Trans: Murasaki
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Camilla tiếp tục kế hoạch, chẳng rút được bài học gì từ sự việc trước.
Thứ hai, đổi món.
Dù lãnh địa Mohnton thuộc vùng giàu có, nhưng đường và thức ăn giàu chất béo vẫn được coi như hàng xa xỉ. Đặc biệt là đường đã được tinh chế thành màu trắng tinh, vốn hiếm thấy trên bàn ăn của dân thường.
Camilla cũng xuất thân từ quý tộc. Là một thành viên gia đình Bá tước Storm, cô có thể ăn đường bất cứ khi nào mình muốn, song cô vẫn biết nó đắt thế nào.
Nhưng Alois lại dùng đường như nước. Không ẩn dụ gì đâu, mà chính là như nước đó. Lượng đường anh ta bỏ vào tách trà của mình còn nhiều hơn lượng chất lỏng ban đầu trong tách. Một thói quen ăn uống cẩu thả phá hỏng cả hương vị tinh tế của lá trà.
Lượng gia vị nêm nếm trong đồ ăn cũng kinh dị chẳng kém. Không có hoạt động sản xuất muối ở Mohnton nên muối được nhập về từ nơi khác, song biệt thự này lại dùng phung phí giống như nơi này có vựa muối vậy. Đôi khi ăn đồ ăn ở đây khiến ta cảm giác như đang gặm những cục đá muối.
Trước kia Alois đã nhấn mạnh với Camilla rằng giá trị của một đầu bếp nằm ở những món ăn người đó làm ra. Nhưng khi nghĩ kĩ hơn, với cách thêm gia vị đầu độc vị giác con người này thì ai nấu cũng không còn quan trọng nữa. Mặn chát tới mức khiến con người ta chẳng nếm được vị ban đầu của đồ ăn, một hành động làm nhục những món ăn trên đĩa.
Lúc mới đến biệt thự Montchat, Camilla đã ốm một trận sau khi ăn chung thực đơn hàng ngày của Alois do lượng muối khủng bố kia. Ăn nhiều muối thế thì đổ bệnh là đúng rồi.
Tuy nhiên, Camilla phải nói gì để thay đổi thực đơn này đây?
Cô ấy nghĩ sẽ nói thẳng với Alois, nhưng Camilla lập tức từ bỏ ý định đó. Vì theo những gì đã xảy ra ngày hôm kia, nói chuyện với Alois xem như cầm chắc bàn thua.
Alois không được, vậy đầu bếp thì sao? Hay, người chuyên chăm sóc cho Alois––––––– hầu gái trưởng Gerda?
––––––Không.
Dẹp đi. Bà ta là người cuối cùng mà Camilla muốn nói chuyện.
Bởi vì Gerda có vẻ là người khinh thường Camilla nhất. Bà ta sẽ không đời nào nghe cô nói.
Nhưng nếu Camilla tìm đầu bếp nói chuyện thì chắc chắn Gerda sẽ nghe tin. Đầu bếp không thể cáng đáng hết việc soạn thực đơn và chuẩn bị nguyên liệu. Đường đột ngột bị cắt giảm sẽ tạo sự nghi ngờ và thực đơn thay đổi sẽ bị các người hầu nhận ra ngay.
Trên hết, ý nghĩ ngấm ngầm can thiệp vào đời sống của Alois mà không bị Gerda phát hiện đúng là đáng sợ quá. Mọi thứ đều xoay vòng quanh bà ta. Với thái độ hung tợn như thế, bà ta đảm bảo sẽ ngăn cản kế hoạch của Camilla.
Vậy tốt nhất là kể hết với Gerda từ đầu đi.
–––––––––Chẳng còn cách nào khác.
Chừng nào cô còn do dự thì Alois sẽ không bao giờ giảm cân. Camilla phải làm, vì lợi ích của chính cô.
Hơn nữa Gerda là hầu gái trung thành của nhà Montchat. Bà ta có thể sẽ chịu lắng nghe kế hoạch giảm cân cho Alois. Có khi còn đồng ý với kế hoạch của Camilla.
----------0---------
“Dùng những nguyên liệu tốt nhất có thể. Đó là lời dặn của ông chủ và phu nhân quá cố.”
Dĩ nhiên là có vấn đề rồi.
Vừa nói ý định giúp Alois ăn kiêng xong, Gerda liền ném một ánh mắt lạnh băng về phía Camilla và nói như trên.
“Loại dầu mỡ tốt nhất, viên đường hảo hạng nhất, hạt muối tinh khiết nhất. Đây là niềm tự hào của nhà Montchat khi có thể tự do dùng các nguyên liệu đẳng cấp nhất và không bao giờ lo lắng về thức ăn trên bàn tiệc của mình. Đó là những gì ông chủ và phu nhân luôn nói.”
Những trưởng tộc nhà Montchat, cha mẹ Alois đã qua đời. Cô nghe nói Alois chỉ mới 15 tuổi khi hai người họ gặp tai nạn. Alois kế thừa danh hiệu Công tước vùng Mohnton đã được 8 năm, nhưng các người hầu có thâm niên phục vụ trong biệt thự, kể cả Gerda, đều dùng từ “Ông chủ” và “Phu nhân” để gọi Ngài bá tước và Bá tước phu nhân quá cố.
Giống Alois, cha mẹ anh ta thường không ra khỏi lãnh thổ của mình, nên họ chẳng nổi tiếng lắm trong cung điện. Cô chưa nghe gì nhiều về họ từ Alois, song theo những gì Camilla thu thập từ đám hầu gái thì họ sống rất được lòng người.
–––––––Nhưng họ chiều anh ta quá rồi.
Nếu không thì anh ta đã không là Alois của ngày hôm nay. Nuôi lớn Alois và để anh ta thoải mái ăn uống vô tội vạ đã khiến Alois chẳng còn biết kiềm chế mỗi lần nhắc tới đồ ăn nữa.
“Nhưng tự do dùng thì cũng nên có chừng mực thôi chứ!? Nêm nếm gia vị quá nhiều sẽ phá hỏng hương vị của bữa ăn. Tốt hơn là tôi––––––––“
Camilla định nói gì đó, nhưng cô ấy liền nuốt lại lời chuẩn bị bật ra xuống họng. Câu nói quái dị kia suýt nữa là thoát khỏi môi cô rồi. Cô gái lắc lắc đầu.
“Nếu cha mẹ anh ta thấy Ngài Alois như thế này, tôi chắc chắn họ sẽ rất đau lòng.”
“Sao cô lại nói như thể cô biết tuốt về Ngài ấy vậy?”
Gerda vỗ mạnh lên chiếc ghế dài và nói. Ánh mắt lạnh lẽo kia lại phủ thêm một tầng băng.
“Ngài Alois không việc gì phải xấu hổ khi là người đứng đầu gia tộc Montchat. Ăn theo phong cách ấy nghĩa là Ngài đang tỏ thái độ kính trọng với Ngài bá tước và Bá tước phu nhân quá cố––––– Nói cách khác thì việc này liên quan đến tình cảm giữa con cái và cha mẹ. Cô là ai mà dám xen vào hả? Người như cô, một kẻ vác mặt tới đây dù không được chào đón sao?”
––––––––––Gừ…
Dù rất muốn cãi trả, Camilla chẳng tìm được lí lẽ nào thích hợp.
Gerda không để cho cô gái có một cơ hội phản bác nào, nên Camilla đành thất vọng bỏ đi.