Một vẻ ngoài đen, bóng loáng.
Đôi găng tay tôi đeo mang lại cảm giác thiên về chiến đấu hơn hẳn so với đồ bảo vệ trông thường.
Chúng dày hơn dự kiến, như thể được lót một lớp vật liệu hấp thụ chấn động vậy.
"Thật lòng mà nói, tôi nhận ra em sẽ định chọn thứ gì đó kỳ quặc, nhưng cái này... thật sự không hợp với em đâu."
"..."
Với đôi găng tay này, có lẽ tôi trông giống như một cô bé mỏng manh đang gồng mình lên để trông mạnh mẽ hơn.
Thậm chí, thay vì khiến tôi trông chiến hơn, chúng lại càng làm tôi mờ nhạt hơn.
Nhưng mà—
Từ bỏ những đặc điểm độc đáo của mình chỉ vì chúng không hợp với hình tượng của tôi có vẻ là một quyết định ngu dốt.
Hiện tại giờ tôi đang hết tiền, nhưng một khi có được trang bị phù hợp, tôi có lẽ có thể giảm bớt gánh nặng tinh thần từ lời nguyền của mình.
Vậy nên, về lâu dài, đây là lựa chọn đúng đắn.
Nhưng mà vẫn...
Click.
'Chết tiệt... Thật khó để bỏ qua cả cái này nữa.'
Một vũ khí đơn giản nhưng mạnh mẽ.
Từ thời cổ đại, con người đã mơ ước nắm giữ thứ sức mạnh như vậy trong tay.
Trong trò chơi, người chơi chỉ được phép có một vũ khí, nhưng đây là đời thực.
"Em có thể lấy thêm một khẩu súng được không thầy?"
"Huh? À ừ thì... Về nguyên tắc thì em có thể... Nhưng hầu hết mọi người đều tập trung vào một vũ khí duy nhất."
"Càng nhiều lựa chọn tấn công càng tốt."
Giống như có người nào đó ăn pizza bằng cách chồng hai miếng lên nhau, không có lý do gì để tôi giới hạn bản thân chỉ với một vũ khí.
Đây không phải là một trò chơi.
Đây là thực tế.
Tôi phải hành động cho phù hợp.
"...Được thôi."
Giáo sư trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng vì điều đó không trái luật, nên ông ấy bỏ qua.
Kiểm tra khóa an toàn, tôi giấu khẩu súng vào túi sau.
Nó nằm gọn một cách đáng ngạc nhiên.
"Ahh, cảm giác này~"
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi lại với một khẩu súng trong túi, nhưng giờ thì tôi đang làm vậy.
Đương nhiên, ở đây có những con quái vật có thể làm chệch hướng đạn, nhưng mà—
Đây vẫn là một điều gì đó đặc biệt.
"Được rồi, nếu các em đã chọn xong, hãy đi theo tôi."
Sau khi mọi người đã chọn vũ khí, chúng tôi di chuyển đến một đấu trường chiến đấu rộng lớn.
Nó lớn hơn gấp hàng chục lần so với cái được sử dụng trong lễ khai giảng.
"Whoa..."
"Đây là trường đấu chính thức, được học viện cấp phép. Trong trường hợp trận đấu gây ra thương tích nghiêm trọng, hệ thống sẽ tự động can thiệp để đảm bảo an toàn."
"Nếu nó không báo thì sao thầy?"
"Điều đó sẽ không xảy ra đâu."
'Yeah, đó là những gì họ luôn nói trước khi mọi điều tồi tệ xảy ra.'
Giống như pháo đài vững chãi trong hàng ngàn năm.
Hoặc một cỗ máy chưa bao giờ bị trục trặc — cho đến khi nó gặp sự cố.
Người ta không nên tùy tiện sử dụng những từ như "tuyệt đối" một cách dễ dàng như vậy...
"...Chắc sẽ ổn thôi, nhỉ?"
Đây không phải là trong tiểu thuyết hay trò chơi.
Tôi tự nhủ rằng ở thực tại thì không thể đen đến mức đấy.
"Oh, Isaac. Ông cũng ở đây à?"
Từ đằng xa, một nhóm sinh viên khác tiến đến.
Tôi đoán họ cũng đã chọn xong vũ khí...
Khoan đã — vậy tên giáo sư của chúng ta là Isaac à? Giờ mới biết.
"Lớp của ông thế nào rồi?"
"Không có gì đặc biệt."
"Thật à? Lớp này có bao nhiêu là học viên đầy hứa hẹn mà."
"Hah... vậy à?"
Vị giáo sư dẫn đầu lớp kia có vẻ thân thiện với Isaac nhưng giọng điệu cũng có tính hơn thua.
Không có gì ngạc nhiên cho lắm, khi xem xét rằng những ai đang ở trong lớp của ông ta.
[101]
Lớp 1-1.
Nơi mà hầu hết mọi nhân vật quan trọng trong trò chơi đều được phân vào.
Các nữ chính, đồng minh, kẻ thù tương lai...
Và tất nhiên—
"Yoon... gì gì đấy."
Học sinh đứng đầu mà tôi đã quên mất tên.
Thật lòng mà nói? Tôi chẳng quan tâm.
Chỉ vì tôi đã trở thành một cô gái không có nghĩa là gu người của tôi thay đổi.
Ừ thì, cậu ta đẹp trai thật, nhưng tôi có chút hứng thú nào với cậu ta không?
Không.
Crunch.
Khi tôi ăn thêm một viên socola nữa, cuộc cãi vã của các giáo sư trở nên ngày càng gay gắt hơn.
"Oh? Chắc là ông thích lắm khi có nhiều sinh viên tài năng như vậy, nhỉ?
"Đương nhiên, tôi đã phấn khích đến nỗi không ngủ được đêm qua cơ mà.
'Cư xử như trẻ con vậy'
Xem hai người đàn ông trưởng thành tranh cãi như thế này trước mặt sinh viên thì thật là...
Thật lòng mà nói? Trông chán thật.
Tôi không biết đây có phải là cách thế giới này vận hành hay là chỉ có mỗi hai người này như vậy.
"...Tôi ngửi thấy mùi rắc rối"
"Tôi có linh cảm xấu rằng chúng ta sẽ bị kéo vào chuyện này."
Và quả nhiên—
Sau khi chẳng thèm để ý đến ý kiến của các học sinh, các giáo sư kết thúc cuộc bàn luận và nhìn về phía chúng tôi.
"Ban đầu, các buổi đấu tập hôm nay chỉ dành cho nội bộ lớp chúng ta. Tuy nhiên, chúng tôi đã quyết định sẽ sáp nhập với một lớp khác."
"...Huh?"
"Đợi đã, hả?!"
Các học sinh đều sững sờ.
"Nhưng... đấu với họ sao?"
Một sinh viên liếc nhìn lớp bên kia và ngay lập tức im lặng.
Bởi vì đứng đối diện với chúng tôi đều là những học sinh ưu tú.
Những kẻ mạnh nhất.
Giàu nhất.
Con cháu của những gia tộc quyền lực—
Và những người có trang bị đắt tiền đến lố bịch.
Chúng tôi đang ở sai chỗ.
Hay nói đúng hơn, chúng tôi đã bị cố tình chia cắt.
So với họ, lớp chúng tôi toàn là những sinh viên trung bình.
Một vài người có nền tảng khá tốt, nhưng chả là gì so với họ.
Chúng tôi chỉ là những thành phần không đáng kể.
Nếu nhìn theo khía cạnh khác, đây là một sự sắp xếp bất công trắng trợn.
Một trận chiến đã được định đoạt trước khi nó bắt đầu.
Ảo tưởng vè cuộc thi đấu công bằng, tan vỡ bởi hiện thực phũ phàng.
Nhiều bạn cùng lớp của tôi có lẽ đã từng được khen ngợi là thiên tài trước khi đến đây.
Nhưng giờ đây, đối mặt với những thần đồng thực sự, họ sẽ nhận ra khoảng cách khắc nghiệt giữa họ như thế nào.
'Đời là thế mà.'
Tàn khốc, nhưng thực tế luôn ưu ái kẻ mạnh.
Isaac cũng biết điều đó.
"Tôi hiểu rằng đây là một trận đấu không cân sức. Nhưng các em phải trải qua thất bại trước khi có thể với tới sự thành công."
"Uh..."
Một bài diễn thuyết truyền động lực sáo rỗng như trong sách self-help vậy.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Isaac, rõ ràng là ông ta đã cá cái gì đấy dốt nát và bây giờ đang hối hận về điều đó.
'Không phải việc của mình'
Trong khi ông ta tiếp tục nói, tôi chỉ bỏ thêm một viên socola khác vào miệng.
Chẳng mấy chốc, các cặp đấu đã được quyết định.
"Đợi đã—điều này không công bằng chút nào!"
"Họ chênh lệch nhau quá nhiều!"
Một cuộc tranh cãi gay gắt nổ ra về việc ghép cặp.
Isaac cố gắng hết sức để cân bằng các trận đấu, trong khi vị giáo sư lớp 101 nhếch mép cười.
Khuôn mặt Isaac lộ rõ sự hối hận.
Cuối cùng, các cặp đấu cũng được thiết lập.
Nhìn vào danh sách...
Nó một chiều đến mức tôi suýt bật cười.
"Wow... Trông tàn nhẫn thật."
[Aisha Redclove] đấu với [Cain Asoth]
[Viya] đấu với [Harea Gaine]
...
[Yoon Siwoo] đấu với [Hernia Esha]
Ngay từ đầu, họ đã vượt xa chúng tôi về chỉ số cơ bản.
Họ đã cố gắng ghép các sinh viên có kỹ năng tương đương nhau, nhưng những người đối đầu với các nhân vật chính về cơ bản chỉ là những thành phần không đáng kể.
Một chiến lược lao đầu vào chỗ chết.
Nếu nhìn vào các trận mà chúng ta có cơ hội thắng thì ngay cả tỷ lệ phần trăm thắng đó cũng chỉ vỏn vẹn 40%
Nhưng đối với những người bị quăng như những thứ bỏ đi thì sao?
"..."
"Chết tiệt..."
Yeah, chúng tôi cảm thấy mình như thứ rác rưởi.
...Và tôi là một trong số đó.
Có lẽ họ ghép tôi với người đứng đầu vì tôi là học sinh được tiến cử.
Nhưng có lẽ đúng hơn?
Chỉ là vì tôi trông có vẻ không quan trọng.
Đó là ý nghĩa của việc chiến đấu chống lại người đứng đầu.
Đây là quyết định tốt nhất của giáo sư.
Dù vậy, tôi cũng không thực sự quan tâm cho lắm.
Tôi không có hứng thú với việc leo lên một bức tường không thể vượt qua.
Nếu tôi có dù chỉ có một cơ hội nhỏ để chiến thắng, tôi sẽ xem xét.
Tuy nhiên, tôi không hề hay biết về năng lực, đặc tính hay vũ khí của cậu ta.
Một tình huống hoàn toàn trái ngược với trận đấu lúc mới nhập học.
Vậy nên tôi đã quyết định.
'Ngay khi trận đấu bắt đầu, mình sẽ đầu hàng.'
Tôi ghét bị đau.
--------------------
Đó là một trận đấu quá một chiều.
"Ghhk…"
Ngay cả những học sinh có chút hy vọng cũng đến giới hạn và thua.
Một vài người thậm chí còn chẳng bị đánh bại—mà họ bị sỉ nhục.
Họ bị ném, bị ngáng chân cho ngã, hoặc vũ khí mới toanh của họ bị phá hủy.
Isaac trông ngày càng khổ sở, trong khi những học sinh thua cuộc chỉ biết ngồi trong tuyệt vọng.
"Haha, học sinh của tôi lại thắng rồi kìa?"
Trong khi đó, khuôn mặt tự mãn của vị giáo sư kia...
Ngay cả tôi cũng muốn đấm ông ta.
'Wow... mình thực sự muốn đánh ổng.'
Nhưng cuối cùng—
Chúng tôi thua.
Và thua.
Và thua.
"Còn một người."
"Tch..."
Khi tôi là người cuối cùng còn sót lại, Isaac đã cho dừng trận đấu và lôi tôi sang một bên.
"E-Em có thể... thắng trận này không?"
Tôi trả lời ngay lập tức.
"Tất nhiên là không, thầy đang mong đợi cái gì vậy?"
Tôi không có ý định tham gia vào cái trận đấu chỉ vì cái tôi của một giáo sư nào đó.
Tôi không đời nào chịu bị đánh chỉ vì một mối ghanh đua ngu ngốc nào đâu.
Và ngay cả khi tôi định đánh thật—
Không có cơ hội nào mà tôi thắng cả!
"O-Oh... thầy hiểu rồi."
"Em sẽ đầu hàng ngay khi trận đấu bắt đầu."
Isaac trông có vẻ thất vọng, nhưng tôi phớt lờ ông ta và bước vào đấu trường.
Đối diện tôi là một chàng trai có khuôn mặt hút gái.
Chúng tôi chạm mắt nhau.
Và tiếng đếm ngược bắt đầu.
[3]
[2]
[1]
"Tôi đầu—..."
...
Có gì đó không đúng.
Tôi cố gắng đầu hàng.
Nhưng giọng nói của tôi không phát ra được.
Đợi đã.
Không thể nào.
Tôi nhìn Isaac.
Ông ta có khuôn mặt của người vừa mới bán đứng một ai đó.
'Đồ khốn nạn.'
Vào khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra tất cả.
[Ma thuật Im lặng – Câm lặng]
"Oh..."
Và rồi—
Tôi thấy đòn tấn công của thanh niên top 1 lao về phía mình.