Tình hình này... có gì đó sai sai rồi...
Đây là đãi ngộ dành cho con dâu tương lai ư?
Rõ ràng là đã coi cô như con dâu rồi trong nhà rồi còn gì!
Chen Cheng đếm nhanh số tiền trong phong bao lì xì— năm trăm tệ, không quá nhiều, nhưng cũng chẳng phải con số nhỏ.
Cô đau khổ nghĩ cách trả lại tiền cho dì. Mà đưa thẳng trước mặt thì tuyệt đối không khả thi, dì đã luyện được kinh nghiệm đầy mình qua những dịp lễ tết, còn cô thì mặt mỏng, căn bản không từ chối được.
Hay lát nữa dúi cho An Yuan? Hoặc lén nhét vô khe ghế sofa?
Cô cúi đầu xúc vài miếng mì, mí mắt bỗng sáng lên — ngon hơn tưởng tượng nhiều.
An Yuan quay lại, xách theo túi quần áo: “Lát nữa nhớ mang về đấy.”
“Biết rồi.”
“Thế nào rồi? Thuyết phục được mẹ tao đi khám chưa?”
“Chưa… dì ấy không cho tao cơ hội nói gì hết.”
Chen Cheng móc ra bao lì xì từ trong túi ra đưa qua: “Dì còn cho tao năm trăm tệ nữa này, mày mau cầm về đi, tao ngại không dám nhận.”
“Cái này… mẹ tao cho mày, tao cũng không tiện lấy lại.”
Tiền mà âm thầm lấy về, lỡ bị phát hiện thì xác định ăn đủ.
“Vậy làm sao giờ?”
Cô vò đầu bứt tóc suy nghĩ, rồi chợt lóe sáng: “Hay là dùng tiền này mua sẵn gói khám sức khỏe cho dì luôn? Làm rồi báo sau, dì tiếc tiền là sẽ chịu đi thôi. Vậy khỏi mất công khuyên nữa!”
“Ừm... nghe cũng hợp lý phết.”
Bản thân hắn thấy kế hoạch này khả thi phết.
"Chengcheng ơi, tối nay ngủ lại nhà dì nha?” Dì thò đầu ra từ phòng ăn. “Nếu con ở lại thì dì chuẩn bị chăn gối. Rồi gọi má con qua chơi mạt chược luôn!”
“Ngủ lại?” Chen Cheng sửng sốt, do dự muốn gật đầu.
Nhưng An Yuan đã nhanh hơn cô một bước: “Không ngủ lại đâu ạ! Mẹ, mẹ đừng chuẩn bị gì hết.”
Dì tiếc hùi hụi, rụt đầu lại.
Con mình đúng là hơi... ngốc.
Hắn bất lực, dùng đũa chọc vào cánh tay Chen Cheng: “Mày không thể chú ý hơn được sao? Con gái mà ở lại nhà trai qua đêm, người ta không nghĩ bậy mới lạ!”
“Nhưng mà tụi mình là anh em chí cốt cơ mà!”
Chen Cheng gân cổ cãi. Cô cúi đầu dùng đũa gẩy mấy miếng bò ra khỏi mì, lẩm bẩm: “Cũng lâu rồi không ngủ lại nhà mày... lần cuối là sau thi đại học, tụi mình gọi cái gà rán, thức trắng đêm coi phim…”
“Để lần sau đi, ít nhất không thể để người nhà biết, không thì dễ hiểu lầm lắm.”
“Quả nhiên tụi mình giống đang vụng trộm ghê!”
Hắn đã quen với những lời nói vô tư của Chen Cheng, chỉ biết ôm mặt than trời: “Thôi mày ráng khuyên mẹ tao đi khám giúp tao cái.”
“Không phải nói là ‘tiền trảm hậu tấu’ rồi sao?”
“Nếu bà ấy tự nguyện bỏ tiền ra đi khám thì năm trăm tệ này chẳng phải là của mày rồi sao? Với lại năm trăm khám được mấy hạng mục đâu.”
Chen Cheng mặt mũi bí xị, ăn xong mì rồi gắp thêm vài miếng trái cây, hít sâu một hơi, trong đầu bắt đầu diễn tập đoạn hội thoại sắp tới.
“Dì ơi~” Cô đứng dậy bước ra khỏi phòng ăn.
“Gì đó con? Ăn xong rồi hả?” Dì đang ngồi sofa quay lại, giọng vui vẻ như đang nựng em bé. “Có muốn ăn thêm gì không?”
“Ơ…”
Dì ấy kéo Chen Cheng ngồi xuống sofa: “Ngồi đi con, đứng chi vậy?”
Đôi tay dì nắm lấy bàn tay nhỏ của Chen Cheng, có thể cảm nhận rõ vết chai sạn thô ráp và những nếp nhăn. Tay dì rất ấm, ấm đến dễ chịu, nhưng cô thì lúng túng đến mức ngón chân cũng quắp chặt vì ngại.
Có vẻ hơi thân mật quá rồi…
Cuối cùng, cô đành cắn răng nói: “Dì nè, dì có rảnh thì đi khám sức khỏe đi ạ?”
“Tất nhiên là được chứ~”
“Mỗi năm khám một lần cũng không đắt lắm… Ơ?”
Dễ thuyết phục vậy ư? Vậy chứ An Yuan kêu trời cái gì?
Chen Cheng ngớ người, lại dò hỏi: “Dì thật sự đi ạ? An Yuan nói dì tiếc tiền nên không chịu đi mà.”
“Chengcheng đã mở lời rồi, dì sao không đi được chứ? Dì còn muốn có sức khỏe tốt để bồng cháu nội nữa mà~”
Dì yên tâm đi, mười năm nữa An Yuan cũng chưa cho dì được một đứa cháu nào đâu!
Chen Cheng hồi đó ngày nào cũng bị gia đình giục cưới, An Yuan thì cũng bị dí chuyện sinh con. Làm người trẻ thời nay, bị giục chuyện gia đình là đặc sản, như thể không theo kịp bạn bè là mắc tội vậy.
“Vậy dì khám tổng quát nha~ Rủ chú đi cùng luôn cho tiện?”
Dì ấy cười hớn hở: “Thế cũng được, chờ xem chú con lúc nào rảnh, rồi gọi ba mẹ con đi cùng, hai nhà mình đi khám luôn.”
Đúng là con dâu được nhìn từ bé lớn lên, thật có hiếu quá đi mà~
“Ba mẹ con á?” Chen Cheng ngơ một lúc rồi gật đầu, “Cũng được ạ.”
Mặc dù thấy ba mẹ mình trước giờ khỏe re, nhưng đi kiểm tra một lần cũng đâu thiệt.
Nhiệm vụ hoàn thành!
Lại còn được thưởng năm trăm tệ!
“Vậy con về trước nha~?” Nhiệm vụ An Yuan giao đã xong, cô cũng không có lý do gì ở lại, “Giờ cũng gần mười giờ rồi, bài tập con còn chưa làm.”
“Ở nhà dì làm cũng được mà? Má con chắc chắn không có nhà đâu, để dì tiện thể chăm luôn cho.”
“Cái này…”
“Hồi trước con hay làm bài ở đây còn gì? Có sao đâu. Dì đi nấu sữa nóng cho con uống nha, trời lạnh rồi, uống cho ấm người~”
Không đợi Chen Cheng từ chối, dì ấy đã hí hửng vào bếp rồi.
“Vâng ạ…”
Chen Cheng bất lực đồng ý. Cô thực sự không giỏi từ chối, đặc biệt là khi người lớn nhiệt tình chiêu đãi.
May mà hôm nay tâm không sinh tà niệm, chắc là sẽ không phát sinh cảm xúc kỳ lạ gì với An Yuan đâu.
Từ mẫu giáo đến hết cấp ba, cô thường xuyên qua nhà An Yuan làm bài. Ở thế giới này chắc cũng tương tự, chỉ là từ khi vào tuổi dậy thì, ba mẹ bắt đầu cảnh giác An Yuan như phòng trộm.
Chen Cheng rành đường rành lối, vác cặp bước vào phòng An Yuan, ngồi phịch xuống bàn học, lôi bài tập chưa làm xong ra, bật đèn bàn, chống một chân lên ghế, ngồi đúng kiểu thoải mái nhất của mình.
Đây là chiếc bàn dài gắn vào tường, đủ chỗ cho hai người ngồi cạnh nhau.
“Mẹ! Chengzi đi chưa? Đồ của nó vẫn chưa lấy.”
Chẳng mấy chốc, An Yuan ăn xong cũng đẩy cửa vào phòng, vừa mở miệng hỏi đã thấy Chen Cheng cúi đầu làm bài, còn giơ tay chào lại.
“Lại đây làm bài lẹ đi, mày chép xong hai mươi lần chưa đó?”
An Yuan trợn mắt, ngồi phịch lên giường, cởi vớ với áo khoác đồng phục: “Thuyết phục được mẹ tao chưa?”
Chen Cheng quay người lại, đắc ý chống nạnh ưỡn thẳng người: “Dễ ẹc! Tao ra tay thì phải gọi là thần công xuất thế!”
“Hồi nãy còn kêu chịu thua cơ mà?”
Cởi áo khoác xong, An Yuan lộ ra lớp áo thun ôm sát bên trong, rồi kéo ghế đến ngồi cạnh cô.
Chen Cheng cảm thấy An Yuan như cái lò sưởi di động, chỉ cần ngồi gần đã cảm thấy khí nóng táp thẳng vào mặt, má cũng bắt đầu ửng đỏ.
Ánh mắt cô không tự chủ mà lướt sang nhìn An Yuan.
Thằng này tuy không tập gym gì nhiều, nhưng vận động suốt nên cơ bắp gọn gàng, áo thun bó sát khiến cơ ngực lộ rõ, vai rộng eo thon — đúng kiểu body hình tam giác ngược.
Muốn sờ múi cơ quá!
Ủa trước giờ mình có thấy body nó ngon vậy đâu ta?
Cô cảm thấy cổ họng mình khô ran, nuốt nước bọt cái ực, lấy tay che đi gò má nóng ran của mình, ráng cúi đầu làm bài cho đỡ suy nghĩ lung tung.
Bầu không khí trong phòng dần dần có chút màu hồng lãng mạn, khiến cô bồn chồn không yên.
Còn An Yuan? Cũng chẳng khá hơn.
Mới ngồi xuống chưa được mấy phút, liếc một cái thấy góc nghiêng gương mặt xinh xắn của nhỏ, ngửi thấy mùi thơm của con gái, cái đầu nhỏ đã bắt đầu phản chủ.
May mà... quần đồng phục đủ rộng…