Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8941

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 94

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 22

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 110

Phần 1 "Tranh biếm họa" - Chương 31 Một ngày giữa hè

Người ta bị treo trên cọc gỗ, khói bốc lên nghi ngút xung quanh, tôi chỉ biết đứng nhìn mà không dám rời mắt. Dưới cái nắng hè gay gắt, dưới đống rơm cháy khét lẹt, những người đang hấp hối chỉ biết gào thét không ngừng.

Có những người khác thực sự thích thú với cảnh tượng những giây phút cuối cùng của những người bị hành hạ khủng khiếp trên những chiếc cọc gỗ. Thỉnh thoảng họ lại đổ thêm dầu vào lửa hoặc dội nước lên, dường như muốn kéo dài sự đau khổ của nạn nhân.

Tiếng la hét chậm dần rồi tắt hẳn khi sinh vật từng là con người chuyển sang màu đen trên cọc. Trước khi tôi kịp nhận ra, một mùi hôi thối kinh khủng đã lan tỏa xung quanh tôi.

Đúng lúc hơi nóng và mùi hôi thối khiến tôi nôn mửa theo phản xạ, tôi nghe thấy tiếng cười khàn khàn bên cạnh. Nó nghe thật lạc lõng ở một nơi như thế này, đến nỗi tôi không thể nào quên được và nó khiến tôi vô cùng bồn chồn.

Không thể chịu đựng được nữa, tôi muốn bịt mắt, bịt tai và ngồi xổm xuống, nhưng đôi tay đang nâng tôi lên lại ngăn tôi làm vậy.

Tôi muốn cánh tay đó thả ra, nhưng lại chẳng thể nói được. Cánh tay người lớn đó dễ dàng giữ cơ thể nhỏ bé của tôi.

Mọi thứ đều mờ mịt. Tôi cảm thấy đầu mình như sắp vỡ ra vì quá đau.

Cái nóng mùa hè, hơi nóng từ ngọn lửa, mùi hôi thối, tất cả hòa quyện làm tôi nghẹt thở. Cơn buồn nôn đã vượt quá sức chịu đựng, và có thứ gì đó trào ngược lên thực quản khi tôi nôn theo phản xạ. Mùi nôn mửa của chính mình hòa quyện với mùi thịt cháy khét càng khiến mọi thứ trở nên kinh khủng hơn.

Sau khi nhìn chằm chằm vào vũng nôn của mình một lúc, tôi từ từ ngẩng đầu lên. Tôi muốn nhìn người đang ôm mình. Gần như là một bản năng, tôi cũng không rõ tại sao mình lại muốn làm vậy. Nhưng sau khi nhìn anh ta, tôi hối hận từ tận đáy lòng.

Ông ta có mái tóc đen dài tuyệt đẹp, đôi mắt màu máu, và mỉm cười với vẻ mặt ngây ngất khi nhìn lại vào mắt tôi.

Tôi nhận ra rằng ông ta chính là cha ruột của tôi, và bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng trên chính chiếc giường của mình.

Trong bầu không khí ngột ngạt nóng bức của căn phòng, tôi vội vàng lau mồ hôi đang chảy dài trên má. Có lẽ vì cơn ác mộng, tay tôi lạnh ngắt, run rẩy dữ dội.

Tôi rời khỏi phòng mà không hề mở rèm. Tôi muốn hít thở không khí mát mẻ, sảng khoái, nhưng ngay cả bên ngoài cũng nóng nực. Tôi phát ngán cái nóng và độ ẩm ngột ngạt này. Tôi mở cửa sổ, và ít nhất thì cũng có chút không khí trong lành ùa vào.

Hiện tại đây là mùa hè nóng nhất mà tôi từng trải qua ở vùng Kaldia.

Số người bị say nắng ở phía tây lãnh địa của tôi ngày càng tăng, chúng tôi bận rộn xử lý vấn đề này đến nỗi chưa kịp thành lập lực lượng dân quân. Bá tước Terejia và tôi phải ở lì trong phòng để giải quyết khối lượng công việc khổng lồ, nhưng người hầu vẫn bắt chúng tôi phải uống thật nhiều nước và nghỉ ngơi.

Binh lính đã bắt đầu trở về từ dự án xây dựng làng phía đông. Những người tị nạn đã bắt đầu di chuyển đến đó theo từng nhóm hai mươi người. Vì phía đông có nhiều nước hơn, khí hậu ở đó ôn hòa hơn và tôi nghe một số binh lính nói rằng họ ước gì mình vẫn còn ở đó.

Kamil vẫn chưa trở về biệt thự, phải mất ít nhất hai tháng nữa mọi chuyện mới hoàn tất và anh ấy mới quay lại.

Tôi cởi bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi, mặc một chiếc áo dài tay mỏng và giày Dalmatic. Bà Hortensia có lẽ đang giúp chuẩn bị bữa sáng, và bà ấy sẽ không đến đánh thức tôi dậy nữa. Sau khi tôi lên 5, tôi không cần ai đến đánh thức nữa, trừ khi tôi ngủ quên.

Cổ tôi nóng ran vì mồ hôi và khó chịu, nên tôi tìm người hầu gái trên đường đến phòng ăn. Vì chỉ có Phoebe và Isadora là người hầu gái duy nhất ở đây, nên thật khó để tìm thấy họ vào buổi sáng khi mọi người đều bận rộn như vậy. Nhưng hôm nay tôi may mắn, tôi tìm thấy Isadora đúng lúc cô ấy đang mang quần áo giặt trở lại biệt thự.

“Chào buổi sáng, ojou-sama.”

“Chào Isadora. Xin lỗi, nhưng hôm nay dọn luôn phòng ngủ của tôi nhé.”

Bộ đồ ngủ đó phải giặt mới mặc được, ga trải giường cũng ướt đẫm mồ hôi. Trời nóng thế này mà cứ gặp ác mộng hoài, tôi muốn cải thiện độ thoải mái của giường ngủ, dù chỉ một chút thôi.

Có lẽ mọi người cũng vậy, cái nóng đang ảnh hưởng đến họ, Isadora chỉ gật đầu và đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ.

“Tôi hiểu rồi. Ngài còn cần tôi giúp gì nữa không?”

“Ăn sáng xong, tôi muốn lau người. Cô chuẩn bị giúp tôi nhé.”

Isadora lại gật đầu, cúi chào rồi vội vã bước xuống hành lang, vẻ mặt bận rộn. Giặt giũ là việc của người giúp việc, nhưng giặt giũ thực ra lại là việc của người hầu gái. Không cần tôi phải chậm rãi ăn uống, chắc phòng tôi cũng đã sẵn sàng với chậu rửa mặt và khăn tắm rồi.

Lần đầu tiên, Bá tước Terejia, bà Marshan, và cả Claudia đều có mặt vào bữa sáng cùng một lúc. Vì Elise luôn dùng bữa trong phòng, nên điều đó có nghĩa là ngoài cô ấy ra, hầu như tất cả mọi người đều tình cờ có mặt ở phòng ăn lúc này.

……Nghĩ lại thì, đã lâu rồi tôi chưa đến thăm Elise. Dạo này Elise khỏe hơn rồi, ban ngày cô ấy thường ra vườn chơi, nên cũng không cần phải vào phòng cô nữa.

Có lẽ tôi nên đến thăm cô ấy.

Sau khi lau người bằng chiếc khăn mà Isadora chuẩn bị cho tôi, tôi đến phòng của Elise thì đúng lúc Maya bước ra với tốc độ nhanh.

“À, Eliza-sama.”

“Maya, cô đi đâu vậy? Hiếm khi thấy cô không ở bên Elise-dono đấy.”

Vì Maya là người hầu riêng của Elise mà cô ấy mang theo, nên họ dành phần lớn thời gian bên nhau. Thật lạ khi thấy cô ấy đi đâu đó một mình, nhất là vào ban ngày. Ngày nay, những chuyện hiếm hoi vẫn cứ xảy ra.

“Vâng, hôm nay bá tước gọi tôi.”

“Bá tước…… Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chăm sóc Elise trước.”

“Cảm ơn ngài rất nhiều. Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng hãy chăm sóc Elise thật tốt nhé.”

Maya có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút rồi nhanh chóng rời đi. Vì Elise thường xuyên lên cơn ho, có lẽ cô ấy không muốn để Elise ở lại một mình.

Và thế là tôi gõ cửa phòng Elise và nghe thấy cô ấy nói "Mời vào". So với lúc cô ấy mới đến đây, giọng cô ấy có vẻ năng động hơn nhiều.

“Elise-dono, xin lỗi vì không báo trước.”

“Eliza-sama! Chào mừng.”

Thay vì ngồi trên giường như thường lệ, Elise lại ngồi trên ghế dựa vào cửa sổ. Khuôn mặt cô ấy rạng rỡ và cô ấy định đứng dậy, nhưng tôi ra hiệu cho cô ấy dừng lại, nói rằng không sao cả.

“Hôm nay hôm nay cậu khỏe hơn rồi nhỉ.”

“……Vâng, nhờ nơi này mà tôi trở nên rất khỏe mạnh.”

Cô ấy mỉm cười và gật đầu vui vẻ, tôi tiến lại gần xem cô ấy đang làm gì. Tôi đứng cạnh Elise và đột nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng, khi thấy cô ấy đang nhìn ra ngoài, tôi khẽ lên tiếng.

"Ngoài?"

“Vâng. Từ đây, tôi có thể nhìn thấy khu vườn, cũng như hồ nước ở phía bên kia.”

Nhìn quang cảnh từ đây, cô ấy như được tiếp thêm năng lượng, và cô ấy cười. À, tôi đáp lại một cách hời hợt, rồi cũng nhìn ra ngoài, và thấy khu vườn và ao nước mà Elise đã nói đến. Đó là nơi tôi lấy được cây độc cần. Vì ao nước không phải là nơi người làm vườn cần chăm sóc, nên có lẽ vẫn còn một ít ở đó. Cái hồ là một nguồn nước lớn nên quân lính vẫn thường qua lại, nhưng có vẻ họ không để ý cần độc.

Bao quanh mặt nước là đủ loại thảm thực vật đủ màu sắc, nhìn từ xa trông thật đẹp. Ở một nơi râm mát, tôi nheo mắt nhìn thấy một ngôi mộ nhỏ. Vậy là từ đây cũng có thể nhìn thấy ngôi mộ đó nhỉ.

“……Cô không nên đến ao.”

“Tất nhiên rồi, tôi biết rõ mà. Cho đến khi khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng hơn, tôi chưa ra khỏi vườn đâu.”

Tôi đã cảnh báo Elise rằng ao nước rất nguy hiểm, nhưng tôi vẫn thấy nỗi khao khát được xuống nước trong mắt cô ấy.