Trans: Murasaki
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Điểm đặc trưng của lãnh địa Mohnton là các đầm lầy rộng lớn.
Vùng này quanh năm bị bao phủ bởi khí độc phát ra từ đầm lầy nên không khí rất ẩm thấp. Nơi này cũng là nguồn cung đá mana chủ lực cho vương quốc.
Khí độc bốc lên từ mùn đất sâu dưới đáy đầm lầy đã tạo ra những nguồn năng lượng ma thuật dồi dào. Và trong nhiều năm, các nguồn năng lượng rời rạc tụ lại thành một loại tinh thể được gọi là đá mana. Nên hễ nơi nào có nhiều khí độc nhất thì hoạt động khai thác đá ở đó càng nhộn nhịp.
Đá mana được dùng để thắp sáng phòng ở, làm mát vào mùa hè và sưởi ấm vào mùa đông, thậm chí là năng lượng cho động cơ tàu. Gần đây chúng cũng được dùng như nguồn cung năng lượng để vận hành các thiết bị có bánh răng. Nó đã chiếm vai trò hết sức quan trọng trong cuộc sống hàng ngày của con người.
Đá mana của lãnh địa Mohnton có phẩm chất thuộc hàng tốt nhất, chứa cực nhiều năng lượng ma thuật. Dù nơi này bị gọi là đầm lầy và chẳng khách du lịch nào ghé thăm, song do nhu cầu đá mana nên vùng này vẫn giàu có.
Từ đó dẫn đến một văn hóa ăn uống có thể coi là vô tội vạ.
-----------0-----------
“Ngài Alois! Ngài không được ăn những thứ này!”
Bị Camilla mắng thẳng vào mặt, Alois lập tức nhét thứ béo ngậy trên tay vào miệng. Một cục bột chiên ngập trong dầu, phủ đầy hạt đường mịn ngoài vỏ bánh , là một món ăn vặt cực kì không tốt cho sức khỏe – bánh ngọt rán.
“A-Ah, không phải vậy, Camilla. Tối nay ta sẽ thức khuya làm việc, nếu ta không ăn uống đủ thì–––––“
“Ngài còn muốn ăn uống đến chừng nào nữa?!”
Những bữa ăn nhẹ của Alois khẽ kêu ục ục trong bụng anh ta khi anh ngả ra sau ghế ngồi. Khi dí sát lưng vào ghế, cổ anh ta gần như biến mất, trái lại dưới cằm lại có một cục nọng to tướng núc ních mỡ. Trông thấy mồ hôi túa ra từ phần bị nọng có thể coi như chiếc cằm thứ hai kia khiến lòng Camilla uất nghẹn vì tức.
“Ngài Alois, Ngài có biết một ngày Ngài ăn biết bao nhiêu lần không hả? Ngài ăn giữa ban đêm, sáng ngủ dậy thì ăn sáng, rồi ăn bữa xế trưa, sau đó ăn bữa trưa, tiếp theo lại ăn trong bữa trà chiều, kế đó là bữa tối rồi lại ăn tráng miệng! 7 bữa ăn! Chẳng phải gấp đôi của một người bình thường sao?!”
Quá quắt hơn là anh ta ăn toàn các món ngọt ngấy hoặc béo ngậy. Những món khoái khẩu của anh ta quá ngọt, cứ như ngốn hàng tá viên đường vậy.
Camilla cũng sinh ra trong gia đình khá giả nên cô ấy biết một bữa ăn đa dạng là như thế nào, nhưng trường hợp này thì lại có một không hai. Thật ra thay vì gọi “bữa ăn đa dạng” thì nên gọi đây là “thứ gì ăn được thì ăn tất”.
Dạ dày Camilla không chịu nổi đống đồ dầu mỡ kia. Vì thế cô ấy ăn rất ít.
Nhưng Alois còn vượt xa những gì Camilla nghĩ.
“Không phải đâu Camilla. Trước khi ngủ ta có ăn một bữa ăn nhẹ nữa, nên đúng ra là ta ăn 8 bữa!”
“Đồ béo ị này!!!”
Lúc nghe Alois thản nhiên đính chính, Camilla đã gân cổ la to hơn cô nghĩ. Giật mình, cô ấy vội lấy hai tay che miệng. Dù trước đây chẳng tỏ ra nể nang gì khi gọi Alois là béo hay cóc, song lần này cô nhận ra mình đã vượt quá giới hạn.
Dù thế nào đi nữa, người trước mặt cô đây vẫn là một Công tước mang dòng máu hoàng gia. Camilla là con gái Bá tước nên địa vị của cô thấp hơn anh, và cô nhỏ hơn 5 tuổi. Camilla không có quyền nói chuyện với anh ta như thế.
Nhưng Alois chẳng mảy may bực tức trước lời nói sắc bén kia, anh chỉ cười cười và ăn bánh tiếp. “Thôi nào”, Alois lắc lắc đôi bàn tay mập mạp của mình cho đống đường dính trên đó rớt xuống rồi cất tiếng dỗ Camilla. Cô gái bắt đầu thấy chóng mặt.
“Ta làm sao có thể để những món ăn kì công làm ra này bị bỏ phí được. Nên mong nàng, hãy bỏ qua, chỉ hôm nay thôi. Từ mai trở đi ta sẽ chú ý hơn.”
Cơ thể Alois rung lên khi anh cười. Hệt như con cóc đang phồng miệng vậy.
Thế mà người đàn ông này lại là chồng tương lai của Camilla đấy.
---------0--------
Nghĩ lại, Alois luôn cư xử như vậy từ lần gặp mặt đầu tiên.
Camilla đến lãnh địa Mohnton đã tròn một tuần. Anh ta thậm chí không nổi giận khi bị Camilla quát tháo vào mặt, hay khi cô thẳng thừng từ chối hôn anh.
Dù Camilla nói “Tôi sẽ không lấy Ngài”, thái độ của anh ta vẫn không đổi. Cô ấy thà bị giết còn hơn lấy một người xấu xí như kẻ này. Nghe một câu có ý từ chối rõ đến thế, Alois chỉ cười xòa coi như đó là lời lý sự cùn.
Nếu xem xét một cách lạc quan thì người ta sẽ nói sự khoan dung của Alois cũng to lớn như cơ thể anh ta vậy. Nhưng xem xét một cách tiêu cực thì anh ta tỏ ra yếu thế trước những lời nói hà khắc và không biết tự biện hộ cho bản thân. Mặc cho Camilla điên tiết đến đâu, nếu Alois chỉ nhún vai và nói là anh ta sai, thì cô ấy sẽ im lặng và cơn thịnh nộ sẽ đi qua. Mặc cho Camilla nói gì, Alois cũng chẳng bao giờ nổi giận và rất hiếm khi anh phản bác lại. Anh ta cứ gật đầu, bảo rằng “Sẽ cố gắng”.
Tuy nhiên, Camilla chẳng khi nào thấy được nỗ lực đó. Cùng với cái miệng chuyên thề thốt “Sẽ cố gắng”, anh ta nhai thịt ngồm ngoàm trong khi uống nước ực ực và tọng vô số món ngọt vào bụng.
Anh ta có khác gì quái thú háu đói đâu?! Camilla cảm thấy bất lực.
–––––––––––Sao mình lại lấy một kẻ như vậy chứ?
Rời phòng làm việc của Alois, Camilla nhìn xuống sàn nhà rồi thở dài.
Tựa lưng vào cánh cửa phòng, vai cô gái chùng xuống. Dĩ nhiên là sau cánh cửa, Alois đang vui vẻ ăn bánh do không còn bị Camilla làm phiền.
Đường dính đầy trên tay. Sàn nhà vương vãi vụn bánh. Từng cái bánh ngọt rán biến mất như rơi vào vực sâu không thấy đáy. Nghĩ đến thôi mà Camilla rùng mình.
Chỉ cần cô ấy giữ khoảng cách và hạn chế nói chuyện, cô sẽ giữ được bình tĩnh. Do Alois không ũ rũ như lời đồn và tính tình thì yếu đuối dễ bắt nạt. Nhưng đồng nghĩa đây sẽ là vấn đề lớn khi hai người họ kết hôn.
Nếu họ là một cặp vợ chồng thật sự, đôi tay to béo kia tóm lấy Camilla như cách anh ta hồ hởi chụp lấy mấy chiếc bánh rán kia. Anh ta sẽ hôn Camilla với khuôn mặt như con cóc kia và làn da nhờn dầu kia của anh ta sẽ đụng vào cơ thể Camilla.
Nghĩ vậy khiến Camilla ớn lạnh tới tận xương tủy.
–––––––––––Mình sẽ không lấy anh ta nếu anh ta cứ như vậy, tuyệt đối không…!!
Suy nghĩ Liselotte và những phu nhân thiếu nữ trong giới quý tộc đứng sau cười thầm vì chuyện Alois và Camilla kết hôn bỗng nhiên thoáng qua đầu cô. Không nói Liselotte, người cô ghét cay ghét đắng từ đầu, suy nghĩ bị chính những kẻ từng theo phe Camilla, vốn được cô nâng đỡ địa vị lại quay sang cười nhạo cô mới khiến Camilla đau lòng nhất. Tại sao họ có thể lợi dụng rồi bỏ mặc cô như thế?!
“–––––––Ta sẽ không bỏ cuộc. Chắc chắn ta sẽ cho các ngươi thấy–––––––“
Alois là một trong những người thừa kế dòng máu hoàng gia. Và trong gia đình hoàng gia thì ai cũng có tướng mạo xuất chúng. Nên, có thể, Alois cũng sẽ như vậy nếu anh ta giảm cân.
Đáng chú ý nhất là màu tóc xám và đôi mắt của anh ta, đôi mắt màu đỏ, những đặc điểm khác thường so với những người còn lại. Dù thuộc một gia tộc chi phụ của hoàng gia nhưng rõ ràng dòng máu hoàng gia vẫn chảy trong huyết quản anh.
“Đã vậy mình sẽ bắt anh ta phải giảm cân… Anh ta sẽ gặp bệnh nếu quá mập, và dòng máu cao quý trong anh ta coi như bị lãng phí.”
“Cô nói lãng phí cái gì?”
“Hiii?!”
Camilla giật thót khi có tiếng người đột ngột xen vào. Hoảng hốt nhìn xung quanh, cô thấy một người phụ nữ trung niên đứng trước hành lang, tay cầm một ngọn nến đang tỏa sáng yếu ớt.
“Cô có phàn nàn gì về Ngài Alois sao?”
“K-Không.”
“Cô định phá hỏng những thú vui nhỏ bé của Ngài Alois bận rộn sao?”
“Tôi không phải…”
Ánh mắt Gerda dán chặt lên Camilla, không cho cô gái trốn tránh. Camilla ngấng đầu lên trừng lại Gerda, song cô ấy không nói được gì. Người phụ nữ kia nhìn Camilla như nhìn một con côn trùng đang nằm phơi bụng, giãy giụa chờ chết.
“Lí do duy nhất cô còn được tự do đi lại ở đây là nhờ lòng nhân từ của hoàng tử Julian và sự bao dung của Ngài Alois. Nếu không cô đã chết ở một xó xỉnh bẩn thỉu nào rồi. Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô biết hiện giờ mình đang ở vị trí nào, từ đó cô sẽ không cư xử quá phận nữa.”
“Cái g…”
Cô ấy mở miệng định cãi trả, nhưng miệng không thốt nên lời. Đúng vậy, vị trí hiện giờ của Camilla đúng như Gerda nói. Với những người của thế giới này, cô là một “kẻ xấu” mà ai cũng muốn trục xuất. Nếu Camilla “xấu” thật sự thì có lẽ cô nên cảm tạ trời đất vì đã để cô còn sống và hít thở không khí tự do này.
“Từ giờ trở đi đừng làm những chuyện thừa thãi. Nếu Ngài Alois muốn đuổi cô, cô sẽ không còn nơi nào để đi nữa. Nhớ cho kĩ.”
Nói xong, người phụ nữ mở cửa đi vào phòng đọc sách như thể Camilla không ở đấy, mặc kệ cô đứng trân trối ở hành lang.
Trước cửa phòng nơi Gerda vừa bước vào, có hai cô hầu đi ngang qua Camilla, đang đờ đẫn vì sốc. Khi thấy cô, họ liền lướt qua thật nhanh, chẳng thèm chào hỏi một câu cho phải phép.
“Nè, có phải là cô ta không?”
Khi họ bỏ đi, tiếng thì thầm của họ vọng vào tai Camilla.
“Kẻ phản diện trong câu chuyện ấy hả? Nhìn cũng giống lắm.”
“Tôi thấy thật tội nghiệp cho Ngài Alois. Dù Ngài ấy trông thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy Ngài xứng với một tiểu thư tốt đẹp hơn.”
“Vậy sao cậu không làm hôn thê của ngài ấy đi?”
“Ôi, cái cậu này, tôi chỉ đùa thôi.”
Trong hành lang tối tăm, trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng thì thầm vô tư của hai cô hầu vang vọng khắp hành lang. Những cô hầu chẳng biết gì kia cười khúc khích với nhau trong khi bước đi càng lúc càng xa.
Một cơn gió lạnh mang hơi đầm lầy ẩm ướt thổi vù qua hành lang, nhấn chìm tiếng giễu cợt của hai người hầu.
Camilla vẫn một mình đứng chôn chân tại đó.