"Wow~ đông người quá."
Lễ khai giảng Học viện Trung tâm của Dreamming World.
Được tận mắt chứng kiến? Đúng là một trải nghiệm hiếm có.
Những ánh đèn cao vút mà tôi chưa từng thấy bao giờ chiếu sáng cả bầu trời, và bên dưới được phủ kín bởi một đám đông sinh viên.
Không hề giống những lễ khai giảng tầm thường của các trường học bình thường. Đây là một buổi lễ hoành tráng, xa hoa vượt xa mọi thứ tôi tưởng tượng.
Trang phục của các học sinh cũng khác biệt, mặc những bộ đồ trang trọng, lịch sự mà tôi không thường thấy trong cuộc sống hàng ngày.
Trên sân khấu, một số giáo sư đã ngồi vào vị trí, và trong số đó, tôi nhận ra vài gương mặt quen thuộc.
Và rồi—
Một giáo sư vẫy tay với tôi.
"Ôi không."
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy bà ấy, cơ thể tôi cứng đờ vì sợ hãi.
Một người phụ nữ với thân hình cơ bắp cuồn cuộn đến mức lố bịch.
Da rám nắng, một con nghiện tập gym điên cuồng— không, một kẻ cuồng cơ bắp ám ảnh với việc có thân hình đen bóng.
Ai mà mặc đồ tập thể dục đến lễ khai giảng chứ?!
Ấy vậy mà, bà ấy vẫn đứng đó, Giáo sư Philia, nổi bật giữa đám đông như một cái gai trong mắt.
Trong toàn bộ buổi lễ khai giảng này, chỉ có hai người trông hoàn toàn khác biệt:
Một là một giáo sư mặc quần đùi cá heo và áo crop top bó sát.
Người còn lại là tôi, mặc một chiếc áo phông mua giảm giá ở ngoài chợ
Tôi hy vọng — một cách tuyệt vọng — rằng bà ấy không nhìn thấy tôi, nhưng do mùi rượu nồng nặc của tôi, không ai dám đứng gần tôi trong vòng năm mét.
Điều đó có nghĩa là tôi là mục tiêu duy nhất của bà ấy.
"Hiiik."
Ký ức về những chấn thương liên quan đến phòng gym trong quá khứ ùa về, và tôi lập tức cố gắng lẩn mình vào đám đông.
Nhưng bằng cách nào đó, mọi người cứ tránh xa khỏi cho tôi.
Như thể tôi đang trải nghiệm cảnh Moses rẽ đôi Biển Đỏ.
"..."
Cạn lời, tôi chỉ có thể làm một việc duy nhất mà mình có thể làm — uống một ngụm rượu thật sâu và tránh ánh mắt của bà ấy.
Rượu rất có tác dụng trong việc bóp méo những thực tại khó chịu.
Lang thang qua sảnh lễ khổng lồ, cuối cùng tôi cũng tìm thấy một khu vực phục vụ đồ ăn và thức uống.
Và quan trọng hơn—
Có một quán rượu, được dùng để phục vụ cho giảng viên và khách mời.
"Heh... trúng số rồi."
Về hình thức, với tư cách là một sinh viên, tôi không được phép uống rượu ở đây.
Nhưng sau khi liếc qua việc có cực ít nhân viên ở đây, sẽ chẳng ai thực sự nhận ra là tôi lẻn giả làm nhân viên rồi tự phục vụ mình đâu.
Theo ý tôi, ai mà ngu ngốc đến mức uống rượu tại lễ khai giảng chứ?
...À ừ, đúng rồi. Là mình mà.
Nhưng này, họ đặt nó ở đó để uống, nên không phải là tôi đang phá luật đâu nhé.
Đổ vào một cái ly, xong tôi rót một ít rượu vào chai của mình để uống sau.
Đã quá lâu rồi kể từ khi tôi được uống rượu nguyên chất thay vì thứ rác rưởi pha loãng thường lệ của mình.
"Hmm, rượu trái cây à?"
Nhấp một ngụm, tôi lập tức nhận thấy giàu hương vị , đậm đà.
Vượt xa loại rượu rẻ tiền ở cửa hàng tiện lợi mà tôi thường uống.
"Ugh... không, từ đã."
Mình phải uống từ từ thôi.
Rượu trái cây có độ êm dịu để đánh lừa, khiến người uống nó dễ dàng tu ừng ực một cách nguy hiểm.
Và thêm nữa nó có nồng độ cồn cao đồng nghĩa là tôi sẽ say nhanh hơn.
Chưa kể — nếu một khi tôi đã quen với sự xa xỉ này, tôi sẽ không bao giờ có thể nuốt nổi thứ rượu pha loãng thường lệ của mình được.
Tôi sẽ chẳng thể nào thoát khỏi sức quyến rũ của thứ rượu này mất.
"Mình cần kiềm chế lại... cho đến khi mình đủ giàu để mua được nó."
Vẫn đang nhấm nháp món đồ uống hiếm lắm mới có thể có, đang ngồi ở phòng chờ và tận hưởng nó thì một giọng nói vang lên qua loa.
[Lễ khai giảng sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Tất cả học sinh, vui lòng ngồi vào chỗ của mình.]
"Đến lúc rồi sao..."
Tôi hơi tiếc nuối nhìn những ly rượu trái cây đầy ắp, nhưng việc gì quan trọng trọng thì vẫn phải làm trước.
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng và tìm chỗ ngồi được chỉ định của mình.
Cũng may là chỗ ngồi được xếp sẵn rồi, nên tôi không phải chứng kiến cảnh phép màu của Moses nữa.
[Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu Lễ khai giảng ở Học viện Trung tâm.]
WAAAAAAAH!
Tiếng reo hò vang lên từ đám đông khi có một bóng dáng bước lên sân khấu.
Một người phụ nữ với mái tóc đen dài — sự hiện diện của bà ấy đã thu hút sự chú ý tuyệt đối.
Bà ấy toát ra sức mạnh và sự thanh lịch, dễ dàng thu hút sự tập trung của sinh viên.
"Chào mừng đến với Học viện Trung tâm. Tên tôi là Berkis Ismael, Hiệu trưởng của học viện này."
Lời nói của bà ấy rất đơn giản, nhưng chúng mang một trọng lượng không thể phủ nhận.
Chỉ cần nghe thôi, tôi cũng có thể cảm thấy thấy cơ thể mình căng thẳng theo bản năng, như thể nói rằng người đang đứng trước tôi là một người ở trình độ hoàn toàn khác.
À, không có gì đáng ngạc nhiên. Có một đoạn ngoại truyện nói về việc bà ấy một mình đánh bại tất cả các giáo sư khác trong một trận chiến.
Khi bà ấy nói, các học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh được giới thiệu từng người một.
Trong số đó, tôi nhận ra một vài nhân vật nổi tiếng.
Một cô gái đội chiếc mũ phù thủy lệch, tự tin tuyên bố mình là người đứng đầu Hiệp hội Tháp Phép thuật trong tương lai — cho đến lúc cô ấy nói quá nhiều và bị đẩy ra khỏi sân khấu.
Một gã khổng lồ cơ bắp cuồn cuộn, cao gần ba mét, nói được vài câu ngắn ngủi rồi nhanh chóng bước sang một bên.
Và rồi—
Người cuối cùng bước lên và giới thiệu bản thân.
"Xin chào, tên tôi là Yoon Siwoo."
Một cái tên đậm chất Hàn Quốc giữa biển tên theo phong cách giả tưởng phương Tây như Latias Evergreen và Hamatsuro Denshi.
"Hmm..."
Đó là thí sinh đứng đầu năm nay.
Nhưng Vấn đề là?
"Đó là thằng quái nào vậy?"
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy gã này trước đây.
Yoon Siwoo? Yoon Siwoo là gã nào vậy?
Mặc dù số lượng học sinh đậu mỗi năm khác nhau, nhưng các nhân vật chính luôn giống nhau.
Ấy vậy mà, gã này hoàn toàn không có trong ký ức của tôi.
Tôi cảm thấy mình nên cố nhớ ra điều gì đó, nhưng...
"Ugh..."
Chịu.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng thành thật mà nói? Tôi chẳng quan tâm.
Thông thường, trong những câu chuyện kiểu như thế này, nhân vật chính kiểu gì cũng sẽ có các mối quan hệ với các nhân vật quan trọng khác khác.
Nhưng nhìn tôi mà xem — một mớ hỗn độn say xỉn.
Không đời nào tôi có thể ngồi chung mâm với bất kỳ ai trong số họ.
Có lẽ...tôi sẽ tìm hiểu sau vậy.
Bởi vì bây giờ, tôi có việc tốt hơn để làm.
Như thưởng thức rượu trái cây mà tôi đã lén mang ra chẳng hạn.
Nâng chai rượu lên, tôi nhấp một ngụm và lang thang quanh sảnh lễ.
[Bây giờ quý vị có thể tự do khám phá địa điểm tổ chức lễ khai giảng. Sự kiện sẽ kết thúc vào nửa đêm.]
Để xem nào... Bây giờ là 10 giờ sáng...
Điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn tận hai tiếng đồng hồ nữa mới có thể uống rượu. Với một nụ cười mãn nguyện, tôi thong thả bước về chỗ quán rượu.
Tuy nhiên—
Một hành lang dẫn đến nơi tôi cần đến và có một người đàn ông đi từ hướng ngược lại.
Tôi quá say để chú ý, nhưng anh ta rõ ràng đang cố tình tiến về phía tôi.
Bây giờ nghĩ lại, đây là điều mà tôi chưa từng trải qua — ngay cả khi còn đi học.
Một cú huých vai có chủ ý
Hoàn toàn không phải do chúng tôi vô tình va vào nhau — hành lang này quá rộng cho việc đó.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng trong đời mình rằng một điều lố bịch như vậy sẽ xảy ra với tôi. Vì vậy, tôi chỉ tiếp tục đi—
Và dĩ nhiên rồi, vì gã đó đã cố tình huých vào vai tôi.
"Cú đấm bộc phá!"
BOOOOOM!!
"Kughahh!!"
Trước khi tôi kịp nhận ra, bản năng của tôi đã nhận ra đó là một mối đe dọa , liền kích hoạt kỹ năng phản công của tôi ngay lập tức.
"Whoa."
Người đàn ông bay vút lên không trung, đâm vào tường và ngã xuống đất.
Sự náo động ngay lập tức thu hút đám đông.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?!"
"Gã đó vừa bị ném bay vào tường ư!"
"Có đánh nhau à?!"
Ầm ầm...
Những mảnh vỡ rơi xuống sàn trong khi người đàn ông ôm bụng, trừng mắt nhìn tôi.
"Urgh... Cái quái gì vậy?!"
"Ah, lỗi tôi."
"Cô..."
Đôi mắt anh ta bùng cháy cơn giận dữ, những mạch máu nổi lên trên trán.
Anh ta chắc hẳn đang tức giận lắm.
Nhưng nếu anh ta không có ý định tấn công tôi, thì phản công của tôi đã không được kích hoạt ngay từ đầu.
Nhưng xét cho cùng, kỹ năng này chỉ kích hoạt để đáp trả những thứ được xem là mối đe dọa kể cả khi đó là một cú đánh lừa.
Không có cú va chạm vô tình nào có thể khiến nó kích hoạt.
"Agh... con phò non này!"
Được rồi, ngay cả tôi cũng có giới hạn của riêng của mình.
Tuy tôi có thể không có tiền, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ để ai đó xúc phạm mình.
Dù tôi nghèo, nhưng tôi vẫn giàu lòng tự trọng.
Vì vậy, tôi nhếch mép và nói, "Heh, cay à~?"
Toàn bộ khuôn mặt anh ta đỏ bừng — như thể sắp nổ tung.
"N-Nhóc con! Đến khu đấu tập ngay và luôn!"
"Tại sao tôi phải làm vậy?"
"Cô đã gây sự với tôi trước — điều đó có nghĩa là cô hẳn phải tự tin vào kỹ năng của mình lắm đúng chứ!"
"Ai biết gì đâu..."
"Vậy cái quái gì vừa xảy ra vậy?!"
"Đoán xem~."
Tôi giữ câu trả lời ngắn gọn và thờ ơ.
Nổi giận sẽ không mang lại lợi ích gì cho tôi — nó chỉ kéo dài mọi chuyện một cách không cần thiết.
Tôi đã chơi rất nhiều game PvP khiến người ta ức chế trước đây. Tôi biết rõ là không nên phí thời gian vào mấy cuộc tranh cãi vô bổ.
"...Tch, được rồi. Trông cô có vẻ thích uống rượu đấy nhỉ."
"Yep, sao anh biết hay vậy?"
Nhận ra tôi không cắn câu, anh ta thay đổi cách tiếp cận.
"Cô thực sự nghĩ rằng không ai nhận thấy trò hề của cô trong kỳ thi tuyển sinh sao?"
"Huh, nó thực sự tệ đến vậy sao?"
Tôi chỉ cố gắng hết sức để sống sót thôi mà.
Không phải là tôi đang cố tình thu hút sự chú ý đâu.
Tôi chả quan tâm đến ý kiến của người khác, vì vậy tôi thậm chí còn không nhận ra.
"Vậy thỏa thuận này thì sao — nếu cô thắng, tôi sẽ mua cho cô bất kỳ loại rượu nào cô muốn, tối đa một triệu won."
"Khoan... Nhiều thế?"
Một triệu won cho một chai rượu?
Anh ta có phải là một cậu ấm giàu có xuất thân từ một gia đình quyền lực nào đó không?
Và với tất cả những người đang chứng kiến này, anh ta không thể nào sủi kèo được.
Nhưng có đáng để thanh niên đó làm đến mức này không vậy?
...Chà.
"Ổn thôi."
Tôi thường không chủ động gây sự — nhưng nếu có ai đó đến tìm tôi, tôi chẳng ngán đâu.
Đặc biệt là khi phần thưởng lại ngon ăn đến thế.
Mỉm cười, tôi vắt chai rượu qua vai và đồng ý đấu trận giả với anh ta.
Bây giờ thì... nên uống loại rượu gì đây ta?
Tôi thản nhiên bắt đầu liệt kê các thương hiệu rượu đắt tiền có thể xuất hiện trong đầu, chuẩn bị sẵn cho chiến thắng của mình.