Academy’s Drunk Fighter

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

214 1058

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

(Đang ra)

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

Cật Thổ Đích Thư Ngữ | 吃土的书语

Day 101: Chả phải sợ gì sất! Mặc váy phù thủy vô là tui cũng thành ma quỷ luôn rồi nè!

13 88

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

28 359

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

(Đang ra)

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

우리게임은망했어

Tớ là nhân vật chính.Trả lại cơ thể cho tớ...!Tớ là nhân vật chính mà...!

31 100

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

15 50

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

145 483

Tập 01 - Chương 07

 Sân đấu tập của Học viện Trung tâm

Đó là kiểu địa điểm đã trở thành huyền thoại trong những câu dựa trên bối cảnh học viện.

Nơi mà nhân vật chính chắc chắn sẽ bị thử thách khả năng của mình.

Kẻ phản diện khơi mào cuộc chiến và nhân vật chính dễ dàng nghiền nát hắn bằng kỹ năng vượt trội.

Nữ chính dõi theo, càng lún sâu vào tình yêu với anh ta.

…Nhưng nếu đó là câu chuyện học viện thông thường, thì tình huống của tôi lại hơi khác một chút.

Một đấu trường rộng lớn với sàn được lót bằng vật liệu tổng hợp màu trắng.

Trông nó giống như đá, nhưng tôi không biết nó là loại đá gì và đứng đối diện tôi—

Gã đàn ông đã cạ vai tôi trước đó...hay có thể nói, gã mà tôi đã đánh cho bay lên trời.

Click.

Hắn giơ vũ khí lên.

Một ngọn giáo gỗ bị cùn.

Chắc chắn nó được làm bằng gỗ, nhưng ngay cả những thứ gọi là vũ khí tập luyện đó trong phòng đấu tập của học viện cũng có thể gây nguy hiểm nếu chúng đánh trúng một cách chính xác.

Trong khi đó, về phía tôi—

"Định không chọn vũ khí à?"

"Mmm... tôi không biết dùng chúng!"

Tôi chỉ là một thường dân bình thường, chưa bao giờ cầm vũ khí.

Thứ gần giống với vũ khí mà tôi có là chai rượu bên tay phải tôi.

Nó đủ cứng để gây thương tích nếu tôi dùng để đập ai đó...

"Cô...đang chế giễu tôi đấy à?!"

"Nah, không hẳn."

Nhưng từ góc nhìn của anh ta, chắc chắn trông như tôi đang chế giễu hắn.

Mặt hắn lại đỏ bừng, rõ ràng là đang tức giận.

Nhưng đó có phải lỗi của tôi đâu — tôi không biết cách dùng vũ khí thật mà.

Ngay cả khi tôi muốn dùng một thứ đơn giản như giáo, tôi cũng chảng có tí kinh nghiệm nào về chúng.

Giá như có một khẩu lục trong số những vũ khí được cung cấp thì...

Nhưng cầm súng trong một cuộc đấu tay đôi tầm gần?

Trong cái thân xác say bí tỉ, vụng về của một đứa trẻ này?

Oh, bỏ đi.

Tôi có thể thấy trước tương lai của mình bị hạ gục trước khi kịp bóp cò.

Và cũng không phải là tôi tự tin có thể thắng áp đảo hắn.

[Độ say hiện tại: 1%]

[Lời nguyền – Nghiện rượu và Đặc tính – Túy quyền cộng hưởng kích hoạt.]

[Túy quyền hiện có hiệu lực vĩnh viễn.]

Tôi đã cố nhịn uống để đặt lại thời gian hồi chiêu của Cú đấm bộc phá, nhưng tôi vẫn cần thêm thời gian.

Ngay cả khi tôi bằng cách nào đó đặt lại được nó và có thể sử dụng lại, tôi cũng sẽ dễ bị tổn thương sau đó.

Tôi đang cố gắng lên kế hoạch trước, nhưng đây không phải là kịch bản nơi tôi là nhân vật chính siêu bá đạo, người sẽ chiến thắng một cách dễ dàng và—

Một đám đông hàng trăm người đã tụ tập xung quanh chúng tôi.

Và trong số đó…

Có vị giáo sư bị ám ảnh về cơ bắp.

"Hiiiik!"

Cơ bắp vô lí quá mức và sự hiện diện áp đảo của bà ấy khiến tôi theo bản năng rụt người lại.

"Tôi nghe nói có một cuộc đấu ở đây?"

"Ah, Giáo sư Philia…"

"Chuẩn rồi! Và vì không thể để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, nên tôi sẽ làm trọng tài ."

"Điều đó sẽ được đánh giá rất cao đấy."

Sau đó, bà ấy cười toe toét với tôi, ánh mắt sắc bén.

Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Tại...tại sao bà ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi?!

Bà ấy không nhận ra sự chú ý quá mức có thể sẽ giết chết người hướng nội à?!

"Luật lệ đơn giản, không được phép mang vũ khí bên ngoài. Chỉ được sử dụng vũ khí đã chọn. Không được có sát khí hoặc tấn công gây chết người, hiểu chưa?"

"Vâng."

"Yeaaaah..."

Tweet!!

Tiếng còi vang lên khi chúng tôi vào vị trí.

Tap!!

Cả hai chúng tôi cùng di chuyển — nhưng hắn ta nhanh hơn.

Ngọn giáo của hắn đâm về phía trước.

"Whoa!!"

"Tch."

Nhanh hơn dự kiến.

Tôi chỉ kịp nhìn thấy nó trong tích tắc và né tránh trong gang tấc, thì hắn đã chuẩn bị cho một cú đâm khác.

Ừ thì.., chả thế.

Những gã kiểu như này đã được huấn luyện chiến đấu từ bé.

Chẳng có gì lạ cả.

Thực tế, từng người ở đây đều có tài năng vượt trội hơn so với vận động viên Olympic.

Tôi rõ ràng đang trong tình thế bất lợi.

Swish!

Whoosh!

Tôi né tránh một cú đâm khác và cố lên kế hoạch cho bước đi tiếp theo.

"Mệt quá…"

Và rồi, tôi nhận ra một điều.

Tôi yếu hơn tôi tưởng rất nhiều.

"Hah…"

Chỉ né tránh thôi cũng khiến tôi thở dốc.

Dù bạn có kỹ năng cao đến đâu trong game RPG, ném một game thủ vào một trận đánh trùm ngoài đời thực thì những kỹ năng đỡ đòn hay né tránh của họ dù hay đến đâu cũng vứt vào thùng rác..

Nếu một thanh đại kiếm dài vài mét đang vung về phía bạn—

Đùa à? Người bình thường sao mà đỡ được nó?

Whooosh!!

Mũi giáo sượt qua gò má tôi, rạch ngang không khí khi tôi vừa kịp né được.

Tôi di chuyển dọc theo cán giáo, rút ngắn khoảng cách.

Tôi xoay chân, né tránh một đòn tấn công khác bằng những chuyển động vụng về, mất thăng bằng.

Bốp!

Cuối cùng, tôi đấm vào mặt hắn, tạm thời làm gián đoạn cuộc chiến.

Mặc dù kỹ năng chiến đấu của tôi kém xa hắn, nhưng tôi có hai lợi thế:

Thứ nhất, hắn đang cảnh giác với Cú đấm bộc phá của tôi.

Theo như tôi biết, không ai khác trên thế giới này có kỹ năng này.

Hắn không biết nó mạnh đến mức nào, điều kiện của nó là gì, hay thời gian hồi chiêu của nó kéo dài bao lâu.

Tất nhiên, hắn sẽ cảnh giác về nó.

Suy cho cùng, hắn đã trải nghiệm nó một lần rồi.

Một kỹ năng đủ mạnh để thay đổi cục diện trận chiến—

"Cú đấm bộc—"

Chỉ cần nói tên kỹ năng, chuyển động của hắn đã có một chút do dự—

Và tôi đã tận dụng cơ hội đó để tung thêm một cú đấm.

"Cô!"

"Hehehe."

Nhận ra mình đang bị đùa giỡn, mặt hắn đỏ như quả cà chua…

Nhưng vậy thì sao?

Thay vì cay cú, đáng lẽ hắn ta nên thu thập thông tin một kỹ càng hơn..

Và lý do thứ hai tôi có thể theo kịp trận chiến này—

"Chuẩn bị ăn đấm đi!!!"

Túy quyền đang tỏ ra hữu ích hơn tôi mong đợi rất nhiều.

Swish! Whoosh!

Đó không chỉ là loạng choạng một cách ngẫu nhiên.

Tất cả mọi người đang xem — mọi cá nhân tài năng tụ tập ở đây — đều biết sự thật và tôi cũng vậy.

Trong bất kỳ trò chơi nào, dù là FPS, RPG hay bất cứ thứ gì khác, người chơi đều vô thức đọc được các chuyển động của đối thủ.

Mọi người đều di chuyển trong một khuôn khổ logic, bị ràng buộc bởi giới hạn thể chất và lẽ thường.

Không ai có thể ngờ rằng một kẻ thù cách xa hàng nghìn mét đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt họ.

Đó là lý do tại sao chúng ta hoạt động trong những giới hạn có thể đoán trước này.

Đối với những người thực sự tài năng, khả năng này thậm chí còn được họ trau dồi hơn.

Họ dự đoán không chỉ nước đi tiếp theo, mà hàng chục, thậm chí hàng trăm bước tiếp theo.

Tuy nhiên—

CRACK!

"Trúng!"

"Kuhh!!"

Túy quyền khiến mọi thứ đã được tính toán trước trở nên vô dụng.

Mọi chiến lược, mọi kế hoạch được vạch ra tỉ mỉ từ trước đều trở nên vô nghĩa.

Nếu đây là Túy quyền truyền thống, ý thức của tôi vẫn sẽ ảnh hưởng ở mức nào đó đến chuyển động của mình.

Nhưng kỹ năng của tôi, Túy quyền, hoàn toàn bị chi phối bởi mức độ say xỉn của tôi.

Và thế là, cuộc chiến tiếp tục.

"Hooop!"

"Ugh."

Thunk!!

Nhưng né tránh mãi cũng không có tác dụng.

Cú đâm chuẩn xác của gã cuối cùng cũng trúng tôi.

Tôi chỉ kịp chặn nó bằng cánh tay, lảo đảo lùi lại.

Hắn ta đang chiếm ưu thế.

Tôi muốn tiếp tục tấn công dồn dập như trước, nhưng thể lực của tôi bắt đầu cạn kiệt.

Không có lượng cồn nào có thể bù đắp cho việc thiếu sức bền thể chất của tôi.

Lại thêm một điều hối tiếc nữa — không tập luyện sức bền.

Tôi cố hết sức để né tránh bằng kỹ năng, nhưng chỉ với 1% độ say, tôi đã đến giới hạn.

"Kết thúc rồi!"

"Ah..."

Đây là kết cục mà tôi đã đoán trước.

[Độ say hiện tại: 0%]

[Túy quyền đã hết hiệu lực.]

Thời gian hồi chiêu đã hết.

Khi đầu tôi đau nhói, tôi nhanh chóng giơ chai rượu trong tay phải lên và uống một ngụm lớn.

"Cú đấm bộc phá!"

"Còn lâu ta mới bị mắc lừa lần nữa—!"

Hắn đã không mắc bẫy mấy cú lừa đòn bằng Cú đấm bộc phá.

Nhưng—

[Độ say hiện tại: 1%]

[Lời nguyền – Nghiện rượu và Đặc tính – Túy quyền cộng hưởng kích hoạt.]

[Túy quyền hiện có hiệu lực vĩnh viễn.]

—Lần này, là thật.

*BOOOOOOOOM!!!*

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc rung chuyển đấu trường, tạo nên một cơn bão bụi và gió khắp chiến trường.

Đó là một đòn tấn công kinh hoàng.

Ầm ầm…

Nhưng hắn ta vẫn chưa gục ngã.

Khi bụi tan đi, hắn vẫn đứng vững.

Cán giáo gãy của hắn chứng tỏ hắn đã chặn được đòn tấn công của tôi, ngay cả trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó.

"Wow...trình độ sinh viên của học viện này có phải là cao quá không vậy?"

"Huff...Huff..."

Sẽ mất ít nhất năm phút nữa tôi mới có thể sử dụng Cú đấm bộc phá thêm lần nữa.

Hắn cũng trông cũng có vẻ kiệt sức — nhưng tôi cũng chỉ có thể trụ thêm năm phút nữa thôi.

"Mình ghét điều này…"

Nhưng không đời nào tôi lại từ bỏ chai rượu trị giá một triệu won được.

Sống trong ba năm chỉ bằng loại rượu pha loãng rẻ tiền ư?

Không đời nào.

Điều đó sẽ không xảy ra.

Nghiến răng, tôi lại mở nắp chai.

Gulp. Gulp

Rượu trái cây cháy rát cổ họng khi tôi tu ừng ực.

Một hương thơm đắt tiền bị lãng phí, nhưng để đổi lấy những thương hiệu cao cấp trong tương lai, tôi lặng lẽ nâng ly.

"Ngươi… ngươi đang làm gì vậy?"

"Phaah! Cạn ly!"

Hắn đang trông có vẻ bối rối.

Tôi cố gắng đứng vững khi tầm nhìn của tôi mờ dần.

"Cô nghĩ cô đang ở đâu—"

Trước khi hắn kịp phản ứng, cơ thể tôi tăng tốc.

BANG!

"Urgh!"

Một sự khác biệt rõ ràng về tốc độ.

Nhanh hơn khoảng 1,5 lần so với trước đây.

Đầu tôi cảm thấy mơ hồ, nhưng cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Heh… hehehe~"

BOOM!!

[Độ say hiện tại: 3%]

[Đặc tính – Mượn rượu làm liều đã được kích hoạt.]

[Khả năng thể chất đã tăng nhẹ.]

Hắn lao tới lần nữa với cây giáo—

Nhưng nó quá dễ đoán.

"Quá chậm!!!"

Ngay cả một con cá vàng cũng có thể đọc được đòn tấn công đó.

Hắn có tài năng,đó là điều chắc chắn — nhưng chỉ có thế.

Đó là lý do tại sao tôi đã đi trước nửa bước—

Và tôi đấm thẳng vào mặt hắn.

THUD!

"Ghh…"

Dưới ánh đèn, chai thủy tinh trong tay tôi sáng lấp lánh.

"K-khoan! Từ đã—!"

"Chiếu tướng!!!"

Tôi nghe thấy vị giáo sư cơ bắp đang cố gắng can thiệp—

Nhưng bà ấy quá chậm.

Chai rượu đập vào hộp sọ của hắn.

CHOANG!!!

"KUAAGHH!!"

"Oops? Mình qua tay rồi à? Hahaha!"

Những mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống đấu trường, lấp lánh trong không khí và tuy nhiên, khi tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể bất tỉnh của hắn, một vấn đề khác nhanh chóng xuất hiện.

Tôi đã di chuyển hơi nhiều thì phải.

"Ugh… đợi đã… bụng mình—!"

Những gì xảy ra sau đó là một mớ hỗn loạn tuyệt đối.

"KYAAAAAH!!! CÔ TA SẮP NÔN RỒI!!!"

"CÓ AI LÀ BÁC SĨ KHÔNG?! AI ĐÓ GIÚP ĐỠ ĐI!!"

"CÔ TA ĐANG NÔN VỀ HƯỚNG NÀY, TRÁNH XA RA!!!"

"TẠI SAO NÓ LẠI QUAY HƯỚNG VỀ PHÍA TÔI?! AAAAAH!!"

Ngày hôm đó, tôi đã giành được một danh hiệu đặc biệt trong Học viện Trung tâm.

[Kẻ Điên Loạn của Lễ Nhập Học.]

Và tất nhiên, tôi không hề biết nó tồn tại.