Một căn phòng rộng lớn được bao quanh bằng những bức tường đá, trần nhà cao có treo một quả cầu thủy tinh khổng lồ như để chiếu sáng, ánh sáng xanh trắng vờn quanh căn phòng tựa một luồng hơi nước.
Sự dị thường của căn phòng nằm trong cách nó được tạo ra.
Không có cả một khung cửa sổ, một “ma pháp trận” khổng lồ có thể dễ dàng chứa cả một dinh thự quý tộc vào đó được vẽ trên sàn của căn phòng hình tròn chỉ có một cửa lớn.
Ánh sáng xanh trắng đang chiếu sáng căn phòng bất chợt tối đi rồi lại sáng lên trong thoáng chốc.
Trong căn phòng không người ấy, khối cầu thủy tinh trên trần bắt đầu sáng tối theo nhịp khiến ánh sáng và bóng tối xen lẫn nhau chiếm lấy căn phòng, khi đã tràn đầy ma lực, ma pháp trận trên sàn bắt đầu phát ra thứ ánh sáng chói mắt.
Bachin!!
Cùng với âm thanh như có thứ gì bật ra đó, ánh sáng xanh trắng chiếu sáng tới từng góc của căn phòng, khung cảnh bắt đầu vặn vẹo và bên trong căn phòng được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Ánh sáng từ trần nhà cũng thu liễm để trả lại vẻ im lặng lúc ban đầu. Nhưng có gì đó khác biệt so với ban đầu.
“...Ui da...gì vậy?”
Giọng nam của một thiếu niên, hoặc cũng có thể là một thanh niên trẻ, vang lên.
Thiếu niên đó-”Daichi”, vừa lấy tay xoa lấy cái trán đang đau vì đập xuống sàn vừa lòm còm bò dậy khỏi cái sàn nhà lạnh lẽo.
“...Gì đây...”
Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra. Không, nói đúng ra thì cậu có nhớ nhưng vì chuyện đã xảy ra lại quá xa rời hiện thực nên trong đầu của Daichi, cậu không thể nào chấp nhận nó cùng với hiện thực được.
“Sao vậy chứ...chỗ này...là chỗ nào!?”
Tuy khói mù nồng đậm như băng khô bao phủ tới eo nhưng phía trên đó thì cũng không tới mức ấy nên cậu biết mình đang ở tại một căn phòng được làm bằng đá.
“Có, có ai ở đây không!?”
Daichi nhìn thấy một bóng dáng nhúc nhích trong sương mù.
Một sinh vật tại một nơi không biết rõ thế này có thể là gì...Nếu đó là một sinh vật nguy hiểm thì quả là ngu ngốc nhưng trực cảm lại cho Daichi biết đó là “ai đó” nên cậu vội vàng chạy tới.
“Touka!? Ôi, cố lên”
“...Ư...m”
Khi Daichi rung lấy vai thì thiếu nữ được gọi là Touka ấy bắt đầu chầm chậm mở mắt ra.
“...Da...ichi...?”
Thiếu nữ hơi hồi thần được chút, khi ý thức đã rõ ràng hơn, cô mở to mắt trước khung cảnh xung quanh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Daichi, cô co lại ôm lấy ngực mình như để giấu giếm vẻ an tâm vừa nãy.
“Da, Daichi, ông làm gì tôi,”
“Làm con khỉ á, tự nhiên sao vậy, bà đúng là !”
Thiếu niên, thiếu nữ lườm nhau. Cho dù là vậy thì khi nhận ra họ đang gần nhau thế nào, hai người họ vội vàng lùi ra xa với khuôn mặt đỏ chót.
“Cũng, cũng không phải lúc làm chuyện này ha”
“Ờ, ừm”
Hai người họ đột nhiên im lặng rồi liếc qua liếc lại. Khi Touka không chịu nổi và tính to tiếng lại thì họ nghe được một tiếng ậm ừ vang lên gần đó như thể có gì đó bị đánh thức vì âm thanh từ cuộc nói chuyện của hai người họ.
“Ể, ai, ai đó?”
“Người này là...Fuuta!?”
“Còn bên này là Mizuki”
Không hiểu sao nhưng khuôn mặt Daichi và Touka có hơi bình tĩnh lại chút, họ chạy tới bên hai người mới họ vừa tìm thấy.
Hai người họ tìm thấy là bạn cùng lớp với Daichi và Touka, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Touka khiến nụ cười nhẹ nhõm nổi lên môi cô thiếu nữ tên Mizuki nhưng nó ngay lập tức chuyển thành một khuôn mặt bất an.
Người thiếu niên còn lại, Fuuta chỉnh lại cặp kiếng bị lệch của mình rồi mở miệng hỏi Daichi với khóe miệng có hơi cong lên biểu thị cậu đang có chút lo lắng.
“Đây là đâu vậy...?”
“Ây da, tui cũng không biết nữa...Fuuta, ông có nhớ chuyện gì xảy ra trước khi ông tỉnh lại không?”
“...Ừm, đúng là ở trường...”
“Đúng đúng, ngay lúc ra về thì có động đất nhẹ nên phải chờ ở lớp cho tới khi nó hết-”
“Ư, ưm”
Touka la lên như thể để cắt ngang thứ Fuuta định nói, còn Mizuki nhỏ bé ngồi kế bên thì chỉ im lặng gật đầu.
Bị cắt ngang khiến Fuuta có hơi nhăn mặt nhưng có vẻ đây là chuyện thường ngày nên cậu chỉ khẽ thở dài mà không phàn nàn gì hết cả.
Bốn người họ nói cho nhau những gì còn nhớ và chỉnh lý lại kí ức của mình.
Họ là bạn từ nhỏ với nhau, Daichi với Touka thì từ hồi mẫu giáo, Mizuki với Fuuta thì từ hồi tiểu học, cứ vậy bốn người họ học chung sơ trung rồi lên tới cao trung, không chỉ là bạn thanh mai trúc mã, họ còn cùng nhau làm nhiều việc nữa kìa.
Lúc họ đang ngồi nói chuyện với nhau sau giờ học trong lớp năm hai của trường tư thục thì có vài rung chấn nhỏ như động đất, và khi bầu trời tự nhiên tối sầm lại thì họ chỉ biết nhìn nhau.
Nhìn thấy điều đó khiến phần lớn các học sinh hoảng hốt và quay về nhà nhưng vì Mizuki sợ hãi trước “thứ gì đó có thể thấy được trên trời” nên họ tạm ở lại với cô.
Một lúc sau, khi một âm thanh lớn như sét đánh nổ ra và bầu trời trong xanh trở lại, Mizuki đột nhiên lẩm bẩm “nghe thấy tiếng một cô gái từ trên trời”, và ngay giây tiếp sau, một ma pháp trận phát sáng có hình dạng như để bao lấy bốn người họ hiện ra, tới đây thì ý thức của họ đứt đoạn.
“...Có lẽ, đây là “dị thế giới triệu hoán” chăng”
“Hả?”
Touka phát ra âm thanh ngơ ngác khi nghe thấy tiếng Fuuta lẩm bẩm.
“Fuuta...thích đọc sách thì cũng không sao nhưng ông đừng có nói ra mấy thứ kì lạ đó chứ. Mizuki sợ rồi kìa thấy không”
“Không, không có đâu, mình ổn mà Touka-chan, cũng tại Fuuta-kun biết nhiều thứ mà”
Mizuki bênh vực Fuuta với khuôn mặt có hơi đỏ lên. Đứng trước hình dáng như một con vật nhỏ đó, khuôn mặt Touka trở nên vi diệu khi không biết là nên là nên bực mình hay là nên cưng lấy Mizuki, lúc này thì Daichi lại cất giọng oang oang.
“Ừ, cũng có lúc tui mượn Fuuta đọc nữa. Cái gì mà, Dũng Giả đó?”
Fuuta gật đầu với khuôn mặt nghiêm túc mặc cho việc Daichi hiển lộ cái kiến thức mông lung do không đọc kĩ tí nào của mình.
“Đúng đó. Tui cũng biết là thứ tui nói nghe có hơi ngu nhưng mà, nghe tui nói chút đi. Nếu tụi mình đột nhiên bị bắt cóc cùng một lúc bốn đứa ở trong trường thì thứ sương khói này cùng khung cảnh xung quanh cũng mất tự nhiên. Mà có ai rảnh tiền tới mức làm tới vầy để lừa tụi mình không?”
Ba người còn lại không nghĩ ra lý lẽ nào có thể tranh cãi lại với Fuuta mà chính họ cũng chấp nhận được.
Không thể nghĩ tới có ai đó bắt cóc họ để lấy tiền mà càng không thể tin được là có ai đó lại chơi lớn vầy để lừa gạt họ.
“...Vậy ông muốn nói đây là dị giới sao?”
Fuuta chầm chậm gật đầu trước giọng nói có hơi khàn đi của Touka.
“Lúc đó Mizuki cũng có nói là có nghe thấy “giọng nói” đó. Có nhớ nội dung không?”
“...Không. Đó là một giọng nữ xinh đẹp nhưng mình không biết được nội dung...”
Nhìn thấy Mizuki cúi đầu khiến Fuuta lắc đầu liên tục như hoảng lên.
“Không, xin lỗi. Không phải vậy, tui chỉ nghĩ cái “giọng nói” đó không biết có phải là chú văn của triệu hoán giả hay không thôi. Nếu đó đã là chú văn thì đương nhiên là bạn không biết được rồi”
Fuuta rào trước vậy rồi nhìn mặt ba người.
“Nếu đây mà là dị thế giới triệu hoán thì nó cũng có thể là “Dũng Giả triệu hoán” như Daichi đã nói. Khá tiếc, nhưng nếu theo kiến thức trong sách thì có khả năng là tụi mình sẽ bị ép buộc chiến đấu đó”
“Chuyện đó...”
Nghe thấy Mizuki lộ ra vẻ bất an, Fuuta đặt tay lên vai cô dù khuôn mặt cậu cũng đã muốn đỏ lên.
“Không sao đâu, có tụi mình ở đây mà. Nếu họ mà muốn làm chuyện gì kì cục thì...”
“Khoan đã, có gì đó ở đây”
Daichi đột nhiên cất tiếng cảnh giác.
Thứ khói trắng nãy giờ vẫn trôi nổi tới gần eo họ bỗng chảy đi như bị cái gì đó đẩy ra, cảm thấy cái “áp lực” từ phía đầu nguồn ấy, hai thiếu niên đứng ra phía trước và chuẩn bị sẵn sàng như để bảo vệ hai thiếu nữ.
““““......””””
Trong sự im lặng khẩn trương đó, bốn người họ nín thở và quan sát xung quanh.
Và rồi...
Thứ đầu tiên mà họ nhìn thấy là hai bóng người đến gần họ trong im lặng...
Khi hai bóng dáng đó hiện ra từ trong sương mù thì bốn người họ mở to mắt ngạc nhiên.
Đó là hai người nam nữ. Họ có mái tóc màu nâu sậm cùng với đôi mắt mắt màu bạc của người ngoại quốc, khuôn mặt của họ khá giống nhau khiến ta nghĩ tới việc hẳn là họ phải có liên hệ huyết thống với nhau.
Về tuổi tác thì chắc là nhỏ hơn bốn người một chút. Bốn người không thể làm gì ngoài việc bị thu hút lấy bởi bộ đồ quản gia thượng đẳng mà họ chưa từng thấy qua của cậu thiếu niên cùng vẻ xinh đẹp rạng ngời của cô thiếu nữ đang khoác trên người bộ đồ kỵ sĩ đầy hoa lệ.
Touka, người đang nhìn chăm chú vào vẻ đẹp của thiếu niên mà không nói nên lời, cong miệng với khuôn mặt vi diệu khi nhận ra Daichi cũng đang há hốc miệng nhìn đắm đuối cô thiếu nữ mặc đồ kỵ sĩ giống như mình.
Nhưng hai người đó chỉ đi vài bước trái phải để mở đường, và hai người thiếu nữ xuất hiện sau đó lại càng khiến bốn người họ nín thở hơn.
Một người là một thiếu nữ có vẻ đẹp lạnh lùng với mái tóc vàng uốn lọn đẹp đẽ.
Người còn lại là một thiếu nữ có mái tóc ngân sắc mềm mại và suôn mượt dài tới ngang vai với khuôn mặt mỉm cười.
Tuy hai mỹ thiếu nữ mặc trên mình bộ váy maid dài thượng hạng, thứ mà họ chưa từng được thấy qua và khác hẳn với thứ maid giả hiệu nơi Nhật Bản, khiến Fuuta và Mizuki kinh ngạc nhưng ý thức của họ lại bị hai con “thú bông” mà hai maid kia ôm trong ngực đoạt lấy hơn.
Thiếu nữ tóc vàng ôm trong ngực một con gấu bông còn thiếu nữ tóc ngân sắc thì ôm trong ngực một con thỏ bông, hai con thú bông nhìn có vẻ cao giá ấy đang nhìn quanh và nhúc nhích tay chân như thể chúng có ý chí tự thân.
Fuuta cảnh giác trước thứ mà cậu nghĩ là “sinh vật mô phỏng” được tạo thành từ ma pháp của dị giới, Mizuki thì nhìn mấy con thú bông với ánh mắt lấp lánh.
Bốn thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp ấy dừng chân cách bốn người cùng tới từ Nhật Bản vài mét, họ nhìn nhau như để đánh giá bên kia nhưng không trao dổi với nhau một lời nào.
“...Mấy người là, “
Khi Fuuta không chịu nổi sự im lặng đó là quyết định lên tiếng thì không khí đột nhiên thay đổi.
Không có gì biến đổi...Cả nhiệt độ...lẫn cả cái không khí có chút ẩm ướt này...
Nhưng đằng sau bốn người vừa xuất hiện ấy có “thứ gì đó” khác đang tồn tại.
Bốn người vừa hiện ra đó dạt sang hai bên, khụy một gối xuống rồi cúi đầu, từ bên trong sương mù, khi có “thứ gì đó” thổi sương mù đi tứ tán thì hình bóng đó cũng xuất hiện ra.
““““....... !””””
Chiếc đầm dài có màu đen và bạc như thể được dệt nên từ tinh không.
Mái tóc dài diễm lệ, tựa như những sợi tơ vàng có thể tự mình phát ra ánh sáng.
Đứng trước vẻ đẹp lạnh lùng như một con búp bê được tạo ra từ bàn tay của thần linh đã loại bỏ hết thảy những khuyết điểm có ở người thường ấy, trên cả sự cảm động, bốn người tới từ Nhật Bản nhớ đến cảm giác “sợ hãi” khi nhìn vào cô thiếu nữ xinh đẹp ấy.
Cho dù có đồng ý hay không thì vẻ đẹp tới mức đáng sợ ấy cũng đã làm cho họ nhận thức được nơi này là “dị giới”.
Vẻ đẹp đó như một xô nước lạnh lẽo xối thẳng vào họ mặc cho cái hiện thực khó tiếp nhận này và khiến con tim họ tê liệt.
Ngay khi thần kinh đã căng thẳng tới cực độ của bốn người họ chạm tới giới hạn thì...
Phư...đôi mắt màu vàng nhạt nhẹ mỉm cười và giải thoát họ khỏi thứ thần chú đã trói buộc họ nãy giờ.
Khi con mèo mun thiếu nữ xinh đẹp đó ôm trong tay khẽ gầm gừ thì rốt cuộc bốn người họ cũng thở lại được, Mizuki hạ thấp trọng tâm vì có thấy có hơi choáng váng.
Cô thiếu nữ vàng đó chậm rãi chìa tay ra với họ.
“Chào mừng tới đây, “Dũng Giả từ dị giới”-sama. Cho phép tôi gởi lời chào nồng hậu cho các vị từ tận tim mình”
Bằng những lời đó, Touka lý giải được đây là “hiện thực”, Fuuta xác nhận được đây là “dị giới” và họ nhìn chằm chằm lấy cô thiếu nữ vàng.
Daichi vẫn đang còn ngây ngốc, đôi mắt của Mizuki thì phát sáng lấp lánh khi nhìn thấy mấy con thú bông và con mèo mun nên họ cũng không có tác dụng gì.
“...Đây, đây thật sự là dị giới sao?”
Thiếu nữ chậm rãi gật đầu trước mấy lời Touka cố nặn ra.
“Đúng vậy. Các vị là những “Dũng Giả” được triệu hoán tới từ dị giới. Bây giờ thì...”
“Khoan đã!”
Fuuta chặn lại khi cô thiếu nữ định nói gì đó.
“Tại sao lại triệu hoán chúng tôi? Còn cô, với bộ dạng này thì cô là “công chúa” sao?”
Tuy không biết đối phương có việc nhờ cậy họ hay tính lợi dụng họ như nô lệ nhưng cậu không chịu được việc cứ để đối phương tự tung tự tác như vậy.
Tuy nhiên, nụ cười nhẹ trên môi cô thiếu nữ cũng như biểu tình của mấy maid và quản gia không biến đổi chút nào trước những lời vô lễ của Fuuta.
“Đúng vậy, tuy có hơi xấu hổ nhưng mọi người gọi tôi là vậy”
Trước nụ cười và cách nói chuyện có chút ngượng ngùng ấy của cô thiếu nữ,...vẻ đẹp đó khiến Fuuta phải lắc đầu như thể nhìn thấy ảo giác, sau đó cậu lại trừng mắt với cô thiếu nữ.
“Fuuta-kun,...giọng nói của cô gái này...giống với giọng nói mình từng nghe lúc đó”
“...Đúng là vậy sao”
Fuuta gật đầu khi Mizuki lén nói cho cậu biết điều đó rồi lên tiếng với cô thiếu nữ lần nữa.
“Người ở nói đây tưởng rằng làm chuyện như vầy là tốt lắm sao? Đây là bắt cóc”
Tuy khởi đầu thuận lợi nhưng Fuuta nghĩ thế này vẫn có hiệu quả.
Cậu nghĩ nhiệm vụ của cậu là trước tiên cần khiến phía bên kia nghe bên mình nói chuyện, rồi sau đó hai bên sẽ giao thiệp với nhau trên một lằn ranh sao cho không khiến bên kia nổi giận. Mặc thái độ ban đầu của cậu có thất lễ nhưng có vẻ bên kia cũng không phải là loại hẹp hòi như vậy.
Lúc Fuuta đang suy nghĩ làm sao đạt được điều kiện tốt trong tình trạng thế này thì thứ mà cô thiếu nữ vàng đó nói ra tiếp sau là thứ Fuuta chưa bao giờ nghĩ tới.
“Không phải, vì triệu hoán ma pháp trận là thứ không có lực cưỡng chế đúng không nào?”
“...Hả?”
Triển khai không ngờ tới được này khiến một âm thanh nghe khá ngốc nghếch bật ra từ miệng Fuuta.
“Nếu là tinh thần sinh mệnh thể thì có thể dùng ma lực để cưỡng chế. Với các động vật không có trí tuệ thì vẫn có thể cưỡng chế tới một mức nào đó nhưng với sinh mệnh thể có trí tuệ như con người thì không thể nào triệu hoán được mà không có sự đồng ý hết cả”
“...Không, không phải mấy người tự tiện triệu hoán chúng tôi sao!”
“Việc thừa nhận triệu hoán không chỉ hạn chế trong “lời nói” không thôi. Nó còn bao hàm cả trong tâm lý và hành động. Nếu có thể nhìn thấy được ma pháp trận, “nhận thức” lấy đó là triệu hoán ma pháp trận và bước chân vào thì vẫn được coi là đã thừa nhận rồi”
“Đừng có xạo! Chúng tôi không làm chuyện đó”
“Vậy, mọi người không muốn đi tới bất kì đâu khác cả...sao?”
“Tất nhiên, tại thế giới hiện thực...tôi...”
Tuy đột nhiên lên tiếng nhưng tới cuối cùng thì Touka lại liếc qua Daichi.
“Ra là vậy, chắc hẳn mọi người cũng chưa từng một lần nghĩ tới những chuyện như “ghét học quá”, “không muốn thi cử gì nữa” hay “tôi muốn tới một thế giới trong mơ không có chuyện nhức đầu”...nhỉ?”
“...Chuyện, chuyện đó, ”
Touka chần chừ như thể nhớ ra gì đó.
“Chuyện này...đừng có giỡn...cô nói đây là trách nhiệm của chúng tôi sao! Nếu mấy người mà không làm cái chuyện “triệu hoán” đó thì đã không có gì xảy ra rồi”
Cả quyết tâm lẫn mấy lời nói bảo vệ lấy sự trung gian trong giao thiệp nằm trong đầu Fuuta đều bể nát, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy giận dữ vì tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ đó, nụ cười trên môi cô thiếu nữ càng sâu thêm một chút.
“Cậu mơ mộng quá rồi...Triệu hoán dị giới là thế đó. Đường đã mở thì tự ý bước vào. Tự ý tới nên bị lợi dụng. Các người cũng hãy lợi dụng bên đây đi. Đó mới là cách giao tiếp của “người lớn” đó”
“Đừng có giỡn mặt! Chỉ vì cô mà...”
“À ra, tôi không có trách nhiệm gì hết cả đâu đó nha?”
Nói vậy xong, cô thiếu nữ mỉm cười thỏa mãn còn mấy tùy tùng hai bên trái phải thì nở nụ cười tựa Ác Ma.
“......!”
Giận dữ tới mức như hoa mắt trước lời nói và thái độ vô trách nhiệm đó, không chỉ Fuuta mà cả Daichi cũng nắm chặt lấy nắm đấm của mình mà bước ra phía trước.
Cho dù nhận lấy ánh mắt tràn đầy giận dữ đó của Fuuta và Daichi thì nụ cười của mấy kẻ sống tại dị giới ấy cũng không giảm đi chút xíu nào.
Lúc cái sợi dây căng thẳng ấy sắp đứt tới nơi thì...
...Ràooooooooooooooooo...
Âm thanh phát ra từ cánh cửa duy nhất của căn phòng khi nó được mở ra, ánh sáng bên ngoài cũng chiếu vào trong.
“Lần đầu gặp mặt, các Dũng Giả-sama tới từ thế giới khác, xin lỗi đã để các vị phải chờl âu. Tôi là Vianca von der Sail, đệ nhị vương nữ của nước Sail. Xin được hoan nghênh các vị với tư cách người đã “triệu hoán” các vị”
Xuất hiện từ bên kia cánh cửa là một thiếu nữ đầy hào nhoáng khoảng mười sáu tuổi với mái tóc bạch kim dợn sóng được buộc lên, cô ta dẫn theo chừng mười kỵ sĩ và tự xưng là “công chúa” của đất nước này.
Bốn người tới từ Nhật Bản bất giác trợn trắng mắt khi biết được mấy nhân vật này mới là người cầm đầu việc triệu hoán họ tới đây.
Cả Vianca cũng bất ngờ trước bầu không khí và số lượng người được triệu hoán nhiều hơn dự định ở đây, chưa hết, cô còn tròn xoe mắt khi thấy cô thiếu nữ mang theo thần thái như quý tộc khác biệt với những Dũng Giả đã được triệu hoán tới từ trước đến giờ.
Nhìn thấy chuyện đó, bốn người họ câm lặng nhìn qua lại giữa thiếu nữ với Vianca, rồi cả bốn người và Vianca đồng thời mở miệng nói ra một câu nói giống nhau tới kì lạ.
“““““...Cô là ai...!?”””””