ZOMBIE NO AFURETA SEKAI DE ORE DAKE GA OSOWARENAI

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

vol 3 - Chương 12: Sau phẫu thuật

Trans+Edit: Kira

Quà về cho mấy bé thiếu nhi lớn qua mức không thể lớn hơn được nữa.

 Không biết có bé gái nào đọc truyện này không ta?

-------------------------------------------------------------------

Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật cho Takashi, Yuusuke và Makiura tiếp tục trú lại bệnh viện thêm 2 ngày.

Đáng lẽ sau khi phẫu thuật xong bọn họ đã có thể quay trở về, nhưng vết thương của cậu nhóc lại bị hở ra và chảy mủ. Nên họ quyết định ở lại để quan sát tình trạng chuyển biến của nhóc.

May mắn là cậu nhóc không phát sốt nữa, thân thể đã bắt đầu có thể vận động nhẹ, thế nên anh quyết định sẽ khởi hành quay trở về khi cậu nhóc bắt đầu có sự thèm ăn. Ở bệnh viện này anh đã thu được rất nhiều thuốc cũng như là thiết bị y tế và đem hết chúng cất lên xe.

Vấn đề mới xảy ra lúc này là phải giải thích thế nào khi quay về lại tòa thị chính.

Người quan trọng nhất trong ban lãnh đạo lại còn là một bác sĩ đã biến mất, chỉ để lại một tờ nhắn ghi chú chạy đến bệnh viện nằm ngay trong vùng zombie để phẫu thuật cho một đứa nhóc. Mấy ông quản lý bên trên chắc chắn đang khủng hoảng hết lên đấy.

Ngay khi vừa về tới, Yuusuke nhanh chóng bị gọi lên phòng họp, bầu không khí trong phòng lúc này y như đang hỏi cung tội phạm.

“…..”

Anh hướng đến một cái ghế rồi ngồi xuống, trầm lặng quan sát bốn phía. Mọi người nhìn anh trong khi trưng ra đống bộ mặt khác nhau, người thì nhăn như khỉ ăn ớt, người thì nhìn anh như thể một phát kiến mới….

Về chuyện hành động lần này, sau khi Makiura giải thích lại xong, không một ai nói gì cả, cả căn phòng trầm lặng đến mức phải có thêm con quạ bay qua kêu mấy tiếng thì chắc mới diễn tả nỗi tình hình lúc này.(Edit: Thổi thêm tí gió chơi….:))

Cuối cùng, chủ tịch Mizuhashi thở dài hơi rồi bắt đầu lên tiếng, với giọng nói bình tĩnh như mấy ông thầy giáo dạy học trò.

“Nói chung không có việc gì là ta an tâm rồi…Hi vọng chuyện này sẽ không phát sinh thêm lần nào nữa, tim ta chịu không nổi đâu.”

“….Vâng, tôi xin lỗi.”

Makiura ngồi bên cạnh cúi đầu trả lời với cái giọng lí nhí như mấy đứa trẻ mắc lỗi bị phụ huynh phát hiện.

“Takemura-san, được chứ?”

“…”

Yuusuke như muốn nói lại điều gì, nhưng rồi lại im lặng chỉ gật đầu một cái.

Nhìn qua thái độ của anh, nhiều người bắt đầu xoắn lên.

“…Này ngươi có hiểu không vậy, ở đây chỉ có một bác sĩ. Không chỉ có bệnh nhân mà tất cả mọi người đều phải dựa vào nàng, nếu cô ấy xảy ra chuyện lúc đó thì phải làm sao bây giờ. Cứu viện không biết bao giờ mới đến, lần này…”

“Rồi, rồi, tôi biết lỗi rồi. Xin lỗi, rất xin lỗi mọi người.”

Trên thực tế anh chả thấy có tí gì phải hối lỗi cả. Dù sao cũng chỉ là đưa cậu nhóc đi chữa bệnh và mọi người đều an toàn trở về.

Makiura bắt đầu lên tiếng trấn an trong khi bọn họ đang cãi loạn hết cả lên.

“Việc này…”

Thấy mọi người đưa hai con mắt nhìn hết về mình, cô lại tiếp tục.

“Việc phẫu thuật bắt buộc phải thực hiện, nhờ có anh ấy giúp đỡ cậu nhóc mới có thể được cứu sống…”

“…Cho dù vậy, cách làm đó quá lỗ mãng. Chúng ta có thể thực hiện việc đó khi đã lên kế hoạch rõ ràng đảm bảo tất cả mọi thứ đều an toàn. Sensei là một người quan trọng không thể thay thế được…”

“Nhưng bệnh tình của cậu nhóc không thể kéo dài thêm hơn nữa. Nếu không xử lí nhanh chóng cậu nhóc chắc chắn sẽ chết. Tuy là hành động có mang chút liều lĩnh nhưng nhờ ơn của Takemura-san cậu nhóc đã được cứu sống. Không chỉ vậy anh ấy rất tự tin và giải quyết hết mọi nguy hiểm. Cuối cùng ba người chúng tôi đều trở về an toàn, đây là kết quả tốt đến mức không thể tốt hơn hơn được nữa.”

“A.. à..đúng thế…”

Makiura phản bác lại với một giọng điệu mạnh mẽ khác với mọi khi khiến mọi người câm lặng không dám nói gì hơn. Đối với mọi người ở đây, đây là lần đầu tiên thấy Makiura thể hiện thái độ mãnh liệt thế này.

Bọn họ quay sang nhìn Yuusuke với một ánh mắt như mấy tay nhà báo săn tin tò mò anh là ai, hai người họ đã làm gì rồi…

(OI oi….)

Trong lòng Yuusuke lúc này đang rên rĩ liên tục sau khi nghe lời biện hộ của Makiura cũng như hứng chịu những ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Không một ai lên tiếng chất vấn nữa.

Vốn dĩ hành động lần này là cứu sống một cậu nhóc. Không ai có thế lên án hành động đó. Cuối cùng bầu không khí cũng dịu xuống lại.

“A… bên ban tìm kiếm vật tư của tôi có một đề xuất sao mọi người không xem thử nhỉ?”

Trong khi nói vậy, đoàn trưởng xuất ra một cuốn sổ tư liệu về khu trung tâm ngoài trời.

Makiura với Yuusuke quay về ngay trước lúc đề xuất được đưa ra, nên nó đã bị dời lại. Đề xuất bản kế hoạch này vốn dĩ của Yuusuke nhưng anh đã yêu cầu giấu tên và để thành một đề xuất của chung.

Khi mọi người chuyển sang thảo luận đề xuất mới này, Yuusuke được cho phép rời đi.

Sau chuyến đi tới bệnh viện anh đã thu thập được một lượng lớn vật tư, anh quyết định tự mình vận chuyển hết đống ấy lên phòng y tế một mình. Sự việc Makiura mất tích đã được phong tỏa nên không có một ai biết việc này trừ những người quản lí, dù gì thì cô ấy cũng đã quay về.

Tuy nhiên Yuusuke cảm thấy bầu không khí trong tòa thị chính đã thay đổi trong khi vận chuyển vật tư đến phòng y tế.

(Một cái gì đó khác biệt… mọi người bắt đầu thích ứng sau tận thế ư?)

Bầu không khí mệt mỏi tuyệt vọng đã thuyên giảm nhiều so với trước đây.

Trong lòng anh tràn ngập sự tò mò, lúc này ngay trong phòng chờ khi anh mở cửa ra, bên cạnh một hàng ghế dài với nhiều người đang ngồi trên đó cười nói một cách vui vẻ.

(Cái gì thế này…)

Anh nhìn về phía gần cánh cửa. Bên trên có dán một tờ giấy to với với một câu anh không thể ngờ đến.

<Làm tóc. Miễn phí. Chỉ mất 30 phút. Làm việc đến 19h. ‘Mở quanh năm không nghỉ lễ, cho dù thành zombie cũng làm.’>

(Trans:Định chém thêm tí nữa như mấy thằng đi quảng cáo nhưng thôi.)

Bên trong phòng Onodera đang quét dọn mớ tóc trên sàn với cái chổi trong tay.

“Cậu đang làm gì thế…?”

“A…Takemura-san.”

Onodera nở ra một giọng cười ngại ngùng trong khi đi tới.

“Này…”

Đằng sau cậu ta thân hình Kudo hiện ra với một mái tóc đuôi ngựa màu vàng.

Anh ta là một người trong nhóm ban tìm kiếm vật tư, nhưng lúc này nhìn lại anh ta để đầu tóc gọn gàn ăn mặc chỉnh tề với một miếng vải quấn phía trước thân thể đối diện là một cái gương. Căn phòng nhỏ lúc này đã bị thay đổi thành một cái tiệm cắt tóc.

Trong khi Yuusuke đang ngơ ngác nhìn xung quanh, Kudo bắt đầu chú ý về phía bên anh.

“Oh, Takemura! Lâu rồi không gặp!”

“…Um lâu không gặp!”

Dựa tấm lưng vào một bên cửa anh chăm chú nhìn xung quanh. Căn phòng tuy không rộng lắm, nhưng nhiều người lại tụ tập ở đây nói chuyện rất vui vẻ đặc biệt mấy bà tám. Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ giúp bầu không khí trong phòng trở nên tươi tắn hơn.

“…Gì đây? Một hiệu cắt tóc à?”

“…Đúng thế!”

Trong khi đang nói chuyện, Kudo vẫn di chuyển chiếc kéo một cách chuyên nghiệp như một người lành nghề.

“Ngươi cũng muốn cắt tóc sao, buổi tối quay lại đây đi. Đã lâu rồi hai ta không trò chuyện nhỉ.”

“A… Hả.. ờ cảm ơn…?”

Yuusuke rời khỏi phòng, trong lòng có chút khó chịu.

Bây giờ là 7 giờ tối, bên trong lúc này vị khách cuối cùng cũng đã làm xong. Người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy gật đầu với một nụ cười, Kudo cũng cười đáp lại. Người phụ nữ vui sướng đi khoe hàng với người phụ nữ khác đang ngồi chờ ở bên ngoài. Cả hai hàn huyên một lúc lâu rồi rời đi, căn phòng quay trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Kudo thở dài nhìn Yuusuke đứng bên ngoài cửa.

“Được rồi, vào đi, ngồi đây.”

“…Ờ..”

Yuusuke hướng tới chiếc ghế ngồi xuống, một tấm vải được phủ lên người anh một cách lưu loát bởi tay của Kudo. Bên cạnh Onodera cũng nhìn về phía bên này.

“Ngày mai là ngày lễ tình nhân của nam, nên chắc không có một khách hàng nam nào tới chỗ này vì mấy đứa đàn bà con gái cản trở họ.”

“Cũng đúng, nhưng tôi nghĩ cũng có nhiều nam nhân muốn mình được diện một cái đầu đẹp.”(Trans: nói thật chứ chả biết câu này muốn nói gì…)

Onodera bên cạnh vừa trả lời vừa làm việc như của một trợ lý, chuẩn bị khăn nước ấm, quét dọn….

Quan sát một hồi Yuusuke mở miệng nói.

“Này… Kudo anh lúc trước là một nhà tạo mẫu tóc à?”

“A..ùm đại loại thế..”

Hơi chút lúng túng Kudo hỏi lại.

“…Cậu có yêu cầu gì về kiểu tóc ư?” 

“Cắt ngắn lại là được rồi..”

“Um, được.”

Nhẹ nhàng trả lời, Kudo bắt đầu phun sương lên tẩm ướt tóc, chải vuốt một hồi anh nâng tóc lên tay đưa kéo cắt.

“Mà cũng ngạc nhiên thật nha, Kudo vậy mà cũng chuyên nghiệp như một chuyên gia à.”

“Lần đầu tiên dược khen như thế ta cũng giật mình lắm đấy.”

Kudo bắt đầu trưng ra một nụ cười khổ.

“Tôi đã từng kể với anh rồi nhỉ, ai cũng có rắc rối của riêng mình….trong cuộc sống trước đây.”

“Không phải đoàn trưởng đã nói mặc kệ muốn làm việc gì sao. Anh cứ làm công việc mà mình muốn.”

“A..à đúng vậy, ta lúc đầu cũng tìm một việc để làm… nhưng có vẻ ta không phù hợp với chúng lắm.”

“Hửm?...”

Vừa nói chuyện trong khi vừa di chuyển kéo một cách điêu luyện, mái tóc của Yuusuke bắt đầu thành hình. Tay nghề của Kudo đúng thật chuyên nghiệp.

Yuusuke trong lòng cảm thán không thôi.

Kudo trong chốc lát không nói gì, thấy bầu không khí bắt đầu trầm xuống, anh bắt đầu mở miệng.

“Ta vốn từng là nhà tạo mẫu tóc, kỹ thuật cũng không đến nỗi tệ… chỉ là có chút rắc rối với khách hàng.”

“Rắc rối?”

Kudo im lặng một hồi rồi bắt đầu kể.

“Đó là vào khoảng năm thứ 3 kể từ khi một anh chàng nào đó bắt đầu làm việc và rắc rối bắt đầu xảy ra…”

Tóc tiếp tục dược cắt xuống.

“Một cô gái mới tới là ngưởi quen của quản lí đã bị một anh chàng làm phải khóc…Anh chàng đó làm việc rất nỗ lực, anh ta là một người tốt. Thoạt nhìn mọi việc đã ổn thỏa…”

Ngừng một chút quan sát mái tóc trong gương, rồi chải chút lại.

“Rồi anh ta buộc phải thế chỗ làm việc của cô ấy, rồi một loạt chuyện không tốt xảy ra. Gội đầu thì khách không hài lòng, nước không đủ ấm… một số công việc dủ làm tốt đến mấy vẫn có lỗi phát sinh và nhận cả đống lời phàn nàn cùng phê bình…”

Kudo dừng lại một chút rồi nói tiếp.

“…Cuối cùng thì bị sa thải…”

“…..”

“Ta rất thích công việc này, mặc dù vậy sau đó ta chẳng xin vào làm được chỗ nào cả. Sau đó ta được doàn trưởng chiếu cố. Ở chỗ này ta nghĩ đến muốn mở một tiêm cắt tóc, ta có thể hơi khác người nhưng ta thấy bản thân mình phù hợp với công việc này nhất.”

“Hử…vì sao?”

Kudo bắt đầu trở nên xấu hổ,

“Cái này khó có thể nói…”

“Kỹ thuật của anh rất tuyệt vời, thật lãng phí nếu mọi người không được chiêm ngưỡng nó. Mọi người sau khi đến đây đều rất hài lòng về nó đấy Takemura-san…”

“À, rất nhiều người tới đây tìm ta…. Nói sao nhỉ… bầu không khí tòa thị chính cũng đã thay đổi trở nên tốt hơn. Ta đảm nhiệm công việc này ở đây không chừng còn thể thêm phần ăn à!?”

“…Thế à.”

Onodera ở một bên lẩm bẩm nói thêm.

“Thực sự thì, vẻ bề ngoài không nói lên hết được conn người ta như thế nào…Kudo-san đây coi thế chứ cũng đọc rất nhiều sách đấy..”

“Cái gì cơ… chắc là nói dối rồi. Ta đây không tin…”

Yuusuke đánh một ánh mắt hoài nghi hướng về phía Kudo.

“Ai… chỉ là tiểu thuyết lịch sử thôi…Mặc dù có nhiều chữ chữ kanji nhưng cũng không quá khó để đọc, chỉ là ít người chịu nghiên cứu mà thôi.”

“Thật là bất ngờ khi cuốn sách đó không phải là một quyển truyện.”

“A…”

“….”

“Này chú ý cắt cho cẩn thận vào, rồi rồi,không nói chuyện về nó nữa.”(Trans: Đoạn hội thoại dài trên này cả bên convert vs bên jap nói chẵng hiểu j hết nên trans tùy biến xin thông cảm.)

Nhìn về phía cuộc nói chuyện của hai người, Onodera cố nén ko phun ra tiếng cười.

Lúc sau cuộc tán ngẫu vẫn được tiếp tục. Khi hoàn thành mái tóc, Kudo bắt đầu nói.

“Nhắc tới ngày mai, buổi tối rảnh chứ?”

“Không có việc gì quan trọng cả.”

Kudo bắt đầu nhếch miệng cười.

“Như vậy…mai tới chỗ tiệc rượu của tôi đi.”

“Tiệc rượu?”

“Lúc làm tóc cho mấy chị em phụ nữ ta mời được vài cô đến để bàn luận chung một đề tài. Nếu anh tới, ta sẽ bảo nàng mang thêm mấy em tới. Rượu ta mang, thấy thế nào?”

“…”

“Quất nhau luôn cũng được à.”

Yuusuke câm lặng một hồi, tay phải anh ở dưới tấm vải được Kudo đưa cho thứ gì đó.

“Được sao…”

“Sợ ư, ta lo hết.”

Kudo cười một cách sảng khoái.

Onodera ở một bên cười khổ nhìn qua.

Tấm vải vừa được gỡ ra, Yuusuke định nói điều gì đó thì một cái bóng trắng bước vào.

“Hửm, cắt tóc?”

Makiura trong chiếc áo choàng trắng xuất hiện trong tầm nhìn của Yuusuke.

“Sennsei cũng đến cắt tóc à? Bây giờ đang được khuyến mai miễn phí đấy!”

“Tóc…không, tôi…”

Makiura do dự một hồi, nhìn lại bản thân một hồi, mái tóc có lẽ cũng cần chăm sóc lại. Ánh mắt cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Yuusuke.

“…Takemura-san cũng đến cắt tóc sao?”

“Um, tôi cảm thấy lúc này rất sảng khoái.”

“…Vậy thì, tôi cũng muốn làm…”

“Cứ để cho tôi, nào ngồi xuống đây.”

Makiura rụt rè ngồi xuống.

Nhìn vào hình ảnh Makiura trong gương, Yuusuke nhớ tới biểu hiện khó tin của nàng trong khi ánh mắt nhìn nàng không rời

“Có vẻ như cô có chuyện muốn nói với tôi?”

“A, ban lãnh đạo đã đưa ra quyết định, ta sẽ nói nó sau.”

“Hmm….”

 Tấm vải đã được phủ lên chiếc gương cũng đã được điều chỉnh lại cho phù hợp.

“Cô muốn cắt như thế nào, kiểu này ổn chứ.”

Kudo hỏi, Makiura trầm lặng không nói gì. Ánh mắt cô nhìn vào trong gương hướng về phía Yuusuke.

“….Takemura-san, thích loại kiểu tóc như thế nào?”

“Ta?”

“Um… ngắn chút được chứ?”

“A…ta không có ý kiến gì đặc biệt cả..”

“À.. vậy sao…”

Makiura một bên buồn bực đưa tay hướng về phía gương yêu cầu kiểu tóc.

Kudo với Onodera đánh ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía Yuusuke. Khiến anh bất ngờ không biết phải nói gì.

“…?”

Nhìn cái mặt ngu ngu của Yuusuke, Kudo nhếch miệng cười, xoay qua đi tới nói nhỏ.

“…Ban nãy ta đùa hơi quá, xinn lỗi. Chẳng có tiệc rượu nào đâu.”

“Không có?”

“A, không biết, thật không có ý tứ mà…”

“Này.. này…”

Kudo quay trở lại phía bên Makiura, bắt đầu làm tóc trong khi Yuusuke ở một bên ngây ngốc mà nhìn.

Ngồi chờ trên chiếc ghế bên ngoài một hồi, Makiura bắt đầu từ trong phong đi ra.

“Cái này…. anh thấy thế nào?”

Makiura đưa ra bộ dáng e dè trong khi đưa mắt nhìn về phía Yuusuke. Mái tóc được cắt tả gọn gàng để lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ. Những đường nét phối hợp với nhau tạo thành một vẻ đẹp tuyệt hảo.

“Á..ờ đẹp..!?”

“Phải không? Rất đẹp đúng không…”

Makiura cười mỉm một cái.

“Vậy, ta đi chứ?”

“Đi tới phòng y tế à.”

“Uhm, dù gì việc vận chuyển vẫn chưa hoàn thành…”

“Được rồi tôi sẽ giúp một tay.”

“Vâng. A còn thứ lúc trước lúc trước anh hỏi mượn tôi cũng chưa đưa…”

Makiura một bên vừa đi vừa cười trộm. Lúc trước, sau khi phẫu thuật xong Yuusuke có hỏi hỏi mượn cô một thứ.

Yuusuke thở dài.

“Ta đã đợi, đúng vậy…”

Khi Takashi đã bình phục, thì mục tiêu chính của anh cũng đã được hoàn thành. Nếu vụ di cư sang trung tâm ngoài trời thành công, thì annh ly khai khỏi tập thể này cũng chả sao.

Một cộng đồng ổn định an toàn cùng với một bác sĩ gần như là một nơi lý tưởng. Vào thời gian này đó là tất cả những gì mà người sống sốt cần, còn về vật tư các đồ khác thì có thể trao đổi. Giống như các giao dịch thời xưa.

(Còn thứ đó….)

Mối nguy hiểm nhất bây giờ là bọn zombies thông minh, nó không chỉ gây nguy hiểm mà chính Yuusuke cũng có thể trở thành conn mồi của chúng.

Trong khi Yuusuke đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì bên Makiura vẫn luyên thuyên một mình trong bối rối mà không để ý đến mình đang bị bơ.

“Cái kia, nó cũng chẳng quan trọng lắm nên nói mượn cũng không cần thiết…Bên này anh cũng đã giúp đỡ rất nhiều…. thế nên… có gì khác thì cứ nói em có thể đáp ứng…”

“Oh không, cái đó không cần phải lưu ý nhiều về nó đâu. Còn gì để nói không tranh thủ lúc này nói ra hết đi…”

Nghe thế khuôn mặt bối rối của Makiura cũng trầm ổn trở lại.

Sau khi đến phòng y tế, trong lúc phân loại các vật tư, Makiura cũng tranh thủ kể lại chuyện diễn ra tronng cuộc họp.

“Mọi người đã đồng ý chuyển đến trung tâm ngoài trời, tùy thuộc vào sự an toàn của con đường nhưng…”

“A…vậy thì con thuyền sẽ do tôi tìm kiếm.”

“…Anh lại quay lại bến cảng sao?”

“Uhm, hi vọng tìm được conn có chìa khóa… thêm việc luyện tập điều khiển thì… dự tính cũng khoảng hơn tuần nhỉ…?”

“…”

Đột nhiên Makiura dừng lại đầu cúi gằm xuống.

“…Thật sự mọi chuyện vừa qua đều rất nguy hiểm. Đến bây giờ tất cả đều là dựa vào Takemura-san, cho đến tận bây giờ..”

“Đến giờ mới nhận ra à.”

“Đúng vậy…”

Makiura cười khổ, ngẩng đầu lên. Kiểm tra đối chiếu các đồ vật ứng với trong danh sách, những thứ cần chú ý đều đã được dán ghi chú, lúc này tại đây cô đã có đủ dụng cụ để có thể thực hiện tốt một ca tiểu phẫu.

Makiura quay lưng lại trong khi nói.

“Anh có thể nghĩ tôi nhiều chuyện, nhưng xin hãy cẩn thận. Chân chính bên ngoài rất nguy hiểm nhưng chả có một tí nguy hiểm gì đối với người đó, từ Takemura-san tôi cảm giác như anh là người như vậy…”

Nghe xong những lời này, Yuusuke chăm chú nhìn về phía Makiura.

Nhìn từ phía sau lưng anh không thể nhìn thấy cô đang nghĩ gì trong lòng.

Như thể bí mật bản thân anh đã bị cô phát hiện, nhưng lại cũng không giống.

“Vì sao lại nghĩ như vậy?”

“….Không biết tại sao…có lẽ là do tiềm thức… đại loại vậy…Xem xét tình hình hiện tại, đi tìm kiếm bên ngoài một cách an toàn là một điều cực kì khó khăn. Để mà đi khắp nơi thì cần phải có gì đó…tôi nghĩ bản thân không thể làm được….đúng không…”

Phần sau lẩm bẩm không ra rõ từ ngữ, nghe cũng không giống là đang tự trách, đó là những gì mà anh cảm nhận được.

Yuusuke không có đáp lại anh tiếp tục công việc.

Lúc trước khi hai người nói chuyện tư vấn bầu không khí có chút gì đó chọc ghẹo qua lại, nhưng lúc này lại có một cảm giác khó xử. Sau những chuyện đã xảy ra ở bệnh viện, Makiura cảm thấy không thể để bầu không khí tiếp tục tiếp diễn như thế này.

Đột nhiên cô mở miệng nói.

“A, đúng rồi. Lúc họp đã quyết định phân chia lại phòng cho tất cả mọi người. Mai nên đi xem đi.”

“Phân chia lại phòng sao?”

“Bởi vì sự sắp xếp mọi người hiện tại là tạm thời để chờ cứu hộ đến, không thể phủ nhận rằng đã có những xích mích giữa mọi người trong hội trường từ lúc đầu và những người mới đến sau khi được thông báo qua radio. Khi đến nơi ở mới mọi người cần phải hiểu nhau để hợp tác bảo vệ, nên thời điểm này phân chia lại phòng xem như là một thử nghiệm mẫu để cho tham khảo sau này khi chuyển qua trung tâm ngoài trời.”

“Oh…”

Quan hệ giữa mọi người…thực sự nếu không nhanh chóng xử lí sẽ gây ảnh hưởng xấu đến tập thể sau này. Trước khi di cư, thí nghiệm này cũng đáng để thực hiện.

(Còn…..)

Thực tế cứu hộ sẽ không bao giờ đến, nếu chuyện này lộ ra sẽ có bạo loạn.

Khi đó, dù ban lãnh đạo có đưa ra kế hoạch gì thì tất cả mọi chuyện đều đã đổ vỡ hết rồi. Để có thể di cư một cách bình thường, thì mọi người vẫn phải có hi vọng trong lòng thì mới có thể thực hiện được.

Trong khi tiếp tục công việc, Yuusuke phát hiện một cái thùng lạ.

“Tronng này là thứ gì?”

“A.. cái đó…”

Mở thùng ra bên tronng đầy hững gói đầy đủ các loại màu sắc. Nắm nó trên tay anh đưa lên trước mặt.

Bong bóng cao su.(Trans:-.- tao không nói gì hết tự hiểu nha.)

Mặt Makiura nhanh chóng đỏ lên hoảng hốt nhanh chóng giải thích.

“…Cái này là đồ bảo vệ cho phụ nữ. Tuy rằng quấy rối tình dục bị cấm nhưng cũng không thể kiểm soát hết được, nếu có gì xảy ra thì chí ít cái này có thể sử dụng để phòng tránh hậu quả cho phái nữ…”

“A… thì ra là thế…”

Cho dù bên trên đã đề ra quy định… thì trong một số tình huống cũng khó mà kiểm soát được… đặc biệt là các cô cậu thanh niên trai tráng trong sáng khờ dại…thì điều đó chắc chắn sẽ xảy ra. Mang thai trong tình trạng này rất nguy hiểm nên cần phải phòng tránh trước. Đúng là một bắc zĩ sản khoa luôn để ý đến vấn đề này.(Trans: ây da anh kể thiếu rồi tất cả mọi người đều có thể xảy ra… và đặc biệt là mày đấy main à..)

Tay cầm mấy cái áo mưa này…. Anh suy tư một hồi lâu rồi bỏ xuống lại…

(Bây giờ mình không cần cái này… Toriko-chan không biết lúc này có khỏe ko?)

[Trans:H chú mới nhớ đến bé đó à…]

Một bên lời nói của Makiura đập vào tai anh tronng khi đang suy nghĩ.

“…Nếu muốn anh có thể lấy mấy cái..”

“À, không… tôi ổn..”

“Phải không?”

“Vậy thì…”

Nhanh tay hốt vài cái bỏ vào túi áo trong lòng ngực nhân lúc Makiura không để ý.

“Nó không có nhiều nên đừng dùng nó một cách vô lý…”

“Ta không có nhu cầu…”

“Không có phụ nữ nào mời anh à, thật tiếc nhỉ…”

Yuusuke nhớ lại chuyện tiệc rượu của Kudo.

(Cô ấy nghe được gì rồi à….)

Cảm giác trong anh lúc này như bị ban kĩ luật phát hiện mang sách khiêu dâm đến trường.

“…A, có gì phải xấu hổ. Là ai thế…”

“….”

Anh chẳng biết phải đáp lại như thế nào, bởi vì anh không có câu trả lời.

Makiura nhìn chằm chằm anh một hồi hai tay chống lên mặt bàn ở sau lưng.

“…Xin lỗi, nói đùa như vậy là không nên… cái kia thì..”

Cả người Makiura đung đưa qua lại một cách kì quái.

“..Này cô ổn chứ?”

“….”

Đột nhiên Makiura khụy xuống, hai tay chống lên mặt đất sắc mặt trắng bệch.

Cô cúi đầu trong khi cố gắng nói lời giải thích.

“A… đại loại là triệu chứng phụ lại tái phát….”

“Do thuốc à?”

Yuusuke hỏi.

Makiura đã ngưng dùng morphine. Lúc trước cô dùng nó để ổn định lại tinh thần, nhưng vì quá phụ thuộc vào nó nên cơ thể lúc này đã sinh nghiện.

Hiện tại tình trạng này xảy ra do đột ngột cai thuốc.

“Nói chung nghỉ ngơi chút đi… cô không định dùng thuốc nữa sao?”

Makiura lắc đầu, tuy có thể dùng một ít để giải trừ tình trạng lúc này nhưng cô muốn cai nghiện nó.

Đúng lúc này, âm thanh gõ cửa vang lên.

Yuusuke đỡ Makiura dậy đưa lên ghế, trong khi cánh cửa mở ra một người phụ nữ bước vào.

“Xin lỗi, đã làm phiền. Bên này có một người bị nôn mửa, mong sensei có thể sang xem xét…”

“Không sao. Tôi sẽ đến nhanh nhất có thể.”

Nhìn một hồi mặt cô biểu hiện một vẻ khó sử rồi nhanh chóng nói.

“Vâng. Tôi sẽ đợi ở bên ngoài…”

“Chờ..”

Yuusuke như muốn nói gì đó, Makiura lắc đẩu rồi nói nhỏ nhẹ.

“…Có thể giúp tui đi được không?”

“Tô hiểu. Để tui lấy túi cấp cứu.”

“Uhm.”

Sau khi cầm túi cấp cứu hai người đi theo sau người phụ nữ.

Người bệnh là một nam nhân chừng 50 tuổi, không có triệu chứng phát sốt, chỉ đơn thuần là nôn mửa… để cho an toàn, Makiura để kê đơn thuốc và giải thích rõ ràng sau đó rời đi.

Sau hai người quay về lại phòng y tế.

Đèn bên trong tòa thị chính hầu như đều tắt hết, bốn phía mờ mịt trong bóng tối, người đi qua lại cũng thưa thớt, ở phía cuối hàng lang thông với sảnh lớn có một lượng lớn người tụ tập ở ngay đó. Âm thanh cũng như ánh sánh lập lòe ánh lên hàng lang.

Yuusuke cảm thấy vô cùng tò mò, còn Makiura thì lẩm bẩm một hồi như nhớ ra điều gì.

“A… chiếu phim.”

“Phim?”

Hiện tại trong đại sảnh, rất nhiều người tập hợp tại đây. Trên một góc tường chiếu một bộ phim tình cảm nước ngoài.

Mọi người đều chăm chú nhìn về màn hình, trong khi mỗi người ngồi ở những chỗ trống để thưởng thức.

(Trời có vẻ lạnh…)

Mọi người đều choàng một tấm chăn để giữ ấm, không khí trong sảnh như tràn ngập sự hi vọng, đó là những gì Yuusuke cảm thấy được.

Người ngồi dưới đất, người ngồi trên ghế, ai cũng trò chuyện với nnhau một cách vui vẻ một cách nhỏ nhẹ. Người đi ngang qua cũng dừng lại im lặng mà một chỗ mà quan sát. Bầu không khí lúc này tựa như một lễ hội. Đây có lẽ là một cách để phủi đi những lo lắng trong lòng những người tị nạn.

(Có nhiều việc cần phải suy nghĩ a…)

Đột nhiên, trong lòng khán giả Yuusuke đưa mắt dừng ở một cái bóng nhỏ bé.

Đó là Takashi, mặc dù vừa mới chia tay lúc sáng sớm, nhưng từ nay về sau cậu nhóc có thể sống khỏe mạnh.

Ở bên cạnh là cô nhóc được tìm thấy trong tại đồn trú. Cô nhóc nhìn xung quanh một cách lo lắng bởi vì có nhiều người, bất an đánh giá xung quanh, phi thường cảnh giác.

Bên cạnh còn có một cái bóng của một cô gái nữa, nàng quay về phái cô nhóc nhỏ nhẹ nói.

Mitsuki.

Trong bóng thấy anh thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô.

Cô do dự vươn tay ra. Nơm nớp rụt rè mà nắm tay tên đó, sau đó quay đầu nhìn về phía màn hình.

Ngồi bê cạnh năm nhân hướng đầu qua như muốn nói cái gì. Mitsuki hơi gật đầu còn nam nhân bên cạnh hài lòng đong đưa ngồi.

Nhìn bốn người, như thể là một gia đình rất hợp nhau.

Thấy loại tình hình này, mọi người chung quanh cũng mỉm cười, với một mong ước cháy bỏng.

Anh có thể hiểu ra ngay lập tức.

Trong tình trạng này, những người cùng một nhà trong một chỗ thường rất ít. Bọn họ đều bị tách ra lúc chạy trốn. Bọn họ lúc này chỉ nằm trong một nhóm dựa vào nhau để sống sót.

Cho dù bầu không khí lễ hội được bao trùm, nhưng cảm giác cô độc vẫn thể được xóa bỏ.

Chung quanh mọi người nhìn bốn người họ càng thấy cảm giác ấm áp vô cùng, như nhớ lại cảm giác với gia đình khi xưa.

(……)

Cảm thấy được có ánh mắt nhìn về mình, Mitsuki quay đầu nhìn về phía bên này.

Khi rời đi anh có thể cảm thấy được ánh mắt chằm chằm hình viên đạn của Makiura dán lên người mình.