên đá này thiếu đi?

[Không đâu, xin lỗi, chỉ còn món này thôi!]

[Ồ? Vậy thì thôi, ta sẽ thẩm định món cuối cùng.]

[Ừ, tốt quá, cảm ơn! Ông giỏi thẩm định hơn tôi, thế thì cứ làm đi!] Phù, suýt nữa thì bị lộ.

[Hmm,] Fel nói sau một khoảng dừng lâu, [Có vẻ đây là một món đồ ma pháp dùng để giữ thức ăn và đồ uống lạnh. Một món đồ để ngăn thực phẩm hư hỏng, có thể nói vậy.]

[Chờ chút, vậy có nghĩa là... nó là một chiếc tủ lạnh! Một chiếc tủ lạnh ma pháp, tuyệt vời! Đây thật sự là một phát hiện lớn, chúng ta có thể dùng món này!]

[Chúng ta sao?]

[Ừ, nó sẽ hữu ích cho nhiều thứ. Ướp thịt là một trong những thứ lớn nhất. Tôi chưa bao giờ thích ý tưởng để thức ăn ngoài nhiệt độ phòng. Đất nước này rất rộng lớn, và với khí hậu thay đổi tùy theo khu vực, tôi cảm thấy nó không an toàn. Một chiếc tủ lạnh sẽ giúp tôi ướp thịt mà không phải lo lắng về việc ngộ độc thực phẩm nữa! Nó cũng sẽ cho phép tôi làm nhiều món tráng miệng như pudding hay thạch nữa!]

[Thế sao? Tuyệt vời! Chúng ta hãy sử dụng nó ngay đi - chuẩn bị thịt cho chúng ta!]

[Xin lỗi, nhưng không thể làm ngay được. Lịch trình hôm nay của tôi rất bận. Chúng ta làm việc đó vào ngày mai nhé?]

[Hmph. Ta sẽ đợi.]

[Ừ, tôi biết rồi. Được rồi, chúng ta đi đem đống đồ này đến Hội Thám Hiểm thôi!]

...........

Lâu rồi tôi mới ghé thăm Hội Thám Hiểm của Karelina. Dora-chan và Sui vẫn đang ngủ say, nên chúng tôi đành để lại chúng ở nhà.

"Ồ, cuối cùng các cậu cũng về!" giọng của trưởng hội Willem vang lên khi ông gặp chúng tôi trước cửa.

[Vâng, chúng tôi về rồi. Rất vui được gặp lại.]

“Haha, đúng vậy! Cậu thấy sao rồi?” ông hỏi, vừa vuốt ve mái tóc dài dày, đầy kiêu hãnh. Tôi hiểu ông ấy đang rất vui và muốn khoe khoang, nhưng thú thật, việc này mang lại cho tôi một cảm giác hơi... phiền phức.

[À, có vẻ ổn rồi nhỉ? Mừng cho ông.]

"Chắc chắn rồi, nhờ có dầu gội và thuốc mọc tóc của cậu! Tóc tôi cứ dài mãi, cứ thế mà phát triển không ngừng! Nhờ cậu, tóc tôi đã trở thành đề tài bàn tán của cả thành phố rồi!" Ông ấy giải thích rằng trong lúc tôi vắng mặt, sự thay đổi kỳ diệu của ông đã thu hút không ít sự chú ý. Một đám nhà thám hiểm cấp cao mà ông quen lâu nay đã bắt đầu làm phiền ông không ngừng về bí quyết của ông, và thậm chí có người còn đi từ rất xa để đến Karelina chỉ vì nghe những tin đồn về ông.

Hội trưởng bất lực trước những người bạn kiên trì đến mức đáng kinh ngạc này, phải tìm đến ngài Lambert xin lời khuyên. Cuối cùng, ngài Lambert đồng ý cho phép những ai mà hội trưởng Willem tin là có đủ khả năng tài chính mua thuốc, nhưng việc giao dịch phải thực hiện qua ông ấy. Dường như ngài Lambert đã rất kiên quyết rằng hội trưởng Willem phải cẩn thận với những người được quyền lợi này, dù cá nhân tôi thì thấy rất biết ơn vì ông ấy đã giúp tôi bán những sản phẩm này.

[Vậy nên,] tôi nói, chuyển sang chủ đề khác, [Tôi ghé qua hôm nay để báo cho ông biết tôi đã trở về và xem ông có muốn nhận một vài món đồ từ tôi không.]

"Lại nữa? Lần này có cái gì kỳ quặc mà cậu mang đến vậy?"

[Ý ông là kỳ quặc? Tôi đã làm nhiệm vụ của một nhà thám hiểm, và tất cả những món đồ này đều là những gì tôi kiếm được trong công việc!] Thực tế, đó là sự thật hoàn toàn.

"Được rồi, được rồi. Chúng ta nói chuyện trong văn phòng của tôi." Ông ấy dẫn chúng tôi lên phòng ở tầng hai.

Vừa bước vào, Fel cuộn tròn thành một quả bóng và ngủ luôn ở góc phòng. Tôi nhâm nhi tách trà mà một nhân viên của hội đem đến khi tôi kể cho trưởng hội về kho báu tôi thu được trên đường về từ Rosendahl.

[À đúng rồi, tôi nghĩ ông có thể muốn mua một vài món báu vật của tên vua cướp.] Tôi ngừng lại. Miệng hội trưởng Willem há hốc, ánh mắt ông dán chặt vào tôi, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe. Sau vài giây im lặng, tôi khẽ lên tiếng: [Uhm... Hội trưởng?]

Ông ấy bừng tỉnh, giật mình: "À! Tôi vừa ngẩn người ra một chút. Thật đấy, cậu lại làm được một chuyện không tưởng nữa rồi... Tôi phải nói cho cậu biết, kho báu của tên vua cướp đó là thứ mà vô số nhà thám hiểm đã tìm kiếm suốt bao năm nay." Nhìn vẻ mặt mâu thuẫn đến lạ thường của ông khi giải thích điều này, tôi chỉ biết im lặng.

[Ồ, vậy à? Thật sao?] Tôi chẳng biết nói gì thêm. Tôi đã tìm thấy nó, và chẳng có gì tôi có thể làm để thay đổi sự thật đó. Thậm chí tôi còn được một lời chỉ dẫn từ một vị tiên tri của các vị thần, làm cho việc này càng không phải lỗi của tôi.

"Vậy," Hội trưởng Willem tiếp tục, "Cậu định bán gì?"

[Ừm, kho báu chủ yếu là tiền vàng, đồ trang sức và những thứ tương tự, nhưng cũng có một số vũ khí, áo giáp và đồ ma pháp. Tôi hy vọng ông ít nhất có thể mua được một số trang sức từ tôi.]

 "Trang sức hả? Tôi chắc chắn có thể mua lại nếu cậu thực sự cần, nhưng cậu nên biết là cậu sẽ nhận được giá tốt hơn nếu bán chúng ở thành phố hầm ngục hoặc thủ đô."

Thành phố hầm ngục nổi tiếng vì sản xuất những món đồ trang sức tinh xảo, và những thương nhân chuyên về lĩnh vực này thường tụ tập ở các thành phố xung quanh hầm ngục để mua những món đồ như vậy. Thủ đô, trong khi đó, là nơi cư trú của tầng lớp quý tộc, và họ luôn cần những món trang sức sang trọng. Karelina thì khá tỉnh lẻ so với các thành phố khác, và ở đây không có quá nhiều nhu cầu đối với trang sức hay những món tương tự. Mặc dù tôi không biết gì về điều này, nhưng nghe có vẻ hợp lý.

[Vậy thì, tôi sẽ thử bán chúng lần sau khi đến thành phố hầm ngục... À, đúng rồi! Tôi còn một việc muốn nhờ ông, nếu không phiền.] Tôi không mất một đồng nào cho bất kỳ món đồ nào tôi tìm thấy trong hang động, và nếu nó không có giá trị gì với tôi ngoài mức giá mà thương nhân sẽ niêm yết, thì tôi nghĩ mình cũng có thể gửi một món quà cho nhà vua.

Tuyệt vời, mình sẽ chỉnh sửa đoạn văn này.

Tôi kể cho hội trưởng về ý tưởng của mình, và ông giải thích rằng ông cũng phải báo cáo về việc kho báu của vua cướp cuối cùng đã được phát hiện lên trụ sở chính của Hội Thám Hiểm tại thủ đô. Ông nói rằng mình có thể liên lạc với cung điện hoàng gia trong lúc đó.

"Chắc chắn họ sẽ không từ chối món quà nếu tôi nói nó đến từ cậu. Vậy cậu định tặng gì cho vua?"

[Tôi nghĩ ba món này sẽ ổn.] Một trong những món tôi chọn là một chiếc vương miện mithril phủ đầy kim cương đủ mọi hình dáng và kích thước. Món thứ hai, cũng làm từ mithril, là một chiếc mặt dây chuyền đính kim cương và có một viên ruby lớn ở giữa. Món cuối là một chiếc nhẫn vàng được khắc tinh xảo và đính một viên sapphire khổng lồ.

Ba món quà này, cùng với chiếc vòng cổ mithril đính kim cương mà tôi đã định tặng cho Dora-chan, là những món trang sức nổi bật nhất trong đống kho báu. Dora-chan đã từ chối chiếc vòng cổ, nhưng cậu ấy cũng không có vẻ ghét nó, tôi nghĩ bụng. Cậu ta chỉ nói đeo vào vướng víu thôi. Thôi thì cứ giữ lại, nhỡ đâu cậu ấy đổi ý.

"Tôi không phải là chuyên gia về trang sức," Hội trưởng Willem nói, "nhưng ngay cả tôi cũng nhận ra rằng những món này đáng giá một số tiền không nhỏ... Vậy cậu định tặng món nào?"

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chẳng phản đối việc tặng hết đâu. Trang sức vốn dĩ không phải thứ tôi hứng thú, nên dù có giữ lại, cuối cùng tôi cũng chỉ bán đi mà thôi. Thôi được rồi, tôi nghĩ bụng. "Gửi hết cho vua!" Hy vọng ông ấy đủ tinh ý để hiểu được tấm lòng của tôi, mà tiếp tục để tôi được sống yên ổn, không bị ai nhòm ngó hay can thiệp vào chuyện riêng nữa.

[Tất cả.]

"T-Tất cả sao?!" Hội trưởng Willem thốt lên kinh ngạc. "Cậu đúng là hào phóng, tôi phải công nhận. Chắc chắn vua sẽ rất vui lòng... và có lẽ cả hoàng hậu nữa."

Quả đúng là vậy, không thể đùa được đâu. Có được sự ủng hộ của cả hai phe hoàng gia chắc chắn là chuyện tốt, và tôi cũng không ngạc nhiên nếu cô ấy thực sự có quyền lực lớn. Mà xét cho cùng, thế giới này cũng chẳng khác thế giới của tôi là bao.

Vì số trang sức quá giá trị, hội trưởng Willem không thể tự mình mang đến thủ đô. Ông đã sắp xếp một nhóm các nhà thám hiểm cấp cao, vốn là giảng viên của hội, để hộ tống mình. Ông sẽ lên đường vào khoảng một tuần nữa.

Tôi cảm thấy hơi áy náy khi khiến ông phải bận rộn như vậy, nhưng ông đã trấn an tôi rằng chi nhánh đã kiếm được món lợi khổng lồ từ công việc của tôi, nên đây chỉ là một việc nhỏ để đền đáp mà thôi. Tôi đồng ý giữ lại những món đồ đó cho đến ngày ông rời đi.

Sau đó, chúng tôi đi đến kho để xem xét những vũ khí, giáp và vật phẩm ma pháp mà tôi định bán. Số lượng không nhiều, nhưng mỗi món đồ đều cần phải thẩm định kỹ lưỡng, và họ thông báo rằng sẽ mất khoảng năm ngày để hoàn thành.

Khi công việc tại Hội Thám Hiểm đã xong xuôi, Fel và tôi tiếp tục đến điểm đến tiếp theo: cửa hàng của ngài Lambert.

...........