Trans: Murasaki
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Alois rời đi và Camilla chỉ còn lại một mình.
Ngay khi mở cửa sổ đặng kiếm chút không khí thoáng mát cho căn phòng, một luồng gió mang chướng khí đầm lầy xộc thẳng vào phòng cô. Mái tóc đen của Camilla rối bù lên vì hơi ẩm và gió độc làm tay cô ngứa ngáy như bị thứ gì chích vào.
Chướng khí này thật sự có hại cho con người mà. Từ bị ngứa da hay gây khô, rối tóc cho đến phát ban. Mỗi người đều có những triệu chứng khác nhau.
Người nào có ma thuật càng mạnh thì càng dễ bị khí độc ảnh hưởng. Vì vậy, nếu Camilla chỉ thấy hơi ngứa ngáy thì cơn ngứa của cô cũng chẳng sánh bằng những gì Alois đang chịu đựng. Thêm nữa là mật độ khí độc tập trung khá dày ở Grenze vì nơi đây có nhiều đá mana nhất.
–––––––Nếu suy nghĩ theo hướng này thì việc những người dân sống ở đây không bị biến thành những kẻ xấu ma chê quỷ hờn đúng là một kì tích.
Camilla nghiêng đầu nhìn xuống đường phố qua cửa sổ phòng mình.
Ngôi nhà này cũng thuộc sở hữu của gia tộc Montchat, một nơi tạm trú mỗi khi đi công tác. Từ những gì Camilla thấy từ bệ cửa sổ, cuộc sống của những người dân có vẻ khá bình yên.
Biệt thự chính ở phía Nam nằm trên một ngọn đồi cách xa thị trấn, còn biệt thự này lại xây giữa trung tâm thị trấn. Vì thế khu vườn ở đây không rộng rãi như của biệt thự kia.
Phòng của Camilla nằm trên tầng 2 ngôi nhà. Dù khoảng cách khá xa song cô có thể thấy rõ khuôn mặt những người đang đi bộ trên vỉa hè dưới khu phố, thậm chí nghe được họ nói gì.
Trong lúc đang ngắm cảnh, một cách để cô gái xua đuổi sự nhàm chán, Camilla cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn các cư dân Grenze.
Những người đang đi bộ trên phố đều có màu da rám nắng rất đẹp. Những người có vấn đề về da dẻ là những cậu thương nhân trẻ tuổi thỉnh thoảng hay lọt vào tầm mắt cô, chắc mấy cậu này mới đi buôn không lâu.
Dù Mohnton phát triển mạnh về thương mại nhưng chắc chắn không phải là địa điểm du lịch lí tưởng. Một vùng đất ma quái chỉ có thương nhân dám đặt chân đến, ở Kinh đô có đủ mọi câu chuyện về nơi này.
Như những ai sống ở đây đều có khuôn mặt xấu xí như Alois, rồi khi da bạn tiếp xúc với khí độc thì nó sẽ nổi mụn tùm lum. Tất cả những ai đến Mohnton đều bị biến đổi ngoại hình thành những con cóc.
Vì Alois là công dân duy nhất ở Mohnton từng đến Kinh đô nên những tin đồn càng lúc càng ác liệt. Camilla không tin răm rắp những lời đồn ấy, song đúng là cô có nghĩ một vài tin là thật.
Vì thế khung cảnh trước mặt khiến cô hơi hoang mang.
–––––––Vậy, tại sao chỉ có da “người đó” là bị tổn thương nặng đến vậy?
Do ma pháp của anh ta quá mạnh hay do da của anh ta quá yếu? Hay vì lí do khác? Đúng là một tên khó đoán.
Với Camilla, người đang cố sức giúp Alois trông thuận mắt hơn, người đàn ông ấy đang đặt ra một bài toán nan giải cho cô. Dù là làn da khó coi hay cân nặng khủng bố, Camilla đều chưa cải thiện được một tí gì với hai vấn đề này.
––––––Anh ta không chịu tập thể dục, không giảm bữa ăn, ăn toàn đồ nhiều đường và dầu mỡ…
Dù cô lôi được anh ta ra ngoài, họ vẫn chỉ quanh quẩn trong lãnh địa của mình. Camilla có tác động cỡ nào Alois cũng chẳng buồn quan tâm. Tất cả những kế hoạch cô đề ra đều phá sản hết.
–––––––Tại sao mọi chuyện lại không theo kế hoạch vậy trời?
Không biết trả lời câu hỏi ấy thế nào, Camilla thở dài. Khi cô ảo não nhìn xuống đường phố, Camilla chợt nhận ra một chuyện, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy.
“Chưa được một tháng nữa….!!”
Nản chí bây giờ là quá sớm. Cô ấy đã biết đây vốn là một chặng đường dài. Camilla sẵn sàng mạo hiểm đi trên than nóng nếu một ngày nào đó cô thể thấy mấy kẻ ở Kinh đô khóc ròng vì hối hận.
“Nếu anh ta là người muốn kết hôn thì chẳng phải anh ta nên tự đi mà giảm cân sao? Tại sao cứ lằng nhằng vậy? Anh ta nên tự làm đi chứ!”
Nhịp nhịp ngón tay trên hai má đang phồng lên của mình, Camilla nhắm mắt lại. Rồi hít một hơi sâu và mở mắt ra.
Khi mở mắt, cô gái thấy một bầu trời trong xanh của một ngày nắng đẹp.
Gió có thể hơi ẩm ướt vì thứ khí độc chết tiệt kia, nhưng trong ấy vẫn lưu giữ một chút thoáng đãng trong lành của gió mùa thu sắp tới.
“Cứ ở lì một chỗ nên tâm trạng mình mới tồi tệ thế này!”
Alois sẽ đi khá lâu. Trong khi căn nhà thì tối hù và ẩm thấp vì nước đọng và khí ẩm.
Nên Camilla quyết định sẽ ra ngoài đi dạo.
Một dịp tốt để đổi gió thay vì cứ ngồi trong phòng chờ Alois về.
---------0---------
Cô ấy muốn đi dạo quanh thị trấn với một nữ hầu làm người hướng dẫn.
Nhưng khi Camilla đi tìm những nữ hầu, cô không nhờ được ai cả.
“Tôi đang bận” hay “Tôi có chuyện phải làm rồi”, cô luôn bị từ chối bằng những câu ấy. Dù có nói chuyện với một cô hầu trông có vẻ đang rảnh rang, cô cũng nhận được lí do tương tự. Nghe họ nói họ chưa hoàn thành xong nhiệm vụ trong ngày của mình, Camilla có thể thông cảm được.
Song cô vẫn ghét cảm giác phải lầm lũi quay lại phòng mình. Camilla cứ lững thững đi quanh biệt thự, gặp nữ hầu nào cũng kéo lại hỏi chuyện.
--------0-------
“Này, cậu có nghe gì không? Người phụ nữ xấu xa trong lời đồn ấy, cô ta đang ở biệt thự này.”
“Nghe rồi, nghe rồi. Cô ta đề nghị muốn ra ngoài đi dạo, đại loại vậy.”
“Chủ nhân thật sự muốn cưới loại người đó sao? Ngài ấy cần suy nghĩ lại.”
Tầng trệt biệt thự. Căn phòng ở cánh bắc ngôi nhà là phòng nghỉ của các người hầu.
Khi dừng lại trước cửa căn phòng với hi vọng tìm được một cô hầu đang rảnh rỗi, Camilla nghe được tiếng bàn tán từ bên trong. Nhìn qua khoảng trống của cánh cửa hơi hé mở, Camilla thấy có 3 nữ hầu đang tán chuyện với nhau.
“Cô ta đúng là có một khuôn mặt cực kì gian ác nhỉ? Câu có thấy không?”
“Thấy chứ. Thực ra tôi vừa nói chuyện với cô ta. Cô ta nói muốn ra ngoài đi dạo, muốn tôi đi theo nữa.”
“Thật hả?! Vậy, sau đó thì sao?”
“Dĩ nhiên tôi từ chối. Tôi nói là mình quá bận. Nếu ra ngoài cùng với một phụ nữ như thế, mọi người sẽ nhìn tôi như thể tôi bị điên.”
Camilla nhận ra một khuôn mặt trong số họ.
Một cô gái trẻ nhỏ nhắn, tóc ngắn màu nâu. Hình như trẻ hơn một chút so với Camilla thì phải? Thoạt nhìn trông cô nhu mì và yếu đuối, nhưng phong thái lúc cô nói chuyện với mấy nữ hầu kia lại có phần bệ vệ hẳn.
Khó mà tin được đây là cô hầu mới nãy còn cúi thấp đầu và nói chuyện bằng giọng nhỏ hơn tiếng muỗi lúc Camilla gọi cô ấy lại.
“Oh, cậu xấu quá đấy. Chẳng phải sau này cô ta sẽ là vợ của Chủ nhân sao? Cô ta mà biết được là tiêu đó.”
“Còn cậu thì luôn tới đây để trốn việc.”
“Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì. Tôi không có trốn việc. Chỉ là tôi làm xong việc sớm nên đến đây nghỉ ngơi thôi.”
Nghe cô gái nói vậy, những nữ hầu khúc khích cười với nhau.
Dường như họ không nhận ra Camilla, người đang đứng ngoài cửa phòng nghỉ.
–––––––Cái gì, vừa….
Sự hưng phấn muốn đi thăm thú thị trấn trong lòng cô phụt tắt. Không, chính xác hơn là máu trong người cô như đã đông cứng lại.
Nhưng cảm giác lạnh băng đó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc. Ngay sau đó, một cảm xúc mới bắt đầu ồ ạt dâng trào, che lấp mọi thứ khác. Hai vai cô cứng ngắc và những đầu ngón tay của cô run rẩy.
Camilla nghiến răng, ra sức kìm hãm những ngón tay kia ngừng run lên, sau đó hung hăng chộp lấy tay nắm cửa.