Trans: Murasaki
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
–––––––––Đúng là hoang đường. Vì cớ gì mình phải tới một nơi tồi tàn thế này?
Trong lúc dõi về phía những đầm lầy nhầy nhụa, phóng tầm mắt nhìn ra xa hết sức có thể, Camilla vừa ngăn đôi tay mình khỏi run rẩy.
Dĩ nhiên, cô ấy mong muốn được thành hôn thê của hoàng tử.
Nhưng đó là mong ước của tất cả những thiếu nữ quý tộc ở độ tuổi này. Trong giới quý tộc, ít có ai lại không hâm mộ cuồng nhiệt hoàng tử Julian, chàng trai đẹp nhất trong số những thành viên của gia đình hoàng gia. Thêm nữa, so với Đại hoàng tử nghiêm khắc lạnh lùng, Nhị hoàng tử là con người giàu lòng trắc ẩn và vui tính, là kiểu đàn ông được phụ nữ yêu thích.
Và dĩ nhiên, cô ấy cũng chịu phần nào trách nhiệm cho tin đồn “Liselotte Ende là một ả lẳng lơ.”
Nhưng cô ấy chưa từng cố ý thổi phồng chuyện này. Camilla đã thấy Liselotte đi dạo với một người đàn ông khác không phải hoàng tử và chỉ đơn thuần là kể lại với các cô gái quý tộc khác. Từ đó tin đồn lan ra như lửa cháy và khi đến tai cô ấy thì nó đã biến tướng nghiêm trọng.
Dù có thể Camilla đã vô tình châm ngòi, nhưng nếu tin đồn truyền đi quá nhanh thì cô chỉ còn nước lực bất tòng tâm nhìn mọi người thêm mắm dặm muối vào.
Và hiển nhiên, cô ấy có lợi dụng quyền lực của gia đình mình. Liên tục là đằng khác.
Cô ấy đã nhờ cha mẹ giúp mình tham gia những buổi tiệc trà mà cô vốn không được mời, hay được làm người nhảy mở màn với hoàng tử trong các buổi vũ hội. Làm vậy thì có gì sai chứ? Với cô, những nỗ lực này giống như kiểu một người đẹp coi nhan sắc của mình là lợi thế. Nếu ai đó có thể dùng tài năng ca hát hay nhảy múa của mình nhằm tiếp cận hoàng tử, vậy tại sao dùng quyền lực lại là điều sai trái?
Song có lẽ cô ấy đã hơi quá lố. Đúng là cô ấy không ưa Liselotte, nhiều lần khiến cô ta phải bật khóc, để rồi nghênh đón cơn thịnh nộ của hoàng tử và sự xấu hổ của cha mẹ.
Nhưng chừng đó không đủ chứng minh chỉ có Camilla là kẻ sai. Liselotte thường giả vờ khóc lóc và có những lúc sẽ không ngần ngại trả đũa Camilla.
Dù vẻ ngoài trông nhu mì hiền dịu, Liselotte không phải là bông hoa nhu nhược. Cứ mỗi lần Camilla buông lời miệt thị Liselotte, cô ta sẽ đáp trả lại gấp 5 lần. Hơn nữa khi tin đồn về Liselotte lan ra thì những lời rỉ tai về Camilla cũng bắt đầu xuất hiện. Thêm vào đó, không những không bị cô lập mà chính Liselotte mới là người ra sức tẩy chay Camilla khỏi giới quý tộc. Cách duy nhất để Camilla ngóc đầu dậy là nhờ sức ảnh hưởng của bản thân và quyền lực tài chính.
Ngoài ra, Camilla không phải đối thủ duy nhất Liselotte phải đương đầu. Có không ít người hãm hại Liselotte. Đúng hơn là Camilla bị chịu tội thay cho đám người đó. Nhưng khi tình thế thay đổi thì mọi thứ cũng theo đó xoay chuyển. Những kẻ ám hại dần dần đứng về phía Liselotte. Chỉ có Camilla, người không từ bỏ tình yêu của mình với hoàng tử, là tiếp tục đối chọi với Liselotte đến tận phút cuối cùng.
Dĩ nhiên–––––– Camilla đã phạm nhiều sai lầm. Nhưng cô không phải con quái vật mất nhân tính giống như những gì các bài báo viết về cô. Nói cho dễ hiểu là cô ấy bị tô vẽ thành một kẻ phản diện xấu xa đến hoàn hảo trong câu chuyện tình yêu giữa con gái Nam tước và Nhị hoàng tử.
Và cứ thế, cô ấy bị tống cổ khỏi nhà, bị ép kết hôn với một tên đàn ông kì cục kinh tởm và trở thành chủ đề chế nhạo cùng khinh miệt của giới thượng lưu lẫn người dân.
Song mặc kệ tất cả những lời mỉa mai, sự nhục nhã và bị đuổi khỏi nơi mình sinh ra, thứ duy nhất khiến Camilla tuyệt đối không muốn chấp nhận chính là người đàn ông cô đang nhìn đây.
“Tiểu thư Camilla, nàng thích món này không? Đây là thịt lợn rừng bắt được ở phía Tây khu rừng. Có nhiều nước mỡ và cực kì ngon.”
Biệt thự Montchat nằm sâu trong lãnh địa Mohnton. Trong sân của ngôi biệt thự nằm cô độc trên đỉnh một ngọn đồi, Alois, Công tước Montchat, tấm tắc khen trong lúc tiếp tục hăng say nhồi nhét thịt vào miệng.
Trước mặt Alois xếp một chồng thịt cao ngất ngưỡng như có dụng ý mô phỏng lại hình dạng con lợn rừng. Khúc sườn cốt lết được nướng chín kĩ, màu xương trắng ban đầu hơi ngả vàng do đặt trong lò nướng. Như Alois nói, miếng thịt tỏa ánh lấp lánh nhờ được nước mỡ bao phủ.
Núi thịt trước mặt anh ta nhỏ dần và nhỏ dần dưới kĩ thuật dùng dao nĩa cực kì điêu luyện của Alois. Nước cốt từ thịt bắn đầy lên chiếc khăn ăn giắt trên cổ áo anh, để lại vô số vệt dầu mỡ. Song Alois chẳng để tâm chuyện nhỏ nhặt đó, anh ta vẫn say sưa chén thịt.
Camilla giữ khoảng cách với Alois, mắt nhìn thân thể phàm ăn tục uống kia đang nảy lên nảy xuống. Bây giờ mới qua buổi trưa và mặt trời mới chuyển về đằng Tây. Không phải thời điểm thích hợp để ăn sáng hay ăn trưa, nói chi là ăn tối.
“Ngài Alois… Tôi… Tôi đến đây là vì Ngài bảo đây là một buổi tiệc trà.”
“Trà… Ah, ta có đây! Nàng muốn bao nhiêu viên đường? Năm? Hay sáu?”
Camilla và Alois ngồi ở hai đầu của chiếc bàn ăn rộng rãi, mặt đối mặt với nhau. Trên chiếc bàn đã bị đống thịt heo rừng nướng chiếm phần lớn chỗ, có đặt một bình trà nhỏ và một lọ chứa những viên đường.
“Ngài Alois… Tôi… Tôi tin là mình đã đề cập chuyện này từ trước. Tôi không có ý định cưới Ngài.”
“Phải, phải. Ta nghe rồi. Nàng đã nhắc nó liên tục từ khi đến đây…”
Alois buồn bã cúi đầu khi nghe Camilla nói. Nhưng làm vậy cũng không giúp anh ta trở nên nhỏ hơn được, và anh ta cũng không định buông khúc thịt đang cầm trên tay xuống.
“Nếu ta như bây giờ thì nàng nói nàng sẽ không đời nào hôn ta để thay cho lời đồng ý kết hôn. Nên nếu ta không giảm cân thì nàng sẽ không đồng ý tổ chức lễ cưới.”
“Đúng vậy. Vậy thì, ngài Alois, Ngài có nhớ Ngài đã trả lời tôi như thế nào không?”
“Nhớ chứ! Ta đã thề, sẽ giảm cân vì nàng. Sau đó ta có thể thuận lợi cưới nàng!”
“Con cóc trong đầm lầy” hơi nhổm dậy trong khi phấn khởi nói. Cái bàn rung lắc dữ dội khi anh ta ngồi xuống. Cố bình tĩnh trước cơn chấn động, Camilla nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Vậy–––––––––––“
Dù khóe miệng cô ấy cong thành một nụ cười, biểu cảm ấy lại hệt như đang đeo một chiếc mặt nạ.
“Ít nhất thì cũng phải bỏ ra chút nỗ lực giảm cân đi chứ, con cóc nhầy nhụa này–––––––––“
Camilla khóc thét lên, nắm chặt tay Alois và cố giật khúc sườn cốt lết khỏi tay anh ta.
Cô sẽ mất một quãng thời gian để quên đi cái cảm giác trong lòng bàn tay mình lúc đó. Khi chạm vào Alois, cô chẳng rõ mỡ trên người anh ta dày đến cỡ nào.
Camilla sẽ không đời nào chấp nhận chuyện này.
Làm thế quái nào mà cô có thể trao lời thề thiêng liêng của mình và hôn một con cóc phàm ăn trước mặt Chúa đây?!
Phải kết hôn theo ý của người khác là một điều khó tránh khỏi. Dù sao Camilla cũng là một quý tộc. Hôn nhân chính trị là chuyện bình thường trong thế giới cô sống, cô ấy đã cam nguyện từ lâu.
Song mặt khác, cô vẫn là một thiếu nữ mới 18 xuân xanh. Nếu phải từ bỏ mong ước kết hôn vì tình yêu, thì ít ra cô ấy cũng muốn người bạn đời phải đáp ứng được vài tiêu chí của cô.
Và tên cóc này thì cách xa tiêu chí của cô cả mấy dặm đường.
Ít nhất bây giờ, người đàn ông trước mặt phải trở thành một người khiến cô cảm thấy là có thể hôn được.
Mái tóc bù xù, cơ thể béo trùng trục trơn láng vì làn da nhớp nháp bao phủ trong một bộ đồ tuyệt đối không được để ai thấy. Cô sẽ phải tu sửa anh ta từ gót chân lên tới đỉnh đầu.
––––––––––––––Khi nào anh ta ta đủ tiêu chuẩn thì mình sẽ dạy dỗ anh ta một phen….!
Run run nhìn Alois, Camilla khắc sâu lời thề kia vào trong tim mình.