Trans+Edit: Kira
Trans: Chào mừng tháng 8 đã đến một năm học mới lại sắp bắt đầu và cả đống việc bù lu bù loa ập lên đầu.
-------------------------------------------
Về việc tự tử xuất hiện ở phía tây tòa nhà thị chính, nhờ có lời nói của Yuusuke, cuộc điều tra đã được tiến hành trong phạm vi có thể thực hiện được. Tuy nhiên, dù cho chữ viết trên tờ giấy có khớp với danh sách đăng kí lúc trước, thì vẫn còn nhiều nghi vấn vẫn chưa giải quyết được. Anh không muốn truy cứu thêm nữa nên rời đi.
Hiện tại trên chiếc thuyền nhỏ, do kích thước con thuyền không lớn lắm nên chỉ có đội tìm kiếm vật tư tham gia đi trước để xem xét tình hình cùng Yuusuke. Sau khi mặc áo phao cứu sinh, mọi người bắt đầu khởi hành đến trung tâm ngoài trời.
Trên đường đi ngược lên thượng nguồn, Yuusuke một bên lái thuyền một bên chỉ bảo cho Kudo. Sau vài lần làm quen, anh chuyển luôn việc lái thuyền cho hắn.
Càng về phía thượng nguồn con sông ngày càng hẹp lại và nông hơn.
Mọi người quyết định đỗ thuyền cạnh một công viên xanh gần đó và di chuyển trên bờ. Nơi đây xa khu dân cư và tầm nhìn thoáng nên nếu có xuất hiện zombies cũng có thể nhanh chóng phát hiện.
Đi đến vùng núi ở đó có một nhà kho tư nhân và bên cạnh là một con đường để đi lên núi. Tuy nó đã được tu sửa qua nhưng vẫn không thích hợp cho xe chạy.
Đường lên núi không được tốt lắm, xung quanh bên đường đều là cây cối. Đoàn người di chuyển một cách thận trọng, may mắn là không gặp phải con zombie nào.
Trên đường họ có đi ngang qua một miếu thờ nên quyết định dừng chân nghỉ tạm tại đó một lúc.
Từng người đều mang trên mình vũ khí bảo mệnh cũng như các thiết bị cần thiết để sử dụng trên núi nên ai cũng cảm thấy mệt nhọc, huống chi còn phải tiếp tục leo lên nữa.
Trong khi đang nghỉ ngơi, anh nhìn thấy vài con mèo đang nằm híp mắt trong sân phơi nắng. Anh dường như chẳng có hứng thú gì với chúng.
(Bọn chúng ăn gì nhỉ….chuột à?)
Trong môi trường rác không có ai xử lí, nó sẽ trở thành một ngôi nhà tuyệt hảo cho bọn chúng sinh sôi và trở thành lương thực cho bọn mèo hoang.
(Và khi mùa xuân đến cả thị trấn này sẽ thành của bọn mèo đây.)
Zombies không tấn công động vật, có vẻ như zombie có để ý đến sự tồn tại của tụi nó, nhưng anh chưa bao giờ thấy chúng có bất kì hành động gì với mấy con vật cả.
Trong số đó đã có những con vật hoang dã trên núi xuất hiện ở trong thị trấn, bởi vì đã không còn con người thống trị ở nơi đây nữa.
Khi giờ nghỉ kết thúc, Kudo khoác cái balô lên vai trong khi miệng phàn nàn.
“Nếu có xe thì tốt quá, dù có xảy ra chuyện gì, cũng có thể trốn nhanh được.”
“Ah..hình như cũng có mấy chiếc bỏ hoang quanh đây, ta có dùng chúng khi quay về.”
Sẽ là tuyệt vời nếu có thể sử dụng xe của nhóm tìm kiếm ở tòa thị chính, nhưng khi xe đi qua đô thị gây ra tiếng ồn có thể sẽ kéo nguy hiểm đến.
Chỉnh đốn lại đội ngũ mọi người tiếp tục leo lên núi.
Trên đường đoàn trưởng trầm ngâm nói.
“Không biết xe còn có thể di chuyển đến lúc nào đây….xăng không lâu nữa sẽ không còn dùng được nữa.”
“Ể có thật không?”
Kudo ngạc nhiên quay đầu lại.
“Xăng sẽ bị biến chất đi theo thởi gian, tùy thuộc vào cách bảo quản…có lẽ khoảng chừng hai năm nữa sẽ bị hỏng, còn dầu ma-dút thì không có vấn đề gì.”
“Hai năm à… tôi không thể tưởng tượng được mình có thể sống sót được tới lúc đó.”
“Tôi cũng nên tìm động cơ diesel cùng máy phát điện mới được.”
Sasaki nói trong khi tay cầm khẩu súng trường cảnh giác môi trường xung quanh.
Đây vốn là vũ khí của SDF, do anh ta từng là cựu sĩ quan SDF nên anh có được nó.
Trên thuyền anh cũng có đem theo một cây, vì tiếng ồn sẽ thu hút zombies, nên anh cận thận tránh không nổ súng.
Trên cây súng có trang bị thêm cái lưỡi lê, anh có thế dùng nó như một cây giáo. Mọi người ai cũng hiểu điều này nên đều dùng vũ khí cận chiến.
Kudo ghen tị nói.
“…Tuyệt nhỉ lấy được phía bên chỗ đóng quân à?”
“Đúng vậy… do nhiều thứ phải mang quá nên chỉ đem theo được một ít đạn.”
“Nếu không phải do âm thanh thì khi sử dụng súng mọi việc dễ dàng hơn nhiều.”
Sasaki kết luận.
Đối với những con zombies ở trung tâm ngoài trời, Yuusuke đã từng dọn dẹp qua nên hầu như không phát hiện con nào.
Một con đường nhỏ kéo dài từ trong rừng ra đến nhà nghỉ ở phía trung tâm. Nhà gỗ cùng khu vực cắm trại rộng rãi, còn có chỗ nấu nướng ngoài trời và phòng tập thể dục. Phía nam thì có sông cùng với một hồ nước diện tích tương đối rộng.
Tuy nhiên một khu vực rộng thế này rất khó phòng ngự.
Chỉ nguyên cái nhà nghỉ trung tâm cũng đủ cho tất cả mọi người ở tòa thị chính sinh sống.
Hai tầng lầu bên trong, các phòng đều trang bị giường tầng. Lầu một thì có nhà ăn, phòng tắm, phòng họp và phòng khách yên tĩnh với lò sưởi. Cạnh nhà nghỉ còn có phòng làm việc cùng với nhà kho.
Đoàn trưởng vui vẻ nói.
“Nơi này tương đối tốt vừa đủ rộng.”
“Chỗ này rất dễ phòng thủ.”
Lầu một có rất nhiều lối vào, chỉ cần chặn bớt đi là ổn. Trong trường hợp khẩn cấp thì cũng có thể đi lên nóc nhà để ra ngoài.
Nó sẽ có một chút khó khăn trong một khoảng thời gian khi mọi người tiến vào vì số phòng ở sẽ bị giới hạn, nhưng khoảng chừng sao khoảng hai tháng thì chuyện đó sẽ không còn là vấn đề.
“Nói chung cứ dùng nơi này để làm chỗ ở tạm thời, khi đã chuẩn bị đầy đủ chúng ta sẽ tiến hành sử dụng không gian xung quanh.”
“Hiểu rõ.”
Sau đó Yuusuke tìm thấy chiếc xe vận chuyển vật tư của mình lúc trước trong bãi đỗ xe. Bên trong có thức ăn, nước, hạt giống, phân bón, dụng cụ thiết bị,….
Yuusuke còn còn tìm thấy một bộ phát điện năng lượng mặt trời, nếu đưa cho mấy người bên nhóm tìm kiếm thì chắc cũng có người biết dùng.
Ban đêm mọi người củng cố phòng ngự ở lầu một rồi tiến lên lầu hai nghỉ ngơi.
Liên hệ với tòa thị chính thông qua vô tuyến, mọi người nói sơ qua hoàn cảnh cùng với cở sở vật chất ở nơi này. Bên kia tòa thị chính mọi người như dâng lên một tia hi vọng.
Ngày hôm sau, anh tiến hành tập bắn súng trường.
Nóc nhà nghỉ cùng nguyên cái sân to đùng vừa phù hợp cho việc tập bắn.
Có khả năng zombies sẽ bị hấp dẫn đến bởi tiếng súng, nên mọi người đều trong trạng thái phòng bị. Trong trường hợp xấu có thể nhanh chóng tác chiến hoặc rút lui cố thủ nhà nghỉ. Trong núi chắc chắn vẫn còn zombies đi dạo ở đâu đó nên thuận tiện kéo chúng ra diệt luôn cho tiện.
Về phương pháp bắn súng trường với tư thế bắn anh học từ Sasaki.
“Chúng ta bắt đầu chứ?”
Yuusuke quan sát Sasaki làm mẫu và học tập theo, cây súng được đặt trên thành bê tông của nóc nhà.
Nó là một khẩu súng trường màu đen.
Tay trái nắm ở thân súng ở dưới để giữ nòng súng không bị rung. Phía trước hai chân chống súng được mở ra chống lên mặt đất.
Sasaki kiểm tra tư thế của Yuusuke.(Trans: Không biết là nằm bắn hay ngồi bắn nhỉ.)
“Mở rộng hai chân ra và cố định nó lên sàn.”
Yuusuke làm theo điều chỉnh tư thế của mình.
“Đừng nắm chặt như thế, kê cái báng súng lên vai như thế này.”
Báng súng được nhẹ nhàng đặt lên vai. Đầu anh kê vào báng súng, dùng mắt phải bắt đầu nhắm.
Anh có thể thấy mục tiêu. Cách khoảng 30m gồm những đường tròn đồng tâm vẽ trên giấy.
“Có vấn đề gì trong nhắm bắn không?”
“Không.”
“Vậy là tốt, bây giờ làm lại từ đầu đi, xem tôi làm mẫu.”
Sasaki cách xa ra một chút rồi tiến hành làm mẫu.
Yuusuke làm theo các thao tác được hướng dẫn, rồi bắt đầu tập nhắm bắn mục tiêu.
Tiếng súng vang lên và trên bia ngắm xuất hiện một lỗ nhỏ ở góc bên trái phía trên.
Tiếng vang của súng chìm sâu vào trong khu rừng.
Kế tiếp phát súng thứ hai, thứ ba, những viên đạn đều cắm vô bia nhưng hầu như đều lệch về phía bên trái.
Sasaki để súng xuống, xoay nút điều chỉnh lại, sau đó lại hướng ngón tay về lại cò súng.
Bùm…
Lần này ngay chính giữa hồng tâm.
Sasaki ngẩng đầu lên.
“Đạn cũng không có nhiều lắm, nên để làm tập làm quen, tới lượt cậu đó Takemura.”
“Làm sao để có thể điều chỉnh để nhắm bắn chính xác?”
Sasaki nhìn xuống một hồi rồi nói.
“Rất khó nói, nói chung là nó thấm sẵn vào trong cơ thể rồi. Với khoảng cách này bắn cũng dễ lắm, nên cứ thử đi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Yuusuke tiến tới chỗ súng nằm xuống.
(Hiện tại mà nói….)
Lúc ở chỗ siêu thị với Mitsuki, anh không thích làm người khác bị thương. Cho dù đó là một con zombie.
Ngay cả lúc anh dọn dẹp chỗ này anh cũng gom hết chúng vô một thùng chứa rồi đưa đi thả vô trong thị trấn.
(Đến hiện tại….có lẽ đã chết rồi đây?)
Anh không biết từ lúc nào mình trở nên lạnh lùng như vậy.
Tuy nhiên nếu là kẻ thù dù là người hay zombies anh đều có thể bắn mà không do dự. Có lẽ đó là khả năng thích ứng.
Yuusuke bắt đầu bắn, hộp đạn còn hơn phân nửa đạn. Anh nhắm vào hồng tâm nhưng viên đạn lại lệch ra xung quanh, những phát súng tiếp mỗi lần anh đều điều chỉnh lại tư thế, động tác cho đến khi đạt được thành tích hài lòng nhất.
“Tôi muốn tập luyện với cự li xa hơn…nhưng hôm nay có vẻ nên dừng ở đây thôi.”
“Phew, ơn trời, được nghỉ rồi.”
“Không tôi cũng cảm thấy giống như anh vậy, hai ta giống nhau đấy.”
Sasaki cầm một khẩu súng rồi cười mỉm.
“Còn có…nếu như có súng hơi thì tuyệt quá..”
“Súng hơi? Đồ chơi hả?”
“Không, súng hơi với mấy món đồ chơi là hai thứ khác nhau. Nó dùng khí nén để bắn, âm thanh cũng nhỏ nữa.”
“Vậy à…”
“Dùng để đi săn rất thích hợp, ta từng có một cái đấy. Bây giờ sinh hoạt trên núi có một khẩu thì rất tiện lợi đó.”
“Hừm….”
(Lần sau mình sẽ đi kiếm…chắc có ở cửa hàng súng, súng săn à…)
Nếu có chúng thì việc phòng thủ ở đây cũng trở nên dễ dàng hơn. Với đống máy móc cơ giới hạng nặng nữa. Cần phải chuẩn bị tốt cho đến khi mùa xuân đến.
Đúng lúc đó.
“Ai đó, ra mau.”
Quay qua chỗ Kudo chỉ.
Hướng xa xa ở chỗ mấy hàng cây xuất hiện bóng người, đang chậm rãi hướng về phía bên này.
“Zombie à?”
“Uhm, xương đùi lộ ra ngoài quần áo rách nát.”
Là một con zombie cỡ tuổi thanh niên, người dính đầy bùn đất chắc vì ở trong rừng trong thời gian dài. Phía chỗ xương đùi thối rữa lộ luôn cả xương ra ngoài.
“Tôi sẽ xuống phía dưới.”
Kudo xách lấy cây thương chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút…để tôi thử, tôi muốn luyện tập.”
Cầm lấy súng trường tiến vào vị trí.
Zombie ngày càng tiến đến gần, anh bắt đầu lên đạn.
Nhắm vào mục tiêu, điều chỉnh lại ống nhắm. Con zombie bây giờ còn rất xa, hình ảnh còn quá nhỏ khó để bắn trúng được.
“Còn xa quá.”
Sasaki tiến lại gần từ phía sau.
“Đợi tiến lại gần 100 m đã cứ kiên nhẫn.”
“Rõ rồi.”
Anh lúc này có thể thấy rõ mặt con zombie, khuôn mặt gớm ghiếc đang lắc lư qua lại.
Anh di súng bám theo chuyển động của con zombie.
Không lâu sau, zombie tiến tới nơi trống trải.
“…Tốt..”
Yuusuke ngừng thở.
Nó cần thiết để nhắm bắn mục tiêu chính xác. Nhưng nếu để quá lâu thì sẽ khiến thị lực suy giảm do thiếu oxy nên phải nhanh.
Súng được cố định chắc chắn. Đến khi đầu con zombie trùng khớp lên đường nhắm.
Bùm.
(Ôi chết tiệt)
Tiếng súng vang lên, con zombie ngã lên trên đất, viên đạn chỉ sượt qua đầu nó khiến cho một phần máu thịt văng tung tóe ra xung quanh.
Anh lên đạn lại một lần nữa.
Chăm chú nhìn vào con zombie đang bò dậy.
(Bắn…)
Tay anh bóp cò, tiếng súng vang lên.
Con zombie ngã ngược ra phía sau với một cái lỗ ngay giữa trán.
(A.)
Con zombie nằm im không di chuyển nữa.
Tất cả mọi người bắt đầu thả lỏng.
Tiếng súng vang xa dần, rồi xung quanh lại chìm vào trong im lặng.
“Ôi…”
Yuusuke thở ra một hơi, đóng chốt an toàn rồi ngẩng đầu lên.
“Thấy thế nào.”
“….Tuyệt quá.”
Kudo lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào cây súng trường.
Sasaki thì nhìn chằm chằm vào xác chết với một vẻ mặt phức tạp. Cuối cùng, anh gật gù cái đầu.
“…Dọn dẹp rồi đi xuống thôi.”
“OK.”
Kudo xử lí đống bao cát trong khi mỉm cười nói.
“Sử dụng súng hẳn là an toàn nhưng phải cẩn thận. Ngộ nhỡ cướp cò thì phiền phức lắm.”
“Ta biết. Chỉ cần không hướng về ta mà cướp cò là được.”
“…Đừng nói là….”
“Đùa thôi, nhanh nào còn phải dọn cái xác kia nữa.”
Vỗ nhẹ lên vai Kudo, Yuusuke hướng về phía cầu thang vừa đi vừa cười.
Sau đó mọi người đều bận rộn với công việc của mình, đến khi trời tối mọi người tập trung lại chỗ nhà nghỉ.
Xác nhận các cửa đều đã đóng và phân công canh gác, nghỉ ngơi…
Yuusuke tiến vào một góc cạnh lò sưởi.
“Được rồi.”
Bỏ củi vô bên trong, anh còn bồi thêm mấy tờ báo để giữ lửa cháy to hơn.
Ở phòng nghỉ lầu một, lò sưởi được lắp đặt bằng gạch đỏ với một bộ sô pha bê cạnh, trông như phòng sinh hoạt chung.
Ánh sáng êm dịu cùng với nhiệt tỏa ra xung quanh.
Kudo hướng tay về phía ngọn lửa.
“Ấm quá, thật tuyệt vời…trong nhà kho còn rất nhiều củi, có cần chặt ra không? Làm thế nào để phơi khô chúng?”
“Cái này được mua từ bên ngoài, đây là trung tâm nghỉ dưỡng ngoài trời hòa hợp với thiên nhiên, ai lại xách cây xung quanh đi chặt…”
“Vậy sao?...”
“Vẫn nên chuẩn bị củi đốt đầy đủ, mặc dù chặt nhìn rất mệt nhọc.”
“Thì dùng cưa máy mà chặt, gặp zombies cũng có thể làm vũ khí.”
“Làm như là dễ dùng lắm không bằng…”
Trong khi hai người nói chuyện nhảm, Onodera cũng đã tiến vào, hai tay ôm đống thứ trông như hành lí.
“A, cho tôi sưởi ấm với được không? Lạnh quá.”
“Được thôi, ngươi đang làm gì thế?”
“Đèn pin dường như bị hỏng, tôi được yêu cầu kiểm tra nó.”
“Ể lợi hại à nha, sửa được không?”
“Không, không phải không làm được….Sau khi kiểm tra tôi mới có thể trả lời được. Trước tiên phải tháo ra xem thử đã.”
“Nhìn người đeo kính trông giống mấy thằng công nhân sửa chữa vậy.”
“….Nó có liên quan gì đâu…”
Onodera cười khổ ngồi lên ghế sô pha.
Anh bắt đầu tháo rời từng bộ phận ra trông có vẻ không khó khăn gì lắm.
Kudo tò mò nhìn.
“Ngươi sửa được à.”
“…Lúc nhỏ tôi thường hay sửa những thứ giống như thế này, lâu rồi không đụng nên cũng chả nhớ rõ lắm.”
“Cảm giác như giống cậu bé cơ khí.”
Onodera tiếp tục công việc.
“Lúc nhỏ tôi ước mơ trở thành một nhà khoa học. Ước ao khoác lên mình chiếc áo choàng màu trắng đó, tôi đã đọc rất nhiều tạp chí phát minh,… tôi còn thích tháo tung mọi thứ ra xem bên trong thế nào nó rất thú vị.”
“Hử…nhưng nhà khoa học à….không phải là giống một thợ cơ khí hơn sao?”
“Hiện tại ngẫm lại thấy cũng đúng…nhưng đó cũng chỉ là chuyện lúc còn trẻ con thôi.”
Onodera mỉm cười.
“Khi còn bé sao…”
Kudo lẩm bẩm với đôi mắt xa xăm.
“Ta từng ước mơ làm anh hùng.”
“Anh hùng…ư?”
Onodera nhìn anh với con mắt mở to như hiếu kì.
“Lúc còn nhỏ ấy, tôi thấy những hành động của anh hùng trông rất là ngầu.”
Nghe thế Yuusuke nhớ lại lúc cắt tóc ở chỗ Kudo.
Anh dựa lưng mình vào ghế sô pha.
“Nói như vậy cuốn sách anh đọc cũng là kiểu tiểu thuyết kiếm hiệp Trung Quốc sao?”
“A cái đó cũng giống như kiểu của mấy anh hùng đấy. Nếu muốn ta cho ngươi mượn đọc vài cuốn.”
“Thôi khỏi, đọc chữ hán đau đầu lắm.”
“….Giới trẻ thời nay ai cũng thế này à….”
Kudo thở dài quay sang nhìn ánh lửa bập bùng trong lò sưởi.
“Nhưng khi còn nhỏ á, tôi cũng có nghe mọi người nói qua về anh hùng.”
“Cái gì thế?”
“Có một anh chàng bình thường anh ta không thể làm tổn thương những người khác do nhiều thứ ngăn cản không thực hiện được. Vì thế anh ta tiến ra ngoài chiến trường, tung hoành trên trận mạc và mọi người gọi anh là anh hùng.”(Trans: Không biết đúng không nữa.)
“…Nghe chẳng lãng mạn tí nào.”
“Nó cũng giống nhau thôi, vấn đề là có dùng sức mạnh đó để bảo vệ những đồng đội xung quanh mình hay không thôi.”
Không khí chợt im lặng xuống.
“Vì… đồng đội à.”
“Uhm.”
Onodera làm một vẻ mặt khó hiểu.
Yuusuke mở miệng nói.
“Vì đồng đội mà giết người là đáng giá sao? Nếu chỉ là vì bản thân mình thì tôi cũng có thế hiểu được.”
“…Có lẽ vậy.”
“Đại khái là vì đồng đội, ngươi không có cách nào khác ngoài giết chết kẻ địch. Ngươi có thể không muốn làm theo cách đó nhưng chính ngươi sẽ là người gặp nguy hiểm. Nếu muốn sống sót ngươi chỉ có thể tự phụ thuộc vào bản thân mình.”
“Có sự khác biệt về quan điểm của mỗi người.”
“…Đúng thế, có thể nói mấy tên ở tòa thị chính giống như mấy con cừu non chỉ biết co rút mình trong sợ hãi, không thể tự mình ra ngoài hành động. Nhưng đó là điều bình thường, không thể khác được. Muốn đi ra ngoài cũng không thể làm được. Chính vì thế, chúng tôi phải làm điều gì đó. Muốn ra ngoài, ngoài cách giết hết zombies chẳng còn cách nào khác. Việc đó là tốt hay xấu, không ai có thể phán xét được.”
“…Vậy chúng ta là những kẻ khác người à.”
Kudo nhếch khóe miệng.
“Không phải là tôi muốn trở nên khác biệt với mọi người. Mặc dù trước đây tôi thấy cuộc sống mỗi ngày thật nhàm chán, và chẳng có gì cảm thấy vừa lòng cả…nhưng lúc này đây tôi cảm thấy không có tệ đến như vậy… Mà nói đến có một thủ hả làm việc dưới trướng mặc dù có hơi phiền phức. Ngoài vấn đề đó ra, thì Onodera cũng không tệ lắm.”
“Cái gì cơ?”
Đột nhiên tên mình bị nhắc tới, Onodera không biết phải làm như thế nào.
“Ngươi vẫn còn chưa quen thuộc lắm đâu, mới chỉ có thể nhìn thấy phần nổi thôi, còn những ý nghĩ sâu xa thì chưa hiểu được đâu.”
“Uhm…mặc dù không hiểu lắm. Nhưng, tôi sẽ cố gắng.”
“Được.”
Kudo hướng bên này nhìn.
“Ngươi cũng có tâm tình khó nói phải không? Bằng không ngay dịp này nói ra luôn đi.”
“…Ai biết được.”
“Nhìn ngươi ta thấy ngươi rất tuyệt. Thế nên nhìn thế nào…ngươi có chút không thoải mái…bất an…lo lắng nhưng…. Ta không biết phải diễn tả nó như thế nào.”
Kudo lắc cái đầu.
“Xin lỗi, quên nó đi, ta mong ngươi thấy thoải mái hơn.”
“…”
Yuusuke không nói gì chỉ nhìn vào đống lửa.
“…?”
Kudo phát ra một giọng lạ lùng.
Từ trên tầng hai có tiếng bước chân truyền tới.
Quan sát tình hình bên kia, mọi người đều đi xuống. Mặc quần áo chỉnh tề mang theo hành lí với vũ khí.
Đoàn trưởng tiến qua bên này nói một giọng cứng rắn.
“Có tin từ tòa thị chính, lập tức thu thập hành lí nhanh chóng trở lại.”
“…Xảy ra chuyện gì sao?”
“Có một người chết, bên đó đang trở nên hỗn loạn.”
Yuusuke đứng dậy.
“..Zombie sao?”
“Không rõ, nhưng… hẳn không phải do zombie, thông qua vô tuyến bên kia cũng không rõ ràng tình hình lắm. Thuyền có thể đi ngay trong đêm không?”
“Được nhưng tốc độ chậm hơn ban ngày…”
“Tốt.”
Anh vội vàng chuẩn bị tiến về phía xe.
Trong đường rừng, mặt trăng tròn bị che khuất.
Ánh sáng mật mờ nó báo trước điềm không lành.