After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

37 323

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

290 7614

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

21 200

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

18 169

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

23 542

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

153 10640

Tập 01 - Chương 23

“…Haizzz”

Sáng thứ hai khi ở trên trường. Tôi lấy hai tay ôm đầu mình.

“Này, trông mày mệt mỏi vậy. Làm miếng nước thư giãn đi.”

Một lon Coca được đặt trên bàn tôi. Tôi ngước lên nhìn. Eiji đang đứng đó.

Cậu ta ngồi xuống đằng trước và nhìn tôi với nụ trở cười nhếch mép trên mặt.

“Từ sáng nay mày đã trở nên khá nổi tiếng đó biết không. Chắc là thời của mày đến rồi ha?”

“Đừng đùa với tao. Mọi chuyện thực sự rất khó khăn.”

Mấy đứa bạn cùng lớp đã đặt một đống câu hỏi cho tôi mới sáng nay.

Sao mày với Công chúa băng giá lại thân thiết với nhau như vậy?

Mày có thông tin liên lạc của cô ấy không?

Hai người đang hẹn hò sao?

Giới thiệu cho tao đi.

….và cứ như thế. Thật rắc rối mà. Tôi cô gắng che đậy hoặc phủ nhận mọi điều, nhưng họ cứ tiếp tục đến.

“Được rồi, hay là thay đổi chỗ ăn trưa hôm nay đi.”

“… Ừm, chắc phải vậy rồi.”

Thậm chí ngay lúc này, những ánh mắt và tai vẫn hướng về phía tôi. Còn lý do là vì họ đang tìm thứ gì đó thú vị để bàn tán.

Eiji dẫn tôi đến một địa điểm khác. Chỗ đó là—

Là ở cầu thang dẫn lên sân thượng.

“….Chỗ này. Không phải là một nơi thích hợp để tỏ tình sao?”

“Ừ. Đúng là một nới tuyệt với để trốn và trò chuyện.”

“Nếu có ai đó đến thì sao?”

“Đừng có lo. Giờ này không có ai đến đây đâu. Tao thường làm bài tập ở đây đó, mày biết không?”

Bọn tôi ngồi xuống chiếc ghế dài không rõ vì sao lại ở nơi này.

“Nào! Nôn ra hết đi!”

“Kể cả mày có nói vậy…Tao không muốn người kia giận mình đâu. Vậy nên tao không thể kể chi tiết cho mày được.”

“Ồ, ra là thế. Nói cho tao nghe những gì mày có thể đi.”

Tôi mở hộp bento đặt trên đùi mình ra và nói với Eiji

Một vài sự cố xảy ra, và tôi giúp đỡ Shinonome. Bọn tôi trở thành bạn bè. Và để đáp lại thì Shinonome sẽ kèm tôi học, thế là cả hai trở nên gần gũi hơn. Đó là cách mà tôi có những hộp bento được làm cho mình và cách chúng tôi ở cạnh nhau vào những ngày lễ.

“Bộ cô ấy là cô vợ sống ở nơi khác nhưng thường xuyên đến thăm chồng mình à!? Cô ấy thật sự tuyệt vời hơn những gì tao tưởng tượng.”

“Như tao đã nói, cái cách mày diễn đạt nó hơi….A. Tao được nghe là Shinonome không có nhiều bạn. Cô ấy là kiểu người trân trọng bạn bè khi cô có.”

“À phải rồi, Công chúa băng giá luôn giữ khoảng cách với mọi người phải không?....Kể cả vậy, tao cứ có cảm giác rằng cô ấy sẽ không trưng ra khuôn mặt đó với một người chỉ là bạn thôi đâu.”

“Chỉ là ảo tưởng của mày thôi.”

Tôi nói vậy và gắp một miếng trứng. Ngon thật.

“….Đó cũng là do Công chúa băng giá làm ư?”

“Ừ. Tao sẽ không cho mày đâu.”

“Đừng nhìn tao như thể tao muốn có vậy….Nếu như tao không nhìn thấy khuôn mặt đó thì tao cũng chẳng tin mày đâu.”

“Ừ thì, tao thừa nhận khoảng cách của cả hai là rất lớn.”

Chính tôi cũng sẽ không tin nếu tôi nói điều đó với bản thân lúc tháng Tư nghe.

Rằng Công chúa băng giá làm bữa trưa…và nằm ngủ trên đùi tôi.

Tôi cũng sẽ không kể việc gối đùi cho Eiji. Bởi vì tôi biết được kiểu gì cũng sẽ bị cậu ta trêu chọc.

“Thế? Sao mày lại thở dài? Hẳn phải có điều gì đó khác ngoài việc bị dồn dập bởi những câu hỏi chứ.”

….Đôi lúc. Tên này, cậu ta sắc sảo đến kỳ lạ.

Tôi tự nhủ liệu kể ra nhiều như vầy có ổn không, nên tôi mở miệng nói.

“Thứ bảy này, mẹ tao sẽ ghé qua. Và tao đã nói với cổ rồi.”

“Ồ? Vậy?”

“Cô ấy nói ‘Mình có đồ nào để mặc cả, vậy nên hãy đi mua sắm lần nữa đi. Chẳng phải rất thô lỗ khi thường phục sao.’ ”

“….?”

Nghe những lời tôi nói. Hai mắt Eiji mở ta và rồi cậu ta cười lớn tiếng.

“Nó không phải chuyện đáng để cười.”

“Phải ha….Không phải là cô ấy rơi vào lưới tình với mày rồi sao?”

“……! Không biết.”

“Đúng là chán mày thiệt.”

“Có những trường hợp…..Không phải như vậy, không nên vậy.”

Nó không phải tình yêu, mà giống như tình cảm bạn bè hơn….Tôi nghĩ vậy.

“Chà, chính nó. Mày nói rằng mày đã giúp cô ấy lúc đó. Có lẽ cô ấy chỉ muốn cám ơn mày vì chuyện đó thôi.”

“….Chắc là thế thật.”

“Có một khoảng lặng dài à nha.”

“Thực ra….”

◆◆◆

Shinonome đang đi xung quanh. Dù cho có nhìn kiểu nào thì cô ấy trông có vẻ đang có tâm trạng tốt.

Cô ấy không phải Công chúa băng giá thường ngày. Cũng vì vậy, số lượng người vây quanh cô ấy tăng gấp đôi.

“Cậu trông vui nhỉ.”

“Hmm. Ý mình là, mai là ngày đó, phải không? Ngày mẹ Minori-kun đến.”

Dù là vậy, bình thường cậu có như thế này đâu. Một trong những nguyên nhân khiến cho Shinonome có tâm trạng tốt là….

“Mình mong chờ nó lắm! Không thể tin được là mình sẽ được xem album hồi nhỏ của Minori-kun.”

Đúng vậy.

Tôi đã nói với mẹ mình về Shinonome. Người bạn thường đến vào mỗi thứ bảy.

….Tôi đã cố đánh lạc hướng, ý muốn bà ấy đến vào ngày khác trong tuần. Tất nhiên, bà ấy không nhận được tin nhắn.

“Chẳng phải rất thú vị sao? Khi mà mình còn học tiểu học…mình không thực sự có nhiều bạn cho lắm.”

“Mình cảm thấy có chút quen quen.”

“M-mình hiểu rồi…”

Shinonome nói những thứ buồn bã với một nụ cười. Nhưng cô ấy không quan tâm. Cô lại bắt đầu bước đi một cách hạnh phúc.

“…Hôm nay cậu trông khác thật.”

Tôi định thì thầm thôi, nhưng có vẻ như nó đã đến tai Shinonome.

Shinonome đứng lại và nhìn tôi mỉm cười.

“Ừm. Bởi vì hiện tại Minori-kun đang ở đây. Thế nên mọi ngày đều rất vui.”

Cùng lúc đó, cô ấy nắm lấy tay tôi.

Tay của cô ấy rất, rất ấm áp.

◆◆◆

“Chào mừng….hửm? Ể, hử?”

“A-à, ưm.”

Khi bọn tôi bước vào trong cửa hàng quần áo để được tư vấn lần nữa, nhân viên cửa hàng, chị gái của Eiji, nhìn bọn tôi và mở to mắt của mình. Chị ấy bắt đầu cười toe toét.

“Heya, cũng được một thời gian rồi ha, hai em. Có thứ gì thay đổi không nè?”

“…..Nghĩ lại thì cũng không quá lâu cho lắm. Cám ơn chị rất nhiều vì đã giúp đỡ chúng em lúc ấy.”

“C-cám ơn chị nhiều ạ.”

Khi Shinonome và tôi cùng cám ơn, chị nhân viên mỉm cười dịu dàng. Và rồi.

“Thế hôm nay có chuyện gì nào? Lên đồ hẹn hò lần nữa à?”

Shinonome mở miệng trả lời câu hỏi đó.

“-ưm. Em định gặp mẹ của cậu ấy. Và em không biết nên mặc loại quần áo như thế nào.”

Nghe Shinonome nói. Cả chị nhân viên lẫn tôi đều đứng hình. Sau một hồi.

“….C-chúc mừng cuộc hôn nha của hai đứa nha? Không phải như thế hơi quá nhanh ư?”

“Chỉ là hiểu lầm thôi.”

Tôi nhanh chóng giải quyết hiểu lầm. Tuy nhiên, cực kì khó để có thể giải thích. Hẳn rồi.

Tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Nếu như cô ấy nói điều gì đó tương tự với mình.

Và trong lúc tôi cố gắng xoay xở để giải thích, thì người được nhắc đến trong câu hỏi, Shinonome, đang…

Gương mặt cô ửng hồng và cô ấy đang cúi mặt xuống. Chà, tôi đoán là không thể khác rồi. Sau khoảng 10 phút để cố gắng giải quyết hiểu lầm, cô ấy nắm lấy tay áo tôi. Tất nhiên người đó là Shinonome.

“Eh, ah, ưm. Mình xin lỗi, Minori-kun. Mình đã khiến cậu cảm thấy tồi tệ rồi ha.”

Shinonome phần nào tỏ ra hối lỗi.

Cô ấy cúi gằm mặt như thể một đứa trẻ vừa bị mắng vậy. Bàn tay nắm lấy tay áo tôi có hơi run run.

Một lần nữa, trái tim tôi lại đập loạn nhịp trước những cử chỉ khác thường của cô ấy.

…Thế nhưng tôi không muốn Shinonome như vầy.

“….Không sao, mình không ghét nó đâu.”

Tôi nói vậy. Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng bừng cả lên.

“….Eh?”

Shinonome nhìn tôi với biểu cảm ngơ ngác….Một lần nữa, lại với biểu cảm ấy.

“Như mình đã nói. Mình không có ghét nó, chắc chắc luôn.”

Tôi đang nói cái quái gì vậy trời? Tôi nói thế trong lúc đầu tôi đang quay như chong chóng. Làn da trắng của Shinonome được nhuộm đỏ như đang bốc cháy.

“…Uh, ah.”

Shinonome đặt hai tay lên má…như thể cô ấy sợ để lộ ra biểu cảm của mình.

Nhưng….hai mắt và cả miệng, đặc biệt.

Đôi mắt đó. Chúng đang cong lên hạnh phúc…Đó là những gì tôi thầm nghĩ. Có lẽ là lỗi của tôi. Không, chắc chắc nó chỉ là tưởng tưởng của tôi mà thôi.

“…Chị biết mà, vậy là hai đứa thật sự kết hôn rồi sao?”

“Bọn em không có!”

Tôi đáp lại chị nhân viên. Chờ cho cảm giác nóng trên mặt mình hạ nhiệt đi.

Đúng là tôi rất vui khi nhìn thấy cô ấy.

◆◆◆

Sau khoảng 10 phút hoặc hơn, cả Shinonome và tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Chà, sao cũng được. Cứ chọn một bộ trang phục phù hợp với Shinonome-chan là được phải không? Em thuộc kiểu người sẽ thu hút sự chú ý của người lớn…Chị đoán là một bộ có chút kín đáo sẽ tốt hơn, như thế được chứ?”

“C-chắc là vậy ạ. Nhờ hết vào chị.”

Chị nhân viên gật đầu trước những lời của Shinonome và quay sang nhìn tôi.

“Vậy, chị sẽ chọn vài bộ trang phục. Em sẽ nói cho chị biết mình thích cái nào, được chứ?”

“E-em?”

Tôi vô thức hỏi ngược lại. Chị nhân viên gật đầu.

“Cả em cũng thế, Shinonome-chan. Dù sao thì, em cũng muốn mặc những bộ mà em ấy nghĩ rằng hợp với mình mà phải không?”

“Ah, ưm…vâng. N-nếu em thường mặc nó. Em cũng luôn ở bên cạnh Minori-kun….Vậy nên, em muốn mặc những bộ đồ mà Minori-kun thích.”

Vừa dứt lời, khuôn mặt Shinonome cũng chuyển đỏ.

Nghe những lời ấy, chị nhân viên gật đầu hài lòng.

“Thế, nếu em ấy đã nói vậy rồi….Hãy khen em ấy thật nhiều nhé?”

Nói rồi, chị ấy đưa Shinonome đi cùng và dẫn cô ấy ra phía sau cửa hàng. Có vẻ như chị ấy sẽ chọn vài bộ và thay chúng cùng lúc thì phải.

Tôi đứng đó….và dựa lưng vào tường.

“…Chuyện quái gì thế này.”

Và rồi, từ bàn tay phải của mình, tôi nắm chặt trái tim đang đập loạn nhịp.

“Dễ thương quá đi mất.”

Tôi lẩm bẩm như vậy….và giữ nguyên tư thế đó cho đến khi được gọi.