Trans+Edit: Kira
Thông báo: Từ giờ lịch ra chương không cố định, có là có thế nhá.
---------------------------------------
Trong phòng y tế lúc này, Makiura đột ngột ngừng tay, gương mặt cô được phản chiếu trên cửa kính.
Bên ngoài trời đã tối.
Nhờ ánh sáng của chiếc đèn, cửa kính phản chiếu lại nội thất bên trong căn phòng.
Cô tiến tới gần cửa sổ, đưa tay lên sờ hai vành mi của mình và nhìn ngượng ngùng.
(….Mấy vết thâm này, bớt chưa nhỉ?)
Từ bên cạnh một âm thanh truyền đến.
“Sensei, xin hãy dùng cái này.”
Quay đầu lại, cô thấy một nữ nhân tóc trắng trẻ tuổi, là Shiratami.
Cô ấy là người lãnh đạo nhóm truyền thông, hiện tại đang rãnh nên cô ấy sang hỗ đây hỗ trợ.
“Cảm ơn.”
Cầm lấy cái gương, cô quan sát khuôn mặt mình.
Vẫn bộ dạng mệt nhọc ấy, nhưng có giác so với trước kia tốt hơn chút.
Shiratami một bên cười,
“Thật là khổ, hiện nay chẳng thể nào trang điểm được….thế nhưng sensei vẫn phi thường đẹp, thật khiến người khác ghen tị.”
“….Làm ơn đừng chọc tôi nữa.”
Makiura xấu hổ đảo mắt.
Trên bàn có đầy giấy tờ danh sách người tị nạn được ghi chép lại.
Mấy ngày trước, phát hiện được hai người mất tích.
Trong thời điểm kiểm tra, lại có thêm người đàn ông tự sát, rắc rối như tụ lại về một chỗ. Nhờ cái di thư để lại mà kết luận vụ này với người mất tích có liên quan với nhau.
Từ đó bên trên dừng lại các hoạt động kiểm tra.
Những người tiếp tục chỉ có hai người Makiura, Shiratani.
Nhìn đống giấy tờ trên mặt bàn, Shiratani trầm giọng nói.
“Tôi có cảm giác…chuyện này có chút không hợp lí. Ý tôi là trong một tình huống như vậy…không thể làm được gì khác?”
“…Đúng thế.”
Makiura cũng cảm giác được chuyện này có gì đó không đúng.
Cô là người chịu trách nhiệm tư vấn tâm lí cho mọi người, cô nghe thấy rất nhiều suy nghĩ khác nhau, nhưng cô không thể để mắt lên hết tất cả mọi người được.
Người thân mất tích, bị zombies bao vây, tương lai cũng chả thấy được tia hi vọng. Không ngạc nhiên gì mọi người sẽ hỗn loạn nếu nghe thấy cứu trợ sẽ không đến.
(Ta có thể sống phiêu dật bên ngoài như Yuusuke sao?)
“Takemura-san quan tâm đến chuyện này, nên tôi sẽ làm tất cả những gì tôi có thể.”
Nghe thế, Shiratani bên cạnh cười,
“Sensei cũng thấy tốt phải không?”
“…Cái gì cơ?”
Makiura đáp lại lời trêu đùa của cô mà không thèm nhìn một cái.
“Hít hà…hít hà”
“…Làm ơn dừng lại đi… tởm quá.”
“Đấy là nó! Sensei không cần phải nói chuyện quá cứng ngắc với tôi đâu, như vậy khiến tôi có cảm giác gần với sensei hơn. Nói chuyện như thế này tôi thấy vui lắm, mặc dù có thể sensei cảm thấy hơi thô tục.”
“…Không, không đâu.”
Makiura cười cay đắng.
“Đúng thế, nói chuyện kiểu này vui hơn nhiều, tôi rất vui khi được làm bạn của cô.”
“Um, tất nhiên!”
Shiratani vui vẻ trả lời.
Sau đó công việc kiểm tra lại tiếp tục, nhưng vẫn không tìm ra được thông tin gì mới.
Từ đầu người tự sát nằm trong nhóm cảnh vệ, tài liệu ghi chú về họ lại quá ít. Trong danh sách ghi chú cũng có thể nhờ người khác ghi hộ, nên việc xác nhận chữ viết tay cũng không khả thi lắm. Còn những tin tức khác cũng không tra thêm được gì.
“Có cái thư để lại đó là có manh mối rồi..”
“Um…”
“Thế nhưng cứ thế này điều tra, ta cũng chẳng đưa thêm được cho Takemura-san thông tin gì hữu ích.”
“Tôi hi vọng sẽ làm được…”
Makiura thở dài cầm từng tờ giấy trên tay nhìn.
Người tự sát đó. Vào thời điểm điều tra, trước hết đã xác nhận được.
Không có bệnh tình gì, tinh thần bình thường. Giao tiếp với mọi người cũng bình thường không phát sinh tranh cãi gì. Với những người trong nhóm cũng thường xuyên trò chuyện với nhau.
Không có gì đáng ngờ.
Cả lí lịch của hai người mất tích cũng đã kiểm tra qua, nhưng họ không giống như người muốn tự sát.
Tuy vậy đó chỉ là những gì ghi trên bệnh lịch.
Vậy ta đã bỏ lỡ điều gì?
(Nếu mình để ý thường xuyên hơn thì đã…)
“Sensei để ta đi làm chút trà, chúng ta nghỉ ngơi chút đi.”
“…Được.”
Ngơ ngác nhìn bệnh lịch.
(…..?)
Đột nhiên cô thấy một cái gì đó không đúng.
Đây là bệnh lí được viết bởi Makiura nên nó không giống với lí lịch viết tay cũng chả có gì lạ.
Tên, tuổi trùng khớp.
Nhưng….
(….Cái này……)
Vội vàng lấy ra tờ đăng kí cô so sánh chúng với nhau.
Nhận thấy có gì đó khác thường, Shiratani hỏi,
“Sensei? Làm sao vậy?”
Makiura không có trả lời.
Im lặng một hồi cô ngẩng đầu lên.
“…Xin lỗI Shiratani. Phiền cô gọi mọi người ban lãnh đạo đến phòng họp. Chúng ta cần họp khẩn cấp.”
“A, nếu thế thì ta có thể dùng loa thông báo.”
“Không, trực tiếp thông báo tới từng người, tuy hơi lâu một chút cũng không sao. Cố gắng đừng để người khác biết… Xin nhờ cô.”
“Um, tôi hiểu…”
Phát hiện bầu không khí quanh Makiura có chút khác thường, Shiratani trả lời với vẻ lo lắng.
Sau một tiếng, mọi người đều có mặt tại phòng họp, kể cả chủ tịch Mizuhashi.
Ngoại trừ nhóm tìm kiếm đi trung tâm ngoài trời, tất cả lãnh đạo đều có mặt tại đây kể cả Shiratani.
“Chữ viết bất đồng?”
Nghe Makiura nói, người nào đó kinh ngạc mà thốt lên.
“Trông chúng giống nhau nhưng…”
So sánh hai bên với nhau mọi người vẫn không tìm ra điểm khác biệt.
“Hãy nhìn chỗ này.”
Makiura lấy bút viết lên bảng tên của người từ sát. Bên cạnh cũng viết chữ đó giống như vậy nhưng có chút bất đồng.
“Chữ Hán này viết bên trong bệnh lịch thời điểm gạch ngang trên dài hơn, còn trong hồ sơ tôi thì gạch ngắn hơn.”
“…Kia nói rõ vấn đề gì?”
Chiều dài của chữ bất đồng, có nhiều khả năng là do vội vàng viết.
“Cái này…”
Makiura đưa tay lên miệng thể hiện bộ dáng trầm tư.
Mọi người tuy bối rối nhưng vẫn cầm hai tờ giấy đưa sang cho người bên cạnh.
Sau khi mọi người xem xong, Makiura bắt đầu mở miệng.
“…Trong bệnh viện người ta sử dụng máy tính để quản lí tên người đang kí, bởi chữ Hán viết tay của mỗi người khác nhau. Ngôn ngữ địa phương cũng có rất nhiều, đánh vô máy tính nó tự biến đổi về cơ bản.”
Makiura tiếp tục giải thích.
“Tôi đã tự làm cái bệnh lịch để tham khảo trong các cuộc tư vấn trước đó. Cách viết như thế nào tôi cũng xác nhận qua. Mọi người đều có thói quen, viết theo lối viết quen thuộc của mình…. Đến hôm nay tôi mới nhận ra…chữ trên tờ giấy này viết theo kiểu bình thường, mà trong hồ sơ bệnh của tôi lại ghi theo kiểu khác.”
“Nói cách khác…”
“Bảng đăng kí đã bị sửa.”
Âm thanh ầm ĩ giữa mọi người vang lên.
“Vậy cái di thư kia là giả? Chữ viết này đã được xác nhận sao?”
“…Đúng vậy…đây chính là bị giết…”
Di thư giả.
Xác nhận đây không phải tự sát, không khí trong phòng như bị náo động.
Trong khi đó, chủ tịch Mizuhashi nhìn về phía Makiura nói.
“Làm sao bây giờ?”
Makiura in lặng một hồi.
“…Toàn thể nhân viên tòa thị chính, tất cả đi kiểm tra các tư liệu. Thẩm tra đối chiếu… chữ viết giống thế này. Thủ phạm dùng hết tâm cơ tận lực che dấu, chắc chắn vẫn sẽ lộ ra sơ sót.”
“Ta hiểu, cần hành động càng sớm càng tốt.”
Mizuhashi gật đầu, biểu hiện một gương mặt cứng rắn, nhìn không ra nhiều lắm dao động. Tuy đã là một cựu giáo viên ngoài tuổi 50 nhưng vẫn có thể bình tĩnh trong tình huống thế này thật đáng kinh ngạc.
Có tiếng cửa phòng họp bị mở.
Khi cô quay đầu lại có hai người đàn ông bước vào.
Trên tay họ đeo găng của đội an ninh.
“Tại sao lại vào đây? Hiện tại đang họp. Có việc gì nói….”
Người lãnh đạo của đội an ninh đang lên tiếng thì bị thổi bay ra phía sau đụng vào tường.
Tiếng nổ âm thanh vang vọng trong phòng hội nghị.
Mọi người như chết đứng tại chỗ.
Người đàn ông cầm trên tay một cái gì đó hình trụ màu đen…đó là súng săn. Người đàn ông mở nòng ra nhét viên đạn thay thế vào, vỏ đạn rơi trên sàn nhà.
Bên phía người thủ lĩnh đội an ninh nằm im trên mặt sàn với cái lỗ máu to trên ngực.
Nam nhân kia bắt đầu mở miệng.
“Ai nhúc nhích cho một phát.”
“A...”
Có một người sợ hãi bỏ chạy rất nhanh bị nòng súng nhắm đến.
“Chờ đã!”
Mizuhashi nhanh chóng đứng lên hướng về phía người đàn ông cầm súng. Thế nhưng còn chưa tiến lại gần máu bắt đầu văng ra, thân thể ngã lên sàn.
Makiura sợ ngây người nhìn bọn họ.
Tiếng súng vang lên rồi dần dần biến mất.
Chủ tịch Mizuhashi với lãnh đạo đội an ninh cứ như vậy không nhúc nhích mà nằm trên sàn.
Những người khác ngồi im trên ghế, cứng ngắc nhìn về phía người đàn ông cầm súng.
Người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi. Khoác một chiếc áo khoác dài, cổ áo bẻ ra lộ chiếc áo màu xám với chiếc áo sơ mi bên trong.
Tướng mạo cũng chả có gì dọa người, có hơi chút giống một nhân viên văn phòng bình thường hơi chút mệt mỏi, nhưng trên tay anh ta cầm khẩu súng.
“A,…”
Người nào đó la lên vì sợ, nòng súng nhanh chóng di hướng ngay người đó, tiếng rên rỉ đột nhiên im bặt.
“Không ai được lên tiếng, không ta bắn.”
Âm thanh phát ra vô cùng bình tĩnh.
Makiura cố gắng nhớ ra lai lịch người đàn ông.
Nam nhân này là người ngoài mới vào đội an ninh lúc tuyển thêm người.
Hơn nữa tại hiện trường vụ tự sát, lúc Yuusuke yêu cầu kiểm tra bút tích, người này đã phản ứng và di chuyển đầu tiên. Đúng người này đã có mặt ở đó.
Nam nhân mặc áo khoác nhìn vào những chữ viết trên bảng của Makiura thở dài nói.
“Sensei à, vì sao cứ xen vào việc của người khác vậy… như vậy số người chết sẽ tăng đó.”
“Đúng thế.”
Một nam nhân khác sờ mũi cười đáp.
Người này mang mũ trùm đầu, tuổi cỡ chưa đến 20. Cười trong khi xoa mái tóc màu đen trên đầu.
Bỏ ba lô đằng sau xuống người đó lấy ra cả đống khăn tắm với băng keo.
“Tất cả bỏ hai tay ra sau ghế.”
Ai phản ứng chậm, khẩu súng dí đến trước mặt người đó, thúc giục thực hiện.
Hiện tại gần chiếc bảng trắng, Makiura bị trói trên ghế không cử động được.
“Đừng di chuyển.”
Người thanh niên trẻ bắt đầu đi trói những người khác.
“Xong rồi!”
Sau khi kết thúc người đàn ông kia hạ súng xuống, lấy ra một cái túi hình trụ màu đen.
“Chuẩn bị tốt chút.”
“Hiểu.”
Người đàn ông trẻ túi hướng tới cái túi đó lấy ra mấy thứ linh kiện bên trong và bắt đầu lắp ráp.
Sau khi hoàn thành, cây cung tạo thành hình. Người thanh niên kiểm tra thử một chút rồi khoác cái ống tên chuyển ra sau lưng.
“Nghe, hình như ai đó đang tới.”
Tiếng bước chân bên ngoài hành lang vang lại gần.
Nghe được tiếng súng, người gần đó tiến lại kiểm tra.
“…”
Tay Makiura đổ mồ hôi lạnh.
Tiếng gõ cửa vang lên người đàn ông tiến lại gần cửa.
“Mới vừa này có tiếng động lớn, có chuyện gì xảy ra sao?”
Nam nhân sử dụng âm thanh bình tĩnh trả lời.
“Ở đây không có chuyện gì xảy ra cả, hiện tại đang có cuộc họp quan trọng, có chuyện gì cứ báo cáo sau khi chấm dứt, được không?”
“Tôi hiểu.”
Trong lúc đối thoại, nam nhân liên tục để mắt đến Makiura, khẩu súng nhắm đến phía cửa tùy thời có thể bắn bất cứ lúc nào.
Makiura không thể làm gì cả.
Bên ngoài tiếng bước chân đi xa dần.
Người đàn ông mặc áo khoác nhìn xung quanh nói.
“Được rồi…ở đây lưu lại mình sensei là đủ rồi.”
“Hiểu.”
Thiếu niên kia rút con dao ra. Hướng tới chỗ một người tùy tiện cắt qua.
Người này phản ứng cũng không có đã bị dao cắt cổ họng.
Máu phun ra, người thanh niên dùng chiếc khăn phủ giường chặn lại.
“Đừng chạy.”
Người thứ hai ngã xuống sàn trong khi cố giãy dụa thoát ra khỏi ghế.
Thiếu niên đi qua vung con dao qua cổ họng.
Thân thể trên sàn co giật liên tục.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi. Tiếng rên rỉ với tiếng khóc phát ra từ phía mọi người.
Makiura bấu chặt lấy đầu gối của mình cố gắng kiềm chế giọng phát ra.
“A…”
Hai mạng người đã bị cướp đi cô không thể tin vào mắt mình được. Từ khi hai người đàn ông này tiến vào phòng đã cướp đi bốn mạng người.
Thiếu niên kia tiếp tục đến từng người một khai đao, từng người trong ban lãnh đạo bị giết.
Đột nhiên, truyền đến tiếng ghế ngã.
“….A…”
Đó là Shiratani, nước mắt cô rơi xuống. Miệng cô bị chặn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Trên sàn nhà, nước tiểu không kiềm được lan ra.
Thiếu niên đang chuẩn bị ra tay, người đàn ông kia lên tiếng.
“Người này cũng mang theo.”
“Vậy sao?”
Thiếu niên nhìn xung quanh không còn ai khác cả.
“Hừm, mọi người đều thăng hết rồi còn mỗi người này à.”
“Kiềm chế đi, người này vẫn còn hữu dụng.”
“Rồi, được rồi.”
Thiếu niên thu con dao lại.
“Tại sao lại cần hai người, trông có vẻ vô ích.”
“Bọn họ sẽ là con tin. Trong lúc rời đi nếu có người chạy trốn hay kháng cự đều có thể giết người đó, như vậy ổn không?”
Không đợi trả lời người đàn ông quay đi. Người thanh niên cầm lấy cây cung nhanh chóng tiến đến mở cửa.
“Được rồi đi thôi. Cùng tiến đến thế giới mới nào! Không biết bọn họ có làm tốt không?”
Bị những người đàn ông thúc giục phía sau, Makiura với Shiratani chầm chầm bước đi rời khỏi phòng họp.