Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 10: Thịt Bò Chiên Xù và Kho Báu của Vua Cướp! - Chương 2-1: Hồi Ký của Hiền Nhân

Khi chăm chú đọc cuốn sách, tôi nhanh chóng nhận ra rằng đây là một cuốn tự truyện được viết bởi một người Nhật tên là Kazuki Matsumoto. Anh ta cũng bị triệu hồi tới thế giới này thông qua nghi thức Triệu Hồi Anh Hùng tương tự như tôi.

Theo tiêu chuẩn Trái Đất, sự kiện này diễn ra vào năm 2014. Kazuki, khi đó là một sinh viên đại học, đang trên đường đến chỗ làm thêm thì bị một quốc gia có tên Vương quốc Astafyev triệu hồi. Điều trùng hợp là anh ta cũng không phải người duy nhất bị kéo vào đây, mặc dù trong trường hợp của anh chỉ có thêm hai người khác bị triệu hồi.

Cách Kazuki mô tả hoàn cảnh của buổi triệu hồi cho thấy ấn tượng ban đầu của anh về vương quốc Astafyev khá là tệ. Người đầu tiên anh nhìn thấy là nhà vua, khoác trên mình một bộ trang phục diêm dúa và xa hoa khiến người ta cảm giác như ông ta đang cố phô trương sự giàu có. Bên cạnh là hoàng hậu, với vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị như điển hình của hoàng gia, cùng vài ông già ăn mặc bảnh bao, rõ ràng đang khinh miệt anh ta. Và cuối cùng, nhóm lính mặc giáp vây quanh ba người này – có lẽ là vấn đề lớn nhất.

Là một người nghiện light novel, Kazuki hiểu ngay điều gì đang xảy ra.

Theo lời anh, cảm xúc lúc đó có thể miêu tả như: (≧ ◡ ≦)"Được triệu hồi đến thế giới khác!!! Quá đã!!! Tuyệt!!!" ☆ ~ (‘▽ ^ 人)

Nhưng rồi đám hoàng tộc bắt đầu nói, và gần như ngay lập tức phá hỏng mọi thứ.

Họ giải thích rằng Astafyev đang bị tấn công liên tục và tàn khốc bởi một quốc gia láng giềng. Nền kinh tế bị tàn phá, người dân lâm vào cảnh đói khát, vương quốc trên bờ vực sụp đổ, và hàng loạt lời kêu than khác. Cuối cùng, họ van xin các “anh hùng” vừa triệu hồi hãy chiến đấu vì họ và cứu lấy đất nước. Nhưng Kazuki không hề bị thuyết phục. Ngược lại, anh thấy rõ sự không nghiêm túc của họ, khác xa so với những gì bạn mong đợi từ những người đứng đầu một quốc gia đang "bên bờ vực sụp đổ."

"Mấy bộ đồ lố bịch đó là sao vậy?" anh viết. "Dân chúng đang chết đói mà các người thì khoác lên mình nửa kho báu quốc gia? Không thể tin được! Mấy người thực sự ngốc tới vậy sao? Tôi đã phấn khích cho cuộc phiêu lưu ở thế giới khác, nhưng tôi đọc đủ light novel để biết mọi chuyện sẽ đi tới đâu. Họ sẽ vắt kiệt bọn tôi như vắt chanh, rồi đá bọn tôi đi khi không còn giá trị. Kịch bản cũ rích. Tôi không đời nào dính vào đâu."

Lại một lần nữa, tôi không khỏi ấn tượng bởi sự tương đồng trong hoàn cảnh của anh ta và tôi. Chỉ có một điểm khác biệt: đất nước của anh ta bị tấn công bởi quốc gia láng giềng, thay vì quỷ tộc. Tôi phải đồng tình với anh – một vị vua thực sự quan tâm đến người dân chắc chắn sẽ bán bớt đồ xa xỉ để cứu đói cho dân chúng.

Tất nhiên, tôi không nói nhà vua phải ăn mặc rách rưới, nhưng phải biết đâu là thời điểm và nơi thích hợp để phô trương. Thiếu ý thức về điều đó chỉ làm lộ rõ sự kiêu ngạo của bản thân mà thôi. Dựa vào kinh nghiệm của tôi, tôi không nghi ngờ gì rằng Vương quốc Astafyev là một nơi tệ hại. Có những thứ không bao giờ thay đổi.

Dù sao thì, Kazuki không hứng thú với việc bị tầng lớp quý tộc lợi dụng, nên anh quyết định vận dụng kiến thức phong phú từ light novel của mình. Nước đi đầu tiên của anh là kiểm tra trạng thái cá nhân một cách riêng tư trước khi quan chức Astafyev kịp làm điều đó.

Nghề nghiệp của anh, bất ngờ thay, được ghi là “Hiền Nhân”. Anh sở hữu các kỹ năng bao gồm ma pháp Lửa, Nước, Gió, Đất, Băng, Sấm Sét, Trị Liệu, Thần Thánh, và Ánh Sáng– nghĩa là anh có khả năng sử dụng tất cả loại ma pháp. Anh cũng có một kỹ năng độc nhất mang tên "Thâm Sâu Ma Pháp", giúp tăng cường khả năng hiểu biết học hỏi nhanh về mọi thứ liên quan đến ma pháp.

Người bình thường phải mất hàng năm trời khổ luyện dưới sự hướng dẫn của các bậc thầy mới có thể học được ma pháp cấp cao, chế tạo vật phẩm ma pháp hoặc khắc trận ma pháp. Nhưng nhờ kỹ năng này, Kazuki có thể lĩnh hội tất cả chỉ sau một buổi đọc sách ngẫu nhiên. Lượng MP của anh cũng cao đến mức khó tin ngay từ đầu.

Nói ngắn gọn, dù là Hiền Nhân chứ không phải Anh Hùng, nhưng kỹ năng và lượng MP khổng lồ của anh khiến anh rõ ràng là một nhân vật cực kỳ mạnh mẽ trong lĩnh vực ma pháp. Kazuki hiểu rằng nếu hoàng gia biết được chỉ số của mình, họ sẽ lợi dụng anh chẳng khác gì một Anh Hùng. Ý nghĩ đầu tiên của anh là tìm cách che giấu trạng thái thực và hiển thị một trạng thái giả, và đáng ngạc nhiên là anh làm được ngay lập tức.

Anh đặt nghề của mình là “Học Sinh Từ Thế Giới Khác,” ẩn tất cả kỹ năng và điều chỉnh MP xuống còn 88, thấp hơn một chút so với 96 HP. Hai người còn lại bị triệu hồi với anh đều là Anh Hùng, và mọi người quá bận rộn chăm chú vào họ đến mức không để ý đến Kazuki. Khi cuối cùng đến lượt kiểm tra trạng thái của anh, thái độ của hoàng gia thay đổi ngay lập tức. Họ nhìn anh như thể đang nhìn... một đống rác.

Hai người còn lại thì bối rối trước sự tâng bốc mà ai nấy đều dành cho mình, nhưng họ dường như không phiền lòng với sự chú ý đó.

Kazuki thì khác, anh cảm thấy không thoải mái khi để mặc họ đối mặt với số phận, nhưng khi phải cân nhắc giữa mạng sống của chính mình và hai người xa lạ hoàn toàn, quyết định lại quá rõ ràng. Anh quay sang nhà vua, giải thích rằng với trạng thái hiện tại, rõ ràng anh sẽ không có ích trong chiến đấu, và anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, yên bình như một thường dân. Nhà vua đồng ý mà không phản đối.

Kazuki vẫn luôn cảnh giác, nửa lo sợ rằng họ sẽ ra tay giết anh ngay tại chỗ để bịt miệng, nhưng mọi thứ lại diễn ra tốt đẹp hơn anh nghĩ. Sau này, anh biết được rằng khả năng Triệu Hồi Anh Hùng của vương quốc Astafyev đã phần nào bị rò rỉ tới các nước láng giềng. Anh đoán rằng thái độ hợp tác bất ngờ của nhà vua có liên quan đến việc này. Nếu tin đồn về việc họ giết các Anh Hùng ngay sau khi triệu hồi lan ra ngoài, chắc chắn sẽ không mang lại lợi ích gì cho danh tiếng của vương quốc.

Tuy nhiên, họ không định để Kazuki tự do hoàn toàn.

Theo lời nhà vua: "Dẫu sao thì sự xuất hiện của ngươi trong thế giới này là hệ quả từ hành động của chúng ta. Vì vậy, chúng ta sẽ đưa ngươi tới một vùng xa xôi, nơi chiến tranh chưa chạm tới. Ở đó, ngươi có thể sống một cuộc đời yên bình và thoải mái."

Tất nhiên là đi cùng một đội lính hộ tống. Nói ngắn gọn: anh sẽ bị giám sát liên tục.

Kazuki rời thủ đô trên một chiếc xe ngựa, được lái bởi những binh lính hộ tống. Chuyến đi đưa anh ngày càng xa hơn vào vùng nông thôn. Năm ngày sau khi khởi hành, con đường vắng vẻ thu hẹp đến mức xe ngựa gần như không thể đi qua, cuối cùng dẫn vào một khu rừng rậm. Họ đi sâu vào rừng trước khi các binh lính bất ngờ dừng lại và thông báo rằng Kazuki có thể đi bất cứ đâu anh muốn... miễn là anh sống sót được. Nói xong, họ đẩy anh xuống khỏi xe, quay lại, và bỏ đi.

Họ không cố giết anh, nhưng khu rừng đầy rẫy quái vật. Việc bỏ anh lại ở đây chẳng khác nào bảo anh tự đi tìm cái chết. Tuy nhiên, họ không hề biết rằng, với Kazuki, đây lại là cơ hội hoàn hảo nhất. Dù sao thì, họ đâu hay rằng anh là một Hiền Nhân sở hữu kỹ năng độc nhất cực mạnh.

Nhờ kỹ năng Thâm Sâu Ma Pháp, Kazuki đã tự dạy mình những kiến thức cơ bản về ma pháp chỉ trong năm ngày ngồi xe. Những con quái vật định ăn thịt anh trở thành mục tiêu luyện tập lý tưởng, và anh rèn giũa năng lực ma pháp của mình bằng cách tiêu diệt chúng khi di chuyển. Thoát ra khỏi khu rừng không hề là thử thách đối với anh.

Rời khỏi Astafyev, Kazuki kiếm tiền đi đường bằng cách nhận các công việc lặt vặt và cố không gây chú ý. Cuối cùng, anh đến được vương quốc láng giềng Slezak, nơi anh đăng ký làm một nhà thám hiểm dưới cái tên "Kazu."

Trở thành nhà thám hiểm đồng nghĩa với việc Kazuki – hay đúng hơn là Kazu – giờ đây hoàn toàn tự do. Anh lang thang khắp nơi, đi bất cứ đâu mà mình thích. Trong hành trình của mình, anh tìm thấy vô số kỹ thuật và sách ma pháp, từ đó nâng cao hiểu biết đến mức có thể tự chế tạo vật phẩm ma pháp và khắc các trận đồ ma pháp.

Khoảng một phần ba cuốn sách, tôi bị cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại làm gián đoạn. Tôi dụi mắt và gọi một lon cà phê đen từ Siêu Thị Online để giữ tỉnh táo. Nhẹ nhàng bật nắp để tránh đánh thức các bạn đồng hành, tôi nhấp một ngụm nhỏ.

Tôi không khỏi bàng hoàng trước sự tương đồng giữa cuộc triệu hồi của Kazuki và của mình, gần như giống nhau đến từng chi tiết. Vương quốc Astafyev giờ đây đã không còn tồn tại – ít nhất là theo những gì tôi biết – nhưng Kazuki được triệu hồi từ năm 2014. Sao điều đó lại có thể xảy ra?

Tôi nhìn xuống cuốn sách cũ nát trong tay. Có lẽ tôi có thể tìm hiểu thời điểm nó được viết nếu dùng kỹ năng Thẩm Định. Nghe có vẻ đáng thử, nên tôi làm ngay.

[Hồi Ký của Hiền Nhân Kazu]: Hồi ký của một Hiền Nhân tên là Kazu. Được viết khoảng sáu trăm năm trước bằng ngôn ngữ của thế giới khác.

[Gì cơ–] Tôi suýt hét to, nhưng nhanh chóng bịt miệng lại. Lo sợ điều tồi tệ nhất, tôi từ từ quay lại nhìn ra ngoài chăn, nhưng may mắn là Fel, Dora-chan, và Sui vẫn ngủ say. Tôi thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn qua đầu một lần nữa.

Sáu trăm năm trước? Nghiêm túc chứ?!

Kazuki viết rằng anh được triệu hồi vào năm 2014. Tôi thì bị triệu hồi vào năm 2016. Điều này có nghĩa là trong khi hai năm trôi qua ở thế giới của tôi, sáu trăm năm đã qua ở đây. Phải chăng thời gian trôi với tốc độ hoàn toàn khác nhau ở hai thế giới?

Hmm... Vẫn không hiểu nổi. Nhưng mà, đây là hai thế giới khác biệt hoàn toàn, đúng không? Chuyện không thể hợp lý cũng là điều dễ hiểu.

Dẫu sao thì, hiểu hay không, tôi cũng không làm gì được, nên tốt hơn là ngừng lo lắng và đọc tiếp phần sau.

Nhấp thêm một ngụm cà phê, tôi lại tiếp tục đọc.

Trong hành trình, Kazu nghe được tin về vùng đất của quỷ tộc – một chủng tộc nổi tiếng với tài năng vượt trội trong nghệ thuật ma pháp. Điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh. Là một Hiền Nhân và là người sở hữu kỹ năng Thâm Sâu Ma Pháp, Kazu luôn hứng thú với mọi thứ liên quan đến ma pháp, và anh quyết định tiến về quốc gia của họ.

Tôi đoán rằng vùng đất Kazuki nhắc đến chính là khu vực mà tôi từng nghe gọi là lãnh thổ quỷ tộc. Theo hiểu biết của tôi, những vùng đất này bị chia rẽ chính trị đến mức không thể được xem như một "quốc gia" thực thụ, nhưng có vẻ như ở thời đại của Kazuki, họ vẫn duy trì sự thống nhất, dù chỉ ở mức độ mong manh.

Kazuki lập tức tiến về lãnh thổ đó, nhận công việc hộ tống thương nhân như một cái cớ hợp lý để thực hiện chuyến đi. Cuối cùng, anh đến một quốc gia quỷ tộc có tên là Andras. Khi lần đầu tiên thấy người quỷ tộc, anh không khỏi sửng sốt. Người thương nhân đi cùng đã từng đến lãnh thổ này trước đây và nói rằng người quỷ tộc hầu như không giống con người chút nào, nhưng nếu tìm hiểu, họ là những người khá tốt bụng. Lời giải thích ấy đáng lẽ phải chuẩn bị tâm lý cho Kazuki, nhưng cuối cùng, anh vẫn không thể kìm nén sự ngạc nhiên.

Một số người có làn da xanh dương, số khác có đôi cánh giống loài dơi mọc từ lưng, và có những người trông giống hệt yêu tinh bóng tối trong các tiểu thuyết giả tưởng. Thậm chí những người có thể được gọi là thú nhân ở đây cũng thực sự xứng với cái tên đó hơn bất kỳ thú nhân nào Kazuki từng gặp – họ thực sự trông như những con thú hoang dã biết đi bằng hai chân.

Dĩ nhiên, họ đều thông minh và có khả năng lý luận như Kazuki và những con người khác. Tuy vậy, một số người lại có ngoại hình giống như orc hoặc goblin. Tôi có thể tưởng tượng được cú sốc mà anh ấy trải qua, nhưng với Kazuki, đó không hẳn là một cú sốc tồi tệ.

Những cư dân tại lãnh thổ quỷ tộc giống như bước ra từ truyện giả tưởng, điều này càng làm tăng thêm sự hào hứng của Kazuki trong việc học hỏi từ họ. Nhờ sự bảo lãnh của thương nhân, anh được phép lưu lại ngôi làng đầu tiên trong một thời gian dài, cố gắng hòa nhập và tìm hiểu lối sống của người dân ở đây.

Ban đầu, người dân trong làng tỏ ra dè dặt và giữ khoảng cách. Nhưng theo thời gian, họ nhận ra rằng Kazuki thực sự không có ý định gây rắc rối. Sau đó, họ dần dần cởi mở hơn với anh.

Dù ngôi làng khá nhỏ bé, nhưng cư dân ở đây vẫn có nhiều điều để dạy cho anh. Đây là nơi đầu tiên anh được chứng kiến ma pháp Lá Chắn, cùng với những phép thuật có khả năng mê hoặc, gây rối loạn, hoặc tác động đến tâm trí mục tiêu. Điều làm anh kinh ngạc nhất là một số người dân ở đây thậm chí đã thành thạo ma pháp bay.

Ma pháp bay là sở trường của yêu tinh bóng tối, quỷ tộc với đôi cánh dơi, và những người có làn da xanh. Họ cảnh báo rằng phép này chỉ khả thi với những người sinh ra đã có khả năng bẩm sinh, nhưng Kazuki không để tâm. Anh là một Hiền Nhân. Anh nghĩ – không, anh tin chắc rằng mình có thể làm được, và khẩn cầu họ dạy anh ma pháp này.

Người dân không mấy vui vẻ với ý tưởng ấy, than phiền rằng họ không đủ giỏi để làm thầy. Theo lời họ, những pháp sư mạnh mẽ thường tập trung ở các thành phố lớn, nơi anh có cơ hội tốt hơn để tìm người dạy mình. Để giúp nâng cao hiệu quả của ma pháp, sau cùng, cũng phải phụ thuộc vào lượng ma lực mà người dùng có thể sử dụng.

Kazuki hiểu tại sao họ lại tự hạ thấp kỹ năng của mình, nếu sức mạnh phép thuật của họ thực sự hạn chế so với các pháp sư thành phố. Nhưng với lượng MP khổng lồ và kỹ năng Thâm Sâu Ma Pháp, Kazuki chỉ cần nắm vững kỹ thuật cơ bản, phần còn lại với anh chỉ là chuyện nhỏ.

Anh không dừng lại ở đó mà còn học được cách Cường Hóa Thể Chất từ các thú nhân hai chân. Những thú nhân này có hình dáng đa dạng, từ giống chó sói, hổ, đến sư tử, nhưng điểm chung của họ là sức mạnh phi thường và sự nhanh nhẹn đến kinh ngạc.

Kazuki phát hiện ra rằng họ sử dụng ma pháp để tăng cường khả năng thể chất và lập tức cầu xin họ dạy anh. Tuy nhiên, điều đó không hề dễ dàng. Theo lời anh ghi lại đầy chua chát, những thú nhân này đều là “đầu cơ bắp” và chẳng ai trong số họ biết cách dạy cơ bản.

Lý thuyết nền tảng của kỹ thuật này là dẫn ma lực qua toàn cơ thể, sử dụng nó để hỗ trợ cơ bắp hoạt động – hay gì đó tương tự như vậy. Cách duy nhất để hiểu được là thực hành cho đến khi thành thục. Các thú nhân trong vùng lãnh thổ ma tộc đều học kỹ thuật này từ khi còn nhỏ, và chẳng ai trong số họ có kinh nghiệm dạy từ đầu.

Bất chấp những trở ngại đó, Kazuki, với tư cách là một Hiền Nhân, đã nhanh chóng nắm vững kỹ thuật này. Anh tiếp tục học hỏi từ tộc orc – và đúng như tên gọi, họ thực sự là "orc." Họ chuyên về ma pháp Cứng Hóa Cơ Thể, một dạng khác của Cường Hóa Thể Chất, cũng như một loại ma pháp gọi là Phép Chú.

Kỹ thuật Cứng Hóa Cơ Thể liên quan đến việc bao phủ toàn bộ cơ thể bằng một lớp ma lực tập trung mỏng, từ đó tăng khả năng chống chịu sát thương. Kỹ thuật này có thể làm bật lại cả các đòn tấn công vật lý lẫn ma pháp, biến người sử dụng thành một "bức tường sống" khó bị xuyên phá.

Phép Chú, ngược lại, vận hành dựa trên nguyên tắc tương tự nhưng được áp dụng cho vũ khí hoặc công cụ. Bằng cách bao phủ ma lực bảo vệ xung quanh cơ thể đối tượng, nó không chỉ tăng độ bền mà còn cải thiện khả năng gây sát thương của vật được phủ phép.

Khi Kazuki học kỹ thuật Phép Chú từ một orc, người này vuốt ve chiếc rìu mà ông ta sử dụng cả trong công việc lẫn chiến đấu, vừa giải thích: "Một bậc thầy thực sự với ma pháp Lửa có thể bao phủ vũ khí của họ trong ngọn lửa, nếu muốn. Ta cũng biết chút ít ma pháp Lửa, nhưng dùng nó trên cái rìu này thì chỉ trong vài giây là cạn sạch MP. Cái ta làm tốt nhất là khiến nó cứng hơn, sắc bén hơn." Ông ta kết luận với một tiếng cười tự giễu.

Tuy nhiên, Kazuki lại thấy khả năng của orc này ấn tượng hơn nhiều so với chính người dạy nghĩ.

Anh đã viết lại cuộc đối thoại với sự phấn khích rõ ràng: "Ông đang nói gì thế?! Việc phủ phép vào vũ khí để nó mạnh hơn và sắc bén hơn đã là điều đáng kinh ngạc rồi! Gấp đôi nếu nó tiêu tốn ít MP như vậy – ông có thể biến một cây gậy thành vũ khí chết người nếu làm chủ ma pháp đó đủ tốt!"

Sự nhiệt tình của Kazuki thực sự dễ hiểu. Với một người chuyên về ma pháp như anh, việc có thể sử dụng một lượng MP nhỏ để tăng cường khả năng chiến đấu bằng vũ khí khi rơi vào tình huống xấu là điều vô cùng an tâm. Và qua ghi chú, rõ ràng là đã có lúc anh phải áp dụng điều đó trong thực chiến, bởi anh viết rằng: "Ma pháp ta học từ lũ orc thực sự đã cứu mạng ta không ít lần..."

Ngoài tộc orc, ma tộc có hình dáng giống goblin (và đúng như tên gọi, họ chính là goblin) cũng có rất nhiều điều để dạy Kazuki. Cụ thể, anh học được cách chế tạo đủ loại dược phẩm từ họ. Là một chủng tộc nổi tiếng với sự khéo léo, goblin chịu trách nhiệm sản xuất phần lớn dược phẩm trong lãnh thổ quỷ tộc.

Mặc dù Kazuki đã biết cách chế tạo thuốc từ trước, nhưng anh nhận ra ngay rằng những dược phẩm do goblin làm ra hiệu quả hơn hẳn so với của mình. Điều đó khiến anh nhận thấy rằng mình có rất nhiều điều cần học hỏi từ họ.

Khi thời gian trôi qua, Kazuki sống ở ngôi làng, học đủ thứ từ những người dân địa phương, và dần dần anh cũng hiểu hơn về toàn bộ lãnh thổ quỷ tộc. Vùng lãnh thổ này là nơi sinh sống của ba quốc gia nhỏ: Andras, nơi anh đang ở, cùng với hai quốc gia khác là Kimaris và Raum. Ngoài một vài xung đột nhỏ và các cuộc đụng độ lẻ tẻ, ba quốc gia này duy trì mối quan hệ khá tốt với nhau.

Thêm vào đó, Kazuki biết được rằng ba quốc gia nhỏ bé này là những vùng đất duy nhất trên lục địa mà quỷ tộc có thể gọi là quê hương. Dân số tổng thể của họ cực kỳ ít ỏi, đến mức đáng lo ngại.

[Thật vậy sao?]

Tôi lẩm bẩm một mình trong sự ngạc nhiên. Theo cuốn sách của Kazuki, toàn bộ lãnh thổ quỷ tộc chỉ nằm trên một bán đảo nhỏ. Sau đó, anh ấy đã đi dọc theo bờ biển của bán đảo đó và đi từ đầu này sang đầu kia trong khoảng một tháng, mặc dù anh di chuyển với tốc độ khá chậm rãi. Thông tin này khiến tôi dễ dàng hình dung được lãnh thổ của họ nhỏ bé đến mức nào.

Ngay cả các triệu hồi sư của tôi, vương quốc Reijseger (nay đã không còn tồn tại), cũng không biết nhiều về lãnh thổ quỷ tộc, dù họ từng giáp ranh với khu vực này. Tôi thật sự không ngờ rằng mình lại học được nhiều điều như vậy từ một cuốn sách mà tôi tình cờ bắt gặp.

Khi tiếp tục đọc, tôi còn biết thêm về lý do vì sao quỷ tộc lại sống ở khu vực đó. Một câu chuyện dân gian được truyền lại qua nhiều thế hệ kể về nguồn gốc của họ.