Dịch: Rin so cute
~
Trên đường về nhà sau khi ghé qua nhà của Takumi—
Mizuki và Hina ríu rít trò chuyện, vừa đi vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày.
“Mizuki, hôm nay vui ơi là vui luôn á! Kuroto thực sự quá là dễ thương rồi♪!”
“Em thực sự rất mềm mại, còn gương mặt lúc ngủ thì đáng yêu cực kỳ. Tớ còn lấy ảnh Kuroto lúc ngủ làm hình nền điện thoại nữa đó. Nè Hina-chan, nhìn đi nè~”
“Awww! Nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy cưng xỉu luôn ấy!”
“Đúng hông? Dễ thương ghê ha~♪”
Hai cô gái cứ thế mà không ngừng xuýt xoa vì vẻ ngái ngủ và mềm mịn của Kuroto.
Làm gì có nữ sinh cao trung nào có thể cầm lòng trước khuôn mặt đang ngủ của một bé mèo con chứ.
“Mà nhắc tới Kuroto mới nhớ—nè Mizuki, hôm nay cậu cũng khá suôn sẻ đấy nhỉ~?”
Khi cuộc trò chuyện về mèo con lắng xuống một chút, Hina liền buông một câu nói đầy ẩn ý.
"Suôn sẻ là sao cơ? Cậu đang nói gì vậy?"
"Ý mình là... cậu đã thân hơn với Takumin rồi còn gì. Trước giờ cậu có bao giờ thân thiết với con trai đâu, đúng không?"
"Chuyện đó là vì... vì những chuyện đã xảy ra trước đây. Đến giờ tớ vẫn thấy khó mà thoải mái được khi ở gần con trai mà..."
"Tớ hiểu."
Hồi Mizuki chuyển đến thị trấn này vào mùa xuân năm lớp ba, cô đã bị mấy bạn nam trong lớp mới chọc ghẹo suốt ngày.
Không phải kiểu bắt nạt—đó chỉ là những trò trẻ con ngốc xít mà mấy cậu nhóc bày ra để gây sự chú ý với Mizuki thôi, vì lúc đó cô ấy đã xinh lắm rồi.
Nhưng với một cô bé rụt rè như Mizuki, việc bỗng dưng bị vây quanh bởi mấy cậu con trai lạ hoắc ở một nơi cũng lạ hoắc, thật sự là quá sức chịu đựng.
Cũng không lạ gì khi cô dần khép mình lại và trở nên dè chừng mỗi khi ở gần con trai.
Nhưng mỗi khi nào chuyện đó xảy ra, Hina—người học cùng lớp với Mizuki—cũng sẽ xông ra "dẹp loạn" giúp. Và nhờ những lần như vậy, Mizuki và Hina đã trở nên thân thiết… rồi cuối cùng trở thành bạn thân lúc nào chẳng hay.
“Vì tớ mà cậu đã từng cố tránh kết bạn với con trai, đúng không Hina-chan?”
"Không phải vậy đâu, thật đấy. Chỉ là... mỗi lần tớ thân hơn với một bạn nam nào đó, mấy bạn ấy lại hiểu lầm rồi trở nên siêu phiền luôn. Nên... không phải vì cậu đâu."
Hina nổi tiếng—rất nổi tiếng là đằng khác. Mizuki cũng thu hút không kém, nhưng Hina với sự vui tươi, thân thiện cùng nụ cười rạng rỡ của mình thì cứ như nam châm hút trai vậy.
Chỉ cần Hina tỏ ra thân thiện với một cậu bạn thôi là cậu ta sẽ ngay lập tức tưởng rằng Hina có tình cảm với mình, và rồi sau đó... là một màn tỏ tình nữa được diễn ra.
Tất nhiên, Hina chưa từng có cảm xúc gì kiểu đó, và lần nào cô ấy cũng phải từ chối, khiến không khí trở nên ngại ngùng vô cùng. Chuyện đó xảy ra nhiều đến mức Hina chẳng buồn đếm nữa.
Vậy nên những gì Hina nói nãy giờ không hẳn là nói dối—nhưng Mizuki cũng không nghĩ nó hoàn toàn đúng.
Bởi dù Hina có luôn nghịch ngợm hay tưng tửng ra ngoài mặt thế nào đi nữa, hơn ai hết Mizuki là người hiểu rõ rằng bên trong cô là một người chín chắn, tinh tế và luôn nghĩ cho người khác.
"Ừm... nếu cậu nói vậy thì tớ tin."
“Tớ nói nghiêm túc mà! Thôi không nói chuyện của tớ nữa. Quay lại chuyện của cậu với Takumin đi—như tớ bảo lúc nãy đấy, cậu không nghĩ là nên thử hẹn hò với cậu ấy à?”
“Ế?!”
Mizuki giật bắn người trước lời gợi ý bất ngờ đó, lỡ bật thốt lên thành tiếng—rồi lập tức rụt cổ lại khi nhận ra hai đứa đang đi trong khu dân cư yên tĩnh.
“Đây chẳng phải là cơ hội tốt để cậu vượt qua nỗi sợ con trai sao?”
“Cơ hội á…? Nhưng nếu tớ hẹn hò với cậu ấy chỉ vì lý do đó thì chẳng phải quá bất công cho Takumi-kun sao?”
“Kể cả chỉ là ‘thử xem sao’ đi nữa, tớ nghĩ chẳng có cậu con trai nào lại phản đối khi được hẹn hò với một cô gái dễ thương như cậu đâu.”
“T-thì dễ thương hay không đâu có liên quan gì... Nếu không có sự chân thành thì tớ thấy không ổn chút nào cả.”
“Vậy thì cứ nói thẳng với cậu ấy ngay từ đầu—rằng là để cậu vượt qua nỗi sợ. Tớ biết Takumin chắc chắn sẽ hiểu và đồng ý giúp cậu. Tớ cá luôn, cậu ấy là kiểu người siêu tử tế mà.”
“Ừm… nghe cũng có lý đó, nhưng mà...”
“Takumin đâu phải người xấu đâu. Cậu cứ thử hẹn hò bình thường với cậu ấy xem sao, rồi nếu sau này cậu thực sự có cảm tình thì hãy tính tiếp. Nhìn cách cậu ấy cư xử, tớ không nghĩ cậu ấy sẽ làm chuyện gì mờ ám đâu.”
Với Hina, tính cách dịu dàng và trầm lặng của Mizuki dường như rất hợp với một người tốt bụng và chân thành như Takumi.
Chắc chắn không phải kiểu con trai khoe mẽ, ồn ào và tự phụ mà hai đứa vẫn thường phải đối mặt.
Đó là lý do hôm nay Hina có phần trêu chọc hơi quá đà—thật ra là cô nàng đang kiểm tra thử phản ứng của Takumi.
Để xem cậu ấy có phải là gu của Mizuki không—một người tử tế, chân thành và có thể tin tưởng được.
Để xem nếu thật sự hẹn hò, cậu ấy có đối xử dịu dàng và trân trọng Mizuki như cô xứng đáng được nhận không.
Để xem liệu sự tốt bụng và thật thà ấy có phải thật lòng không—chứ không chỉ là diễn cho người khác xem.
Cả ngày hôm nay, Hina đã âm thầm để ý không sót một điều gì.
Dù tất nhiên, một phần Hina cũng…chỉ là Hina thôi—luôn vui vẻ, cởi mở và dễ dàng thân thiết với bất kỳ ai.
Đó chính là Amane Hina.
“Tớ nói thật đấy, tớ không nhìn Takumi-kun theo kiểu đó đâu.”
“Hmmmm~ Nghe chẳng giống cậu nói thật chút nào đâu~”
“T-tớ thật sự không mà!”
“Nếu thế thì sao cậu phải cuống cuồng chối thế hả? Cậu đang siêu phòng thủ luôn rồi đấy. Từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ thấy cậu phản ứng kiểu này đâu, Mizuki.”
Biết nhau từ hồi lớp ba, Hina có thể đọc Mizuki như một cuốn sách. Cô nàng thừa hiểu kiểu phản ứng này là kiểu mà chỉ xuất hiện khi Mizuki đang thật sự bối rối.
Từ ánh mắt, đến tư thế—mọi thứ của cô đều tố cáo lên hết.
Dù chưa đến mức gọi là yêu, nhưng rõ ràng Mizuki đang nghĩ trong đầu kiểu, “Cậu ấy cũng… đáng mến thật.” Và cái cảm giác đó thì không hề che giấu được.
Chuyện như vậy cũng phải thôi, vì cả hai đã là bạn thân suốt bao năm trời mà.
“Ừm thì… đúng là tớ có nghĩ Takumi-kun là người tốt thật. Cậu ấy hiền lành, kín đáo, và không bao giờ ép người khác làm gì cả.”
“Thấy chưa! Tớ biết ngay mà! Đúng là tớ đoán chuẩn không lệch tẹo nào!”
“K-Không, ý tớ không phải như vậy! Tớ chỉ nói… chung chung thôi!!”
“Ồồồ? ‘Nói chung chung’ á hả~?”
Hina nhếch môi cười, rõ ràng là cô đang tận hưởng cảnh Mizuki lúng túng đến mức không biết giấu mặt vào đâu dưới ánh đèn sân khấu.
“C-cái gì?”
“Khônggg có gì đâu~”
“Thế còn cậu thì sao, Hina-chan? Cậu trông có vẻ vui cũng rất vui khi nói chuyện với Takumi-kun còn gì. Mà mới gặp lần đầu thôi đấy, cậu đã đụng chạm rất là thân mật rồi nhé. Gặp lần đầu mà như thế là không ổn đâu!”
“Ô hô? Mizuki ghen à? Dễ thương quá đi~!”
“Tớ đã nói là không phải như vậy rồi mà! Với lại—cấm từ ‘dễ thương’ luôn nhé!”
“Được rồi, được rồi~ Tớ sẽ dừng lại~ Khóa môi lại rồi~”
“Chắc chắn là cậu sẽ không dừng lại...”
“Yên tâm đi, yên tâm đi~ Cậu không cần căng thẳng thế đâu—tớ không có cướp Takumin của cậu đâu mà~”
“C-Cậu ấy không phải là của tớ hay gì hết.”
“Không cần phải kìm nén đâu~ Cứ thành thật với cảm xúc của cậu đi được chứ? Trong tình yêu ấy, việc đặt bản thân lên trước cũng chẳng có gì sai cả~”
“Tớ đang nói thật mà!”
Mizuki có hơi bật lại một chút, rồi lại quay đi thật nhanh—kiểu phản ứng đặc trưng mỗi lần cô ấy thật sự khó chịu.
Nhưng Hina thì quá hiểu Mizuki rồi, nên thừa biết là bạn mình không thật sự tức giận.
“Ấy dà, được rồi, được rồi, xin lỗi nha~ Đừng giận nữa mà~ Ý tớ là… đúng là tớ có thấy Takumin cũng dễ mến thật. Cảm giác giống như... đã gặp cậu ấy ở đâu rồi ấy.”
“Th-thật hả…?”
Biểu cảm của Mizuki khựng lại, chuyển từ khó chịu sang lúng túng trước lời nói của Hina.
“Thế nên đừng nhìn tớ kiểu đó nữa. Tớ nói là chỉ có cảm giác thế thôi, chứ không phải kiểu rung động gì đâu. Takumi đâu phải gu của tớ. Với lại, tớ đã có ‘chân mệnh thiên tử’ của mình rồi còn gì. Một anh bạn ngẫu nhiên trong lớp thì không dễ gì quét sạch trái tim tớ đâu~”
“Ý cậu là cậu trai đã sửa xe đạp cho cậu năm xưa á?”
“Chính ảnh đó! Hoàng tử xe đạp của tớ! Là chàng trai định mệnh đời tớ!”
Giọng của Hina như bừng sáng vì phấn khích.
“Cậu vẫn còn lải nhải về vụ đó à? Chuyện đó là từ hồi năm năm trước rồi còn gì.”
Mizuki thở dài mệt mỏi, lẩm bẩm.
“Đừng có nói ‘vẫn còn’ thế chứ! Là mới năm năm trước thôi mà! Mới. Chỉ. Năm. Năm. Trước. Thôi!”
Hina bất ngờ kêu lên một tiếng raaaawr đầy kịch tính.
“Năm năm là một quãng thời gian dài lắm rồi đấy. Với cả, cậu mới gặp người ta có đúng một lần. Cậu còn chẳng biết tên cậu ta là gì, đúng không?”
“Ừ thì đúng là thế thật, nhưng mà! Tớ sẽ biết ngay nếu gặp lại cậu ấy. Cái khoảnh khắc định mệnh ấy, lúc đấy tớ còn có cảm giác như vừa có sét đánh ngang qua tim. Tớ thậm chí còn thấy được cả sợi tơ hồng nối hai đứa lại với nhau cơ!”
Hina giơ ngón út lên đầy kịch tính.
“Sợi chỉ đỏ định mệnh á? Ý cậu là cái người đã giúp cậu sửa lại sợi xích xe đạp lúc nó bị tuột ấy hả?”
“Khôngggg! Là ảnh tự nhiên xuất hiện từ hư không ngay khoảnh khắc tớ cần giúp đỡ, và sửa ngay tại chỗ luôn á! Thế không phải phép màu thì là gì? Mỗi lần nghĩ lại là tim tớ lại đập thình thịch thình thịch luôn nè!”
“…Ừm. Tớ đoán vậy.”
Nghe cũng chẳng khác mấy những gì Mizuki đã nói trước đó, nhưng cô vẫn cắn lưỡi để không chen ngang.
Vì Hina không phải kiểu người sẽ cười nhạo những ký ức quý giá của bạn mình.
“Anh ấy siêu đẹp trai luôn! Còn giọng của anh ấy nữa—đúng kiểu khiến tim người khác tan chảy luôn. Cứ mỗi lần ảnh cất tiếng là tim tớ lại lỡ một nhịp. Giờ nghĩ lại chắc anh ấy lớn lên cũng sẽ thành một người tuyệt vời!”
Nếu một người hay để ý ngoại hình như Hina mà nói thế, thì chắc chắn anh chàng đó cũng phải "ra gì" lắm. Trong đầu Mizuki bắt đầu hình dung ra hình ảnh mơ hồ về một idol nam nổi tiếng đang đạp xe đạp.
“Nhưng cậu vẫn chẳng biết anh ấy là ai đúng không?”
“Ừm… Hồi đó ảnh trông cũng cỡ tuổi tụi mình, ăn mặc siêu giản dị—quần short, áo thun, chân còn đi dép lê—nên tớ nghĩ chắc anh ấy cũng sống gần đây thôi. Khi ấy tớ đã nghĩ thể nào cũng sẽ gặp lại ảnh lần nữa cơ.”
“Nhưng từ lúc đó đến giờ cậu chưa gặp lại lần nào, đúng không? Cũng… hơi lạ đấy.”
“Nếu thực sự sống gần đây thì lẽ ra ảnh phải học cùng với tụi mình hồi tiểu học hay cấp hai chứ. Mà rõ ràng là chưa bao giờ thấy mặt ảnh bao giờ luôn.”
“Có khi anh ấy chuyển trường ngay sau đó cũng nên?”
“Thì… cũng không phải là không thể. Nhưng tớ không muốn tin chuyện đó là thật! Tớ vẫn tin hoàng tử định mệnh của mình đang ở đâu đó gần đây thôi! Bởi vì… định mệnh, duh!”
“Tin tưởng là điều quan trọng mà. Nếu cậu vẫn chưa từ bỏ, tớ tin cậu sẽ gặp lại anh ấy thôi.”
“Thật không?”
“Ừ, nếu ngày đó đến thật, nhớ nói với tớ nhé? Tớ sẽ cổ vũ cho cậu hết mình… dù không chắc tớ giúp được gì nhiều không, vì tớ dở mấy khoản về con trai lắm…”
“Không sao đâu, chỉ cần có cậu ở bên là đủ rồi! Nếu cậu ở bên cạnh, cho dù tình địch của tớ là idol nổi tiếng đi nữa, tớ nghĩ tớ sẽ vẫn ổn thôi!”
“Ngay cả cậu mà còn thấy khó thì đúng là hơi gay go đấy, Hina-chan. Nhưng không cần biết là ai, tớ vẫn sẽ luôn ở đây cổ vũ cho cậu.”
“Awww, Mizuki~ cậu dễ thương quá đi mất! Yêu cậu quá điii~!”
Hina bất ngờ nhào tới ôm thật chặt Mizuki từ phía sau.
“H-Hina-chan, không phải ở đây! Đừng ôm tớ ở nơi công cộng chứ!”
“Mềm ghê~ Mmm~ đồi núi mềm mại thích quá đi~”
Hina tinh nghịch dùng nhào nặn bộ ngực của Mizuki qua lớp áo đồng phục.
“Hyahh—! Đừng chạm vào ngực tớ mà… ah… nnh… ahn…”
“Mufufu~ Cơ thể của Mizuki-tan đúng là tuyệt vời thật đấy. Nắn nắn nè~”
“Ahh… ah… nnh…”
“Ồ? Là chỗ này? Cậu thích chỗ này à? Hửm~?”
“Ah—! Nn… hyahn! H-Hina-chan, nghiêm túc đi mà!”
“Au—!”
Mizuki nhẹ nhàng cốc vào trán Hina một cái, cuối cùng cũng khiến cô nàng dừng cái trò nắn bóp đồi núi mềm mại kia lại.
Không hề đau chút nào cả. Mizuki chẳng bao giờ đánh ai mạnh cả.
Một cú chạm nhẹ cũng đã là tuyệt chiêu mạnh nhất mà Mizuki dịu dàng này có thể tung ra rồi.
“Trời ơi, vì cậu mà áo ngực tớ bị lệch hết rồi đấy. Sửa lại rất phiền đấy cậu biết không!?”
“Ehehe~ xin nhỗi~ Nhưng tớ không cưỡng lại nổi sự cám dỗ của quỷ dữ mà~”
“Của cậu cũng bự mà Hina-chan. Muốn sờ thì tự sờ của mình đi chứ!”
“Mizuki, cậu đang nói cái gì thế hả? Tự sờ thì còn vui gì nữa! Với lại, của cậu còn to hơn tớ. Tớ không cam chịu về nhì đâu!”
“Ý cậu là gì vậy trời? Hina-chan đúng là đồ biến thái.”
“Thôi không đùa nữa—Nếu cậu mà có lỡ cảm nắng Takumin thì nhớ nói tớ biết nhé? Vì cậu đã ủng hộ tớ với hoàng tử của tớ rồi, nên nếu là vì cậu, tớ cũng sẵn lòng tác thành hai người luôn đó~”
“Cảm ơn nhưng mà tớ không cần, tớ vẫn ổn.”
“Thôi nào, đừng làm nghiêm trọng hoá vấn đề thế chứ~ Sao lại ‘cảm ơn nhưng tớ không cần’? Tớ chỉ nói ‘nếu thôi mà’, đúng không~?”
“Ughhhhhhhhh…”
“Ahaaha~ Hay là hôm nào tụi mình hẹn hò đôi đi? Cậu với Takumin, tớ với hoàng tử của tớ. Cùng cổ vũ cho nhau nhá!”
“Tớ nói rồi mà, tớ với Takumi-kun không phải kiểu đó đâu. Với lại, cậu mới là người cần gặp lại hoàng tử trước đấy. Nếu còn chưa tìm ra anh ta, thì khác gì đếm da chồn khi còn chưa bắt được con chồn đâu.”
“À thì… đấy đúng là vấn đề lớn nhất nhỉ. Hmmm…”
Và thế là, như bao cặp nữ sinh cao trung khác, cả hai cùng sóng bước trên đường về nhà, vừa đi vừa hào hứng kể cho nhau nghe chuyện tình cảm của riêng mình.
Dự đoán sau này chị em tương tàn=)) nhét chữ vì dịch ra nghe cấn quá