Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 08: Pizza Nướng Lò Đá Và Tiên Dược Trường Sinh! - Chương 5-1: Phiên Bản Huấn Luyện Đặc Biệt Của Fel ~Một Mối Hận Sâu Tựa Đại Dương~

[Chào ngài Lambert.]

"Oh, Mukohda! Chào mừng cậu."

Tôi chào ngài Lambert, người tình cờ đang đứng trước cửa hàng của mình. Tôi đến để bàn về Thuốc Thần: Siêu Mọc Tóc mà tôi đã tặng cho bá tước hôm trước.

[Thực ra, tôi có chuyện muốn nói với ông...]

"Có phải liên quan đến chuyến thăm của bá tước hôm nọ không?"

Đúng là một thương nhân dày dặn kinh nghiệm. Ông ấy chắc hẳn đã biết chuyện tôi gặp bá tước.

[Đúng vậy. Sự thật là...]

Tôi kể cho ngài Lambert toàn bộ về buổi gặp mặt với bá tước. Tất nhiên, tôi cũng giải thích chi tiết về hiệu quả của Thuốc Thần: Siêu Mọc Tóc.

"Vậy ra chuyện là như vậy..."

[Xin lỗi vì đã tự tiện nhắc đến tên ông, ngài Lambert. Nhưng ông là người duy nhất tôi nghĩ tới khi cần bán loại sản phẩm này.]

Thực sự, tôi chẳng còn ai để nhờ cậy ngoài ngài Lambert. Dù sao đi nữa, ông ấy là thương nhân duy nhất mà tôi tin tưởng và đã từng hợp tác.

"Nghe có vẻ rất hiệu quả, nhưng với tư cách là một thương nhân, tôi cần kiểm chứng tác dụng của nó trước khi bán ra."

Tất nhiên rồi, vì tiền bạc liên quan mà.

Tôi đoán trước được điều này, nên đã chuẩn bị một ít dầu gội và Thuốc Thần: Siêu Mọc Tóc từ tối hôm qua.

[Được thôi, tôi sẽ để lại một mẫu thử, ông cứ xác nhận hiệu quả đi.]

"Hiểu rồi. Tôi cũng có thể dùng nó để không còn phải lo lắng về mái tóc thưa của mình, nhưng tôi biết một nhân viên rất phù hợp để thử sản phẩm này, nên sẽ để anh ta thử trước."

Tôi cẩn thận hướng dẫn ngài Lambert cách sử dụng.

"À, nhân tiện, chiếc áo choàng wyvern mà cậu đặt làm sẽ hoàn thành sau vài ngày nữa. Tôi có xem qua khi nó đang được làm, và nó trông rất tuyệt. Thợ thủ công còn nói rằng hiếm khi thấy một sản phẩm chất lượng như vậy."

[Ồ~? Tôi mong đợi nó lắm đây.]

Nếu cả ngài Lambert và thợ thủ công đều khen ngợi, thì tôi lại càng kỳ vọng hơn.

"Thắt lưng, bao kiếm, và đôi giày cậu đặt đã xong rồi. Cậu có muốn lấy chúng luôn không?"

Ồ đúng rồi, tôi hoàn toàn quên mất vì chỉ chăm chăm vào chiếc áo choàng. Giày và thắt lưng hiện tại của tôi vẫn ổn, nhưng tôi có đặt chúng thật.

Tôi nghĩ mình sẽ vui hơn khi nhận tất cả cùng lúc, nên nhờ Lambert giữ lại.

"Được rồi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau khi kiểm chứng tác dụng của sản phẩm."

[Tôi trông cậy vào ông.]

..........

"Ngài Mukohda, có người đưa tin từ thương hội ngài Lambert. Họ muốn ngài đến cửa hàng ngay lập tức."

Tôi vừa chuẩn bị dẫn Fel và hai linh thú ra ngoài săn bắn – vì họ cứ nài nỉ mãi – thì Theresa đến báo tin.

Mới chỉ hai ngày kể từ lần tôi ghé qua cửa hàng của ngài Lambert. Chẳng lẽ áo choàng wyvern đã xong rồi? Nhưng nếu vậy, tại sao lại gọi tôi đến gấp? Mà thôi, đến nơi thì sẽ rõ.

[Dù sao đi nữa, hôm nay chúng ta không đi săn được rồi.]

[Gì cơ?!]

[Ngươi vừa nói gì?!]

[Thật á~?]

Cả ba người bọn họ trông rõ là không vui vì vừa mới chuẩn bị đi săn.

[Họ yêu cầu tôi đến ngay, nên không còn cách nào khác. Tôi hứa sẽ dẫn mọi người đi ngày mai. Nếu thích, chúng ta có thể ghé Hội Thám Hiểm xem có nhiệm vụ nào hay không.]

[Hừm, được thôi. Cửa hàng của Lambert là chỗ bán đồ da đó, đúng không?]

[Đúng vậy.]

[Ta sẽ đưa ngươi đến đó nhanh chóng. Sau khi xong, chúng ta sẽ ghé Hội Thám Hiểm xem nhiệm vụ. Nếu nhận thì phải là nhiệm vụ xứng đáng. Nếu có, ta muốn nhận ngay lập tức.]

Cái gì~? Nghĩa là tùy nhiệm vụ, chúng tôi có thể xuất phát ngay sao?

[Nghe hay đấy!]

[Sui có được chiến đấu pew-pew không~?]

Dora-chan và Sui thì lại rất hứng thú với ý tưởng này.

Thôi được rồi, trời ạ...

[Được thôi. Nhưng giờ chúng ta phải đến chỗ Lambert trước đã.] Tôi trèo lên lưng Fel, và cả nhóm lập tức lao đến cửa hàng của ngài Lambert.

...............

"Xin lỗi vì đã gọi cậu đến gấp như vậy."

Ngài Lambert đã đứng chờ sẵn trước cửa hàng.

[Không sao đâu. Có chuyện gì vậy?]

"Chúng ta không nên nói chuyện ở đây. Mời cậu vào trong."

Ngài Lambert dẫn tôi vào phía sau cửa hàng. Sau khi chúng tôi ngồi xuống, một cô hầu gái rót trà, rồi Lambert bắt đầu nói.

"Thật ra, tôi vừa nhận được một tin nhắn khẩn cấp từ Bá tước Langridge."

Theo lời ngài Lambert, hiện tại Bá tước Langridge đang trên đường đến kinh đô.

À đúng rồi, ông ta có nhắc đến mùa xã giao lần trước. Và có vẻ như ông ấy đã ghé qua lãnh địa của Tử tước Bertone trên đường.

"Tôi nghe nói Tử tước Bertone đã rất ngạc nhiên khi gặp Bá tước Langridge... Nên ông ta đã kể về loại thuốc mọc tóc của cậu, và Tử tước Bertone dường như rất mong muốn có được nó."

Có vẻ như Tử tước Bertone cũng đang lo lắng về mái tóc của mình. Chà, tất nhiên ông ấy sẽ muốn Thuốc Thần : Siêu Mọc Tóc sau khi thấy hiệu quả của nó.

"Bá tước đã yêu cầu tôi phải giữ lại ít nhất 50 chai để dùng riêng, ít nhất là cho đến lúc này. Đồng thời, tôi cũng bị ra lệnh không được bán sản phẩm này cho bất kỳ ai không có sự giới thiệu từ ông ta."

Tên bá tước này đúng là láu cá. Ông ta đang sử dụng Thuốc Thần : Siêu Mọc Tóc để xây dựng mối quan hệ giữa các quý tộc.

"Tôi cũng đồng ý với việc chỉ bán cho những người có sự giới thiệu từ bá tước. Nhân viên của tôi đã thử loại thuốc mọc tóc mà cậu đưa, Mukohda, và kết quả thật đáng kinh ngạc. Chỉ sau hai ngày sử dụng, cậu ấy trông gần như không thể nhận ra. Với hiệu quả như vậy, mỗi chai nên có giá 50 đồng vàng. Và ngay cả thế, nhiều người vẫn sẽ coi đó là mức giá rẻ. Với kết quả này, chắc chắn sẽ có nhiều người sẵn sàng trả bất cứ giá nào để sở hữu nó."

50 đồng vàng... chỉ cho một chai... Sao cơ? Nhưng nó chỉ tốn tôi 3 đồng bạc thôi mà... Chưa kể, tôi còn chia một chai 3 đồng bạc ra thành hai chai nhỏ hơn.

Tôi biết mình có thêm Elixir Đặc Biệt của Sui, nhưng mỗi chai chỉ có một giọt mà thôi. Tôi cất loại dược này trong một chai nhỏ cỡ loại nước tăng lực nổi tiếng. Không biết số lượng chai tôi có thể làm ra là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là rất nhiều.

50 đồng vàng, huh... Đúng là thuốc mọc tóc đáng được kính nể.

"Mặc dù mức giá đó có vẻ cao, nhưng điều này giúp tập trung thị trường vào những người giàu có. Phương pháp yêu cầu sự giới thiệu từ bá tước cũng sẽ đảm bảo chúng ta nhắm đến đúng đối tượng."

Đúng là 50 đồng vàng không hề rẻ. Nhưng tôi dám cá rằng tất cả các quý tộc và thương nhân đang lo về mái tóc sẽ kéo nhau đến hỏi bá tước để được giới thiệu.

Tôi quyết định giao toàn quyền bán hàng cho Lambert. 50 chai mà bá tước yêu cầu có lẽ đã bao gồm cả phần để giới thiệu sản phẩm đến những người khác. Lambert cũng đề nghị tôi bán cho ông ấy với giá thấp nhất có thể. Tôi quyết định tặng miễn phí số lượng bá tước yêu cầu như một món quà.

[Thật không, cậu Mukohda?]

[Bá tước đang giúp tôi giải quyết một vấn đề phiền phức, nên như vậy là xứng đáng.]

"Vậy tôi sẽ nói với bá tước rằng đây là quà tặng từ cậu."

Sau đó, chúng tôi thảo luận về giá bán sỉ của loại thuốc này, và thống nhất mức giá là 33 đồng vàng mỗi chai.

Tôi vẫn thấy mức giá này có hơi cao, nhưng ngài Lambert giải thích: "Bá tước từng nói với tôi rằng nhờ sản phẩm này, chúng ta có thể tạo dựng rất nhiều mối quan hệ, nên đây thực sự là một cơ hội lợi nhuận lớn."

Ngài Lambert đã giúp tôi rất nhiều. Tôi đã nghĩ về điều này từ lâu, và cảm thấy mình cần tặng ông ấy một món quà cảm ơn.

[Ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều, ngài Lambert. Như một lời cảm ơn, xin hãy nhận thứ này.]

Tôi lấy ra một tấm da rắn đỏ từ ItemBox – đây là món thu được trong hầm ngục Aveling.

"Đ-Đây là... da rắn đỏ!"

[Đúng vậy, nó là chiến lợi phẩm từ hầm ngục Aveling. Xin hãy nhận lấy.]

"N-Nhận lấy? Không không, cậu Mukohda! Da rắn đỏ hiếm đến mức một người cả đời có khi còn chẳng nhìn thấy, cậu biết không?!"

[Không sao đâu. Ông đã giúp tôi rất nhiều, và tôi muốn tặng ông thứ này để tiếp tục giữ mối quan hệ tốt đẹp trong tương lai.]

Ông ấy nuốt khan. "T-Tôi thật sự có thể nhận nó chứ?"

[Đúng vậy. Đổi lại, mong ông tiếp tục là nơi tôi có thể tìm đến để xin lời khuyên.]

"Tất nhiên rồi."

Ánh mắt ngài Lambert không rời khỏi tấm da rắn đỏ. "Thật tuyệt vời..."

Ông ấy cẩn thận nhấc tấm da lên.

"Mukohda... sở hữu da rắn đỏ là ước mơ cả đời của tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên ân tình này," ông ấy nói, nước mắt lưng tròng.

Chỉ cần thấy ngài Lambert cảm động như vậy, tôi đã cảm thấy món quà này đáng giá. Nhưng tôi sẽ giữ bí mật rằng mình vẫn còn vài tấm da như thế này.

"À phải rồi, tôi cảm động quá nên suýt quên mất. Đơn hàng của cậu đã hoàn thành. Tôi sẽ mang ra ngay."

Ồ, chiếc áo choàng wyvern cuối cùng cũng xong rồi!

Một cô hầu gái bước vào, đặt chiếc áo choàng, thắt lưng, bao kiếm, và giày lên bàn.

"Đây là đồ của cậu. Hãy thử chúng xem có vừa không. Nếu cần chỉnh sửa, tôi sẽ làm ngay."

Theo gợi ý của ngài Lambert, tôi lập tức thử tất cả.

Những món đồ đều có màu xám đậm dịu mắt, và mỗi thứ đều cho cảm giác rất thoải mái khi tôi mặc vào. Điều khiến tôi thích nhất là chúng rất nhẹ.

[Những món đồ này thật tuyệt. Tôi cảm giác như đã quen với chúng ngay từ lần đầu mặc vào. Và chúng rất nhẹ nữa.]

"Tôi rất vui vì cậu thích. Da wyvern giữ nhiệt rất tốt. Ngoài ra, nó còn chống nước. Đặc biệt là chiếc áo choàng, nó sẽ rất hữu ích khi gặp mưa."

Ồ, điều đó thì tốt thật. Trước giờ tôi toàn dựa vào rào chắn của Fel để chống lại mưa gió. Vì một số khu vực có mưa thường xuyên, chắc chắn sẽ có lúc tôi không thể trông cậy vào cách làm đó mãi.

[Tôi sẽ mặc bộ này về nhà. Vậy tổng cộng là bao nhiêu?]

Tôi đưa lại cho ngài Lambert phiếu nhận đồ bằng gỗ mà tôi vẫn giữ. Tôi vẫn chưa thanh toán nốt số tiền còn lại cho bộ đồ làm từ da wyvern, nhưng khi hỏi đến giá...

"Không, cậu không cần phải trả."

[Hả?]

"Sau khi nhận được thứ quý giá như vậy từ cậu, tôi không thể nào lấy tiền của cậu được. Hahaha."

Ngài Lambert đang ôm tấm da rắn đỏ, như thể đó là báu vật.

Không, không, chuyện này và chuyện đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Tôi cố gắng nài nỉ trả tiền, nhưng ngài Lambert nhất quyết không nhận.

[Vậy thì, tôi sẽ quay lại sau.]

"Lúc nào cậu cũng được chào đón, Mukohda." Ngài Lambert mỉm cười rạng rỡ. Tôi cảm thấy hài lòng với kết quả này.

............

Ngay khi tôi rời khỏi cửa hàng của ngài Lambert, Fel truyền lời nói bằng thần giao cách cảm.

[Được rồi. Xem ra ngươi xong việc rồi. Giờ thì đến Hội Thám Hiểm thôi.]

À~, đúng rồi. Tôi quên mất việc đó.

Khi chúng tôi bước vào Hội Thám Hiểm, hội trưởng ngay lập tức đi xuống cầu thang.

"Ồ, đúng lúc lắm. Tôi vừa định sai người đi gọi cậu."

[Hả? Có chuyện gì sao?]

"À thì..."

Có vẻ như gần đây có rất nhiều báo cáo về sự xuất hiện của lũ orc trong khu rừng phía đông. Một nhóm thám hiểm hạng C được cử đi trinh sát vừa mới quay về. Theo báo cáo, có một ngôi làng của orc trong khu rừng.

"Vị trí của ngôi làng đó rất tệ. Có vài ngôi làng nằm gần khu rừng phía đông, và khu định cư này thì rất gần một trong số đó. Chúng tôi cần phải giải quyết chuyện này ngay lập tức, nhưng hiện tại chỉ có một nhóm hạng B và hai nhóm hạng C có sẵn. Số lượng đó là hơi ít để xử lý một nhiệm vụ tiêu diệt ngôi làng orc. Giá như chúng tôi có thêm ít nhất hai nhóm hạng C nữa... Và vì thế nên tôi cần đến cậu."

Hội trưởng nắm chặt vai tôi, không có ý định để tôi từ chối.

"Cậu sẽ đi chứ?"

Fel lập tức nói lớn để hội trưởng nghe thấy.

[Orc à? Chán ngắt. Không.]

[Ta cũng chẳng muốn phí công sức với đám orc yếu đuối.] Dora-chan cũng lên tiếng từ chối bằng thần giao cách cảm.

[Sui thì sao cũng được. Miễn là Sui được chiến đấu và bắn pew pew~.]

Vì lý do nào đó, Sui rất thích chiến đấu và chẳng quan tâm đối thủ là ai.

"Này, Fel, tia hy vọng cuối cùng của chúng ta, đang nói không đấy. Cậu không thể làm gì được sao? Đó là khế ước linh thú của cậu mà. Thuyết phục ngài ấy đi.."

[Fel, Dora-chan, chúng ta không thể làm chuyện này nhanh gọn trước khi vào rừng săn được sao?]

[Những đối thủ yếu như orc thật là nhàm chán.]

[Ta đồng ý với Fel. Chẳng có lý do gì để đấu với đám yếu đuối. Tốt hơn là tìm một thứ mạnh hơn trong rừng.]

[Đúng thế. Ta chắc chắn rằng trong rừng sẽ có thứ đáng để săn hơn lũ orc. Việc này cứ để.... Khoan đã, ta không ngại nếu ngươi nhận nhiệm vụ này.]

[Hả? Sao tự nhiên lại đổi ý thế?]

[Ừ nhỉ, chỉ là orc thôi mà?]

Tôi tò mò hỏi lý do khiến Fel thay đổi suy nghĩ.

[Dora, lần này cứ làm theo lời ta đi.]

[Nếu ngươi đã nói thế, Fel.]

[Hả? Thật sự sẽ nhận sao? Nhưng mà, cái cách Fenrir đột nhiên đồng ý thật đáng sợ đấy...]

[Đừng lo lắng gì cả. Hehahahahaha!]

Fel, điệu cười đó đáng sợ thật đấy. Ông đang âm mưu gì đúng không?

"Tôi không rõ đang có chuyện gì, nhưng ông nhận nhiệm vụ rồi đúng không?"

[Đúng vậy. Chúng ta sẽ nhận yêu cầu này.]

"Tốt quá, tốt quá."

Hội trưởng trông nhẹ nhõm hẳn khi nghe Fel đồng ý. Tôi thì nhìn Fel đầy nghi ngờ.

Rõ ràng ông ta đang tính toán gì đó.

[Cái gì? Ta đã nói là sẽ nhận. Chẳng phải mọi chuyện đều ổn sao?]

Fel đáp lại ánh nhìn đầy nghi hoặc của tôi một cách thản nhiên.

Hội trưởng thì hoàn toàn giao mọi việc cho chúng tôi, và giờ tôi không thể từ chối nữa. Thôi đành vậy... Nhưng liệu mọi chuyện có ổn không đây?

Với một chút lo lắng trong lòng, tôi lắng nghe hội trưởng chỉ dẫn đường đến ngôi làng của lũ orc. Chúng tôi quyết định xuất phát vào ngày mai, bởi nếu đi ngay bây giờ thì sẽ đến nơi khi trời đã tối.

"Vậy nhé, tôi trông cậy vào các cậu vào ngày mai."

[Hiểu rồi.]

.............