After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

3 5

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

156 435

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

48 266

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

38 392

Vol 1 - Chương 5: Hai cô gái người mà rơi vào lưới tình với… Tôi của quá khứ và tôi ở hiện tại

sau khi tình cờ gặp Hina vào một ngày nghỉ, tôi nhận ra cô ấy chính là mối tình đầu của mình. Chúng tôi ôn lại chuyện cũ, nhưng ngày hôm đó kết thúc một cách kỳ lạ—và đã một tuần trôi qua kể từ đó.

Như thường lệ, tôi đang ở căng tin trường vào giờ ăn trưa, thưởng thức món đặc biệt yêu thích hàng ngày của mình, thì—

 

Hina:

Xin lỗi, Takumin.

Hôm nay tớ lại bận bù đầu rồi, nên không đến được đâu.

Cậu và Mizuki có thể chăm sóc Kuroto giúp tớ được không?

 

Ping. Một âm thanh thông báo vui vẻ—Hina đã nhắn tin cho tôi trên LINE.

Vì chuyện này không có trong nhóm trò chuyện nên có lẽ cô ấy đã nói trực tiếp với Mizuki Kokage rồi.

Cảm thấy vẫn còn chút ngượng ngùng giữa tôi và Hina, và muốn giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, tôi trả lời ngay.

 

Takumin: Được rồi~

Nghe có vẻ dạo này cậu bận rộn nhỉ.

Nếu có gì tớ giúp được thì cứ nói nhé.

Dù sao thì tớ cũng rảnh lắm.

 

Hina: Cảm ơn cậu~

Nhưng tớ không nghĩ vậy đâu~

 

Takumin: Hiểu rồi~

Cô ấy gửi lại một nhãn dán “Cảm ơn~”, thế nên tôi trả lời bằng nhãn dán “Bạn làm được mà!”, và cuộc trao đổi trên LINE của chúng tôi kết thúc tại đó.

“Vậy là… hôm nay cô ấy sẽ lại không đến nữa nhỉ.”

Tôi lẩm bẩm trong khi đặt điện thoại xuống bàn ăn.

Đã một tuần trôi qua kể từ lần cuối Hina ghé thăm.

Cho đến gần đây, Hina và Mizuki vẫn đến đây hầu như vào mỗi ngày trong tuần, vậy nên giờ cô không còn đến nữa, tôi không khỏi cảm thấy mất mát kỳ lạ.

“Ừm, mình đoán là nếu cô ấy bận thì cũng chẳng còn cách nào khác.”

Thành thật mà nói, việc hai người họ đến nhà tôi giống như một phép màu điên rồ chồng lên một phép màu khác vậy.

Việc họ không đến là chuyện bình thường—việc tôi phàn nàn về điều đó chỉ là ích kỷ mà thôi.

Tôi nghĩ mình là ai chứ? Biết vị trí của mình đi, nhân vật nền A.

Kể cả khi Mizuki nói "Vậy thì có lẽ tôi cũng sẽ không đến nữa" và cả hai đều không xuất hiện nữa, thì tôi cũng không có quyền nói gì cả.

Kuroto rõ ràng đã được huấn luyện tốt nên không gây ra nhiều rắc rối.

Tôi có thể tự mình chăm sóc nhóc ấy tốt thôi.

Buồn thật, nhưng đó chính là thực tế khi là nhân vật phụ A.

Chiều hôm đó, sau giờ học.

Như thường lệ, Mizuki lại đến, và chúng tôi chơi với Kuroto—vẫy đồ chơi hình mèo, lăn bóng, những trò tương tự như vậy.

Sau đó-

“Ừm, có thể là do tớ nghĩ quá nhiều… nhưng Takumi-kun, có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Hina-chan không?”

Kuroto, mệt mỏi vì chơi, ngã xuống sàn và quay đi với vẻ mặt "thế thôi!" ngay khi Mizuki ngập ngừng nhắc lại.

Ngay cả khi quay mặt đi, tai nhóc ấy vẫn giật giật khi nghe giọng nói của cô. Giọng nói đó dễ thương đến mức nực cười.

“Tớ không nghĩ có chuyện gì xảy ra, nhưng… cậu cũng nhận thấy mà, phải không.”

"À, ý tớ là... Hina-chan mê Kuroto kinh khủng, đúng không? Cô ấy thèm đến chơi nhà cậu mỗi ngày, vậy mà giờ bỗng nhiên... lại thôi. Và khi tớ hỏi tại sao, cậu ấy chỉ nói là bận."

“Ừ… lạ thật, phải không?”

“Này, Takumi-kun… cậu có chắc là không có chuyện gì xảy ra giữa hai người không?”

Vẻ mặt của Mizuki không còn là nụ cười dịu dàng thường ngày nữa. Giọng điệu và vẻ mặt cô đã hoàn toàn nghiêm túc. Tôi có thể chắc chắn rằng cô ấy đang lo lắng cho Hina đến nhường nào.

Đó là lý do tại sao tôi cố gắng suy nghĩ nghiêm túc xem liệu có điều gì tôi có thể làm không.

“Hmm… Tớ không nghĩ là tớ đã làm gì cả…”

Nhưng dù tôi có suy nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chẳng nghĩ ra được điều gì.

“Ví dụ như… có thể là cậu… cậu-cậu…”

Đột nhiên, giọng Mizuki lạc đi. Không hiểu sao má cô ấy hơi ửng đỏ.

“N-Như?”

“Ý tớ là, cậu có nói với cô ấy là cậu thích cô ấy hay gì không?”

"Khoan đã, ý cậu là tớ nói điều đó với Hina à?"

Câu hỏi đó đến một cách bất ngờ và tôi hoàn toàn mất cảnh giác.

“Ừ thì, cậu biết đấy… Hina-chan lúc nào cũng nổi tiếng lắm. Vậy nên mỗi lần cô ấy gần gũi với một chàng trai, họ lại phải lòng cô ấy. Họ tỏ tình, nhưng cô ấy từ chối, và rồi mọi chuyện trở nên khó xử giữa họ.”

“Tớ hiểu rồi. Vậy theo góc nhìn của cậu với tư cách là bạn thân của Hina, thì toàn bộ chuyện này cũng giống như một 'Tình huống Hina' khác, phải không?”

“Chính xác. Đó là lý do tại sao tớ nghĩ có lẽ cậu cũng đã tỏ tình với cô ấy.”

Nhưng mà này—tôi mà tỏ tình với Hina á? Chuyện đó thì hơi quá đáng rồi.

Những thứ đó chỉ dành cho những anh chàng ngầu lòi, tự tin, thực sự ngang tầm với cô ấy. Tôi chỉ là một nhân vật phụ bình thường, hoàn toàn có thể thay thế được. Nó sẽ vượt xa sự liều lĩnh—giống như một loại ảo tưởng hơn.

Đôi khi Mizuki thực sự đánh giá tôi quá cao.

"Ừ, ý tớ là, cậu ấy có vẻ rất nổi tiếng. Nhưng tớ đâu có tỏ tình hay gì đâu—đợi đã, ồ."

Ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra điều gì đó và thốt lên một tiếng nhỏ.

“Cậu nhớ ra điều gì rồi à? Khoan đã… đừng nói là cậu đã tỏ tình nhé!?”

“Không, không, tớ không. Chỉ là… Chủ nhật tuần trước tớ tình cờ gặp Hina trên đường đi siêu thị về. Bọn tớ có nói chuyện và cuối cùng kể lại kỷ niệm hồi nhỏ này.”

“Từ hồi hai người còn nhỏ…? Khoan đã, hai người quen nhau hồi còn nhỏ à?”

"Ừm, đại loại vậy. Thực ra bọn tớ chỉ gặp nhau có một lần. Chỉ một lần duy nhất thôi."

Tôi cảm thấy mình lại phấn khích nữa rồi, nhưng lần này tôi cố gắng kiềm chế.

“Vậy nghĩa là—”

“Thật ra, Mizuki này, cậu biết chuyện này rồi chứ? Hồi nhỏ, có lần xích xe đạp địa hình của Hina bị tuột, tớ đã giúp cậu ấy sửa nó.”

Tôi không nghĩ có điều gì đáng che giấu nên tôi đã kể cho Mizuki nghe câu chuyện.

“Chuyện đó xảy ra khoảng năm năm trước. Chủ nhật tuần trước, khi tớ đưa cậu ấy về nhà, tớ tình cờ nhìn thấy chiếc xe đạp leo núi đó trong gara của cậu ấy.”

Mizuki vẫn im lặng.

“Tớ đã quá phấn khích khi nhìn thấy nó, đến nỗi buột miệng kể lại toàn bộ ký ức. Tớ thậm chí còn nói đại loại như, 'Cậu là mối tình đầu của tớ.' Giờ nghĩ lại, tớ nghĩ chắc hẳn nó hơi rùng rợn... và tớ thực sự hối hận.”

Bây giờ khi nói ra điều này, tôi mới nhận ra nó nghe tệ đến mức nào.

Tôi đã quá mạnh bạo rồi. Chẳng trách Hina lại giữ khoảng cách.

“Đúng rồi, Takumi-kun.”

Mizuki gật đầu chắc chắn một lần.

“Tớ cũng nghĩ vậy. Trời ơi,hỏng thật rồi. Tôi cứ phấn khích nghĩ cô ấy là cô gái ngày xưa, và mặc dù Hina vẫn giữ bình tĩnh, tớ vẫn cứ lảm nhảm như một thằng ngốc.”

“Hina-chan bình tĩnh thế á?”

"Lúc đầu cô ấy ngạc nhiên lắm, nhưng rồi cô ấy kiểu, 'Ờ. Được thôi.' Vô cùng thản nhiên. Ờm, đáng lẽ tớ nên nhận ra điều đó và nói nhỏ hơn."

“Tớ hiểu rồi… ừm, tới nghĩ bây giờ tớ hiểu được cảm giác của Hina-chan rồi.”

“Vậy ra cuối cùng cũng là lỗi của tớ phải không…?”

Ngay khi câu nói cũ về sự hối tiếc chợt hiện lên trong đầu tôi, Mizuki lên tiếng.

“Không, cậu sai rồi. Tớ nghĩ những gì cậu làm thực ra là một điều tốt.”

“Tốt ư? Ý cậu là sao?”

“Tớ nghĩ… tới sẽ đích thân nói chuyện với Hina-chan.”

Nhưng cô không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi mà chỉ rút điện thoại ra.

Theo diễn biến cuộc trò chuyện, có lẽ cô sắp nhắn tin cho Hina.

“Ừm, được thôi…”

Không thực sự chắc chắn cô đã hiểu ra điều gì, tôi gật đầu và lặng lẽ quan sát.

Tôi thấy cô ấy đang gõ, trông giống như cô đang liên lạc với Hina qua LINE.

"Xin lỗi, Takumi-kun. Hôm nay tớ phải về nhà đây."

“Ừm—đợi đã, cậu đã nói chuyện với Hina chưa?”

"Tớ chưa."

"Tớ hiểu rồi…"

“Xin lỗi. Khi nào xong việc, tớ sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu.”

“Không, hoàn toàn ổn mà. Thật lòng mà nói, cảm ơn cậu đã nhận việc này.”

"Đừng lo lắng về điều đó. Dù sao thì Hina-chan cũng là bạn thân nhất của tớ mà. Gặp lại sau nhé? Bye bye."

“Ừm… tạm biệt. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.”

“Sẽ ổn thôi. Hai người chắc chắn sẽ làm lành thôi—tớ hứa đấy.”

Mizuki nói rất rõ ràng, như thể cô đang thề vậy.

Tôi thấy hành động đó của cô có vẻ mạnh mẽ một cách bất thường.

Tôi đưa cô đến cửa trước.

Cô ấy bước ra ngoài bằng đôi giày lười, và tôi vẫy tay chào tạm biệt khi cô rời đi.

Ngay cả Mizuki cũng đã đi rồi, chỉ còn lại tôi và Kuroto ở nhà bà ngoại.

Sau khi tiễn Mizuki ra khỏi cửa trước, tôi đứng đó. Cảm thấy trống rỗng lạ thường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà không làm gì cả.

Meow.

Với tiếng kêu quen thuộc, Kuroto bước tới lối vào, nhìn tôi bằng đôi mắt xanh ngọc lục bảo trong veo.

“Có chuyện gì vậy? Nhóc cũng muốn tiễn Mizuki à? Xin lỗi nhé, nhóc đến hơi muộn. Cô ấy đi rồi.”

Meow.

Kuroto lại kêu meo meo, rồi bước thẳng đến cửa trước, quay lại và nhìn tôi đầy mong đợi.

“Có chuyện gì vậy? Em muốn ra ngoài chơi à?”

Meow!

Cậu nhóc kêu lên một tiếng tràn đầy năng lượng, vẫy đuôi như thể đang nói Chính xác!

“Hmm… Tao không có dây dắt hay gì cả. Thôi, nếu chỉ đi dạo trong sân thì cũng được.”

Cậu nhóc khá to so với một chú mèo con, nhưng vẫn còn lâu mới trở thành một chú mèo trưởng thành được.

Có lẽ nhóc ấy chỉ muốn ra ngoài và chạy nhảy một chút.

Khi tôi mở cửa, Kuroto liếc ra ngoài trước, như thể đang kiểm tra nguy hiểm, rồi từ từ bước ra ngoài.

Cậu nhóc đi đến cổng, dừng ở đó và quay lại nhìn tôi lần nữa.

Meow!

Cậu nhóc kêu lên như thể đang bảo tôi phải nhanh lên.

“Này, Kuroto, đừng đi qua cổng nhé. Ngoài đường toàn xe cộ thôi.”

Meow!

“Không, tao nói là không. Kuroto, quay lại đây.”

Nhưng dù tôi có gọi bao nhiêu lần, Kuroto vẫn không quay lại.

Ngược lại, nhóc ấy lẻn qua khe hở ở cổng và đi về phía phố.

"Này, đợi đã! Mày không thể ra ngoài đó được—nguy hiểm lắm!"

Tôi vội vàng lấy chìa khóa nhà từ chiếc giỏ nhỏ trên tủ giày, khóa lại thật nhanh và đuổi theo con mèo đang chạy mất.

Khi tôi ra ngoài và mở cổng, vội vàng rẽ phải—và nhóc ấy ở đó.

Giống như trước đây, Kuroto dừng lại và nhìn lên tôi.

“Nào, Kuroto. Quay lại đây nhé? Đường đi nguy hiểm lắm. Ít nhất cũng phải ở trong sân chứ.”

Nhưng mỗi lần tôi cố gắng đến gần, nó lại chạy thêm vài bước về phía trước, rồi dừng lại, quay lại và nhìn lên tôi lần nữa.

Giống như nó đang bảo tôi đi theo vậy.

Sau khi chơi trò chơi nhỏ này ba hoặc bốn lần, tôi bỏ cuộc.

“Được rồi, được rồi, tao hiểu rồi. Mày muốn đi dạo phải không? Tao sẽ đi cùng. Nhưng chỉ một lát thôi nhé? Rồi chúng ta sẽ quay lại ngay. Đường đi nguy hiểm lắm.”

Meow!

Và thế là tôi quyết định đi cùng Kuroto một đoạn ngắn.

"À thì, đầu óc mình cũng hơi mụ mị một chút. Có lẽ đây cũng là một cách hay để giải tỏa. Mình cũng hơi tò mò không biết nhóc ấy định đi đâu."

Có lẽ nếu sau này tôi nói với Mizuki, cô ấy sẽ khá ghen tị.

Cô thậm chí có thể bắt đầu mang theo đồ đi bộ cho mèo.

Dù sao đi nữa. Kuroto đi cùng tôi, thỉnh thoảng dừng lại để đánh hơi mọi thứ, mũi nhóc ấy giật giật trước khi tiếp tục đi.

Tôi đi theo như một người hầu trung thành, luôn để mắt đến xe cộ trên đường.

May mắn thay, cả hai không đâm vào bất kỳ xe cộ hay người đi xe đạp nào, và chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến một công viên.

Cùng công viên nơi tôi tìm thấy Kuroto.

Đây cũng là công viên nơi tôi gặp Hina lần đầu tiên cách đây 5 năm—một nơi quan trọng chứa đầy kỷ niệm.

"Vậy ra đây là đích đến của nhóc từ đầu đến giờ à? Một chuyến trở về nhà hử?"

Tôi bật cười khi thấy Kuroto bước vào công viên, nhưng rồi—

“──!”

Tôi nín thở khi nhìn thấy hai người đã ở đó.

Tất nhiên là Mizuki và Hina rồi.

Hai người bạn thuở nhỏ, thân nhau từ hồi tiểu học, giờ đây đang đứng đối mặt nhau trong công viên nhỏ yên tĩnh này.

Ngay khi nhìn thấy chúng, theo bản năng tôi đã núp sau bụi đỗ quyên gần lối vào công viên.

“Chết tiệt, mình đã tự động di chuyển mất rồi…”

Tất nhiên là tôi không làm gì mờ ám cả. Tôi chỉ đi theo Kuroto và tình cờ gặp hai người họ.

Vậy nên chẳng có lý do gì phải trốn cả. Lẽ ra tôi nên bước tới như bình thường.

Nhưng vì mọi chuyện giữa tôi và Hina vẫn còn ngượng ngùng—và không muốn Mizuki nghĩ rằng tôi đang theo dõi cô ấy hay gì cả—tôi đã phản ứng theo bản năng và trốn đi.

Xào xạc.

Nhưng điều tệ nhất là tôi lại giẫm phải một đống lá rụng và gây ra tiếng động lớn.

Tôi thấy cả hai người đều quay nhìn về phía tôi qua bụi cây.

Ôi khônggggggg…

Nếu mình bị phát hiện ở đây, họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình đã theo dõi Mizuki và cố gắng nghe lén cuộc trò chuyện của họ—giống như mình là một kẻ biến thái, tọc mạch đáng sợ vậy!

Chuyện này tệ quá, tệ quá, tệ quá! Trong lúc tôi đang hoảng loạn, tim đập thình thịch—

Meow.

“Ồ, đó chỉ là một con mèo thôi.”

“Có vẻ như vậy.”

“Cậu có muốn đi kiểm tra không?”

“Không, không sao đâu.”

Nhờ Kuroto, người vô tình kêu meo meo đúng lúc dưới chân, nên tôi đã trốn được mà không bị các cô gái phát hiện.

Hỗ trợ đẹp lắm, Kuroto! Lát nữa tôi sẽ mua Chururu cho cậu làm phần thưởng nhé!

Khi tôi gãi đầu, Kuroto ấn chặt đầu vào tay tôi như thể đang nói, Hah, dễ như ăn kẹo với dân chuyên nghiệp như tôi.

Nghiêm túc mà nói, chú mèo này không chỉ có tài năng mà còn rất dễ thương nữa!

Tuy nhiên, mặc dù tôi đã có thể tránh được thảm họa, tôi đã hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội để có một màn xuất hiện tự nhiên.

Xét theo mọi góc độ khách quan, lúc này tôi trông giống như một kẻ đáng sợ đang cố gắng nghe lén cuộc trò chuyện của hai cô gái.

Đợi đã… liệu bị bắt ngay bây giờ có tốt hơn không? Như vậy sẽ ít thiệt hại hơn đúng chứ?

Nhưng không—sau khi dựng lên "câu truyện giả" làm bia đỡ đạn đó (dù chỉ là Kuroto tình cờ kêu meo meo), tôi không còn đường lui nữa. Giờ tôi phải ẩn nấp cho đến cùng…!

Khi tôi đang núp sau bụi cây để đấu tranh với suy nghĩ của chính mình, hai cô gái không hề biết đến sự hiện diện của tôi— lúc này đang quay lưng lại với bụi cây và đối mặt với nhau.

◇ Góc nhìn của Hina ◇

Sau giờ học, vì quá buồn chán ở nhà, tôi đã ra công viên vì được Mizuki rủ.

“Vậy Mizuki, cậu muốn nói chuyện gì vậy? Ý tớ là, gọi tớ ra một nơi như thế này... Cậu có thể nhắn tin cho tớ mà, phải không? Dạo này tớ không có nhiều thời gian rảnh.”

"Cậu bận lắm hả? Cậu đang làm gì vậy? Nếu cậu nói cho tớ biết, có lẽ tớ có thể giúp được."

“Ừm, ừm, đó là… bí mật~ Có thể nói rằng đây không phải là việc tớ có thể nhờ người khác giúp đỡ.”

Tôi cố tình mỉm cười và cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng, thế nhưng Mizuki lại không hề cười.

“Tớ hiểu rồi. Nhưng chuyện này quan trọng nên tớ muốn nói chuyện trực tiếp.”

“Vậy à? Okay. Thế thì có chuyện gì mà quan trọng thế?”

"Cậu không cần phải giả ngốc đâu. Cậu biết chuyện này mà—Takumi-kun."

“Takumin làm sao á? Ồ, đừng nói là hai cậu ở riêng với nhau và cậu ấy đã tỏ tình nhé? Mizuki, lắm!”

"Cậu có thể cố gắng nói đùa để thoát khỏi chuyện này, nhưng tớ sẽ không bỏ qua đâu, Hina-chan."

“Nè Mizuki~ Tớ đang nói nghiêm túc đấy~”

"Ừ, đúng là cậu sẽ cư xử như vậy đấy, Hina-chan. Bởi vì cậu tốt bụng mà."

“Ý cậu là 'đó là cách tớ sẽ hành động'?”

“Cười giả tạo chỉ để vượt qua chuyện này—điều đó không giống cậu chút nào hết.”

"Hảaaa? Thôi nào, Mizuki. Tớ không hề giả vờ cười đâu nhé~"

"Nhưng tớ không muốn bị gạt đi như thế này. Vậy nên tớ sẽ đi thẳng vào vấn đề."

“Tớ không có ý coi thường cậu hay gì cả—”

“Takumi-kun… cậu ấy là Hoàng tử xe đạp của cậu đúng chứ?”

“…C-Cậu đang nói cái gì thế?”

Tôi cố tỏ ra bình thường, cố tỏ ra bình thản. Nhưng tôi nghe thấy điều đó trong giọng nói của chính mình—nó run rẩy.

Rõ ràng là tôi rất bối rối. Chắc hẳn nét mặt tôi lúc này rất kinh khủng.

“Mới nãy Takumi-kun có nói rằng khi cậu ấy đến thăm nhà cậu hôm nọ, cậu ấy đã nhìn thấy một chiếc xe đạp leo núi rất cũ trong gara.”

“Ah…”

“Cậu ấy cũng nói rằng, cách đây rất lâu rồi, cậu ấy đã giúp một cô gái bị tuột xích xe đạp. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì không?”

“Đ-Đó là, ừm… đó không phải là…”

“Đúng vậy , phải không? Takumi-kun là người đã sửa xích xe đạp cho cậu. Là chàng trai cậu đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Là người cậu đã thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. Là 'Hoàng tử xe đạp' của cậu, đúng chứ?”

“…………”

"Đó là lý do tại sao cậu không đến nữa. Cậu đang cố giữ khoảng cách. Cậu nghĩ mình nên lùi lại. Vì chúng ta sẽ vướng vào một mối tình tay ba nào đó sao?"

“…………”

"Này Hina-chan. Sao cậu không nói gì cả? Nếu không đúng thì cứ nói đi. Nếu cậu im lặng, tớ sẽ không hiểu được cảm giác của cậu đâu."

“…………!”

“Hina-chan… im lặng thế này thật không công bằng.”

Câu nói đó làm lòng tôi đau nhói.

Khi người bạn thân nhất của tôi, Mizuki, nói điều đó với giọng nói như sắp khóc—tôi không thể im lặng được nữa.

"Bởi vì…"

"Vì?"

“Vì tớ đã nói là tớ sẽ ủng hộ cậu, Mizuki…”

Giọng tôi nghẹn lại khi cố thốt ra những lời đó.

“Vậy nên cậu bỏ cuộc? Từ bỏ Takumi-kun? 'Hoàng tử xe đạp' mà cậu đã giữ trong tim suốt năm năm trời? Chàng trai định mệnh mà cậu vẫn tìm kiếm quanh khu phố mỗi khi rảnh rỗi, hy vọng có thể gặp lại anh ấy? Và giờ cậu đã gặp lại anh ấy... cậu bỏ cuộc vì chuyện này sao?”

“‘Vì chuyện này’…? Tớ quan tâm đến cậu, Mizuki. Cậu là bạn thân nhất của tớ. Đó là lý do tại sao…”

"Tớ cũng vậy, Hina-chan. Tớ cũng coi cậu như bạn thân nhất của mình vậy."

“Vậy thì cậu nên hiểu cảm giác của tớ. Tớ đã nói sẽ cổ vũ cậu cùng Takumin rồi mà… Vậy thì làm sao tớ có thể quay lại nói rằng tớ cũng muốn cậu ấy nữa? Tớ chỉ là… không thể làm thế.”

"Ừm. Vì cậu tốt bụng mà, Hina-chan."

“Nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Tớ thậm chí còn không nhận ra điều đó cho đến khi Takumin tự mình nói ra. Nó khiến tớ nghĩ tình cảm của mình thật nông cạn. Kiểu như… Tớ chỉ nói rằng tớ đã thích cậu ấy bấy lâu nay, nhưng cậu mới là người thực sự quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn. Đó là điều tớ nghĩ. Vì vậy tớ nghĩ mình nên từ bỏ… Rằng như vậy cậu sẽ hạnh phúc hơn—”

“Đừng có ngớ ngẩn thế.”

“…Huh?”

“Đừng có sỉ nhục tớ như thế! Cậu nghĩ tớ sẽ vui nếu cậu cứ thế mà nhường cậu ấy sao!?”

Từ đầu đến giờ, Mizuki vẫn bình tĩnh dùng lời lẽ để gây sức ép với tôi. Nhưng đột nhiên, cô ấy hét lên thật to. Tôi hoàn toàn bị sốc.

“M-Mizuki? Tớ không có ý sỉ nhục—”

“Cậu đang sỉ nhục tớ đấy! Cậu nghĩ rằng nếu hai ta đối đầu trực tiếp, tớ sẽ thua, đúng chứ!? Đó là lý do tại sao cậu lại quyết định lùi bước! Cậu thương hại tớ, nên cậu đang nhìn xuống tớ, thương xót tớ từ trên cái vị trí cao đầy ngạo mạn của cậu!”

“K-Không, không phải vậy! Tớ thực sự quan tâm đến cậu—”

"Cậu tự mình đưa ra tất cả những quyết định này, tự mình gánh vác mọi thứ, và tự mình cố gắng từ bỏ cậu ấy ! Không ai yêu cầu cậu làm vậy cả! Đừng tỏ ra như thể cậu biết điều gì là tốt nhất và đối xử với tớ như thể tớ là kẻ yếu đuối!"

Mizuki, người luôn nhẹ nhàng và nói năng nhỏ nhẹ—người không bao giờ lớn tiếng—giờ đây đang hét lên trong sự thất vọng, giọng cô run lên vì cảm xúc.

Và thành thật mà nói, bị tấn công bởi tất cả những điều đó… khiến tôi khá tức giận.

“Nếu tớ ích kỷ như vậy, có lẽ tớ nên im lặng—!”

"Nói đi, Hina-chan! Có gì muốn nói thì cứ nói ! Tớ đang nghe đây!"

Những lời chế nhạo đó, điều mà Mizuki thường không bao giờ nói, đã đẩy tôi đến bờ vực.

“──! Cậu muốn tớ nói sao? Được thôi! Cậu nói tớ cũng có thể có cơ hội với Takumin sao? Nếu vậy, tớ sẽ thắng trăm phần trăm! Cậu không có cửa thắng tớ đâu!”

"Gì-!?"

Khuôn mặt Mizuki nhăn lại vì sốc—nhưng một khi miệng tôi đã mở, thì không còn cách nào dừng lại được nữa.

“Bởi vì đó là sự thật! Cứ đứng đó im lặng chờ đợi mọi chuyện xảy ra—tình cảm của cậu sẽ chẳng bao giờ chạm đến được cậu ấy! Về cơ bản là cậu đã bỏ cuộc trước cả khi trận đấu bắt đầu! Đây thậm chí còn chẳng phải là một cuộc thi! Thì sao chứ, cậu chịu đựng thì được, còn tớ thì không? Tại sao cậu lại được, còn tớ thì không? Đó mới là sự sỉ nhục thực sự! Cậu nghĩ tớ có thể cướp đi người cậu thích và giả vờ như mọi chuyện giữa chúng ta vẫn ổn sao!? Tớ không thể chịu đựng được điều đó!”

Tôi trút hết mọi bực bội và hoang mang đang cuộn trào trong lòng, dồn dập tuôn ra. Nhưng lần này, Mizuki không chỉ lùi bước mà còn đứng vững và tiến thẳng về phía tôi.

“Tớ không có ý sỉ nhục cậu! Tớ luôn ngưỡng mộ sự thẳng thắn và táo bạo của cậu, Hina-chan! Dù có thua cậu, làm mọi việc theo cách vụng về của riêng mình, tớ vẫn có thể chịu đựng được! Bởi vì tớ tin rằng cậu và Takumi-kun rất hợp nhau! Vậy nên—!”

“Ý cậu là cậu 'chấp nhận' sao!? Cậu không biết yêu cầu bạn thân của mình kiềm chế như vậy đau đớn đến thế nào đâu! Đó là lý do tại sao tớ phải làm vậy! Tớ phải là người tránh xa! Cậu nghĩ tớ muốn thế sao!? Thử hiểu điều đó xem!”

“Tớ không bao giờ yêu cầu cậu làm thế!”

"Có lẽ là không, nhưng cậu thụ động đến mức chẳng thể cạnh tranh nổi! Cậu chỉ ngồi đó chờ Takumin tỏ tình! Ngay cả khi tớ gần như đã dâng cậu cậu ấy lên tận miệng cậu!"

“──!”

“Nếu cậu muốn ở bên cậu ấy, thì hãy ở bên cậu ấy ngay đi! Đừng có kéo dài thời gian của tớ! Cậu không biết cảm giác đứng đây, trước mặt cậu là hoàng tử định mệnh của cậu, mà cậu lại không thể làm gì được—trong khi cậu vẫn không chịu động đậy! Hãy tỏ tình đi! Hãy để tớ từ bỏ! Hãy để tớ từ bỏ! Nhưng cậu không! Cậu không để tớ làm vậy!”

“Đồ ngốc Hina-chan!!”

Mizuki giơ cao tay phải và vung thẳng về phía mặt tôi.

Mizuki đó.

Mizuki dịu dàng, chu đáo và tốt bụng… đang cố đánh tôi.

Cô ấy giận tôi đến thế đấy. Tôi đã chọc giận cô ấy đến thế đấy.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt—nhưng với tôi, cảm giác như thời gian đang trôi chậm lại.

Bàn tay cô ấy tiến lại gần hơn—

“Đủ rồi, Mizuki!”

Ngay khi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, có tiếng lá xào xạc rất lớn—và sau đó đột nhiên có ai đó lao ra từ phía sau cây đỗ quyên.

◇ Góc nhìn của Hina – HẾT ◇

Khi tôi nhìn thấy hai người họ ở bên nhau trong công viên, theo bản năng tôi đã trốn sau những cây đỗ quyên… và đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.

Rằng tôi là "Hoàng tử xe đạp" của Hina và Kokage-san có tình cảm với tôi—tôi đã nghe hết rồi.

Cũng giống như lúc đó tôi đã phải lòng Hina, cô ấy cũng đã phải lòng tôi khi tôi sửa xe đạp cho cô ấy ngày hôm đó.

Và Kokage-san nảy sinh tình cảm với tôi chỉ vì tôi đã giúp Kuroto sao?

Mọi chuyện thật khó tin, tôi không biết phải làm gì. Cảm giác xấu hổ ập đến, nhưng hơn cả thế là sự bối rối.

Và sau đó—

“Đồ ngốc Hina-chan!!”

Ngay khi tôi thấy Kokage-san giơ tay lên và hét lớn, tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.

Đó là điều duy nhất mình chắc chắn không được để xảy ra!

Quên chuyện đúng hay sai đi—nếu Mizuki đánh Hina, mối quan hệ của họ sẽ tan vỡ đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ không để điều đó xảy ra!

Chỉ với suy nghĩ đó, tôi đã nhảy ra khỏi bụi đỗ quyên trong khi vẫn ôm Kuroto trong tay!

“UOOOOOOOOOOHHHHHHHHHHHH!!”

Xào xạc xào xạc xào xạc xào xạc!!

Những cành cây đập vào tôi từ mọi hướng, làm xước cánh tay trần của tôi một cách đau đớn, nhưng tôi không quan tâm!

Bạn bè không bao giờ nên làm tổn thương nhau—đặc biệt là khi họ quá quan tâm đến nhau.

Tất cả những gì tôi có thể tập trung vào là ngăn Kokage-san lại.

Nhưng dù tôi có nhảy ra thì cũng không thể nào kịp thời ngăn cô ấy lại trước khi tay cô hạ xuống.

Ngay cả Usain Bolt, người giữ kỷ lục thế giới chạy 100 mét, cũng không thể thực hiện được điều đó.

Ngay trước mặt tôi—tay phải của cô đang giáng xuống Hina một cách không thương tiếc—

—hay tôi nghĩ vậy. Nhưng nó dừng lại, trước khi kịp chạm vào cô ấy.

…Huh?

Thay vì đánh cô, bàn tay của Kokage-san nhẹ nhàng đặt lên má Hina.

Đôi mắt cô ngấn lệ trông như đang khóc.

Nhìn thấy vậy, tôi đứng im tại chỗ, vẫn đang nhảy giữa chừng, hoàn toàn choáng váng.

"Sao cậu không đánh tớ? Mizuki, đồ hèn nhát."

“…Tớ không bao giờ có thể đánh cậu được. Tớ biết cậu cố tình nói những lời tệ hại đó. Tớ biết cậu đang cố tình khiến tớ ghét cậu. Cậu quá tốt bụng, Hina-chan… Tớ không bao giờ có thể đánh ai đó như vậy được.”

12.jpg

“K-Không phải là tớ cố ý khiến cậu ghét tớ hay gì cả.”

"Cậu thực sự đã làm vậy."

“Tớ không làm thế!”

"Cậu đã làm vậy! Tớ biết mà! Tớ là bạn thân nhất của cậu từ hồi tiểu học cơ mà!"

Sự căng thẳng trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Giờ đây, giữa Hina và Kokage-san, có một bầu không khí ấm áp, nhẹ nhàng.

“Mizuki… geez, cậu là đồ ngốc.”

"Cậu mới là đồ ngốc, cố gắng từ bỏ hoàng tử định mệnh của mình một mình rồi lại hờn dỗi vì điều đó."

“Ah, cậu nói rồi kìa!”

“Vì đó là sự thật! Boop♪”

Kokage-san cười tinh nghịch và chọc ngón tay vào má Hina.

"Mufu! Cậu đúng là—!"

Hina đáp trả bằng cách chọc vào má Kokage-san. Và thế là, một trận chiến chọc má bất ngờ đã bắt đầu.

Sau một hồi chọc má nhau, Kokage-san đột nhiên lên tiếng.

"Làm bạn thân khó lắm phải không? Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được mọi thứ. Người ta thích ai đó đến mức nào, họ đang kìm nén điều gì... cậu chỉ cần biết là được."

“Hoàn toàn đúng. Cậu bị nhiễm nó nhiều đến mức phát ốm.”

"Tớ xin lỗi vì đã hiểu cậu quá rõ và khiến cậu phải kìm nén điều cậu mong muốn nhất. Và cảm ơn cậu. Bởi vì tớ yêu phần đó của cậu, Hina-chan."

“Tớ cũng yêu cậu, Mizuki. Tớ đã có thể thắng nếu giả vờ không để ý, nhưng tớ lại làm điều không cần thiết và tự mình từ bỏ chiến thắng. Cái vẻ tốt bụng quá mức của cậu—Tớ yêu nó.”

“Hina-chan…”

“Nhưng cậu biết không? Quá tốt bụng như vậy thì cậu sẽ không có được thứ mình thực sự muốn đâu.”

“Chính tớ như thế đấy. Không phải ai cũng có thể mạnh dạn và xông xáo như cậu đâu, Hina-chan.”

“Fufu. À thì, chính sự dịu dàng ấy của cậu mới khiến tớ tuyệt vời đến vậy. Với bản tính thô lỗ của mình, tớ không thể nào làm được điều đó.”

“Chẳng có gì tuyệt vời cả. Tớ chỉ là một đứa nhát gan dễ sợ thôi. Hina-chan à… Tớ rất ngưỡng mộ cậu. Tớ luôn nghĩ mình muốn trở thành một cô gái tươi sáng, hướng ngoại và tuyệt vời như cậu.”

"Cậu đang nói gì vậy? Cậu mới là người tuyệt vời, Mizuki ạ. Cậu khiêm tốn, tốt bụng, nấu ăn ngon, và lúc nào cũng cười rất dễ thương. Cậu là người tớ ngưỡng mộ đấy chứ?"

“Không! Hina-chan mới là người tuyệt vời nhất!”

“Sai rồi! Mizuki mới là người tuyệt vời!”

“Không, Hina-chan thì có!”

“Là Mizuki!”

“Hina-chan thì có!”

“Pfft—ahahaha!” “Hehe, fufufu…”

Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười, như thể đã hoàn toàn đồng điệu.

"Thật tình. Mizuki, cậu đúng là vô vọng thật. Chắc giờ phải nhờ đến tớ, bạn thân nhất của cậu, bảo vệ cậu thôi."

“Cảm ơn Hina-chan. Tớ trông cậy vào cậu nhiều lắm.”

Sau cơn mưa, mặt đất cứng lại. Tình bạn của họ, một lần nữa được khẳng định lại, đã đưa họ trở lại với sự gắn bó, rạng rỡ thường ngày.

…Ờm, vậy thì…

Kết thúc tốt đẹp hơn tôi mong đợi phải không?

Hai người không phải vừa mới cãi nhau sao?

Và mục đích thực sự của việc tôi nhảy ra ngoài là gì? Tôi… ra ngoài chẳng vì mục đích gì sao?

“K-Kuroto…”

Tôi liếc xuống Kuroto, người vẫn đang nằm trong vòng tay tôi, như thể đang thầm cầu xin sự giúp đỡ.

Nhưng Kuroto, với bộ lông rối bù vì lúc tôi nhảy ra khỏi bụi đỗ quyên, đang bận chải chuốt cho mình. Đôi mắt xanh to tròn của nó liếc nhìn tôi một cái—rồi, như thể nói "Đó là chuyện của anh", nó bình tĩnh quay đi và tiếp tục chải chuốt.

Bị Kuroto phớt lờ, tôi quay lại nhìn hai cô gái.

“Vậy? Sao cậu cứ đứng đó thế, Takumin?”

Hina, giờ đã hoàn toàn làm hòa với Kokage-san, trừng mắt nhìn tôi với hai tay chống nạnh như người chỉ huy của một cuộc diễu hành, đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ.

Cái nhìn sắc bén đó có lẽ rất sâu sắc vì cảm giác tội lỗi đang giày vò tôi vì đã nghe lén.

“À, ừm… vấn đề là… Tớ thấy Kokage-san giơ tay lên, và tớ nghĩ mình phải ngăn cậu ấy lại, nên tớ nhảy ra. Nhưng, ừm, tớ không kịp làm vậy…”

Dưới cái nhìn chăm chú của Hina, tôi lẩm bẩm lời bào chữa của mình.

“Ồ? Vậy ra cậu đã trốn và nghe lén à?”

“À-à, không, ý tớ là… không hẳn vậy… tớ không cố ý nghe lén hay gì cả! Tớ chỉ, cậu biết đấy, mọi chuyện leo thang và tớ hơi cứng người… không khí giữa hai người có vẻ rất nghiêm trọng, nên tớ theo phản xạ trốn đi…”

“Nói cách khác, cậu cảm thấy tội lỗi và quyết định trốn đi?”

“À-Ừm… đó… là một cách diễn đạt…”

Khi Hina dồn tôi vào chân tường bằng những câu hỏi thẳng thừng, giọng tôi ngày càng nhỏ lại.

Hai người bạn thân đã làm lành và đưa câu chuyện của họ đến một kết thúc có hậu—nhưng có vẻ như câu chuyện của tôi vẫn chưa kết thúc.

“Ý tớ là Kuroto cũng ở đó.”

“V-Vâng, chính xác! Kuroto kêu meo meo đòi ra ngoài, nên tớ thả nó ra một lúc. Nhưng rồi nó chạy ra khỏi sân và cứ đi xa dần! Nó không chịu quay lại, nên tớ đi theo, rồi cuối cùng bọn tớ đến công viên nơi cậu và Kokage-san đang ở… và không khí căng thẳng đến mức tớ theo bản năng trốn đi!”

Tôi quyết định đây chính là thời điểm hoàn hảo để đổ lỗi cho Kuroto.

Xin lỗi nhé Kuroto. Hãy để tao mượn mày làm cái cớ lần này nhé! Tao hứa sẽ cho mày ăn hết số Chururu mà mày có thể ăn sau, nên hãy tha thứ cho tao nhé!

“Nghĩ lại thì, lúc chúng ta bắt đầu nói chuyện, tớ có nghe thấy tiếng mèo kêu. Là Kuroto phải không?”

"Ừ, ừ! Kuroto lúc nào cũng thế, cậu biết đấy? Nên tớ thực sự không còn lựa chọn nào khác!"

“Tức là… cậu đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện ngay từ đầu, đúng không, Ta-ku-min?”

“…(đổ mồ hôi lạnh)”

Ughhh!? Tệ quá!

Họ thực sự không biết tôi đã nghe được bao nhiêu—cho đến khi chính tôi thừa nhận điều đó!

Đó hoàn toàn là là tự bắn vào chân mình!

“Takumin?”

“X-Xin lỗi! Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng quá, tớ không thể xông vào được! Rồi đột nhiên cả hai lại bàn tán về tớ , khiến tớ càng khó lộ diện hơn! Lúc đó trốn đi là lựa chọn duy nhất!”

“Nhưng nếu ngay từ đầu cậu không trốn thì đã không phải nghe lén như thế này, đúng chứ?”

“V-Vâng.”

Trong khi tôi cố gắng lảng tránh bằng những lời bào chữa tệ hại và đổ lỗi cho Kuroto về mọi chuyện, Hina đã logic và toàn diện dồn tôi vào chân tường.

Tại sao cô ấy lại đột nhiên trở nên khó chịu như vậy?

Ah… có lẽ nào? Cô ấy xấu hổ vì tôi nghe lén được cô ấy thú nhận thích tôi, nên giờ cô cố tỏ ra siêu tsun-tsun sao?

…Ngay cả việc nói đùa về điều đó cũng có thể khiến cô không bao giờ nói chuyện với tôi nữa, vì vậy tôi khôn ngoan giữ im lặng.

Tôi hướng mắt về phía Kokage-san, hy vọng nhận được sự thương xót.

Miệng cô liên tục mở ra rồi đóng lại.

“N-Nghe thấy… nghe thấy… nghe thấy hết rồi…”

Nhợt nhạt như bóng ma, Kokage-san lẩm bẩm trong trạng thái mất hồn, gần như không thể nói nên lời.

Đợi đã… cô ấy thực sự mới nhận ra tôi ở đây sao?

Cô ấy có tập trung vào Hina suốt thời gian qua không?

Vâng, Kokage-san luôn nghiêm túc với những gì ở ngay trước mắt cô.

Nếu đó là về người bạn thân nhất của cô thì sẽ không có gì ngạc nhiên nếu cô ấy không để ý đến bất cứ điều gì khác xung quanh mình.

Kokage-san đúng là kiểu người có tầm nhìn khá hẹp.

Và khi nhận ra mình đã lén nghe cuộc trao đổi chân thành giữa hai người quan tâm đến nhau đến vậy, tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Đến lúc này, những gì tôi phải làm đã rõ ràng.

Không— điều đó đã rõ ràng ngay từ đầu.

“Tớ xin lỗi. Tớ không nên nghe lén hai người. Tớ thực sự nghiêm túc. Tớ thề là tớ không cố ý nghe lén. Tớ chỉ hoảng hốt trốn đi, rồi sau đó… tớ không tìm được thời điểm thích hợp để ra ngoài. Đúng là vậy.”

Tôi đã xin lỗi cả hai người.

Tôi cúi đầu đúng mực, cho thấy tôi không chỉ nghiêm túc bằng lời nói mà còn bằng toàn bộ thái độ của mình.

Đến lúc này, bất kỳ lời bào chữa nào nữa đều chỉ là thiếu tôn trọng.

Không tôn trọng sự chân thành trong tình cảm mà họ đã chia sẻ.

Có lẽ sự chân thành của tôi đã truyền đạt được đến họ.

Hina bỏ đi giọng điệu sắc bén trước đó, nói với đôi má hơi ửng hồng.

“Ừ, theo một cách nào đó… có lẽ điều này có hiệu quả.”

“Giải quyết thế nào?”

“Ý tớ là, bây giờ chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi cậu ấy ngay tại đây và ngay bây giờ, đúng chứ?”

“H-Hỏi tớ chính xác là hỏi cái gì?”

“Còn gì nữa? Cậu định chọn ai—tớ hay Mizuki? Cậu nghe hết rồi phải không?”

“Đ-Đợi đã—”

“H-Hina-chan!? Sao tự nhiên cậu lại—”

Kokage-san, người đang lẩm bẩm như một cái loa hỏng với đôi mắt đờ đẫn, vô hồn, đột nhiên trở nên tỉnh táo và xen vào với vẻ mặt bị sốc.

"Ý tớ là, Takumin đã biết rõ tình cảm của cả hai chúng ta rồi, đúng không? Nếu không hỏi cậu ấy ngay bây giờ thì còn biết hỏi khi nào nữa?"

“Nhưng mà, tớ… tớ thậm chí còn chưa chuẩn bị tinh thần nữa!”

“Tớ cũng vậy, được chứ?”

“V-Vậy thì có lẽ—”

“Đừng lo! Tớ sẽ ủng hộ cậu, Mizuki! ♪”

Hina nháy mắt và giơ ngón tay cái lên bằng tay phải.

Vẻ đẹp đó quyến rũ đến mức, kết hợp với hoàn cảnh hiện tại, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn bao giờ hết.

“Bình thường thì, tớ sẽ rất biết ơn và vui mừng khi cậu ủng hộ tớ… nhưng đây có phải là lúc thích hợp không? Tớ đang cạnh tranh với cậu đấy, phải không?”

“Đừng bận tâm đến chi tiết!”

“ Chắc chắn không phải là chi tiết nhỏ! Lựa chọn giữa tớ và cậu—đây là một quyết định quan trọng đấy!”

Kokage-san cố gắng phản kháng, nhưng Hina chỉ mỉm cười và gạt phắt đi. Rồi cô ấy quay sang tôi.

“Vậy thì—Takumin này, cậu muốn ai làm bạn gái mình? Tớ hay Mizuki?”

“Ừm, ý tớ là—”

"Đầu óc cậu rối tung lên rồi à? Vậy thì để tớ nói rõ ràng và đơn giản nhé. Tớ đã yêu cậu từ năm năm trước, khi cậu bất ngờ xuất hiện và sửa xe cho tớ như một chàng hoàng tử đích thực. Và tớ vẫn thích cậu, Takumin."

“O-Oh.”

Việc Hina nói thẳng vào mặt tôi rằng cô ấy thích tôi thực sự rất xấu hổ.

“Mizuki thì lại thích mấy anh chàng tốt bụng—kiểu sẵn sàng nhận nuôi một chú mèo hoang. A ha ha, vậy là cả hai đứa mình đều thích Takumin. Wowww, nhìn cậu kìa, anh chàng nổi tiếng~ ♪ Buồn cười quá đi~ ♪”

"Tớ hiểu chuyện gì đang xảy ra, được chứ? Nhưng dù sao thì, cậu cũng không thể cứ thế mà ra lệnh cho tớ 'chọn một trong hai ngay bây giờ' như vậy được.”

Cậu đang yêu cầu một nhân vật phụ như tôi phải lựa chọn giữa hai cô gái xinh đẹp sao?

Và cậu đang nói cả hai đều thích tôi sao?

Haha… Chắc tôi đang mơ. Giống như một cậu học sinh trung học mơ mộng hão huyền về việc trở nên nổi tiếng vậy.

Vẫn giữ Kuroto trong tay trái, tôi véo má mình bằng tay phải—rất mạnh.

Đau lắm. Đau lắm.

Vâng… chuyện này là thật.

Vậy có nghĩa là tôi đã được Hina và Kokage-san—hai trong số những cô gái xinh đẹp nhất tỏ tình và giờ tôi phải chọn một trong số họ làm bạn gái.

Chuyện quái gì thế này!? Điều này hoàn toàn vô lý!!

“Hừ! Vẻ mặt đó là sao vậy? Ý cậu là cậu không hài lòng với cả hai người bọn tớ sao?”

“Đ-Đúng rồi… Tớ đoán là một người như tớ thì không đủ tốt, nhỉ…?”

“Ah—Mizuki rõ ràng đang buồn bã rồi! Là lỗi của cậu đấy, Takumin!”

“Ughhh…”

Khoan đã, tôi là kẻ xấu ở đây à? Không, thực ra thì... đúng vậy. Tôi mới là người xấu. Chuyện này chắc chắn là do tôi.

“Được rồi, được rồi. Không sao đâu~ Mizuki, có tớ ở đây rồi~”

“Nhưng hiện tại cậu là đối thủ của tớ , Hina-chan!”

“Ồ, ý cậu là 'viết là bạn thân, đọc là đối thủ' à?”

“Chắc chắn là không.” “Thậm chí còn không gần như vậy.”

Mizuki và tôi đồng thanh đáp lại.

“Ahaha, đúng rồi, không nghĩ vậy đâu♪ Tớ biết mà~”

“Geez, Hina-chan…”

“Nhưng mà, bỏ qua chuyện đó đi—ai vậy, Takumin? Tớ nghĩ đã đến lúc cậu nên mạnh dạn cho bọn tớ một câu trả lời rõ ràng rồi đấy.”

Trong khi xoa đầu Mizuki, Hina quay lại nhìn tôi, ánh mắt cô lặng lẽ yêu cầu tôi đưa ra quyết định.

Có thể cô ấy vẫn giữ giọng điệu vui tươi suốt thời gian qua, nhưng má cô lại ửng hồng, và dù đang cười, mắt cô rõ ràng không hề có ý cười. Giọng cô cao, vội vã—hoàn toàn lộ rõ vẻ lo lắng.

Whew. Tôi thực sự không thể cứ trốn tránh mãi được. Đã đến lúc phải đối mặt trực diện và thành thật với cảm xúc của mình.

Tôi dành một chút thời gian để sắp xếp suy nghĩ của mình rồi từ từ diễn đạt thành lời.

“Tớ không hề bất mãn với bất kỳ ai trong hai người. Một chút cũng không. Tớ hoàn toàn không thể nào bất mãn được.”

"Vậy thì cậu có thể cho bọn tớ câu trả lời được chứ? Tớ muốn nghe."

Hina là người hỏi, nhưng Mizuki cũng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt nghiêm túc và chờ đợi.

“Tớ không bất mãn. Cả hai người đều rạng rỡ, chói lọi, vô cùng tuyệt vời. Nhưng—”

"Nhưng?"

“Hai người không có vấn đề gì cả. Vấn đề là ở tớ. Thật lòng mà nói, tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này cả.”

“Thật sao~?”

“Ý tớ là, thôi nào. Tớ chỉ là một chàng trai bình thường, chẳng có gì nổi bật. Tớ chưa bao giờ nghĩ một người như tớ lại được một người tuyệt vời như cậu hay Kokage-san tỏ tình. Tớ luôn nghĩ chúng ta sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.”

Thật là một câu nói vô cùng yếu đuối.

Hina, người vừa yêu cầu tôi phải "nam tính" và đưa ra quyết định, có lẽ đã cảm thấy hoàn toàn thất vọng với câu trả lời đó.

Mối tình năm năm của cô có thể đã nguội lạnh chỉ trong chốc lát.

Nhưng đây chính là cảm giác thực sự của tôi.

Trước khi kịp nghĩ đến việc nên chọn hay không chọn ai, tôi vẫn hoàn toàn bị choáng ngợp bởi tình huống này.

Trước đó, Kokage-san nói rằng cô ấy chưa sẵn sàng về mặt cảm xúc. Nhưng tôi cũng vậy.

“Ừm, ý tớ là… mặc dù chúng ta học cùng lớp, nhưng chúng ta còn chưa nói chuyện lần nào trước cái ngày gặp được Kuroto.”

“Giờ cậu nhắc đến thì tớ cũng nhận ra.”

Trong trường hợp của Mizuki, cô ấy hiếm khi nói chuyện với bất kỳ chàng trai nào, nên không chỉ riêng tôi. Tuy nhiên, điều đó không thay đổi được sự thật rằng trước khi Kuroto xuất hiện, giữa chúng tôi đã có một khoảng cách rất lớn.

“Giống như hai người ngưỡng mộ nhau vậy… Tớ cũng ngưỡng mộ hai người. Cả hai đều thật rực rỡ và tuyệt vời—tớ đã nghĩ, wow, những cô gái như thế này thực sự tồn tại. Thậm chí trước khi có cảm giác yêu đương, tớ nghĩ mình đã lùi lại hai ba bước, chỉ để nhìn hai người.”

Và tôi nghĩ, theo một cách nào đó, điều đó vẫn đúng cho đến tận bây giờ. Ngay cả sau khi đã thân thiết hơn nhờ Kuroto, tôi vẫn cảm thấy hơi e ngại họ.

Điều đó có nghĩa là, sâu thẳm bên trong, vẫn còn một khoảng cách về mặt tình cảm nào đó giữa chúng tôi.

“Thì ra là vậy~ Takumin không nhận ra mình quyến rũ đến thế nào. Ý tớ là, thôi nào—sau khi đã khiến bọn tớ mê mẩn cậu đến thế này. Đúng không, Mizuki?”

"Ừ, chắc chắn rồi. Takumi-kun thường rất ít nói và nhẹ nhàng, nhưng khi cần thiết, cậu ấy thực sự rất quyết đoán."

“Cậu càng khen tớ thì càng mâu thuẫn với hình ảnh bản thân trong suy nghĩ của tớ…”

“Ý tớ là, trước đó, cậu có thể trốn tránh và tránh bị phát hiện—nhưng cậu lại nhảy ra mà không suy nghĩ gì, tất cả chỉ để ngăn Mizuki lại. Mặc dù cô ấy hoàn toàn không nhận ra.”

“Ừm… lúc đó, tớ chỉ nghĩ đến Hina-chan thôi. Đầu tớ chỉ toàn hình ảnh về cậu thôi.”

“Thật sự ngầu lắm luôn, cậu biết đấy? Với vẻ mặt tuyệt vọng đó, hét lên, 'Không được, Kokage-san!' rồi nhảy ra ngoài như thế—thật kịch tính!”

“Fwaaah…”

Má Kokage-san ửng hồng khi cô hướng ánh mắt mơ màng, lấp lánh ánh sao về phía tôi.

“C-Cậu đừng nhắc lại chuyện đó nữa được không!? Thật ngại quá!”

“Không có gì phải xấu hổ cả! Ôi trời ơi! Tại sao Takumin cứ làm những việc như hoàng tử mà không hề nhận ra nhỉ!? Cậu định làm chúng tớ say mê cậu bao nhiêu lần nữa hả!? Cậu đúng là kẻ sát gái vô tâm!”

"Sát gái!? Tớ thực sự không hề có ý định đó..."

Có lẽ đó là từ trái ngược nhất với con người tôi. Hơn nữa, Kokage-san thậm chí còn không định đánh Hina, nên màn xuất hiện đầy kịch tính của tôi chẳng có ý nghĩa gì cả. Cái khoảnh khắc hoàng tử cưỡi ngựa trắng ấy à? Giống như chú hề buồn bã trong rạp xiếc hơn.

"Thật sự không cần phải xấu hổ đâu. Tuyệt vời lắm! Tớ đảm bảo đấy. Takumin là một chàng trai tốt."

“Ước gì tớ cũng được chứng kiến cảnh đó…”

“Cậu sẽ thấy! Tớ chắc chắn cậu ấy sẽ cho cậu xem lại vào một lúc nào đó. Nhất định. Chắc chắn rồi. Bởi vì cậu ấy là Takumin.”

"Ừm. Tớ rất mong chờ điều đó, Takumi-kun."

“Ừ, được thôi… nếu có cơ hội… chắc chắn rồi.”

Được hai cô gái xinh đẹp nhất trường khen ngợi trực tiếp khiến tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố và trốn xuống đó.

“Nhưng cậu biết không, Takumin… Tớ đã suy nghĩ kĩ rồi.”

Đột nhiên, Hina lên tiếng với vẻ mặt nghiêm túc.

“C-Cái gì thế?”

Toàn bộ cảm xúc của cô thay đổi nhanh đến nỗi tôi thấy bản thân phải thu mình lại một chút.

“Yêu… thật đơn giản. Bạn thích ai đó vì bạn thích họ. Chỉ vậy thôi. Bạn không cần lý do. Khi bạn không thể không thích ai đó—đó chính là tình yêu. Đó là cảm giác của tớ lúc này. Và tớ nghĩ Mizuki cũng vậy.”

“──”

“Vậy nên cậu không có lý do gì phải kìm nén bản thân cả. Dù cậu nhìn nhận bản thân thế nào, trong mắt bọn tớ, cậu vẫn là một hoàng tử tuyệt vời. Bọn tớ yêu cậu—thực sự yêu cậu rất nhiều. Đó là lý do tại sao… Tớ muốn biết. Tớ muốn nghe. Cậu thích ai trong hai bọn tớ, Takumin—tớ hay Mizuki?”

Ừm, có vẻ như Hina không muốn để tôi thoát khỏi việc phải trả lời.

“Tớ… tớ cũng chưa sẵn sàng lắm. Nhưng tớ cũng muốn biết. cậu thích ai hơn, Takumi-kun—tớ hay Hina-chan?”

Cả Hina và Kokage-san đều nhìn chằm chằm vào tôi, kiên định và không lay chuyển.

Vì vậy, tôi hít một hơi thật sâu và lại nghiêm túc suy nghĩ về cả hai người.

Kokage-san, người đã ra ngoài mua Chururu cho chú mèo hoang Kuroto mà cô tìm thấy vào một ngày mưa.

Và Hina, người đã chứng kiến và hiểu lầm, nghĩ rằng tôi đã lôi Kokage-san vào nhà—và xông vào cứu cô ấy. Một người bạn thân thiết, hết mực quan tâm. Cũng là mối tình đầu của tôi.

Tất cả chúng tôi đã cùng nhau tìm kiếm tòa tháp mèo, chụp ảnh với vai chạm vào nhau... Chúng tôi đã tạo ra rất nhiều kỷ niệm, mặc dù tất cả chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn.

Càng suy ngẫm về những ký ức đó, tôi càng nhận ra rằng—

“Nếu tớ phải nói liệu tớ có thích cậu không… thì tớ thích cả hai cậu.”

Đó là câu trả lời duy nhất tôi có thể đưa ra.

Tất nhiên, đó không phải là điều tôi có thể nói ra. Không đời nào. Không bao giờ.

Đó chỉ là sự phản bội lại tình cảm mà cả hai đã trao gửi cho tôi—

“Ugh! Takumin, cậu tệ thật! Nói cậu thích cả hai người chúng tớ—về cơ bản là bắt cá hai tay!”

“T-Takumi-kun…”

Đợi đã—cái gì cơ?

“Khoan đã, tớ đã nói to thế à!?”

"Cậu đã nói thế đấy! 'Tớ thích cả hai cậu’, rõ như ban ngày!"

"Yup, tớ cũng nghe thấy! Cậu chắc chắn đã nói thế!"

Giọng nói của họ—và ánh mắt của họ—đột nhiên trở nên sắc bén hơn cả một trận lũ sau trận mưa lớn, như một dòng sông dữ dội sau cơn mưa xuân.

“K-Khoan đã, không! Ý tớ không phải vậy! Ý tớ là hai người vừa tuyệt vời vừa quyến rũ! Tớ không hề có ý định qua lại với ai cả, thề đấy!”

Nhưng lời đã nói thì đã nói rồi. Giờ tôi không thể rút lại được nữa.

“Hmm?” “Hmm.”

“C-Cậu phải hiểu chứ,!? Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tớ chưa kịp chuẩn bị gì cả! Giờ tớ không thể nào chọn giữa hai người được! Tớ chỉ nghĩ… nếu tớ có thể hiểu cả hai người hơn một chút trước—!”

“Hmm?” “Hmm.”

"N-Này, chọn một trong hai người mà không chắc chắn thì cũng đồng nghĩa với việc không chọn người còn lại vì một lý do vớ vẩn nào đó, đúng không? Và tớ không thể làm vậy. Nhất là với cả hai người—những người đã phải lòng một người như tớ một cách sâu đậm đến vậy. Như vậy thì quá bất công!"

“Hmm.” “Hmm.”

Đây chỉ là ý kiến ích kỷ của riêng tôi thôi.

"Tớ không muốn cho hai người một câu trả lời nửa vời. Đó thực sự là cảm giác của tớ!"

Tôi cố gắng hết sức để giải thích.

Nhưng đến lúc này, có lẽ họ đã xong việc với tôi rồi—

“Hm~ Câu trả lời đó sẽ giúp cậu nhận được 100 Hina Points.”

Nhưng Hina, với nụ cười gượng gạo, bằng cách nào đó đã cho tôi điểm.

“...Hả? Tại sao tớ lại được cộng điểm từ câu trả lời đó?”

Có phải tôi đã làm hỏng quá nhiều nên nó lại trở thành một điểm cộng không?

Đó có phải là lời mỉa mai không?

“Chính xác mà nói, cố gắng yêu cả hai người bọn tớ sẽ bị trừ 900 điểm.”

"Tớ không có ý định qua lại với ai cả! Tớ chỉ nghĩ có lẽ tớ có thể hiểu rõ hơn về hai người—!"

“Nhưng khi cậu nhảy ra để ngăn Mizuki, đó thực sự là khoảnh khắc rất hoàng tử, và nó đáng giá +1000 điểm ♪ Vậy là, cậu được cộng thêm 100 điểm ♪ Làm tốt lắm, Takumin~♪”

Nói xong, Hina nhẹ nhàng bế Kuroto—người đang ngủ ngon lành trong vòng tay tôi, với vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ—và đặt cậu nhóc xuống đất.

Đột nhiên tỉnh giấc, Kuroto nhìn Hina với ánh mắt cáu kỉnh như muốn nói, "Ý gì thế?" Nhưng Hina chỉ—

“Xin lỗi nhé, Kuroto~”

—và với lời xin lỗi nhanh chóng đó, cô dùng hai tay đã được tự do của mình vòng chặt quanh cánh tay tôi và ôm tôi.

“H-Hina? Tự nhiên cậu làm gì thế?”

"Hina-chan!? Sao tự nhiên cậu lại bám lấy Takumi-kun thế!?"

“Rõ ràng là tớ muốn thuyết phục cậu ấy. Đó là một phần trong chiến lược thu hút sự chú ý của tớ.”

“Chiến lược thu hút!? Không công bằng chút nào, Hina-chan!”

"Thôi nào, Mizuki. Takumin vừa nói là chưa chọn được mà, đúng chứ? Vậy nên chúng ta phải cố gắng hết sức để giúp cậu ấy quyết định."

“Oh…”

"Phải không, Takumin? Cậu đồng ý chứ, phải không? Ý tớ là, cậu là người đã nói muốn tìm hiểu thêm về bọn tớ mà, đúng không~?"

“Ý tớ là, đúng là tớ có nói thế. Nhưng đây vẫn là công viên… một không gian công cộng, cậu biết đấy…”

"Làm ơn đi mà, ôm tay là chuyện bình thường ngày nay mà. Chúng ta thậm chí còn gần nhau thế này khi chụp ảnh tập thể ấy, nhớ không?"

“Chuyện đó… chuyện đó hoàn toàn khác.”

Đây không chỉ là một bức ảnh. Đây là... một sự tiếp xúc thân thể đầy tình cảm—một cách thể hiện cảm xúc. Điều đó có nghĩa là, ừm... hormone tuổi trẻ của tôi đang bùng nổ! Tớ là một cậu bé tuổi teen, được chứ!? Tớ cũng có giới hạn mà! (tiếng hét trong lòng)

“Hina-chan.”

"Sao thế Mizuki? Takumin đang bối rối phải không? Tức là việc quan trọng là phải thuyết phục cậu ấy. Và nói cho cậu biết nhé—tớ không còn kiềm chế nữa đâu."

“──”

“Tôi không kiềm chế nữa đâu.”

Hina nói điều đó hai lần, một cách kiên quyết.

“──!”

Mizuki mím chặt môi.

Một sự căng thẳng kỳ lạ bùng lên giữa họ—không giống như cuộc xung đột trước đó được thúc đẩy bởi sự quan tâm lẫn nhau.

Cảm giác thật… khác biệt.

Trong khi đó, Hina vẫn ôm chặt cánh tay tôi, áp bộ ngực mềm mại, đầy đặn của mình vào đó. Một cách không ngừng nghỉ.

“Hina, ừm… cái đó có hơi… ép quá.”

Tôi cố gắng chỉ ra điều đó một cách tinh tế, bị giằng xé giữa cảm giác đó và cái bĩu môi bối rối, gần như tức giận của Mizuki.

Nhưng—

“Ép~? Này, Takumin… cái gì ép cậu thế~?”

13.jpg

Hina rõ ràng đang giả vờ ngốc nghếch.

“V-Vậy, ừm… Hina, ng… ng… của cậu…”

"Cái gì cơ~? Hửm? Chính xác thì có cái gì đang ép vào người cậu vậy~?"

“Đ-Đó là—!”

Tch! Cô gái này… giờ còn muốn quyến rũ mình nữa à? Giờ chỉ đang trêu mình thôi, đúng không!?

Hina đúng là có chút tinh nghịch. Giống như lúc trước—gọi khoảnh khắc của tôi là "khoảnh khắc hoàng tử" rồi lôi nó ra chỉ để làm tôi xấu hổ.

Tch! Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã muốn cuộn tròn lại và biến mất rồi!

Và trong khi tôi đang loay hoay xử lý sự gần gũi về mặt thể xác quá mức của Hina—

“Hina-chan… không công bằng chút nào! Nếu vậy… tớ cũng sẽ làm vậy!”

Từ phía đối diện, Kokage-san quấn chặt lấy cánh tay trái của tôi.

Bộ ngực của cô ấy, thậm chí còn lớn hơn cả bộ ngực vốn đã không nhỏ của Hina, ép nhẹ vào cánh tay tôi như kẹo dẻo.

“K-Kokage-san cũng—!?”

Với sự xuất hiện đột ngột và bất ngờ của cô, tôi thấy mình bị kẹp chặt—cả hai cánh tay bị ép chặt giữa đồi núi trùng trùng của hai cô gái xinh đẹp rực rỡ.

“…Không giống nhau.”

14.jpg

"Hả? Không giống nhau á? Ý cậu là sao?"

“ Mizuki , đúng vậy.”

“Mizuki…?”

“Chỉ gọi Hina-chan bằng tên thì không công bằng. Vậy nên—hãy gọi tớ là Mizuki nữa nhé.”

Nói xong, Kokage-san lại áp sát vào tôi hơn.

Cọ xát, cọ xát, cọ xát.

Đồi núi Mizuki hùng vĩ của cô bị ép lại và biến dạng trên cánh tay tôi, khiến sự hiện diện của chúng trở nên rất, rất rõ ràng.

“Uh, um, Kokage-san—”

“Mizuki.”

Cọ xát, cọ xát.

“Kokage-sa—ý tớ là Mizuki .”

“Ehehe, yeah ♪”

Khuôn mặt của Kokage-san—không, khuôn mặt của Mizuki—sáng lên như ánh trăng mùa thu rực rỡ.

“Được rồi, được rồi. Tự mình muốn được gọi tên à? Không tệ đâu, Mizuki.”

Hina lẩm bẩm, rõ ràng rất ấn tượng trước sự quyết đoán hiếm hoi của Mizuki.

“Tớ không định thua cậu đâu, Hina-chan.”

“Vậy thì để giúp Takumin hiểu rõ hơn về chúng ta—và giúp cậu ấy quyết định—chúng ta sẽ có một cuộc chiến đối đầu toàn diện trong một thời gian. Như tớ đã nói trước đó, tớ không hề do dự. Tớ thực sự yêu Takumin.”

“Tớ biết. Nhưng tôi cũng thực sự yêu Takumi-kun.”

“Tớ cũng biết điều đó.”

Hai cô gái xinh đẹp, những người bạn thân thiết từ hồi tiểu học, đã trao đổi một lời tuyên chiến nảy lửa—và tôi bị kẹt ngay ở giữa.

“Ừm, tớ không phiền nếu hai người có thể nhẹ tay với tớ một chút…”

Bởi vì nếu không, tuổi trẻ của tôi có thể sẽ không tồn tại được mất.

"Cứ như thể chuyện đó sẽ xảy ra vậy."

“Xin lỗi, Takumi-kun, nhưng điều đó có lẽ là không thể.”

“Đúng không~? ♪”

“Yup ♪”

Lần này, cả hai cùng nở một nụ cười ngọt ngào và hài hòa.

“Ừ, có vẻ như chúng ta sẽ lại đến nhà cậu sau giờ học nhé.”

“Dù sao thì chúng ta cũng phải chăm sóc Kuroto.”

Nghe những lời đó, tôi theo bản năng nhìn xuống chân mình—chỉ để thấy đôi mắt xanh ngọc lục bảo của Kuroto cũng đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi.

…nhưng nhóc ấy chỉ làm vậy. Chỉ nhìn chằm chằm. Rõ ràng là chẳng có sự giúp đỡ nào đến cả.

Và thế là—

Sau khi nhận nuôi một chú mèo đen, ngôi nhà của tôi đã trở thành nơi tụ tập thường xuyên của hai cô gái xinh đẹp rạng rỡ.

 

(Kết Thúc)

Chứ chú nghĩ lỗi ai=)) Thằng 4 bình sữa, thằng khong bình nào TT