Dịch: Rin so cute
~
Hôm đó, ngay sau khi vừa vào cao trung, tôi ghé qua viện dưỡng lão nơi bà tôi sống sau khi tan trường. Trên đường về—
“Đáng lẽ ra chỉ mưa lất phất, mà giờ thì mưa như trút nước rồi. Brrr… lạnh thật đấy. Chỉ muốn mau mau về nhà chơi Street Fighter VI vừa xem stream của Yami-sama thôi mà.”
Với chiếc ô màu xanh lá thân thuộc, Khi tôi bước vội trên đường dưới cơn mưa xuân lạnh giá—
Meow… meow…
Giữa tiếng mưa rơi, tôi tưởng như nghe thấy tiếng động vật kêu vang từ công viên gần đó.
“Tiếng đó phát ra từ công viên à? Mình tưởng tượng chăng...? Không, chắc chắn mình đã nghe thấy gì đó.”
Tò mò, tôi dừng bước lại và căng tai lắng nghe. Và rồi—
Meow… meow…
Dù tiếng mưa gần như át hết âm thanh, tôi vẫn có thể nghe thấy một tiếng yếu ớt nhỏ xíu..
“Đó là tiếng của mèo con phải không nhỉ?”
Mang nửa phần tò mò, nửa phần lo lắng, tôi bắt đầu bước về hướng phát ra âm thanh đó.
Tôi đi qua một trong những hàng rào hình chữ U ở công viên (mấy cái này gọi là gì nhỉ?) và tiến vào giàn tử đằng nằm sâu bên trong
“Ừm, chắc chắn là mèo hoang rồi…”
Bên trong một chiếc hộp bìa cứng có lót khăn là một chú mèo con. Một con mèo đen tuyền như mực.
Nó không phải mèo sơ sinh, nhưng cũng chưa hẳn là trưởng thành. Vẫn còn nhỏ đủ để gọi là mèo con.
Meow… meow…
Chú mèo đen nhỏ nhắn dùng đôi mắt màu xanh lục bảo liếc nhìn tôi, kêu lên đầy tuyệt vọng.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau—đôi mắt ngây thơ ấy khóa chặt vào tôi.
“Ugh, đừng nhìn tao kiểu đó, cứ như thể mày đang mong đợi điều gì từ tao vậy…”
Tôi không thể nào làm ngơ rồi cứ thế bước đi được. thế nên tôi khuỵu xuống, lấy ô của mình che cho chú mèo con, và nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Nó trông thực sự rất thân thiện—không hề có vẻ gì là né tránh khi tôi chạm vào.
Chú mèo con kêu khẽ, nhắm mắt lại với vẻ hài lòng, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng kêu nhỏ dễ thương.
Purr... purr... meow.
Nó đáng yêu quá đỗi, nên tôi cứ thế vuốt ve nó mà không nghĩ ngợi gì.
“Nakano-kun?”
Một giọng nói ngọt ngào như kẹo gọi tôi từ trên cao.
Tôi không làm gì sai cả—chỉ đang vuốt ve một chú mèo con bị bỏ rơi thôi. Nhưng khi nghe thấy tên mình bất ngờ như vậy, tôi cũng bị giật mình.
Tôi vội vàng đứng dậy và quay lại, chỉ để thấy một cô gái đang đứng đó.
Cô ấy mặc áo đồng phục blazer mới tinh của trường Hakuryoudai, trường tôi đang học—một cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục hoàn hảo.
Tôi nhận ra cô ấy ngay lập tức.
“À... Ừm, Kokage-san.”
Cô ấy là Mizuki Kokage, một trong hai nữ sinh xinh đẹp nhất trong khối năm nhất ở trường.
Một vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát và điềm tĩnh tỏa mái tóc đen óng mượt và chiếc ô xanh dương của cô—chỉ cần nhìn cô ấy đứng đây, tôi đã cảm thấy như đang lạc vào một cảnh trong phim rồi.
“À, ừm... chào cậu...”
“À, ừ, chào cậu...”
“...”
“...”
Cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Kokage-san hiếm khi nói chuyện với con trai, có lẽ vì cô ấy không giỏi giao tiếp với bọn con trai.
Còn tôi? Tôi bối rối đến mức chẳng nhớ gì cả—một cậu học sinh vô danh A, hoàn toàn vô dụng, chẳng biết phải nói gì.
Chúng tôi là một cặp đôi không thể cứu vãn, như dầu và nước—chẳng có cách nào để có một cuộc trò chuyện bình thường cả.
Hai mũi tên gần như giao nhau—nhưng thay vì vậy, chúng lại lướt qua nhau và tách ra. Ít nhất là tôi nghĩ vậy—
“Cái đó… là thức ăn cho mèo con à?”
Tôi để ý thấy Kokage-san đang cầm một túi nhựa nhỏ.
Bên trong, tôi có thể nhìn thấy những gói thức ăn với hình mèo con đang nhìn ra ngoài.
Điều này có nghĩa là… tôi có thể đoán được lý do cô ấy ở đây.
“Ừm... Ừ. Mình nghe thấy tiếng kêu khi đang trên đường về, và khi lại gần xem sao, mình thấy chú mèo này. Mình không thể bỏ mặc nó như vậy được, nên đã nghĩ mang nó một ít thức ăn. Um... Nakano-kun, cậu cũng đến vì lo lắng đúng không?”
“Ừ. Mình nghe thấy tiếng mèo kêu và đã tới xem thử. Thấy chú mèo, ánh mắt nó với tớ chạm nhau... rồi mình không thể bước đi được, nên cứ thế vuốt ve nó mà chẳng nghĩ ngợi gì.”
Trước khi nhận ra, tôi đã nói chuyện với Kokage-san như thể chẳng thể chẳng có gì to tát cả.
Điều này thật hiếm khi xảy ra với tôi, nhất là khi tôi cực kì tệ trong việc trò chuyện với các cô gái—à, nhưng có thể vì vậy. Chúng tôi có một chủ đề chung—bé mèo con—và cả hai đều muốn giúp nó theo cách nào đó. Đó là lý do chúng tôi bắt đầu trò chuyện.
Có vẻ như Kokage-san cũng không giỏi giao tiếp với con trai, nhưng có thể cô ấy sẽ nói chuyện nếu có lý do đủ mạnh. Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi.
“Tớ hiểu mà. Tớ cũng cảm thấy giống vậy. Tớ chỉ muốn làm gì đó, nên tớ đã ghé qua cửa hàng tiện lợi mua chút thức ăn cho mèo.”
Khác với khi cô ấy trò chuyện thoải mái với nhóm các cô gái xinh đẹp, giờ đây Kokage-san nói với tôi bằng giọng xa cách và trang trọng hơn nhiều.
Tôi tự hỏi liệu mình có nên nói chuyện lịch sự hơn không, nhưng nếu cả hai chúng tôi đều làm vậy, có lẽ sẽ giống như hai người hoàn toàn xa lạ. Vậy nên tôi quyết định cứ nói chuyện một cách bình thường.
“Cậu tốt bụng thật đấy, Kokage-san.”
“Đ-Đó không phải là ý của tớ...”
Kokage-san ngại ngùng, nở một nụ cười có phần xấu hổ.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi, có chút ngập ngừng, và được rồi, cô ấy thật sự dễ thương quá… đợi đã, không phải! Đó không phải vấn đề!
“Nếu cậu ổn, tớ có thể cầm ô cho cậu không?”
“Hả?”
Dù là mở gói thức ăn hay cho mèo con ăn, làm những việc đó trong khi cầm ô thật sự sẽ rất bất tiện.
Vì vậy, việc đề nghị giúp đỡ là điều đương nhiên phải làm—chứ không phải tôi đang tìm cách dùng việc này để tiếp cận Kokage-san hay gì đâu.
Tôi nghĩ thế. Nghiêm túc đấy!
…Tại sao mình lại cố biện minh trong đầu vậy nhỉ?
Dù sao thì, có lẽ tôi đã nói cái gì thừa.
Cô ấy có vẻ không thoải mái khi ở gần con trai, và có thể cô nghĩ tôi đang lợi dụng chú mèo để tìm cơ hội lại gần cô ấy.
Trong khi tôi đang hoang mang không biết phải làm sao—
“…Vậy thì, cậu có phiền không?”
Kokage-san ngừng lại một chút, rồi nở nụ cười nhẹ nhàng khi nói.
“À, ừ. Để tớ cầm giúp cho.”
Tôi lấy ô của Kokage-san và cầm cùng ô của mình—hai chiếc ô trong tay.
“Rồi xong.”
Cẩn thận không để váy chạm vào nền đất ướt, cô ấy nhẹ nhàng khuỵu xuống, khép chặt hai đầu gối lại như một tiểu thư mẫu mực. Dáng ngồi thanh thoát của cô suýt nữa đã thu hút ánh mắt tôi, nhưng tôi cố gắng tập trung vào việc che ô cho cô, giữ cho cô không bị ướt.
“Xin lỗi đã để em chờ. Chắc em đói lắm rồi. của em đây.”
Bây giờ hai tay cô đã tự do, Kokage-san lấy ra một thanh thức ăn cho mèo dạng pate và đưa đến miệng của mèo con.
Meow!
Hẳn là đói lắm rồi. Khác với lần trước, lần này chú mèo kêu lên đầy năng lượng và bắt đầu ăn ngay lập tức mà không chút ngần ngại.
“W-wow, nhìn cái bộ dạng thèm ăn kia kìa.”
“Ừ, chắc em ấy đói lắm rồi.”
Nom nom nom nom!
Khi chú mèo con ăn một cách háo hức, Kokage-san khéo léo bóp thêm pate vào đúng lúc để kịp theo nhịp ăn của nó.
Tôi đứng bên cạnh cô, cầm ô trong tay, lặng lẽ quan sát họ.
Nom nom nom nom! Nom nom nom nom nom!
Chẳng bao lâu sau, hai gói thức ăn cho mèo đã hoàn toàn biến mất dưới cái bụng đói của con mèo.
Meow?
Chú mèo ngẩng lên với đôi mắt to tròn, như thể đang xin thêm một ít.
“Xin lỗi, đây là tất cả thức ăn chị có rồi.”
Kokage-san cúi đầu xin lỗi, mái tóc đen mượt khẽ bay theo cử động của cô, trong khi chú mèo nhìn cô với đôi mắt đầy hy vọng.
Meow...
Dù không hiểu tiếng người, nhưng chắc chắn nó cũng nhận ra đã không còn thức ăn nữa. Nó phát ra một tiếng kêu nhỏ, đầy buồn bã.
“Chị ước mình có thể giúp nhiều hơn… nhưng đây là tất cả những gì chị có thể làm. Chị thật sự xin lỗi.”
Giọng cô mang theo cảm giác hối tiếc sâu sắc, cho thấy cô thực sự quan tâm đến chú mèo con.
Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt cô từ nơi mình đứng cầm ô, nhưng với giọng nói run rẩy của cô, tôi chỉ biết—cô ấy chắc chắn sắp rơi nước mắt.
Cô ấy không có nghĩa vụ phải chăm sóc chú mèo con này. Thế mà cô vẫn tự giác đi mua thức ăn cho nó, và giờ đây, cô thực sự trông rất đau lòng.
Lúc đó tôi nhận ra—Kokage-san không chỉ xinh đẹp. Cô còn thực sự rất tốt bụng.
“Thôi… chị phải đi rồi. Chị thật sự xin lỗi.”
Cô ấy xin lỗi chú mèo thêm lần nữa, rồi lấy ô từ tay tôi và chậm rãi đứng dậy.
Cô vẫn giữ ánh mắt dõi theo chú mèo ngay cả sau khi đứng lên.
Tôi cảm nhận được sự do dự của cô khi phải rời đi.
“Cậu không thể nuôi mèo ở nhà, đúng không?”
“Tớ ước mình có thể… nhưng bố tớ nuôi một con vẹt đuôi dài, nên hoàn toàn không được nuôi mèo.”
“À, ừ… vẹt và mèo không thể chung sống với nhau được.”
Sống chung với một kẻ săn mồi như mèo chắc hẳn sẽ rất căng thẳng đối với một con vẹt.
Và nếu cô không thể đưa chú mèo con về nhà, thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Một học sinh cao trung có thể làm được bao nhiêu đâu chứ.
Cứ tưởng như đã hết cách—nhưng dù vậy….
Tôi không muốn thấy cô gái tốt bụng như thế buồn bã một chút nào. Một cảm giác tự trọng nhỏ nhoi trong tôi bỗng nhiên trỗi dậy.
Ngay cả một nhân vật quần chúng như tôi cũng có thứ gọi là tự trọng. Và hơn hết, tôi thực sự có thể làm gì đó.
“Vậy… nếu tớ mang chú mèo con này về thì có ổn không?”
“Hả? Nakano-kun, cậu có thể mang về sao?”
Kokage-san nhìn tôi với đôi mắt mở to đầy bất ngờ.
“Tớ sẽ cảm thấy rất tệ nếu để nó lại ở đây, và… tớ cũng không biết nữa, có thể đây là duyên phận.”
“Nhưng mà liệu cậu có ổn nếu tự quyết định như vậy không? Ý tớ là, cậu nên nói chuyện trước với gia đình cậu. Cậu đừng cố ép bản thân nếu như cảm thấy không làm được.”
"Không sao đâu. Tớ sống một mình mà."
“Cậu sống một mình… à?”
Kokage-san nghiêng đầu một cách dễ thương.
“Tớ chưa kể với ai, nhưng đúng là vậy đấy.”
“À, ừ… liệu có phải bố mẹ cậu… là—”
Kokage-san đưa tay che miệng như thể bản thân cô đã lỡ lời, biểu cảm trên khuôn mặt cô chuyển thành kiểu biểu cảm giống như ai đó vừa nghe tin thần tượng VTuber yêu thích bất ngờ tuyên bố tốt nghiệp—đầy vẻ bàng hoàng..
Cô liên tục đảo mắt đầy lúng túng.
À—phản ứng này.
Kokage-san là kiểu người tốt bụng sẵn sàng mua thức ăn cho một chú mèo hoang. Chắc cô ấy đang tưởng tượng một khung cảnh tồi tệ nào đó, như là bố mẹ tôi qua đời hoặc tôi bị họ xa lánh.
“Haha, cậu có thể đang hiểu nhầm gì đó rồi. Bố mẹ tớ vẫn sống khỏe mạnh. Gia đình tớ vẫn sống hòa thuận với nhau mà.”
“Vậy… sao cậu lại sống một mình? Mặc dù cậu vẫn còn là một học sinh cao trung?”
“Chỗ tớ đang sống bây giờ là nhà bà tớ.”
"Nhà bà cậu... điều đó nghĩa là..."
Khuôn mặt của Kokage-san lại trầm xuống.
Cô thật sự là kiểu con gái tinh tế, luôn thấu hiểu cảm xúc của mọi người xung quanh.
“Để tớ làm rõ, bà tớ vẫn khỏe. Bà tớ vẫn ổn, chỉ là chân bà hơi yếu một chút thôi. Thật ra, tớ vừa mới đến thăm bà ở viện dưỡng lão hôm nay—và giờ đang trên đường về.”
“Tớ hiểu rồi... tớ rất mừng khi nghe được điều đấy.”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Dù vẫn còn chút bối rối—có lẽ vì cô ấy chưa hoàn toàn hiểu tình cảnh của tôi.
Chà, dù gì cũng đâu phải là bí mật gì, nên tôi cũng quyết định giải thích lý do vì sao tôi sống một mình.
“Bà tớ đã chuyển vào viện dưỡng lão từ tháng Hai. Nhưng bà không muốn bán ngôi nhà mà bà đã sống suốt mấy chục năm qua, nơi đã gắn bó với biết bao kỷ niệm cùng ông. Bà bảo muốn giữ lại ngôi nhà khi bà vẫn còn sống.”
“Tớ hiểu. Có những thứ quan trọng như vậy sẽ giúp cậu có thể tiếp thêm tinh thần.”
Kokage-san gật đầu, rõ ràng là đã hiểu được cảm xúc ấy.
“Nhưng mà, có vẻ như, nếu không ai sống trong nhà, nó sẽ bắt đầu rơi vào tình trạng hư hỏng một cách nhanh chóng.”
“Điều đó khá đúng. Dù chỉ bỏ qua việc dọn dẹp một chút, là bụi bẩn đã bắt đầu tích tụ ngay được.”
“Chính xác. Và vì năm nay tớ bắt đầu học ở Hakuryoudai, lại gần nhà bà, nên tớ đã xin phép sống ở đó và chăm sóc nó.”
“Ra là vậy.”
Kokage-san gật đầu một cách chắc chắn, có vẻ hài lòng với lời giải thích của cậu.
Không quá phức tạp khi đã giải thích, nhưng nếu không có bối cảnh, chắc hẳn người ta sẽ không bao giờ đoán ra.
“Vậy nên tớ không cần phải xác nhận lại với gia đình. Tớ sẽ gọi cho bà sau, tất nhiên là—bà tớ cũng là người yêu mèo. Bà từng nuôi một con mèo hoang giống con này, một con mèo đen. Tớ nghĩ bà sẽ không phản đối đâu.”
Cho đến khi con mèo qua đời cách đây hai năm, tôi thường xuyên đến thăm và cho mèo ăn mỗi khi ghé qua nhà bà.
Mặc dù thật lòng mà nói, đó là tất cả những gì tôi làm—nên tôi cũng không thật sự có nhiều kinh nghiệm trong việc nuôi mèo.
Dù sao, bà tôi cũng luôn là người rất nhân hậu. Bà luôn dặn tôi phải biết trân trọng những con người và mối quan hệ mình có. Thật ra, hôm nay bà còn nhắc tôi điều này ngay khi tôi ghé qua thăm.
Vậy nên việc gặp chú mèo con trên đường về từ nhà từ chỗ của bà… có lẽ đây thật sự là duyên phận.
“Nhưng mà—”
“Hmm?”
“Điều đó có nghĩa là tớ đang đẩy hết trách nhiệm lên vai cậu.”
“Đừng lo về chuyện đó. Chú mèo con này đã quen với con người rồi, nên tớ nghĩ nó sẽ không gây ra phiền phức gì đâu.”
Chắc chắn là nó đã được nuôi nấng một cách dịu dàng từ khi còn nhỏ.
Dạy cho nó không sợ con người—một cách nhẹ nhàng và chu đáo.
Thật lòng mà nói, nếu họ đã làm đến mức này, họ lẽ ra nên giữ lại hoặc ít nhất là tìm cho nó một mái ấm. Nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về điều đó.
Chắc hẳn họ có lý do của riêng mình.
“Nhưng chúng ta cùng tìm thấy nó… tớ sẽ cảm thấy tội lỗi lắm nếu để cậu gánh vác chuyện này.”
“Tớ đã bảo là không sao rồi mà. Thật sự tớ nghĩ đây là duyên phận. Và cậu yên tâm nếu người cậu quen biết chăm sóc nó đúng không?”
“Ừm... thì đúng là vậy, nhưng…”
“Tớ có thể cảm nhận được sự biết ơn của cậu. Và vâng, nếu chúng ta đang bàn về việc nhận nuôi nhiều con mèo hoang thì đúng là sẽ khó. Nhưng nếu chỉ một con mèo thôi—nhất là con đã được huấn luyện rồi thì tớ có thể lo được. Vậy... cậu có thể để tớ chăm sóc nó không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Kokage-san khi nói, hy vọng có thể làm cô ấy bớt lo lắng và cho thấy tôi thực sự nghiêm túc với chuyện này.
“...Được thôi.”
Cô ấy lại gật đầu, có vẻ đã đỡ lo lắng hơn một chút.
Dù ngay sau khi ánh mắt hai đứa chạm nhau, cô đã vội quay đi.
Tôi muốn tin rằng đó không phải vì cô ấy không thích tôi—mà là vì cô ấy không thoải mái khi ở gần con trai.
Dù sao thì, vậy là đã quyết định ai sẽ chăm sóc mèo con. Việc còn lại chỉ là mang nó về nhà thôi.
Điều này cũng có nghĩa là cuộc gặp gỡ tình cờ ngắn ngủi của tôi với Kokage-san sắp đi đến hồi kết—
“Nakano-kun, nhà bà cậu gần đây phải không?”
—khi Kokage-san đột nhiên đổi chủ đề.
“Ừ. Nó cũng ngay gần công viên—rẽ trái, đi một đoạn ngắn là có một ngôi nhà bình thường, hơi cũ kĩ, với một khu vườn.”
“Vậy... liệu có ổn không nếu tớ đến nhà cậu...?”
“Ơ, h-hả, cái gì? Cậu đến nhà tớ á?!”
Đề nghị đột ngột cô khiến tôi hoàn toàn bất ngờ—tôi hoảng loạn đến mức có thể tự nhận ra rằng bản thân đang lo lắng.
“À, ừm, tớ xin lỗi. Tớ chỉ nghĩ là... nếu có việc nào tớ có thể giúp chú bé mèo thì tớ muốn làm. Nhưng tớ nói vậy đột ngột quá—cậu chắc là có kế hoạch riêng rồi phải không, Nakano-kun...”
Có lẽ vì phản ứng quá mức của tôi, Kokage-san tưởng tôi đang cảm thấy phiền phức. Nhìn có phần hối lỗi, cô vội vã vẫy tay trước ngực.
Cô ấy có chút bối rối, và dù tôi cảm thấy hơi tệ, cái cách cô di chuyển lại có phần khá hài hước—và thật sự là cực kỳ dễ thương.
“Không phiền chút nào đâu. Tớ rảnh lắm.”
Thật sự đâu có vấn đề gì.
Tôi là thành viên của câu lạc bộ về nhà, sống một mình, không hề có bất kỳ kế hoạch lớn nào để nói cả.
Mỗi ngày tôi chỉ đi về nhà, nghe stream của VTuber yêu thích, và chơi một chút game đối kháng cho khuây khoả. Đó là cách tôi tận hưởng sự tự do của mình.
Vậy nên một cô gái dễ thương như Kokage-san đến chơi? Đâu chỉ là 'ổn' đâu—đây là màn chào đón Happy Come-Come Welcome Maxi Boost luôn ấy chứ!"
Và vì tôi chỉ vừa mới bắt đầu sống một mình, nên căn nhà vẫn còn sạch sẽ. Sẽ không có chuyện cô ấy khó chịu vì một căn phòng bừa bộn.
Điều tôi thực sự lo lắng, là việc một cô gái bằng tuổi tôi lại một mình đến chơi ở nhà con trai.
Ý tôi là… điều đó... có hơi tệ, phải không? Theo nhiều hướng.
Kokage-san thật sự xinh đẹp, dễ thương, và—ờm—tốt bụng. Ừ, tốt bụng!
Nếu có gì xảy ra thì sẽ là một vấn đề lớn đấy.
Không phải tôi đang cố tạo ra vấn đề gì đâu. Tôi không muốn, nhưng mà, một nam một nữ ở một mình dưới một mái nhà… nghĩ xem… bạn biết đấy?
Và nếu có ai đó nhìn thấy chúng tôi và hiểu lầm—rằng chúng tôi đang hẹn hò hay gì đó—sẽ thật tệ nếu những tin đồn kỳ quái về Kokage-san bắt đầu lan truyền.
Nhưng tôi đã nói với cô ấy rồi là tôi sống một mình, và cô ấy vẫn nói như vậy, nên chắc cô ấy hiểu rõ việc đó nghĩa là gì.
Điều đó có nghĩa là nếu tôi lặp lại lần nữa, thì thực ra tôi đang thừa nhận là tôi cực kỳ ý thức về việc cô ấy đến chơi—và trông tôi sẽ giống như một trong những cậu trai cực kỳ tự ti vậy.
Tôi không nghĩ Kokage-san sẽ đi đồn đại hay trêu chọc tôi, nhưng mà, chỉ riêng việc cô ấy nghĩ tôi là một trong những chàng trai tự ti đó cũng đủ làm tôi muốn biến mất luôn rồi.
Mặc dù thực tế là, mình đang cực kỳ tự ti ngay lúc này, vậy nên cũng không sai khi nói vậy.
“Vậy... liệu có ổn không nếu tớ ghé qua một chút? Tớ nghĩ chúng ta sẽ có nghĩ được ra những ý tưởng tốt hơn nếu ở cùng nhau một chút. Tớ không nán lại lâu đâu, sẽ về nhà ngay mà.”
“Thật sự thì, cậu có thể ở lại bao lâu cũng được. Sau giờ học tớ cũng không có gì để làm cả. Mà vốn dĩ tớ cũng không biết nhiều về cách chăm sóc mèo, nên nếu có cậu giúp, tớ sẽ rất biết ơn.”
“Thật á? Vậy thì tớ sẽ ghé qua một chút vậy.”
Khi mọi thứ đã được quyết định, Kokage-san nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Có thể cô đã bắt đầu cảm thấy thoải mái, hoặc có thể chú mèo con dễ thương đã làm cô ấy bớt căng thẳng. Hoặc có thể... cô ấy chẳng coi tôi là một cậu trai ngay từ đầu. Hoặc có thể là tất cả những điều trên.
Tôi không thể biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng cô ấy bắt đầu chuyển sang giọng điệu bình thường, thoải mái hơn mà cô hay dùng với nhóm nữ sinh nổi bật.
Một cô gái ít khi trò chuyện với con trai giờ đang nói chuyện với tôi một cách tự nhiên.
Và bây giờ cô ấy còn đang đến nhà tôi—chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy một chút tự hào trào ra.
Dĩ nhiên, Kokage-san không đến để gặp tôi, cô ấy chỉ muốn giúp đỡ bé mèo con thôi.
Giọng điệu thân thiện ấy, nụ cười sáng ấy—tất cả đều dành cho con mèo, qua tôi.
Vậy nên đừng có hiểu nhầm, Takumi Nakano.
Cứ nghĩ đến việc một trong hai cô gái xinh đẹp nhất trường có thể có tình cảm với một nhân vật vô danh như tôi—thật sự là quá ảo tưởng.
Nếu Kokage-san từng nghĩ, “Ugh, con trai thật tệ hại. Lúc nào cũng hiểu lầm mọi thứ”—tôi sẽ chết mất. (Về mặt cảm xúc.)
Tôi tự mắng mình phải biết thân biết phận và giữ vững tinh thần.
Nói đi cũng phải nói lại...
Vậy là đã quyết định: Mizuki Kokage, một trong hai cô gái đẹp nhất lớp, sẽ đến nhà tôi.
Thật sự xảy ra rồi.
Hả!? Thật á!?
Chúng tôi cùng lớp, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói chuyện với nhau—!
Sau một cuộc thảo luận ngắn, cả hai quyết định rằng Kokage-san sẽ bế chú mèo con trong khi tôi cầm ô, và cảnh đó trông giống như một tình huống che ô của một đôi tình nhân vậy.
“Xin lỗi đã làm em phải đợi, bé con. Chúng ta sẽ đến nhà mới của em ngay thôi.”
Meow?
Kokage-san bế con mèo lên, nó ngước ánh mắt tò mò lên nhìn cô và phát ra một tiếng kêu dễ thương.
Nhìn thấy vẻ hạnh phúc của chú mèo trong tay, Kokage-san nở một nụ cười ấm áp hơn nữa.
“Chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy thôi, tất cả đều xứng đáng.”
“Ơ, cậu nói gì thế? Xin lỗi, tớ đang nói với mèo con nên không nghe rõ.”
Khi cô ấy nói vậy, Kokage-san chuyển ánh mắt từ chú mèo con sang tôi—một cách rất lịch sự.
Nhưng may mắn là, cô ấy không thực sự nghe thấy những gì tôi nói. Đó chỉ là một dòng suy nghĩ nội tâm mà tôi vô tình thốt ra.
Một câu như vậy chỉ có thể chấp nhận được khi nó được nói ra bởi át chủ bài của đội bóng rổ, một senpai cao ráo, đẹp trai; hay từ chủ tịch hội học sinh đeo kính tài giỏi, cool ngầu; hoặc một anh chàng sành điệu hay xuất hiện trên các tạp chí người mẫu.
Đó không phải là điều mà một nhân vật phụ như tôi nên nói với một trong hai cô gái xinh đẹp nhất năm nhất.
“Xin lỗi, tớ chỉ tự nói với bản thân thôi. Vậy, chúng ta về nhé?”
Meow!
Trước khi Kokage-san kịp nói gì, chú mèo con lại phát ra một tiếng kêu vui vẻ, và cô khẽ cười ấm áp vì cảnh tượng đó.
Tôi nghiêng ô một chút về phía cô ấy để phần ô bên phía cô rộng hơn.
Vậy là, chúng tôi bắt đầu đi cùng nhau, gần đến mức vai cả hai suýt chạm vào nhau—còn Kokage-san bế chú mèo con trong tay.
Con mèo con, kêu meow meow vẻ hài lòng, nheo mắt lại trong niềm hạnh phúc khi được ôm trong vòng tay cô ấy.
Chúng tôi vô tình chia sẻ chung một chiếc ô, nhưng Kokage-san không hề tỏ ra bất kỳ sự khó chịu nào.
Thật ra, khi cô ấy nhận thấy chiếc ô nghiêng về phía cô , cô ấy chỉ quay mặt về phía tôi và nói:
“Cậu không cần nghiêng ô đâu. Chia đều ra cũng được mà?”
“Tớ không thể để một cô gái bị ướt được.”
“Nhưng mà cậu mới là người bị ướt đấy, Nakano-kun.”
“Chỉ là vai tớ thôi. Hơn nữa, mưa cũng đang ngớt rồi—không phải vấn đề lớn đâu.”
Đó không phải là một kiểu khoe khoang đâu—mưa thật sự đã nhỏ đi rất nhiều.
Có lẽ nó sẽ sớm dừng hẳn thôi.
“Hôm nay trời hơi lạnh, nên dù chỉ ướt một chút thôi cũng có thể khiến cậu bị cảm đấy.”
“Thật sự thì, đừng lo về chuyện đó. Ít nhất tớ cũng đang tin ở chuyện này mà.”
“Đáng tin cậy… hả? Vậy—”
“Hmm?”
“À, nếu vậy thì—”
“‘Nếu vậy’ cái gì?”
“Ý tớ là, ừm…”
“Yeah?”
Kokage-san do dự, cố gắng nói gì đó, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng lên theo từng giây.
Liệu cô có ngượng ngùng vì phải chia sẻ chung chiếc ô không?
“Vậy, ừm… tôi đoán là không còn cách nào khác… Eii!”
Nhưng với một tiếng kêu khẽ, như thể đang tự trấn an bản thân, cô ấy nghiêng người về phía tôi, khiến cơ thể cô áp sát hơn.
Nửa người bên trái của cô nhẹ nhàng áp vào bên phải tôi.
Cảm giác ấm áp từ cánh tay và khuỷu tay của cô chạm vào tôi khiến trái tim tôi không chỉ đập mạnh—mà là đập ầm ầm.
“Ờ, K-Kokage-san!?”
“T-Thế này thì, cả hai chúng ta đều không bị ướt… đúng không?”
“Ừ-Ừ, đúng rồi. Ý tớ là, đúng vậy... ừm.”
“......”
Sau đó, vẫn đỏ mặt và áp sát tôi, Kokage-san cúi đầu xuống và không nói thêm lời nào.
Đ-Đợi đã, Kokage-san!?
Đừng có im lặng thế với tôi lúc này, kiểu như, “Tớ đã cố gắng hết sức rồi, tớ đi đây, chúc cậu may mắn với phần còn lại!” khi mà chính cậu mới là người tạo ra tình huống này từ đầu chứ!
Không phải tôi đã quen với con gái đến mức có thể tiếp tục cuộc trò chuyện một cách tự nhiên sau tất cả chuyện này đâu! Tôi đâu phải người mạnh mẽ đến vậy!
Ý tôi là, số năm tôi sống cũng bằng số năm tôi chưa có bạn gái, nên chuyện quen với những tình huống như thế này thì còn lâu mới nói đến!
“......”
“......”
Với vai và cánh tay vẫn còn chạm nhau, Kokage-san và tôi bước đi trong im lặng về phía nhà của tôi.
Meow?
Có lẽ vì chúng tôi đều đã im lặng, chú mèo con trong tay cô ấy ngước nhìn lên với đôi mắt to tròn.
nhóc làm sao vậy? Nhóc đang cười nhạo sự vô vọng của tôi à?
Tôi sẽ khóc đấy, cục lông bé nhỏ!?
Kokage-san vẫn không nói gì—nhưng cô ấy cũng không rời xa tôi, nên tôi đoán ít nhất cô không ghét việc gần gũi thế này (Tôi không nghĩ mình đang ảo tưởng đâu).
Ngay cả qua bộ đồng phục, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cơ thể của một cô gái—nó thực sự rất mềm mại, và trái tim tôi không thể ngừng đập nhanh hơn.
Mình ước khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi...
Nhưng tất nhiên, điều ước của tôi không thành hiện thực. Chúng tôi đã đến nhà tôi gần như ngay lập tức.
“Chúng ta đến rồi. Đây là nhà tôi—à, thực ra là nhà bà tôi.”
Bây giờ chúng tôi đã đến, không cần phải tiếp tục vai chạm nhau hay chia sẻ chiếc ô nữa.
Khoảnh khắc như phép màu này đã kết thúc.
Có chút thất vọng... dù thực tế, một phần trong tôi cũng cảm thấy khá nhẹ nhõm. Ừm—tôi đúng là thảm hại thật mà.
Nhưng ngay khi tôi vừa bắt đầu thấy thư giãn, một cuộc gặp gỡ mới lại đang chờ đợi tôi.
Khi tôi mở cổng để bước vào sân—
“Ê! Đứng lại ngay!”
Một giọng nói lớn vang lên—và ngay sau đó, tôi bị ai đó túm từ phía sau và siết chặt trong một cú khóa đầu tàn nhẫn!
“Ggeh—!?”
Bị bất ngờ, tôi phát ra một tiếng kêu thảm hại như một con ếch bị đè bẹp, cố gắng bám chặt vào chiếc ô để không bị rơi mất.
Dù có bị siết cổ đến đâu, tôi cũng không để Kokage-san bị ướt!
Đó là phản ứng anh hùng ngay lập tức của tôi—do một cảm giác như nghĩa vụ cá nhân.
Tốt lắm tôi ơi!
...Dù sao, cái đó không quan trọng—người làm việc đấy, cái siết cổ này không phải một trò đùa đâu!
Cánh tay của họ quấn quanh cổ tôi—khí quản tôi bị bịt kín hoàn toàn!
“W-Đợi... không thể... thở... nghiêm túc đấy... dừng lại... sắp... chết rồi...”
Khi tôi hổn hển thở, tôi cũng nhận thấy một thứ gì đó vô cùng mềm mại đang ép sát vào lưng tôi.
Squish... squish squish...
Một thứ gì đó mềm mại khó tả đang ép vào tôi, qua lại liên tục.
W-Đợi đã, cái này—liệu có phải là... ngực!?
Không, không! Tập trung đã! Oxy trước, ngực sau!
“G-Give... I give... peace and love, please...”
Vừa nói ra những lời đó, tôi vừa gõ nhẹ vào cánh tay đang siết cổ tôi để ra hiệu rằng tôi đầu hàng.
“Lưu ý là, vật lộn cũng chẳng giúp được gì đâu.”
Có vẻ như kẻ tấn công cũng không có ý định giết tôi—mà tôi cũng cảm ơn vì điều đó—nhưng mà làm cái trò đó giữa khu dân cư yên tĩnh thế này thì quả là quá mức rồi.
May mắn là, cuối cùng cái khóa đầu cũng được giải thoát.
Khụ, khụ, wheeze... gasp, gasp... cứ tưởng mình chết chắc rồi...
Khi hơi thở của tôi trở lại bình thường, tôi cảm nhận được không khí bắt đầu tràn ngập khắp cơ thể.
Tôi thường không nghĩ nhiều về nó, nhưng mà... thở thực sự là điều tuyệt vời.
“Cậu thật sự định dụ Mizuki, một cô gái thuần khiết và ngây thơ, quay lại nhà cậu á! Vậy nên—chuyện đó hoàn toàn hợp lý! Cảm ơn trời tôi đến kịp lúc!”
Đứng trước mặt tôi, tay chống hông và nhìn tôi với ánh mắt tức giận, là một cô gái kiểu gyaru với mái tóc bob nhuộm nâu và một cái đuôi ngựa buộc một bên.
Khuôn mặt cô ấy nhỏ nhắn và dễ thương như người mẫu, nhưng ngay lúc này, đôi mắt sắc lẹm của cô ấy đang bùng cháy với sự tức giận.
Cô ấy mặc áo đồng phục blazers mới tinh của trường Hakuryoudai, giống như Kokage-san—nhưng kiểu tóc thì hơi lỏng lẻo hơn, như thể cô ấy làm chủ nơi này.
Dù đang đứng vững dưới cơn mưa nhẹ, cô ấy tỏa ra một sức mạnh riêng. Đây là Hinana Amane.
Cô ấy là một nửa của bộ đôi được biết đến với cái tên “Hai Cô Gái Xinh Đẹp Nhất Năm Nhất” cùng với Kokage-san.
Dưới chân cô ấy là một chiếc ô đỏ tươi—chắc là cái ô mà cô ấy đã vứt sang một bên khi xông vào siết cổ tôi.
“Tôi—tôi không hề cố gắng dụ cô ấy hay gì hết mà!”
“Hả? Cậu thật sự định phủ nhận à? Tôi đã thấy toàn bộ rồi! Cậu chắc chắn là đã làm!”
“Cậu hiểu sai rồi! Amane-san, ít nhất để tôi giải thích chuyện gì đang xảy ra!”
Tôi cố gắng hết sức để giải thích sự vô tội của mình, nhưng mà—
“Chờ đã, cậu làm sao biết tên tôi? Chúng ta đã gặp nhau trước đây à? Và cậu biết Mizuki nữa? Đó là đồng phục trường chúng ta, đúng không? Vậy có nghĩa là cậu học ở Hakuryoudai đúng không?”
Mặc dù là bạn cùng lớp, Amane-san nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi nghiêng đầu với vẻ bối rối, ngón tay cô ấy đặt lên môi.
Vẫn giữ cái biểu cảm nghi ngờ đó, cô ấy cúi xuống để nhặt chiếc ô từ dưới đất lên.
“Khoan đã, Hina-chan!? Cậu ấy là Nakano-kun—cậu ấy trong lớp chúng ta! Cậu phải nhận ra cậu ấy chứ? C-cố lên, nhìn kỹ đi, nhìn đi!”
Kokage-san lúc này rõ ràng đang rất hoảng loạn.
“Hả? Cùng lớp? Thật á?”
“‘Cùng lớp? Thật á?’—Đừng có phủ nhận như vậy! Cậu ấy ngồi ở cuối lớp, gần hành lang mà! Cậu phải nhớ chứ! Cố lên, nghĩ đi, nhìn đi!”
Cô ấy cứ liếc giữa mặt tôi và Amane-san, nhìn qua nhìn lại như thể đang cố gắng kết nối chúng tôi lại.
“Hmmm…”
“Nhìn đi, nhìnnnnnnn!”
“Ý tôi là... có lẽ tôi đã thấy cậu ấy trước...?”
“Cậu đã từng thấy tôi!!”
Tôi luôn tưởng tượng Kokage-san là kiểu người trầm lặng, ít nói ở trường, lúc nào cũng nghe ngóng với nụ cười nhẹ nhàng—kiểu con gái luôn ngồi im lặng trong nhóm bạn lấp lánh từ xa. Nhưng bây giờ, khi thấy cô ấy bối rối và cuống quýt lên như thế này...
“Điều đó... khá là bất ngờ đấy.”
“Ê?”
“Wh—Oh không!? Mình đang làm gì thế!?”
Bị cuốn vào bầu không khí hỗn loạn, tôi vô tình để lộ phản ứng thật lòng của mình—chỉ như vậy thôi!
Cả Kokage-san và Amane-san đều khóa ánh mắt vào tôi.
Bị nhìn chằm chằm bởi hai cô gái xinh đẹp nhất trường—một điều hoàn toàn xa lạ với cuộc sống hàng ngày của tôi—đủ để khiến mức độ lo lắng của tôi tăng vọt.
Trái tim tôi đã đập không ngừng suốt cả ngày. Có lẽ tôi đã trải qua cả một đời đầy những khoảnh khắc tim đập thình thịch chỉ trong nửa tiếng vừa qua.
Cố lên, trái tim của tôi ơi!
“Tớ chỉ muốn nói rằng... ừm, cậu luôn có vẻ cực kì điềm tĩnh và ít nói ở trường, Kokage-san. Nên việc thấy cậu bối rối như thế này khiến tớ hơi bất ngờ...”
Tôi quay đi khỏi ánh mắt của họ khi trả lời một cách thành thật.
Điều đó thật sự rất ngớ ngẩn. Kiểu như, nói nhanh đến mức xấu hổ, ngớ ngẩn đến đau lòng.
Tôi chỉ muốn chui vào một cái lỗ và biến mất.
...Trong khi tôi đang đắm chìm trong sự tiêu cực đó, Amane-san cười khúc khích và nói,
“Ahaha, à, giờ thì tôi hiểu rồi. Mizuki thật sự rất... nhút nhát đấy.”
“H-Hina-chan! Cái đó không phải là thứ cậu cần nói ngay bây giờ đâu!”
“Cậu ấy trở nên căng thẳng và ít nói ở trường hay nơi công cộng. Nhưng khi chỉ có hai đứa hoặc với gia đình, cậu ấy lại nói rất nhiều, phải không, Mizuki?”
“Ừm... kiểu kiểu... tôi đoán là tôi hơi thích ở nhà, hay gì đó tương tự...”
Bản thân cô được phơi bày quá rõ ràng bởi Amane-san, Kokage-san xấu hổ cúi đầu xuống.
Mặt vẫn đỏ bừng, cô ấy nhìn tôi qua hàng mi cong, như thể đang xem tôi sẽ phản ứng thế nào.
D-Dễ thương quá đi... đó là suy nghĩ thật lòng của tôi—nhưng tôi xin phép giữ im lặng lần này.
Ngay cả tôi cũng biết rằng một thằng nhân vật nền như tôi không được phép nói những điều như vậy với một trong những cô gái xinh đẹp nhất trường.
Nói ra sẽ là tự sát xã hội.
“Nhưng mà cái này hơi hiếm đúng không? Mizuki thường đứng hình, cứng đờ người khi có con trai xung quanh. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nói chuyện thoải mái như thế với con trai bao giờ.”
“Giờ cậu nói thì... đúng thật.”
“Đúng không? Cậu luôn giữ khoảng cách và dùng cách nói chuyện rất lịch sự với con trai—nhưng vừa rồi, cậu cứ tán gẫu như thể chẳng có gì xảy ra vậy.”
“Tớ thì không nghĩ là nó khác trước đây đến vậy…”
“Thật á?”
“Chắc là vì Hina-chan đột nhiên lao vào và làm những trò ngớ ngẩn. Cậu làm tớ bị bất ngờ đến mức tất cả các dây thần kinh của tớ đều biến mất cả rồi.”
“Heh. Nói chung, là nhờ tớ nhỉ! Tớ tuyệt vời thật đấy!”
“Để cho rõ ràng, đó không phải là một lời khen.”
“Gì cơ!? Thật á!?”
Amane-san trông thật sự sốc.
Nhìn phản ứng của cô ấy, tôi nghĩ—Có lẽ cô ấy hơi ngớ ngẩn...—nhưng tôi chắc chắn không nói điều đó ra ngoài miệng.
“Và, ừm... Nakano-kun có vẻ... dễ nói chuyện.”
Vẫn tránh nhìn thẳng vào mắt tôi, Kokage-san nhìn lên tôi, rõ ràng là xấu hổ.
“Nghe được điều đó tớ rất vui.”
Tôi không tiếp tục đề cập đến chuyện đó nữa.
Cô ấy khó khăn khi nói chuyện với con trai—nhưng lại thấy dễ dàng trò chuyện với tôi.
Điều đó có lẽ có nghĩa là cô ấy không coi tôi là một thằng con trai.
Tôi không thể không cảm thấy hơi buồn về điều đó... nhưng tôi sẽ không phàn nàn về chuyện này.
“Cũng giống như hôm trước vậy. Chúng tôi đang ở cửa hàng tiện lợi, và anh thu ngân là một anh chàng có vẻ ngoài hơi phong trần. Và Mizuki đã căng thẳng đến mức không thể ra quầy thanh toán. Nên tôi—”
Nhưng trước khi Amane-san kịp kể hết câu chuyện, cô ấy bật cười khi bắt đầu nhớ lại—
“Hina-chaaaaaan!”
Kokage-san, mặt đỏ bừng, bắt đầu gõ nhẹ vào vai Amane-san để phản đối.
Những cú đánh của cô ấy gần như không có lực, và Amane-san thậm chí không hề nhúc nhích.
“Được rồi, được rồi~! Mizuki đã vào chế độ giận dữ rồi, nên tớ sẽ im lặng ngay bây giờ~ ~♪”
Amane-san lè lưỡi một cách tinh nghịch và nháy mắt.
Dễ thương tới mức không thể tin được.
Dĩ nhiên, cô ấy không phải đang cố tỏ ra dễ thương với tôi hay gì đâu.
Nhưng dù sao—nhận một cú tehepero từ khoảng cách siêu gần bởi một cô gái xinh đẹp như vậy, trái tim tôi đập thình thịch lên một cách xấu hổ.
Cảm giác mạnh đến nỗi tôi bắt đầu lo lắng họ có thể nghe thấy nó.
Trên tất cả, bầu không khí đã hoàn toàn trở nên nhẹ nhõm ngay khi Amane-san xuất hiện.
Khó mà tin được rằng chúng tôi đã chỉ vừa mới bước đi trong im lặng dưới cùng một chiếc ô chỉ vài khoảnh khắc trước đó.
Như dự đoán, một trong những nhân vật trung tâm của nhóm các cô gái lấp lánh—Hinana Amane là kiểu con gái có thể thắp sáng cả thế giới chỉ bằng cách xuất hiện.
"Hai cậu thực sự rất thân thiết với nhau nhỉ?"
Khi đang nói vậy, tôi bước vào mái hiên ở cửa trước. Dù chỉ là cơn mưa nhẹ, nhưng đứng ngoài mưa để nói chuyện thì thật là vô lý.
Chắc chắn là Kokage-san và Amane-san đã nhận ra ý định của tôi—và họ cũng bước theo vào dưới mái hiên.
"Đúng vậy. Mizuki và tôi đã là bạn từ khi sinh ra rồi."
"Từ khi sinh ra!? Woah, thật tuyệt vời! Giống như trong một bộ phim truyền hình vậy!"
Tôi thực sự sốc vì mối quan hệ sâu sắc của họ, nhưng—
"Đó chỉ là một trò đùa thôi, đừng tin lời cậu ấy, Nakano-kun. Thật ra bọn tớ gặp nhau từ lớp ba."
"...Hả?"
"Tớ chuyển đến đây và gặp khó khăn khi thích nghi với trường mới... nhưng Hina-chan đã tiếp cận tớ, và bọn tớ đã trở thành bạn bè. Từ đó trở nên thân thiết với nhau."
"Èhè~ Chỉ là hơi phóng đại một chút xíu thôi mà~"
“Còn nữa, một chút xíu thôi? Cậu đã đi quá xa rồi đấy.”
“Èh, xin nhỗi mà~♪!”
“Ờ-Ừm…”
“Thật sự, Hina-chan à… Nakano-kun bây giờ hoàn toàn sốc rồi.”
“Chờ đã, thật á? Này, cậu sốc thật à? Không phải chứ?”
“Ừm, ừm, cậu biết mà... Ý tôi là, tôi có thể nói với cậu là hai người cực kỳ thân thiết, cái đó thì rõ ràng.”
Tôi đã lảng tránh câu hỏi một chút.
“Thấy chưa? Cậu ấy hiểu chúng ta mà. Mọi chuyện đều ổn~”
“Nakano-kun chỉ đang thể hiện sự tử tế mà thôi.”
Amane-san thì vẫn vui vẻ suốt, trong khi Kokage-san lại mang bầu không khí như là người chăm sóc cô ấy.
Chắc đây là mối quan hệ thật sự của họ—mối quan hệ mà chẳng ai thấy ở trường.
Một mặt mà chỉ mình tôi biết.
Nhưng rồi Amane-san đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn một chút và nói,
“À… những gì tôi nói lúc nãy à? Đó chỉ là đùa thôi.”
“Hả? Lúc nãy á? Cậu muốn nói gì?”
Cái thay đổi đó khiến tôi hơi bất ngờ, và tôi bị bối rối một chút.
“Về tên của cậu. Tôi biết tên và mặt của tất cả bạn cùng lớp, cậu biết mà.”
“Ồ, thật á. Thật ra, tôi không có cảm thấy phiền—tôi thậm chí không nhận ra cho đến khi cậu nhắc đến.”
“Vậy nên đừng có hiểu lầm nhé? Tôi không phải là kiểu con gái lạnh lùng đâu.”
Woah—đợi đã, cái gì vậy...?
“Khoan, cậu vừa... cố gắng tỏ ra chu đáo á?”
“Ừm, ý tôi là, cậu không thấy buồn khi một bạn cùng lớp nói rằng họ không nhớ tên cậu à?”
“Cậu nói vậy có chủ đích mà, phải không, Hina-chan? Cậu biết là kiểu chuyện này thật sự không ổn mà.”
Và với việc đó, Kokage-san đứng bên cạnh đưa ra một lời nhận xét sắc bén bất ngờ.
Giọng điệu của cô ấy rõ ràng đã nghiêm túc hơn—có lẽ thậm chí là hơi cáu kỉnh.
“Tớ đã nói là tớ xin lỗi rồi mà, đúng không? Thôi nào, cho tớ nghỉ chút đi~”
“Có những điều cậu có thể nói, và những điều cậu không nên nói. Cái đó chắc chắn là thuộc về vế sau.”
“…Được rồi…”
Bị Kokage-san trách mắng, Amane-san ngay lập tức ủ rũ.
Nó hoàn toàn trái ngược với cách họ cư xử trong lớp học—thật ra bất ngờ đến mức mà, nó lại có phần hơi buồn cười.
“Haha, thật sự, cậu không cần lo đâu. Tôi không phải kiểu người nổi bật gì đâu, mà chúng ta chỉ vừa mới vào trường mà. Chưa nhớ hết tên của mọi người là bình thường thôi. Và đó là một trò đùa mà, đúng không?”
“Dĩ nhiên rồi! Tôi thề bằng tiền trợ cấp tháng sau của mình, đó chỉ là một trò đùa thôi~”
“Thề bằng tiền trợ cấp của cậu à? Nghe nghiêm túc đấy.”
Đối với một học sinh cao trung, việc thề thốt bằng tiền trợ cấp tháng sau là một chuyện lớn đấy.
Sau tất cả, không có tiền trợ cấp, chúng tôi chẳng thể làm gì cả. Không có những buổi đi McDonald's sau giờ học, cũng không có những buổi gặp gỡ cuối tuần.
...Mặc dù, giờ nghĩ lại thì, có lẽ chẳng có cái nào áp dụng với tôi cả.
Tôi không có gương mặt quen thuộc nào từ sơ trung, và tôi cũng thất bại trong việc kết bạn ngay sau khi nhập học. Vì vậy, thực tế là tôi chẳng có bất cứ bạn bè nào cả.
“Nghe này, Hina-chan... những trò đùa của cậu không phải lúc nào cũng hài hước đâu. Cậu thật sự nên cẩn thận hơn một chút.”
Kokage-san nói với giọng hơi mệt mỏi.
“Êêh? Cái đó không đúng đâu, đúng không? Này, phải không, Takumi-kun~?”
“Êh? Ừm, ý tôi là... có thể...?”
Tôi đưa ra một câu trả lời mơ hồ, cố gắng tạo ra một nụ cười nửa miệng.
Chúng tôi còn không thân thiết đến mức đó—tôi chỉ vừa mới bắt đầu nói chuyện với cô ấy—vì thế mà bị hỏi một câu như thế thật sự... khá khó.
Ý tôi là, đây cơ bản là yêu cầu tôi chọn giữa hai người, đúng không?
Và tôi không giỏi những thứ có thể gây ra drama.
Tôi chỉ muốn chúng ta hòa thuận với nhau thôi.
“Gì cơ! Không công bằng! Những cậu con trai thiếu quyết đoán là kẻ thù của tất cả các cô gái!”
Cười như thể cô ấy đang tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời, Amane-san chỉ tay về phía tôi và tuyên bố phán quyết của mình.
“Này, Hina-chan~ Chỉ tay vào mặt người khác là thô lỗ đấy nhé.”
Kokage-san nhẹ nhàng trách mắng cô ấy với giọng điệu ngọt ngào, dễ thương.
Và đó là lúc tôi nhận ra điều gì đó.
“Khoan, vậy... Amane-san, cậu nhớ họ tên đầy đủ của tôi á?”
Điều đó thật sự khiến tôi ngạc nhiên—nhiều hơn tôi tưởng.
“Đã bảo rồi, tôi nhớ mà! Có thể trông tôi không giống như thế, nhưng tôi rất giỏi nhớ tên đấy!”
“Cậu ấy thật sự như vậy đấy. Đó là lý do tớ rất ngạc nhiên khi cô ấy nói là không biết tên cậu.”
“Tớ nói là tớ đã xin lỗiii rồi mà~”
“Trời ạ, thật là không thể hiểu nổi cậu. Nhưng mà đó là sự thật—Hina-chan thật tuyệt vời. Cậu ấy nhớ mặt và tên của mọi người trong lớp ngay từ ngày đầu tiên.”
Dù không phải nói về mình, Kokage-san lại ưỡn ngực đầy tự hào.
Và cái dáng vẻ tự hào đó cũng khiến những thứ thường bị che giấu dưới dáng đi hơi khom người của cô, đẩy về phía trước và nổi bật lên.
Tôi suýt nữa đã nhìn.
Tôi suýt nữa đã nhìn chằm chằm vào.
Nhưng tôi đã tập trung hết mức, kiểm soát để kéo mắt mình đi trước khi bị bắt gặp.
Tôi nghe nói con gái cực kỳ nhạy cảm với những cái nhìn đáng ghê tởm của con trai.
Nếu một trong hai cô gái xinh đẹp nhất năm nhất nghĩ tôi là kiểu con trai đó, thì cuộc đời học sinh cao trung của tôi sẽ kết thúc.
...Nhìn chằm chằm...
Tôi cảm thấy như Amane-san đang nhìn tôi chằm chằm vì lý do gì đó... nhưng tôi quyết định tin rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi.
Kìm nén sự dao động của tuổi trẻ (nói theo kiểu ẩn dụ), tôi cố gắng hành xử bình thường và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Đó là một tài năng khá thú vị đấy. Giỏi nhớ tên thì chắc hẳn cậu cũng giỏi lịch sử Nhật Bản hay lịch sử thế giới phải không? Đó thực sự là một skill. Tôi thật sự ghen tị đấy.”
—Hoặc là không.
“Ừm, không. Cái đó khác hẳn~♪”
“Môn tệ nhất của Hina-chan là lịch sử mà.”
“Thật á? Nhưng cậu vừa nói cậu giỏi nhớ tên mà?”
“Ý tôi là, nhớ tên bạn cùng lớp là hữu ích. Nhưng nhớ tên những ông già lạ hoắc lạ huơ và chức vụ của họ thì có ích gì đâu? Kiểu, Oda Nobunaga hay Caesar sẽ làm được gì cho tôi chứ?”
Amane-san đưa ra một câu hỏi mà chắc chắn mọi học sinh đều nghĩ đến một lần trong đời.
“Ừm... nếu cậu nhớ chúng, điểm số của cậu sẽ tăng lên, và rồi cậu có thể vào một trường đại học tốt... có thể là vậy?”
Không phải câu trả lời thông minh nhất, nhưng đó là câu duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Tôi là một người nhàm chán mà.
“Thấy chưa, giờ thì cậu đã làm Takumi-kun bối rối với mớ chuyện linh tinh của cậu rồi đấy.”
“Haha~ Nhưng ổn mà, đúng không, Takumin~?”
Amane-san cười vui vẻ.
Đó là một nụ cười khác với nụ cười nhẹ nhàng như hoa lily của Kokage-san—rực rỡ và tỏa sáng, như ánh nắng mặt trời vậy.
...Khoan đã.
“Ta-Takumin? Ủa, cậu gọi tôi à?”
“Đúng rồi! Takumi Nakano = Takumin. Dễ thương mà, phải không?”
“......”
“Có chuyện gì vậy, Takumin? Sao cậu im lặng rồi. Cậu không thích à?”
“Không phải là tôi không thích.”
“Vậy có sao không?”
“Chỉ là... Tôi chưa bao giờ bị cô gái nào gọi bằng biệt danh cả, nên tôi không biết phải phản ứng thế nào. Tôi hơi hoảng loạn.”
“Ahaha, Takumin ngây thơ thật đấy~ Tôi cá là cậu chưa từng có bạn gái đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.”
Khi Amane-san tiến lên với một cỗ máy với năng lượng bùng nổ, tôi đã hoàn toàn bị choáng ngợp.
Nhưng dù vậy, sự thân thiện như một chú cún con của cô ấy cũng không khó chịu—thật ra, nó còn khiến tôi cảm thấy thoải mái một cách lạ lùng.
Chắc chắn đây là sức hút xã hội của cô nàng nữ hoàng lấp lánh dẫn đầu nhóm các cô gái rực rỡ rồi.
“Cái gì—chờ đã, Hina-chan!? Cậu đã bao giờ nghe qua từ ‘tact’ chưa!? Đó không phải thứ mà người ta thường hỏi ai đó đâu!”
Kokage-san lại có vẻ bối rối.
“Cái gì? Đó là chuyện bình thường bạn bè vẫn nói mà!”
“Bạn bè...? Cậu và tôi á?”
“Cậu cứng nhắc quá, Takumin. Gọi tớ là Hina đi. Dù sao thì chúng ta cũng là bạn mà.”
“Gì cơ—”
Mà chẳng cần xác nhận gì, có vẻ như tôi đã được xếp vào hạng “bạn bè” trong tâm trí Amane-san.
Điều đó khiến tôi rất vui... nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy hơi do dự. Liệu có ổn không khi một người như tôi lại làm bạn với một người lấp lánh như cô ấy?
“Và nếu chỉ gọi cậu là Takumin, thì nó hơi mất cân bằng, cậu không nghĩ vậy sao? Bình đẳng giới và tất cả những thứ đó.”
“Ừm, chắc đúng vậy... Vậy, um, Hina.”
“Whoa~♪ Gọi tớ chỉ bằng tên thôi à? Takumin, táo bạo ghê~♪”
“X-Xin lỗi! Cậu bảo gọi cậu là Hina, nên tớ...”
Cái quái gì thế!? Đáng lẽ tôi phải thêm "-san" hay "-chan" hoặc gì đó vào mới phải!
Ý tôi là, tôi đâu phải bạn trai cô ấy hay gì đâu! Kiểu con trai nào lại cứ bỏ qua cách xưng hô như vậy chứ!?
Trời ơi, cái bản năng trai tân kia, bình tĩnh lại nào!
“Không, không sao đâu! Khoan đã—cậu đỏ mặt à, Takumin? Cái đó… dễ thương quá! Cái này không thể... pfft!”
“Đ-Đừng kêu con trai dễ thương chứ!”
Dĩ nhiên tôi sẽ đỏ mặt rồi. Một cô gái xinh đẹp như Hina gọi tôi là “Takumin” như thể là điều hiển nhiên, và tôi gọi cô ấy là “Hina” như thể chúng tôi rất thân nhau?
Chỉ mới một chút trước đây, tôi là một nhân vật phụ vô danh hoàn toàn chỉ tình cờ ở cùng lớp với mấy cô gái lấp lánh này thôi!
“Đừng lo, Nakano-kun. Hina-chan nói ‘hài quá’ không có ý gì đâu. Cô ấy không có chế giễu cậu hay gì đâu.”
“À, tớ hiểu rồi.”
Tôi mỉm cười với Kokage-san, người luôn luôn chu đáo.
“Trời ạ, Mizuki—cách cậu gọi tên cậu ấy có hơi lạnh lùng đấy, cậu không nghĩ vậy sao?”
“Ê, tớ cũng vậy à?”
“Ơ cái phản ứng gì kia~? Lẽ nào cậu không xem Takumin là bạn à~?”
“K-Không phải vậy...”
“Khổ thân Takumin~ Nhưng mà tớ là bạn của cậu, được chứ? Vậy để tớ đổi LINE sau nhé~♪”
“Ể, thật à?”
“Đương nhiên rồi~! Khác với Mizuki, tớ coi cậu là bạn tớ~”
Hina nở một nụ cười rực rỡ, lấp lánh.
“M-Mizuki! Tớ chưa bao giờ nói là chúng ta không phải bạn mà!”
“Vậy thì chúng ta là bạn rồi, đúng không? Vậy thì~ 3, 2, 1—go!”
Và chỉ như vậy, Mizuki hoàn toàn bị cuốn theo đà nói năng không ngừng nghỉ của Hina.
Chà... khả năng nói chuyện của cô gái này là quả là một thứ gì đó khác biệt. Tôi không nghĩ mình có thể đánh bại được.
“U-um... Takumin thì hơi xấu hổ, nên… thay vì thế, liệu có ổn không nếu tớ gọi cậu là ‘Takumi-kun’?”
Mizuki nhìn xuống một lúc, rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi đầy ngại ngùng khi cô ấy đưa ra lời đề nghị.
“Dĩ nhiên rồi... Kokage-san.”
Tôi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn chọn gọi là “Kokage-san,” như mọi khi.
“Kokage-san? Hmm... không phải là cứng nhắc quá à? Gọi cậu ấy là Mizuki đi!”
Nhưng Hina ngay lập tức phản đối.
“Gọi ai đó bằng tên có thật sự bình thường không nhỉ...?”
“Hoàn toàn là bình thường! Ý mà, tớ gọi cậu là Hina mà, đúng không?”
“Ừ, nhưng mà tớ gọi cô ấy là ‘Kokage-san’ suốt từ nãy, nên trong đầu tớ cô ấy đã là Kokage-san rồi.”
“Ừ, đúng rồi, tớ hiểu.”
“Cậu chấp nhận dễ dàng nhỉ.”
“Đó là một ý tưởng cố định, đúng không? Tớ biết mà~”
“Hina-chan. Nó là khái niệm cố định, không phải ý tưởng.”
“...Đó là cái tớ muốn nói mà.”
“Không, đó là cách duy nhất để nói mà. Nhưng nếu vậy, tớ sẽ tiếp tục gọi cậu là ‘Nakano-kun’.”
“Không! Bị từ chối rồi~”
“Ê!? Sao lại vậy, Hina-chan!?”
“Vì sẽ ngại lắm nếu chỉ mình tớ gọi cậu ấy là Takumin! Ahaha~♪”
“Vậy là cậu thật sự ngại à.”
“Ehe~ Chỉ một chút thôi. Tớ chưa bao giờ gọi con trai bằng tên trước đây đâu.”
Dù Hina luôn vui vẻ, năng động, và có vẻ rất hòa đồng, có thể là cô ấy thực sự không có người bạn trai nào cả.
Tôi hơi muốn hỏi xem có lý do gì cho chuyện đó không, nhưng... chúng tôi chỉ mới bắt đầu nói chuyện hôm nay. Hỏi vậy sẽ quá cá nhân.
“Vậy thì quyết định rồi—Takumi-kun và Kokage-san vậy.”
“Ừm, đúng vậy... là Takumi-kun.”
“À... và tớ là Kokage-san.”
Kokage-san và tôi đều cúi đầu chào nhau một cách ngượng ngùng, đầu gật đều.
“Sao các cậu lại đột nhiên bắt đầu giới thiệu bản thân vậy?”
“Ừm, chỉ là cảm thấy như vậy thôi...”
“Ừ, tớ cũng thế...”
“Ahaha! Các cậu trông buồn cười quá đi!”
Hina phá lên cười, ôm bụng khi nhìn cảnh tượng ngượng ngùng của chúng tôi.
“Vậy sao? Mizuki, sao cậu lại mang theo một con mèo vậy? Nó dễ thương ghê~ meow, meow~”
Hina nghiêng người lại gần chú mèo trong tay Mizuki, kêu meow meow nghịch ngợm. Con mèo con, trước đó đã cuộn tròn trong tay cô và không để ý đến những ồn ào xung quanh, bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hina.
“Dù sao, tớ hy vọng chúng ta có thể vào trong. Tớ muốn kể cho cậu nghe tất cả những gì đã xảy ra hôm nay, bao gồm cả chuyện vì sao tụi tớ lại ‘vô tình’ rước thêm nhóc này nữa đấy.”
Thêm nữa, Mizuki chắc hẳn đã mệt mỏi vì phải bế chú mèo nãy giờ qua.
“Okay, đã rõ~”
Khác với lúc cô ấy khóa đầu tôi để ngăn tôi mở cửa, Hina giờ đây đồng ý mà không hề phản kháng một chút nào.
Và rồi—
Sau khi giải quyết xong sự hiểu lầm và chính thức trở thành bạn với Mizuki và Hina—hai mỹ nhân xinh đẹp nhất năm nhất—tôi dẫn họ vào nhà của mình... thực ra là nhà bà tôi.
Khoan đã—Hina cũng vào!? Không chỉ mỗi Mizuki thôi sao!?
Hai cô gái sáng chói nhất năm nhất của lớp chúng tôi... trong nhà tôi!?
Điều này có thật không!?
Cố gắng giữ cho sự hoảng loạn trong lòng mình không bộc lộ ra ngoài, tôi mở khóa cửa và bước vào trong.
“Con về rồi ạ~”
Dĩ nhiên, không ai ở nhà cả, vì tôi sống một mình. Nhưng vì thói quen lâu dài, tôi vẫn tự động nói câu này mỗi khi về nhà.
“Cảm ơn vì đã cho chúng tớ vào.”
“Cảm ơn vì đã tiếp đón hai đứa bọn tớ~”
Mizuki và Hina cũng theo sau với lời chào lịch sự của riêng họ khi bước vào trong.
Khi Hina và tôi chỉ lười biếng chỉnh lại giày dép sau khi đã tháo ra, Mizuki nhanh chóng chuyển chú mèo sang tay còn lại, sắp xếp lại đôi giày của mình ngay ngắn, rồi nhẹ nhàng bế lại chú mèo.
Đó là một cử chỉ nhỏ, tự nhiên—nhưng lại hoàn hảo với cô ấy. Đầy duyên dáng và chu đáo, giống như Mizuki Kokage.
Tôi dẫn cả hai cô gái và chú mèo vào phòng khách.
“Tớ sẽ lấy một vài cái khăn tắm—các cậu cứ ngồi trên ghế sofa và đợi chút nhé?”
“Cảm ơn, Takumin~”
“Ừm, nếu không làm phiền quá, cậu có thể làm ẩm một cái khăn và hâm nóng nó trong lò vi sóng không? Tớ muốn làm ấm cho chú mèo nhỏ này.”
“Cái khăn nóng à? Được rồi.”
Tôi bật điều hòa trong phòng khách, rồi đi vào phòng tắm và chọn ra cái khăn sạch, mềm nhất tôi có.
Đầu tiên, tôi đưa khăn khô cho hai cô gái. Sau đó, làm theo yêu cầu của Mizuki: làm ẩm một cái khăn, vắt thật kỹ, đặt nó lên một đĩa, và cho vào lò vi sóng quay.
Khi khăn đã ấm và có hơi nước, tôi mang cả cái đĩa đến cho Mizuki, người vẫn đang ôm chú mèo.
“Khăn khá nóng đấy, cẩn thận kẻo bị bỏng.”
“Cảm ơn cậu. Ah—nóng, nóng...”
“Cậu ổn chứ?”
“Ừm, tớ hoàn toàn ổn.”
Khi cô ấy nhẹ nhàng lau người chú mèo bằng chiếc khăn ấm—
Meow... purrr, purrr...
Cơ thể của nó thư giãn và bắt đầu kêu lớn tiếng, rõ ràng là đang tận hưởng sự ấm áp.
“Hehe.”
Mizuki mỉm cười dịu dàng khi nhìn chú mèo tan chảy trong sự hạnh phúc.
“Cậu là một người yêu mèo, nhỉ?”
“...W-Well, thực ra thì, đúng vậy.”
Cô ấy trông có chút ngại ngùng khi thừa nhận điều đó.
“Chắc rồi. Ý tớ là, nghĩ đến việc dùng một chiếc khăn ấm để làm ấm cho nó không phải là thứ mà người bình thường nào cũng nghĩ ra đâu.”
Thực ra, cái tốt nhất tôi có thể làm là chỉ lau nó bằng một chiếc khăn bình thường.
“Tớ không thể nuôi thú cưng, nên thay vào đó tớ đọc các blog và trang web về mèo suốt. Tớ đã học được rất nhiều kiến thức ngẫu nhiên từ những thứ đó. Lạ lắm, đúng không? Đọc tất cả mấy thứ đó mặc dù tớ không nuôi mèo…”
Giọng cô ấy dần nhỏ lại khi liếc nhìn tôi một cách ngại ngùng.
Ôi, ánh mắt nhìn lên đó của Mizuki đôi khi... thật sự có thể gây chết người.
Nó quá dễ thương, khiến trái tim tôi lỡ nhịp liên tục.
Cô ấy thật sự là một trong hai cô gái xinh đẹp nhất năm nay... biểu cảm của cô ấy mạnh mẽ tới mức quá sức đối với người như tôi.
Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy bức tường cảm xúc mà cô ấy dựng lên lúc đầu đang từ từ hạ xuống.
Giọng cô ấy đã dịu lại, và quan trọng hơn, cô ấy đã cười suốt không ngừng.
Và thành thật mà nói, tôi cũng bắt đầu cảm thấy như vậy.
“Lạ á? Không đời nào! Cảm ơn cậu, cô nhóc có vẻ đã ấm lên rồi. Kokage-san, cậu là nhất, không, cậu thật tuyệt vời! Hail, Kokage Quá Tuyệt Vời!”
Tôi thậm chí còn buột miệng nói một câu ngớ ngẩn như vậy.
Ngay sau khi nói ra, tôi nghĩ có lẽ mình đã hơi quá đà, nhưng—
“Fufu, Takumi-kun, cậu thật sự khá là hài hước đó♪ Fufu, fufufufu...”
Chắc hẳn là đã chạm vào đúng chỗ vui của Kokage-san, vì cô ấy cười như thể thật sự đang rất vui.
Và nói về mức độ nổi bật, mặc dù Kokage-san rất nổi bật, Hina lại ở một cấp độ hoàn toàn khác.
Khi Hina khóa đầu tôi lúc nãy, cô ấy đã vứt cái ô sang một bên—và nhờ vậy, cô ấy bị ướt khá nhiều.
Vì vậy cái blouse của cô đã trở nên trong suốt.
Chiếc áo màu xanh lá mỏng manh che phủ ngực cô ấy giờ hoàn toàn lộ ra bên dưới.
Và với lớp vải dính vào da vì ướt, dù cô không có vòng một ấn tượng như của Kokage-san, nhưng vòng một của cô ấy vẫn thật sự rất nổi bật. Thậm chí để tệ hơn nữa, nút áo blouse thứ hai của cô đã mở, làm lộ ra phần khe ngực—khe ngực và thêm khe ngực nữa—ngay trước mặt tôi, và khiến tôi chẳng biết nhìn đâu cho phải nữa.
B-B-Bình tĩnh đi nào tôi ơi!
“Hmm, tớ bị ướt khá là nhiều, nên tớ không nghĩ chỉ một chiếc khăn lau là đủ. Này Takumin, cậu có máy sấy tóc không? Nếu có thì cho tớ mượn được chứ?”
“Ừ-Ừm... có. Có một cái trong phòng tắm—để tớ chỉ cho cậu.”
Khoảng khắc nghe thấy cô nói, tôi ngay lập tức kéo mắt mình ra khỏi ngực của cô.
“Takumin, sao cậu lại nhìn đi chỗ khác vậy? Cậu phải nhìn thẳng vào mắt người khác khi họ nói chuyện với cậu chứ. Cậu không học cái đó ở nhà à?”
Vừa nói, Hina vừa cố tình bước ra trước mặt tôi.
Và cô ấy rất gần. Cô ấy đưa mặt lại gần mặt tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi.
K-Khôngg, dừng lại đi! Nếu cậu cứ đến gần như thế ở khoảng cách này, tuổi trẻ của tớ sẽ bùng nổ mất!
“Hina-chan, Hina-chan, áo blouse của cậu trong suốt rồi!”
“Eh? Trong suốt... H-Hawawa!?”
Nhờ Kokage-san chỉ ra, Hina cuối cùng mới nhận ra bản thân đang trong tình trạng gì. Cô ấy vội vàng khoanh tay qua ngực để che đậy lại.
“C-Cậu có nhìn thấy gì không?”
“Tớ không thấy gì cả!”
“Liar—cậu đã thấy rồi. Tớ cá là như vậy.”
“Không, tớ không nhìn thấy! Tớ thực sự không nhìn thấy gì đâu! Tớ có thể không trông giống như vậy, nhưng tớ là một quý ông đấy.”
“Tớ đâu có nói cậu đã thấy cái gì đâu. Vậy chính xác cậu đang làm quý ông cái gì vậy, hmm?”
“Đ-Đó là câu hỏi bẫy à!?”
Thật là không công bằng!
“Cậu thật là đồ biến thái, Takumin! Takumin đồi trụy!”
“Chờ một chút! Tớ thật sự đã cố gắng không nhìn mà! Cậu là người bước ra ngay trước mặt tớ sau khi tớ quay đi mà!?”
Tôi tuyệt vọng giải thích.
“Ahaha♪ Tớ chỉ đùa thôi! Thật sự là vậy đấy, Takumin, cậu thực sự là một chàng trai trong sáng. Trông cũng không tệ chút nào đâu.”
“Ugh... Cậu lại đang trêu tớ lần nữa phải không?”
“Ý tớ là, phản ứng của cậu dễ thương và hợp lứa tuổi lắm. Tớ không thể ngừng cười được, cậu biết đấy~♪”
“Guh...!”
Vậy ra đây là mục đích của tất cả việc này.
W-Well, ý tôi là, tôi cũng không thực sự thích vibe kiểu này lắm, cậu biết không?
“Vậy thì, giờ tớ đã có trò vui với Takumin biến thái rồi, tớ sẽ đi mượn máy sấy tóc.”
“Ừ, ừ. Khi cậu bước ra, đó là cửa ở bên phải—trong phòng tắm có một gương lớn, còn máy sấy tóc thì treo ngay bên cạnh. Cứ dùng thoải mái, cậu sẽ thấy ngay thôi.”
Tôi trả lời,có chút không vui vẻ sau khi bị trêu chọc quá nhiều.
“Okay, cảm ơn! Tớ quay lại ngay!”
Hina vui vẻ trả lời rồi đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng “whirrrrr” của máy sấy tóc bắt đầu hoạt động.
“Xin lỗi vì mọi thứ, Takumin. Hina-chan thường hay như thế, nhưng hôm nay có vẻ cô ấy đặc biệt phấn khích hơn mọi ngày.”
Lúc chỉ còn lại hai đứa, Kokage-san lên tiếng với một giọng xin lỗi.
“Không sao đâu, tớ thật sự cũng đã rất vui mà.”
“Thật á?”
“Ừ. Thực ra, tớ không có nhiều bạn thân ở trường. Nên cũng đã lâu rồi tớ không có những cuộc trò chuyện bình thường như thế này, cười đùa, bị trêu chọc một chút... Thật sự vui lắm.”
Và ý tôi là, thử nghĩ mà xem. Khi bạn đang trò chuyện với hai cô gái xinh đẹp nhất khối—Kokage-san và Hina—chắc chắn sẽ rất vui đó.
“Tớ mừng là vậy.”
Khi chúng tôi đang trò chuyện như vậy, chú mèo con đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Kokage-san từ lúc nào không hay.
Cơ thể của nó đã hoàn toàn mềm nhũn, rõ ràng là đang rất thư giãn.
Dù đang ngủ, nó vẫn tiếp tục kêu—purr, purr—rõ ràng là đang cảm thấy tuyệt vời sau khi được lau bằng chiếc khăn ấm.
“Chắc chắn rồi. Có lẽ việc được lau người bằng khăn ấm đã giúp nó thư giãn, cả cơ thể lẫn tâm hồn.”
“Ngay cả mũi nó cũng phát ra những âm thanh nhỏ nhỏ như đang ngửi ấy. Nó thực sự cảm thấy thoải mái. Nhìn nè, thử nghe kỹ đi.”
Được cô ấy khuyến khích, tôi cúi xuống gần chú mèo, và quả thật, tôi có thể nghe thấy một âm thanh khịt khịt nhỏ nhỏ, giống như tiếng ngáy từ mũi nó.
“Cậu nói đúng. Mũi nó đang phát ra tiếng suu suu.”
Chết tiệt, dễ thương quá đi mất! Biểu cảm Kokage-san đã trở nên hoàn toàn mềm mại và tan chảy từ lâu—cô trông đã hoàn toàn đắm đuối rồi.
“Có lẽ bản năng của nó nói rằng bây giờ đã an toàn rồi chăng?”
“Động vật có bản năng tuyệt vời thật đấy. Như là chúng có thể cảm nhận được động đất hoặc biết được nơi các thành viên trong đàn ở đâu—chờ chút!?”
Nhưng ngay khi chúng tôi đang tận hưởng khoảnh khắc với chú mèo dễ thương, tôi chợt nhận ra một điều.
Chú mèo con đang nằm trong tay Kokage-san. Điều đó có nghĩa là khi tôi nghiêng gần vào, cũng có nghĩa là... mặt tôi gần như đã ở ngay trước ngực Kokage-san.
Ngực cô ấy—vượt xa độ to trung bình của người cùng lứa tuổi—được nâng lên từ cả hai phía bởi cánh tay mà cô ấy đang ôm con mèo, khiến chúng càng trở nên nổi bật hơn bình thường.
Nó to chà bá. Kiểu như Himalaya vậy. Gọi là dãy núi Kokage chắc cũng không sai…
Không thể tin được.
Khi tôi ôm chú mèo con lúc nãy, nơi nó nằm đã cách xa một đoạn ít nhất bằng chiều dài của một chú mèo so với nơi tôi mong đợi.
Giữa chú mèo và Kokage-san là một khoảng không gian mà không một cậu con trai nào có thể chiếm hữu được—một trong những khu vực hấp dẫn chỉ dành riêng cho các cô gái.
Ánh mắt tôi sắp bị hút vào khoảng không gian đó—chờ chút, không! Tập trung nào!
“N-nói đến đó, tớ nghĩ là chúng ta vẫn còn một cái nhà cho mèo trong phòng kho. Bà tớ đã từng dùng nó khi nuôi mèo. Tớ sẽ đi lấy nhanh thôi.”
Tôi đổi chủ đề trong khi khéo léo tạo ra một khoảng cách giữa tôi và ngực Kokage-san.
Cái thứ mềm mại này... không tốt. Ừ, chắc chắn là không tốt. Rất không tốt.
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, tôi bước lên tầng hai—vào phòng nơi chúng tôi cất đồ mùa theo mùa và những thứ không còn dùng đến—và mang cái nhà cho mèo ra.
Tiện thể, tôi cũng ôm luôn cái cột cào móng, bộ khay vệ sinh với một túi cát mèo còn nguyên tem được để chung một chỗ, gom hết thành một túi mang xuống.”
Tất cả chúng vẫn còn trong túi nhựa, vì vậy mọi thứ vẫn còn trong tình trạng tốt.
“Wow, cậu còn nhiều đồ vậy à.”
“Bà tớ nói rằng bà thấy rất khó khăn khi vứt đồ đi vì những kỷ niệm gắn liền với chúng. Tớ đoán những thứ này cũng rất quan trọng với bà.”
“Tớ hiểu. Tớ vẫn con thú bông cũ mà tớ được tặng hồi còn nhỏ. Nó đã sờn và phai màu, nhưng tớ không nỡ vứt nó đi.”
Nói xong, Kokage-san nhẹ nhàng đặt chú mèo vào trong cái ổ.
Con mèo giật mình một chút—
Meow... meow...
Chú mèo phát ra một tiếng kêu ngái ngủ nhỏ, rồi cuộn mình vào trong chiếc chăn và tiếp tục lịm đi vào giấc mơ.
“Tớ hơi lo là nó sẽ không thích ngôi nhà mới của mình, nhưng có vẻ nó cứng cáp hơn trông vẻ ngoài...”
“Chú mèo này có vẻ mạnh dạn đấy nhỉ... À, đúng rồi, chúng ta vẫn chưa đặt tên cho nó phải không?”
“Giờ cậu nhắc mới nhớ, đúng thật là chưa đặt. Gọi nó là ‘nhóc’ hay ‘mèo con’ có vẻ hơi ngượng thật. Cậu có ý tưởng nào không, Kokage-san?”
“Hmm, để xem nào—”
“Để tới! Tớ chọn tên Kuro! Vì nó màu đen mà!”
Ngay lúc đó Hina trở lại, nhờ máy sấy mà tóc và đồng phục của cô đã khô hoàn toàn.
Mái tóc ẩm ướt và rũ rượi trước đây giờ đã bồng bềnh trở lại.
Đứng ở đây với vẻ đẹp đã được khôi phục hoàn hảo là một người đẹp lộng lẫy không tỳ vết.
Vẫn đầy hứng khởi, Hina ngồi phịch xuống chiếc gối đệm với một tiếng bịch lớn.
Khi cô làm vậy, chiếc váy ngắn khẽ bay lên—và mắt tôi theo phản xạ nhìn theo chuyển động đó.
Không quá dày, cũng không quá mỏng.
Một cặp đùi săn chắc và đẹp đẽ lộ ra qua những nếp gấp thay đổi của chiếc váy.
Nó là phản xạ tự nhiên lúc đấy—một phần của bản năng trong mọi thằng con trai—vậy nên, làm ơn, thông cảm cho tôi đi mà.
Khi chiếc váy ngắn bay lên ngay trước mắt bạn, thì bất cứ chàng trai nào cũng sẽ phải nhìn thôi.
Không phải tôi là một kẻ biến thái hay gì đâu—thật sự đấy?.
“Hina-chan, nếu cậu thả người xuống như thế thì váy của cậu sẽ ngắn đến mức lộ hàng đấy!”
Kokage-san nhanh chóng cảnh báo, khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng Hina chỉ nhún vai và thản nhiên như không có gì xảy ra.
“Eh? Tớ đang mặc quần bảo hộ nên dù có thấy thì cũng không sao đâu. Thấy không? Nhìn nè.”
Và rồi—thật không thể tin nổi—Hina thực sự đã kéo gấu váy lên.
Quần lót của cô có dạng như một chiếc quần short đen lộ ra rõ ràng.
“Đâu phải là lúc để nói câu ‘nhìn nè’ đâu Hina-chan!?”
Khuôn mặt của Kokage-san trở nên đỏ hơn khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Tớ đã nói rồi mà, chúng là quần bảo hộ mà! Nhìn nè, nhìn nèeee~”
Nhưng Hina lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự hoảng loạn của Kokage-san.
Cô nâng vạt váy ngắn lên và cố ý làm cho nó bay phấp phới.
“Cậu không được để lộ như thế! quần bảo hộ là để người ta thấy nếu chúng vô tình lộ ra, chứ không phải là để lộ ra một cách cố ý đâu!”
“Eh, có gì khác nhau đâu? Tớ nghĩ nó cũng giống như đồ bơi mà thôi, đúng không? Đúng không, Takumin? Cậu cũng nghĩ vậy phải không?”
Hina chuyển ánh nhìn về phía tôi.
K-Khoan đã, cái gì vậy trời!? Cô ấy đang kéo tôi vào chuyện này à!?
“Đồ bơi và quàn bảo hộ không giống nhau, đúng không Takumi-kun?”
“Thôi nào, chúng rõ ràng giống nhau mà! Đúng không, Takumiiiin♪”
Giờ cả Hina và Kokage-san đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Uhh…”
“Takumi-kun?” “Takumiiiin?”
Tất nhiên, câu trả lời đúng sách giáo khoa sẽ là đứng về phía Kokage-san.
Có lẽ Hina thực sự không vấn đề gì khi quần của cô ấy bị người khác nhìn thấy, nhưng thật sự — với tôi (và có lẽ là phần lớn các chàng trai), chúng chỉ giống như quần lót thông thường.
Không để ý sẽ là nói xạo. Thật lòng, tôi chỉ có thể nghĩ: Wow, quần lót đen á? Nó thật nóng bỏng!
Tôi không thể phủ nhận rằng con trai chỉ là những sinh vật đáng thương như thế.
Đáng buồn thay, tôi cũng chỉ là một trong những sinh vật đáng thương đó.
Nhưng mà dù sao đi nữa — nếu tôi đứng về phía Kokage-san quá rõ ràng, chẳng phải tôi đang thừa nhận mình đã nhìn thấy cái quần bảo hộ của Hina theo cách không trong sáng sao?
Điều đó sẽ là thảm họa.
Tôi không muốn trông giống như một gã biến thái chỉ chăm chăm vào đồ lót của các cô gái.
Nhưng nếu tôi đứng về phía Hina, Kokage-san có thể sẽ nghĩ tôi không có chút ý thức nào về phép tắc.
Giống như tôi là một trong những gã kiểu “Kệ tôi, tôi nhìn gì tôi muốn, có vấn đề gì không?” Những kẻ dê xồm.
Tôi vắt óc suy nghĩ cho một câu trả lời và cuối cùng nghĩ ra:
“Vén váy của mình lên như vậy… có lẽ hơi thiếu lịch sự nhỉ?”
Không đứng về bên nào cũng không gây rắc rối cho bản thân. Một câu trả lời quá tinh tế.
Ý tưởng hay đấy, làm tốt lắm, tôi!
“Hmm~ Có lẽ là vậy.”
“Đúng không?”
“À, nó không hẳn là vấn đề với tớ đâu. Cũng đâu phải là tớ thường xuyên đi khoe khoang hay gì đó.”
“Nếu tớ nhớ không nhầm, cậu vừa làm y hệt điều đó ngay lúc nãy…”
Hina Amane, cô đang nói gì vậy?
“Đó là dịch vụ đặc biệt dành riêng cho Takumin mà thôii! Đừng lo, tôi không làm vậy với mấy gã khác đâu, nên cậu an tâm nhé, Takumin~♪”
Hina tạo hình con cáo bằng tay phải đặt cạnh mặt và nháy mắt. Quá dễ thương. Dễ thương đến mức nguy hiểm.
“Không, tớ không cần kiểu dịch vụ đó đâu. Và tớ không có, lo lắng hay gì đâu!”
Làm ơn dừng lại đi.
Đừng để cái “tôi” bên trong tôi lại bắt đầu la hét, Đừng giả vờ ngầu lòi trước mặt một cô gái xinh đẹp bằng cách nói những điều mà mày không thực sự nghĩ chứ!
“Thật á? Vì cậu trông rất hạnh phúc đấy, cậu biết không? Cả mặt cậu đều sáng bừng lên. Tớ đang theo dõi phản ứng của cậu đây~ Vậy nên… hãy thừa nhận đi nào, tớ sẽ không tức giận đâu~♪.”
“À… Ừm, tớ xin lỗi.”
Cô nói tôi không thể chối cãi được, và tôi cũng không muốn đào hố sâu hơn nữa, nên tôi chỉ biết xin lỗi rồi im lặng.
“À, mà, chúng ta đang đặt tên cho con mèo phải không? Như tớ đã nói trước đây—sao không gọi nó là Kuro nhỉ? Nó màu đen, vậy gọi là Kuro. Nghe không tệ đúng không?”
Khác với tôi vẫn còn đang đỏ mặt vì ngượng, Hina thay đổi chủ đề một cách bình thản, rõ ràng là không quá để tâm đến chuyện vừa nãy.
“Hmm. Cảm giác nó có hơi đơn giản quá nhỉ? Còn cậu thì sao, Kokage-san? Cậu có ý tưởng nào không?”
“Để xem nào… Có thể là Kuroto? Xin lỗi, có lẽ cái này vẫn hơi đơn giản.”
“Tớ thích nó đấy. Vậy thì ta gọi nó là Kuroto nhé.”
Tôi đã chọn theo ý tưởng của Kokage-san ngay lập tức.
“Takumin! Cậu thật xấu tính! Kuro nghe cũng không tệ mà!”
Hina, mặt mày khó chịu vì ý tưởng của bản thân bị từ chối, cô túm lấy cả hai vai tôi và nghiêng người sát lại gần.
Mặt cô ấy sát rạt mặt tôi, đến mức gần như là sắp hôn nhau.
Đôi mắt to tròn, đầy cảm xúc, mũi của cô hoàn hảo như người mẫu, đôi môi căng mọng và bóng loáng, tất cả đều toát ra vẻ quyến rũ. Kiểu tóc bob thời trang và mềm mại càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô.
Ngay cả khi đang làm mặt giận, cô ấy vẫn đáng yêu hơn phần lớn các idol. Có cô ở gần như vậy khiến tim tôi đập loạn xạ lên.
Hơn nữa, cô ấy còn có mùi thơm rất ngọt ngào—nhưng đó không phải vấn đề!
“Uhm, cậu có chắc là ổn khi quyết định nhanh thế chứ? Tớ chỉ nói thế thôi...”
Khác với Hina, Kokage-san có vẻ hơi bối rối.
Vậy là tôi giải thích cho cả hai nghe.
“Chuyện là, bà tớ trước đây có nuôi một con mèo đen tên Kuro rồi. Nếu tớ đặt tên cho con mèo này là Kuro, nó sẽ trùng với con mèo trong đầu tớ.”
“Ah, hiểu rồi. Thế thì hợp lý rồi. Đặt tên một con mèo khác Kuro thực sự không ổn. Phải tôn trọng cá tính của chúng chứ nhỉ!”
Hina gật đầu ngay lập tức, rõ ràng là cô đã bị thuyết phục bởi lý lẽ của tôi và buông vai tôi ra. Khuôn mặt xinh đẹp của cô lại trở về bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Cô là kiểu người thẳng thắn bày tỏ ý kiến, nhưng không phải kiểu người bảo thủ, kiên quyết giữ lấy quan điểm của mình. Giống như lúc trước, cô ấy dễ dàng chấp nhận mọi chuyện.
Và cô cũng luôn đưa ra những chủ đề mới, vì vậy cuộc trò chuyện không bao giờ ngừng lại.
Vì vậy, đối với tôi, Hina thật dễ để nói chuyện.
Ừm, ngoại trừ khi cô ấy trêu tôi theo cách hơi khiếm nhã. Không phải là tôi không thích phần đó... Ý là, tôi không nói là nó không vui, nhưng... bạn biết đấy.
“Và về Kuroto — vì tên này nghe giống như là một đứa con hoặc người kế thừa của Kuro, nó có cảm giác thật hoàn hảo. Giống như một phiên bản hiện đại mang phong cách thời đại Reiwa.”
“Vậy là mình chốt tên là Kuroto đúng không?”
“Yup. Rất vui được gặp em, Kuroto-chan.”
“Rất mong được ở cùng em, Kuroto.”
Và thế là, cái tên của chú mèo đen đã trở thành Kuroto.
Hiển nhiên, Kuroto không phản ứng gì—nhóc ấy đã ngủ say sưa trong ổ rồi.
Với mũi thở ra những tiếng “suu suu” và cái họng rung lên trong tiếng rừ rừ, cậu nhóc ngủ với dáng vẻ yên bình và hạnh phúc nhất.
Chỉ có đôi tai khẽ giật giật đáp lại.
Hoàn hảo. Coi như đó là là cách nhóc ấy đồng ý.
“Tai của Kuroto giật giật nè!”
“Chắc là em ấy nghe thấy chúng ta chứ?”
“Ai biết được?”
“Ôi trời, cái mặt đang ngủ này thật là dễ thương quá đii!”
“Đúng không!?”
“Thật đấy.”
“Xem nào, đây có phải là chỗ yêu thích của em không? Hm? Ngay đây~?”
Hina gãi sau tai của Kuroto và dưới cằm của nhóc ấy bằng ngón tay trong khi nó vẫn đang ngủ trong ổ.
“Sau tai là một chỗ yêu thích của mèo đấy.”
“Whoa, tiếng rừ rừ của nó lại to hơn rồi nè.”
Kuroto chỉ đang ngủ, nhưng nhóc ấy dễ thương đến nỗi cả ba đứa đều mê mẩn hoàn toàn.
Chúng tôi đã dành một chút thời gian để tận hưởng sự dễ thương của Kuroto.
—Được rồi. Quần áo của cô ấy đã khô, chúng tôi đã chọn tên cho mèo con rồi...
“Được rồi, để tớ giải thích nhanh—về chuyện đã xảy ra là như thế này...”
Cuối cùng, tôi đã kể cho Hina về cách mà Kokage-san và mèo con lần đầu gặp nhau ở công viên.
“Hiểu rồi, hiểu rồi. Takumin, cậu thật tốt bụng! Cậu nhận một Hina-chan Point♪!”
“Hina-chan Point? Và nếu tớ thu thập thì sẽ có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đánh giá của tớ sẽ tăng lên~”
“Tớ hiểu rồi.”
Vậy có thể nói… nó vô nghĩa.
Dù điểm đánh giá của tôi có tăng lên, tôi vẫn chỉ là Nhân vật nền A. Không có vũ trụ nào nơi mà một chàng trai như tôi lại có thể rơi vào một mối quan hệ đặc biệt với một trong hai cô nàng đẹp nhất lớp được.
Tôi không mơ tưởng đến việc điều đó có thể xảy ra.
“Và ai là người đã tặng Takumi-kun tốt bụng vào một cái khóa đầu vậy nhỉ? Hina-chan?”
“Ehehe, xin nhỗi~♪ Tớ chỉ hơi quá khích một chút khi cố gắng bảo vệ Mizuki khỏi một tên biến thái~ Nó đau lắm, phải không? Tớ thực sự xin lỗi nhé, Takumi~”
“Hina-chan, cậu thật sự không thật sự xin lỗi, đúng không?”
“Tớ có mà~! Gần như là một nửa con người tớ được tạo nên từ sự tự kiểm điểm ấy biết không~ Trong lòng tớ lúc nào cũng họp nội tâm để tự nhìn lại bản thân đó~"
“Khoan, đó không phải chuyện tốt đâu... Nghĩa là cậu luôn làm những việc cần phải tự nhìn lại á?”
“Hina-chan, cậu bị thầy kỷ luật la suốt mà.”
“Đó đâu phải là lỗi của tớ đâu~”
“Cậu đang cố tránh né chứ gì…”
Tôi thở hắt ra một tiếng đầy bất lực, nhưng bất ngờ thay, Hina đáp lại bằng giọng có phần nghiêm túc.
“Kiểu, họ lúc nào cũng càm ràm chuyện đồng phục lôi thôi hay váy ngắn quá—mấy chuyện đó thì sao chứ? Tớ chỉ đang cố mặc sao cho dễ thương thôi mà. Họ lúc nào cũng nói kiểu ‘Cá tính rất quan trọng’ này nọ, xong lại quay sang gò bó người ta. Tớ vẫn tuân theo quy định mà, thậm chí còn mặc cả quần bảo hộ luôn đấy!”
“Cậu ấy nói đúng đấy. Thầy hiệu trưởng cũng đã nói trong lễ nhập học rồi mà—‘Hãy trân trọng cá tính riêng của nhau’. Tớ ủng hộ cậu.”
Với tôi thì, một chiếc váy hơi ngắn một chút vẫn nằm trong giới hạn cho phép của “cá tính”.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất lại là việc Hina thực sự rất hiểu rõ các quy tắc, dù vẫn giữ được phong cách riêng của mình.
Cô ấy luôn mang lại cảm giác như một người sống tùy hứng, nhưng thật ra, Hina sống có chủ đích hơn tôi nhiều—người lúc nào cũng chỉ biết để mặc cuộc đời trôi đến đâu hay đến đó.
Cô ấy thật chững chạc. Thật ngầu. Tận sâu trong lòng, tôi thật sự ngưỡng mộ cách sống của Hina.
Ước gì mình cũng có thể sống giống như cô ấy…
“Đúng hông, đúng hông? Mà nè, Takumin~ cậu có thích con gái mặc váy hơi ngắn chút xíu không~?”
“C-cậu thôi hỏi mấy kiểu câu không ai trả lời nổi như thế được không!?”
Tôi rút lại suy nghĩ! Hina rõ ràng chỉ đang tùy hứng nói thôi mà!
Tôi đúng là hâm khi lại suy diễn quá mức mọi thứ!
“Ehehe, xin nhỗi mà~ Tại vì phản ứng của Takumin đáng yêu quá nên tớ không nhịn được mà trêu thôi~”
“Cậu rõ ràng đang đùa giỡn với mình mà…”
Nhưng lạ thay, tôi chẳng thấy khó chịu chút nào cả.
Trong cách Hina cư xử, không hề có chút ác ý nào. Tôi cảm nhận rõ ràng rằng cô ấy chỉ đơn thuần muốn thân thiết với tôi—chứ không phải để trêu chọc hay coi thường gì cả.
“Mấy chàng trai như Takumin hiếm lắm á, biết không? Kiểu này nhìn vô lại thấy dễ chịu nữa.”
“Ý tớ là, chắc cũng đâu thiếu những người như tớ đâu nhỉ? Tụi tớ chắc là chiếm số đông ấy chứ.”
“Không đâu. Takumin là hàng hiếm lắm đó.”
“Thật á...?”
Có lẽ những cô gái lấp lánh như cô ấy thì thường chẳng chơi với mấy chàng ‘mob’ vụng về khi nói chuyện với con gái đâu.
“Vậy... cuối cùng thì cậu thích kiểu nào hơn?”
“Câu chuyện này vẫn chưa dừng à!?”
“Váy ngắn như tớ nè? Hay kiểu dài như của Mizuki? Cậu chọn cái nào, hửmm~?”
“Uhh…”
Thôi nào, coi cách cô ấy hỏi kìa! Nghe như đang bắt tôi chọn giữa hai người bọn họ vậy đó!
Tôi liếc nhìn Kokage-san. Cô ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc đến kỳ lạ.
Khoan đã, câu hỏi này... nghiêm túc đến thế à!?
“Ba, hai, một, trả lời~!”
Hina đưa một chiếc mic trong tưởng tượng về phía miệng tôi.
“Ư-ưhm... tớ đoán là độ dài bình thường?”
“Bzzzzt! Câu trả lời nửa vời là bị loại nha. Hãy thành thật đi nào~”
“Mgh…”
“Thôi mà, thôi nào~ Thú nhận đi Takumin. Cậu thích váy ngắn hơn, đúng không~?”
“À—ừm, tớ… tớ…”
“Ổn mà, ổn mà! Chỉ giữa bọn mình thôi, tớ hứa đấy. Nhìn tớ vậy thôi chứ tớ giữ bí mật giỏi lắm á! Mizuki cũng vậy nữa. Nên cứ nói đi nào~”
“Ư-ưhh…”
“Này Hina-chan, đừng dồn ép cậu ấy dữ vậy chứ”
Đúng lúc tôi đang lắp bắp chẳng biết phải trả lời thế nào—vì tất nhiên là tôi thích váy ngắn rồi, nhưng tôi chẳng thể thốt ra điều đó mà không nghe như một tên biến thái cả—thì Kokage-san đã ra tay cứu nguy.
Cô ấy thật sự rất tốt bụng.
Nếu Hina là một tiểu ác ma lém lỉnh, thì Kokage-san chính là thiên thần của lòng bao dung.
Thế nhưng, Hina lại nhìn chằm chằm vào Kokage-san một lúc, rồi khẽ nói:
“Mizuki, hửm…”
“Gi-gì?”
“Trông cậu rất thoải mái bên Takumin ấy, mà còn kiểu như đứng về phe cậu ấy cả ngày nay luôn rồi, đúng không?”
“Không hề! Thiệt đó!”
“Hmm, cậu chắc chứ~?”
“Tớ—tớ chắc! Thôi mà, Hina-chan!”
“Hmm~?”
“Gì-gì chứ!?”
“Thì đấy. Takumin hoàn toàn đúng gu cậu mà, đúng không?”
“T-tại sao tự nhiên lại bàn mấy chuyện này chứ!?”
Kokage-san quýnh quáng vung tay sang trái rồi sang phải đầy hoảng loạn.
Cái cách mà cô ấy phủ nhận toàn bộ mọi thứ… có chút gì đó khiến tim tôi nhói lên.
Dĩ nhiên là tôi biết rõ rằng làm gì có chuyện một đứa như tôi lại có cửa với những cô gái xinh đẹp như họ chứ.
Nhưng… vẫn đau chứ. Con trai tụi tôi là thế đấy. Những sinh vật đáng thương, nhỏ bé và yếu đuối.
“Nhưng Mizuki này, chẳng phải hồi trước cậu có nói là cậu thích những người dịu dàng, kiểu như sẽ giúp đỡ một bé mèo hoang sao?”
“Ahaha, thôi nào, cụ thể quá rồi đó—”
Tôi cứ tưởng Hina lại nói linh tinh như mọi khi, nên đã cười trừ cho qua chuyện. Nhưng—
“À-thì, tớ có thể đã nói thế thật, nhưng ý tớ không phải vậy mà!”
Mặt Kokage-san đỏ bừng như trái cà chua.
“Ồ, vậy là cậu thật sự có nói ha.”
Trời ạ, cụ thể đến đáng sợ luôn ấy. Tôi bắt đầu thấy lạnh sống lưng. Định mệnh đúng là biết đùa theo kiểu gây chết người mà.
“Vậy có nghĩa là—người đó chắc chắn phải là Takumin rồi, phải không?”
“K-không phải thế mà!”
“Ể~? Cậu chắc chứ? Tớ thấy hai người hợp nhau mà. Cậu lúc nào cũng ngại nói chuyện với con trai, vậy mà với cậu ấy thì lại hoàn toàn ổn. Sao không thử một lần xem? Hẹn hò có mất phí đâu~”
“Tớ không có nghĩ đến mấy chuyện đó luôn ấy!”
Kokage-san hét lên đáp lại, mặt cô đỏ bừng, rồi bất ngờ quay sang nhìn tôi. Sự hối hận hiện rõ trong ánh mắt cô ấy.
Biết rõ Kokage-san là một người tốt bụng, tôi chắc chắn cô ấy cảm thấy rất có lỗi vì lỡ nói điều gì đó có thể khiến tôi tổn thương.
“Haha… Ý tớ là, hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn mình nói chuyện mà. Cậu thấy vậy hơi vội quá không?”
Tất nhiên—khi Kokage-san nói cô thích “một người tốt bụng đến mức giúp đỡ cả một bé mèo hoang,” tôi chắc chắn trong đầu cô ấy còn kèm thêm những điều kiện ngầm như “đẹp trai” hay “cao ráo”—mà không cái nào trong đó áp dụng được với tôi cả.
Ý tôi là, tôi cũng thích những cô gái dễ thương. Tất nhiên ngoại hình không phải là tất cả. Nhưng chính vì vậy, tôi hoàn toàn hiểu vì sao con gái lại xem ngoại hình hay chiều cao là yếu tố quan trọng khi chọn người mình thích.
Một nhân vật nền như tôi ư? Tôi thậm chí chưa từng dám mơ sẽ lọt được vào mắt xanh của Kokage-san. Cũng vì thế mà tôi đã cố tỏ ra như thể điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến mình cả—nhưng mà…
“À… ừm…”
Vì lý do gì đó, Kokage-san bỗng cúi xuống, ánh mắt cô xuất hiện nét buồn bã.
Khoan đã, gì vậy? Mình lỡ nói gì sai à…?
Lườmm…
Rồi còn Hina nữa, cô ấy cứ lặng lẽ quan sát Kokage-san như đang nghiên cứu một sinh vật hiếm gặp hay gì vậy.
“H-Hina-chan, có chuyện gì vậy…?”
“Không có gì~”
Việc Hina bỗng dưng im bặt khiến bầu không khí giữa ba đứa trở nên ngột ngạt thấy rõ.
“À, mà Hina-chan này… cậu không định chụp ảnh của Kuroto sao?”
Nhờ lời gợi ý của Kokage-san, sự yên lặng cuối cùng cũng được phá vỡ.
“À đúng rồi! Nè Takumin, tớ chụp ảnh Kuroto được không? Cả video nữa nhé?”
Ngay lập tức, không khí thay đổi 180 độ—Hina trở lại với hình ảnh hoạt bát thường ngày như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khả năng đổi mood của cậu ấy thật sự đỉnh. Hina nhanh chóng rút điện thoại từ túi áo đồng phục ra, ánh mắt háo hức mong chờ.
Không ngờ điện thoại cô ấy lại dùng ốp trơn đơn giản thế. Hoàn toàn trái với tưởng tượng của tôi.
“Ahaha, cậu không cần phải xin phép đâu. Cứ chụp thoải mái nha.”
Nếu là Hina—một trong hai cô nàng năm nhất nổi bật nhất trường—mà chụp ảnh nhóc ấy, tôi dám chắc luôn kể cả Kuroto cũng sẽ thích mê cho xem.
“V-vậy… tớ cũng sẽ chụp vài tấm…”
Kokage-san cũng rút điện thoại ra, ánh mắt sáng lên chẳng kém.
Cả hai bắt đầu bấm máy liên tục, chụp hết tấm này đến tấm khác của Kuroto, đang nằm gọn trong ngôi nhà mèo của mình, rúc vào chăn và lim dim kêu gừ gừ đầy mãn nguyện.
Cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ vừa nãy hoàn toàn biến mất, như chưa từng tồn tại. Họ lại trở về với phiên bản lấp lánh thường ngày. Suy cho cùng, tâm trạng ủ rũ cũng chẳng hợp chút nào với những cô gái như họ.
“Nhìn này Mizuki, góc chụp này đẹp dữ luôn á!”
“W-wow, em ấy dễ thương quá trời luôn~♪!”
“Đúng không!? Em ấy đáng yêu quá mức luôn đó~♪!”
Hai người cứ mải mê chỉnh góc chụp, khoảng cách, thậm chí còn selfie cùng Kuroto nữa. Nhìn họ trông vui ơi là vui.
Không chỉ có Hina—Kokage-san cũng hoàn toàn đắm chìm trong sự phấn khích.
Nhìn hai người họ cười nói rạng rỡ thế kia, tự dưng tôi lại nghĩ—nếu cứ ở gần những cô gái như thế này lâu dài, biết đâu tôi cũng sẽ trở lên nổi bật một chút thì sao. Nghe ngớ ngẩn nhỉ, tôi biết mà.
Trong lúc đang ngơ ngác đứng nhìn họ mải mê với buổi chụp hình mini thì—
“Nè nè, chụp một tấm cả nhóm để kết thúc nào! Takumin, lại đây đi~ Cùng chụp chung một tấm cho vui nhé~♪”
Hina nói với giọng cười tươi rói.
“C-cả tớ nữa á?”
“Hôm nay là ngày đặc biệt của Kuroto mà—ngày ‘chào mừng về nhà’ đó! Nhất định phải có một tấm đủ mặt mọi người để làm kỷ niệm chứ!”
“À, ừm, cũng đúng ha.”
“Thế nên đừng có đứng ngẩn người ra đó nữa~ Lại đây nào~♪”
“Ơ-ờm, được rồi…”
Được gọi tên, tôi bước lại đứng cạnh Hina.
“Takumin, cậu bế Kuroto đứng giữa nhé. Dù gì cậu cũng là ‘ba’ chính thức của bé mà~♪”
“Xin lỗi nhé, Kuroto, cho mượn nhóc một tí nhé.”
Tôi nhẹ nhàng bế Kuroto lên khỏi ổ. Cậu nhóc mở hé một mắt, như muốn nói ‘lại gì nữa đây?’, rồi lại rúc vào lòng tôi ngủ tiếp.
Chắc là đã mệt lắm rồi. Cuộc sống của nhóc ấy trước khi gặp được tụi tôi chắc chẳng dễ dàng gì.
Và rồi—Hina nhẹ nhàng tựa hẳn vào cánh tay phải của tôi.
Tay trái của cô khẽ ôm lấy eo tôi, và cả hai vô thức đứng sát bên nhau y như một đôi chim cu đang tạo dáng chụp ảnh.
Khoan—cái gì vậy!? Mềm quá… vòng eo của cô ấy… đường cong của cô ấy… đây là… đây là…!!!
“N-Nè…”
“Hửm~? Có chuyện gì thế~?”
Giọng cô ấy vang lên ngay sát bên tai tôi.
Híiiiii!
Hơi thở phả nhẹ bên tai khiến cả người tôi nổi da gà, như có một luồng điện chạy dọc khắp sống lưng.
Tôi suýt nữa thì đã bật ra một âm thanh chẳng ngầu chút nào—nhưng may là kìm lại được. Tốt lắm tôi ơi!
“C-cậu không nghĩ là… đứng thế này có hơi bị sát quá à?”
“Nếu tớ không sát lại, mặt tớ sẽ bị cắt khỏi khung hình mất.”
“Thì… ừm… nhưng mà…”
Tôi bị dập tắt ngay tức khắc.
“Mizuki, nhanh lên nào~”
“T-Tớ nữa á?”
“Bọn mình chụp chung mà, nhớ không? Nói gì lạ thế~ Mau lại đây đi~ Nhanh lên nào~”
“O-okay…”
Kokage-san lặng lẽ bước tới bên trái tôi—và rồi nhẹ nhàng tựa vai vào cánh tay tôi.
Có lẽ vì đứng sát một đứa con trai khiến cô ngượng ngùng nên khuôn mặt của cô đỏ ửng cả lên.
Nhưng nếu cô chịu đứng gần đến mức này để chụp ảnh, thì biết đâu… cô ấy thật sự xem tôi là bạn thì sao? Nghĩ vậy tự dưng lại thấy vui vui.
…Mặc dù, cũng có thể là do người bạn thân nhất Hina của cô ép quá nên mới chịu đứng gần vậy thôi.
“Mizuki—cậu sắp đứng ngoài khung hình rồi kìa. Nhích vào thêm tí nữa đi~”
“R-rồi.”
Kokage-san lại rụt rè tựa vai sát vào tôi thêm chút nữa.
Hai quả núi mềm mại, phập phồng ấy áp nhẹ vào khuỷu tay tôi tạo cảm giác mềm xốp như gối bông.
“—?!?”
Bên phải là vòng tay vững chắc của Hina.
Bên trái là cái chạm nhẹ dịu dàng của Kokage-san.
Hai tay là hai đóa hoa rực rỡ. Dù cố lờ đi đến mức nào, những đường cong mềm mại hai bên vẫn không ngừng thu hút sự chú ý của tôi.
Trời ơi! Bình tĩnh lại nào tôi ơi, tuổi trẻ của tôi ơi!!
Tôi đã chiến đấu bằng toàn bộ lý trí, chống lại tiếng thì thầm đầy dục vọng của bản năng đang dụ dỗ: Chỉ cần mà chỉ hơi nghiêng cùi chỏ về phía đó một chút thôi thì, ehe~...
Không! Hai người họ—Hina và Kokage-san—đã chọn chơi cùng một đứa nhân vật nền như tôi, thì tôi tuyệt đối không được phép có chút suy nghĩ bậy bạ nào cả. Chỉ riêng quyết tâm đó thôi cũng đủ để giữ tôi đứng vững.
Dù có là nhân vật nền đi nữa… thì cũng có lòng tự trọng riêng chứ! Và đây chính là trận chiến quan trọng nhất đời tôi.
Sau cuộc chiến căng thẳng, lý trí của tôi đã chiến thắng. Cậu làm tốt lắm, Lý trí ơi. Tôi tự hào về cậu đấy.
“Ừ ừ, đúng rồi đó! Takumin, cậu thử rút cằm vào một chút xem~”
“Rút cằm? Mà để làm gì chứ?”
“Chắc sẽ khiến cậu trông sắc nét hơn, ăn ảnh hơn đó~ Mà còn nữa—”
Làm theo từng chỉ dẫn tạo dáng tỉ mỉ của Hina, tôi điều chỉnh tư thế rồi chụp một loạt ảnh cùng hai người họ.
Vừa xấu hổ, vừa nhột nhột, vừa ấm áp lại vừa mềm mại—nhưng trên hết là, thực sự rất vui.
Nếu phải gói gọn tất cả lại chỉ trong một câu, thì đó hẳn là: một khoảnh khắc hạnh phúc đến không ngờ.
Nhưng dù có vui đến mấy, thì cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt.
“Chúng ta chụp được nhiều ảnh rồi ha. Chắc đến lúc phải về thôi, cũng đã trễ rồi đó.”
“Ui, đúng là trễ thật rồi ha. Xin lỗi nha, Takumi-kun—tụi mình ở đây hơi lâu quá rồi.”
“Không sao đâu. Tớ sống một mình mà, cũng đâu có đi làm thêm. Rảnh lắm”
Một khi tiễn hai người họ về, thì khoảnh khắc hạnh phúc này cũng sẽ kết thúc.
Tôi sẽ lại quay về những tháng ngày học sinh yên bình thường lệ, sống như một nhân vật quần chúng—dù giờ tôi đã có Kuroto, một thành viên mới của gia đình.
Thật lòng mà nói, xác suất để chuyện như thế này xảy ra lần nữa—được kẹp giữa hai cô gái nổi bật nhất khối như Hina và Kokage-san—gần như là con số không tròn trĩnh.
Nhưng khoảng thời gian đó, với tôi, thật sự rất ý nghĩa.
Và khi thời khắc chia tay dần đến gần, trong lòng tôi bỗng cảm thấy tiếc nuối... dù chỉ một chút thôi.
“À đúng rồi—Takumin, cậu dùng LINE đúng không? Cho tớ ID đi! Tớ gửi mấy tấm hình hôm nay cho.”
“Ơ, cậu chắc chứ? Ý tớ là... trao đổi LINE với tớ ấy à…”
“Dĩ nhiên rồi. Tụi mình là bạn mà, sao lại không được chứ! Nè, Mizuki và tớ sẽ mở mã QR lên—cậu quét được chứ?”
“À, ừm. Được thôi.”
“Ừm... tớ nữa nhé?”
“Lập nhóm chat ba người luôn đi! Như vậy tụi mình có thể cập nhật thông tin về Kuroto và lên kế hoạch mấy chuyện sau này nữa. Nào nào, Mizuki—mau mau bật mã QR lên nào~”
“Ư-ừm, được...”
Tôi rút điện thoại ra và mở ứng dụng lên, tim đập thình thịch vì hồi hộp.
Tất nhiên là tôi căng thẳng rồi. Sắp sửa kết bạn LINE với Hina và Kokage-san kia mà!
Hơn nữa, bọn tôi còn đang lập hẳn một nhóm chat chung.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh mấy tên học sinh hot boy nổi tiếng hay tán gái ở trường, chắc chắn bọn họ sẽ thốt ra câu kiểu như:
“Dạo gần đây anh đang có hứng thú sưu tầm bạn LINE đó. Nè nè, Amane-san, Kokage-san, tụi mình trao đổi LINE nhé? Nếu có chuyện gì cần tâm sự thì anh lúc nào cũng sẵn sàng lắng nghe. Anh giỏi khoản giúp mấy em khóa dưới giải quyết rắc rối tình cảm lắm đó~”
Từng có mấy tên cố tỏ ra thân thiện kiểu đó để xin LINE, và kết quả thì...
“Xin lỗi nhé! Tớ quyết định không trao đổi LINE với con trai nữa rồi. Hồi cấp hai từng có chuyện không hay xảy ra... người ta hiểu lầm và mọi thứ rối tung cả lên.”
“Thật lòng xin lỗi, nhưng mình... không thể. Thứ lỗi cho mình nhé…”
Tôi từng chứng kiến mấy cảnh y hệt như thế trong lớp học.
Ấy vậy mà giờ đây, một thằng nhân vật quần chúng mờ nhạt như tôi—người chưa từng một lần trao đổi LINE với con gái—lại đang chuẩn bị kết bạn LINE với cả Hina lẫn Kokage-san?
Đây là thế giới song song kiểu gì vậy trời? Lẽ nào mọi chuyện xảy ra hôm nay chỉ là mơ thôi sao?
Cảm giác nó quá đỗi phi thực tế đến mức tôi phải tự cấu má mình để chắc rằng đây là hiện thực—và đau thật. Đau kinh khủng luôn. Vậy tức là... mọi thứ đều có thật à?
“Takumi-kun, sao cậu tự nhiên cấu má mình vậy?”
Kokage-san dừng gõ trên điện thoại và quay sang nhìn tôi.
“À, ờm… chỉ là thấy nên làm vậy thôi, chắc vậy.”
Nghĩ lại thì đúng là hành động vừa rồi khá ngốc. Tôi lẩm bẩm trả lời trong sự ngượng ngùng.
“Aha, cậu làm mấy chuyện kiểu vậy á? Takumin, cậu buồn cười thật đấy!”
Hina bật cười vui vẻ.
“Ra là... con trai cũng có lúc muốn tự cấu má mình à. Hôm nay mình học được điều mới rồi đó.”
Kokage-san thì gật đầu đầy nghiêm túc.
Không—không phải vậy đâu! Tự dưng tôi thấy hơi tội lỗi, kiểu như mình vừa truyền đạt cho người ta một thông tin sai lệch nghiêm trọng.
“À mà này, ‘từ giờ trở đi’ là sao thế?”
Hina đã nói trước đó: “Bọn mình còn phải lên kế hoạch cho mấy chuyện tiếp theo mà, đúng không?”
“Ý mình là, bọn mình không thể để cậu lo cho Kuroto một mình được đâu, Takumin. Tụi tớ sẽ qua phụ giúp nữa, nên đừng lo nha.”
“Các cậu lại định đến nhà tớ lần nữa à?”
“Kuroto không ra ngoài được đúng không? Vậy thì đương nhiên bọn tớ phải đến chỗ cậu rồi, đúng chứ?”
“Ờ thì… cũng đúng, nhưng mà…”
Khoan đã—gì cơ?
Không phải chuyện lần trước chỉ là tình cờ thôi sao? Họ thật sự định tới nhà tôi lần nữa á?
“Nghe như là cậu chỉ muốn chơi với Kuroto thôi đó, Hina-chan.”
“Ừm, chắc cũng một phần là vậy?”
“Trời ơi, Hina-chan à…”
“À thì… ý mình là—Kuroto đáng yêu quá chừng! Nếu hôm nay là lần cuối gặp, chắc mình buồn đứt ruột mất. Mình còn muốn ôm ẻm nữa cơ! Đúng không, Mizuki?”
“Mình cũng muốn gặp lại Kuroto nữa mà.”
“Thấy chưa! Biết ngay mà! Tớ còn muốn chụp thêm mấy tấm ảnh nữa, cho Kuroto ăn vặt, thậm chí ôm ẻm ngủ một giấc cũng được! Vậy nên ổn cả chứ, Takumiiiin~?”
“Tớ thật sự không phiền đâu. Thật ra… tớ rất vui nữa là đằng khác.”
Vừa nói xong câu đó, tôi mới nhận ra đoạn sau nghe có vẻ hơi trơn tru quá mức… đến mức hơi lố và sến. Nhưng mà, lúc đó thì đã muộn để rút lại lời rồi.
May là cả hai người bọn họ chẳng ai để ý hay bận tâm gì, cuộc trò chuyện vẫn tiếp diễn một cách tự nhiên.
“Yay! Vậy bọn tớ lại tới chơi với Kuroto lần nữa nhé!”
“T-tớ cũng sẽ tới nữa… vào lần sau…”
Nghe giọng họ tự nhiên như không, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc vừa tám chuyện rôm rả, bọn tôi đã trao đổi tài khoản LINE xong xuôi và lập hẳn một nhóm chung—mang tên “Liên minh Kuroto”.
Hina: Takumiiin ♥♥♥
Là Hina đây~ ♡♡♡
Mong được nói chuyện với cậu nhiều hơn~ ♪♥
Hina gửi một loạt tim tới tấp, kèm theo vô số sticker mà tớ không ngờ là có thể gửi nhiều đến vậy. Kiểu… thật luôn á—gửi gì mà lắm thế?
Mizuki: Gửi cho Takumi-kun
Tin nhắn gửi ổn không vậy?
Còn Kokage-san thì nhắn một dòng ngắn gọn, lịch sự, cùng với một sticker duy nhất: một chú mèo đen cúi đầu nói, “Rất vui được làm quen.”
Chuẩn phong cách của Hina. Và cũng đúng phong cách của Kokage-san.
Takumi Nakano: Rất vui được làm quen nhé!
Tôi cũng gửi một lời chào và sticker đáp lại.
Tớ có định dùng thêm vài emoji nữa, nhưng rồi lại nghĩ nếu dùng quá nhiều thì trông sẽ giống như đang quan tâm quá đà, nên thôi, quyết định bỏ qua.
Kokage-san cũng không dùng emoji gì cả.
Tôi thậm chí còn nhịn không xài bộ sticker premium mà mình từng mua chỉ để dùng với Yami-sama—Vtuber mà tôi thích nhất—dù bình thường tôi gần như chẳng bao giờ bỏ tiền ra cho mấy thứ kiểu vậy.
Tôi cố gắng hòa vào bầu không khí chung và tránh làm bản thân nổi bật quá mức.
Đây chính là kỹ năng ứng biến khẩn cấp đã được tôi luyện kỹ càng của một “nam phụ quần chúng” như tôi.
“Ê, Takumin? Cậu để tên đăng ký là cả họ lẫn tên luôn á? Nghe nghiêm túc quá trời! Dùng mỗi ‘Takumin’ thôi! Như vậy dễ thương hơn nhiều đấy♪!”
“Dễ thương thì dễ thương thật, nhưng… tớ vẫn là con trai mà, cậu biết đấy?”
“Thì chính vì cậu là con trai nên mới càng nên dùng! Tớ thề luôn, dùng thế đảm bảo nổi tiếng hơn bao nhiêu!”
“…Th-thật hả?”
Từ “nổi tiếng” mà Hina nói bỗng khiến tôi chú ý và phản ứng gần như theo bản năng.
“Thật mà! Thật luôn đó! Nè, Mizuki, ‘Takumin’ nghe có phải đáng yêu hơn hẳn không?”
“Ể? Ờm, chắc là… nghe cũng thân thiện hơn thật đấy, ha?”
“Thấy chưa? Tớ nói rồi mà!”
Hở… Thật á? Vậy là… thế giới của những cô gái lấp lánh là như vậy đấy hả?
“Ờ, ừm… nếu cậu đã nói vậy rồi thì… chắc tớ cũng sẽ thử dùng xem sao?”
Ngay lập tức, tớ đổi tên hiển thị LINE từ “Takumi Nakano” thành “Takumin.”
K-không phải vì tôi muốn nổi tiếng hay gì đâu đấy nhé!
Chỉ là… tôi không muốn làm Hina phật lòng vì từ chối đề nghị của cô ấy thôi mà—dù gì thì tôi cũng biết đọc tình huống một chút mà! Th-thật đấy!
Lúc tôi đang loay hoay đổi tên, hai cô bắt đầu gửi mấy tấm ảnh đã chụp Kuroto lúc trước. Thậm chí còn gửi luôn cả tấm selfie cả bọn chụp chung nữa.
Đó là tấm hình có cả tôi, Hina và Kokage-san chen chúc trong cùng một khung hình.
Còn tôi, một nhân vật phụ bình thường bị kẹp ở giữa hai cô gái xinh đẹp rực rỡ. Thật sự, trông tôi lạc quẻ đến đau lòng…
Nhưng… không nghi ngờ gì nữa, đây chính là ký ức thanh xuân rực rỡ nhất mà tôi từng có.
Tôi sẽ giữ tấm hình này thật kỹ và thật trân trọng.
“Nè, Takumin? Mắt cậu đỏ hết rồi kìa. Bị dị ứng phấn hoa à? Dù đang mưa mà? Haha, buồn cười ghê!”
“Cậu khóc đó hả, Takumi-kun?”
Ối… hình như tôi hơi xúc động quá rồi.
“Không sao đâu. Chắc là có gì bay vào mắt tớ thôi.”
“Tớ biết cảm giác đó! Tớ cũng hay tự nhiên rơm rớm chẳng vì lý do gì luôn á. Mà thật ra, chắc là chuyện đó xảy ra nhiều hơn mọi người nghĩ ấy!”
“Nếu có gì bay vào mắt thật thì nên rửa ngay đi đó.”
“Cảm ơn đã lo nha. Tớ sẽ rửa mắt sau khi hai cậu về. Để tớ tiễn ra cửa nhé. Mưa chắc ngớt rồi, nhưng ngoài trời tối lắm, về cẩn thận nha. Nhớ mang dù theo nữa đấy.”
“Ôi trời, Takumin, nghe cậu nói như mẹ tớ vậy đó! Đã rõ rồi Takumin Mama~♪”
“Cảm ơn cậu vì hôm nay nhé, Takumi-kun.”
Lúc nào cũng nhí nhảnh như vậy, Hina và cô nàng điềm đạm Kokage-san xỏ giày búp bê vào rồi cầm lấy dù.
Kokage-san thì ngồi xuống để mang, còn Hina lại cúi người khi vẫn đang đứng. Và vì tôi đang ở ngay phía sau, váy đồng phục ngắn của cậu ấy… ờm, bay phần phật một cách rất chi là nguy hiểm.
Đ-đừng nói là cố tình làm vậy để chọc tôi đấy chứ!?
Thế là tôi đành dán mắt vào tay nắm cửa, kiên quyết không liếc nhìn thứ không nên nhìn.
“Okay, bọn tớ đi đây. Bye-bye, Takumin! Nhớ chăm sóc Kuruto giùm tụi tớ đó nha~!”
“Hẹn gặp cậu ở trường ngày mai nhé, Takumi-kun.”
“Ừ, gặp lại hai cậu sau. Tạm biệt.”
Cánh cửa trước mở ra, và hai người họ rời đi bằng những bước chân nhẹ nhàng, vui vẻ.
Tôi thấy nếu đóng cửa ngay thì kỳ lắm, kiểu như đang đuổi họ về ấy, nên cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi bóng dáng của họ khuất hẳn.
Rồi bất chợt Hina quay đầu lại và vẫy tay nhiệt tình, nụ cười tỏa sáng như ánh nắng đầu hạ.
Ngay sau đó, Kokage-san cũng quay lại, khẽ vẫy tay một cách dịu dàng, hơi rụt rè một chút.
Tôi vẫy lại một chút, Hina thì càng vẫy to hơn, còn Kokage-san thì gật đầu nhẹ rồi tiếp tục bước đi.
Và thế là, một sự kiện không tưởng—hai cô gái xinh đẹp lấp lánh năm nhất ghé chơi nhà một tên nhân vật phụ mờ nhạt như tôi— đã kết thúc trong khi trái tim tôi vẫn còn đang đập thình thịch.
Và để nói cho rõ thì—
Meow! Meow! Meow!
Ngay khi Kuroto tỉnh dậy và bắt đầu kêu réo đòi ăn, tôi mới nhận ra là mình chưa mua tí đồ ăn mèo nào cả.
“Chờ tí nhé, tao chạy đi mua liền bây giờ! Cứ uống nước đỡ và đợi một chút nhé.”
Tôi đổ ít nước ra cái bát, rồi lao ra siêu thị sát giờ đóng cửa, hốt đại một bịch thức ăn khô dành cho mèo con trong cơn hoảng loạn.
Chú thích của người dịch Eng: Tehepero (てへぺろ) là một biểu cảm vui nhộn của người Nhật, thường được sử dụng khi ai đó làm điều gì đó ngớ ngẩn hoặc hơi xấu hổ. Nó thường đi kèm với việc lè lưỡi và chạm ngón tay vào má—được coi là dễ thương và có tác dụng xoa dịu. Từ này kết hợp giữa tiếng cười nhẹ (tehe) và âm thanh của việc liếm môi (pero). đoạn này không biết dịch sao=)) đoạn này tui cũng không biết dịch sao chịu