After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

37 321

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

290 7608

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

21 198

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

18 168

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

23 535

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

153 10636

Tập 01 - Chương 22

Đang mưa lạnh thì làm bát cơm cún cho ấm người nào :)

________________________________________

Shinonome đang ngủ yên bình và vô cùng thoải mái. Khi tôi nhẹ nhàng xoa đầu nhưng cố không để đánh thức cô ấy.

Hai má cô dần dần giãn ra.

….Tôi nghĩ rằng cô ấy thật sự đã ngủ rồi.

Mặc dù Shinonome trông như một cô gái hoàn hảo, nhưng vẫn có chút gì đó thiếu sót.

Điều đó làm tô điểm thêm cho sự dễ thương của Shinonome, nhưng tạm thời bỏ qua một bên đi.

Tôi không được quá để ý đến nó. Tôi tự nhủ với bản thân như vậy. Đến lúc gọi cô ấy dậy rồi.

“Shinonome, đến giờ rồi đó.”

Vừa dứt lời. Shinonome tỉnh dậy với giọng nói mơ mơ màng màng [….nyuu]

“Chào buổi sáng, Shinonome.”

“C-chào buổi sáng. Minori-kun”

Cô ấy chào tôi với đôi chút ửng hồng trên má.

“Mà này, muộn như vầy có ổn không?”

“À, ổn mà. Mình cũng nói với mẹ trước rồi.”

Ra là vậy. Thế thì mọi chuyện sẽ ổn thôi….?

“Nhân tiện, mình có điều muốn hỏi. Cậu có nói với về mình không?”

Khi thấy tôi hỏi vậy, Shinonome nhanh chóng quay mặt sang hướng khác.

“….Mình chỉ nói với mẹ là qua nhà bạn thôi.”

“Mình hiểu rồi.”

Chà, tôi cũng không kể cho mẹ mình về Shinonome. Có thể nói là có qua có lại nhỉ.

“N-nhưng. Nếu như quá trễ thì bà ấy sẽ lo lắng mất….Bọn mình đi chứ?”

“Ừm. Để mình tiễn cậu.

“Cám ơn cậu nhiều.”

Thế rồi, Shinonome bắt đầu dọn dẹp đồ về nhà….Lúc ấy tôi chợt nhớ ra một điều.

“A, mình quên mất đồ ngọt rồi. Nên làm gì đây ta? Cậu có muốn ăn không?”

Khi tôi nói vậy, Shinonome khúc khích cười.

“Có lẽ mình phải từ chối rồi….Mà mình sẽ lại đến vào ngày mai. Để đến lúc đó nhé.”

“N-nghĩ lại thì, ngày mai là thứ bảy ha. Mình hiểu rồi.”

Shinonome sẽ lại đến vào ngày mai. Tôi rất vui khi biết như vậy. Tôi gật đầu và gạt những suy nghĩ xấu xa ra khỏi tâm trí.

“Được rồi, bọn mình đi thôi.”

Tôi nói thế và mở cửa…..May mắn thay, cơn mưa cũng đã vừa dứt.

◆◇◆

“Trước đó thì, cám ơn cậu rất nhiều.”

“Không có gì. Cẩn thận trên đường về nhà ha.”

“Có vẻ như có người đang tới đón mình hôm nay, vậy nên mình sẽ ổn thôi. Chăm sóc sức khỏe nha, Minori-kun”

Minori-kun thật tốt bụng…..Vô cùng tốt bụng.

Mỗi khi cậu ấy tiễn tôi, cậu ấy luôn tiễn đến tận ga tàu. Giống như những gì tôi đã nhờ lúc trước….Tôi không nên coi đó là điều hiển nhiên được.

“Vậy, hẹn gặp cậu ngày mai.”

“Ừm, nhắn cho mình khi cậu đến đây lần nữa được chứ.”

“Mình hiểu rồi.”

Tôi vẫy tay chào Minori-kun và rời khỏi ga tàu.

Vừa rời khỏi ga, tôi đã nhìn thấy chiếc xe. Tôi tiến đến và gõ hai lần trước khi lên xe.

Ngay lập tức, tôi nhận thấy có điều kỳ lạ.

Tài xế là người khác….Tài xế thường ngày tên là Tanabe-san. Cô ấy là một người phụ nữ đã có tuổi.

Còn hôm nay—

“B-ba?”

Ba tôi là người đang lái xe.

“Ừ, con ra trễ đó.”

Chất giọng lạnh lùng ấy. Trái tim tôi cũng…đột nhiên, tôi cảm thấy rùng mình.

….Đúng rồi. Tôi pahir chuyển chủ đề thôi.

“Con xin lỗi”

“….Không sao. Ta cũng đã nghe Chie kể rồi.”

Chie là tên của mẹ tôi. Mặc dù cảm thấy nhẹ nhõm khi mẹ đã kể mọi chuyện cho ba nhưng tôi vẫn pahir gồng mình lên.

“Kể cả thế, sao ba lại là người lái xe vậy ạ?”

“Câu hỏi thật đơn giản. Ba nhớ rằng mình đã lâu rồi chưa nói chuyện với con, Nagi”

Tôi trở nên hoảng hốt….chỉ một chút thôi.

Lỡ ông ấy phát hiện ra Minori-kun thì sao?...Tôi biết mọi thứ sẽ kết thúc rất tệ.

Trong khi giữ bí mật ấy trong lòng. Tôi mở miệng nói.

“Vâng. Có vẻ như gần đây ba khá bận rộn với công việc.”

“Ừ, đó là lý do thi thoảng ba muốn trò chuyện với con….Chúng ta nói chuyên chứ?”

“…..Vâng?”

Hai tay tôi đổ hết mồ hôi. Tôi chờ ba mình nói trước.

“Gần đây, ba nghe được là con hay ra ngoài thường xuyên hơn trong lúc tập luyện .”

“….Vâng ạ.”

Tôi tự hỏi ông ấy có tức giận với mình hay không. Nghĩ thế, tôi vô thức nắm chặt tay lại.

Nhưng—

“Con có vui không?”

“…..Dạ?”

Ông ấy khẽ hỏi tôi. Tôi cảm thấy có chút bối rối.

Qua gương chiếu hậu, ánh mắt bạn tôi chạm nhau. Biểu cảm trên gương mặt ông ấy vẫn không đổi dù chỉ một inch.

“Con có vui khi chơi với bạn mình không?”

“V-vâng”

Bằng cách nào đó, tôi đã có thể xoay xở để đáp lại ông ấy. Ba tôi gật đầu nói [Ba hiểu rồi.]

Thế rồi, ông ấy mở miệng tiếp tục.

“Chúng ta đang nói về Nagi. Ba không mong con dành quá nhiều thời gian với bạn bè là để điều đó ảnh hưởng tói việc luyện tập và học tập của con.”

“…Con nghĩ rằng bản thân đã có kết quả tốt trong bài kiểm tra gần nhất.”

“Đó là những gì ba đang nói đến. Nagi, con rất chăm chỉ….Vậy nên đừng quá lo lắng.”

Ông ấy phát hiện rồi. Khi nghe những lời ấy, tôi có đôi chút thả lỏng nắm tay của mình.

“Ba đã liên lạc với Chie và những người khác. Có những thứ con sẽ có được khi ở bên cạnh bạn bè của mình….Và nếu như Nagi vui, thì ba cũng không có gì để nói cả.”

Tôi ngạc nhiên khi nghe được những lời đó.

Tôi đã tưởng rằng ông ấy sẽ phải tức giận cơ.

“Cả Chie lẫn ba. Cuộc sống của cả hai đã tràn ngập những sự hối tiếc…Nagi, con đừng trở nên giống như chúng ta.”

“….Vâng, con cám ơn nhiều ạ.”

Tôi cúi đầu trước những lời ấy. Tôi giữ nó vào thật sâu trong tim mình.

Ba và mẹ của tôi….Hai người đã nuôi lơn tôi.

Tôi nhất định phải trả ơn tình lớn lao mà tôi đã được nhận từ họ.

◆◇◆

“Mình sẽ làm hamburger cho bữa trưa nay.”

“Oh”

Tôi không thể không há hốc mồm trước những lời của Shinonome.

“Mình không dám nói trước rằng nó sẽ giống ở quán cà phê. Nhưng mình đã học được cách làm món hamburger rồi. Minori-kun, cậu không ghét nó đâu, phải không?”

“Ừm, mình thích lắm.”

“….M-mình hiểu rồi. Mình rất vui khi nghe cậu nói vậy.”

Tôi rất thích món hamburger. Mỗi lần tôi thích thú trả lời Shinonome, vì lý do nào đó là mặt cô ấy luôn đỏ lựng.

“M-mình cũng thích cũng.”

Nói mới nhờ. Shinonome đã từng ăn hamburger hầm một cách ngon lành.

Trong khi toi thầm nghĩ như vậy…..không hiểu vì sao mà Shinonome phồng má lên.

“…Shinonome?”

“K-không có gì!”

Shinonome quay mặt đi chỗ khác. Cô ấy bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Như thường lệ thì tôi sẽ đảm nhiệm vai trò nói chuyện với cô ấy. Tôi đã cô gắng giúp, nhưng Shinonome lại từ chối.

Shinonome đang đeo một chiếc tạp dề màu xanh da trời….Tôi không thể ngưng ngắm co ấy từ phía sau. Tôi đột nhiên lỡ miệng nói ra nhwungx gì đang nghĩ trong đầu.

“Nhìn cô ấy như vậy, Shinonome có vẻ sẽ trở thành một người vợ tốt.”

Sau khi nói vậy, tôi bịt mồm mình lại. Tuy nhiên, những lời ấy có vẻ như đã truyền đến tai Shinonome.

Tai cô ngày càng trở nên đỏ hơn.

Trong lúc tôi ngậm chặt miệng mình lại và nghĩ rằng mình toi rồi. Shinonome đột nhiên quay người lại.

Gương mặt cô ửng đỏ, nhưng….cô ấy đang cười. Là một nụ cười tinh nghịch.

“Geez, đừng tâng bốc mình như thế chứ—”

Nói vậy, Shinonome tiến về phía tôi và….

“Souta-kun”

Cô ấy nói.

Hai má tôi vốn đã nóng, nay càng trở nên nóng hơn. Tâm trí tôi ngày càng trở nên trắng xóa.

Do vậy, việc gọi ai đó bằng tên…không phải rất phạm quy sao?

Shinonome có vẻ như nghĩ rằng đòn phản công ấy đã thành công. Cô ấy cười như thể rất tự hào.

…..Trong tâm trí, một phần nổi loạn bên trong tôi dường như xuất hiện đôi chút.

“Nagi.”

Khi tôi gọi tên cô. Nụ cười của Shinonome đông cứng lại. Khóe miệng cô ấy bắt đầu hơi giật giật….

Trước khi biểu cảm cô thay đổi, cô ấy đã lấy hai tay che mặt mình lại.

Và…cả tôi cũng thế. Tôi cũng dùng hai tay để che mặt mình lại.

Tôi đang làm gì vậy trời?

Tôi chắc rằng biểu cảm trên mặt hiện giờ cảu tôi là sự pha trộn giữa ngượng và xấu hổ.

“T-tạm thời, mình đừng gọi nhau bằng tên nhé.”

“C-chắc là vậy, điều đó vẫn còn hơi quá sức với mình. Hãy làm điều đố vào lúc khác.”

…..Bọn tôi sẽ gọi tên nhau vào một ngày nào đó ư?

Liệu tôi có chịu nổi không? Không, tôi sẽ để nó cho bản thân sau này lo vậy.

Shinonome đột nhiên liếc nhìn tôi từ khe hở giữa hai ngón tay.

“Ư-ưm…”

“Sao vậy? Cho mình xin lỗi về những gì đã xảy ra lúc nãy.”

“Không phải chuyện đó. Cậu không cần phải xin lỗi….Bên cạnh đó, mình chỉ muốn hỏi vài thứ.”

“Là gì thế?”

Tới Shinonome, người đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thúc giục cô ấy tiếp tục.

“Minori-kun. Cậu có thật sự nghĩ rằng mình có thể trở thành một người vợ tốt không?”

Cô ấy nghe có vẻ hơi lo lắng. Tôi gật đầu, đồng thời tự hỏi điều gì đã khiến cho Shinonome lo lắng đến vậy.

“Ừm. Cậu có thể nấu ăn và rất tốt nữa. Mình sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi ở bên cạnh cậu….”

Và hơn hết, cô ấy vô cùng dễ thương.

Tôi định nói ra, nhưng rồi lại cảm thấy quá xấu hổ và quyết định không nói nữa.

“Fufu, mình hiểu rồi.”

Shinonome mỉm cười khi nghe tôi nói. Cô ấy cuối cùng cũng hạ tay xuống.

“Vậy giờ để mình đi làm bữa trưa.”

Cô ấy xoay người đi vào trong bếp. Tôi chỉ có thể thấy dáng lưng cô, nhưng có vẻ cô ấy đang có tâm trạng tốt.

Cú như thế. Tôi lại bắt đầu trò chuyện vưới Shinonome, người đang vui vẻ làm bữa trưa. ….Cho đến giờ ăn. Cơn nóng vẫn không hết trên gương mặt bọn tôi.

◆◇◆

Món hamburger đã được Minori-kun đón nhận rất nhiệt tình

Tôi thực sự mừng khi làm món này vì khi cậu ấy cắn một miếng và gương mặt cậu rơm rớm nước mắt lúc ăn….như thể đang nói rằng nói ngon như thế nào.

Duy nhất một điều là, chỉ nhiêu đó thôi vẫn không đủ. Cảnh tượng cậu ấy không nỡ ăn miếng cuối cùng…có đôi chút dễ thương.

Tôi đã chia một phần của mình cho Minori-kun, và cậu ấy trong vui hẳn lên. Ngay cả tôi cũng trên nên vui lây.

Và rồi, sau khi dùng bữa xong, chúng tôi bắt tay vào dọn dẹp.

Sau đó bọn tôi ăn những đồ ăn vặt đã mua từ hôm qua. Gồm những bịch snack khoai chiên và sô cô la hạnh nhân.

Cả hai đều rất ngon và bọn tôi nhanh chóng xử lý chúng.

Trong lúc đang vừa ăn vừa trò chuyện với nhau, điện thoại của Minori-kun reo lên.

“A…là từ mẹ mình. Chờ mình một chút nha.”

“Mình hiểu rồi.”

Minori-kun đứng dậy và đi sang phòng khác. Trong lúc ấy, tôi ăn vài miếng snack. Tôi ngưng lại để đảm bảo vẫn đủ phần cho Minori-kun.

Vài phút trôi qua, Minori-kun quay trở lại…..Cậu ấy trông như có điều gì muốn nói.

“Có chuyện gì à?”

“Aah. Ưm. Thứ bảy tuần sau….”

Tuy nhiên, Minori-kun vẫn ngập ngừng không nói gì. Tôi bất giác nghiêng đầu.

Minori-kun nhắm mắt lại và hít vô một hơi.

Cậu ấy nhìn tôi.

“Mẹ mình sẽ đến đây.”

Tôi có chút ngạc nhiên trước những lời đó…và hơi hoảng nữa.

“M-mình hiểu rồi. Vậy mình có nên đi mua đồ mới không? Mấy bộ thường phục thì có hơi quá thô lỗ nhỉ”

Khi tôi nói vậy, Minori-kun trưng ra vẻ mặt cạn lời.

____________________________________

Chap sau: Đi mua đồ trước khi ra mắt mẹ chồng =)))