Zoku, Kono Subarashii Sekai ni Bakuen wo!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 4

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7409

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 162

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 161

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 171

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2139

Zoku, Kono Subarashii Sekai ni Bakuen wo! - Chương 3: Băng trộm lang thang

Chapter 3: Băng trộm lang thang

Part 1

––Mọi thứ đều đang diễn ra suôn sẻ.

Thứ nhất, băng trộm đã kiếm được nơi ẩn náu vào ngay ngày đầu tiên… Không, ý tôi là, một căn cứ, và tôi đã có một thuộc hạ đấu sĩ mạnh mẽ .

Rồi sau đó, gần đây, tôi đã một nguồn phụ cấp ổn định … Không, ý tôi là, tôi đã xoay sở được nguồn tài trợ cho băng trộm, và còn có thêm một người sử dụng ma pháp hồi phục.

Thành thực mà nói, tôi không thể nào nghĩ rằng mọi việc lại trôi chảy đến vậy.

Vì thế, tôi có cảm giác rằng băng trộm có thể đạt đến được cái quy mô lớn hơn cả những gì tôi dự kiến ban đầu.

Tất cả là vì…

“—Megumin-san, nghe nè nghe nè! Nếu onee-san gửi thư đến trụ sở của giáo phái Axis về băng trộm, chị chắc chắn rằng những người muốn tham gia vào băng trộm sẽ ùa tới đây đấy. Chẳng phải đây là cơ hội tốt để chúng ta mở rộng lực lượng chỉ trong một lần sao?”

Cecily khéo léo chuyển hành lý của mình vào căn biệt thự lớn nhất Axel. Biểu cảm của chị ấy trông như thể chị ấy là chủ sở hữu của cái căn biệt thự này vậy, nhưng chắc chắn là không phải như vậy.

“…Giáo phái Axis á? Uhm, chị có thể động não một chút được không?”

Cecily thảnh thơi chiếm lĩnh cả chiếc ghế sofa đắt tiền, trông chả khác quái gì Aqua.

Nếu như tất cả người của giáo phái Axis đều như thế này, chắc tôi phải đề phòng hơn một chút.

“Nếu như chị viết là, ‘bên cạnh tôi, băng trộm còn có những cô gái loli’, chị tin chắc rằng Zesta-sama sẽ từ chức linh mục trưởng để tới đây ngay tắp lự, nhưng mà như thế thì hơi rắc rối nhỉ? Chà, nếu như em gặp chuyện gì trắc trở, hãy thoải mái mượn sức mạnh của giáo phái Axis nhé ok?”

“C-, Cảm ơn chị rất nhiều, nếu lúc đó tới, em sẽ trông đợi ở chị.”

Tôi chỉ bị gặp trắc trở đến mức đấy khi đã sử dụng xong Bộc Liệt Ma Pháp mà thôi.

Ngồi đối diện với Cecily và tôi đang chìm đắm vào chiếc ghế, Yunyun, đang đọc thư và nói:

“U-, Uhm, Megumin? Về chuyện bức thư mình đã viết cho cha… ông ấy đã hồi âm lại rằng ‘nghe rất ngầu và thú vị, có vẻ như sẽ có rất nhiều người muốn tham gia’…”

“………Không, tất cả Hồng Ma nhân đều có một thiên chức quan trọng đó là theo dõi lâu đài của Quỷ Vương. Hơn nữa, họ là lực lượng khẩn cấp khi kinh đô lâm nguy. Thế nên sẽ không hay nếu như họ tới đây để làm việc cùng chúng ta phải không?”

Sức mạnh của người trong làng thì không cần phải bàn cãi.

Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như chúng ta đột kích vào lâu đài Quỷ Vương, nhưng đối thủ của chúng tôi là những tên quý tộc tham nhũng.

Hơn nữa, chúng tôi không phải là bọn trấn lột, mà là những tên trộm hào hiệp.

“Chà, mình nghĩ là sẽ nhộn nhịp hơn nếu như chúng ta có nhiều bạn đồng hành. Vậy nên trả lời lại là ‘Hãy giúp đỡ chúng tôi khi có chuyện xảy ra’ nhé ok?”

“M-, Mình nghĩ là cậu nói đúng, đến lúc đó, chúng ta chắc chắn…”

Nghe thấy những lời vô tư của tôi, vạn năm cô đơn nữ này lại mỉm cười khi nghĩ mình sẽ có thêm bạn đồng hành.

Chẳng thể nào khác được, tôi nghĩ rằng quy mô của chúng tôi sẽ lớn mạnh hơn những gì tôi nghĩ.

Phải, tất cả là vì—

“Ngày hôm qua, em đã khoe với cha rằng em đã tham gia thành lập một tổ chức hoạt động vì công lý cùng với những người bạn của mình, và ông ấy nói rằng em có thể đem theo bao nhiêu hiệp sĩ tinh nhuệ mà em muốn. Hơn nữa, ông ấy còn nói rằng em có thể dùng bao nhiêu tiền cũng được nếu em cần! Big boss, nếu như chị có gặp rắc rối gì, cứ nói cho em biết ok?”

…Yep, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Nhưng biết nói thế nào nhỉ… Tôi cảm thấy rằng quy mô của băng trộm này hơi vượt quá xa so với những gì tôi hình dung.

Part 2

Dù sao thì—

“Ba người đã đưa cho tôi danh sách những người muốn gia nhập tổ chức, nhưng mình vẫn chưa xem qua hết. Quan trọng hơn, trên góc độ số lượng, có rất nhiều hiệp sĩ và lính đánh thuê không đủ khả năng. Mục tiêu của chúng ta là tìm được những người sẽ làm theo ý định của bản thân mà không quan tâm đến lệnh truy nã, để họ chính là những người giúp đỡ người dân trong bóng tối. Mình đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng những người này không phù hợp với công việc của chúng ta.”

Sau khi tạm nghỉ và hồi phục đủ ma lực để có thể di chuyển, tôi đọc lướt qua đống giấy mà ba người họ đưa cho tôi.

Những người được liệt kê ở đây là người theo đạo Axis, người của Hồng Ma Tộc, các hiệp sĩ nổi tiếng và các mạo hiểm giả mạnh mẽ từ kinh đô.

Mục tiêu của chúng tôi là trở thành một nhóm nhỏ bao gồm những người ưu tú, giống như họ.

Bây giờ kế hoạch của tôi đã thực sự bắt đầu, không có bất cứ điều gì trên quả đất này có thể lay chuyển được nó.

Sau khi đã giải thích cho cả ba người họ, Yunyun cười toe toét.

“…Oi, này nhé có gì muốn nói thì nói thẳng toẹt ra đi.”

“Không có gì—? Mình chỉ đang nghĩ rằng Megumin, vẫn như mọi khi, yếu đuối trước những gì đột ngột—phải không?”

Kẻ cô đơn, cậu ta hành động như thể nhìn thấu được tôi, bắt đầu đả kích.

Sau đó, Iris nói

“Big boss, em hiểu những gì chị đang nghĩ, nhưng tại sao chúng ta không tuyển một vài người? Em có thể đóng vai trò tiên phong cho hai pháp sư và một linh mục với khả năng sử dụng kiếm và ma thuật của mình, em muốn rằng chúng ta sẽ có thêm một tiền tuyến nữa trong tổ đội của chúng ta.”

“Chúng ta không có đi săn quái vật nên không cần phải nghĩ đến việc cần bằng hệ phái ok? Với lại, sức mạnh của chúng ta đã quá đủ để tiêu diệt lũ quý tộc trong những căn biệt thự cao quý rồi.”

Chúng tôi đã có hai Đại Pháp Sư và một cô công chúa phá vỡ sự cân bằng, người đã thừa hưởng dòng máu anh hùng

Mục dù tôi không biết nên mô tả cái người cuối cùng như thế nào cho phải, nhưng sự giúp đỡ của chị ấy được đánh giá cao vì chị ấy sẽ là người hồi phục nếu như có chuyện xảy ra.

Bất chấp những gì tôi nói, Iris tỏ vẻ bối rối.

“Uhm, thỉnh thoảng chúng ta nên đi phiêu lưu chứ? Với lại, em cũng muốn có thêm vài thành viên kouhai trong nhóm. Làm thuộc hạ mãi thì có hơi…”

“…Về việc phiêu lưu, chà, vì ánh mắt lấp lánh của kẻ cô đơn kia, chị sẽ xem xét nó. Với lại, em muốn tuyển dụng một cách vô căn cứ như vậy à? Không còn cách nào khác, em sẽ là cánh tai trái của chị. Nhân tiện đây, Yunyun là cánh tay phải, nên nhìn chung thì em là số ba của tổ chức này.””

Mặc dù đã được gọi là cánh tay phải và trái, nhưng không giống như họ được nhận lương hay trợ cấp, nên nó có hơi hời hợt.

Ngoài ra, chúng tôi cũng chi có bốn người, nên ‘số ba’ chẳng có ý nghĩa gì nhiều, nhưng Iris lại tỏ ra vô cùng sung sướng.

Mặc dù em mạnh nhưng em vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.

Bất ngờ, bà chị này cũng giống như Yunyun.

“Thế còn onee-san thì sao!? Ê Megumin, sao onee-san không có gì thế!? Onee-san chị cũng muốn được khoe khoang với mọi người nên cho chị một danh hiệu đi!”

Cái vấn đề cái người này còn trẻ con hơn cả Iris.

Cecily bám lấy vai tôi và lắc mạnh.

“Onee-san là trưởng linh mục của giáo phái Axis tại Axel mà nhỉ? Nên chị cần gì một danh hiệu khác để khoe khoang nữa?”

“Không phải như thế! Chị cũng muốn có một danh hiệu như tay phải tay trái hay người yêu hoặc là vợ chồng! Chị muốn một cái danh hiệu kéo chúng ta lại gần hơn!”

“Có gì nói lẫn vào trong đó vậy! …Em nghĩ là ổn nếu như chị là cố vấn của em, vì dù sao những linh mục phải luôn lắng nghe những lời thú tội. Nếu như có gì phiền hà em sẽ hỏi ý kiến của chị, onee-san… . …Cố vấn…”

Tham khảo ý kiến của người này á…?

“Sao em lại ngừng nói hả Megumin-san? Nếu như em gặp chuyện gì, cứ nói cho chị biết bất kể lúc nào cũng được! Đặc biệt, chuyên môn của chị là vấn đề tình cảm! Thôi nào, em đang trong tuổi dậy thì mà, chẳng phải điều này quá hoàn hảo sao?”

Cái tên người lớn ích kỷ, Cecily, đột nhiên nhắc đến điều khiến tôi trăn trở, khiến tôi lo ngại.

Biết nói thế nào nhỉ? Người này thỉnh thoảng suy nghĩ sắc sảo đến lạ thường.

Không tỏ ra lo lắng, tôi nói—

“Chị nói gì vậy hả onee-san, em là người sẽ theo con đường Bộc Liệt Ma Pháp tối thượng. Em không có thời gian để dành cho chuyện yêu đương sến súa.”

“Phải đó Cecily-san. Nếu như Megumin đủ điều kiện để bàn về những chuyện của các cô gái, thì việc đầu tiên em làm là nghi ngờ xem có phải là một doppelganger giả mạo cậu ấy không”.

Iris bồn chồn trông ngóng cuộc trò chuyện thì Yunyun, người mà tôi biết lâu nhất trong ba người họ, có mắt không tròng, chen vào cuộc trò chuyện với những lời vô dụng.

…Lúc nào cũng thế, cậu ấy luôn luôn hành động lơ ngơ.

“Mhm. Onee-san quan sát được rằng, gần đây, Megumin-san gần đây hơi lơ là… Với lại, nhiều khi em ấy có biểu cảm như một trinh nữ vậy.”

Mặc dù tôi luôn xem thường những kẻ sùng bái giáo phái Axis, có lẽ chỉ có onee-san này không phải là kẻ lạc lối tầm thường.

“Chính xác hơn, em cảm thấy onee-san này giống như một người yêu phải không Megumin-san!? Chà, em đang trong tuổi dậy thì mà, chị nghĩ là không còn cách nào nhỉ? Onee-san đã sẵn sàng rồi ok!? Mà, thế này có được không? Megumin-san sẽ là chồng bốn ngày trong tuần, và chị sẽ làm chồng trong ba ngày còn lại. Chị nghĩ là Megumin-san trông nam tính hơn chị.”

Có vẻ như những băn khoăn của tôi là vô ích..

Còn bên kia, Iris dường như quan tâm tới ‘chuyện con gái’ mà Yunyun đề cập tới. Tôi chẳng muốn nhận thêm bất kì câu hỏi nào nữa.

“Đủ rồi, quay trở lại vấn đề chính ngày hôm nay! …Chúng ta đã có một nơi ẩn náu và một cơ sở hoạt động. Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là tìm kiếm những tài năng thành thạo. Cho tới thời điểm hiện tại, chúng ta vẫn còn thiếu một vài yếu tố quan trọng trong hoạt động chính, vì thế chúng ta cần tuyển một vài người tử tế.”

“Đợi đã, cậu nói rằng chúng ta thiếu một vài yếu tố quan trọng phải không? Nhưng mình nghĩ là mình đồng ý rằng chúng ta cần một vài người từ tế. Uhm, chẳng hạn như, người có thể cùng mình đi ăn ở ngoài sau những buổi chúng ta tụ tập như thế này, hoặc là một người tốt bụng…”

“Big boss, những người tiên phong! Đi tìm những mạo hiểm giả tiên phong vì mục đích thám hiểm nào!”

“Theo như những gì onee-san biết thì, ở thị trấn này có bốn anh chàng giàu có. Thà rằng là họ không phải những anh chàng tóc vàng đẹp trai và có nghề nghiệp cao cấp, nhưng nếu như họ dành cho chị một cuộc sống thoải mái, thì chị đoán là chị vẫn chấp nhận được.”

Bất kể có là ai đi chăng nữa, tại sao không ai trong số họ có sự thống nhất nhỉ?

Bây giờ, tôi không thể không nghĩ tới Kazuma, người dẫn dắt tổ đội của chúng tôi, đã làm được những điều vô cùng tuyệt vời.

“Không, chúng ta cần tuyển những người có nghề ‘đạo chích’, người phù hợp với mục tiêu của chúng ta. Chúng ta không ở đây để tìm bạn bè hay là nhà thám hiểm hoặc hôn phu tiềm năng nhé. Đến bây giờ, nhóm chúng ta vẫn còn rất xa để có thể gọi là một băng trộm thực thụ.”

“Onee-san luôn bị gọi là kẻ trộm vì hay đi ăn cắp đồ cung ứng cho giáo phái Eris. Chẳng phải chị là yếu tố quan trọng của một băng trộm sao?”

“Chị muốn chuyển nghề từ linh mục sang đạo chích à? Nếu như chị muốn thế thì hãy đến guild mạo hiểm giả mà đổi nhé?”

Đúng lúc đó—

“Về chuyện ‘anh chàng tóc vàng đẹp trai có nghề nghiệp thượng cấp’ mà mọi người nói, mọi người có biết không? Thực ra, đó là một cựu quý tộc của nước láng giềng đã tới đây để làm mạo hiểm giả.”

Chẳng hiểu sao, đôi mắt của Iris sáng lên.

Nhìn sâu xa mà nói, quý tộc là những người được sinh ra cùng với những tài năng ngầm.

Nếu như không kĩ tính như hoàng tộc của Iris, họ có xu hướng gả con gái của mình cho những anh hùng. Theo cách đó, họ đã có được huyết thống của anh hùng.

“Cựu quý tộc sao? Chị không hiểu vì sao mà họ lại rời bỏ vị trí của mình, nhưng chắc chắn họ có rất nhiều của cải. Onee-san thích rồi đó.”

Thay vì để ý tài năng của họ, Cecily lại tỏ ra chú ý tới những vấn đề khác,, và mắt chị ấy cũng sáng lên, nhưng—

“Đây là chủ đề thảo luận nổi trội giữa hoàng gia và quý tộc đa quốc gia. Một chàng trai trẻ thuộc dòng dõi quý tộc hạng thấp đã thức tỉnh được một nghề nghiệp hiếm đó là ‘Kị Sĩ Rồng’, chưa kể, anh ta là chàng trai trẻ đầu tiên thức tỉnh được nó. Là một Kị Sĩ Rồng, chàng trai trẻ thể hiện tài năng của mình và là thiên hạ vô địch tại quốc gia của mình với thanh giáo trong tay. Không những thế, anh ta còn nhận được sự yêu thương của những con rồng ngay từ lúc sinh ra. Với sự nghiêm túc, trung thực và kiên trì, anh ấy đã được tôn sùng là một hình mẫu lý tưởng cho mọi hiệp sĩ. Cũng như dự đoán, anh ấy là một nỗi niềm khao khát của mọi cô gái trẻ…”

Nhiệm vụ của chàng trai trẻ đó là bảo vệ công chúa quốc gia.

Anh ta, người yêu cô ấy hơn bất kì ai khác, nhận ra rằng tình yêu của mình dành cho công chúa là không thể.

Là một thành viên trong hoàng tộc, công chúa đã có hôn phu rồi. Hiểu rõ về sự khác biệt thân thế, chàng trai trẻ trải qua những ngày buồn vui lẫn lộn cùng công chúa.

Tuy nhiên, tình cờ, anh đã biết được công chúa đang nghĩ gì…

“—Sau đó, chàng trai trẻ, mặc dù đã biết hậu quả to lớn, đã cùng công chúa bỏ trốn trên lưng một con rồng. Cho dù quốc gia đó có huy động bao nhiêu lực lượng thì vẫn không thể tìm thấy dấu vết của họ. Tuy nhiên, sau một tuần, chàng trai trẻ và công chúa đã quay trở lại hoàng thành. Chàng trai bị trừng phạt, bị tước đoạt tư cách là Kị Sĩ Rồng và cả gia đình cũng bị tước vị.”

Vì vài lí do nào đó, Iris đã xúc động khi đang kể chuyện. Còn những người còn lại chúng tôi đang chăm chú lắng nghe, thở dài thườn thượt.

“Cơ bản thì, anh ta đã trở nên vô dụng vì đã bắt công công chúa và hy sinh con đường trở thành người ưu tú nhỉ? Bắt cóc công chúa là việc của một pháp sư độc ác hay quỷ vương, thành thực mà nói, chị nghĩ rằng cướp việc của người khác là không nên.”

“C-, Chị nhầm rồi! Bất chấp thân thế khác biệt giữa chàng trai và công chúa làm cho tình yêu của họ không thể đơm hoa, tình cảm của họ vẫn tìm cách chạm tới người kia! Đó là một câu chuyện tuyệt vời! Nghĩ sâu xa hơn về những gì em kể, công chúa đã cưỡi trên lưng một con rồng. Sau đó, từ đằng sao chàng trai, công chúa chắc chắn đã nói một câu như thế này: ‘Sẽ thật tuyệt nếu như chúng ta có thể bên nhau như thế này, vì đi tới một nơi nào đó thật xa…’ -!”

“KYA-! Chuyện gì thế này, thật tuyệt vời! C-, Cơ bản là, người này đã vứt bỏ danh tiếng và con đường trở thành một con người ưu tú, tất cả là vì điều ước nhỏ nhoi của công chúa…!?”

Vì một vài lí do quỳ quặc nào đó, Yunyun tỏ ra phấn khích trước câu chuyện ảo tưởng của Iris.

“Phải, là như vậy đó! Sẵn sàng chấp nhận bất kỳ hình phạt nào cho hành động của mình, anh ấy đã theo đuổi mộng tưởng không thể tha thứ! Đây chính là những ảo mộng và lời đồn đại trong giới phụ nữ quý tộc và hoàng tộc! Chị thấy thế nào? Đây chẳng phải là sự phát triển tuyệt vời mà mọi người đều mong muốn ư? Một tình yêu bi thảm như thế vô cùng cay đắng và đau lòng…-!?”

Hình như em ấy vừa nói là ‘những ảo mộng ích kỉ và lời đồn đại’.

“Alice-chan, em vừa nói rằng người ấy bị trục xuất khỏi đất nước và đến thị trấn này để làm mạo hiểm giả à!? Hãy cho anh ta gia nhập đi! Chị sẽ biến anh ta thành bạn đồng hành của mình!”

Mặc dù hơi ích kỷ, nhưng nếu cả hai người họ cùng bị đuổi thì nghe có vẻ rất hay.

Đấy là nếu chuyện này có thật.

Về phần có yếu tố star-crossed xuyên suốt câu chuyện, Iris là một công chúa, chắc có lẽ có một chút tình cảm với nó.

(Star-crossed: Vượt qua sao. Là cụm từ mô tả mối quan hệ của một cặp tình nhân bị cản trở bởi các thế lực bên ngoài,)

Còn Yunyun, một người không có nổi một người bạn hay người đồng hành, cậu ta cũng bị xúc động vì tồn tại một người có thể sa lầy như vậy vì người khác.

“Nhân đây, em tự hỏi là đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian một tuần mà họ đã bỏ trốn? Phải chăng họ dành được một vài kinh nghiệm sống trong khoảng thời gian đó? V-, Và họ đã tiến xa tới mức nào rồi…!”

“Em đang hình dung cái gì thế Alice-chan? Đó…! Đ-, Đó là…-!”

Cả hai người bắt đầu đỏ mặt và phát ra tiếng Kya~ Kya~.

…Chà, có vẻ như hai người họ đang tưởng tượng ra những cảnh mà một cô gái dậy thì có thể nghĩ được.

“Geez, đừng làm ồn nữa và đi tìm người đó thôi. Mình đã có kinh nghiệm tắm chung bồn và ngủ chung giường cùng với Kazuma rồi. Vì mối quan hệ của bọn mình, mình cho rằng có lẽ chúng ta sẽ đâm sâu vào chuyện này. Anh ta lớn tuổi hơn bọn mình, nên mình nghĩ rằng anh ta đã vượt qua ranh giới rồi.”

“Từ từ đã Megumin, hình như cậu vừa nói cái gì đó rất quan trọng!”

“ !”

Hai người đang trong cuộc trò chuyện sôi nổi, bỗng đột nhiên bật dậy khỏi ghế sofa.

“Ý cậu là sao hả? Chẳng phải sẽ rất kì lạ nếu như người ở độ tuổi của mình chưa có kinh nghiệm gì à? Hơn nữa, bọn mình cùng sống chung một nhà nên chẳng phải mọi chuyện sẽ phát triển như thế sao? Giờ thì, hãy đi bắt cái người được cho là có tài năng này. Hai người nên học hỏi onee-san kia kìa, bình tĩnh hơn một chút…”

Không còn gì để nói với hai người đang che miệng trong sự ngạc nhiên.

“Này Megumin, Cecily-san ngủ rồi…”

“…Đánh thức chị ấy dậy thì rắc rối lắm, cứ để chị ấy như thế đi.”

Tôi phần nào cũng đã hiểu cho Kazuma, anh ấy lúc nào cũng phải để ý tới Aqua.

Part 3

Băng qua những con hẻm nhỏ ở thị trấn Axel, chúng tôi đã đặt chân tới guild mạo hiểm giả.

Lí do chúng tôi không đi đường chính là để tránh gặp những người đang đi tìm Iris.

Mặc dù cuối cùng em ấy cũng sẽ bị mang về, nhưng vẫn không nên làm những gì quá nổi bật.

“Giờ thì, chúng ta phải tìm cựu Kị Sĩ Rồng ở đâu đây?”

Xua tan bầu không khí nhạt nhẽo ở những con hẻm, tôi hỏi Eris.

“Phải rồi… Người đó có mái tóc màu vàng như là một đặc trưng của quý tộc. Hơn nữa, anh ta còn là Kị Sĩ Rồng trẻ tuổi nhất, nên chắc chắn sẽ rất nổi bật ở thị trấn này. Và cuối cùng, chúng ta sẽ dựa vào những đặc điểm khác biệt, đó chính là ngọn giáo.”

Những người đàn ông trong thị trấn có mái tóc vàng thường rất hiếm.

Cho dù có thì cũng đều liên quan tới quý tộc.

Và tôi không hề có một chút ký ức nào liên quan tới mạo hiểm giả nào có mái tóc vàng…

“Q-, Quan trọng hơn thưa boss! Lúc trước chị có nói về việc tắm chung với onii-sama, ngủ chung giường với onii-sama…”

Iris, nhớ lại những gì tôi nói ban nãy, rụt rè nói.

“Đúng như những gì chị nói. Chà, dù thế nào đi nữa. Chẳng có gì lạ khi đó là một chàng trai và một cô gái khỏe mạnh sống chung một ngôi nhà cả.”

““!!””

Tôi liếc về phía hai người đang không nói nên lời, và – nở một nụ cười chiến thắng trên môi– Tôi nói tiếp.

“Còn nữa, gần đây mình đã hứa với Kazuma rằng sẽ đến phòng anh ấy chơi, trông có vẻ như mình hơi dễ dãi và đơn giản. Thế nên, mình đã cố tình trì hoãn nó, có thể nói đó là chiến thuật của một người trưởng thành…”

Trước câu chuyện của tôi, hai người họ tỏ ra sợ hãi.

“D-, Dù sao thì, rốt cuộc thì cậu cũng chỉ là người nhát cáy thôi nhỉ Megumin? Khi cơ hội tới cậu thường sợ làm hỏng nó… Với lại ngay từ đầu, có vẻ như cậu không chứng minh được những gì cậu nói. Nếu như chuyện như thế xảy ra, thì có lẽ sau một điều rất sốc, cậu lại sử dụng cơ hội đó để làm điều gì đấy đáng thất vọng… Ít nhất đó là những gì mình nhìn nhận được.”

“Im ngay, làm sao một kẻ cô đơn chưa từng nắm tay con trai lại hiểu được chứ?”

“!?”

Yunyun đẫm lệ nhìn tôi, và lấy ra bản ghi lại những cuộc so tài của tôi và cậu ấy. Cậu ấy nhanh chóng thêm một dấu sao chiến thắng vào đó.

Sau đó, Yunyun giả vờ bình tĩnh và tự lẩm bẩm với thái độ cộc cằn.

“Dù sao thì, đó một người có mái tóc vàng ở thị trấn này, mang theo một ngọn giáo… Hơn nữa, có lẽ anh ta là một người cư xử đúng mực, là một người đàn ông nghiêm túc và hiền hậu… Uhm… C-, Chắc chắn, anh ta là một người cao ráo và lạnh lùng, hay ít nhất là nếu điều đó là sự thật…”

“Cậu thêm một vài điều vào câu nói rồi đấy biết không? Chà, có rất nhiều quý tộc đẹp trai, mình nghĩ rằng có thể tìm được anh ta.…”

Nếu như anh ta có đặc điểm như vậy thì sẽ tìm được sớm thôi—

“Chị chưa nghe tới một mạo hiểm giả có đặc điểm như thế bao giờ.”

Cứ vẻ như tôi đã quá khờ khi nghĩ có thể tìm được dễ dàng—

Đặt chân tới guild mạo hiểm giả, chúng tôi nhanh chóng hỏi onee-san tiếp tân, nhưng…

“Có người nào gần với mô tả đó không? Ở xung quanh đây có ít người khởi đầu bằng giáo, và ở thị trấn này, có một đống mạo hiểm giả có vấn đề. Em chắc chắn rằng một người nghiêm túc và hiền hậu như vậy sẽ rất nổi bật.”

“Nhưng chẳng phải Megumin là một thành viên của tổ đội nổi bật nhất ở đây à? Chà, thành thực mà nói, chị có thể nghĩ ra người có một hay hai điều đúng với những mô tả của em, nhưng chị không tìm được người có đủ tất cả các điều kiện đó…”

Nghe thấy những điều onee-san nói, chúng tôi nhìn nhau.

“… Vậy, chị có thể giới thiệu cho em những người có một vài đặc điểm như thế không?”

Và như thế—

Để tìm Kị Sĩ Rồng bị trục xuất, chúng tôi đã làm theo hướng dẫn của onee-san tiếp tân—

“—Tôi không nhớ rằng mình đã làm gì xấu hổ trong đời, và tôi chắc chắn rằng mình sống rất thật thà. Tôi khá giỏi và trong quá khứ, tên tuổi của tôi khá nổi bật, nhưng… Các cô cần gì ở một ông già kì cựu đã nghỉ hưu như tôi?”

Người đầu tiên chúng tôi được giới thiệu là một oji-san.

“Erm, chúng tôi muốn nghe những câu chuyện của oji-san. Nào, Alice, Yunyun, tới lượt của hai người đấy. Alice, chẳng phải em thích nghe những câu chuyện của mạo hiểm giả vì em muốn thám hiểm sao? Cả Yunyun cũng ổn khi có thể trò chuyện với bất kì ai. Chẳng phải cậu sẽ rất hạnh phúc khi được trò chuyện với người khác à?”

“Oji-san, hãy thoải mái kể cho chúng tôi nghe về những chuyện khi ông còn trẻ đi!”

“Eh-!? Thật sự là tôi rất vui khi có người muốn nghe chuyện của tôi, nhưng chẳng phải ngay từ đầu, độ tuổi của người cần tìm đã không khớp rồi à?”

Rời khỏi oji-san đang tỏ ra nghiêm túc, tôi quyết định tiếp tục đi tìm.

“—Tôi nghĩ rằng tôi khá là tài giỏi và thành thạo, nhưng tôi chưa từng cầm giáo bao giờ. Oh, nhưng nếu như các em đang nói về ‘giáo’, thì đêm nào anh cũng cầm nó trong tay. Các em hiểu không? GAHAHAHAHA!”

Người chúng tôi được giới thiệu tiếp theo là một mạo hiểm giả, hắn đã nói ra một trò đùa rẻ tiền nhất ngay khi mới gặp mặt. Và tôi ngay lập tức đấm vào mặt hắn.

“—Đó là sở trường của tôi, và ngay cả những đối thủ tôi đều biết tên tôi… Nhưng mà ngay cả thời điểm đó, rất hiếm hoi khi mà có những cô gái thích bộ môn ném giáo.

Chúng tôi đã được giới thiệu một người thậm chí không phải là mạo hiểm giả.

Sau đó—

“Oh? Gì thế này, chẳng phải là bạo liệt nữ đây sao? Cô muốn gì ở tôi? Tôi sẽ không nói chuyện tiền bạc đâu nhé ok? Với lại, chẳng còn ai cho tôi mượn tiền nữa, và tôi không còn tiền ăn với uống rượu nữa rồi. Nếu như ngày nào đó phát tài, tôi sẽ trả lạ gấp nhiều lần cho cô, vì thế hãy cho tôi mượn chút tiền ok?”

Người cuối cùng chúng tôi được giới thiệu là tay mạo hiểm giả tên Dust.

Mặc dù không có tiền, Dust vẫn ngồi trong góc guild mạo hiểm giả cả chiều và không làm gì. Onee-san giới thiệu hắn ta cho tôi đã biến mất từ lúc nào không hay.

“Xin lỗi, nhưng những người này không phải là người chúng em cần tìm. Chúng em đang tìm một người có mái tóc vàng và rất mạnh. Hơn nữa, anh ta là một người giỏi giang, trung thực và kiên trì. Quan trọng hơn, đó là một quý ông sử dụng giáo. Ngoài màu tóc ra, không có ai trùng với những yếu tố đó sao? Chưa kể màu tóc của họ cũng phai hơn.”

“Nếu như có một người như thế, chị rất mong em sẽ giới thiệu người đó cho chị… Nhưng dù sao thì, chẳng có mạo hiểm giả nào phù hợp với những tiêu chí của các em. Đầu tiên, Lalatina-san, và Dust-san là hai mạo hiểm giả duy nhất có mái tóc vàng… Chà, uhm, chị nghĩ tuy chỉ giỏi uống rượu, nhưng anh ta cũng đã làm được điều gì đó…”

“Điều duy nhất mà hắn ta làm được là nói xấu bọn em! Em đã nhìn thấy chị bảo với những mạo hiểm giả mới là không được lại gần hắn rồi nhé!?”

Quả là rất tệ hại nếu như có người trở thành thứ giống như hắn, nhưng điều này đã đem lại cảm giác rằng đã hoàn toàn đã lầm người.

“Gì thế hả! Tôi là bạn cô mà Yunyun! Cho tôi ít rượu đi ok!”

“Không phải là bạn, chúng ta chỉ là người quen thôi ok!? Mọi người đang khinh bỉ nhìn chúng ta kia, nên thôi ngay đi ok!”

Trong lúc tôi đang nói chuyện với chị tiếp tân, hắn ta đã tóm lấy Yunyun.

Tôi đưa ra một tín hiệu cho Iris, vẫn đang chú ý lắng nghe những câu chuyện của oji-san đằng kia.

“Alice, nghe cho kĩ nè. Hắn ta là tên mạo hiểm giả tóc vàng duy nhất ở đây.”

“Em mới chỉ nghe tới đoạn ngọn giáo của Oji-san bị gãy, vì thế ông ấy đã thức tỉnh khả năng của bản thân và dùng tay không để đánh Gấu Nhất Kích… Mà nếu anh ấy là mạo hiểm giả duy nhất có mái tóc vàng, tại sao chúng ta không điều tra về anh ấy?”

Iris, quay trở lại nhóm và đề nghị rằng chúng ta nên điều tra về hắn ta.

“Không. Nếu như phải chọn thứ vô dụng nhất trên đợi, thì chỉ có thể là hắn ta. Nếu như chúng ta rời mắt khỏi hắn, hắn sẽ cám dỗ và đưa Kazuma tới một nơi mờ ám. Hắn ta chính là định nghĩa sống của từ ‘bạn tồi’.”

Liếc nhìn cái tên đang cãi nhau với Yunyun, tôi mạnh dạn đề nghị chúng tôi đi làm việc khác..

Quan trọng hơn, Yunyun hiện đang phản bác hắn ta với vẻ nghiêm túc và trưởng thành. Chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ.

Tôi nghe đồn rằng Yunyun gần đây có quan hệ với vài người lạ, điều đó có liên quan gì tới hiện tại không?

Tôi đã không thực sự để tâm cho tới bây giờ, nhưng tôi không thể không lo lắng được. Ít nhất, cho đến khi hắn ta bị bắt giữ.

“Em nhớ ra rồi! Em đã gặp onii-san này trước đây. Khi em đến thị trấn này lúc trước, người này đụng vào một onee-san ở đường chính và nói rằng anh ta bị gãy chân. Anh ta đã đe dọa onee-san đó và buộc chị ấy phải mua thức ăn cho anh ta bất cứ lúc nào. Em nhớ rằng sau đó Claire đã trừng phạt anh ấy…”

Cái tên điên này đã làm cái quái gì vậy?

Cuối cùng, hắn ta đã sẵn sàng vứt bỏ danh dự của mình. Từ những gì tôi có thể nói ở đây, Dust đang cầu xin tiền rượu, và để làm được điều đó, hắn đang quỳ dưới chân Yunyun.

Yunyun xấu hổ và hoảng loạn lấy ra một số tiền từ ví.

Ở một khía cạnh nào đó, quỳ dưới chân người khác ở nơi công cộng là một mối đe dọa.

Một Kị Sĩ Rồng quỳ gối trước một cô gái trẻ à…

“…Mhm. Có lẽ là vô ích rồi nhỉ? Chà, có khi nào người đó bây giờ đã đi tới một thị trấn khác, và ngay từ đầu chúng ta cũng không biết tên anh ta, vậy thì chúng ta có thể làm gì được nữa? Chúng ta nên từ bỏ thôi. Ngày hôm nay chúng ta cứ về căn cứ chơi thôi nhỉ?”

“Boss, em nghĩ những dịp như thế này, thu thập thông tin là những điều mà đạo chích nên làm. Điều này rất tốt cho chúng ta khi có ý định lập ra một băng trộm…”

Iris đã đánh vào chỗ hiểm nhất, những ngay cả khi em ấy nói thế…

…Hm?

“Nói hay lắm Alice! Phải rồi, chúng ta là một băng trộm nên vì vậy chúng ta phải đi tìm những đạo chích xuất sắc!”

“K-, Kể cả chị có nói thế Megumin, là một pháp sư mà cầm đầu một băng trộm thì có hơi…”

“Im lặng, điều đó không quan trọng! Vừa lúc chị tìm ra được một đạo chích xuất sắc! Thôi nào Alice, đi thôi!”

Lôi Iris đi theo– đang tỏ ra khó chịu – tôi chạy đến chỗ người mà tôi đã không gặp trong một khoảng thời gian dài.

Part 4

“Đã một thời gian rồi nhỉ, Chris. Có vẻ như hơi đường đột, nhưng em đã thành lập một băng trộm, nên hãy gia nhập nhé.”

“Buba—!”

Sau lời chào của tôi, Chris phun sữa ra ngoài.

“Chị làm gì vậy? Một thiếu nữ trẻ không phun sữa ra nơi công cộng chị biết không hả?”

“Keh-, Keho…! Đấy không phải mục đích của chị! Chỉ là do em nói điều gì đó hơi thái quá! Phải không, Megumin!?”

Chris, người mà tôi đã không gặp kể từ Lễ Tạ Ơn Nữ Thần Eris, đang thoải mái nghỉ ngơi với vẻ hài lòng, có vẻ như chị ấy đã hoàn thành một ngày làm việc.

Nhìn thấy vậy, tôi đã gọi chị ấy, nhưng…

“Dù em có nói gì đó thái quá, nhưng với chị, một đạo chích, đã tham gia vào một băng trộm đúng không?”

“Đ-Đ-Đúng vậy! Đúng là thế, nhưng…! Quan trọng hơn, ý em là sao khi nói về băng trộm hả!? Megumin có lẽ nào em đã biết thân phận thực sự của chị!?”

Tôi đã có một vài thắc mắc liên quan đến những lời khó hiểu của Chris. Trong khi đó, Iris cũng đã đuổi kịp.

Tôi giải thích mối quan hệ của mình với Chris cho Iris nghe.

Nhưng chẳng hiểu sao, Iris, dù mới gặp Chris lần đầu tiên, em ấy lại nghiêng đầu khi nhìn thấy chị ấy.

“Uhm, chị là Chris-san nhỉ? Xin lỗi vì hơi bất lịch sự, nhưng em đã gặp chị chưa nhỉ?”

Nghe thấy những gì Iris nói, Chris cũng nghiêng đầu…

“Em là Alice à? Chị nghĩ là chị đã gặp em ở đâu rồi… hm, aaahhh-!?”

Có vẻ như chị ấy đã thân thuộc với dáng vẻ của công chúa Iris.

Chà, cho dù Iris đã sử dụng bí danh nhưng vẫn không thể che dấu được thân phận.

Dù sao thì cũng là thành viên của hoàng tộc, xem qua những bức ảnh của hoàng gia được truyền bá khắp nơi thì cũng sẽ không lạ lẫm gì.

“Quả là một siêu trộm đích thực. Có vẻ như chị đã phát hiện ra thân phận thực sự của Alice. Em ấy đang đi vi hành, nên nếu có chuyện gì xảy ra, em ấy sẽ gặp rắc rối, vì thế nên…?”

Tôi nghĩ rằng Chris đã ngạc nhiên vì nhận ra danh tính của Iris, nhưng tôi không thể không cảm thấy có gì đó không ổn trong biểu hiện của chị ấy.

“P-, Phải đó! Vì chị là một đạo chích mà nhỉ!? Những người cùng đẳng cấp như chị cũng sẽ phát hiện ra! Chà, em đang đi vi hành nhỉ, chị không làm gì hết nhé? V-, vậy thì, chị có một số việc phải làm, nên là…”

Không một chút chậm trễ, tôi nắm lấy Chris đang định đánh trống lảng..

“Chị đi đâu đấy, Chris? Có một vài chuyện em muốn hỏi từ một đạo chích thực thụ như chị.”

“B-, Biết nói thế nào nhỉ? Chị là một đạo chích trong sạch và chính trực, nên chị nghĩ không nghĩ là sẽ có ích cho em đâu.”

Chris nhìn đi nhìn lại Iris và hành động rất khả nghi.

“Em không yêu câu chị phải làm gì đâu, Chris. Em nên nói sớm hơn, nhưng em đang tuyển dụng những người tài năng và lão luyện vào băng trộm của mình. Bọn em đã tập hợp hiệp sĩ, đại pháp sư và linh mục, nhưng vì là một băng trộm, em muốn có một đạo chích…”

“Em đã tập hợp hiệp sĩ, đại pháp sư và linh mục á? Nè, nếu là như vậy thay vì thành lập một băng trộm thì chẳng phải các em nên lập một băng đánh thuê chính trực à? Hơn nữa, có vẻ những người tham gia sẽ gặp một chút khó khăn…”

Chris cảm thấy khó xử, quay về phía Iris. Đúng như tôi nghĩ, chị ấy đang lưỡng lự vì có Iris ở đây.

“Có thể là sức mạnh chiến đấu của bọn em quá cao. Nhưng chúng em chưa có một đạo chích nào để làm nền tảng, vì thế em rất muốn Chris gia nhập với chúng em. Hơn nữa, chúng em đang tìm một người, em muốn chị giúp em tìm được người đó.”

“Băng trộm huh… Chà, chị cũng có kinh nghiệm khi mong muốn làm điều gì đó, nên chị có thể hiểu được cảm giác của em ok?”

Về phía Chris – bất ngờ thay – có vẻ như rung cảm:

“Chị có thể không hiểu những gì em nói, nhưng thực ra, em mong muốn có thể lập ra một băng trộm chính thức. …Nhân tiện đây, chị có biết băng trộm mặt nạ không?”

“Mhm, chị có biết. Chị chắc chắn rằng mình biết nhiều về họ hơn bất kì ai.”

Quả đúng là Chris, chị ấy có mạng lưới thông tin mà chỉ những đạo chích mới có.

Tôi cúi người xuống và nói.

“Đừng nói cho ai biết rằng em nói với chị điều này, đó là tất cả những người trong băng nhóm của em đều ngưỡng mộ băng trộm đó. Bọn em đã rung cảm trước những hành động của Băng trộm Mặt nạ, bọn em định giúp đỡ họ trong bóng tối. Nói cách khác, bọn em là một nhóm giống như fanclub vậy.”

“Chị hiểu rồi—, em muốn nói với chị điều đó huh—? …Nè Megumin, chị muốn kiểm chứng lại thôi, nhưng em không hề đùa giỡn phải không?”

Đáp lại lời Chris, người vừa mới nhận ra điều gì đó:

“Chị nói gì vậy? Tất nhiên là em nghiêm túc rồi! Ah, chị nghĩ rằng giúp đỡ tội phạm truy nã là trò đùa à? Em phải nói với chị điều này, mặc dù họ bị truy nã, nhưng họ có lí do để làm thế đấy nhé.”

“Ahh mhm, được rồi. Chị hiểu ý em nói nên được rồi. Cơ bản thì, để giúp đỡ Băng trộm Mặt nạ trong bóng tối, em đã lập ra một nhóm phụ chứ gì? Và giờ, em muốn chị tham gia vào nhóm đó?”

“Đúng vậy. Làm ơn, em không để tâm nếu như chị chỉ là thành viên tạm thời. Chà, với tình hình này, chị phải bắt đầu từ vị trí thuộc hạ, nhưng…”

Nghe thấy những gì tôi nói, Chris tỏ ra e ngại và bối rối.

“T-, Thuộc hạ à… Chị sẽ là thuộc hạ của một nhóm phụ của Băng trộm Mặt nạ huh… Chà, chị ổn với với vị trí này ok? Mà quan trọng hơn Megumin, chị sẽ hỏi lại lần nữa, em không hề đùa về chuyện này phải không?”

“…Sao chị đa nghi thế nhỉ? Từ nãy giờ rồi đấy nhé.”

“Trong Lễ Tạ Ơn Nữ Thần Eris, mình đã phải giúp đỡ gian hàng của giáo phái Axis. Mình không cảm thấy phiền, nhưng tự hỏi rằng – mặc dù được cho là vô cùng may mắn – mình vẫn hay lâm vào những tình huống thú vị như thế này…”

Part 5

Chúng tôi đã chiêu mộ được Chris, người quyết định tham gia nhóm chúng tôi một cách khá suôn sẻ, đang lắng nghe chi tiết câu chuyện về Kị Sĩ Rồng.

“Nếu như cựu Kị Sĩ Rồng có mái tóc màu vàng thì chẳng phải là người đằng kia à?”

Vừa nói, Chris – tất nhiên – chỉ thẳng vào Dust.

Bất đắc dĩ phải thả Yunyun ra sau khi đã có được một món đồ uống, hắn bắt đầu giảng giải gì đó.

Nếu như Yunyun hỏi hắn ta về việc làm cách nào để có bạn đồng hành, thì chẳng phải là cách để đánh bại một người à?

Đang chú ý lắng nghe vào câu chuyện, Yunyun gật đầu lia lịa và bắt đầu ghi chép.

“Chị nhìn nhầm hắn ta rồi. Mặc dù một người có mạng lưới thông tin dày đặc như chị nhưng đôi khi có nhiều điều chị không hiểu nhỉ.”

“Eh-!? N-, Nhưng mà, người mà em đang tìm kiếm có mái tóc vàng mà nhỉ? Nếu như nói về những mạo hiểm giả có mái tóc vàng ở thị trấn này, chị chỉ có thể nghĩ ra được anh ta và Darkness mà thôi.”

Vẫn chẳng có gì mới mẻ.

“Cái người mà bọn em tìm kiếm chỉ giống với cái tên côn đồ kia ở mái tóc vàng thôi. Geez, đôi khi mắt nhìn người của chị kém nhỉ Chris?”

“V-, Vậy à!? Trong tình huống này chị không thích người bảo chị không có mắt nhìn người là em đâu nhé!”

Nghe thấy vậy, tôi chợt nhận ra điều gì đó.

“…Em đã ngồi ngoan ngoãn suốt từ này đến giờ. Có chuyện gì sao?”

“Phải, em cũng có ấn tượng rằng mình đã gặp Chris-san ở đâu rồi, nhưng em không thể nhớ được rằng là ở đâu…”

“Em không cần phải cố gắng đâu! Ngay từ đầu, chị cũng không nhớ ra được mình đã gặp Alice-san, nên chắc chắn đây là lần chúng ta gặp nhau đấy!”

Chris tỏ ra hoảng loạn từ nãy tới giờ, nhưng—

“Quan trọng hơn, về cái người em đang tìm kiếm, trực giác của chị cho rằng chính là cái người ngồi đằng kia. Anh ta bây giờ có thể đang mang kiếm , nhưng dựa vào bước chân và khoảng cách mà anh ta giữ với đối thủ, chắc chắn anh ta là người sử dụng giáo. Hơn nữa, từ góc nhìn của chị, có thể thấy được rằng anh ta rất cao cường.”

Biểu hiện của Chris bỗng nhiên nghiêm túc hơn. Sau đó, Yunyun đột nhiên đứng dậy và nhìn thẳng vào Dust đang làm gì đó không bình thường.

“Đó, em nhìn kĩ xem. Đây là phương thức để không xem thường người khác, và nó còn rất hữu dụng với người lần đầu gặp mặt. Bởi vì em luôn mong muốn có bạn, vì thế em luôn cố gắng đáp ứng và làm họ hài lòng. Nhưng em thấy đấy, nếu như xem thường mạo hiểm giả thì coi như xong đời. Điều này khá là cơ bản, nhưng nếu em muốn bắt chuyện với ai đó, thì việc đầu tiên em cần nghĩ là nên tiếp cận họ như thế nào!”

Trước tầm nhìn của chúng tôi, Dust đang thẳng vai và lắc qua lắc lại cơ thể. Như thể đang muốn giải rượu, cả cơ thể hắn bắt đầu lay chuyển.

Yunyun, có vẻ như là bạn của Dust, đắm chìm trong ánh nhìn tò mò. Cậu ấy có rúm lại vì xấu hổ.

“…Em hiểu rồi, đó là bước chân của một bậc thầy sử dụng giáo phải không? Chị có con mắt quan sát rất tinh tường đấy, Chris.”

“Tại sao cái tên đó lại hành động bất thường đúng lúc thế nhỉ!?”

––Sau đó Dust, đang nhận được rất nhiều ánh nhìn về mình, bước ra khỏi cửa guild – cùng với Yunyun – như thể chẳng có gì khác thường.

Yunyun gửi vô số ánh mắt cầu cứu về phía chúng tôi, nhưng vì Chris đã nói rằng Dust chính là người mà chúng tôi cần tìm, tôi nghĩ rằng lúc này nên để Yunyun đi cùng Dust, rồi chúng tôi sẽ bám theo họ.

Tôi gửi tín hiệu ‘cứ tiếp tục đi’ cho Yunyun. Với vẻ mặt cam chịu, cậu ấy đi ra khỏi guild.

“Chris, nếu như chị không nói như vậy thì bọn em đã không phải để cậu ấy làm vật hi sinh. Dù sao đi nữa, em vẫn nghĩ là chị đã nhầm.”

“Trực giác của chị cho rằng anh ta hành động như vậy chỉ là diễn thôi. Chị chắc chắn rằng có một lí do nào đó mà anh ta phải giả vờ làm một thằng ngốc.”

Tôi vẫn không hiểu vì lý do gì mà Chris cứ khăng khăng cho rằng anh ta không phải là người thường mà là một bậc thầy. Chà, tôi cho rằng chị ấy cũng quen một bậc thầy sử dụng giáo.

Trực giác của tôi cho rằng hắn ta không phải đang giả vờ, đơn giản, hắn chỉ là một tên ngốc.

Chưa kể, hắn ta gần đây còn đến nhà tôi để mời Kazuma đi chơi với hắn. Sau đó, cùng với Aqua lảng vảng xung quanh họ, bắt đầu trò chuyện về việc ‘tại sao có rất nhiều người ngực lép trong giáo phái Eris’ hay mấy chủ đề linh tinh tương tự. Hồi đó, hắn còn tỏ ra rất nghiêm túc khi đưa ra những nhận xét cá nhân.

…Sau đó.

“Chỉ là quan sát của em thôi, nhưng em thấy rằng cách anh ấy bước đi vô cùng vụng về. Như thể anh ấy đã vứt bỏ những cách thức đã ăn sâu vào trong máu và thay vào đó là những cách thức mới… Ngoài ra, chẳng hiểu sao, em thấy được sự hiện diện của một người mạnh mẽ ở đó.”

Chris thì lại nghĩ khác, nhưng cả Iris – người được phép đánh giá khi tham gia vào một trận chiến – bắt đầu nói những điều tương tự.

Chả nhẽ lại đúng là tên này?

Ở phía bên kia, Yunyun mở miệng và nói với Dust, kẻ dường như đầu óc đang ở trên mây.

“Dust-san, chẳng phải hôm nay anh bước đi rất lạ à? Chả nhẽ chân anh bị đau sao…?”

“Oh, cô thấy vậy à? Bạn tôi ơi, nó giống như là một chấn thương hơn là tật xấu. Tôi đã nghe điều này từ một người bạn khi chúng tôi ở quán cà phê, nhưng, uhm, biết nói thế nào nhỉ? Cậu ấy đã chỉ cho tôi cách để làm ‘cái ấy’ to lên trong thời kì tăng trưởng, vì thế tôi chỉ đang thử nó thôi. Bằng cách dùng gừng và cả wasabi… Này, đừng nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ như vậy. Đây không phải là quấy rối tình dục, nên hãy ngừng niệm chú đi.”

Dust tiếp tục nói những điều thô tục ấy trước một cô gái mới lớn:

“Để làm ngực mình to hơn, các cô đã phải uống nhiều sữa và xoa bóp nó hay làm những điều tương tự như vậy phải không? Cô biết không, các chàng trai luôn mong ước nó thật lớn. Cô cũng có giấc mơ mà phải không? Có nhiều bạn là ước mơ của cô, trở nên to hơn là ước mơ của tôi, Chẳng phải chúng ta đều có những ước mơ tuyệt vời hay sao?”

––Cô gái trẻ thì mong muốn mình có những người bạn gắn bó lâu dài, và chàng trai thì muốn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ một ngày nào đó.

Hét lên rằng ‘Tôi không cho phép anh làm dơ bẩn giấc mơ từ thuở ấu thơ của tôi’, Yunyun nắm lấy Dust, và bắt đầu ẩu đả.

Dựa vào tình hình này—

“Kỹ năng quan sát của hai người thật là tuyệt vời. Ra đó chính là lý do tại sao hắn lại bước đi như vậy.”

Nghe thấy những gì tôi nói, hai người đã bình phẩm trước đó lấy tay che mặt.

Part 6

“Yunyun đã tức giận và đi về rồi, thế nên bám theo hắn ta còn có tác dụng gì nữa đâu? Ấn tượng lớn nhất trong em bây giờ về tên đó là hắn chỉ là một tên vô vọng.”

Sau khi ước mơ thuần khiết của mình bị đặt chung với giấc mơ kinh tởm đó, Yunyun đã khóc lóc và quay về nhà.

Một phần cũng là do sự bướng bỉnh của Chris, chúng tôi tiếp tục bám theo Dust.

“Trực giác của chị nói rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với anh ta. Dù sao đi chăng nữa, chị cũng có mắt nhìn người đấy em biết không? Như thể nhìn thấu được bản chất thực sự… Chị đang không trong trạng thái bình thường như mọi khi, vì thế chị rất chắc chắn những gì mình nói.”

Tôi chẳng hiểu ‘tình trạng bình thường’ mà chị ấy nói là gì, nhưng nếu như chị ấy thực sự có mắt nhìn người, điều đó có nghĩa là – mặc dù là một người theo giáo phái Eris – Chris đã bỏ qua sự hiện diện của Vanir và Wiz trong Lễ Tạ Ơn Nữ Thần Eris.

“Em chỉ tò mò thôi nhưng Chris, chị nghĩ sao về undead và quỷ dữ?”

“Tốt hơn là chúng nên bị tiêu diệt.”

Chị ấy trả lời ngay tắp lự.

“Nếu như rằng đó là một con người chỉ có thể thực hiện điều ước của mình khi trở thành undead. Hay là nói, con quỷ đó thực ra không phải người xấu…”

“Giết không tha không có ngoại lệ gì hết.”

Quả là một con chiên của giáo phái Eris mẫu mực.

Cái này mọi người gọi là ‘cực đoan’ đúng không nhỉ?

Tôi tự hỏi rằng lẽ nào Chris chỉ nghĩ rằng Vanir là một người kì lạ? Nếu là thế thì tôi cũng hiểu Chris mù quáng về mọi thứ như thế nào

Sau đó ngay khi Chris tỏ ra khó hiểu trước câu hỏi của tôi—

“Ah, hai người nhìn kia kìa!”

Nghe thấy Iris gọi, chúng tôi quay về phía em ấy đang chỉ. Dust đang đuổi lũ quạ ở quanh bãi rác, và đang nhìn xem có ai xung quanh không.

“Sao, chẳng nhẽ anh ấy là một người nghiêm túc giống như em nghĩ? Nhìn kìa, anh ấy đang làm những việc tốt mà không cho ai biết. Anh ấy nhìn xung quanh để xác nhận rằng không có ai ở xung quanh và sau đó dọn dẹp bãi rác. Chẳng phải đó là một điều mà người bình thường không làm sao? Em nghĩ rằng anh ấy phù hợp với tiêu chí của chúng ta đó!”

…Không hề.

“Chị thấy rồi, anh ta nhìn qua tất cả các thùng rác chưa được phân loại và phân loại chúng đúng cách. Chẳng nhẽ chúng ta đã nhìn nhầm anh ta!? Về cách mà anh ta ứng xử trước phái nữ chắc là có nguyên nhân…!”

Hai người còn đang hiểu lầm hơn. Những gì hắn ta đang làm là câu rác và phân loại những thứ có thể bán được và những thứ không bán được.

“Thấy chưa Megumin? Mắt nhìn người của chị không hề vô dụng phải không?”

Tôi nghĩ rằng chị ấy cũng bị mù như Aqua vậy.

“Làm ơn nhìn đi! Không chỉ phân loại rác, ngay cả rác dưới đất cũng được dọn sạch sẽ. Và tính cách của Kị Sĩ Rồng đó là nghiêm túc, trung thực và kiên trì…”

Iris, người không hiểu rõ về vấn đề rác thải, dường như đang hình thành một hiểu lầm lớn, nhưng thôi, điều đó chứng tỏ em ấy chưa đi câu rác bao giờ.

Giữ những vật giá trị cho mình, Dust đang dọn dẹp đống rác với vẻ mặt hài lòng. Sau đó, với những vật phẩm đó trong tay, Dust nhanh chóng đi đến cửa hàng gần đó.

“Đó là những thứ đã được vứt đi rồi phải không? Mặc dù chúng đã bị vứt đi, nhưng nó vẫn là thứ mà anh ấy có thể lấy để đổi thành tiền ạ?”

Nghe thấy những gì Iris hỏi, Chiris trả lời.

“À-, À, đó là những thứ đã bị vứt đi rồi. Chị cho rằng, thay vì để những thứ đó trở thành rác thải, sẽ tốt hơn nếu như chúng được tái sử dụng…”

Phớt lờ những gì hai người họ nói.

“Có vẻ như họ đã tranh cãi về giá trị của chúng… Ah, em không chắc là có phải cửa hàng đó có mua với giá rẻ hay không, nhưng hắn ta đã đá bay cái thùng rác, và rác thải văng tung tóe khắp nơi!”

““………””

Hai người họ sau khi tỏ ra chiến thắng khi ca ngợi Dust, nhanh chóng che lại khuôn mặt đang đỏ ửng của mình.

––Chẳng rút ra được bài học gì, chúng tôi tiếp tục bám theo Dust.

“Kìa Megumin, nhìn đi! Anh ta đang giúp đỡ một cô gái đang bị dụ dỗ bởi một mạo hiểm giả khác! Lần này anh ta đã hành động đúng đắn…!”

“…Có vẻ như hắn muốn được cô ta tặng quà vì sự giúp đỡ, và lần này chính hắn là người dụ dỗ cô ấy.”

Nhìn thấy cảnh sát đang gần đó, hắn ta nhanh chóng bỏ chạy.

“…Oh, có vẻ như Dust làm rơi ví kìa.”

“Đúng vậy. Chúng ta không nên làm gì vì đang bám theo anh ấy, nhưng ít nhất cũng nên báo cho anh ấy biết… Hm, có ai đó đã nhặt được và đưa cho anh ấy kìa, chẳng phải rất tuyệt sao!?”

“Hm, ah-!? Hắn nói rằng ‘ví của tôi đút sâu lắm, chính anh là người đã rút nó ra!’ và bắt đầu ẩu đả!”

Sau khi mở màn cuộc chiến với onii-san trải qua bao nhiêu rắc rối để trả lại ví cho hắn, hắn nhìn thấy công an đi qua và lại bỏ chạy.

“Cơ hội đây rồi! Một tân mạo hiểm giả đang tập luyện giáo tại đó! Là một người sử dụng giáo thành thạo, chắc chắn anh ta sẽ có phản ứng…!”

“…Hắn ta còn chả thèm động một con mắt. Hơn thế nữa, hắn còn vừa đi qua vừa ngoáy mũi kìa.”

“…Có vẻ như hơi tiêu cực một chút. Từ nãy đến giờ, chị nhận thấy rằng, mặc dù có nhiều mạo hiểm giả trong thị trấn, cảnh sát dường như vẫn không rời mắt khỏi anh ta.”

Đó là bởi vì Dust là một tên vô dụng.

Sau khi chứng kiến toàn bộ những hành vi đáng xấu hổ của tên khét tiếng của ‘kẻ số một cần phải thận trọng’, điểm đến cuối cùng của hắn ta là—

“—Sau đó, quyết định sẽ làm mồi nhử cho các mạo hiểm giả đang gặp nguy hiểm, tôi – với lòng quyết tâm –nhảy lên trước con Kowloon Hydra và đã bị giết. Sau đó, tôi đã được gửi tới nơi của nữ thần Eris đấy ông biết không? Thực tế là, nữ thần Eris trông thần thành hơn thế này nhiều ông biết không?”

“Ooh…! Tôi cũng muốn được gặp Eris-sama, nhưng tôi không nghĩ rằng sẽ được gặp nữ thần trong suốt cuộc đời tự nhiên của mình. Và lại cố tình đến một nơi nguy hiểm và coi rẻ mạng sống của mình là trái lại với lời răn của Eris-sama. Ah, tôi ghen tị với anh vì đã được Eris-sama đấy…!”

Sau khi rình mò xung quanh và gây rắc rối cho không biết bao nhiêu người, Dust quay trở lại guild. Ở đó, anh ta đang nói chuyện với một oji-san có vẻ như là một linh mục của giáo phái Eris và bắt đầu kể câu chuyện mờ ám của mình.

Đúng là những linh hồn sau khi đối mặt với cái chết không phải do hết đời mà là do quái vật giết, sẽ được gửi tới nơi của nữ thần Eris.

Do đó, không có gì lạ khi Dust, người đã bị giết bởi con Kowloon Hydra có thể gặp được nữ thần Eris, nhưng….

“Và ông biết không, nữ thần Eris đã nói với tôi thế này. ‘Anh không được chết tại đây. Định mệnh của anh là phải giúp những anh hùng đánh bại quỷ vương. Bây giờ, hãy quay lại thế giới hiện tại và giúp đỡ anh hùng giải cứu thế giới. Và ta mong rằng anh có thể đem ánh sáng tới thế giới này…’ ông thấy đấy?”

“Ôi trời, Eris-sama đã làm điều đó sao! Có vẻ như anh mang trên mình gánh nặng của số phận! Nếu như tôi có thể giúp gì cho anh, hãy cứ nói cho tôi biết!”

Tôi thực sự nghi ngờ về những gì hắn ta nói, nhưng chẳng hiểu sao, sau khi nhìn thấy vị linh mục ấy xúc động, Chris bắt đầu tỏ ra kích động.

Chris cũng là một người theo đạo Eris, lẽ nào cũng đang ghen tị với hắn ta?

Dust uống một ngụm bia, có vẻ như đó là quà trao đổi cho câu chuyện. Sau đó nở một nụ cười với vị linh mục tốt bụng…

“Oh, vậy sao? Thực ra, tôi rất muốn chiến đấu cạnh những người hùng để bảo vệ thế giới này, nhưng tôi đã gãy một lần rồi ông biết đấy…. tôi nghĩ rằng sẽ không có một người theo đạo Eris có thể hỗ trợ tôi vì thế giới này, nhưng…”

“Này anh nghĩ mình đang nói gì thế hả––––––––!”

Chris chộp lấy Dust.

Part 7

“Geez, chỉ còn một chút nữa thôi là thành công rồi, cô nghĩ mình đã làm gì vậy hả? Mà cô là người đó phải không? Tên đạo chích đã khóc lóc chạy về nhà khi bị Kazuma cướp lấy quần lót trong ngày đầu tiên gặp mặt.”

“T-T-, Tôi không khóc nhé! Mà đó chỉ là tai nạn thôi!”

Tại một góc của guild, chúng tôi đã mua cho Dust một vài món ăn.

Chris đã đột nhiên tức giận, chộp lấy Dust và nói rằng hắn đã ‘cản trở công việc’ của chị ấy như một cái cớ để gô cổ hắn.

Chẳng hiểu sao, sau đó, Chris hết giận và mua cho anh ta một bữa ăn, nhưng…

“Boss, đúng là onii-sama đã cướp quần lót của Chris-san ạ? Xét cả chuyện chị đã tắm cùng onii-sama nữa, em có thể hỏi chính xác rằng bình thường onii-sama hay làm gì không.”

“Chuyện đấy thường thôi em. Chưa kể rằng gần đây, trong phòng tắm ở biệt thự của bọn chị, anh ta còn cởi đồ lót của Darkness.”

“Làm sao mà chuyện đó có thể xảy ra vậy!?”

Tôi nói cho Iris biết về những hành động quấy rối tình dục mà Kazuma đã làm. Còn phía bên kia, vì là Chris trả tiền nên Dust bắt đầu gọi đồ mà không lưỡng lự.

“Mà, hôm nay mấy cô theo dõi tôi làm gì thế? Chả nhẽ các cô là fan của tôi à?”

“Không có người nào đủ tư cách để trở thành fan của anh đâu… Mà, anh nhận ra chúng tôi bám theo à? Tôi đã không sử dụng kĩ năng lẩn trốn, nhưng đúng như tôi nghĩ phải không? Rằng anh không phải là người bình thường ấy.”

Vẫn chưa rũ bỏ quan điểm rằng Dust là Kị Sĩ Rồng, Chris đã hỏi một câu khích tướng.

“Không. Không phải là do mấy cô không sử dụng ẩn thân mà là vì nếu như cứ ầm ĩ như vậy thì ai mà chả nhận ra đúng không nào?”

“A-, À, tôi không quan tâm tới điều đó lắm. Quan trọng hơn, anh, sẽ không tốt nếu như anh cứ truyền tin đồn bậy bạ về việc gặp nữ thần Eris ok! Anh sẽ bị trừng phạt đấy nhé ok!”

Để nghĩ rằng Chris, một người luôn dịu dàng, sùng bái giáo phái Eris tới mức này.

Dust, nhận được sự tức giận của Chris, vẫn tỏ ra bình thản.

“Oi oi, sao cô biết là tôi nói dối hả? Không phải là cô đã gặp nữ thần Eris đâu nhỉ? Chà, tất nhiên, cô không thể gặp ngài ấy được nếu như cô chưa chết.”

“Đó là… Ý-, Ý tôi là, để nói nữ thần Eris có tầm nhìn xa như vậy, thì không…”

Cảm thấy tình hình tồi tệ hơn, Chris đảo mắt đi.

Sau đó, như thể đang tò mò, Iris nói.

“Eris-sama trông như thế nào vậy? Ngài ấy có giống như trong tranh vẽ không?”

“Oh, em chưa gặp Eris-sama nhỉ? Nữ thần Eris giống như những gì mà giáo phái Axis đã mô tả, ngài ấy sử dụng lót ngực… eh, AAhhhHH!?”

Dust đã nói những điều đáng bị trừng phạt quay về Iris.

“Ây chờ đã, đừng có nói linh tinh với mọi người về miếng lót!”

“Im đi, tôi có thể nói với bất kỳ ai về chuyện nữ thần lót ngực! Oi nhóc con, đứa đi cùng boss Vanir phải không!? Cái cô vệ sĩ đáng sợ đó hôm nay không có ở đây à!?”

“Erm, nếu như anh hỏi về Claire thì cô ấy không có mặt ở đây lúc này.”

Giờ tôi mới nghĩ về nó, Iris đã nói điều gì đó như thế này trước đây.

“Ê, làm ơn ngừng nói về miếng lót đi! Sẽ rất sai trái nếu như lừa bịp về nữ thần Eris đấy, anh sẽ bị trừng phạt đấy biết không!?”

Thấy Chris đập bàn, Dust có vẻ thích thú với điều đó. Anh ta tỏ ra vẻ xấu xa và nói.

“Tôi đã nói rồi, cô đâu có chứng minh được là tôi nói dối đâu. Cô biết không, nữ thần Eris đã phải lòng tôi từ cái nhìn đầu tiên đấy? Không thể nào lầm được.”

“Anh sai rồi! Ngài ấy chỉ nhìn anh như vậy vì anh đã chết một cách ngu ngốc thôi!”

“Đừng có nói những điều thiếu tôn trọng ấy chỉ vì cô muốn gặp nữ thần. Thay vào đó hãy cảm ơn tôi vì đã xả thân vào con Kowloon Hydra đi!”

“Anh không cần phải cố tình lấy hết thành tựu về mình đâu nhé!?”

Mặc dù cả hai đều không có ý định rút lui khỏi cuộc đấu khẩu này, nhưng có lẽ nó đã ngừng lại tạm thời sau khi Dust hỏi.

“…Rồi? Quay trở lại với chủ đề chính. Tại sao mấy cô lại bám theo tôi?”

“Thực ra, chúng tôi đang lập ra một băng trộm để đạt được một mục tiêu mong muốn. Sau đó, chúng tôi nghe đồn rằng có một mạo hiểm giả tóc vàng đẹp trai, siêu thông thạo đang ở trong thị trấn này, vì thế chúng tôi quyết định đi tìm anh ta. Sau khi hỏi onee-san tiếp tân, chúng tôi nhận ra rằng anh là mạo hiểm giả tóc vàng duy nhất ở đây. Thế nên chúng tôi muốn kiểm tra khả năng của anh…”

Dust nhét đầy đồ ăn vào miệng và uống một ngụm nước lớn, quả là một tên nghèo nàn, anh ta chĩa cái nĩa về phía chúng tôi và nói.

“Một mạo hiểm giả đẹp trai và siêu thông thạo á? Geez, các người đều tỏ thái độ ‘duh’ trên mặt kìa. Muốn đi tìm mạo hiểm giả đẹp trai để trêu Kazuma à.”

“A-, Anh nhầm rồi, chúng tôi không đi xem mặt nhé ok!? Tôi không quan tâm là anh ta có đẹp trai không nhé! Chỉ là tình cờ lời đồn như thế thôi!”

Vì một lí do nào đó, Chris bối rối trả lời. Dust tỏ ra ngờ vực

“Uhm, thế cái tên khốn kiếp mà các cô đang muốn tìm trông như nào? Chắc không phải là cái tên vô cớ trộm quần lót của cô đâu nhỉ, nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng quen biết tất cả các mạo hiểm giả ở thị trấn này. Và cũng có một vài người đã nhuộm tóc rồi cô hiểu không? Thế nên hãy nói cho tôi biết về tính cách của hắn đi?”

“Một người đàn ông siêu thông thạo và đẹp trai, nghiêm túc, hiền hậu và kiên trì vượt qua khó khăn. Chàng trai đó là niềm mong ước của tất cả các cô gái trẻ.”

“……Cái thằng đấy có tồn tại trên đời à??”

Dust tỏ ra nghi ngờ.

“Nếu như nói về người quen biết, thì có thể giống với cái người kì lạ mà onii-sama gọi là Mitsu… tựa tựa như thế. Nhưng anh ta thực sự có nhẫn nại không? Em đã chạm vào mông của một onee-chan đi theo anh ấy một chút mà anh ta đã cáu rồi.”

Chúng ta đang thực sự, thực sự nhầm người cần tìm với người khác rồi.

Sau đó, Iris đang chăm chú lắng nghe, em ấy nói:

“Uhm, em có vài điều muốn nói với anh. Em có thể không?”

“Huh? Gì thế nhóc con? Chỉ để nhắc cho em biết thôi, tôi không phải là lolicon giống như Kazuma đâu ok?”

“Làm ơn đừng gọi onii-sama là lolicon! Không, đấy không phải là điều mà em muốn nói… Uhm, anh có thể sử dụng giáo không?”

Nghe thấy từ ‘giáo’, Dust mắt tròn xoe vì ngạc nhiên. Sau đó, hắn lúng túng gãi đầu.

“Tôi…”

“Alice-samaaaaaaaaaaaaaaa—!”

Khi những lời gì đó sắp ra khỏi miệng hắn, một tiếng thét tràn đầy sự giận dữ vang khắp cả guild mạo hiểm giả và đã làm gián đoạn một khoảnh khắc.

Không thể lệch đi đâu được, đó chính là giọng của nữ thủ vệ, Claire.

“AAhh—! Cô, cái người kì lạ suýt nữa thì chém tôi lúc trước!”

“AAhh—! Cái tên ăn chơi xấc xược lúc trước đây mà! Ngươi, sau tất cả những điều đó, cuối cùng cũng đã lên kế hoạch đặt nanh vuốt lên Alice-sama…!”

“Đồ nói dối! Oi nhóc con, chẳng phải em nói rằng cô ta không ở đây à!”

“K-, Kể cả anh có nói thế thì…”

Sợ hãi trước Claire, Dust phàn nàn với Iris và sau đó chuồn khỏi guild.

––Sau khi Iris rời đi cùng Claire, thì cũng đã khá muộn rồi, vì thế tốt nhất ngày hôm nay nên kết thúc ở đây…

“Cuối cùng, chúng ta đã không thể tìm được Kị Sĩ Rồng như trong lời đồn. Nhưng đổi lại, Chris đã gia nhập với chúng em, như vậy là tốt rồi .”

“Chị nghĩ rằng một mạo hiểm giả lão luyện như thế không còn lý do gì để ở lại thì trấn này nữa. Nhưng mà, có lẽ là chị đã nhìn nhầm cái tên Dust đấy rồi. Chị cứ tưởng rằng mình có mắt nhìn người.”

Biết được rằng chị ấy không thể phát hiện ra Vanir và Wiz có mặt trong thị trấn, tôi cho rằng nói chị ấy bị mù quả thực không sai.

“Nhưng chị tự hỏi rằng, tại sao Kị Sĩ Rồng lại đi bắt cóc công chúa? Nếu đúng như theo những gì Iris kể lại thì đó quả thực là một câu chuyện tuyệt vời. Không biết chuyện gì đã xảy ra nhỉ?”

“Chà, ai cũng có bí mật riêng của mình. Kể cả em cũng có những bí mật mà Kazuma không biết chị hiểu không?”

Khi một Hồng Ma nhân được sinh ra, chúng tôi đã được khắc trên người những con số, mỗi người ở một chỗ khác nhau.

Tôi thì… Chà, tôi cho rằng mọi người có thể nói rằng đó là nơi mà người khác không thấy được…

“Nè Megumin, là một thiếu nữ, em không thể tiếp xúc với người khác dễ dàng như thế ok?”

“Em không có nói những gì tục tĩu như vậy! Quan trọng hơn, chị cũng có những bí mật của riêng mình phải không?”

Nghe thấy vậy, Chris mỉm cười.

“Về chị thì, chị có hai bí mật mà chị không thể cho em biết… Hơn nữa, chị cũng có bí mật chia sẻ với Kazuma đó.”

“Oho? Chị thách thức với em à? Đây là một thách thức đúng không? Tốt thôi, gần đây, cái vẻ mặt của hấn ta khi nhìn bạn đồng hành của mình khá là chướng mắt. Cứ xông lên bất cứ lúc nào!”

“T- T- T-, Từ từ đã, đấy không phải là ý của chị!”

Part 8

Nhìn thấy Cecily vẫn còn đang ngủ ở căn cứ, tôi đã để lại một tin nhắn cho chị ấy để biết rằng tôi sẽ không có ở đó cả ngày. Có vẻ như Cecily đã chuyển hẳn về căn cứ, nhưng tôi nghĩ rằng thế vẫn tốt hơn là để nhà trống.

Ngày hôm nay, chúng tôi đã có được một siêu trộm thông minh.

Phải, một đạo chích mà chúng tôi mong đợi từ rất lâu rồi.

Có vẻ như cả ngày hôm nay chúng tôi chẳng làm gì mà chỉ lang thang suốt cả ngày, nhưng tôi cho rằng cuối cùng chúng tôi cũng đã làm được điều gì đó đặc trưng của một băng trộm.

Phải nói như thế nào nhỉ? Ai cũng có những cá tính độc đáo riêng của mình, nên thực sự rất khó để có thể kéo bản thân trở nên đúng hướng với những gì chúng ta nên làm.

Giờ tôi đã có được kinh nghiệm của riêng mình, và tôi đã bắt đầu thấy được Kazuma là một người tuyệt vời.

––Sau đó, vừa suy ngẫm vừa quay trở về nhà, hình ảnh của một người đàn ông xuất hiện.

Một vài mạo hiểm giả mới thực hành sử dụng giáo tại khoảng đất trống trong thị trấn, vẫn đang tiếp tục vung giáo mà không cần biết trời đã tối hay chưa.

Và ở cách đó không xa. Dust đang nhìn về phía họ.

Tôi tự hỏi rằng lần này hắn ta định làm những chuyện vô nghĩa gì nữa.

Sau khi xác nhận rằng không có cảnh sát nào gần đây, Dust bước tới với những mạo hiểm giả mới..

“…Oi, cho tôi mượn cái giáo của anh một lúc. Để tôi làm mẫu cho anh.”

Và hắn ta đã nói một điều đáng kinh ngạc.

Có lẽ các mạo hiểm giả mới không biết gì về Dust, nên anh ta đã lau mồ hôi trên chiếc giáo và nghiêm túc đưa nó cho hắn.

Như thể xác định chiều dài của cây thương, anh ta vung cây giáo xung quanh một lúc, sau đó đâm vài phát bất ngờ.

Ngay cả một người gà mờ như tôi cũng có thể thấy được sự tinh tế trong từng động tác của anh ta.

Tất cả những tân thủ ở đó đều dừng tay và há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Âm thanh của ngọn giáo khi cắt vào không khi ngày càng bén hơn, những mạo hiểm giả ở đó chỉ có thể nuốt nước bọt.

Như thể không khí đang bị nén lại, bầu không khí dần trở nên căng thẳng hơn.

Nhìn thấy Dust đang vung giáo với sự tập trung cao độ đến đáng sợ, tôi tự hỏi rằng cái con người vô dụng trước đây đã biến đi đâu mất rồi. Cuối cùng anh ta quay trở về thế cầm giáo, hạ thấp cơ thể xuống, và––––

“—Em về rồi đây!”

“Chảo mừng em trở về nhà—. Tối nay chúng ta có món sukiyaki mà em thích đó. Aqua đã làm phiền anh nãy giờ rồi, thế nên em đi rửa tay nhanh đi.”

Vừa nói, Kazuma nhẹ nhàng đặt cái soong vừa sôi ra ngoài, vậy nghĩa là tối nay Kazuma phụ trách nấu ăn nhỉ?

Aqua đã ngồi sẵn ở bàn, còn Darkness, người đang đợi tôi về để mọi người cùng ăn, đang rót rượu vào ly của mỗi người.

“Kazuma, em hỏi anh câu này được không?”

“Oh, có gì bất ngờ sao? …Haha-n, em muốn biết tối qua anh ngủ lúc mấy giờ à?”

Có lẽ là lời hứa của chúng tôi đã đè nặng lên anh ấy, nhưng Kazuma đột nhiên bất ngờ nói vậy, như thể đang đóng vai một người hài hước.

“Không, đó không phải điều mà muốn hỏi. Uhm… anh có điều gì muốn giấu không cho người khác biết không? Em nghĩ mọi người thường hay gọi là bí mật ấy.”

“Bí mật sao? Tất nhiên là anh có rất nhiều bí mật. Mà, làm gì có ai mà không có bí mật nhỉ?”

…Chà, tôi nghĩ là đúng như vậy.

Vì đã bị sốc khi chứng kiến một cảnh tượng bất ngờ, tôi đã hỏi một câu ngu ngốc như vậy.

Thực sự thì Dust là ai?

Cái tư thế cuối cùng của anh ta vẫn để lại trong tôi một ấn tượng sống động.

Thậm chí tôi có thể trả một triệu Eris để anh ta dạy tôi điều đó, tôi có thể thấy rằng mình đã hoàn toàn choáng ngợp.

“Có chuyện gì sao Megumin? Nhân đây, chị không hề có một bí mật nào cả. Chị tin tưởng mọi người, vì thế chị sẽ nói bất cứ điều gì nếu mọi người muốn biết.”

Nhìn thấy tôi đang hơi bối rối, Darkness mở một nụ cười dịu dàng.

“Sao cô có thể nói một điều đáng xấu hổ như vậy? Cô gia nhập tổ đội trong khi giữ bí mật là một ojou-sama khỏi chúng tôi, thậm chí cô còn giữ bí mật rằng sẽ kết hôn mà không cho chúng tôi biết, cô đã gây ra một mớ hỗn độn đấy cô biết không?”

Và ngay lập tứcc chị ấy bị Kazuma nghiền nát. Mắt của chị ấy bắt đầu đẫm lệ.

Sau đó, Aqua đang đợi sukiyaki, nói:

“Ôi trời, tôi cũng có bí mật đấy nhé? Và tôi muốn làm rõ ràng điều này với tất cả mọi người.”

“Oi cô, cô muốn nói với mọi người rằng cô là nữ thần lần nữa phải không? Hai người họ không tin cô đâu, thế nên là…”

“Thực ra, khoảng một năm về trước khi tổ đội chúng ta được thành lập, Kazuma đã mua một chai rượu đắt tiền để ăn mừng, nhưng vì không thể chịu đựng được nữa nên tôi đã uống nó!”

Sau khi nghe những gì Aqua nói, Kazuma lập tức dừng lại.

“Xin nhỗi mà!”

“‘Xin nhỗi’ cái gì, cô nghĩ tôi là thằng ngốc à! Đấy không phải là bí mật, mà là một việc cô muốn giấu kín! …Oi, khóc lóc cái gì. Từ trước tới nay, tôi không phải là hạng người dễ nổi giận mà là người chờ đợi và quan sát. Cô còn nhiều điều muốn giấu lắm phải không!? Khai ngay ra cái đồ-!”

…Chà, sao cũng được.

Việc mà tôi thành lập một băng trộm vẫn sẽ là bí mật mà tôi giữ không cho Kazuma biết.

Mặc kệ hai người họ đang cãi nhau—

Darkness nghiêng ly rượu sang một bên – cùng với một vẻ hài lòng – chị ấy hỏi tôi.

“Mà này Megumin, em đang làm gì đó với một nhóm khác phải không? Hôm nay em đã làm gì vậy?”

Hôm nay chúng tôi đã làm gì à?

Chà, tôi cho rằng hôm nay đã có thêm một thuộc hạ mới, nhưng nếu phải chọn thì…

“Hôm nay, em đã thấy được một mặt khác của vài người. Nếu như người đó cảm thấy không phiền, em sẽ nói cho chị biết. Em chắc chắn rằng chị sẽ bất ngờ đó.”

Iris và Yunyun khá là giống nhau, nhưng chính xác thì công chúa-sama đang nghĩ gì? Tôi chắn chắn sẽ hỏi em ấy vào lần tới.