After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13864

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 7

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 7

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1648

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3536

Vol 1 - Prologue

Mùa xuân này, tôi—Takumi Nakano—đã vào học ở trường cao trung Hakuryoudai, nơi có hai cô gái xinh đẹp rực rỡ được mệnh danh là “ Hai nữ thần của năm nhất.”

Hina Amane và Mizuki Kokage.

Cả hai đều học cùng lớp với tôi.

“Gì cơ? Thật á? Đỉnh thật, không thể tin được!”

Buổi sáng khá thong thả trước khi vào tiết sinh hoạt lớp.

Giọng nói tươi sáng nổi bật giữa một nhóm nữ sinh nổi bật ấy chính là của Amane-san.

Cô ấy là một mỹ nhân năng động kiểu gyaru—kiểu con gái hiện đại, vui vẻ, tự tin.

Mái tóc nâu sáng bồng bềnh—nhuộm và để dài đến ngang vai—là kiểu tóc mà tôi từng nghe cô ấy gọi là “kiểu fluffy bob.”

Một búi tóc nhỏ lệch sang một bên khiến cô trông cực kỳ thời thượng và dễ thương.

Đồng phục cô mặc khá lỏng lẻo: các nút áo khoác ngoài được mở hết, và hai nút đầu trên áo sơ mi cũng được cởi.

Ngay cả chiếc nơ trước ngực cũng hơi lỏng, nhưng lạ thay, trông cô ấy chưa bao giờ luộm thuộm.

Váy của cô ấy có lẽ là ngắn nhất cả khối.

Tôi đoán không chỉ riêng tôi mới vô thức dõi theo mỗi khi cô ấy lướt qua hành lang hay cầu thang.

Ngày hôm nay lạnh vậy, mặc như thế chắc phải lạnh lắm, đúng không?

Có thể cô ấy cố tình ăn mặc như thế, vậy mà tôi vẫn thấy lo lắng cho cô ấy một cách vô lý.

Cứ như thể cô ấy cần ai đó lo lắng cho mình vậy. Một trong những nữ sinh nổi bật nhất năm nhất cơ mà.

Trái ngược với Amane-san, nữ thần năm nhất còn lại, Kokage-san, vẻ đẹp của cô là một vẻ đẹp cổ điển và trầm lặng với mái tóc đen dài thẳng mượt chạm lưng.

Cô dường như gặp khó khăn khi giao tiếp với con trai—mỗi khi có bạn nam nào tham gia vào cuộc trò chuyện, cô rõ ràng nói ít lại hẳn.

Áo sơ mi của cô được cài kín tận cổ, và cô còn mặc thêm áo gile màu xanh dương để giữ ấm. Dây ruy băng được thắt gọn gàng ở cổ áo, và từng chiếc cúc trên áo khoác ngoài cũng được cài chặt.

Nhưng bên dưới vẻ ngoài ấy, điều mà cô đang che giấu lại là chủ đề bàn tán của đám con trai—một vóc dáng vượt xa mức phát triển trung bình của các bạn nữ cùng tuổi.

Tôi thì chưa từng nói ra… nhưng… tôi không thể giả vờ chưa từng nghe chuyện đó được.

Ý tôi là, thật ra… sẽ là nói dối nếu bảo tôi không tò mò chút nào…

“Ừ, ừ. Thật à? Nghe vui đấy. Có khi mình cũng thử ngó qua xem sao—”

Kokage-san đóng vai trò người lắng nghe trong nhóm—cô gần như không bao giờ là người bắt chuyện trước. Cô luôn mỉm cười, khẽ gật đầu hay “ừm” nhè nhẹ để hòa theo câu chuyện của mọi người.

Hai người họ trông có vẻ như đối lập hoàn toàn, nhưng tôi nghe nói họ là bạn thuở nhỏ từ hồi tiểu học, và họ thường đi cùng nhau.

Rồi Kokage-san quay nhìn về phía góc lớp—ngay chỗ chỗ tôi ngồi.

Khi tôi đang lơ đãng liếc qua cái nhóm “lấp lánh” kia, thì ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Cô ấy nhìn nhanh trái rồi phải, sau đó nhẹ nhàng đưa tay trái lên ngang eo, khẽ xòe bàn tay ra như thể đang chào.

Tôi cũng làm lại động tác nhỏ ấy để đáp lại, và khi nụ cười của cô hơi sâu thêm một chút, cô quay trở lại với cuộc trò chuyện cùng nhóm bạn.

Phù…!! Chỉ một cử chỉ tay nhỏ xíu mà cũng khiến mình căng thẳng tột độ…!

Chuyện đó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, nên có lẽ không ai trong lớp nhận ra.

“Mizuki, có chuyện gì vậy?”

Không—là Amane-san nhận ra. Tất nhiên là cô ấy nhận ra rồi.

Cô ấy rất sắc sảo, dù chỉ là trong tích tắc. Không lạ gì khi cô ấy là bạn thân thuở nhỏ của Mizuki.

Cô ấy rất tinh ý, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Không lạ gì khi cô là bạn thân từ thuở nhỏ của Mizuki.

“Ể? Cậu… cậu nói gì cơ?”

“Cậu vừa vẫy tay về phía hành lang đúng không? Gặp ai quen à?”

“K-không! Mình có làm gì đâu mà!”

“Thật sao~?”

“Th-thật mà! Cậu tưởng tượng thôi! G-geez, cậu lạ quá đấy Haru-chan~”

Kokage-san liếc tôi đầy lúng túng khi nói vậy.

Amane-san, như bị hút theo, cũng nhìn về phía tôi—nhưng đến lúc đó, tôi đã quay đi chỗ khác, nhìn đại về hướng nào đó rồi.

Suýt nữa thì tiêu…!

Không phải vì tôi có lý do gì đặc biệt để lén lút thế này, nhưng… để người khác phát hiện ra mình vừa bí mật trao đổi với một cô gái kiểu đó thì… đúng là xấu hổ chết đi được.

“Hmmm?”

“C-cái gì…?”

“À, không có gì đâu~ Chỉ là… đang nghĩ… xuân đến thật rồi ha—”

“À ừ, quay lại chuyện hồi nãy tụi mình đang nói dở—”

Hiếm lắm, Kokage-san lại là người chủ động mở lời.

Rõ ràng là cô ấy đang cố đổi chủ đề, nhưng nhóm con gái lấp lánh kia chẳng mảy may nghi ngờ gì mà chỉ vui vẻ tiếp tục câu chuyện.

Hai cô gái rực rỡ ấy—những người thu hút mọi ánh nhìn ngay từ khi vừa nhập học, và giờ đã được gọi là “hai mỹ nhân hàng đầu năm nhất”…

Và rồi có tôi—một nam sinh bình thường như bao người khác, âm thầm tồn tại nơi góc lớp, tay cầm điện thoại…

Tôi từng nghĩ cuộc sống của chúng tôi diễn ra trên hai sân khấu hoàn toàn khác biệt, rằng con đường của tôi và họ sẽ chẳng bao giờ giao nhau—nhưng...

Chỉ một sự trùng hợp nho nhỏ đã khiến lối đi của chúng tôi giao nhau—tôi và họ.

Và điều dẫn đến sự giao nhau đó—chính là...