2-09 Trở thành học sinh năm năm tiểu học rồi ③
Có cảm giác hơi nghiêm túc chút.
“Yuzu-chan”
Tôi chờ một chút thì có một chàng trai xuất hiện từ trong đám đông tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy tôi và gọi tên tôi.
“Ouji-kun, xin lỗi nha, làm bạn phải ra đón”
“Không có gì, gặp được Yuzu-chan là mình vui rồi. A, ưm,...”
“Hửm?”
“Bộ đầm đó hợp lắm. ...Đẹp ghê đó làm mình giật mình luôn”
“Cá-cám ơn...”
Kouki-kun thì cũng thôi đi, nhưng Ouji-kun mà cũng khen người ta dễ dàng ghê luôn ha.
À không, cũng không nhẹ nhàng gì...Tôi cũng mắc cỡ, có điều Ouji-kun cũng đỏ mặt quá trời trước thứ cậu ấy vừa mới nói ra.
“Vậy, mình đi thôi. Ha”
“Ưm”
Do cậu ấy đưa tay ra một cách tự nhiên như hồi còn ở mẫu giáo nên tôi cũng tóm lấy bàn tay một cách bình thường.
Nói mới nhớ, từ hồi lên lớp hai thì không còn nắm tay đi cùng nhau nữa rồi ha. Sao vậy ta...tại cậu ấy ốm lại rồi nên không còn phải nắm tay kéo đi nữa sao?
“...Sao vậy?”
“Ư, không”
Ra vậy...là do cậu ấy thành con trai sao. Tôi vừa nhìn vào khuôn mặt ra vẻ người lớn của Ouji-kun đang đi cạnh tôi vừa nghĩ vậy.
“Đúng rồi, Yuzu-chan. Mình nha, mình chính thức đổi tên rồi đó”
“...Ể~!? Thiệt hả?”
“Thì Yuzu-chan cũng kêu là Ouji suốt mà đúng không? Gần đây thì gia đình mình kêu vậy, ở học viện cũng vậy luôn nên nó thành thứ được sử dụng thường xuyên bởi vậy mà tòa án công nhận luôn đó”
“Tốt quá rồi mà! ...Mình nói vậy có được không”
“Được chứ, cám ơn”
Chuyện cũng hơi tế nhị, không phải là tôi không quan tâm tới chuyện bản thân Ouji nghĩ sao nhưng giờ tôi cảm thấy như gánh nặng trên vai mình đã được trút xuống rồi vậy. Vầy thì coi như tạm biệt được với cơn đau bao tử với nỗi ám ảnh đó rồi.
Sau đó thì chúng tôi cứ đi như vậy mà không nói gì.
“...Yuzu-chan, cám ơn...”
“...Ưm?”
Khi đang đi tới chỗ ba mẹ của Ouji-kun thì cậu ấy khẽ thì thầm điều đó với tôi ở một hành lang vắng người. Tiếp chuyện hồi nãy sao?
“Thì, không phải là bạn giới thiệu Kaijima-san ở sơ trung cho mình sao?”
“...A, là Onza-kun sao. Người đó, có ích không?”
“Ưm, anh ta chỉ cho mình nhiều thứ lắm. Mình cũng đã thấy thoải mái hơn nhiều rồi...mà Kaijima-san cũng lo lắng cho Yuzu-chan nhiều lắm đó”
“Vậy sao...Từ xưa thì Onza-kun đã nói là sẽ bảo vệ mình rồi đó”
Mặc dù nhờ vậy mà mới kết thành cái khế ước kì lạ này...
“...Yuzu-chan cũng thân với Kaijima-san lắm ha”
“Chắc vậy? Nhưng đúng là nói chuyện dễ thiệt”
“Khi mới nói chuyện với Kaijima-san thì mình cũng thấy sốc chút. ...Mình cũng hiểu chuyện đó có ý nghĩa khác”
“...Chuyện gì?”
“Yuzu-chan”
Nhân lúc trong hành lang không có ai, Ouji-kun đứng lại nhìn tôi.
“Mình thích Yuzu-chan”
“....... !”
“Nhưng vì chúng ta bên từ khi còn nhỏ nên cũng có cảm giác giống như là gia đình vậy. Mình cũng rất vui về chuyện hôn ước. Tại mình nghĩ rằng mình có thể bên cạnh Yuzu-chan, người mình yêu, mãi mãi”
“...Mình cũng không ghét chuyện đó mà?”
“Mình biết. Yuzu-chan cũng nghĩ về mình như người trong gia đình đúng không? Mình cũng nghĩ nếu Yuzu-chan có người thiết yếu của mình thì sẽ tốt hơn”
“Không phải nó cũng thiết yếu với Ouji-kun sao?”
“Nó quan trọng với mình nhưng không chỉ vậy, còn phải là người quan trọng với chính Yuzu-chan nữa kìa”
“......”
“Hôm nay mình nghĩ là sẽ có chuyện ba mình nói rằng muốn giới thiệu bạn với mọi người như là hôn thê của mình. Mình sẽ nói ba mình về chuyện này nhưng mà, có thể cùng mình tới sơ trung được không?”
“Cùng bạn...là chuyện hôn ước sao?”
“Ưm, đúng vậy. Bạn nghĩ là mình còn tiếc nuối thì cũng không sao nhưng mình muốn tạm thời dùng chuyện hôn ước để đề phòng mấy kẻ kì lạ lại gần Yuzu-chan. Tất nhiên, nếu vậy mà Yuzu-chan cảm thấy đổ mình thì tốt rồi...mình cũng có hy vọng như vậy nữa”
Nói vậy rồi Ouji-kun vừa mỉm cười vừa đỏ mặt. ...Còn tôi thì lúc này không biết là phải làm gì nữa.
Ouji-kun...cậu ấy quan tâm tới tôi dữ ghê ha.
“Đã vậy...mình cũng làm thuốc trừ sâu cho Ouji-kun được ha?”
“Đúng rồi. Nhưng cho dù thuốc trừ sâu có biến mất đi chăng nữa thì mình cũng không bị một kẻ kì lạ như cô bé mới chuyển trường đó bắt lấy đâu nên cứ an tâm đi”
“Ưm. Nếu vậy thì không còn là bạn bè được nữa ha”
“Có điều thay vì mình thì mình thấy là hình như Kouki-kun bị tấn công nhiều hơn thì phải. Shijuuin-san cũng mệt lắm ha”
“Cũng đúng...”
Tôi với Ouji-kun nói vậy rồi cùng mỉm cười vui vẻ với nhau.
Như vầy...có nói là tôi bị từ chối thì cũng được phải không ta...? Maa cũng không có cách nào khác ha. Tôi cũng chỉ coi Ouji-kun như em trai mà thôi.
Không rõ là sau này thành người lớn thì cảm xúc có thay đổi không nhưng vậy thì cũng thất lễ với Ouji-kun quá.
Có điều...để có thể nói chuyện một cách quyết đoán vậy thì Ouji-kun đã cảm thấy gì đó khi nói chuyện với Onza-kun đúng không.
***
“Sau tự nhiên thấy ngứa vậy ta...gì đây, không phải nhìn như nổi sảy sao. Thiệt tình mà, là tại cái đầm rẻ tiền này nữa chứ gì? Cũng vì papa là loại cứ cắm đầu vô tiền không mà, nếu khiến papa chịu đặt may ở tiệm nào nổi tiếng là được rồi, thiệt tình, không xài vô chút nào hết á”
Matsuri vừa đi loanh quanh trong hội trường vừa để mắt tìm kiếm Kouki và Handsome.
Đúng ra thì sẽ không có event nào diễn ra trong thời tiểu học nhưng Matsuri cũng đã từng nhiều lần bắt chuyện với Kouki và Handsome nhằm làm tăng độ hảo cảm.
Kako thì vẫn không làm gì với Matsuri như trước tới giờ nên event luận tội vẫn chưa được diễn ra, nhưng trong nội tâm Matsuri vẫn kì vọng việc chậm rãi tăng độ hảo cảm sẽ khiến event hôn ước với Handsome xuất hiện thì cũng tốt.
“Cái con Kako đó, không phải nó hên lắm mới thoát khỏi cái bẫy lần trước nên giờ mới không có gì tiến triển sao. Miếng bít tết ấy cũng là tác phẩm của nó đây...Chắc chắn là nó quyến rũ giáo sư rồi”
Trong một năm này, Matsuri cũng đã khiến mấy cô gái yếu ớt đóng vai quần chúng trở thành tay sai của mình và nhờ đó mà có được tiếng nói nhất định trong đồng cấp.
Cô nghĩ rằng một người con gái như mình mà khi quăng mị nhãn với giáo sư trong trường thì chỉ đổi lại ánh mắt quở trách của họ chắc chắn cũng là do Kako.
“Với một người dễ thương như mình thì làm gì có người đàn ông nào mà không đổ chứ...”
Nghĩ tới việc event không tiến thêm chút nào khiến Matsuri vô thức cắn móng tay.
Bịch.
“Ui da, gì vậy?”
Có vẻ như lúc vừa đi vừa suy nghĩ thì Matsuri đụng phải ai đó thì phải.
Tuy rằng nó khá đàn hồi nên không thấy đau nhưng vì chính bản thân lại vô ý lùi lại một bước nên cô ấy bực tức và cúi xuống nhìn thì có một cô bé tròn như trái cầu đang ngẩng đầu lên nhìn Matsuri.
Có vẻ đó là một học sinh tiểu học nhỏ tuổi hơn cô, cô bé đứng dậy, đập nhẹ lên tà váy để phủi bụi rồi cúi xuống trước Matsuri.
“Onee-san, em xin lỗi vì đụng phải chị”
“......”
Từ việc bên có lỗi là Matsuri thì có thể dựa vào hành động của cô bé mà thấy được đó là một tiểu thư được dạy dỗ đàng hoàng.
“...Khoan đã nhóc”
“Dạ?”
Đang bực bội nên Matsuri thấy ngứa mắt trước bộ đầm thượng đẳng được đặt may của cô bé nên cô ấy nhéo má cô bé.
“Ui ui da”
“À ra, vậy sao? Vậy tới bên này luôn đi ha”
“Đau đau đau em...”
Cô bé cất cao giọng và muốn khóc nên ánh mắt của mọi người xung quanh cũng chú mục vào, Matsuri khẽ chắc lưỡi rồi nói “ây da, em té vô đâu đúng không...”
Nói vậy xong, cô ấy quăng mị nhãn với mấy người đàn ông và nhanh chân rời khỏi hiện trường.
“Gì chứ, mới có vậy thôi mà. Event không tiến thêm được tí nào nên ta mới là người muốn khóc đây nè”
Cho dù vậy thì nếu bị Kouki hay Handsome nhìn thấy vụ này thì cũng không hay ho gì cho lắm.
Khi Matsuri rời khỏi và lén núp trong góc khuất của cái bàn để thức ăn gần đó để quan sát thì nhân vật xuất hiện ở đó làm cô tròn xoe mắt.
“Kouki-kun,...Kako”
Hai người họ tới ngay sau đó, mặc trên người bộ lễ phục như người lớn khiến họ trông không giống với học sinh tiểu học chút nào.
Hai người an ủi cô bé, Kako quỳ xuống ôm lấy cô bé rồi xoa đầu cô bé với khuôn mặt dịu dàng còn Kouki thì im lặng để ý tới Kako.
Lúc đang á khẩu khi trông thấy tình cảnh đó thì tiếng của người lớn xung quanh lọt vào tai Matsuri.
“Không phải thiếu gia nhà Kuon đó sao. Còn tiểu thư xinh đẹp bên cạnh là...”
“Là tiểu thư nhà Shijuuin chứ còn ai nữa. Chưa gì mà nhìn như người lớn rồi”
“Tôi có nghe hai người họ hứa hôn rồi”
“Maa, nhìn thấy một cặp trai xinh gái đẹp vầy thôi là cũng đủ bổ mắt”
“Coi công tử đó đắm đuối tiểu thư đó chưa kìa”
“Không chỉ đẹp đẽ mà còn dịu dàng với em nhỏ nữa”
“Ông lão nhà Kuon đã nghỉ hưu nên đương chủ hiện tại vẫn đang nỗ lực để có thể lấy lại quyền lực nhưng thế hệ tiếp theo thì coi như an tâm rồi đây”
“.......... , ”
Nghe thấy lời đồn thổi của người lớn và đón lấy hình ảnh thân thiết của hai người họ vào trong mắt khiến Matsuri nghiến chặt răng.
Có chuyện gì xảy ra sao. Sao mà thành ra thế này chứ. Từ lúc nào mà mối quan hệ của hai người họ tiến triển tới mức này cơ chứ.
“...Mình...mình mới là nữ chính của thế giới này...cơ mà”
Cô có cảm giác như bị một con quái vật mà cô không nên chạm tới đùa giỡn vậy.
“Không...chuyện vẫn chưa tới đâu, khi lên sơ trung thì event..., và còn có Handsome-kun nữa”
Vào lúc đó...
Khi Matsuri vừa lẩm bẩm vừa đi thì tiếng ồn ào từ một góc của hội trường lọt vào trong tai cô.
“Có chuyện gì sao?”
“Ừ, có vẻ như tiểu thư đang đứng cạnh thiếu gia nhà Nikuno là hôn thê của cậu ta thì phải”
“Tôi thấy rồi. Là một cô gái xinh đẹp đó”
“Ra mắt nhân dịp kỉ niệm bảy mươi năm sao. Cảm thấy an tâm hơn về thế hệ tiếp theo đây”
“......Ể”
Lại nghe thấy lời đồn đoán nên Matsuri hoảng hốt mà chạy về hướng đang ồn ào đó.
“Tại, tại sao...”
Event hôn ước hãy còn lâu mới tới mà. Cho dù event có được đẩy nhanh thì Matsuri, người hẳn phải được chọn làm hôn thê, vẫn còn ở đây mà, làm gì có chuyện chuyện đó xảy ra cơ chứ.
Khi Matsuri vừa nghĩ vậy vừa lách vào khoảng trống giữa những người lớn để nhìn vào trong trung tâm của vụ ồn ào thì ở đó, cô nhìn thấy hai vợ chồng giám đốc Nikuno có thân hình phì nhiêu đang kẹp lấy Handsome và tay cậu ấy thì đang nắm lấy tay một thiếu nữ.
“...Nhóc vai phụ...”
Thiếu nữ đó là người mà Matsuri đã để mắt tới vào ngày cô tới học viện Takamine nhìn trộm, đó là một đứa trẻ có bề ngoài ngoan ngoãn, tuy hơi ngốc nhưng nhìn cũng được và còn không cãi lại nên cô nghĩ tới việc sử dụng nó như một ứng cử viên cho vị trí tay sai của chính mình.
“Tên, tên của nó là!?”
Matsuri đặt câu hỏi với người đàn ông đứng gần như thể tra khảo vậy.
Dù nhăn mặt trước cái thái độ đó của Matsuri nhưng do người đàn ông nghĩ đây có thể là tiểu thư của người có quan hệ nên ông ta vẫn trả lời.
“Là...tiểu thư công ty Toukaki, Yuzu-san”
“Yuzu...!”
Tuy không có xuất hiện trong game nhưng Matsuri nhớ ra là trong phần giới thiệu nhân vật có tên này có xuất hiện như là tình đầu của Nikino Handsome.
“...Yu...zu...”
Là Yuzu lừa Matsuri sao...?
Nhưng vì khi tiếp xúc với Matsuri thì nhóc đó toàn lộ ra vẻ ngốc nghếch nên thay vì nghĩ rằng nhóc đó làm chuyện này một mình thì cô ấy cho rằng chính Kako, người Matsuri coi là chuyển sinh giả, là người đã tác hợp họ để ngáng chân Matsuri.
Nhưng cho dù là vậy thì cô cũng không tính tới việc tha thứ cho Yuzu.
“...Ta sẽ không tha thứ. Cho hai người đó”
Matsuri lao ra khỏi nhà hàng và đi bộ một mình giữa thành phố về đêm.
Trong lồng ngực cô ôm lấy một nỗi tức giận và thù ghét như thể một lò luyện chực chờ bùng nổ.
Cho dù có kí ức từ kiếp trước thì đây cũng không phải là lúc mà một cô bé học sinh tiểu học lớp năm vô lực có thể đi bộ một mình.
Một người lớn xấu bụng tiếp cận Matsuri, người chỉ có vẻ ngoài là đẹp đẽ.
“Đúng, đúng vậy! Ahahaha”
Matsuri đột nhiên bật cười vì nhớ ra một dòng trong thiết định.
Nguyên nhân lớn nhất cho việc Handsome xác định là bản thân bị nguyền rủa là việc khi cậu vào sơ trung thì tình đầu thuở nhỏ của cậu bị bệnh nặng.
“Đúng vậy, chỉ cần Yuzu bị bệnh thì tốt hết, nếu được thì càng sớm càng tốt! Hi hi hi”
“Ô, bé, bé kia”
“Ồn ào!”
Bị làm phiền, Matsuri giữ nguyên tư thế đang quay lại và tung một cứ đấm vô cổ người đàn ông vừa lên tiếng, tiếng gãy xương vang lên, người đàn ông đổ gục xuống như thể vấp chân rồi bất động.
Tại sao Matsuri có thể làm như thế được?
Đấm xong, mặc cho việc xương ngón tay đã gãy, Matsuri tiếp tục cười điên loạn như thể không nhận ra việc đó.
“Tao sẽ giết mày, Yuzu”
Ánh mắt đó nhuộm trong dục vọng và điên cuồng như thể bị thứ gì đó ám lấy giống như những kẻ đã tấn công Yuzu vậy.
Câu chuyện bắt đầu chuyển động.
Kì tới, ảnh hưởng từ việc thức tỉnh của Matsuri.