Academy’s Drunk Fighter

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

214 1058

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

(Đang ra)

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

Cật Thổ Đích Thư Ngữ | 吃土的书语

Day 101: Chả phải sợ gì sất! Mặc váy phù thủy vô là tui cũng thành ma quỷ luôn rồi nè!

13 88

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

28 359

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

(Đang ra)

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

우리게임은망했어

Tớ là nhân vật chính.Trả lại cơ thể cho tớ...!Tớ là nhân vật chính mà...!

31 100

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

15 50

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

145 483

Tập 01 - Chương 08

Chúa ban cho loài người nước.

Còn quỷ ban cho họ rượu.

Rượu vang làm từ nho và được nuôi dưỡng bằng máu của quái vật.

Khi bạn uống ngụm đầu, bạn trở nên dịu dàng như một con cừu.

Thêm ngụm nữa, bạn bắt đầu nhảy múa và hát như một con khỉ.

Uống nhiều hơn nữa, bạn trở nên hung dữ như một con sư tử.

Và khi bạn quá chén, bạn sẽ kết thúc như một con lợn, nôn mửa và lăn lộn một cách bẩn thỉu.

Một thức uống có thể biến bạn thành thú vật.

Rượu.

Một lời nguyền ban cho khả năng quên đi thực tại.

Tất nhiên, trong các mối quan hệ của con người, việc nát rượu như thế này là một cách rất hiệu quả để đẩy mọi người ra xa khỏi cuộc đời của bạn.

"Uuugh..."

Yeah, đúng là tôi thích rượu thật.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn uống cho đến lúc nôn mửa

Tôi chỉ muốn uống vừa đủ để cảm thấy thoải mái, ngủ ngon và thức dậy mà không chút mệ mỏi.

Đó là lượng vừa đủ.

"Cái lời nguyền chó chết..."

Dù vậy, tôi vẫn uống thêm một ngụm, cố để làm dịu cơn đau đầu như búa bổ.

Cơn say và tác hại của lười nguyền đều kinh khủng, nhưng tôi chỉ còn cách chọn cái nào ít tệ hơn.

"Ah, sao mình lại khổ như thế này?"

Mọi thứ xung quanh đều nhuốm màu tuyệt vọng.

Tôi cảm thấy mình lạc lõng.

Tôi chắc chắn sẽ kết thúc trong cô độc.

Đã thế, tôi bị hoán đổi giới tính và bị kéo vào vào mớ hỗn độn này nữa - mình phải làm gì kể từ bây giờ đây?

Có lẽ việc không có mối quan hệ thân thiết nào của tôi ở kiếp trước khéo ra lại hay.

Ah...và sau này, làm sao tôi—

Gulp.

"Uuuhhh..."

[Độ say hiện tại: 1%]

Tôi thử cố gắng chịu đựng cơn đau đầu và lời nguyền cùng một lúc trong một khoảng thời gian, nhưng đó là điều không thể.

Nếu đó là lời nguyền về thể xác, tôi nghĩ tôi có cơ hội - nhưng lời nguyền về tinh thần ư? Tôi còn chẳng suy một cách rõ ràng được.

Cứ như kiểu mọi ký ức xấu hổ từ bé đến lớn đang đập cửa, đòi được sống lại.

Một lời nguyền chôn vùi bạn trong sự tiêu cực, đẩy bạn đến những suy nghĩ tự hủy hoại bản thân.

Nhưng tất cả những thứ đó đều có thể được giải quyết chỉ bằng một thức uống.

"Chết tiệt!! Cái thể loại lời nguyền quái quỷ nào vậy?!"

Là do tôi tự chuốc lấy, nhưng làm sao tôi biết một lời nguyền như này lại có thể tồn tại chứ!.

"Pfft...'

Nhưng ít nhất tôi đã rút ra một bài học.

Tôi không thể nào chống lại được cái lời nguyền này bằng sức mạnh tinh thần của tôi.

Tôi có thể cảm nhận được điều đó.

Bạn biết đấy, trong mấy bộ manga shounen, họ luôn nói rằng Hãy vượt qua giới hạn của bản thân.

Thật nhảm nhí.

Giới hạn tồn tại có lý do của nó - đó là ngưỡng cao nhất mà một con người có thể đạt được.

Nếu bạn vượt qua được, điều đó chỉ có nghĩa là giới hạn của bạn cao hơn thế.

Vậy, trên thực tế, tôi có thể trụ được năm phút mà không có rượu.

Cùng lắm, nếu tôi đẩy bản thân đến giới hạn - thì có lẽ được mười phút.

"Không biết có cách nào khác không..."

Có rất nhiều các cổ vật có thể tăng sức mạnh, phòng thủ, thánh thuật, phép thuật—

Nhưng ở trong đống đó có cái nào chống say rượu không nhỉ?

"...Chắc không có đâu."

Vì cái đặc tính này như một trò đùa vậy, nên tôi nghĩ sẽ có phụ kiện trang bị được thiết kế để chống lại nó.

Kể cả khi nó có tồn tại đi chăng nữa, tôi cũng chưa bao giờ để ý đến nó.

Có lẽ tôi nên tìm hiểu về những phương pháp tăng cường sức mạnh tinh thần hoặc những cổ vật giúp giảm bớt tác động của lời nguyền.

Nhưng đó không phải vấn đề chính của tôi bây giờ...

[Số dư: 100,000 won]

Tôi đang cần tiền mua đủ thứ, nhìn cái tài khoản ngân hàng rỗng tuếch mà chán nản.

Không chỉ là vấn đề tiền bạc.

Hôm qua là buổi lễ nhập học.

Học bổng sẽ không được trao cho đến học kỳ đầu tiên.

Đến lúc đó, ví của tôi sẽ trống trơn.

Điều may mắn là ký túc xá của học viện khá là rẻ, vì vậy tôi không cần phải lo về vấn đề nhà ở.

Nhưng—

"Cứ đà này, mình thậm chí còn không đủ tiền mua nổi rượu"

Hầu hết chi tiêu của tôi đều đổ vào rượu, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ rơi vào tình huống không thể chống lại lời nguyền được nữa.

Tôi từng pha loãng rượu mạnh để dùng được lâu hơn, nhưng cách đó không thể kéo dài mãi được.

Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc mua ethanol công nghiệp.

"Nhưng nó có vị thật kinh khủng..."

Uống cái đó vào chỉ làm đầu óc càng thêm căng thẳng.

Chỉ nghĩ về nó đã đủ khiến tôi do dự.

Ngay lúc đó, có ai đó bắt chuyện với tôi.

"Có phải cậu vừa thắng trận chiến hôm qua đúng không?"

"Ah...việc đó."

Và theo lẽ tự nhiên, tôi đáp lại.

Muốn hiểu rõ, chúng ta cần xem xét lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua.

-----------------------

Ngày hôm qua.

Ngay sau khi thắng trận đấu tay đôi ở lễ nhập học, tôi đã nghĩ luôn đến việc uống những chai rượu đắt tiền.

"Uugh..."

Giáo sư Philia nhìn tôi đầy kinh ngạc, có lẽ đang tự hỏi phải dọn cái mớ này thế nào đây.

Trong khi đó, tôi vẫn còn chóng mặt vì uống qua nhiều rượu, kể cả sau khi nôn.

"Cô ổn chứ?!"

"Ah...yeah."

Sau đó, cái anh chàng mà tôi đánh bại tiến về phía tôi, giờ đang được trợ giúp bởi đội y tế.

Ngạc nhiên thay, anh ta thừa nhận mình bại trận mà không hề phản đối.

Và sau đó—

Điều kinh khủng đã xảy ra...

Trong khi tôi đang mơ mộng xem mình nên mua loại rượu nào, có ai đó đến tiếp cận tôi.

Tôi không nhớ nổi khuôn mặt họ.

Chắc là não tôi tự xóa nó đi vì cú shock quá lớn.

Nhưng tôi nhớ họ đã nói những gì.

"Đây là hóa đơn phá hoại tài sản Học Viện của bạn."

"Huh"

Họ đưa cho tôi tờ hóa đơn và bỏ đi.

Tổng số tiền phải thanh toán là: 900,000 won

Một khoản phí cho cái bức tường tôi đã phá huy bằng Cú đấm bộc phá lên anh ta.

"C-Cái này thật lố bịch."

"Oh...khổ thân"

Giáo sư Philia nhìn với vẻ cảm thông rồi vội vã đưa học sinh bị thương đến bệnh xá của học viện.

Để lại tôi phía sau, một mình trong tuyệt vọng.

---------------------

Và đó là lí do

Từ một triệu won, tôi chỉ còn lại 100.000 won trong tài khoản

Tôi không ngờ thiệt hại lại lớn đến thế, mà tôi cũng đâu có kiểm soát được đòn phản đòn đâu.

Nó tự động kích hoạt khi có mối đe dọa hướng đến tôi đấy chứ.

Đương nhiên, sẽ không ai chấp nhận cái lý do đó.

Cố gắng giải thích rằng, Không phải tôi làm đâu! Kỹ năng của tôi nó tự động kích hoạt ấy chứ!

Yeah...

Sẽ chẳng có ai tin điều đó đâu.

Bây giờ tôi đang trắng tay, gần như không còn đồng nào.

Tôi không thể xin mẹ trợ cấp tài chính được - vì hoàn cảnh của bà ấy cũng chẳng dư giả gì.

"Mình cần... một phép màu."

Trong những câu chuyện học viện, chẳng phải luôn có một kho báu hiếm có nào đó ẩn giấu sau trường sao?

Giống như thảo dược ma thuật hay di vật huyền thoại?

Nhưng tôi biết nó sẽ không xảy ra ở đây.

Thế giới này vận hành dựa trên kỹ năng và những lựa chọn của người chơi.

Tôi chỉ biết trách móc những quyết định ngu ngốc của mình trong quá khứ.

"...Không"

Tôi sẽ không bỏ cuộc.

Tôi bị hoán đổi giới tính vào trong trò này và sẽ thật ngu ngốc nếu tôi lãng phí nó bằng cách cứ uống rượu trong ký túc xá mãi.

"Mình cần phải kiếm tiền."

Tôi từ chối sống như kiểu trong quá khứ lần nữa.

Tôi được trao cơ hội thứ hai.

Lần này, tôi còn trẻ và có tiềm năng.

Tôi có giá trị của riêng mình. Tôi có lý do để sống.

"Hhhhaaa!!"

Và vì thế, với quyết tâm mới, tôi đứng dậy, lấy chai rượu và đi tìm một công việc.

------------------

"Hmmm, đây có phải danh sách học sinh năm nay không?

Một người phụ nữ tóc đen từ từ lật qua các trang, xem xét từng tên của sinh viên một.

Từng hồ sơ đều ghi rõ lai lịch, năng khiếu và quan hệ với những gia tộc hoặc tổ chức có tiếng tăm.

Một vài sinh viên đã có quyền lực và tầm ảnh hưởng sánh ngang với các sinh viên năm cuối.

Tuy nhiên, mỗi người trong số họ bây giờ là học sinh của cô.

"Năm nay có khá nhiều gương mặt mới lạ."

"Đúng vậy, năm nay có nhiều giáo phái lớn và con cháu của các nhân vật lừng danh thời xưa tham gia kỳ thi."

"Dù cộng hết số học sinh của những năm trước, chúng ta vẫn chưa bao giờ đạt đến con số một nghìn... thật đáng kinh ngạc."

Chuyện này có từng xảy ra trước đây chưa?

"À... ừm, lúc mới đến đây, tôi đã đảm bảo độ khó của bài kiểm tra được đặt ở mức khá cao."

"Lúc cô mới đến..."

Người đứng trước mặt cô ấy im lặng, như thể đang chìm đắm trong những kỷ niệm xa xưa.

"Thôi không nói chuyện đó nữa - mà này, cái Hiệp hội Tháp Ma Thuật kia? Mấy lão già đó lại định giở trò gì vậy?"

"Tôi không chắc, có vẻ như họ tin rằng họ không còn gì để dạy người kế nhiệm. Hoặc có lẽ... họ muốn điều gì đó từ chúng ta."

"Cô có muốn uống gì không... Tiên dược chẳng hạn? Tôi lỡ uống mất rồi. Hmm... Tôi cũng không rõ nữa."

"Từ đã - cô uống nó rồi á?! Cô có biết nó có giá trị đến mức nào không vậy - ?!"

"Đùa thôi, đùa thôi~"

"..."

Trong mắt người đó thoáng lộ vẻ bối rối, nhưng người phụ nữ chỉ cười trừ cho qua

"Dù sao thì, tôi thực sự mong chờ lớp học năm nay đấy! Lâu lắm rồi tôi mới hào hứng đến vậy!"

"Năm nào cô cũng nói điều đó."

"Thì, học sinh nào cũng quý cả, còn lòng dạ phụ nữ thay đổi theo thời gian ấy mà, cô biết chứ?."

"Hmph."

"Này, cái nhếch mép đó là sao vậy?"

Không để ý đến cô ấy, người đó tiếp tục lật xem hồ sơ học sinh, nhìn chúng như một người sưu tầm đang ngắm những món đồ quý giá.

Sau đó, cô ấy dừng lại, mắt cô ta lấp lánh như thể tìm thấy một thứ gì đó cực kỳ có gí trị.

"Oh! Có phải người này? Yoon Siwoo?"

"Vâng, đó là học sinh đã dành hạng nhất trong đầu kỳ thi năm nay."

"Để xem nào... không có lai lịch, không có mối quan hệ nào được biết đến — thú vị đấy!"

"Thật không may, đó là sự thật."

"Không sao cả! Tôi lúc nào cũng mong có một học sinh bí ẩn! Nhưng dù sao... tôi vẫn phải tìm hiểu thêm về cậu ta..."

Ánh mắt của cô ấy nán lại trên bức ảnh của Yoon Siwoo, giống như một kẻ săn mồi phân tích con mồi của nó.

"Ah, còn một trang cuối."

"Oh? Nó vẫn chưa hết à?"

Sau hồ sơ của Yoon Siwoo, một học sinh khác cũng được liệt kê vào diện giới thiệu đặc biệt.

"Hmm..."

Trong ảnh thẻ, một cô gái tóc trắng với đôi mắt xanh lờ đờ, trông hoàn toàn say xỉn.

Mặc một chiếc quần jean trơn và áo phông trắng đơn giản.

[Hernia Esha]

"Sinh viên này được tiến cử bởi Giáo sư Philia và Giáo sư Noel. Hai vị giáo sư này chú ý đến một kỹ thuật mà cô ấy đã dùng trong phần cuối bài thi."

"Hmm... chẳng có gì nổi bật, cũng không thấy tài năng gì đặc biệt... và tại sao bức ảnh này lại mờ thế?".

"Đó là cái tốt nhất chúng ta có rồi, tất cả những cái khác đều cho thấy cô ta loạng choạng say xỉn. À, và gần đây cô ta bị phạt vì phá hoại tài sản nữa."

Người phụ nữ chần chừ, nhìn chăm chú vào gương mặt cô gái một lúc.

Sau đó, cô đóng hồ sơ.

Mà không đọc ghi chú cuối cùng ở phía dưới.

[Khả năng thể chất vẫn chưa thể kết luận.]

[Xếp hạng tối thiểu: F]

[Xếp hạng tối đa: S]

[Yêu cầu đánh giá lại thêm.]