Side Story: Giá trị của một thiếu nữ là…
Câu chuyện xảy ra khi tôi đang ăn trưa tại quán rượu của guild mạo hiểm giả.
“Megumin-san, có thể cho chị một chút thời gian không?”
Nữ tiếp tân ngực bự – Một trong những kỳ quan của guild mạo hiểm giả– đột nhiên gọi tôi.
“Có chuyện gì ạ? Em đã làm gì để chị phải thuyết giáo à?”
Onee-san lắc đầu trước phản hồi của tôi.
“Chị không tới đây để thuyết giáo em, đúng hơn là, chị có một việc muốn em làm.”
Nếu như họ mà muốn nói chuyện trực tiếp với tôi kiểu này… thì cái vấn đề này hẳn là xứng đáng với thời gian của tôi.
“Nếu như là tiêu diệt quái vật thì chị có thể hỏi Kazuma có được không? Em không phải là người do dự khi được yêu cầu làm việc đó, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ nổi điên nếu em nhận nhiệm vụ tiêu diệt quái vật quá mạnh.”
“Chị không tới gặp em để bàn về chuyện đấy. Megumin-san, chị muốn em hỗ trợ một thí nghiệm ma thuật.”
–Đất nước này có một cơ sở tên là ‘Viện Nghiên cứu Ma thuật’.
Đúng như cái tên, nơi đây đã làm việc cả ngày lẫn đêm để phát triển ma thuật mới, tăng cường hiệu lực, rút ngắn thần chú, tìm hiểu mối liên hệ giữa ma thuật và quái vật, và một vài nghiên cứu khác.
Có một viện nghiên cứu ở gần ngoại ô Axel, nhưng…
“Em hiểu rồi. Cơ bản là, tiềm năng đáng kinh ngạc và nguồn sức mạnh dồi dào của em đã để lại trong chị một ấn tượng sâu sắc, nên chị muốn biết bí mật đằng sau sức mạnh của em đúng không? Em đoán chắc đó là như vậy.”
“Không đến mức đấy đâu. Những gì chúng tôi muốn biết là những vấn đề liên quan tới Hồng Ma Tộc.”
Onee-san ở viện nghiên cứu vô cảm trả lời.
Hồng Ma Tộc ban đầu là những người được đột biến của quốc gia công nghệ tiên tiến.
Nhưng đất nước đó đã bị diệt vong từ rất lâu, nên đáng tiếc thay, công nghệ biến đổi đó đã biến mất.
Nếu như họ có thể sao chép lại dù chỉ một phần trăm của công nghệ đó, thì rất có thể phương tiện mới để chống lại quân đội Quỷ Vương sẽ được ra đời . Đó là lý do tại sao họ lại nghiên cứu về Hồng Ma Tộc.
Vì thế, theo như yêu cầu, tôi khoác trên mình một bộ váy trắng đơn giản và bước vào một căn phòng rộng.
Chẳng biết họ sẽ nghiên cứu cái gì, nhưng những nhà nghiên cứu ở đây đều là nữ.
“Được rồi, Megumin-san, em có thể tiết lộ những thông tin hàng đầu về Hồng Ma Tộc không?”
Một nhà nghiên cứu với một cuốn sổ trong tay, cô ấy đẩy kính lên và hỏi tôi.
“Hồng Ma Tộc chúng em sinh ra đã có sức mạnh ma thuật lớn. Như chị đã biết, chúng em luôn được đặt những cái tên ngầu lòi không giống như cái đống mã code hỗn độn.”
Nhà nghiên cứu đang ghí chú đột nhiên dừng lại
“…Bỏ qua cái phần tên ngầu lòi đi, đây là lần đầu tiên chị nghe về mã code đấy. Loại mã code này là gì? Có phải mọi tộc nhân đều có một mã số riêng của mình không?”
“Không chị nhầm rồi. Chị có thể nhìn đây, có một thứ mà bọn em được sinh ra với nó…”
Nói xong, tôi cuộn gọn chiếc váy lại để họ có thể thấy thoáng qua con số.
Đây là thứ mà tôi không muốn cho họ xem chút nào.
Bởi vì tôi cảm thấy thứ này như để nhắc nhở mọi người rằng chúng tôi là những người đột biến, nên giữ bí mật chuyện này…
“Cái thứ trên mông em là những gì vị anh hùng có cái tên kì quặc gọi là ‘mã vạch’ phải không?”
“Hiểu rồi hiểu rồi, ai mà ngờ rằng Hồng Ma Tộc có mã vạch ở mông cơ chứ.”
“Vị trí mã vạch là cố định phải không? Hay em là người duy nhất có mã vạch ở mông hả Megumin-san?”
“Này, chúng ta có thể bỏ qua cái vấn đề cái mông của em sang một bên được không? Nếu không em sẽ bỏ đi đấy.”
Những nhà nghiên cứu im lặng ngay lập tức.
“…Em sẽ tiếp tục. Giống như cái tên, mọi Hồng Ma nhân đều có đôi mắt đỏ thẫm. Hơn nữa, chúng em rất thích màu đỏ và đen, tính cách của bọn em thì thiên về hiếu chiến. Vì được tạo ra để chiến đấu nên đó có thể là bản năng.”
Các nhà nghiên cứu viết trên notepad vô cùng lớn tiếng. Và một người giơ tay lên hỏi.
“Quần lót của Megumin-san có màu đen có phải là do bản năng này không? Với lại, em thuộc dạng loli, nên không phải là do em ‘rướn quá’ đúng không?”
“Chúng ta đang nói về bản năng nên không bàn về màu quần lót của em nữa được không? Em nghĩ là đến lúc em nên về nhà rồi nhỉ?”
Mấy người này ở đây để nghiên cứu cái quần gì vậy?
Bỏ điều đó sang một bên, giai đoạn khởi đầu đã kết thúc, chúng tôi chuyển sang giai đoạn đo lường sức mạnh ma thuật và thể chất.
“—Quả đúng là Hồng Ma Tộc, tôi chưa bao giờ thấy sức mạnh ma thuật bất thường như thế này…”
“Không tính những mạo hiểm giả với cái tên kì dị, con số này chắc chắn phải gần với trình độ của họ phải không?”
Sau khi đo xong sức mạnh ma thuật của tôi, họ bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
Mặc dù có trữ lượng ma thuật lớn như vậy nhưng mọi người thường không ấn tượng vì điều đó, vì thế đây cũng được coi là một chút thay đổi nhỉ.
“Mọi người còn có câu hỏi nào không? Nếu như có phần thưởng hậu hĩnh, em sẽ sẵn sàng hợp tác.” Tôi vui vẻ nói.
Một nhà nghiên cứu lẩm bấm ‘Nếu vậy thì…’ và giơ tay lên.
“Chị nghĩ là có một ‘công cụ ma thuật’ tại thủ đô, em có ổn khi thử nghiệm nó không? Những người có cái tên kì dị đã mang nó tới, nhưng vì chưa có cơ hội sử dụng nó, vì thế chị đã hoàn toàn quên mất.”
“Khá là khó hiểu khi trở thành một đối tượng thử nghiệm của một công cụ ma thuật chưa qua sử dụng, nhưng miễn là nó không gây thiệt hại gì thì em không phiền…”
“Không, công cụ đó không gây thiệt hại lên cơ thể con người. Nhớ lại chuyện chúng ta bàn về cái mã vạch ban nãy không? Theo như những gì chị biết, công cụ ma thuật đó có thể đọc được nội dung mã vạch.”
Tôi đứng hình và bắt đầu xử lý thông tin.
“Em có phiền nếu như bọn chị ‘beep’ cái mã vạch ở mông em không, Megumin-san?”
–Tất nhiên, ngày hôm sau tôi đã không quay lại đó nữa.