After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

3 5

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

156 435

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

48 266

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

38 392

Vol 1 - Chương 2: Nhà tôi trở thành địa điểm tụ tập của hai cô gái xinh đẹp

Dịch: Rin so cute

~

Tôi đang mơ. Một giấc mơ rất hoài niệm.

Vào kì nghỉ hè khoảng năm năm trước, tôi đã ở nhà bà ngoại vài ngày. Ngày cuối cùng, vì không có việc gì đặc biệt để làm, tôi đã đi lang thang quanh khu phố.

Mặc áo phông, quần đùi và dép xăng đan, tôi đã đi ngang qua một công viên gần đó khi—

“Hả, đứa trẻ đó…”

Tôi thấy một người trạc tuổi tôi đang ngồi xổm bên cạnh chiếc xe đạp đỗ ở lối vào, đang loay hoay với thứ gì đó.

Đó không phải là chiếc xe đạp cũ kỹ giống kiểu của mẹ có giỏ đựng đồ phía trước. Nó là một chiếc xe đạp leo núi với nhiều bánh răng—là giấc mơ của mọi cậu bé.

Khung kim loại của nó mang màu đỏ rực rỡ rực rỡ. Vừa thời trang vừa cực kỳ ngầu.

Nó trông như mới, không có một vết xước nào.

Nhưng sợi xích đã tuột ra và đứa trẻ có vẻ như đang phải vật lộn.

Nếu có một cậu bé gặp rắc rối ở công viên, bạn hãy giúp cậu ấy. Đó là quy tắc bất thành văn của những cậu bé chơi ở công viên.

Rất lâu trước đây, vào thời Showa xa xưa, trẻ con thường tranh giành lãnh thổ trong công viên, đôi khi còn đánh nhau. Nhưng sang thời Reiwa thì khác.

Bây giờ chúng ta chơi né bóng, đuổi bắt, Smash Bros., Pokémon.

Công viên là không gian xã hội của chúng ta và ta hòa thuận bằng cách giúp đỡ lẫn nhau.

Hơn nữa, chỉ mới ngày hôm kia, một người bạn đã dạy tôi cách lắp lại xích xe đạp, thế nên tôi cũng có thêm một chút tự tin.

Nghĩ thế, tôi bước vào công viên và tiến lại gần đứa trẻ.

"Này, xích của cậu bị tuột à? Tôi nghĩ tôi có thể sửa được đấy."

Đứa trẻ đang khom người trước xe đạp và rõ ràng là rất bối rối, quay lại vì ngạc nhiên.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi mới là người sốc hơn cả. Bởi vì—

“Thật sao? Anh sửa được ạ?”

Đứa trẻ đó là một bé gái. Và không phải chỉ là bé gái nào đó—cô bé thực sự vô cùng dễ thương.

Chỉ cần nhìn một lần, tôi đã nhận ra cô ấy dễ thương hơn bất kỳ ai trong lớp tôi.

Ồ, tệ quá.

Công viên, xe đạp—đặc biệt là một chiếc xe đạp leo núi sáng bóng, ngầu lòi—tôi đã hoàn toàn cho rằng đó là một cậu bé.

Nhìn kỹ lại, tôi thấy cô ấy đang mặc váy. Nhưng váy ngắn, lại gấp xuống dưới đùi khi cô ấy khom người, nên nhìn từ phía sau trông giống như quần short.

Sự thật là tôi không giỏi nói chuyện với con gái.

Đối mặt trực tiếp như vậy luôn khiến tôi vô cùng lo lắng.

Và cô bạn này thật tuyệt vời. Tôi đã gần chạm đến giới hạn lo lắng của mình rồi.

Nhưng vì tôi đã nói rồi nên tôi không thể rút lui ngay được.

Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi buộc mình phải tiếp tục nói.

“Ừm. Gần đây có một người bạn dạy anh cách làm, nên anh nghĩ mình làm được.”

Nói xong, tôi ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy.

Cứ tập trung vào việc di chuyển thôi. Nếu cứ nhìn mặt cô ấy mãi, mình sẽ mất kiểm soát mất.

“Đầu tiên, em phải móc chặt dây xích vào bánh răng phía trước.”

“Ừm, ừm.”

Cô ấy hẳn đang cố gắng học cách tự làm điều đó, vì cô ấy nghiêng người lại gần, gần như áp sát vào tôi, và nhìn vào tay tôi.

Chỉ trong giây lát khi tôi liếc sang một bên, khuôn mặt xinh như idol của cô ấy đã ở ngay cạnh tôi. Tôi giật mình, vội vàng quay lại nhìn sợi dây chuyền.

“Tiếp theo, em luồn dây xích vào phần dưới của bánh răng sau lớn nhất, như thế này.”

"Ừm, nhưng em không thể quấn nó quanh cái bánh răng lớn được. Em đã thử vài lần, nhưng xích không đủ dài."

“Không sao đâu. Nếu em từ từ xoay bàn đạp khi nó đang ở vị trí này, bánh răng sẽ bắt được xích thôi.”

"Thật ạ?"

“Ừ… đáng lẽ phải thế.”

Làm ơn hãy hoạt động đi, tôi thầm cầu nguyện trong khi cẩn thận xoay bàn đạp bằng tay.

Và rồi —lạch cạch, lách cách. Lạch cạch-lạch cạch-lạch cạch—

Với một âm thanh sắc nét, xích đã khóa chặt hoàn toàn vào bánh răng phía sau.

Tuyệt! Đã thành công ngay lần thử đầu tiên!

“Ồ! Nó thực sự hiệu quả rồi! Thật tuyệt vời! Cảm ơn anh rất nhiều ạ!”

“À-Ừm, em biết đấy…”

Thành thật mà nói, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

Nếu nó không hiệu quả thì sẽ rất xấu hổ.

“Anh thật sự tuyệt vời quá đi! Thật sự tuyệt vời! À—phải rồi! Cảm ơn anh rất nhiều vì đã sửa nó ạ!”

Cô ấy nắm lấy tay phải tôi bằng cả hai tay và cúi đầu thật sâu.

Bàn tay cô ấy mềm mại và ấm áp, nhẹ nhàng bao bọc lấy tay tôi.

Đó là lần đầu tiên một cô gái - đặc biệt là một cô gái dễ thương đến mức nực cười như thế này— nắm tay tôi, và tôi đã đỏ mặt đến mức cảm thấy như toàn thân mình đang bốc cháy.

“E-Em không cần cảm ơn đâu. Anh chỉ sửa xích xe đạp thôi mà. Có gì to tát đâu.”

“Nhưng em không thể tự làm được. Dây xích bị tuột ra khi em đang rất vội, và em đã hoàn toàn hoảng loạn, kiểu như, 'Mình phải làm gì đây, mình phải làm gì đây?'. Lúc đấy em đã thực sự hoảng loạn.”

“Khi vội, em càng hoảng loạn hơn. Giống như trong giờ kiểm tra, khi thời gian sắp hết, anh bối rối đến nỗi không thể xử lý được câu hỏi nữa.”

“Oh, dĩ nhiên rồi! Kiểu như khi chỉ còn năm phút nữa là hết giờ, em chỉ nghĩ, 'Ôi không, không, mình phải làm gì đây!?' và não em cứ lặp đi lặp lại điều đó.”

“Đúng không? Những câu hỏi cứ thế mất hết ý nghĩa, và thời gian cứ thế trôi đi.”

“Chính xác! Nó rất chuẩn luôn!”

Ngay khi mọi thứ về cô gái này bắt đầu trở nên dễ hiểu hơn—người mà tôi cảm thấy rất dễ nói chuyện mặc dù đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau—tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Khoan đã… nếu đang vội thì không phải nên đi ngay sao?”

“Á! Anh nói đúng! Em quên béng mất là mình phải gặp bạn! Hự!”

Nghe tôi nói, cô giật mình, nhanh chóng buông tay tôi ra—tay cô vẫn đang nắm lấy tay tôi—và nhảy lên chiếc xe đạp leo núi mới sửa của mình với một năng lượng ấn tượng.

Bạn có gọi đó là vừa ngầu vừa dễ thương? Nó hợp với cô ấy một cách kỳ lạ.

Có lẽ cô ấy vẫn trông tuyệt vời ngay cả khi đi xe ba bánh, nhưng vấn đề không còn nằm ở chiếc xe nữa—cô ấy chỉ đơn giản là vượt qua nó mà thôi.

Và rồi cô mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp, hướng thẳng về phía tôi.

Tim mình cứ đập thình thịch như điên.

Tôi đang cảm nhận một điều mà trước giờ tôi chỉ biết qua lời nói—yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Mặt tôi nóng bừng. Có lẽ tôi đang đỏ mặt như điên.

“Anh hy vọng em đến kịp.”

Cố gắng không để lộ sự lo lắng, tôi tự nhủ phải bình tĩnh, thật bình tĩnh, và bằng cách nào đó vẫn có thể nói được—nhưng giọng nói đó nghe không giống giọng nói bình thường của tôi chút nào.

“Vì anh đã mất công sửa chữa như vậy nên tất nhiên là em sẽ làm rồi!”

“Vậy thì em phải nhanh lên.”

“Vâng! Cảm ơn anh rất nhiều vì hôm nay! Em rất biết ơn ạ! Hẹn gặp lại anh sau!”

Nói xong, cô ấy nháy mắt với tôi một cái thật đẹp rồi phóng xe đạp leo núi như bay. Tôi nhìn theo cho đến khi cô ấy khuất dạng.

“Ồ, đúng rồi… Mình thậm chí còn chưa hỏi tên em. Chắc em ấy sống quanh đây phải không nhỉ? Bọn mình trông có vẻ bằng tuổi nhau… và cô ấy thực sự rất dễ thương.”

Mặc dù tôi chỉ có thể gặp cô khi đến nhà bà, nhưng tôi thậm chí còn chưa hỏi được tên cô. Điều đó khiến tôi cảm thấy hơi thất vọng.

Tôi liếc xuống bàn tay phải của mình, và ngay cả bây giờ—tôi vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ bàn tay cô ấy.

Ký ức về mối tình đầu đã lâu của tôi... vì lý do nào đó, sau ngần ấy năm, tôi lại mơ về nó lần nữa.

Buổi sáng sau hôm tôi nhặt được Kuroto.

Meow! Meow!

Một tiếng kêu lớn ngay bên tai khiến tôi tỉnh giấc.

“Yaaaww… Đúng là một giấc mơ hoài niệm… Không biết dạo này cô gái đó đang làm gì nhỉ.”

Vẫn còn ngái ngủ, tôi quay đầu lại—và nhìn thấy một vật đen mềm mại gần gối mà tôi không nhận ra.

Lúc đầu, tôi không chắc đó là gì—nhưng sau đó mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.

Cùng lúc đó, ký ức về giấc mơ bắt đầu mờ dần đi nhanh chóng.

“Ồ, Kuroto… Chào buổi sáng nhé.”

Khi tôi chào cậu nhóc một cách lười biếng và nhẹ nhàng xoa đầu nó—

Meow! Meow!

Kuroto dụi dụi cái đầu nhỏ xíu của mình vào tay tôi rồi kêu lên một tiếng lớn, như thể đang xin điều gì đó. Chắc là bữa sáng rồi.

"Nhóc muốn ăn hử? Được rồi, đợi chút. Anh sẽ chuẩn bị ngay."

Tôi rời khỏi giường, tay phải bế Kuroto, bước ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang hướng đến phòng khách, nơi có ngôi nhà dành cho mèo của cậu nhóc.

Bên cạnh nhà mèo, tôi đặt một cái đĩa và đổ vào đó một lượng vừa đủ thức ăn hạt tôi đã mua hôm qua. Kuroto chắc hẳn đang đói cồn cào, vì nó bắt đầu ăn rất hăng hái.

Rắc, rắc. Nhai, nhai. Giòn, giòn—

Chiếc bát nhanh chóng cạn nước nên tôi phải rót thêm cho nhóc ấy—nhưng cậu nhóc lại không đụng đến.

“Ồ, chắc là sau này nhóc sẽ cần nó thôi.”

Meow!

Sau khi ăn no, Kuroto kêu meo meo một tiếng thỏa mãn. Tôi bế nó lên và mang đến hộp vệ sinh nằm gọn trong góc phòng khách. Đặt nó xuống đống cát mới, tôi động viên nó vài câu.

“Được rồi, Kuroto. Em phải giải quyết việc của mình ở đây. Không được đi đâu khác, hiểu chưa?”

Meow!

“Giỏi lắm. Chính là tinh thần đó.”

Tôi chắc chắn cậu nhóc đã hiểu. Tôi tin nhóc, Kuroto.

Sau cùng, với cái bụng no nê và buồn ngủ, cậu nhóc cuộn tròn trong ngôi nhà dành cho mèo và ngủ thiếp đi ngay lập tức.

"Mày ngủ nhiều thật đấy. Chắc là đúng rồi—mèo con ngủ hàng giờ liền mà."

Đây là điều tôi đã từng nghe trước đây, nhưng giờ tôi mới thực sự hiểu được.

Sau khi chăm sóc Kuroto xong xuôi, tôi ăn sáng với hai lát bánh mì nướng. Một lát với mật ong và bơ, lát còn lại là một chiếc bánh sandwich kẹp giăm bông và phô mai.

Sau đó tôi thay đồng phục học sinh và đi ra ngoài.

Khi đi, tôi nghĩ về những gì sắp xảy ra tiếp theo.

"Giờ mình phải đối mặt với Hina và Kokage-san thế nào đây? Ý mình là, nếu mình cứ tỏ ra quen thuộc như hôm qua thì họ sẽ ngại lắm, đúng không?"

Hai cô gái năm nhất xinh đẹp nhất trường—được mọi người khen ngợi và ngưỡng mộ—và còn tôi: chỉ là một gương mặt khác trong đám đông, Mob Guy A.

Chúng tôi là bạn cùng lớp, đúng vậy. Nhưng ở bậc trung học phổ thông, chúng tôi được giao những vai trò hoàn toàn khác nhau. Thực ra, cho đến khi tôi giúp Kuroto hôm qua, tôi thậm chí còn chưa từng nói chuyện với cả hai người họ.

Có lẽ tiếp xúc quá nhiều sẽ chỉ làm họ khó chịu.

Tôi không muốn ai nghĩ rằng tôi đang quá đà chỉ vì chúng tôi trở nên thân thiết hơn một chút, và tôi chắc chắn không muốn những chàng trai khác ghen tị vì tôi trông quá thân thiện với họ.

Vậy thì tốt hơn là cứ giữ mọi thứ như cũ.

"Nhưng chào buổi sáng thì được chứ nhỉ? Ý mình là, về mặt lý thuyết thì giờ chúng ta là bạn rồi. Lờ họ đi thì kỳ cục lắm."

Nhưng mà, điều đó chỉ đúng khi chúng ta ở gần nhau thôi. Không cần phải hét to chào hỏi qua phòng hay gì cả. Như thế thì ngượng ngùng lắm—và thành thật mà nói, rất xấu hổ.

Với tất cả những suy nghĩ đó chạy qua trong đầu, tôi bước vào lớp học, sự lo lắng căng thẳng hơn cả dây đeo cặp của tôi—và sau đó…

“Ồ, là Takumin! Chào buổi sáng!”

Ngay khi tôi bước vào, một giọng nói tươi sáng, đầy vui vẻ vang lên—là giọng của Hina.

Và nó đến từ góc xa nhất của căn phòng - chỗ ngồi của cô ở "khu vực lấp lánh", nơi tất cả những cô gái lấp lánh tụ tập và trò chuyện mỗi ngày.

“Ừ, buổi sáng tốt lành…”

Bằng cách nào đó, tôi cũng đáp lại lời chào và ngay lập tức, mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía tôi.

Tất nhiên là họ đã làm thế.

Ý tôi là, Hina Amane—một trong hai người đẹp nhất năm nhất—vừa chào một anh chàng Mob Guy A mà cô chưa từng giao tiếp trước đây.

Tất nhiên là mọi người đều tò mò.

Và mọi chuyện không dừng lại ở đó.

"Chào buổi sáng."

Theo sau Hina, Kokage-san cũng chào tôi.

Ừm, nói đúng hơn thì… tôi không nghe thấy gì cả. Giọng cô ấy nhỏ đến nỗi tôi không nghe rõ được lời nào—nhưng tôi thấy môi cô ấy mấp máy.

Cùng lúc đó, bàn tay trái của cô ấy mở ra gần eo, lòng bàn tay hướng về phía tôi trong một giây như một dấu hiệu bí mật, trước khi khép lại.

Đúng là việc Kokage-san sẽ làm.

Cô cực kỳ nhút nhát—nên không đời nào cô ấy lại công khai chào một chàng trai trước mặt cả lớp được.

Vậy nên tôi quyết định chào hỏi ầm ĩ là sai. Thay vào đó, tôi bắt chước cử chỉ của cô ấy và nhẹ nhàng mở bàn tay phải ra.

Khi tôi làm vậy, Kokage-san nở một nụ cười đầy e thẹn nhưng khiêm tốn—tuy nhỏ nhưng làm bừng sáng khuôn mặt của cô.

Tệ quá! Hina với năng lượng tràn đầy, Kokage-san với nét quyến rũ trầm lặng—

Cả hai đều dễ thương quá đi mất! Tôi đã biết điều này rồi, nhưng vẫn phải nói ra!

Chắc chắn rồi, đó chỉ là lời chào của một người bạn cùng lớp thôi—nhưng tim tôi cứ đập thình thịch không ngừng. Không thể nào khác được.

Đừng đánh giá thấp sự nhạy cảm thô sơ của một cậu bé tuổi teen đang ở độ tuổi sung sức chứ!

Nhưng nghiêm túc mà nói thì liệu có ổn không khi vui vẻ như thế này vào sáng sớm?

Ngay khi tôi đang tận hưởng cảm giác ấm áp đó, tôi nhận thức rõ ràng mọi ánh mắt đang hướng về phía mình.

Hầu hết bọn họ chỉ tò mò thôi, nhưng một vài tên con trai, kiểu người đã cố gắng lấy LINE của Hina hoặc Kokage-san và bị chặn—đang trừng mắt nhìn tôi với vẻ không vui rõ ràng.

Trời ơi. Không cần phải nhìn tôi như thế đâu.

Tôi chẳng làm gì cả! Tôi chỉ đáp lại lời chào thôi!

Đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường giữa bạn bè thôi. Chỉ có vậy thôi!

Cố gắng lờ đi sự chú ý, tôi đi về chỗ ngồi của mình như thể đang rút lui, mở cặp, nhét sách vở vào bàn rồi rút điện thoại ra như thường lệ.

Dĩ nhiên, chẳng có cuộc trò chuyện nào sôi nổi diễn ra sau đó (thật lòng mà nói, điều này cũng khiến tôi nhẹ nhõm). Hina và Kokage-san chỉ đơn giản quay lại trò chuyện với nhóm bạn lấp lánh của mình.

…Về tôi.

“Khoan, khoan, khoan! Có chuyện gì vậy, Hina~? Cậu vừa mới đến chào cậu ấy á? Còn cái gì cơ, 'Takumin' à? Không phải tên cậu ấy là... Nakano-kun sao? Có chuyện gì vậy? Cậu ấy là bạn trai cậu à? Cậu đang yêu hảaaa~?”

Đó là Yumi Nitta, một thành viên khác của nhóm “lấp lánh”, đang liên tục hỏi Hina những câu hỏi như súng máy.

“Khônggggggggg~. Không phải đang yêu hay gì cả~. Chỉ là chào hỏi một người bạn thôi. Hoàn toàn bình thường~.”

“Ồ? Hai người là bạn à? Từ khi nào vậy? Tớ còn chưa từng thấy hai người nói chuyện với nhau bao giờ.”

“Xin lỗi~. Đó là bí mật ngay cả với cậu, Yumin~.”

"Cái gì cơ? Điều đó càng làm tớ tò mò hơn thôi!"

Cuộc trò chuyện lấp lánh của họ trôi đến tận chỗ tôi ngồi.

Nhân tiện, Yumin là biệt danh của Nitta - viết tắt của Yumi Nitta.

Hina thực sự thích gọi mọi người bằng biệt danh "-min" hử?

Nhưng mà, nghiêm túc mà nói! Cả nhóm lấp lánh bàn tán về mình , và cả lớp nghe thấy á? Thật là xấu hổ chết đi được!

Ngay cả khi không có sự cố hôm nay, cuộc trò chuyện của họ vẫn luôn thu hút sự chú ý của cả lớp.

Không ai trong lớp không tò mò một chút về chúng. Tôi cũng không ngoại lệ.

Nhưng bất chấp sự trêu chọc không ngừng của Yumi, Hina không bao giờ tiết lộ chi tiết về chuyện ngày hôm qua.

Tôi nghĩ rằng điều đó không hẳn là vì lợi ích của tôi—có lẽ là để bảo vệ Kokage-san khỏi bị tấn công bởi hàng loạt câu hỏi.

Hina thực sự quan tâm đến cô ấy.

Khi tôi liếc mắt về phía nhóm người lấp lánh—có lẽ là bị thu hút bởi mọi lời bàn tán về tôi—tôi vô tình chạm mắt với Kokage-san.

Cô ấy liếc nhẹ sang trái rồi sang phải, như thể đang quan sát xung quanh. Rồi, vẫn với bàn tay vừa đặt gần eo, cô ấy nhẹ nhàng mở các ngón tay ra—giống như lúc trước, gửi cho tôi một tín hiệu bí mật nho nhỏ.

Tôi chìa tay ra đáp lại trong một giây, và cô ấy đáp lại bằng một nụ cười sâu hơn một chút trước khi quay lại chú ý vào cuộc trò chuyện nhóm.

9.jpg

Phùuuuuuuuu...! Chỉ cần mở tay ra một chút thôi cũng đủ khiến tôi lo lắng rồi...!

Tôi cảm thấy mình giống như một điệp viên trong phim điệp viên.

Nhưng thực ra chỉ trong một giây thôi nên có lẽ không ai trong lớp để ý.

“Có chuyện gì xảy ra vậy, Mizuki?”

À, ngoại trừ Hina. Cô ấy dường như đã bắt được chuyển động của Mizuki Kokage.

Chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cô ấy vẫn nhận ra. Đúng là bạn thuở nhỏ mà.

“H-Hả? Ý cậu là sao?”

"Vừa nãy cậu vẫy tay về phía hành lang phải không? Cậu có thấy bạn nào à?"

“K-Không, tớ không có làm gì như thế cả.”

"Thật không?"

“Ừ-Ừ! Chắc là cậu tưởng tượng đấy, Hina-chan. Cậu ngốc quá~”

Nói xong, Mizuki Kokage liếc nhìn tôi, rõ ràng là đang bối rối.

Hina dõi theo ánh mắt của cô ấy—và ngay lúc đó, tôi đã rời mắt khỏi nhóm con gái lấp lánh kia và nhìn đi hướng khác. Vừa kịp lúc!

Không có lý do thực sự nào để phải lén lút như vậy, nhưng để Hina phát hiện ra Mizuki và tôi đang bí mật trao đổi tín hiệu... Tôi không biết nữa, chỉ là cảm thấy hơi xấu hổ.

“Hmmm?”

“C-Cái gì...?”

“Ồ, không có gì~ Tớ chỉ đang nghĩ... chắc là mùa xuân rồi.”

“Ừm, dù sao thì, về chuyện chúng ta đã nói lúc trước—”

Thật bất thường, Mizuki lại lái câu chuyện sang một hướng khác. Rõ ràng là cô ấy đang cố tình chuyển chủ đề, nhưng dù sao thì đây cũng là một nhóm nữ sinh duyên dáng và rạng rỡ.

Như thể không có chuyện gì xảy ra, họ tiếp tục cuộc trò chuyện vui vẻ.

Khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, tôi nhanh chóng trở thành tin tức của ngày hôm qua, còn những cô gái lấp lánh lại quay trở lại với thói quen thường ngày của họ.

Và thế là, mặc dù buổi sáng bắt đầu có chút đặc biệt...

Sau đó không có gì đặc biệt xảy ra. Hina và Mizuki dành mỗi giờ nghỉ để trò chuyện vui vẻ với nhóm bạn gái lấp lánh, và đến giờ ăn trưa, họ lại quây quần bên nhau chia sẻ hộp bento như thường lệ.

Vì không mang theo đồ ăn trưa, tôi rời khỏi lớp và như thường lệ, một mình đi đến căng tin. Lúc đó, hầu hết các bạn cùng lớp đã không còn để ý đến tôi nữa.

Vì vậy, tôi đã làm theo các bước và gọi món ăn trưa đặc biệt hàng ngày như thường lệ.

“May quá. Hôm nay có món cá trắng chiên sốt tartar! Hành tây trong sốt tartar đậm đà quá—ngon tuyệt cú mèo.”

Tôi thưởng thức món ăn yêu thích của mình—cá trắng chiên với nước sốt tartar đậm đà và uống trà thỏa thích ở căng tin.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Phù, mình hài lòng rồi.

Không còn việc gì khác để làm ở lớp, tôi ở lại căng tin và lơ đãng xem video hướng dẫn "Cách Nuôi Mèo Con" trên điện thoại. Vừa đúng lúc giờ ăn trưa sắp kết thúc thì—

Ping! Một tiếng chuông báo vui vẻ báo hiệu có tin nhắn LINE mới.

Đó là tin nhắn trò chuyện nhóm từ Hina.

Hina:

Sau giờ học cậu có rảnh không? ♡♡♡

Mizuki Kokage cũng có trong nhóm trò chuyện, nhưng rõ ràng là cô ấy đang ám chỉ tôi, đúng không?

Ý tôi là, nếu là Mizuki thì cô có thể trực tiếp hỏi cô ấy.

Mà, cô ấy có thể ngừng chèn mấy biểu tượng trái tim vô cớ được không? Nó làm tim mình đập loạn xạ một cách vô cớ...

“Tin nhắn LINE dễ thương quá. Chẳng trách có anh chàng nào đó nghĩ cô ấy thích anh ta sau khi hai người trao đổi thông tin trên LINE.”

Nhưng với Hina thì chuyện này cũng bình thường thôi. Vậy nên tôi phải đảm bảo không suy diễn quá nhiều. Tôi lấy lại bình tĩnh và trả lời bằng một câu trả lời bình tĩnh, chắc chắn.

Takumin:

Yeah, tớ rảnh.

Thành viên toàn thời gian của Câu lạc bộ Về Nhà mà.

Ngay khi tôi gửi nó, cô ấy đã đọc nó và trả lời ngay lập tức.

Hina:

Vậy thì đến nhà cậu chơi nhé, Takumin ♡

Tất nhiên là Mizuki cũng sẽ đến rồi ♥♥

Tớ muốn gặp Kuroto ♡♡ 

Oops

Ý tớ là, tớ sẽ đến chăm sóc Kuroto ♪♥♥♥

"Khoan đã, nghiêm túc đấy à?"

Tôi buột miệng nói ra điều đó mà không suy nghĩ.

Nhưng đây là căng tin trường cấp ba ồn ào vào giờ nghỉ trưa—mọi người đều bận rộn nói chuyện với nhóm của mình—nên ngoài một vài người liếc nhìn tôi thì không ai thực sự phản ứng gì.

Cố gắng bình tĩnh lại, tôi đọc lại tin nhắn. Không phải vì nó sẽ thay đổi chỉ vì tôi đọc lại nó.

“Dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì Hina và Mizuki thực sự đang đến nhà mình đúng không?”

Và trong khi tôi vẫn đang xử lý nó—

Mizuki:

Nếu không phiền thì tớ rất muốn đến.

Tin nhắn lịch sự tiếp theo đến từ Mizuki Kokage.

Lo lắng mình có thể đọc sai mọi thứ, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình suốt hai mươi giây. Nhưng dù tôi có nhìn bao lâu, dòng chữ vẫn rõ ràng như tôi nghĩ.

Giờ nghĩ lại thì, khi chúng tôi tạo nhóm trò chuyện này ngày hôm qua, Hina đã nói điều gì đó như thế này:

"Chúng ta không thể để hết việc cho Takumin được, phải không? Bọn tớ cũng sẽ đến giúp chăm sóc Kuroto, nên đừng lo lắng nhé~"

Ý tôi là, đúng là cô ấy có nói thế—nhưng thành thật mà nói, tôi nghĩ 90% chỉ là lịch sự thôi. Việc giúp chăm sóc một chú mèo con có vẻ không phải là lý do đủ thuyết phục để một vài cô gái xinh đẹp xuất hiện ở nhà một anh chàng sống một mình.

“Mình không nghĩ là họ thực sự sẽ đến vào ngày hôm sau…”

Có lẽ còn có lý do nào khác?

Kiểu như... ừm, tôi chẳng nghĩ ra được điều gì ngay lúc này.

Dù thế nào đi nữa, có lẽ dạo này tôi thực sự đang được Nữ thần May mắn bảo vệ đặc biệt.

Nghĩ vậy thôi mà thời gian vẫn cứ trôi. Và tôi lại thấy mình có lỗi vì đã để chúng ở chế độ đọc.

Nếu họ trả lời tôi ngay lập tức thì việc để họ chờ đợi như thế này chắc chắn sẽ rất tệ.

Takumin:

Hoàn toàn ổn!

Tôi nghĩ Kuroto cũng sẽ vui lắm!

Tôi nhanh chóng trả lời.

Và cứ như thế—Hina và Mizuki lại đến nhà tôi hôm nay!

...Nghiêm túc hả!?

Và thế là, sau giờ học—

Một thằng như tôi, vốn thuộc câu lạc bộ về nhà và không có nhiều bạn bè, cứ loay hoay trong mớ suy nghĩ mông lung kiểu: “Hôm nay mình về nhà bằng cách nào nhỉ? Mình đi riêng à? Hay là cả ba đứa cùng đi? Chắc họ ghét đi về chung với mình lắm nhỉ? Chắc mọi người đồn thổi linh tinh lắm. Nhưng nếu cả ba cùng về nhà thì đi riêng cũng kỳ cục…” Trong lúc đang nhét sách vở vào cặp.

“Takumiiin, đi thôi nào~♪”

Hina xuất hiện ở bàn của tôi với nụ cười rạng rỡ. Mizuki đứng ngay sau cô.

Nhưng Mizuki trông vô cùng xấu hổ, nhìn chằm chằm xuống sàn lớp học.

Xét theo tình huống này, có lẽ trông giống như, "Chà, tớ không có lựa chọn nào khác vì Hina-chan đã bảo tớ đi bộ về nhà cùng cô ấy..."

Kokage-san liếc nhìn tôi một lúc, nhưng ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy nhanh chóng nhìn xuống sàn trong sự bối rối.

Tôi không nghĩ điều này có nghĩa là cô ấy ghét tôi hay gì cả—cô ấy chỉ ngại gây sự chú ý trong lớp thôi. Thực ra, mọi người trong lớp đều nhìn chúng tôi chằm chằm.

"Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra giữa họ vậy?"

"Amane-san cũng chào Nakano sáng nay phải không?"

"Amane-san và Nakano đang hẹn hò á?"

"Không đời nào. Tôi thậm chí còn chưa từng thấy họ nói chuyện bao giờ."

"Vậy thì đây là gì? Trông họ rất gần gũi."

"Đừng hỏi tôi..."

Giọng nói của những chàng trai bối rối vang vọng ở phía sau.

“Hina, tớ biết mà!”

"Này, Hina~! Đây không phải là điều cậu nói sáng nay, đúng không?"

"Hai người đang hẹn hò à? Thật không?"

"Cậu ấy là người cậu thích à? Đang hẹn hò hả? Trời ơi!"

"Hẹn hò sau giờ học? Thật là lãng mạn!"

Giọng nói vui tươi của các cô gái vang khắp căn phòng như thể một lễ hội vừa mới bắt đầu.

Giữa mọi tiếng ồn ào, Hina liếc nhìn Kokage-san một lần và nở một nụ cười dịu dàng, trấn an cô trước khi tuyên bố lớn tiếng:

“Bọn tớ không hẹn hò! Nghiêm túc đấy, bọn tớ chỉ là bạn bè thôi!”

“Hả?”

“Trông không giống vậy chút nào~♪”

“Thôi nào, không cần phải giấu đâu~♪”

“Xin chào~ Nếu họ thực sự hẹn hò thì Mizuki cũng sẽ không ở đây, đúng không?”

“Ừm, đúng vậy…”

“Nhưng nếu cô ấy ở đó để che giấu cho họ thì sao?”

"Che đậy ư? Khoan đã, thế thì càng đáng ngờ hơn!"

"Không phải che giấu đâu! Không đời nào bọn tớ làm thế! Được chứ? Đi thôi, Takumin!"

Không để ý đến những cô gái lấp lánh đang phấn khích, Hina nắm lấy cánh tay tôi và bắt đầu bước đi nhanh chóng.

“À-à.”

“Mizuki, cậu cũng thế!”

“Đ-đúng rồi.”

Hina dẫn đầu, tôi và Kokage-san đi theo sau khi chúng tôi nhanh chóng thoát khỏi lớp học.

Chúng tôi thay giày đi ngoài trời ở lối vào và đi về phía nhà tôi, nơi Kuroto đang đợi.

“Trời ạ. Ai cũng bị ám ảnh bởi mấy chuyện tình cảm lãng mạn. Chuyện giữa tớ và Takumin thì không hề như vậy. Họ chỉ bịa chuyện thôi.”

Hina đi trước, và phía sau cô ấy, Kokage-san và tôi đi song song—một đội hình hơi kỳ lạ (đáng lẽ Hina và Kokage-san phải đi cùng nhau chứ?). Vừa đi, Hina vừa ngoái lại và lẩm bẩm vẻ bực bội.

“Nhưng nếu là người khác ở trong cùng hoàn cảnh, cậu chắc chắn sẽ hiểu thôi, đúng chứ?”

“Mmgh—!”

“Cậu thích mấy câu chuyện phiếm lãng mạn lắm phải không, Hina-chan?”

“Ừ, đúng vậy, ý tớ là… đúng vậy, tớ đoán là vậy.”

Kokage-san vẫn rất kiên quyết, và Hina phải rất khó khăn mới có thể đáp lại.

Khi chỉ có những người mà cô ấy cảm thấy thoải mái, Kokage-san không hề ngại ngùng, và đặc biệt là với Hina, cô ấy rất thẳng thắn và bộc trực. Nhưng có lẽ đó là dấu hiệu cho thấy họ thân thiết đến mức nào.

Tôi không có người bạn nào thực sự thân thiết cả.

Đó là lý do tại sao tôi thực sự ngưỡng mộ cách hai người họ có thể nói chuyện cởi mở với nhau.

“Ý tớ là, không chỉ riêng Hina đâu—con gái nói chung đều thích nói về chuyện tình yêu.”

“Chính xác, chính xác! Đúng vậy, Takumin! Con gái là loài sinh vật cực kỳ thích nói chuyện lãng mạn. Bọn tớ thích nó đến mức nó gần như thiết yếu cho cuộc sống. Bọn tớ cần 'koibana-min' để tồn tại!”

“Ahaha, 'koibana-min' là cái quái gì vậy?”

“Giống như một chất dinh dưỡng cho tâm hồn mà cậu chỉ có thể nhận được từ những câu chuyện tình yêu?”

“Nghe có vẻ quan trọng.”

“Ồ, nhưng giờ nghĩ lại thì 'koibana-min' nghe giống như 'Takumin'. Ahaha, buồn cười quá♪”

“Hina-chan… phần duy nhất giống là '-min'…”

“Đúng vậy… theo logic đó, Nitta-san sẽ là 'Yumin', nên cô ấy cũng hợp.”

“Có thể, đúng không?”

Có lẽ lý thuyết sáng nay của tôi rằng Hina thích những cái tên kết thúc bằng “-min” không hẳn là sai.

Trong lúc chúng tôi trò chuyện về những thứ ngớ ngẩn này, chẳng mấy chốc cả ba đã đến nhà tôi.

“Bọn con về rồi!”

“Cảm ơn vì đã mời bọn tớ~” “Xin lỗi vì đã làm phiền, Takumi-kun.”

Tôi mở ổ khóa và mở cửa trước ra.

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch!

Với những bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, Kuroto chạy đến chào chúng tôi ở lối vào.

Meow!

Kuroto kêu lên một tiếng meow dễ thương ngay trước mặt chúng tôi.

"Ồ, Kuroto. Đến chào bọn anh à?"

“Ồ, ngoan lắm, Kuroto!”

“Kurotooo~! Em dễ thương quá đi mất~♪”

Kokage-san và Hina khom người xuống, quên cả việc cởi giày mà bắt đầu vuốt ve cậu nhóc.

Nhận được tình cảm từ những cô gái xinh đẹp, rạng rỡ này—dưới cằm, sau tai, sau gáy, đầu, cơ thể và mọi nơi khác—Kuroto bắt đầu gầm gừ khe khẽ với khuôn mặt trông như sắp tan chảy.

Thật tình, Kuroto, nhóc chỉ cần bước đến và kêu meo meo là nổi tiếng đến thế này sao? Thật bất công—khoan đã, cái gì cơ!?

Tại sao tôi lại ghen tị với Kuroto cơ chứ?

Ý tôi là, thôi nào. Một nhân vật nền như tôi cố gắng cạnh tranh với một chú mèo con dễ thương, mềm mại thì thật là nực cười.

Giống như so sánh mặt trăng với một con rùa. Một chú mèo con đấu với một tên nhân vật phụ A. Điều kiện chiến thắng ở đâu?

"Takumin, nếu cậu cứ đứng đó thì quay video lại đi! Rồi gửi cho tớ sau!"

“Được rồi. Nhưng trước tiên chúng ta hãy vào phòng khách đã.”

“Whoopsie~. Kuroto dễ thương quá, làm tớ hơi đánh mất chính mình.”

“T-tớ cũng vậy…”

Họ miễn cưỡng dừng lại việc vuốt ve, và cả ba cùng Kuroto vào phòng khách. Tôi lấy điện thoại ra và bắt đầu quay cảnh Hina và Kokage-san đang cưng nựng cậu nhóc.

“Awwww~ Có phải là chỗ này không, Kuroto~?”

Hina gãi sau tai và dưới cằm cậu nhóc.

“Dễ thương quá~ Em thực sự thích chỗ này nhỉ, Kuroto~?”

Kokage-san nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, xuống tận gốc đuôi.

Purr, purr, purr… purr purr purr purr purr purr—!

Tiếng gầm gừ của Kuroto ngày càng lớn hơn cho đến khi không thể đứng vững được nữa, cậu nhóc ngã xuống sàn.

Toàn bộ khoảnh khắc đó đã được ghi lại bằng video và lưu trong “Kuroto Record” đang ngày càng tăng lên của tôi—cho đến khi—

Ồ, cái gì thế này!?

Hina cúi người về phía trước, vẫn khom người xuống, để vuốt ve Kuroto đang nằm gục.

Và điều đó có nghĩa là gì?

Váy của Hina ngắn. Có lẽ là ngắn nhất trong cả khối năm nhất.

Khi cô ấy cúi người về phía trước trong chiếc váy ngắn đó, phần đùi trên của cô ấy ,thực sự rất cao—đã bị lộ ra hoàn toàn.

Chỉ cần tôi nghiêng đầu một chút thôi là tôi có thể nhìn thấy ngay bên dưới nó.

Đôi chân mềm mại nhưng săn chắc và khỏe mạnh của cô ấy thực sự thu hút sự chú ý của tôi qua màn hình điện thoại.

Ực…

Tôi-tôi có nên nói điều gì đó như một quý ông không?

"Cậu không cần phải nhắc nhở mỗi lần đâu, dù sao thì tớ cũng đang mặc quần đùi bảo hộ mà. Nhưng nếu cậu cứ liên tục nghĩ đến đồ lót của con gái, geez, Takumin biến thái~♪ Ahaha~♪"

Đó là lời thì thầm của ác quỷ Hina trong đầu tôi, đầy quyến rũ và tự mãn.

Hử… Ý tôi là, có đúng không?

Có lẽ việc chỉ ra điều đó sẽ khiến tôi trông giống một kẻ đáng sợ hơn. Nhưng đồng thời—

“Takumi-kun, thế là không được! Tồi tệ! Không được!”

Thiên thần Kokage-san phồng má lên một cách đáng yêu và giơ ngón tay lên để mắng tôi.

Xin lỗi! Tớ sẽ không làm thế nữa đâu! Tớ thề đó chỉ là một sự cám dỗ thoáng qua thôi!

Tôi vẫn là một cậu học sinh trung học tràn đầy sức trẻ và sự tò mò! Tôi không thể hoàn toàn dập tắt những cảm xúc đó!

Trong khi tìm lý do để thoái thác, tôi giơ điện thoại lên cao hơn một chút.

Bây giờ góc chụp sẽ từ trên xuống, nên dù có chuyện gì xảy ra cũng không có nguy cơ vô tình quay phần dưới váy của Hina.

Quan trọng hơn, tôi sẽ gửi đoạn video này cho Hina và Kokage-san sau—không đời nào tôi có thể gửi cho họ thứ gì đó tục tĩu được.

Nếu tôi gửi thứ gì đó như thế, họ sẽ không bao giờ quay lại nữa mất.

Trường hợp tệ nhất, tôi sẽ bị gắn mác "Tên biến thái Takumin" và đó sẽ là kết thúc cuộc đời cấp ba của tôi.

Nhưng tôi đã chống cự lại. Tôi đã chiến thắng tuổi trẻ dữ dội của mình. Tôi đã chiến thắng!

Hoặc tôi đã nghĩ vậy—nhưng sự bình yên đó chỉ kéo dài được trong một giây.

Trong khi đang nằm sung sướng trên sàn nhà dưới sự vuốt ve của các cô gái, Kuroto đột nhiên bật dậy mà không báo trước.

“Whoa!?” “Eek!”

Bị giật mình, cả Hina và Kokage-san đều nhảy dựng lên và hét lên đầy ngạc nhiên.

Cảm giác sướng quá chăng? Có lẽ Kuroto không chịu nổi nữa. Dù sao thì, ngay khi nhảy lên, cậu nhóc đã lao thẳng vào giữa tay chân Hina.

DADADADADADA!

Khi lao đến giữa hai đầu gối của Hina—vẫn ở tư thế bò—đuôi của cậu nhóc hất tung chiếc váy ngắn của cô lên!

“Ah, hyaaah!?”

Hina thốt lên một tiếng kêu quyến rũ kỳ lạ, cơ thể cô căng cứng vì ngạc nhiên. Đầu gối cô khép chặt, mông cô hất cao lên không trung.

Nhưng Kuroto vẫn chưa dừng lại.

Cậu nhóc lao vút qua tôi, người đang cầm máy ảnh, xoay người 180° sau lưng tôi, rồi lại lao đi.

Lần này, cậu nhóc lại bay thẳng vào giữa hai chân Hina một lần nữa—vẫn trong tư thế ngượng ngùng, mông hướng lên trên.

“Hyaaah~!”

Và rồi nhóc ấy biến mất vào trong ngôi nhà mèo của mình.

Toàn bộ sự việc chỉ kéo dài khoảng năm giây - đúng là một chuỗi sự kiện diễn ra nhanh như chớp.

Nhưng tôi đã có thể ghi lại toàn bộ diễn biến trò hề của Kuroto một cách hoàn hảo trên video.

Thật là tuyệt vời phải không?

Ngay cả trong tình huống hỗn loạn bất ngờ, tôi vẫn giữ Kuroto trong khung hình mà không hề nao núng. Có lẽ tôi thực sự có năng khiếu quay phim?

Vâng… thành thật mà nói thì đó chỉ là may mắn thôi.

“Waaah! Tớ sợ quá! Kuroto vừa đột nhiên bỏ chạy!”

Hina đứng dậy khỏi tư thế chống tay xuống đất, mông nhô lên và thở ra thật sâu, tay đặt lên ngực.

“Tớ cũng vậy. Trông em ấy rất thư thái khi được vuốt ve như vậy, rồi đột nhiên em ấy lại nổi điên.”

Kokage-san cũng đứng dậy, gật đầu đồng ý.

“Ý tớ là, nhóc ấy là một con mèo, không phải là người.”

“Ồ đúng rồi, ý hay đấy. Hehe.”

"Hellooo, Takumin? Không phải lúc để phản pháo như thế đâu."

Hina chọc ngón tay vào má tôi.

"Xin lỗi, tớ hơi lỡ lời. Nhưng mà mèo vốn nổi tiếng là hay thay đổi tâm trạng mà."

“Tớ cũng nghe nói vậy, nhưng tớ nghĩ giờ tớ đã hiểu rồi. Chuyện đó thì khác.”

Giọng Kokage-san nghe thật sự vui mừng. Tôi biết cô rất yêu mèo, và thấy cô ấy vui vẻ như vậy tôi cũng vui lây.

"Thật tình, Kuroto đúng là đồ vô lại. Cậu nhóc nên học tập một người bình tĩnh đi, bình tĩnh lại nào."

“Hina-chan, tớ nghĩ thực ra cậu cũng khá thất thường đấy.”

“Cái gì cơ, thật sao?”

"Ngày xưa cậu rất hoang dã. Cậu đạp chiếc xe đạp leo núi yêu thích của mình đi khắp nơi - kiểu như ngày nào cũng vậy, nhớ không? Cậu còn trẻ con hơn hầu hết đám con trai khác."

“Ai rồi cũng sẽ lớn thôi mà, cậu biết đấy.”

"Vậy thì cậu đã làm vậy chưa?"

“Tớ lớn rồi! Tớ lớn cả tấn rồi! Kiểu như ngực của Mizuki ấy!"

“Ng-ngực của tớ không liên quan gì đến chuyện này cả!”

Thấy Hina ngọ nguậy ngón tay đầy vẻ đe dọa, Kokage-san theo bản năng khoanh tay trước ngực. Nhìn hai cô gái lấp lánh đùa giỡn như vậy thật sự rất mãn nhãn.

“Hả, cậu đi xe đạp leo núi à? Hơi bất ngờ đấy.”

“Cậu ấy thực sự hợp với nó đấy! Cậu ấy đi khắp nơi với nó. Dù đó là hồi tiểu học.”

“Ồ… thật sao? Hả…”

Ngay lúc đó, có điều gì đó trong tôi như bừng sáng. Nhưng trước khi tôi kịp hiểu ra đó là gì—

“Mà này, Takumin! Cậu có quay video lại không?”

Câu hỏi của Hina kéo tôi trở về thực tại, khiến tôi phải chuyển sự tập trung đi nơi khác.

Bất kỳ nhận thức ngẫu nhiên nào mà tôi sắp có đều không là gì so với việc trò chuyện với những cô gái lấp lánh.

“Không chắc chắn 100%, nhưng tớ đã theo dõi Kuroto bằng điện thoại, nên tớ nghĩ là tớ đã làm được.”

"Yay! Cho tớ xem với! Tớ muốn xem ngay bây giờ! Ngay bây giờ!"

“Tớ cũng muốn xem. Được không vậy, Takumi-kun?”

“Tất nhiên rồi. Tớ sẽ phát ngay bây giờ.”

Tôi mở đoạn video vừa quay, Hina và Kokage-san nghiêng người từ hai bên để xem màn hình.

Và thế là mình đã bị kẹp như sandwich bởi hai cô gái lấp lánh.

Squish. Squish-squish.

.Có thứ gì đó mềm mại áp vào cả hai khuỷu tay tôi. Và giờ thì mặt họ đang ở ngay cạnh tôi. Họ có mùi thơm rất dễ chịu. Tôi có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của họ. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ.

Bình tĩnh nào, Nakano Takumi. Hãy bình tĩnh lại.

Vậy là mày đang có chút thời gian gần gũi với các cô gái rồi. Không cần tỏ ra hoảng hốt một cách lộ liễu như vậy.

Họ chỉ đến đây để xem video của Kuroto thôi. Tôi thậm chí còn không nằm trong vùng chú ý của họ nữa.

Tập trung vào video. Đó là tất cả những gì quan trọng.

“Kuroto đáng yêu quá đi~♪”

“Chuẩn luôn~♪”

Squish. Squish-squish.

“Khuôn mặt của em ấy khi được vuốt ve trông giống như tượng Phật phải không?”

“Ồ, tớ hiểu! Em ấy nhắm mắt lại một cách hạnh phúc—cảm giác này hoàn toàn giống nhau~♪”

Squish. Squish-squish.

"Chắc là em ấy ban may mắn hay gì đó. Namu namu~"

“Em ấy thực sự có thể~”

Squish. Squish-squish.

Chết tiệt! Tôi đang cố gắng tập trung vào video—cố gắng—nhưng tôi cứ bị kẹp giữa hai bên bởi sự mềm mại!

Sensei, làm ơn…! Đối với một nhân vật phụ như tôi, người chưa từng tiếp xúc với con gái, chiếc bánh sandwich lấp lánh, mềm mại này quả là quá sức chịu đựng đối với trái tim non nớt, mong manh của tôi!

Và vì quá chú ý đến hai người họ nên tôi đã không để ý đến… sự hỗn loạn đang ập đến.

“Chúng ta sắp đến phần Kuroto Dash rồi.”

"Ừ, có thể là bất cứ lúc nào."

Đúng như họ nói, Kuroto trên màn hình đột nhiên đứng dậy—và không hề dừng lại một chút nào, lao vọt đi.

Phần đó thì ổn.

Chúng tôi xem video vì muốn nhìn thấy khoảnh khắc đó—nên sẽ rất rắc rối nếu không ghi lại được.

Tuy nhiên.

Khoảnh khắc Hina bất ngờ nhấc mông lên… đồ lót của cô đã bị quay lại rất rõ ràng trên video!

“Wahh!?”

“Hina-chan, quần lót của cậu lộ ra kìa!!”

“Cái—cái gì cơ, cái gì cơ !?”

Tôi thực sự không để ý—trong suốt quá trình quay phim, tôi chỉ tập trung vào Kuroto!

“Takumi~n? Cậu có thể giải thích tại sao lại có thứ như thế này trong video không?”

"Takumi-kun? Tớ nghĩ chúng ta cần một lời giải thích."

Giọng nói của họ vọng lại từ cả hai phía, chất vấn tôi.

Trước khi kịp nhận ra, cánh tay tôi đã bị giữ chặt, không thể thoát ra được.

Từ thiên đường xuống địa ngục. Thời gian vui vẻ đã qua, và tôi bị ném vào một cuộc khủng hoảng thực sự.

Và không đời nào tôi có thể nói, "Nhưng đó là quần bảo hộ, phải không?". Đó sẽ là tự sát. Về mặt xã hội.

Quan trọng hơn, vấn đề thực sự ở đây không phải là cô ấy có mặc quần bảo hộ hay không. Mà là việc tôi đã "ghi hình lén". Ngay cả tôi cũng hiểu điều đó.

Vì vậy, tôi vội vàng giải thích.

"Có thể cậu không tin, nhưng tớ thề là không phải như cậu nghĩ đâu. Đó là một tai nạn! Tớ thực sự không biết là, ừm, quần lót của Hina lại lọt vào cảnh quay."

“Thật sao?” “Thật vậy sao?”

Ugh. Giọng nói của họ lạnh hơn bình thường rất nhiều.

"Ý tớ là, nghĩ mà xem. Nếu tớ biết nó có trong video, tớ sẽ không đời nào phát lại cho tất cả chúng ta xem, đúng không? Tôi sẽ giả vờ quên bấm nút ghi âm hay gì đó rồi cố gắng che giấu nó đi!"

Tôi thực sự tuyệt vọng. Tôi không thể để mình bị xã hội xa lánh vào mùa xuân năm học đầu tiên của cấp ba được.

“Ừm… đúng là có lý. Nếu biết thì cậu đã không cho xem rồi.”

“Ừ, giờ cậu nhắc đến thì đúng là vậy.”

“Đ-Đúng không!? Tớ rất mừng là cậu hiểu!”

“Nhưng sự thật vẫn là—nó đã được ghi lại trên video, đúng không?”

“Ừm, thì… ừ. Tớ đoán là vậy.”

"Vậy thì chúng ta sẽ làm thế này. Đó chỉ là một tai nạn, nên Takumin vô tội. Nhưng đoạn video nên bị tịch thu. Sau khi gửi cho bọn tớ, hãy xóa bản gốc khỏi điện thoại đi."

“Tất nhiên rồi. Tớ sẽ xóa nó ngay trước mặt cậu.”

Tôi đã gửi video vào nhóm trò chuyện của chúng tôi và sau đó, khi cho họ xem điện thoại của mình, tôi đã xóa đoạn phim gốc.

Phù. Suýt nữa thì. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ừ... thế này thì tốt hơn. Loại chuyện đó không nên tồn tại. Tuyệt đối không được tồn tại.

Đừng nghĩ đến chuyện "thật đáng tiếc" hay "thật lãng phí" nữa. Đừng nghĩ nữa, Takumi!

Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, tôi liếc nhìn ngôi nhà mèo và thấy Kuroto đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt hoàn toàn ngây thơ.

"Tớ hơi lo lắng vì thái độ quá khích của em ấy trước đó, nhưng bây giờ trông em ấy có vẻ hoàn toàn bình tĩnh", Kokage-san nói, nét mặt cô giãn ra thành một nụ cười dịu dàng.

Thật là một nụ cười đẹp.

“Ừ, có vẻ là vậy.”

Kokage-san điển hình.

Trong lúc tôi đang nghĩ, "Tên nhóc gây rối này, ngồi đó tỏ vẻ ngây thơ như lại suýt phá hỏng cuộc sống xã hội của anh. Suýt nữa anh bị gán cho cái mác biến thái ngay ngày đầu tiên!" , Kokage-san đúng là một thiên thần.

“Có lẽ em ấy không tập thể dục đủ?”

"Vậy ra là em ấy xả hơi hả? À phải rồi, hồi xưa nhà mình có một cái tháp mèo. Chắc vẫn còn đâu đó trong kho. Mình sẽ đi kiểm tra sau."

"Nếu vậy thì sao chúng ta không cùng đi tìm ngay bây giờ nhỉ?" Hina đề nghị.

"Tớ không phiền đâu, nhưng căn phòng đó chất đầy đồ đạc. Ba người ở thì sẽ chật chội lắm."

“Chật chội cũng được—ba người đi thì nhanh hơn, đúng không? Câu đó là gì ấy nhỉ…?”

“‘Ba cái đầu thì hơn một cái đầu’, phải không, Hina-chan?”

"Cậu cứ nhảy thẳng đến phần cuối thế! Cậu bỏ qua phần quan trọng luôn!"

“A ha ha, có lẽ vậy. Mà này, Monju là gì thế?”

“Sao—sao cậu lại hỏi tớ…?”

Đột nhiên bị đặt vào tình thế khó xử, tôi nhanh chóng dùng ánh mắt chuyển câu hỏi sang Kokage-san.

“Tớ nghĩ… đó là một vị thần Phật giáo cực kỳ thông thái hay gì đó tương tự…?”

Có vẻ như đúng là như vậy.

Tất nhiên, chúng tôi có thể tra cứu trên điện thoại, nhưng điều đó có vẻ không cần thiết. Nó sẽ làm mất đi sự thú vị.

"Nhờ Mizuki mà giờ mình biết Monju là ai rồi. Đi tìm cái tháp mèo nào!"

Và thế là, để khám phá tòa tháp mèo huyền thoại, tôi dẫn hai người họ lên phòng chứa đồ ở tầng hai.

“Hmm~ Thậm chí còn chật chội hơn tớ tưởng tượng nữa♪”

Hina mỉm cười vui vẻ khi nhìn quanh căn phòng, nơi những chiếc hộp các tông lớn được xếp chồng lên nhau từ tường này sang tường khác.

“Hina-chan… cậu không cần phải nói thẳng thừng như vậy đâu,” Kokage-san nhăn mặt nói.

“Tớ đã nói rồi mà, phải không?”

"Chỗ này chật chội vì có đồ đạc bên trong. Ôi, đúng là một sự thật sâu sắc~"

“Nhưng vì mọi thứ được sắp xếp gọn gàng nên tớ nghĩ chúng ta có thể tìm thấy nó khá nhanh.”

“Dù sao thì chúng ta cũng có ba người ở đây mà.”

“Được rồi, chúng ta tìm thôi. Tớ sẽ phụ trách khu vực này, Mizuki và Takumin, hai người đi kiểm tra bên kia nhé.”

"Ừ, chắc chắn rồi."

Phân chia thế này hơi kỳ lạ nhỉ? Bình thường thì chỉ có mình tôi ở một mình, còn hai người bạn thân—Hina và Kokage-san thì ở cạnh nhau, đúng không? … Mà tôi cũng chẳng nói toạc ra đâu.

Không muốn tỏ ra mình đang suy nghĩ quá nhiều nên tôi im lặng. Đúng chuẩn bản tính hèn nhát của tôi.

“Vậy thì chúng ta cùng nhau tìm kiếm nhé, Takumi-kun.”

“Được rồi, chúng ta hãy tìm nó nhanh thôi.”

Theo gợi ý của Hina, chúng tôi chia thành hai cặp và bắt đầu tìm kiếm tháp mèo.

“Nếu nó được tháo rời và đóng gói, nó sẽ được đựng trong một chiếc hộp khá lớn. Có lẽ là cái này chăng?”

Tôi mở một hộp các tông đập vào mắt. Bên trong, được bao quanh bởi lớp đệm, là một chiếc hộp gỗ trông rất sang trọng.

“Hình như không phải. Nhưng cái hộp này là gì vậy? Giờ hiếm lắm mới thấy một cái hộp gỗ thật sự.”

Tò mò, tôi mở nó ra—và bên trong, được gói gọn gàng trong khăn giấy trắng, là một cặp búp bê Hina: Odairi-sama và Ohina-sama.

“Búp bê Hina phải không? Wow… chúng đẹp quá…”

“Ừm, tớ nhớ hồi nhỏ đã thấy chúng. Chắc bà vẫn còn giữ chúng.”

"Cái gì thế? Cậu gọi tớ à~?"

Hina nhìn về phía chúng tôi.

“À, không, bọn tớ không có ý nói đến cậu—bọn tớ tìm thấy một số búp bê hina.”

"Búp bê Hina à? Mấy con búp bê cậu trưng bày vào ngày 3 tháng 3 ấy hả? Tớ muốn xem!"

Hina tiến lại gần, đặt tay lên vai Kokage-san và tôi khi chúng tôi đang ngồi xổm gần những con búp bê, rồi nghiêng người về phía trước để nhìn rõ hơn.

Chỉ là một cái chạm nhẹ qua lớp quần áo, nhưng cảm giác từ bàn tay cô ấy khiến tim tôi đập thình thịch.

Mình hy vọng mặt mình lúc này không đỏ…

“Nhìn kìa—họ đây rồi, Odairi-sama và Ohina-sama.”

“Ôi trời! Đẹp quá! Thật tuyệt vời!”

Hina hét lên vì thích thú.

Kokage-san nói thêm, đôi mắt cô lấp lánh thích thú ngay từ lúc nhìn thấy chúng: "Các lớp trên bộ junihitoe của Ohina-sama được thiết kế rất chi tiết".

“Họ trông giống như đến từ một gia đình sang trọng nhỉ?”

“Tuyệt vời! Cực kỳ sang trọng! Và chúng còn rất đẹp nữa—không hề có vết bẩn hay gì cả!”

“Cậu thực sự có thể cảm nhận được tầm quan trọng của họ. Tớ hơi ghen tị đấy.”

“Ừ… chẳng trách bà không thể vứt chúng đi được.”

“Đúng chứ? Cậu không thể ném chúng đi được.”

"Nếu cậu làm vậy, cậu chắc chắn sẽ bị nguyền rủa."

"Chúng đã được cất giữ cẩn thận, và tớ cá là bà tớ hy vọng một ngày nào đó bà có thể truyền lại cho con gái hoặc cháu gái. Nhưng gia đình tớ toàn con trai."

Tôi không thể làm gì được về chuyện đó, nhưng khi nghĩ về những kỷ niệm và cảm xúc mà bà dành cho những con búp bê này khiến tôi cảm thấy hơi tội lỗi.

Trong khi tôi đang suy ngẫm về điều đó—

"Vậy thì, Takumin, cậu nên kết hôn khi bà vẫn còn sống và sinh một cô con gái. Như vậy, cậu có thể trưng bày búp bê và cho bà xem~"

Hina nói một cách vui vẻ, khẽ bóp vai tôi.

Sự tiếp xúc càng gần gũi, tôi càng bối rối.

“Nhưng mà điều đó còn khá xa vời…”

“Cái gì? Không thích yêu đương hay kết hôn sao? Kiểu sói cô độc? Hoàn toàn ăn cỏ à?”

“Không phải vậy—tớ chỉ không nghĩ mình sẽ có thể kết thúc trong một mối quan hệ như thế ngay từ đầu…”

Bây giờ tôi đã là học sinh cấp ba, nhưng cho đến tận ngày hôm qua, tôi thậm chí còn chưa có một người bạn gái thân thiết nào, chứ đừng nói đến bạn gái.

Lý do duy nhất khiến tôi thân thiết với Hina và Kokage-san là nhờ khoảnh khắc may mắn với Kuroto. Thật sự là một phép màu, một sự may mắn hoàn toàn.

Nói cách khác, đó không phải là điều tôi có thể tái tạo lại. Hôn nhân thì xa vời quá, buồn cười thật.

“Không cần phải bi quan thế đâu. Đôi khi, người bạn đời định mệnh của cậu lại gần gũi hơn cậu nghĩ đấy. Đúng không, Mizuki~?”

“H-Hina-chan! Tớ đã nói với cậu rồi—không phải vậy mà!”

“Ehehehe~♪”

“Đừng có 'ehehe' với tớ. Thật đấy, miệng cậu lỏng lẻo quá. Anh được tạo ra từ khí heli à.”

Khí heli… thứ bên trong bóng bay?

Nó nhẹ hơn không khí nên bóng bay có thể bay được khi được bơm đầy khí này.

“ Không phải vậy! Tớ không bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì quan trọng, được chứ? Đó là quy tắc của con gái mà!”

“Này, khoan đã—chính xác thì 'không như vậy' là thế nào? Mà hai người đang nói về cái gì vậy? Chẳng phải chúng ta đang bàn về tớ sao ? Thế rồi bằng cách nào đó lại chuyển sang Kokage-san, đúng không?”

“Xin lỗi, Takumin. Đây là chuyện riêng của con gái.”

“À, tớ hiểu rồi. Xin lỗi, tớ không thực sự hiểu.”

“Ahaha~ Không cần phải xin lỗi đâu! Hơn nữa, biết đâu một ngày nào đó chuyện này cũng liên quan đến cậu đấy, biết đâu? Khi đó, hãy chuẩn bị tinh thần để ứng phó nhé~♪”

“Hả? Tớ cũng vậy à? Nhưng… đây là chuyện riêng của con gái mà, đúng không?”

“Có thể có, có thể không~ Đại loại như vậy~”

“…Xin lỗi, đúng vậy, tớ vẫn không hiểu gì cả.”

Có vẻ như cách nói chuyện của những cô gái lấp lánh quá cao siêu đối với một anh chàng nhân vật phụ như tôi.

“Thôi-thôi bỏ chủ đề này đi!”

Kokage-san đột nhiên xen vào, giọng cô ấy to hơn bình thường một chút. Má cô ấy hơi ửng hồng—có lẽ cô ấy đang hơi kích động.

“V-Vâng… tớ hiểu rồi.”

Tôi không hiểu hết, nhưng vì Kokage-san đã quá kiên quyết về vấn đề này nên tôi quyết định không hỏi thêm nữa.

Không cần phải thúc ép ai đó khi họ rõ ràng không muốn nói về điều gì đó. Điều đó là hiển nhiên.

"Nhưng mà, cậu biết không, hình như đây là lần đầu tiên tớ thấy búp bê Hina ngoài cửa hàng thì phải? À! Khoan đã, hình như hồi nhỏ tớ cũng thấy ở nhà cậu rồi thì phải, Mizuki? Cậu có búp bê Hina mà, đúng không?"

Cứ như vậy, Hina liền chuyển hướng cuộc trò chuyện trở lại với những con búp bê.

Thật sự mà nói, nhịp độ trò chuyện của những cô gái lấp lánh này thật điên rồ. Giống như bị cuốn trôi giữa dòng nước xiết.

Còn nữa—liệu tôi chỉ tưởng tượng thôi, hay là tôi hoàn toàn không theo kịp? Tôi cùng tuổi với họ, nhưng tôi cảm thấy bản thân như một ông già không còn hiểu nổi bọn trẻ đang nói gì nữa. Khônggggg…

“Có một số cái nhỏ, nhưng dạo này tớ không thực sự mang chúng ra nữa.”

"Là lễ hội Hinamatsuri phải không? Dạo này người ta không còn ăn mừng nhiều nữa. Giáng sinh và Halloween—cậu biết đấy, mấy thứ kiểu phương Tây—giờ có vẻ phổ biến hơn rồi."

“Truyền thống Nhật Bản đang phai nhạt… thật bi thảm. Amen.”

Hina làm dấu thánh giá.

“…”

Cô ấy thực sự là hiện thân của sự suy tàn của nền văn hóa Nhật Bản.

Ý tôi là, thôi nào—ít nhất hãy nắm chặt tay lại khi nghe những bình luận như thế này…

"Nhưng cậu không thấy con búp bê này trông giống Mizuki sao? Kiểu như vẻ đẹp thanh lịch, tao nhã ấy?"

“K-không hề.”

"Không thể nào sai được! Đúng không, Takumin? Cậu không thấy cô ấy giống Mizuki sao?"

Thật sao, Hina-san? Cậu đưa việc đó cho tôi à?

“…Ừ thì đúng vậy. Trông họ giống nhau thật. Cả hai đều đẹp, tớ nghĩ vậy.”

Thành thật mà nói, ai cũng phải công nhận Kokage-san là một mỹ nhân kinh điển—duyên dáng, trầm lặng và tốt bụng. Một Yamato Nadeshiko đích thực.

Có lẽ không có chàng trai nào trong lớp không để ý đến cô ấy. Tôi cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà nói ra trước mặt cô ấy thì ngượng chết đi được. Ước gì Hina đừng thốt ra mấy câu nhạy cảm đó với mình!

"Thấy chưa, Mizuki? Takumin khen cậu xinh kìa. Cậu may mắn thật đấy~♪"

“C-cảm ơn cậu…”

Kokage-san lẩm bẩm bằng giọng nhỏ nhẹ, mặt cô đỏ bừng, đầy bối rối.

Kể cả khi chỉ là lời khen từ một gã mọt sách như tôi, tôi đoán việc được khen là xinh đẹp vẫn khiến một cô gái vui vẻ?

Ý tôi là, lời khen luôn mang lại cảm giác vui vẻ bất kể lời khen đó đến từ ai, đúng không?

Và biết Kokage-san chân thành đến thế nào, có lẽ cô ấy cảm thấy mình nên nói lời cảm ơn đúng mực.

Điều đó có nghĩa là tôi cần phải đảm bảo rằng mình không trở nên kiêu ngạo và bắt đầu nghĩ những điều ngớ ngẩn như, "Khoan đã... cô ấy có thích mình không?"

“Được rồi, đến lúc chụp ảnh làm kỷ niệm rồi.”

Hina rút điện thoại ra và chụp một bức ảnh những con búp bê. Sau đó—

“Được rồi, hai người—nhìn về phía này! Cười lên nào, cười lên nào~! Thôi nào, Mizuki, nụ cười của cậu cứng nhắc quá! Cười thêm một chút nữa coi!”

Cô ấy cũng bắt đầu chụp ảnh Kokage-san và tôi.

“Và… gửi!”

Ping! Điện thoại của chúng tôi đồng loạt reo.

Đúng như mong đợi ở một cô gái lấp lánh—chụp nhanh, gửi nhanh hơn nữa.

Còn tôi ư? Tôi hiếm khi chụp ảnh, và mỗi khi chụp, tôi luôn dừng lại và tự hỏi: "Khoan đã... làm sao để chụp lại đây?". Phải mất rất nhiều thời gian.

“Được rồi, chúng ta đã có ảnh rồi. Cất búp bê đi và quay lại tìm tháp mèo thôi.”

“Được rồi~♪”

“Chúng ta hãy đảm bảo đặt chúng trở lại đúng vị trí ban đầu nhé.”

“Mizuki, tất cả là của cậu đấy~”

"Hiểu rồi."

Kokage-san cẩn thận đóng gói lại những con búp bê bằng lớp đệm như trước, đóng hộp gỗ lại và đặt chúng trở lại vào hộp bìa cứng.

“Lên nào.”

Với tiếng kêu dễ thương, cô cố gắng đưa chiếc hộp trở lại phần đã hoàn thành.

“Nặng không? Để tớ để cho.”

“Không, tớ ổn. Nó không nặng lắm đâu—tớ có thể mang được.”

“Được rồi. Nhưng đừng ép mình quá nhé?”

Tôi hạ bàn tay đang giơ lên định giúp đỡ xuống.

“Aww~ Takumin, nhảy vào giúp nhanh thế—ngọt ngào ghê~♪”

“Không phải vậy đâu. Bất cứ ai cũng sẽ giúp nếu thấy một cô gái bên cạnh trông có vẻ đang gặp khó khăn.”

Vâng, chúng tôi đã hơi lạc đề một chút sau khi phát hiện ra một điều hiếm có, nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm thì… điều đó đã xảy ra.

“Fyaaah!? Hyaa~♪”

Ngay sau khi xong việc với mấy con búp bê, Kokage-san thốt lên một tiếng kêu ngạc nhiên, gần như đáng yêu—và đột nhiên mất thăng bằng.

Ngay trước mắt tôi, cô ấy bắt đầu ngã xuống.

Trong căn phòng chứa đồ chật hẹp này, nếu cô ấy đập đầu hay gì đó thì sẽ rất tệ!

“Cẩn thận—!”

Theo bản năng, tôi lao về phía cô ấy, không tập trung vào việc gì khác ngoài việc đỡ cô ấy một cách an toàn.

Từ phía sau và hơi nghiêng sang một bên, tôi vòng tay ôm lấy cô ấy—một cách khá vụng về, giống như một con gấu túi bám vào cây—nhưng tôi đã kịp giữ được cô ấy.

“Ah—”

Kokage-san thở hổn hển trong vòng tay tôi.

Nhưng nghe có vẻ không phải là do đau đớn.

Chắc chắn là tôi đã đến kịp lúc.

“Cậu ổn chứ, Kokage-san?”

“V-vâng… nhưng, ừm…”

“Cậu có bị thương không? Trẹo chân hay sao thế?”

Nếu cô ấy bị thương, việc tìm tháp mèo sẽ phải hoãn lại ngay lập tức.

“Không, không phải vậy… chỉ là… tay của cậu, Takumi-kun…”

“Tay tớ á? Sao thế?”

10.jpg

Theo lời nhắc nhở của Kokage-san, tôi theo phản xạ gập các ngón tay phải lại.

Và rồi—bóp… bóp! Một cảm giác mềm mại, mềm mại, quá mềm mại, như kẹo dẻo, tràn ngập toàn bộ lòng bàn tay tôi.

“Ah…n~♪”

Cùng lúc đó, Kokage-san phát ra âm thanh khàn khàn, gần giống như tiếng rên rỉ.

…… ………… ………………

“BWAAHHHH!?!?”

Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu được toàn bộ mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Tay phải của tôi… đã bóp chặt vào đôi gò bồng đảo mềm mại đáng kinh ngạc của Kokage-san.

Tay tôi đã bóp chặt lấy nó!?

Hoảng sợ, tôi giật tay ra—

“Nn~…♪”

Và vì tôi đột ngột rút ra nên cô ấy lại rên lên một tiếng nhỏ, nghe như đau đớn.

“X-xin lỗi! Tớ không cố ý đâu—tớ không hề cố ý đâu! Tớ chỉ nghĩ nếu cậu ngã thì sẽ rất tệ! Tớ không muốn cậu bị thương, chỉ vậy thôi, tớ thề đấy!”

Tôi lùi lại hoàn toàn, giơ tay lên và cúi đầu xin lỗi bằng tất cả những gì tôi có.

Đầu tiên tôi xin lỗi Hina, và giờ là Kokage-san. Tôi đã xin lỗi cả ngày rồi.

“Không sao đâu. Tớ biết… Tớ biết cậu chỉ muốn giúp tớ thôi mà, Takumi-kun.”

Khuôn mặt của Kokage-san đỏ bừng khi cô ấy nói.

Ừ thì, tất nhiên là cô ấy sẽ xấu hổ rồi. Bị một gã đàn ông sờ ngực như thế...

“Tớ rất vui vì cậu hiểu, nhưng… tớ vẫn thực sự xin lỗi.”

Tôi lại cúi đầu một cách chân thành.

“Hehe, đừng lo. Tớ ổn thật mà. Thấy chưa?”

Kokage-san mỉm cười dịu dàng với tôi khi nói vậy.

Má cô vẫn còn ửng hồng, nhưng cô không có vẻ gì là tức giận cả.

Đúng như mong đợi từ một người tốt bụng như Kokage-san.

Nhìn cô ấy cười e thẹn như vậy, tim tôi bỗng đập thình thịch trong lồng ngực.

Ôi không. Tệ quá. Kokage-san cười với vẻ mặt ngượng ngùng dễ thương quá đi mất—nó cũng làm tôi đỏ mặt nữa!

“…Nhìn kìaaaaa.”

Và rồi—Hina đang theo dõi chúng tôi qua điện thoại.

“K-Khoan đã, Hina-chan!? Cậu vừa mới ghi hình à!?”

“À, hai người đang có khoảnh khắc như thế này, ngón tay của tớ cứ thế… chuyển sang chế độ chụp ảnh, cậu biết không?”

“'Trôi dạt'…!?”

“Ahaha, thư giãn đi~! Không có gì kỳ lạ bị camera ghi lại đâu, tớ hứa đấy.”

“Ý cậu là gì khi nói 'không có gì kỳ lạ'?”

“Giống như cảnh Takumin bóp ngực Mizuki chẳng hạn?”

“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

“Tớ không làm bóp cái gì cả!! Đó chỉ là tai nạn! Đó là một sự khác biệt cực kỳ quan trọng!!”

Mặc dù Kokage-san đã giải oan cho tôi rồi, nhưng xin cậu đừng nhắc lại chuyện đó nữa, tôi cầu xin cậu!

“Tớ chỉ đùa thôi~ Chỉ là video quay cảnh một cặp đôi ôm nhau tình tứ thôi mà~”

“Hina-chan!”

“Tớ đã nói là tôi đùa thôi mà~ Thôi nào, Mizuki, đừng giận nữa~♪ Mà quan trọng hơn—tớ đã hiểu ra rồi! Tớ biết thủ phạm là ai rồi!”

"Thủ phạm?"

Nghĩ rằng Hina chỉ đang đùa giỡn, tôi bỏ qua lời bình luận của cặp đôi và tập trung vào phần thực sự thu hút sự chú ý của tôi.

“Kẻ làm Mizuki giật mình… chính là ngươi! Thủ phạm là—ngươi!”

Với một cú chỉ mạnh mẽ , ngón tay của Hina chạm vào Kuroto, người đang nhìn trộm từ phía sau một chiếc hộp và nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“Ồ, vậy ra cảm giác quanh mắt cá chân của tớ… là Kuroto phải không?”

Nhìn thấy ma và phát hiện đó chỉ là cỏ bạc—một ví dụ hoàn hảo. Kokage-san lẩm bẩm nhận ra điều đó.

"Kuroto lúc nãy còn giả vờ ngây thơ trong nhà mèo. Cậu nhóc lẻn vào đây từ lúc nào vậy? Tớ không nghe thấy tiếng bước chân nào cả."

"Mèo kinh điển phải không? Và vì nó đen, nên khó mà phát hiện ra khi nó trốn."

“Hơn nữa, em ấy vẫn còn nhỏ, điều này có lẽ khiến việc phát hiện ra cậu nhóc càng khó khăn hơn.”

Thì ra chuyện là vậy. Kuroto hẳn đã lên lầu mà không ai để ý và cọ vào chân Kokage-san, khiến cô ấy bất ngờ và mất thăng bằng.

Có lẽ cậu nhóc không có ý định làm hại ai, nhưng chuyện này hơi nguy hiểm. Tôi nghĩ ít nhất mình cũng nên lên tiếng.

"Này, Kuroto. Đừng có lén lút đến gần làm mọi người sợ nhé? Thử kêu meo meo hay gì đó để bọn tao biết mày ở đó xem."

Nhưng Kuroto chỉ nghiêng đầu nhìn tôi như thể nhóc ấy không hiểu lắm.

Vậy là Hina đã tiếp quản—bằng ngôn ngữ mèo (hình như vậy?).

"Kurotooo~♪ Nyaa, nyaa, nyaa? Nyanya! Nyannyan!"

Meo meo!

Đáp lại tiếng mèo kêu đáng yêu của Hina, Kuroto kêu meo meo vui vẻ rồi bước ra khỏi phòng.

Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của chú khi chú chạy xuống cầu thang.

“…Khoan đã, thế có hiệu quả không? Nhóc ấy có hiểu tiếng mèo không?”

“Ừm, cậu biết đấy~ Nếu cậu có kỹ năng như tớ thì dễ lắm~”

Hina ưỡn ngực đầy tự hào.

Và không chịu thua kém, vòng một không hề bình thường của cô ấy càng làm nổi bật tư thế đó — bộ đồng phục được nới lỏng của cô ấy để lộ ra Thung Lũng Hina. Điều này thành thật mà nói, quá kích thích đối với trái tim non nớt của một cậu học sinh trung học.

Tôi phải tự tát mình một cái và cố gắng rời mắt khỏi khe ngực sâu thẳm kia.

“Hina-chan, cậu chỉ bịa chuyện thôi.”

“Tớ không làm vậy ! Tớ chỉ đang chân thành bày tỏ cảm xúc của mình thôi!”

"Cảm xúc à? Nó quan trọng đấy."

"Phải không? Cậu hiểu rồi đấy, Takumin~ Tớ biết cậu sẽ hiểu mà~♪"

Lời nói của cô ấy đã thuyết phục tôi một cách kỳ lạ. Dù là người hay mèo, cảm xúc thực sự mới là điều quan trọng nhất.

"Nhưng không biết Kuroto lên đây làm gì nhỉ? Em ấy xuống lầu khá nhanh."

"Có lẽ em ấy tò mò không biết chúng ta đang làm gì? Mèo vốn dĩ rất tò mò mà, đúng không?"

“Đặc biệt là mèo con. Mọi thứ đều mới mẻ, nên chúng thích thú với mọi thứ.”

“Vậy thì chúng ta phải đảm bảo để mắt tới Kuroto nữa.”

“Ôi, Mizuki, cậu thật là tốt bụng~ Đúng là bản năng làm mẹ! Rồi cậu sẽ trở thành một người mẹ tuyệt vời! Phải không, Takumin?”

“Đúng vậy, nghiêm túc mà nói—Kokage-san thật tuyệt vời.”

“Tớ không cố ý nói như vậy… Ý tớ là, thực sự…”

Kokage-san ngượng ngùng cựa quậy. Dễ thương không chịu được.

Nhìn sang phải—Kokage-san. Nhìn sang trái—Hina. Căn phòng chứa đồ chật chội chất đầy hộp này bỗng chốc trở nên lấp lánh như một căn phòng con gái chỉ vì sự hiện diện của họ.

Không phải là tôi mang họ đến đây vì lý do đó hay gì cả.

“Được rồi, chúng ta quay lại tìm tòa tháp mèo thôi.”

“Được thôi~!” “Được thôi, làm vậy đi.”

Chúng tôi tiếp tục tìm kiếm tháp mèo.

Không có chuyện gì lớn xảy ra sau đó.

"Đây rồi!"

“Tốt lắm, Takumi-kun!”

“Nhiệm vụ: đã hoàn thành~♪”

Chúng tôi tìm thấy tòa tháp dành cho mèo được tháo rời và đóng gói gọn gàng trong một hộp các tông.

Chúng tôi mang nó xuống phòng khách trước khi bắt đầu lắp ráp.

"Vậy, cậu nghĩ sao, Takumi-kun? Cậu có thể ghép lại được không?"

“Có sách hướng dẫn và các công cụ đều có ở đây, nên… ừm, tớ nghĩ là tớ có thể làm được.”

Tôi không thể tự mình nói ra câu gì đó hay ho như "Để đó cho tớ". Đúng kiểu điển hình cho một nhân vật phụ như tôi.

Tôi cá là những cô gái lấp lánh như thế này dành cho những anh chàng ăn nói lưu loát, dễ thương, có thể nói những điều như vậy chỉ bằng một cái nháy mắt.

…Dù sao thì một người như tôi cũng không thể sánh được với bất kỳ ai trong số họ.

Trở thành bạn với những cô gái xinh xắn mà cho đến giờ tôi chỉ học chung lớp đã là một may mắn không thể tin được đối với tôi.

Muốn ước điều gì hơn thế nữa… Tôi thực sự nên biết vị trí của mình.

"Thấy chưa? Tớ biết Takumin có thể xử lý được mà!"

“Nhưng tớ không hiểu sự tự tin đó ở tớ đến từ đâu…”

"Chỉ là cảm giác thôi! Cậu biết không? Giống như hào quang của cậu hay gì đó?"

"Cậu (xaolol) đang bịa đặt hoàn toàn đấy."

“À mà này, đối với tớ, những anh chàng có thể xây dựng hoặc sửa chữa đồ đạc thì sao? Điểm cộng lớn đấy.”

"Cậu thích làm đồ á? Con gái mà làm thế thì hơi hiếm đấy."

“Không. Không hề.”

“Hả? Vậy tại sao lại có điểm cao thế?”

“Vì tớ dở tệ, nên tớ cần một người đáng tin cậy. Và còn nữa—bí mật~ Ehehe~♪”

“Bí mật à. Được rồi, vì ba chúng ta đã cùng nhau tìm kiếm, nên tớ sẽ cố gắng hết sức.”

Dù sao thì bí mật vẫn là bí mật. Tôi không muốn tỏ ra tọc mạch và làm cô ấy phật ý, nên tôi im lặng và bắt đầu đọc hướng dẫn trong khi lắp ráp tháp mèo.

Mặc dù tôi lo lắng, nhưng quá trình xây dựng vẫn diễn ra suôn sẻ.

Tòa tháp hoàn thiện có các bệ xen kẽ nhau ở hai bên của cột trung tâm—chính xác là kiểu tòa tháp mà bạn tưởng tượng khi nghe đến cụm từ "tháp mèo".

Không có vấn đề gì, không vấp ngã. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng như mong đợi từ một chàng trai~ Làm tốt lắm, Takumin! Cậu được một Điểm Hina~♪”

"Cảm ơn."

Đúng vậy… một trong những điểm “hoàn toàn vô nghĩa”.

Nhưng được Hina-chan lấp lánh khen ngợi—dù có điểm hay không—thật sự cũng đủ khiến tôi vui rồi. Con trai đơn giản vậy thôi.

Và tôi là con trai. Vậy nên, yeah—đơn giản vậy thôi.

“Thật tuyệt vời, Takumi-kun!”

“Haha, tớ chỉ làm theo hướng dẫn thôi.”

"Không đời nào! Có những chỗ cần phải siết chặt lắm. Tớ chắc chắn không thể tự mình làm được. Vậy nên, tớ nghĩ cậu thực sự, thực sự rất tuyệt vời."

Mizuki mỉm cười với tôi, hai tay nắm chặt trước ngực, mắt lấp lánh khi khen ngợi tôi với vẻ mặt thực sự phấn khích.

“T-Thật sao? Cảm ơn. Nhưng nói thật thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”

Tôi đỏ mặt tía tai. Nghe Kokage-san khen ngợi như vậy, tôi thực sự bối rối.

"Ôi, Takumin~ Đừng nói dối nữa. Trong lòng cậu cứ nghĩ, 'Hì hì, dễ như ăn kẹo', và nghĩ, 'Chắc Mizuki lại phải lòng mình rồi', đúng không? Thừa nhận đi~"

"Lại phải lòng tôi nữa sao"? Câu đó ám chỉ cô ấy đã thích tớ rồi hử?

Nhưng tôi hiểu Hina mà, nếu tôi nói ra điều đó, cô ấy sẽ lại trêu tôi thêm thôi. Tốt hơn là nên lờ đi.

“Tớ không nghĩ như thế.”

"Đúng không~? Nhưng cậu cứ làm ra vẻ 'Tớ không hoàn toàn ghét chuyện này' thế."

"Đó chỉ là chuyện xảy ra khi một chàng trai được một cô gái khen thôi. Đừng suy diễn lung tung."

“Haha, cậu đúng là một chàng trai trong sáng, Takumin~! Dễ thương quá~! Buồn cười quá đi~!”

“Được rồi, được rồi, nói về tớ thế là đủ. Cuối cùng chúng ta cũng xong rồi, nên gọi Kuroto lại đây thôi.”

“À, đúng rồi! Kurotooo~ Lại đây nào~ Ngay đây này!”

“Kuroto, lại đây~”

Klop klop klop. Kuroto, người vẫn luôn quan sát từ ngôi nhà mèo của mình như thể đó không phải là việc của mình, chạy tới khi Hina và Mizuki gọi cậu nhóc.

Nhưng tòa tháp mèo mới xây dường như khiến nó cảnh giác. Nó đánh hơi xung quanh và đi vòng quanh nhưng không chịu trèo lên.

“Kuroto, cái này để leo trèo và chơi đùa.”

Tôi nhấc cậu nhóc lên và đặt nhóc ấy xuống bục thấp nhất.

Meo meo…?

Lúc đầu nhóc ấy còn thận trọng, nhưng sau khi nhận ra an toàn, Kuroto bắt đầu leo lên leo xuống tháp một cách dễ dàng hơn.

“Ôi trời, dễ thương quá đi~! Mình chịu không nổi nữa rồi~!”

“Có vẻ như em ấy thích nó.”

Hina bắt đầu quay phim, và Mizuki nhìn nhóc ấy với nụ cười hạnh phúc.

Lên, xuống. Lên, xuống.

“Dễ thương quá ! Kurotooo~ Nhìn sang đây nè~ Cười lên nào!

“C-có lẽ tớ cũng sẽ quay video…”

Chỉ cần thế thôi là Kuroto đã hoàn toàn quyến rũ được những cô gái lấp lánh.

Trông nhóc ấy như một siêu mẫu đang sải bước trên sàn diễn. Một chàng trai lấp lánh , nếu bạn cho là vậy.

Và tôi đã ở đây—chứng kiến sự chênh lệch quá lớn về mức độ nổi tiếng…

Sau khi chạy lên chạy xuống thêm vài lần, cuối cùng Kuroto cũng ngồi xuống bục cao thứ hai và nhắm mắt lại, nằm im.

"Hả? Em ấy dừng lại rồi. Kuroto~? Em ổn chứ?"

“EM ấy không phản ứng gì cả. Em ấy ngủ quên à?”

“Chỉ cần em ấy không ngã xuống…”

"Nó sẽ ổn thôi, phải không? Nó là mèo mà."

“Ừ, một con mèo.”

“Yeah. Một con mèo.”

Mèo cũng giống như vậy.

Vì Kuroto đang ngủ say trên tháp mèo nên trời đã tối từ lúc nào không hay.

“Vậy thì, gặp lại sau nhé, Takumin~ Ciao~♪”

“Cảm ơn vì đã mời tớ. Hẹn gặp lại, Takumi-kun.”

Và sau đó, những cô gái xinh đẹp mỉm cười, cùng nhau rời khỏi nhà tôi như thường lệ.

hint r tôi cx ko biết monju là gì "Búp bê Hina" (ひな人形, Hina ningyō) là những con búp bê truyền thống của Nhật Bản, thường được trưng bày trong dịp lễ "Hina Matsuri" (Lễ hội Búp bê) vào ngày 3 tháng 3 hàng năm. Lễ hội này được tổ chức để cầu chúc cho các bé gái có sức khỏe và hạnh phúc. Về "Odairi-sama" và "Ohina-sama", đây là tên gọi của hai búp bê quan trọng nhất trong bộ búp bê Hina. Odairi-sama (お内裏様): Đây là búp bê đại diện cho hoàng đế, thường là một búp bê nam mặc trang phục truyền thống của hoàng đế Nhật Bản, với áo giáp và mũ miện. Ohina-sama (お雛様): Đây là búp bê đại diện cho hoàng hậu, thường là búp bê nữ mặc trang phục kimono truyền thống của hoàng hậu Nhật Bản. Bộ búp bê Hina thường bao gồm các nhân vật như hoàng đế, hoàng hậu, và các quan chức hoặc người hầu, nhưng Odairi-sama và Ohina-sama là hai nhân vật trung tâm, tượng trưng cho gia đình hoàng gia trong văn hóa Nhật Bản.