2-07 Trở thành học sinh năm năm tiểu học rồi ①
“...Thập nhị khắc chi sa thời kế?”
Onza được anh lớn kêu ra rồi nói cho mấy từ đó.
Một phần cũng là vì cậu cũng đã tới tuổi, một phần khác là vì cậu đã nghiêm túc tu luyện từ hồi tiểu học, thực lực cũng đã gần bằng anh trai mình nên được thừa nhận như người lớn và được nói cho nghe tin tức bí mật đó.
“Đúng. Đáng lẽ ra thì ông già mới là người nói chuyện này cho em biết nhưng cũng tại hồi trước anh từng nói một tí cho Onza biết nên mới thành vầy. Bởi vậy anh chịu trách nhiệm nói rõ mọi chuyện luôn. Anh nghĩ nó cũng là chuyện khá trọng đại nên, em có giác ngộ chưa?”
“Ô, ưm...dạ”
“Vậy thì tốt”
Nhìn thấy Onza đáp lại bằng khuôn mặt căng thẳng và giữa chừng còn xài kính ngữ, anh trai cậu mỉm cười hiền từ. Nụ cười ấy lập tức nghiêm nghị lại và anh ta bắt đầu nói trong khung cảnh im lặng được thắp sáng bằng ngọn đèn cầy lung lay nơi chính điện.
“Trước đây, anh từng nói cho Onza biết chuyện là hơn mười năm sau sẽ có một thứ “tà ác” xuất hiện ha”
“Dạ”
“Chính xác thì, thần dụ có nói là mùa xuân mười bảy năm sau. Thêm nữa, lúc đó thì thuật thức mà chúng ta sử dụng cũng sẽ hoàn thành. Tên của nó là “thập nhị khắc chi sa thời kế””
“...Từ tên của nó thì em không biết được đó là thuật thức gì”
“Ý nghĩa chân chính của thuật đó chưa được công khai với người ở vòng ngoài như chúng ta. Nhưng đó là một đại quy mô thuật thức được cả mấy trăm người như chúng ta sử dụng trong suốt nửa năm để phong ấn “tà ác” đó trong quá khứ”
“Nửa năm!?”
“Đúng, là nửa năm. Trong thời gian đó, những tăng nhân và thuật sĩ có liên quan tới “Ngự Sơn” phải thay phiên nhau không kể sớm chiều để thi hành nó, cả những người được thay ra cũng không phải chỉ nghỉ ngơi không mà còn phải kiêm thêm nhiệm vụ làm hộ vệ cho thuật đó, anh nghĩ đó là một công việc khá nặng nề”
“Cái tà ác được gửi về quá khứ đó...sao rồi ạ?”
“Anh cũng không biết rõ. Gửi về quá khứ...chắc là “hiện tại” này, anh nghĩ cái tà ác đó có ở đây nhưng mà, cho dù anh, ông già hay mấy tăng nhân khác có đi tìm thì có lẽ nó đang ngủ vùi nên vẫn còn chưa tìm thấy nó. Mặc dù hẳn là nó đã bị nhược thể hóa đi...”
“Nếu kiếm thấy mà không đánh bại thì có tệ không anh?”
“Nếu đánh bại được nó thì sẽ giảm áp lực cho tương lai thì phải. Nhưng thay vì đánh bại, chuyện không khiến cho nó tỉnh dậy còn trọng yếu hơn. Nếu nó thức tỉnh thì chúng ta phải dùng mạng mình để đánh bại thứ tà ác đã bị yếu đi đó”
“......”
Nếu không khiến thứ “tà ác” đó thức tỉnh thì có thể hoàn toàn phong ấn nó trong quá khứ hoặc là có thể tiêu diệt được nó thì phải.
Cả anh cậu cũng không biết gì hơn nên cuộc nói chuyện kết thúc ở đó.
Nhưng có chút gì đó níu kéo lấy trái tim của Onza.
“...Thứ tà ác đó, tại sao lại là “tà ác”?”
Theo anh cậu nói, thần dụ nói rằng nó sẽ đem bóng tối đến trong tim của con người ở thế giới này và sẽ khiến sự tồn tại của thế giới trở về lúc hỗn độn thời thái cổ.
Nhưng, “vì nó tà ác nên phải tiêu diệt nó”...cách nghĩ đó khiến Onza cảm giác có chút không thoải mái.
Thứ tà ác hãy vẫn còn chưa làm gì cả.
Onza nghĩ, đó không phải là giống như việc không cảm nhận chút nào lũ Địa Phược Linh hay Phù Du Linh mà cứ vậy rồi diệt trừ chúng thôi sao.
“Thêm nữa...”
Gần đây còn việc Yuuki, người đã trở thành người quen với cậu, đang dạy ma pháp cho Yuzu nữa.
Tuy từ đầu cậu đã coi ma pháp là hàng giả nhưng không hiểu sao cậu lại có thể lý giải được khái niệm “ma lực”. Hai người họ có nói ma lực là “lực lượng” từ thời thái cổ của thế giới này.
Vì ma lực biến mất khỏi thế giới này nên khoa học mới phát đạt và phạm vi thế lực của con người mới bành trướng.
Thứ sức mạnh ma lực thái cổ đó, với thế giới này, nó là thứ xấu sao...?
“...Đúng là không biết được mà”
***
“Yuzu...Cũng tới lúc đi dự tiệc rồi, con thấy sao nào”
“Ể...ở đâu vậy ba?”
Ngày hôm đó, ba kêu tôi vô thư phòng rồi đột nhiên nói vậy với tôi.
Loại tiệc nào vậy ra? Mấy bữa trước mới có tiệc kỉ niệm ngày sáng lập công ty nhà tôi rồi mà, không lẽ có chuyện gì để chúc mừng nữa sao ta?
“Ở đâu sao,...thì là tiệc kỉ niệm bảy mươi năm của Nikuno Ham đó. Yuzu chưa nghe thấy sao?”
“Không có”
Tôi lẹ làng lắc đầu khi ba nói.
“Vậy sao...ba nghĩ là đã hỏi rõ Handsome-kun rồi chứ”
Giật.
“Nó cũng ốm lại và thành một thiếu niên sáng láng rồi. Hồi trước giám đốc Nikuno ba của nó từng nói con trai mình sợ quái vật một cách dị thường nên có hơi khó khăn”
“Đúng đó ba”
Ưm, đúng là hồi trước có cảm giác giống vậy thiệt.
Cái gì mà Ác Linh rồi còn gì gì đó nữa, có điều giờ mà vậy thì cứ giới thiệu cho Onza-kun là được. Hồi nữa phải gửi mail mới được.
“Cả Yuzu trước giờ cũng có vấn đề nhưng mà, giờ thì xung quanh cũng đã bình hòa lại nên lần này Yuzu cũng tới dự luôn không?”
Ây da, cũng không có giảm xuống chút nào đâu. Là tại tôi giải quyết bình hòa dữ quá sao ta.
“Nhưng mà con chưa đi dự tiệc lần nào nên không phải là con không biết cách chào hỏi sao?”
“Chuyện đó thì có ba đi chung nữa mà, nên ba chào hỏi ai thì con cứ chào hỏi người đó là được. Yuzu cũng lên lớp năm rồi nên cũng có người hỏi ba sao con gái út không tới nữa. Ba cũng nghĩ con còn không khỏe nhưng mà nếu con chịu đi chút thì ba cũng vui lắm”
“Vậy sao”
Đúng là không còn lý do để trốn ha. Mặc dù có thể lôi kéo phiền phức lắm đây...
À, mà đúng như ba tôi nói, tôi lên lớp năm rồi đó.
Cả thân thể cũng lớn lên rồi ha? Lớn tới đâu thì, lúc Ooba-onii-chan lâu rồi không gặp tính bế tôi thì anh ấy xém tí là bị trật cột sống thì phải.
...Thất lễ nha. Tôi nhẹ vậy cơ mà. Tuy tôi có ăn Ramen nhưng vì gần như không bao giờ thấy đói bụng nên tôi cũng đâu có ăn thứ gì khác nữa đâu. So với Koto-chan, người ăn Ramen nhiều quá nên phải tăng tần suất đi bơi lên thì tôi,...ể...sau tôi thoáng cảm thấy cái hàn khí gì vậy ta.
A, nói tới Ramen thì cũng có chuyện nữa đó.
Ngày hôm đó, khi bước vào tiệm Ramen của tou-chan tôi bỗng thấy có gì đó hơi là lạ.
Nói cho dễ hiểu thì, nếu nghĩ về cái vị mạnh lúc ăn linh hồn của mấy kẻ làm ăn ác đức thì có cảm giác, nó giống như vị ngọt ngào đậm đà lúc nếm lấy linh hồn của một cô gái ác độc vậy đó.
“Chào, chào mừng quý khách”
“.......... ”
“.......... ”
Cậu ấy im lặng né tránh ánh mắt của tôi khi tôi nhìn vào nhà bếp.
“Chào khách thì phải rõ ràng hơn chứ”
“...Chào mừng quý khách”
Nhìn thấy cậu ấy cất tiếng có phần tuyệt vọng, tôi chậm rãi nói.
“...Đang làm gì vậy? Yuuki-kun”
“.......... ”
Yuuki-kun, mặc trên người bộ đồ đầu bếp quá khổ, đang đứng rửa dĩa trong bếp.
Khi tôi vô ý xông vào nơi đó thì Misa, có vẻ do nhận ra tôi mới tới, chạy lon ton lại gần tôi.
“Yuzu-chan, chào mừng”
“Nè, Misa...cái đó”
“Ưm. Yuuki-kun đó, bạn ấy thích Ramen nên đi khắp nơi để mua Ramen về làm quà cho mình đó, bạn ấy hiểu biết nhiều ghê luôn”
“Hể...”
Liếc...
“Rồi lúc nói chuyện với nii-chan thì bạn ấy nói muốn phụ tiệm nữa”
“Hể...”
Liếc...
“Tại, tại Misa nói là chưa từng được ăn Ramen ở nơi nào khác thôi, ”
Bị tôi liếc ngang liếc dọc nên Yuuki-kun bắt đầu tự thú.
Ra là vậy...”tại Misa” sao. Coi bộ cũng thân dữ rồi đây. Tou-chan cũng không có nói gì, coi bộ tou-chan cũng vừa mắt với cậu ấy rồi sao.
Vậy để tôi làm thay cho vậy.
“Đừng có xớ rớ con gái của ông, cái đồ nhóc tì này”
“Tự nhiên nói cái gì đó hả!?”
...Đó, chuyện là vậy đó.
Nhưng có được không vậy, không phải cậu ấy tự tạo neo buộc mình ở nơi này sao. Maa, tại Misa dễ thương mà nên cũng hết cách ha. Mặc dù vẫn để kiểu tóc “kokeshi” như hồi trước.
Tuy có thể bạn nghĩ đã là chuyển sinh giả mà làm thế quái nào lại bị một học sinh tiểu học hấp dẫn chứ, nhưng mà, cho dù có kí ức từ kiếp trước thì đó cũng chỉ là tri thức mà thôi còn cảm tình sẽ bị ảnh hưởng nhất định bởi độ tuổi nữa.
“--Nè Yuzu, con đi dự tiệc vậy có được không?”
“...A, ưm”
Chết. Nãy giờ không để ý nghe gì luôn. Maa,cũng không sao. Tại là chuyện về vụ đến lúc nếu tôi không đi dự tiệc thì sẽ có vấn đề thôi.
“Không cần phải lo lắng đâu. Ooba với Kotone cũng đi chung luôn mà”
“Ooba-onii-chan, là người thừa kế ha”
“Ban đầu thì nó sẽ luyện tập ở Nikuno Ham. Như nhân viên bình thường thôi”
“Vậy là tốt rồi ba. Ngay từ đầu mà làm trưởng phòng ở công ty mình luôn thì cũng chỉ thành đồ ngốc thôi”
“...Yuzu nghiêm khắc với Ooba quá ha”
“Tại con quan tâm đến các nhân viên trong tương lai thôi. Còn Koto-onee-chan thì, cũng có nhiều trai ngắm nghía lắm đúng không?”
“Ừ, tại Kotone đẹp quá mà! Nó cũng hai mươi rồi mà chưa lần nào dẫn bạn trai về hết đó...”
“Làm gì có chuyện mà con chịu mấy tên nhãi ranh đó chứ”
“Yuzu con đừng có đoạt lời kịch của ba nữa được không!?”
Sao vậy, ba cũng muốn nói vậy nữa sao. Mà quên đi, đối tượng của Koto-chan là ĐÓ nên cũng không dễ dầu gì mà dẫn về được đâu.
Cứ vậy, chuyện tôi tham dự tiệc tại Nikuno Ham được quyết định.
Ưm~...nếu thật là không có gì thì cũng tốt.
Kì tới, nữ chính-sama lại xuất hiện.