Akuma Koujo ~ Yurui Akuma no Monogatari ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 2 - Chương 2 - Chiếc đồng hồ cát của Cinderella (Hiện Đại Thiên) - 2-06 Những ngày thường ngọt ngào của nữ sinh tiểu học ②

2-06 Những ngày thường ngọt ngào của nữ sinh tiểu học ②

 Tôi đang tính chỉnh lại cốt truyện theo hướng nghiêm túc, chính vì vậy nên đây là chương về Yuzu với Yuuki-kun, thiên địch của tác giả.

 

 Đó là một “thứ tồn tại” có mang theo “ý chí” và “sức mạnh” được sinh ra dưới lòng đất Tokyo.

 Các chính trị gia của đất nước phát hiện thấy thứ “tồn tại” đó đã mượn sức của “Ngự Sơn”, một tổ chức tôn giáo, họ xây dựng những ngôi đền thần đạo bao quanh nó trong cái động thạch nhũ dưới đất ấy rồi dùng những bé gái có thể câu thông với ý chí của nó như “vu nữ” để lợi dụng sức mạnh của nó, nhưng cái “tồn tại” tưởng chừng như đang say ngủ đó lại đột nhiên tỉnh dậy từ vài năm trước.

 Cái ý chí đó chỉ đơn giản là đang sợ hãi như một đứa trẻ thôi.

 Họ không biết nó đang sợ hãi cái gì, cho dù có mở mắt ra nói chuyện thì nó cũng vẫn chỉ nói chuyện với vu nữ, vì phải chịu tải thứ tinh thần đó mà các vu nữ bị ăn mòn từng chút một.

“Đã là vu nữ thứ ba ngất xỉu rồi”

 Trong một căn phòng nhìn giống như phòng theo kiểu phương tây dưới thời Taisho, một ông lão mặc trên người bộ đồ Haori Hakama truyền thống có vẻ mặt nhăn nhó cất giọng lộ ra vẻ mệt mỏi với một ông lão khác mặc trên người bộ âu phục được cắt may cẩn thận.

“...Lại nữa sao. Cũng đã bốn năm từ lúc nó tỉnh dậy rồi”

“Không còn cách nào khác...dù có nói là đối thoại được đi chăng nữa thì đối phương cũng không phải là “người”. Làm gì có đứa trẻ bình thường nào chịu được lượng ý niệm khổng lồ mà còn không dùng tới cả ngôn ngữ như vậy chứ”

“...Tình trạng của vu nữ đó sao rồi?”

“Còn mạng. Nhưng bệnh tới tim nên không sử dụng được nữa rồi”

“Vậy sao...”

 Trong năm vu nữ thì ba người đã ngã gục, chỉ còn lại hai.

 Lúc người thứ hai gục xuống thì họ cũng đã bắt đầu tìm kiếm người có tư chất vu nữ trong số cô nhi hay những người có liên quan nhưng vẫn chưa kiếm được.

 Tuổi của năm vu nữ là từ năm tới mười ba, hai người còn sót lại là mười ba và mười một tuổi. Lý do là vì lớn tuổi hơn nên tinh thần mạnh mẽ hơn và có thể chịu đựng tốt hơn mà thôi.

 Nhưng nếu hai người thành người lớn thì sẽ mất đi tư cách làm “vu nữ”.

 “Tồn tại” đó chỉ chấp nhận trẻ con và nếu tinh thần trở thành người lớn thì sẽ bị cự tuyệt.

“Tại sao nó lại tỉnh lại chứ...à không, nó sợ cái gì mà tỉnh lại chứ?”

“...Chắc là cái thứ “tà ác” hơn mười năm nữa sẽ xuất hiện tại đất nước này. Cho nên chúng ta trong tương lai mới mượn sức mạnh của “tồn tại” đó mà sử dụng thuật thức để phong ấn lấy “tà ác” trong quá khứ”

“Nếu đã phong ấn thì sao mà nó vẫn sợ hãi chứ?”

“Ông không biết sao. Nó bị phong ấn trong quá khứ là “hiện tại” mà. Vậy còn làm cho càng đáng sợ hãi hơn”

“Hả...vậy có nguy hiểm không?”

“Cứ an tâm. Thuật thức “Thập nhị khắc sa thời kế” cũng không phải là thứ nhỏ nhoi gì đâu. Hãy cho nó thấy chúng ta sẽ đánh cược mạng mình để bảo vệ đất nước này”

 Hai ông lão đứng đầu trong chính trị và tôn giáo của đất nước im lặng gật đầu thể hiện ra ý chí chiến đấu của mình.

 Vì để bảo vệ lấy tương lai của mọi người trong đất nước.

***

“Khỏe hông Yuuki-kun”

“...Hôm nay coi bộ chịu tới đàng hoàng rồi sao”

 Có vẻ vẫn còn dỗi đây.

 Tôi lấy cớ bị cảm để làm bộ chui vô phòng rồi thong thả đi bộ tới điểm hẹn với Yuuki-kun.

 Mặc dù đã sử dụng được sức mạnh Ác Ma nhưng có vẻ đó cũng là nguyên nhân cho sự không khỏe của tôi khi sử dụng ma lực Ác Ma một cách quá trớn thì phải. ...Chắc vậy. Nói tóm lại thì là nhức cơ sao...?

 Nhưng đúng là lười thiệt nên làm nhanh cho xong thôi.

“Đây, cho nè”

“...Hử, gì đó?”

 Yuuki-kun làm ra một bộ mặt ngờ vực khi nhìn thấy cái túi đẹp đẽ được gói lại đàng hoàng mà tôi đưa cho cậu ta.

“Cũng tới lúc rồi đúng không? Cho em trai hay em gái gì của cậu đó. Tuy không biết là bên nào nhưng với trẻ sơ sinh thì chắc đồ nhồi bông là tốt rồi ha?”

“À,... ừm”

“Chưa ra đời sao?”

 Ây da, không lẽ xớn xa xớn xác rồi ta. Đã vậy giờ mà nhận lại thì cũng kì.

“Không, sinh rồi. ...Là em gái. ...Subaru”

“Chúc mừng~”

 Sao mà đỏ mặt vậy ta.

 Nhưng thực ra thì cậu ta cũng thấy phức tạp lắm ha.... Việc Yuuki-kun muốn biết thứ ma pháp có thể mở ra cánh cửa thứ nguyên là vì cậu ấy muốn quay lại cố hương.

 Tôi không hỏi rõ nhung mà, theo cách cậu ấy nói thì có thể cảm giác được “phẫn nộ” và “thù hận”. Chắc hẳn là có chuyện gì kinh khủng, ...có lẽ, là bị giết chăng.

 Cậu ấy muốn quay về cố hương để báo thù. ...Tuy nghĩ như vậy, nhưng để đạt được sức mạnh thì cần có thời gian và chờ đợi để trưởng thành, trong lúc ấy thì có những thứ “ràng buộc” cậu ta với thế giới này được sinh ra và làm trái tim cậu ta dao động.

 Khổ thiệt ha, con người đó.

“A, xin lỗi...cám ơn. Yuzu, nhanh dạy tiếp lần trước đi”

“Rồi rồi”

 Không thành thật chút nào...con người đó.

“Như đã nói lần trước, đây là ứng dụng của “triệu hoán ma thuật”. Nếu muốn đả thông “cánh cổng” tới dị giới thì tôi nghĩ chỉ cần tọa tiêu và lượng ma lực khổng lồ đủ để triệu hoán sinh vật sống ở dị giới đó”

“Cái đó thì biết rồi. Ngay tại thế giới của tôi thì “dị giới triệu hoán” cũng là việc của quốc gia. ...À mà ma pháp trận ở thế giới của Yuzu cũng phát triển dữ đó”

 Yuuki-kun vừa khổ chiến với “Lập Thể Thức Tích Tầng Hình Ma Pháp Trận”, thứ có thể mở ra cánh cổng triệu hoán một cách có hiệu suất nhờ vào diện tích nhỏ của nó, vừa lầm bầm. (TN: vẽ ma pháp trận theo kiểu 3D, đa tầng chồng lên nhau, mà không hiểu sao Yuru tự chế ra cách vẽ ma pháp trận mới lại dốt toán được :v)

 Tại cố hương của Yuuki-kun...”Tesu”, nó thường là thứ item được vẽ trên giấy hoặc khắc xuống sàn ha.

 Maa, vậy mới bình thường mà. Khó mà nghĩ việc vẽ thẳng lên không trung bằng ma lực là bình thường được.

“...Yuzu nhớ ra gì sao?”

“Ư, không. Không có gi”

 Cái con “mèo mun” đó gần đây cũng không có xuất hiện chút nào hết đó...

 Dù thường là vậy nhưng quả thật, thỉnh thoảng Yuuki-kun cũng tỏ ra thái độ lo lắng cho tôi. Đặc biệt là khi trái tim cậu ta dao động.

“Yuuki-kun ghét thế giới này sao?”

“...Ừ, ghét. Có lẽ tại con người ở thế giới này ngạo mạn nên ma lực mới ít thế này,Chính vậy nên Tinh Linh mới đi ngủ và tới những linh hồn chả ra gì còn được sinh ra thành con người”

 Chắc vậy nên mới không có Ác Ma nào khác ha....

 Theo chuyện của Yuuki-kun thì Tinh Linh là thứ tồn tại quản lý lấy linh hồn. Chính vì Tinh Linh đó ngủ say mà đến cả những linh hồn không đủ kinh nghiệm trị đáng ra thuộc về động vật còn được sinh ra làm người.

 Và cũng vì không có Ác Ma nên cũng không có tồn tại ăn lấy con người có nghiệp sâu đậm. Bởi vậy nó mới trở thành một loại ác tuần hoàn nơi mà con người cứ tiếp tục tăng thêm.

“Nhưng thỉnh thoảng cũng có người tốt mà phải hông?”

“Cái đó...vòng luân hồi cũng kì cục quá đúng không. Cả người tốt lẫn người xấu cứ vậy mà được sinh ra. Ngược lại, linh hồn nào có cái tôi mạnh quá thì lại bị thảy tới dị giới phải không”

“Đã vậy, có người như tou-chan vói Misa ở đây đúng là tốt ha. Ramen cũng ngon mà phải không?”

“......”

 Khi tôi nhoẻn miệng cười thì Yuuki-kun nhăn mặt như thể nuốt phải một con côn trùng rồi dừng việc luyện tập Tích Tầng Ma Pháp Trận lại.

“...Cũng tới lúc cho cô nhìn thấy thành quả luyện tập của tôi rồi. Hồi hôm qua Yuzu cho tôi leo cây nên cũng phải làm gì đáp lễ lại đúng không nào”

“...Hể”

 Yuuki-kun bắt đầu chậm rãi giải phóng ma lực với một nụ cười trên khóe môi.

 Thành quả luyện tập...sao.

“...Nếu đã vậy thì đây cũng cho thấy là tốt hơn ha?”

 Tôi cũng giải phóng ma lực ở một mức độ không làm cơ thể phải chịu phụ tải.

 Mặc dù cũng để ý tới việc lúc trước cậu ấy từng nói thế giới này có ít ma lực nên đừng có tùy tiện giải phóng nó ra, nhưng Yuuki-kun là người có lời mời nên cũng hết cách ha.

“Đừng có chết đó nha”

“Giỏi nói lắm”

 Yuuki-kun mở một cái lỗ tại không gian trên tay rồi lấy một thanh kiếm lớn từ trong đó ra. ...Không phải trong pantsu ha.

“Cái đó cũng dạy luôn đi”

“Thắng tôi đi rồi nói”

 Coi như hứa rồi đúng không?

“...[Thành tro bụi]...”

“!?”

 Khi Yuuki-kun lập tức nhảy lên thì đống phế liệu sau lưng cậu ấy bị đốt tận trong khoảnh khắc và hóa thành tro.

 Đúng là xài “thần linh ngữ” như vầy cũng tốt rồi ha. Trong trường hợp mệnh lệnh một hành động thì phải nói là việc tưởng tượng khiến nó thi hành một hành động đúng là khó thiệt, có điều, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh của một “kết quả” đơn giản, dùng ngôn ngữ rồi dồn ma lực vào đó thì chỉ có hiệu quả của nó là được biểu hiện ra.

 Chỗ này là cái công trường bị bỏ hoang mà chúng tôi đã tới trước đây nên có lộn xộn xíu thì cũng không sao đâu ha.

“Tự nhiên hạ sát chiêu là sao vậy!?”

“Ể~...không phải né được rồi sao”

“...Cô đúng là cái loại đó mà, thứ ma đạo sư cuồng loạn này”

 Yuuki-kun vẽ ra một ma pháp trận nho nhỏ trên không rồi phá vỡ nó bằng thanh đại kiếm khiến thanh kiếm được bao phủ bởi ánh sáng của “thánh thuộc tính”.

“Uwa~”

“Quang Lân Kiếm!”

 Cậu ấy chém xuống bằng cái ánh sáng thần thánh kéo dài mấy thước từ thanh kiếm, nó va chạm với cái bức tường ma lực được tôi tạo ra tức thời bằng cách giơ tay lên đỡ khiến nơi đó vừa phát ra hoa lửa vừa làm cả hai biến mất.

“Sao tự nhiên chơi thiệt vậy?”

“Cũng khá có hiệu quả với tà ác ma đạo sư phải không?”

 Tôi là Ác Ma nên đúng thực là có hiệu quả quá thành ra nhận sát thương luôn đó.

“Mà Quang Lân Kiếm...chuunibyou sao”

“Ồn ào”

 Cứ vậy, cuộc tu luyện nghiêm túc xém chết của chúng tôi bắt đầu.

 Sao mà thành vầy chứ ta? Maa, sao cũng được. Cả hai cũng không thật sự cực kì nghiêm túc lắm nên tôi đang nhức đầu là không biết phải làm tới cỡ nào mới được đây.

 Và lúc tôi bắt đầu nghĩ không biết ồn ào quá thế này có được không sau khi đã chiến đấu cả tiếng đồng hồ thì Yuuki-kun đột nhiên hạ kiếm.

“Khoan đã, Yuzu. Có ai đó tới gần”

“Ể...”

 Không lẽ ồn ào quá nên ai đó tới coi thử sao. Tôi không hiểu rõ lắm nhưng có lẽ Yuuki-kun biết được có “khí tức” ở đâu đó thì phải. ...Tiện ghê ha.

“Vậy rút lui sao”

“Đúng vậy. Khoan, nhanh quá”

 Không phải người bình thường sao? Khi chúng tôi dừng việc rút lui lại chút rồi thử chờ ở đó thì thật sự có một nhân vật nhảy qua tường rào của cái công trường bị bỏ hoang rồi xuất hiện ngay sau đó.

“Ể...,Onza-kun?”

“Yuzu sao!?”

 Hãy còn mồ hôi đầy đầu và đang thở dốc, nhìn thấy tôi khiến Onza-kun làm ra một vể mặt ngạc nhiên và khi nhìn thấy Yuuki-kun đứng gần đó thì mặt cậu ấy nhăn nhó lại.

“Sao Onza-kun ở đây vậy?”

“Cái đó phải để anh nói mới đúng! Đang yếu mà còn làm gì vậy hả!? ...Thiệt tình mà, anh đang trừ linh thì thấy trống ngực đập dồn nên mới tới đây đó”

“......”

 “Sợi xích khế ước” nối từ trên tay tôi tới Onza-kun tỏa ra ánh sáng đen đúa. A~...là vậy ha, tại chúng tôi làm một cuộc đấu tập cực kì nghiêm túc luôn nên nó mới kêu gọi tới để “bảo vệ tôi” ha.

“Mà quan trọng hơn, Yuzu, sao em ở chung với tên này vậy? Còn có thanh kiếm đó...ngươi, là tên mặt nạ đen lúc đó hả”

“......”

 Yuuki-kun không trả lời mà chậm rãi nắm chặt lấy thanh kiếm lại. Cứ để vầy thì tệ đây...nói mới nhớ, là mặt nạ đen sao. Dám bị chuunibyou thiệt lắm đây.

“A, em đang học ma pháp từ Yuuki-kun đó”

“......”

“......”

 Onza-kun với Yuuki-kun nhìn tôi với khuôn mặt ngây ngốc.

 Onza-kun thì làm bộ mặt như, nhóc này nói cái gì vậy chứ..., còn vẻ mặt của Yuuki-kun thì như, đây đang kiếm cớ để cho qua chuyện mà làm gì nói vậy luôn vậy hả.

 Thì đó...tại phiền phức quá mà đúng không nào.

“Là, là vậy sao...?”

 Sau một hồi thuyết phục, thuyết minh thì Onza-kun cũng gần như chấp nhận.

 Thuyết minh là để lấp liếm một cách thích hợp về chuyện kiếp trước của tôi, nên nó trở thành, vì để giải trừ cái thân thể yếu ớt của tôi nên Yuuki-kun, người vừa mới sinh ra đã mang theo trong mình thứ sức mạnh khó lý giải bẩm sinh, mới dạy ma pháp cho tôi.

 Việc cho cậu ấy thấy ma pháp ngay trước mắt góp công lớn trong việc làm cho cậu ấy tin.

“Đã hiểu lý do. Đã vậy thì dạy ma pháp cho tôi luôn đi”

“...Hả?”

 Yuuki-kun phát ra âm thanh ngạc nhiên khi Onza-kun đột nhiên nói ra câu đó.

“Sao ta phải dạy cho ngươi chứ?”

“Ngươi không muốn người khác biết nên mói làm chuyện này lúc nửa đêm đúng không? Cũng tại ta có lời hứa sẽ bảo vệ lấy Yuzu. Ngươi, có ý muốn bảo vệ Yuzu sao?”

“......”

 Maa, là không đúng không (cười), Yuuki-kun bất giác né tránh lấy ánh mắt nghiêm túc của Onza-kun.

“Để bảo vệ lấy Yuzu thì cần phải mạnh mẽ hơn. Nếu ngươi dạy ta thì ta cũng sẽ dạy cách sử dụng “khí” cho ngươi”

“...Biết rồi”

 Dường như Yuuki-kun cũng có hứng thú với kỹ thuật của Onza-kun. Onza-kun cười khi nghe thấy câu trả lời đó.

“Thank you. Nhưng ta sẽ không chấp nhận việc chém giết Phù Du Linh. Sao ngươi lại làm vậy chứ”

“Nếu giết chúng thì ta có thể hấp thu lấy một bộ phận sức mạnh...bỏ qua chuyện đó đi”

“Gì vậy chứ. Là điểm kinh nghiệm trong game sao! Không được chém giết linh nhưng mà, cũng dạy ta cái đó luôn đi”

“Với ngươi là bất khả”

“Gì chứ, đồ keo kiệt”

“Ta không có keo kiệt”

 Hấp thu lấy sức mạnh của đối thủ bị đánh bại sao...Cái đó cũng là “bí thuật của Dũng Giả” ha?

 Trước sau gì thì cũng dạy tôi luôn đi.

 Nhưng mà, hai người họ bỏ qua tôi rồi nhìn như thân thiết hơn thì phải,Tốt quá, tốt quá...mà ha.

 ...A, thần hủ bại-san, không có chuyện gì cần nên quay về đi dùm cái.

 

 Kì tới, Yuzu lên tới lớp năm được mời đi dự tiệc.

 Lần sau tôi định sẽ đăng chương mới vào thứ sáu.