“…Fwee?”
Tôi thốt lên một tiếng đầy ngu ngốc. Tôi ngạc nhiên khi thấy tiếng mình vừa thốt ra ngớ ngẩn đến thế nào.
Tôi có thể nghe được tiếng Hayama-san cười qua điện thoại.
[Shinonome-chan, ra là cậu cũng có thể tạo ra những âm thanh như vậy à]
Tôi có đôi chút xấu hổ và rồi hắng giọng một tiếng.
“Q-quan trong hơn. Mình muốn nghe thêm những gì cậu định nói.”
[Được rồi, được rồi…..chỉ là một vấn đề đơn giản thôi mà.]
Tôi ôm khuôn mặt đang nóng bừng của mình trong khi lắng nghe câu chuyện của Hayama-san.
[Shinonome-chan, cậu chưa từng yêu ai phải không?]
“…chưa”
Yêu. Tôi từng đọc vài quyển tiểu thuyết về nó. Nhưng nếu được hỏi bản thân có kinh nghiệm không thì…..tôi không thể gật đầu có được.
[Đó là lý do vì sao cậu cảm thấy có chút bối rối. Vậy thì, để tớ hỏi cậu một câu. Cậu có phấn khích khi cậu ở bên cạnh…cậu ta không?]
“…Phấn khích ư?”
Tôi suy nghĩ một hồi….Ở bên cậu ấy có khiến trái tim mình đập ràng không ta?
“….Không”
[Ể, thật sao?]
“Ừm. Nếu phải nói, thì cậu ấy cho mình cảm giác an toàn. Đó là tất cả những gì tôi cảm nhận được.”
Chỉ việc ở bên cạnh cậu ấy thôi cũng đã cho tôi cảm giác yên tâm. Nó làm tôi thấy rất thư giãn.
Sau khi trả lời, tôi nghe thấy giọng nói.
[Chính nó. Cậu là kiểu người phù hợp với hôn nhân hơn là mối quan hệ hẹn hò.]
“H-hôn nhân !?”
Tôi vô thức hét lớn lên. Nhưng rồi ngay lập tức ngậm chặt miệng lại, thầm nghĩ rằng việc này thật tệ…..Bình tĩnh lại nào. Phòng của mẹ tôi cách nơi này khá xa.
[Ừm, hôn nhân…..Ưm, mình cũng không chắc nữa. Một khi cậu nhận thức được nó, trái tim cậu sẽ hướng về tình yêu nhiều hơn. Tất cả phụ thuộc và cách cậu phản ứng lại vào ngày mai trở đi.]
Hayama-san tiếp tục.
[À, nhưng cậu không thích cậu ta ở bên cạnh với đứa con gái khác đúng không? Ừm, đó chắc chắn là yêu. Cậu đã rơi vào lưới tình rồi đó.]
Tôi bối rối trước những lời của cô ấy. Và vẫn chưa nghe thấy điều quan trọng nhất
“Ư-ưm. Bỏ vấn đề ấy qua một bên. Tôi muốn biết là cách giải quyết cơ”
Khi nghe tôi hỏi vậy, Hayama-san cười thành tiếng.
[Xin lỗi, xin lỗi……Nhưng chờ một chút. Có một thứ tớ muốn hỏi]
“Có thứ gì khiến cậu phân vân sao?”
[Ừm. Bạn thân của cậu ta. Và cả về cô gái ấy nữa.]
Tôi hơi nghiêng đầu trước câu hỏi của cô. Cô ấy tiếp tục giải thích.
[Chỉ là trực giác của tớ thôi. Không biết là người bạn đó có đang cố tìm hiểu về Shinonome-chan hay không.]
“Tìm hiểu?”
Ra là vậy, Hayama-san tiếp tục.
[Chỉ là có khả năng thôi. Tớ đoán là cậu ta không nói cho cậu về bạn của cậu ta phải không, Shinonome-chan]
“…Đúng vậy. Cậu ấy không nói với tôi.”
Nếu cậu ấy nói cho tôi biết, tôi đã không phải trốn trên tàu vào hôm đó. Sau khi nói như vậy, tôi nghe thấy một tiếng gật đầu hài lòng của Hayama-san.
[A, vậy là tớ đã đoán đúng rồi ha…..Cậu có nghĩ là cậu ta có thể nói với Shinonome-chan ngay cả khi như vậy mà phải không? Về người bạn đó ấy.]
“Ừm, tôi từng đi mua đồ ở cửa hàng quần áo mà Mino-người thân của bạn cậu ấy làm việc. Tôi cũng đã làm bento cho cậu ấy. Tôi tưởng chúng ta chỉ nói chuyện một lát thôi chứ.”
[Vậy ra cậu thích cậu ta. Cậu trai đó. Chà, thế cũng ổn mà.]
Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên lần nữa trước những lời của Hayama-san. Tôi vẫn đang chờ phần còn lại của cậu chuyện.
[Hmm. Vậy. Từ góc nhìn của người bạn đó, Shinonome-chan hoàn toàn bí ẩn. Có lẽ Shinonome-chan có thể bị coi là một cô gái xấu xa đang chơi đùa với bạn thân của cô ấy.]
“T-tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy!”
[Haha, tớ biết, tớ biết. Chà, cũng còn có nhiều khả năng khác nữa]
Và rồi tôi đã nghe thấy một điều gì đó khác.
Có khả năng Minori-kun…..[yêu] tôi, nhưng không hề nhận ra. Và tôi nên cố khiến cho cậu ấy nhận ra rằng cậu ấy [yêu] tôi mỗi khi gặp người phụ nữ khác.
Mặt khác, cũng có khả năng tôi [yêu] cậu ấy nhưng không nhận thức được. Người kia có thể hiểu rằng tôi yêu Minori-kun. Tôi cho rằng Minori-kun sẽ kể cho tôi mọi chuyện. Khiến tôi ghen lên và nhận ra là tôi [yêu] cậu ấy.
Hoặc có khả năng cậu ấy thực sự chỉ xem tôi như một người bạn.
Vừa nghe, mặt tôi càng lúc càng nóng hơn. Chắc là tôi có thể chiên một quá trên mặt mình luôn rồi.
[Tớ nghĩ nó như thế này. Rất có thể, ý tớ là. Đó là tất cả những gì tớ sẽ làm]
“M-mình hiểu rồi…..nhưng, không phải cô bạn của cậu ấy đang ở thế khó sao?”
[Chà, phải ha. Tớ nghĩ cô ấy đã lên kế hoạch sẵn rồi. Cậu ta không thể làm mà không có sự giúp đỡ của cô ấy. Dù có thế nào, việc Shinonome-chan phải tham gia vào một cuộc chiến là không thể tránh khỏi.]
Tôi hơi cau mày trước những lời đang lo ngại ấy….Hayama-san tiếp tục.
[Bạn bè của cậu ta đang cố gắng khuấy động mọi thứ lên. Nếu Shinonome-chan có hành động nào đó, ổn thôi. Nếu cậu nhận ra bản thân đang yêu và muốn tấn công cậu ta, hãy làm hết sức có thể. Còn nếu cậu không có hành động nào, thì tớ có thể nói cậu chỉ coi cậu ta như một “người bạn” mà thôi. Tớ hiểu. Tớ không thể trực tiếp với cậu được, nhưng nếu cậu cảm thấy không thoải mái, “cậu ta” sẽ nhận thấy thôi….Dù có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn sẽ tiến triển. Cậu phải hoàn toàn tin tưởng cậu ta để có thể làm như vậy.]
“Đ-đó là một ý tưởng hay”
[Có lẽ mình không nghĩ về việc này theo hướng ấy. Cũng có khả năng là bọn họ chỉ đi chơi bình thường. Nhưng vẫn]
Hayama-san cười như được mùa.
[Nếu người kia thực sự muốn tấn công cậu, thế sao cậu không cứ đánh thẳng hết sức mình vào họ nhỉ]
◆◆◆
“C-c-cô-công chúa băng giá !? Không, khoan,….,ra là vậy sao.”
Bạn của Minori-kun đang đứng bên cạnh cậu ấy đang mở to mắt nhìn. Cậu ấy hơi gật đầu như thể bị thuyết phục. Người bên cạnh cậu ấy hình như là….bạn gái của cậu cũng sửng sốt không kém.
Phải rồi. Đầu tiên thì, mình phải chào cái đã.
“Hân hạnh được gặp mặt. Hai người hẳn là bạn của Minori-kun nhỉ? Mình được nghe kể về hai cậu. Mình là Shinonome Nagi. Mình đã có một mối quan hệ thân thiết với Minori-kun được một khoảng thời gian…Từ giờ trở đi, hãy làm quen với nhau ha.”
Nói vậy, tôi cúi đầu chào. Tôi có thể nghe thấy tiếng họ đang hoảng hốt.
“A, ưm, mình. Tên mình là Makisaka Eiji.”
“Nghe giống samurai thế? Cứ chào hỏi bình thường thôi.”
Tôi cười khúc khích trước cuộc trao đổi của bọn họ…..Va tôi quay sang phía người còn lại.
“Ngày hôm đó, cám ơn cậu đã chăm sóc cho Minori-kun”
Sau khi nói vậy, tôi có thể nghe thấy tiếng không khi thoát ra từ cổ họng cô ấy.
“K-không, không sao đâu. A, mình là Nishizawa Kirika. Ư, ưm. Xin đừng giết mình?”
“Bộ cậu là nông dân lỡ phạm lỗi với samurai hay gì? Hai người đúng là một cặp trời sinh mà…..Hay nói đúng hơn, sao cậu lại ở đây vậy, Shinonome?”
“Hãy nói về chuyện này sau được chứ, Minori-kun”
Nói như thế với Minori-kun. Tôi ghe miệng mình lại gần tai Nishikawa-san.
“Cám ơn cậu. Mình đã có thể nhận ra một phần cảm xúc của mình rồi.”
Tôi thì thầm với cô ấy nói rằng tôi không thực sự tức giận chút nào.
…..Tôi không thể nói rằng bản thân không có chút suy nghĩ nào về nó. Nhưng hơn hết. Cảm giác biết ơn vẫn lớn hơn.
Và Nishizawa-san. Không biết cô ấy có hiểu lời tôi nói không? Tôi nở một nụ cười gượng.
“Giờ thì Minori-kun. Mình cũng hoàn thành việc chào hỏi bạn cậu rồi. Bọn mình đi chứ?”
“….Chờ đã. Mình đã nói cậu sáng nay rồi. Mình không mang theo dù.”
“…..? Đó là lý do mình ở đây, phải không?”
Chiếc dù màu trắng sáng…..tôi mở chiếc dù yêu thích mà mẹ mua cho tôi ra và nhẹ nhàng ra hiệu cho Minori-kun.
Tất nhiên, lý do tôi tới đây không chỉ là chào hỏi bạn cậu ấy không. Đúng hơn là, vẫn còn một nguyên nhân khác nữa.
Là những gì Hayama-san nói với tôi.
Tuy vậy, tôi không thể mạnh dạn nói đây là tình yêu….Từ sáng nay, tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp khi tôi ở bên cạnh Minori-kun.
Nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn được. Vậy nên tôi nhất định phải làm rõ.
Thật ra thì đây không phải điều tốt. Tôi không thể dùng Minori-kun để xác định cảm xúc của mình được.
Nhưng tôi muốn biết.
—Đây có thật là tình yêu? Hay là một thứ gì đó khác?
Nếu là tình yêu….nếu nó đúng là thứ tôi đã đọc được trong sách. Chắc là tôi sẽ thay đổi bản thân từ bây giờ.
Đó là tại sao….
◆◇◆
Tôi cảm nhận được ánh nhìn đầy mãnh liệt.
—Bây giờ tôi sẽ đi về cùng với Shinonome. Bên cạnh đó, bọn tôi sẽ đi chung với nhau dưới một chiếc dù.
Hơn nữa, khoảng cách của cả hai cũng rất gần.
Tôi là người cầm dù. Vai của Shinonome đang chạm vào vai tôi.
“À, nói mới nhớ, Shinonome. Sao cậu cậu lại lặn lội đến đây vậy?”
Khi nghe thấy tôi nói vậy, Shinonome tỏ ra có chút khó chịu.
“Mình không muốn Minori-kun bị cảm lạnh.”
“Là như vậy ư….”
“Không phải, ý mình là,…ừm” tôi đã nghĩ Shinonome sẽ trả lời như vầy.
Ngay lúc ấy. Shinonome hướng ánh mắt về phía tôi….đúng hơn là phía bên trái của tôi. Tệ thật, liệu cô ấy có phát hiện ra không?
“….Minori-kun?”
“H-hả”
“Nếu mình không nhầm, hình như vai trái của cậu bị ướt đúng không?”
“Chắc cậu nhầm rồi.”
Sau khi tôi nói thế, Shinonome nhìn tôi với đôi mắt đầy nghi ngờ.
…..Gu. Nhưng không thể khác được.
Với kích thước của chiếc dù. Để cả hai có thể đi chung thì bọn tôi phải ở sát bên nhau.
Đó là những gì tôi đang nghĩ. Shinonome hẳn cũng nghĩ về như vậy và nhìn chằm chằm vào chiếc dù
Và rồi—
Nhẹ nhàng. Một mùi hương ngọt gào xộc thẳng lên não tôi. Cùng lúc ấy, Trên cánh tay tôi. Có một cảm giác ấm áp chạy dọc cơ thể.
Shinonome thậm chí còn nghiêng người lại gần hơn….như thể muốn khiến cơ thể bọn tôi sát lại gần nhau hơn vậy.
“Sh-Shinonome !?”
“Nh-Như thế này, thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, phải không?”
Shinonome nói vậy trong khi gương mặt cô ấy đã đỏ bừng. Tôi có thể cảm thấy nhiệt độ trên mặt tôi đang tăng đến chóng mặt.
“À, c-cậu nói phải.”
Bằng cách nào đó tôi đã xoay xở để nói thế với cô ấy….Ừm. Nó chạm tôi. Nó thực sự chạm vào cánh tay tôi.
Hai tai của Shinonome cũng đã đỏ bừng. Dù cho khóe mắt có hơi rưng rưng, cô ấy vẫn không chịu rời đi.
“K-không thể khác được. Cho đến khi chúng mình về nhà.”
Shinonome nói vậy trong khi mím chặt môi….Khoan.
“Nhà?”
“Nghĩ lại thì, mình chưa nói với cậu ha. Hôm nay mình có buổi học trà đạo. Giáo viên của mình bị cảm và buổi học bị hủy.
“…Thế có nghĩa.”
Với khuôn mặt ửng đỏ, Shinonome mở miệng cười và nói.
“Mình sẽ nấu cho cậu tối nay.”
Và khi nghe thấy điều đó. Toi có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn nhịp.
Cùng lúc đó….tôi cũng để ý rằng trái tim của Shinonome cũng đang đpạ thình thịch.
Trong lúc suy nghĩ về sự việc bất ngờ này…thực tế đó càng khiến cho tôi căng thẳng thêm, và tim tôi bắt đầu đập mạnh đến mức đau nhói….
Bình tĩnh lại một chút nào.
Nghĩ như vậy, tôi có thể bình tĩnh trở lại.
“Và, Minori-kun?”
“Có chuyện gì à?”
Shinonome gọi tên tôi lần nữa….Vị trí của cô ấy rất gần với tai tôi. Tôi có phần giật mình và hai vai giật thót lên.
Shinonome ngó lơ điều đó…và cô ấy tiếp tục.
“Khi bọn mình về nhà. Cậu có muốn được thưởng không?”
Cô ấy mỉm cười nói. Gương mặt cô đỏ rực, nhưng cô ấy vẫn hướng ánh nhìn đầy hy vọng về phía tôi.
Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với mình trong tương lai đây.
Nếu như cô ấy cứ làm nhiều hơn thế này cho tôi. Nó thực sự không tốt chút nào.
—Có lẽ tôi sẽ thích cô ấy mất.
Nhưng ngay cả khi bản thân nghĩ vậy
“Mình hiểu rồi.”
Tất cả những gì tôi có thể làm là trả lời như thế.