Chương 52:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Miraila định đi đến trang viên trong hôm nay.
Bà mặc một bộ váy màu tím trầm với màu be, đây là trang phục phù hợp để mẹ cô dâu mặc vào hôn lễ của con gái.
Bà ấy đã chọn một bộ trang phục không để lộ phần ngực gợi cảm mà bà rất tự hào như thường lệ.
Bà ấy là uốn tóc lên cho thanh nhã với đồ cài tóc bằng vàng không quá bắt mắt.
Nhưng cũng không kém phần xinh đẹp.
Miraila đã chuẩn bị những thứ này cho hôm nay.
Vì lúc bà chuẩn bị thì đã quá muộn rồi, các thợ may đều lúng túng khi thông báo rằng họ đã kín lịch.
Như thường lệ thì bà ta sẽ dùng sức ảnh hưởng của mình để chiếm ưu thế, nên sẽ có nơi nào đó hạ cố mà làm theo ý bà.
Miraila đã không làm thế.
Vì quần áo và trang sức là niềm kiêu hãnh của bà, nhưng lần này thứ bà cần không phải là nhà những bộ trang phục để bà đi cùng với hoàng đế, mà là trang phục trong vai trò là mẹ cô dâu.
Bà không muốn bản thân mắc lỗi nào trong lúc hôn lễ diễn ra.
‘Dù sao đi nữa, đây vẫn là hôn lễ của con gái mình mà.’
Đây là điều đầu tiên bà nghĩ đến khi bình tĩnh lại sau khi đã tự nhốt mình trong phòng khóc lóc và giận dữ nhiều ngày.
Khi nghĩ đến hôn lễ của Artizea, trong lòng bà lại như có một ngọn lửa cháy hừng hực.
Miraila đã nằm trên giường, đập vào ngực mình vài lần, gào thét và điên cuồng.
Bà cảm thấy tức giận và không chấp nhận được nó. Chỉ hình dung về chuyện đó cũng khiến bà ta buồn bã và oán hận.
Miraila tin rằng những sự oán hận đó đều do Cedric mà ra.
Tuy nhiên, hoàng đế đã chấp nhận hôn sự này, nên bà không còn cách khác.
Bà cũng không chính miệng nói việc này giúp Lawrence ra sao.
‘Tia, làm sao một đứa ngu ngốc và nhút nhát như nó có thể kết hôn và sống một cuộc sống mới mà không có sự giúp sức của mình được chứ?’
Lý do mà con bé không liên lạc với mình là vì những người xung quanh đã kích động Artizea làm vậy, không ai có thể giả vờ điềm tĩnh với các ý định cả.
Có lẽ Artizea gần như đã bị Cedric giam lỏng.
Bà ta nghĩ vậy và cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Vì Artizea không liên lạc được với bà ta, chắc hẳn cô phải đang lo lắng lắm.
Họ sẽ hòa giải với nhau, dù cho Artizea có nổi loạn, và than vãn lần này, thì mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.
Nếu Miraila đồng ý cho cô kết hôn thì Artizea sẽ bật khóc và cảm ơn bà rối rít, mong bà tha thứ cho cô. Như mọi lần.
Artizea sẽ hạnh phúc thế nào khi biết mẹ của mình quan tâm cô đến nhường nào?
Miraila không hề có thư mời hay ai đó liên lạc với bà. Bà ta chỉ nhận được một bức thư ngắn từ Lawrence nói rằng bà đừng đến.
Miraila không tin những điều đó là chủ ý của Artizea, tất cả là do một tay Cedric cả.
Nên bà ta nghĩ rằng mình phải đến lễ đường.
Dù cho Cedric có muốn tùy ý quyết định chuyện gì thì anh ta cũng không thể làm lơ mẹ vợ của mình ở hôn lễ.
Nếu hoàng đế thấy cách Cedric đối xử với bà ra sao thì ông ta sẽ đứng về phía Miraila.
Nên bà cứ việc lẳng lặng đến dự.
Người hầu của Artizea ở ngoài đã dẫn bà đi vào trong.
Miraila thấy thế liền nghĩ rằng, chắc Artizea cũng đang đợi mình.
Nhưng Lawrence xuất hiện và cản bà lại.
Miraila nói.
「Con cũng ở đây rồi à.」
「Mẹ về đi, mẹ không đến dự được đâu.」
Lawrence nói, vừa dứt lời, Artizea xuất hiện từ phía dinh thự.
Nắm tay nữ hoàng, với một quả cầu vàng bên trong bó hoa cầm tay.
Miraila hét lên vì sốc, nhưng lại bị lấn át bởi tiếng reo hò của khác mời và người làm.
Có tiếng nhạc nổi lên.
Và một lúc người hầu gái cũng đi mất.
Miraila tức giận bà ta muốn chạy đến chỗ Artizea.
Lawrence và người hầu của anh nhanh chóng chặn bà ấy lại.
“Sao, sao con có thể làm vậy? Con là anh của Tia mà? Ta là mẹ của Tia mà. Con định để con bé kết hôn mà không có trường bối bên cạnh nó à?”
“Chính mẹ làm cho Tia không có trưởng bối dự hôn lễ.”
“Cái gì?”
“Mẹ đã đánh đập nó, nắm tóc và lôi nó đi trước mặt tất cả mọi người. Tia rời khỏi nhà, và đó cũng là lý do mà nói muốn cắt đứt quan hệ với mẹ.”
“Ý con nói là con cảm thấy đây là chuyện bình thường à?”
“Con hiểu Tia. Thật là tồi tệ khi nhìn thấy cảnh đó.”
Lawrence lạnh lùng nói.
“Nếu mà lo nghĩ cho nó thì mẹ đã không đến đây rồi. Mẹ thử nghĩ xem liệu nó có muốn mẹ dắt tay nó vào lễ đường không? Trong khi nó quá rõ mẹ là người thế nào?”
“Con nói gì vậy chứ! Ta là phu nhân hầu tước Rosan! Là mẹ của Tia!”
“Người đó không ai khác chính là đại công tước Evron. Bản thân mẹ không phải là người xứng đáng. Mẹ có hiểu ý nghĩa của danh hiệu hay lời tuyên thệ hôn nhân là gì không?”
Lawrence nói một cách đáng khinh.
Miraila nhìn Lawrence với gương mặt sửng sốt.
“Con, con… sao con có thể nói vậy với mẹ chứ...”
“Chẳng phải con đã nói mẹ đừng đến rồi mà, chẳng có lợi gì cho đôi bên nếu mẹ đến cả.”
Nét mặt của Lawrence lộ rõ vẻ khó chịu và phiền phức.
“Tia sáng suốt hơn mẹ nhiều. Con bé biết nó cần và phải làm gì.”
Lawrence không hề biết nữ hoàng đã chọn Artizea làm thị nữ của bà ta, anh ta không nghĩ rằng chuyện đó có thể dù cho cô có nói là cô sẽ làm được.
Tuy nhiên, đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề của Artizea.
Có ai dám cả gan tấn công người dắt tay Artizea và đưa cô đến bục tuyên thệ thay cho Miraila, hay đại loại là người có cùng huyết thống. Nhất là khi người đó lại còn là nữ hoàng.
Hôn lễ sẽ diễn ra hoàn hảo cho cặp đôi Evron.
Artizea nói rằng cô sẽ ổn nếu Miraila không có mặt.
Nhưng mà Lawrence cũng không biết cô sẽ định làm gì. Anh ta cho rằng cô sẽ chỉ đứng đó để người khác đàm tiếu.
Anh không hề nghĩ rằng cô sẽ thuyết phục nữ hoàng.
Từ lần cuối họ gặp nhau. Cách nhìn của Lawrence về cô đã bắt đầu thay đổi.
Hôm nay mọi thứ đã lật đổ hoàn toàn.
‘Thật là khó chịu khi nó chẳng nói gì với mình một tiếng cả.’
Nhưng mà Artrtizea vẫn còn hữu ích.
Cô đã trở thành phu nhân đại công tước Evron, lại còn là thị nữ của nữ hoàng, chừng đó là đủ với Lawrence.
Artizea sẽ cho anh cơ hội để tiếp cận nữ hoàng. Hơn nữa chính là cô đã cho Lawrence thấy rằng anh ta có cơ hội được nữ hoàng nhận làm con nuôi.
Nên bây giờ việc anh nên làm là cản Miraila lại.
“Chẳng phải mẹ luôn nói muốn con trở thành hoàng tử sao?”
“Chuyện đó có liên quan gì với việc này?”
“Tia nói rằng cách hợp thức nhất để con được làm hoàng tử chính là để nữ hoàng nhận con làm con nuôi.”
“Thế con nghĩ chuyện như vậy là có thể à? Con cũng biết mối quan hệ giữa bà ta và mẹ như thế nào rồi chứ.”
“Nên mẹ cũng chẳng biết làm gì khác, đúng chứ? Tia đã trở thành thị nữ của nữ hoàng. Nó có nghĩa là ít ra dù cho có là mẹ , thì bà ấy sẽ không xem con cái của mẹ là kẻ thù.”
“Con cho là nó có thể ư? Ý con là con sẽ bỏ rơi mẹ của mình và bắt tay với Tia chứ gì?”
Miraila giận run người.
“Có phải con không về nhà là vì chuyện này? Đến con mà cũng cho rằng thật đáng xấu hổ và con không cần ta nữa?”
“Con không hề nói sẽ ruồng bỏ mẹ. Sao mẹ lại cứ vô lý như vậy chứ?”
Lawrence nói một cách tức tối.
“Con chỉ cần mẹ ở yên một khoảng thời gian. Cứ yên phận và ở bên cạnh ông ấy. Đừng chống đối nữ hoàng hay tức giận nữa.”
“Lawrence!”
“Nếu cứ như thế này thì làm sao con với Tia có thể giải quyết chuyện đó? Mẹ có thể tạm gác tự trọng sang một không? Khi con trở thành hoàng đế thì mẹ sẽ là thái hậu.”
Miraila ngượng chín mặt, cảm thấy mọi thứ quay cuồng.
“Con, con nói mẹ sẽ gặp rắc rối chỉ vì mấy cái tự tôn nhảm nhí ư…”
“Mẹ vẫn còn chưa thôi đi à?”
Lawrence nói.
“Khi nữ hoàng thay mẹ vào vai mẹ cô dâu, mẹ định làm gì? Mẹ sẽ nhào đến nắm tóc và lôi bà ấy đi à? Hay mẹ sẽ đứng cạnh hoàng đế để vào vai mẹ của công tước Evron?”
“Lawrence!”
“Mẹ xuất hiện chỉ làm hỏng buỗi lễ thôi. Chẳng ai mong chuyện đó xảy ra đâu. Mẹ định đối mặt với nữ hoàng như thế nào? Lỡ bà ta giận dữ thì mẹ sẽ giải quyết như thế nào?”
Trong lúc đó, hôn lễ vẫn diễn ra sau lưng Lawrence.
Nữ hoàng nắm tay Artizea bước đến bục tuyên thệ.
Sau đó bà quay lại, nắm tay hoàng đế cùng đi ra ngoài.
Hai người họ ngồi cạnh nhau ở chỗ được xếp sẵn. Giám mục chúc mừng cả hai người họ.
Hoa giấy rơi lất phất, gươm cũng được hạ xuống. Một đoạn nhạc vui tươi được xướng lên.
Kỵ binh nhà Evron bắt đầu trò chuyện lấn át cả tiếng nhạc.
Miraila bắt đầu khóc lóc.
Bà ta dùng tay lau nước mắt, lớp trang điểm của bà bắt đầu nhòe ra.
“Ta không ngờ con lại thế với chính mẹ của mình.”
“Về đi, con sẽ thăm mẹ sau hôn lễ.”
Lawrence nói thế vậy vì lo rằng hôn lễ sẽ kết thúc.
Nữ hoàng chắc sẽ đi về ngay sau hôn lễ.
Vì Artizea đã lôi kéo bà ấy ra khỏi cung điện, nên có thể cô sẽ quay lại để gặp nữ hoàng.
Nhưng sẽ không có nhiều cơ hội, nên mỗi phút mỗi giây đều quý giá.
Miraila nhận ra Lawrence hay liếc nhìn về phía buổi lễ. Bà cũng biết lý do vì sao.
Bà ta cảm thấy như cả thế giới đã quay lưng lại với chính mình.
“Mẹ đã làm gì sai chứ.”
“Mẹ về đi.”
“Mẹ đã làm sai chuyện gì chứ… mẹ chỉ muốn con được thành công thôi mà….”
“Vì thế mẹ phải giúp con hoàn thành tốt việc đó.”
Laawrence nói. Sau đó, bà ta nói với anh có vẻ như đã hiểu gì đó.
“Con nghĩ chuyện này sẽ thành công ư?”
Miraila lẩm bẩm trong vô ích.
“Thứ duy nhất trên đời này có thể tin tưởng chính là máu mủ của mình.”
“Vâng con cũng nghĩ vậy.”
Với Lawrence hoàng đế cũng chính là máu mủ của anh.
Nhận ra điều đó, trong đầu Miraila không nghĩ gì được nữa.
Lawrence nhẹ nhàng tiến đến chỗ của Miraila, đặt tay lên vai của bà ấy và nói nhỏ nhẹ.
“Đầu tiên, mẹ hãy quay về và nghỉ ngơi. Sau khi ngủ một giấc mẹ sẽ cảm thấy khá hơn.”
“Đủ rồi.”
Miraila bật lại Lawrence, sau đó quay đi.
Bà cảm thấy trong bụng mình thật trống rỗng. Trong đó chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.
“Bà chủ.”
Người hầu gái thấy bà ta sắp ngã liền chạy đến đỡ bà dậy.
Lawrence ra lệnh cho người hầu.
“Đưa mẹ ta về nhà.”
“Đủ rồi.”
Miraila nói với giọng rời rạc.
“Kể cả khi con không để mắt đến, mẹ cũng sẽ đi về trong im lặng.”
Bà ta tự tin rằng bà hiểu đàn ông hơn bất cứ ai. Một người đàn ông nói chuyện với giọng điệu đó là người đã hoàn toàn không còn để người phụ nữ trong trái tim họ nữa, đến mức họ cũng chẳng cần phải giả đò che đậy chuyện đó.
Kể cả người đó là con trai của bà.
(T/N: hông biết có ai thấy giống ad không mà nghe khúc [trong bụng trống rỗng] cứ như Mirailla tức tối kinh khủng vì sinh ra đứa con như vậy]