Con tàu đang lắc lư cùng với tiếng kêu lạch cạch. Tôi đang nhìn cô gái xinh đẹp với mái tóc trắng tinh.
Cô ấy trông như thể Chúa đã mất tận vài năm để tạo nên cô. Gương mặt xinh xắn thu hút mọi người….và cả ánh nhìn lạnh lẽo của cổ nữa. Ánh nhìn như muốn xuyến thấu mọi người.
Tôi đã từng mong chờ được nhìn thấy cô ấy vào mỗi buổi sáng. Nhưng còn giờ thì—
◆◆◆
“A, cá hôm nay đang rẻ này…hay là mình làm súp cá nhỉ?”
Cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi, người đang lựa cá…Shinonome Nagi.
Tôi đã cứu cô ấy khi cô bị một tên biến thái tấn công và chữa cô ấy khỏi chứng sợ đàn ông của mình….và rồi bọn tôi trở thành bạn bè bởi vì cô ấy nói rằng bản thân có thể tin tưởng tôi hơn những tên đàn ông khác.
Bạn bè….Chắc là vậy.
“Hôm nay chúng ta ăn đồ Nhật nha? Salad giấm, cá hầm và súp. Như vậy có đủ không?”
Nói vậy, Shinonome nhìn thẳng vào mặt tôi. Một mùi hương dịu dàng, ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, và đôi mắt cô ấy, xanh như đại dương xâu thẳm, nhìn chằm chằm tôi.
Như tôi đã đề cập trước đó. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp. Hay nói đúng hơn, cô ấy là kiểu người hoàn hảo.
Mái tóc trắng tinh và mượt mà. Hàng lông mi dài và sống mũi cao. Ân thanh được tạo bởi đôi môi đầy đặn của cô rất dễ chịu, và chỉ cần lắng nghe nó, bạn sẽ cảm thấy như trí não của bạn bị điều khiển bới cô ấy vậy.
“Ư-ừm, thế cũng được.”
“Mình hiểu rồi. Mình khá tự tin vào kỹ năng nấu nướng của mình, vậy nên hãy mong chờ nó được chứ.”
Shinonome bỏ cá vào trong giỏ và hai má cô giãn ra hạnh phúc. Biểu cảm trên gương mặt cô hoàn toàn khác so với hồi đó.
Biệt danh [Công chúa băng giá] cứ như là một lời nói dối vậy.
“Tiếp theo….có thứ gì cậu muốn mua không?”
“Mình đoán là…A”
Khi tôi đứng lại. Shinonome cũng dừng lại và hơi nghiêng đầu nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Vì bọn mình ở đây rồi. Mua một chút đồ ăn nhẹ đi. Cậu muốn mau gì không, Shinonome?”
“Ư-ưm, Dorayaki. Mình thích thạch yokan.”
“Đồ ngọt Nhật Bản ư….Không, thật tốt khi cậu thích đồ ngọt Nhật.”
Tôi nhìn Shinonome, thầm nghĩ ‘Không thể nào’
“…Cậu chưa từng ăn đồ ngọt truyền thống sao, không phải đâu, đúng không?”
“Ư-ưm, nếu chỉ là sô cô la sữa thì.”
“Thế thôi sao?”
Không, không có gì sai với việc không ăn đồ ngọt cả. Đó là một điều tốt.
“Mình luôn ăn đồ ngọt Nhật Bản ở nhà. Vậy nên tất nhiên mình cũng thích chúng. Mỗi khi mình đến cửa hàng đồ ngọt, mình chỉ mua cùng một món. Hoặc mình sẽ chỉ ăn ở cửa hàng đồ ngọt thông thường.”
“Đột nhiên cậu nói như một tiểu thư vậy.”
Cửa hàng đồ ngọt, sao? Ngược lại, tôi chưa từng đến một cửa hàng đồ ngọt nào.
“Nhưng….Chẳng phải như thế sẽ khiến cho cậu gặp khó khăn trong tương lai phải không? Cậu sẽ phải nắm rõ về hàm lượng calo và dinh dưỡng khi mà cậu có con. Nếu như cậu không biết bản thân đang làm gì, cậu có thể sẽ cho chúng ăn quá nhiều. Ngược lại, nếu như cậu không cho ăn đủ, điều đó sẽ có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng.”
Bọn tôi đang nói về Shinonome. Tôi chắc là một ngày nào đó cô ấy sẽ ở bên một người đàn ông tốt thôi. Không hẳn là tôi không suy nghĩ gì cả, nhưng trong lúc tôi vừa nghe vừa thầm nghĩ thì.
“Sẽ ổn thôi. Đến lúc đó, Minori-kun có thể dạy cho mình và cả đứa trẻ mà.”
Shinonome đáp lại.
“Chắc là vậy.”
…..Hm?
Vừa nãy, Shinonome. Cậu nói gì cơ?
Tôi đứng lại. Nhìn về phía Shinonome. Shinonome cũng quay lại nhìn tôi.
Hai má trắng nõn cảu cô trở nên ửng đỏ như trái táo. Tất nhiên, cả hai ta và cổ cô ấy nữa.
Đôi mắt cổ hơi ươn ướt, và miệng thì há ra như một chú cá vàng.
…..Và rồi.
“K-không, ưm. Mình lỡ miệng. Không, không phải thế. Uh, ưm.”
“B-bình tĩnh lại nào, Shinonome. Mình biết, mình biết mà.”
Việc bạn muốn hào thuận với vơi nhau trong tương lai, với tu cách một người bạn, là hoàn toàn bình thường. Thế nên Shinonome chắc là đã lựa chọn sai từ ngữ.
….Hẳn là vậy rồi.
“A-ah…”
Tuy nhiên, những lời tôi nói là vô ích. Shinonome nhanh chóng quay đi.
“Đ-đồ ngọt. Minori-kun, nhờ cậu gợi ý cho mình một vài món cho mình.”
“Mình hiểu rồi.”
Mất một lúc để Shinonome trở lại bình thường.
Tôi đi đến quầy tính tiền và thanh toán. Nhưng chợt nhận ra mình lại quên mua một chiếc ô.
“Xin lỗi, Shinonome. Mình sẽ đi mua một chiếc ô, hãy đợi mình ở đây một chút nha”
“…? Mình có mà.”
Nói vậy, Shinonome đặt tháo miếng nhựa được gắn trên chiếc ô để ngăn nước mưa nhỏ xuống ra.
“Lại đây nào, đi thôi. Thật lãng phí tiền bạc chỉ để mua một chiếc ô.”
“….Ừm, mình hiểu rồi.”
Shinonome nói có lý. Không nên lãng phí tiền bạc. Tôi cầm túi mua sắm và khi cố cầm lấy ô của Shinonome…
“Shinonome?”
“Minori-kun cầm túi rồi. Vậy thì mình sẽ cầm ô cho.”
“Không, nhưng…”
“Geez, mình có thể làm việc này mà…Lại gần mình để cho cậu không bị ướt, được chứ?”
Nói rồi, Shinonome cầm lấy chiếc ô. Không thể khác được. Tôi vào bên dưới chiếc ô của cô.
Tôi sẽ không sát lại gần…như trước. Để không chạm vào nó bằng một cách nào đó.
Shinonome. Cô ấy trông có vẻ hơi giận.
“…Minori-kun. Nếu như cậu đi với một tư thế kì lạ, cậu có thể sẽ bị trật khớp xương đó.”
“Không, nhưng…”
“M-mình ổn mà…Hay là mình nên đi trước.”
Hai má tôi hơi giật trước những lời ấy….Nếu là vậy, thì. Tôi hạ cánh tay đang hơi giơ lên của mình xuống.
…..Nó chạm rồi.
Bình tĩnh. Mọi thứ ổn cả thôi, đừng lo lắng. Giữ cho đầu mày tỉnh táo.
Nhưng—
“Shinonome?”
“Hyah!”
Shinonome vẫn chưa bắt đầu đi được một lúc rồi. Khi tôi gọi cô ấy, tôi nghe thấy một giọng hơi hoảng loạn. Hai vai cô giật thót lên
….Cùng lúc đó. Nó chạm tôi lần nữa—Bình tĩnh nào.
Khi tôi nhìn lại Shinonome, gương mặt cô đã trở nên đỏ bừng. Nhưng không có chỗ nào để cô quay mặt đi…vậy nên cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt ngước lên.
Shinonome xuất hiện trong tầm mắt của tôi, từ góc nhìn mà tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi phấn khích đến nỗi tim tôi đập ồn ào và….bản thân không thể không nhìn cô ấy.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Một hoặc hai giây đã trôi qua. Không, tôi không biết nữa. Sự thật thì, có thể là khoảng chục giây….Có lẽ là được một phút rồi.
Ahem, tôi nghe thấy tiếng ho từ đằng sau. Shinonome và tôi vô thức thốt lên. Tôi quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ đang nhìn bọn tôi như thể muốn nói bọn tôi đang cản đường cô ấy.
“Thực sự xin lỗi ạ. Shinonome, đi thôi.”
“V-vâng!”
Tôi nói với Shinonome và cả hai nhanh chóng trở về nhà.
◆◆◆
“Ngon thật đó, Shinonome. Cám ơn vì bữa ăn.”
Sau khi dùng xong bữa tối. Tôi thở hắt ra một hơi.
Các món hầm, súp và cả salad. Mọi thứ đều vô cùng ngon miệng đến nỗi tôi không thể dừng đũa được.
Tôi không thực sự thích cá cho lắm. Nhưng tôi vẫn thích sushi.
Chắc là do tôi không thường xuyên được thưởng thức những bữa ăn kiểu như này.
Tuy vậy….Tôi gần như đã nhờ lấy thêm. Thức ăn rất ngon miệng.
“Xin lỗi vì thức ăn có hơi sơ sài. Nhìn cậu ăn ngon lành khiến cho mình vui lắm.”
Rồi, Shinonome bắt đầu dọn chén đĩa. Tôi chuẩn bị đứng dậy để làm nhưng Shinonome đã ngăn tôi lại.
“Minori-kun, chờ đã…..Ưm. Mình làm vậy là để được nhận thưởng mà.”
Nghe những lời ấy. Trái tim tôi đập loạn nhịp lần nữa.
À phải rồi.
…..Phần thưởng. Điều mà Shinonome đã yêu cầu tôi trước đó. Lần này, tôi sẽ thêm một thứ nữa.
Tôi nhắm chặt hai mắt lại.
“….Được rồi, có gì phải lo lắng.”
Tôi điều hòa lại nhịp thở của mình và chờ Shinonome.
“Xin lỗi vì để cậu đợi, Minori-kun”
“Cám ơn nah, Shinonome.”
Tôi nói vậy và đứng dậy.
“Shinonome, mình sẽ trao thưởng cho cậu, đi theo mình.”
“…..? Mình hiểu rồi.”
Sau đó, tôi đưa Shinonome vào phòng của mình.
◆◆◆
“Vậy thì, Shinonome.”
Phòng ngủ của tôi…..trông khá đơn giản.
Gồm bàn học, và một chiếc giường. Và một chiếc tủ đựng đồng phục và quần áo cá nhân của tôi.
Vừa ngồi xuống giường, tôi nhìn Shinonome và thấy cô ấy có vẻ hơi bồn chồn….
“…Shinonome?”
“h-hya! Mình, ưm. M-Minori-kun! Điều này có hơi sớm với bọn mình. Đúng chứ!”
“Phần thưởng. Cậu không muốn nó sao?”
Điều đầu tiên là bạn phải chắc chắn hiểu rõ những thứ mình đang làm
Tôi không có vấn đề gì nếu như cô ấy không thích. Tôi vừa nghĩ vậy vừa hỏi….Shinonome chầm chậm tiến lại gần. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Nào, nằm xuống đây đi.”
Khi tôi vừa dứt lời, đầu gối của tôi….hay đúng hơn là đụi tôi chạm vào cô ấy. Shinonome làm gương mặt chết lặng trong giây lát.
Cô ấy thở hắt ra một hơi.
“V- vậy ra là thế à.”
“….? Cậu đnag nói về cái gì….A”
Đó là lúc tôi nhận ra.
Ngồi trên giường mà thối thúc một người khác giới nhanh chóng đến….Tôi thậm chí còn hỏi cô ấy có muốn phần thưởng không.
….Đó. Đó nghe như.
“X-xin lỗi. Ý mình không phải vậy. Mình không cố ý gây hiểu lầm như thế.”
Khi tôi nói vậy, khuôn mặt Shinononome ửng đỏ….Cô ấy gối đầu mình lên đùi tôi.
“Không, mình không sao đâu. Mình biết Minori-kun không phải loại người đó mà.”
Shinonome nói thế trong lúc lấy hai tay che mặt cô lại.
Tôi cảm thấy mừng vì cô ấy tin tưởng mình. Tôi sẽ không bào giờ phản bội lại sự tin tưởng này.
“Ừm. Mình vẫn chưa tha hóa đến nỗi tiếp cận một người mắc chứng sợ đàn ông đâu.”
Nói vậy, tôi đặt tay mình lên đầu cô ấy….
“….Minori-kun, Mình không có sợ cậu chút nào cả.”
Shinonome đã nói như thế. Hai má tôi vô thức giãn ra và tôi đặt tay lên đầu cô ấy lần nữa. Shinonome chấp nhận tay tôi nhưng…..gương mặt cô vẫn đang bị giấu đi.
“Cám ơn cậu, Shinonome. Cậu đã giúp mình hôm nay nhiều rồi.”
Tôi sau đó cám ơn cô ấy vì hôm nay. Shinonome không đáp lại, nhưng tôi khá chắc cô ấy…vẫn đang lắng nghe.
“Mình rất bất ngờ bởi vì cậu đột nhiên xuất hiện…. nhưng đồng thời mình cũng rất vui. Bây giờ mình không có gì cần phải giấu với Eiji nữa.”
Khi tôi vừa nói vậy, tai Shinonome có hơi giật.
“….Minori-kun.”
“Hm?”
Shinonome nói với một giọng nhỏ nhẹ.
“Hôm qua, cậu đi với người đó. Cậu đã nói về chuyện gì vậy?”
Tôi có hơi bất ngờ trước những lời đó…..Tôi tưởng cô ấy sẽ không hỏi chứ.
Tuy vậy, nếu cô ấy đã hỏi, tất nhiên tôi sẽ nói cho cô biết.
“Là về Shinonome đó.”
“—Eh?”
Shinonome tỏ ra ngạc nhiên và hạ tay cô ấy xuống. Giờ thì tôi có thể thấy rõ được gương mặt xinh đẹp của cổ rồi.
“Mình không có nói tên cậu ra, Shinonome, mình chỉ nói rằng cậu là người bạn mới của mình. Mình không đi sâu vào chi tiết. Cũng như không nói với cô ấy cậu là người con gái như thế nào. Bọn mình đã rất vui khi nói về điều đó.”
“…..Mình hiểu rồi.”
Shinonome thở dài đầy nhẹ nhõm…..và nhìn tôi
“Minori-kun”
“Sao vậy?”
“Đánh thức mình sau 10 phút nữa.”
“Eh?”
Nói thế. Shinonome nhắm mắt lại. Tôi tự hỏi chuyện gì đột nhiên xảy ra, nhưng….có lẽ cô ấy đang mệt.
Cô ấy đang nói rằng bản thân đang tham khảo ý kiến của một người bạn. Có phải là do thiếu ngủ không nhỉ?
Tôi vuốt mái tóc trắng mượt mà của Shinonome. Cảm nhận sự ấm áp từ tay và đầu gối. Má tôi bất giác giãn ra.
Và rồi-tôi tự hỏi liệu đã gần 10 phút hay chưa. Tôi cứ xoa đầu Shinonome xuyên suốt khoảng thời gian ấy. Tôi nhìn gương mặt đang ngủ say của cổ không hề có chút phòng bị nào.
“Shinonome thực sự…rất dễ thương.”
Tôi chỉ buột miệng thốt ra. Thời gian cứ thế trôi qua.
Trong lúc đang bàng hoàng, khuôn mặt Shinonome trở nên ửng đỏ như thể cô ấy đang bừng cháy vậy.
“…..Cậu dậy rồi à?”
“…..zzzzz-”
“Gì vậy, cậu vẫn đang ngủ à.”
Tôi suýt bật cười trước nhịp thở khi ngủ có phần thiếu tự nhiên của cô ấy. Bằng cách nào đó tôi đã nuốt những lời đó vào trong lại.
Và rồi….sau khoảng năm phút. Shinonome đã thiếp đi.
Flex vợ à =)))) Yokan là món tráng miệng làm bằng bột đậu đỏ, thạch và đường, rất được ưa chuộng tại Nhật Bản. Bánh thường có hình dạng khối và được chia thành những khối nhỏ khi ăn.