Zoku, Kono Subarashii Sekai ni Bakuen wo!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Zoku, Kono Subarashii Sekai ni Bakuen wo! Wagamama Basutaazu! - Chương 1: Cơn mưa rơi xuống kinh đô!

Chapter 1: Cơn mưa rơi xuống kinh đô!

Part 1

—Đó là toàn bộ ý chính. Vì thế, em ở đây để tìm thành viên cho tổ đội.”

“Um… Ở đây mọi người đều rất nghiêm túc trở thành mạo hiểm giả, vì thế để đóng vai thì em nên chơi cùng với bạn của mình là tốt nhất…”

Guild mạo hiểm giả tại Axel.

Sau lời tự tin tuyên bố trước Kazuma, tôi đã tới đây và đã vấp ngay từ bước đầu tiên.

“Em đang nghiêm túc đấy, sao chị dám nói là em đang chơi đùa hả!? Em chắc chắn rằng tất cả mọi người ở đây đều biết khả năng của em như thế nào mà! Phải, em hiểu rằng sẽ rất khó khăn khi tìm tổ đội khi mới bắt đầu, nhưng giờ em là một Đại Pháp Sư cấp cao với hàng loạt chiến tích! Và em ở đây, để giúp đỡ những tân mạo hiểm giả thực hiện nhiệm vụ!”

“Chị nghĩ em chỉ thực hiện nhiệm vụ tốt nhất khi ở trong tổ đội của Kazuma thôi… Chị sẽ để lại một thông báo tuyển dụng, nhưng đừng có kỳ vọng quá, được chưa?”

“Nếu có thể, em muốn một tổ đội có thành viên cấp cao và nghề nghiệp thượng cấp, phù hợp với bản thân em.”

“Đây là guild cho mạo hiểm giả mới vào nghề nhé! Nguyện vọng của em quá cao rồi đấy!”

Phớt lờ đi yêu cầu của tôi, chị tiếp tân ghim tờ giấy tuyển dụng lên bảng thông báo và quay trở về quầy.

—Ba giờ sau.

“Umm, xin lỗi, nhưng chẳng có một ai tới chỗ em sau khi chị đưa thông báo cả.”

“Chị nghĩ rằng cái đó chỉ để em đợi thôi, nhưng…”

Sau khi bực tức vì không có ai nộp đơn, tôi đã tới chỗ chị tiếp tân và phàn nàn.

“Chẳng nhẽ ai cũng sợ một cô gái trẻ sử dụng phép thuật tấn công cực mạnh à? Em sẽ đi hỏi họ trực tiếp, chị có thể gợi ý vài người không?”

“Gợi ý, huh…? Chà, có Ashare-san ngồi đằng kia mặt tái mét sau khi nghe cuộc trò chuyện của chúng ta. Và Andy-san đằng đó đang cầu xin nhìn chị. Và còn…”

Người tiếp theo mà chị tiếp tân chỉ là trưởng làng tương lai của làng Hồng Ma, người loay hoay liếc nhìn chúng tôi nãy giờ.

“…Cứ giả vờ như cậu ấy không có ở đây đi.”

“Sao cậu có thể nói như vậy hả!?”

Nhìn về phía Yunyun vừa hét lên với khuôn mặt đẫm lệ, tôi thở dài thườn thượt.

“Không thể nào có hai Đại Pháp Sư trong một tổ đội được! …Và, thực ra, mình cứ nghĩ là cậu phải vào một tổ đội với những mạo hiểm giả khác sau khi trở về từ làng Hồng Ma cơ, ai dè cậu vẫn cô đơn như trước.”

Cách đây không lâu, chúng tôi đã quay trở về làng để tham gia thử thách thủ lĩnh can đảm.

Hồi đó, tôi có nói rằng các mạo hiểm giả ở thị trấn này rất phụ thuộc vào cậu ấy, vì thế họ sẽ không từ chối nếu như cậu ấy muốn tham gia.

“A-à, về chuyện đó… mình đã cố hỏi họ một vài lần, nhưng có vẻ như không đúng thời điểm…”

…Thời điểm?

“Ý mình là, những người ở guild từ sáng sớm chắc chắn đã có tổ đội của mình và đã chuẩn bị đầy đủ rồi phải không nào? Không thể để họ bỏ hết tất cả kế hoạch chỉ vì mình được… Và những người trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã rất mệt mỏi rồi, chính vì thế mình không nên làm phiền họ…”

“Cậu lại suy nghĩ nhiều nữa rồi! Tại sao cậu luôn bị cuốn vào mấy cái cân nhắc kì lạ thế nhỉ!? Mình đã nói rồi, cứ triển đi! Bất kỳ tổ đội nào cũng đều chấp nhận cậu nếu cậu hỏi! …Hơn nữa, cậu có xem thông báo tuyển dụng trên bảng không đấy?”

Thuật Sư và Danh Y không hề hiếm, họ luôn đem lại lợi ích trong tổ đội, vì thế luôn có nhu cầu cần tới họ.

Tôi thực sự nghi ngờ vì không có một tổ đội nào tuyển Thuật Sư…

“Mình có xem rồi, nhưng tất cả bọn họ đều tìm Thuật Sư… mình là một Đại Pháp Sư(Archmage) cậu biết đấy?”

“Đại Pháp Sư là Thuật Sư cấp cao đấy, không có vấn đề gì hết! Thiệt tình, con mắm này…”

Tôi nắm lấy vai Yunyun và đẩy cậu ấy tới chỗ nổi bật hơn, nơi mà tất cả mọi người trong guild đều có thể thấy.

“Có ai cần Đại Pháp Sư không!? Cô gái này đang cần một tổ đội đây! Cậu ấy có thể sử dụng cả phép thuật trung cấp cả phép thuật thượng cấp, và còn là Hồng Ma Nhân cấp cao nữa!”

Đáp lại lời tuyên bố của tôi, cả guild như đều rơi vào hỗn loạn.

“Thật sao!? Yunyun-san đang tìm kiếm tổ đội á!?”

“T-Tổ đội chúng tôi là một tổ đội cấp cao ở thị trấn này, nên tôi nghĩ chúng tôi phù hợp với Yunyun-san…!”

“Ê, các anh có Thuật Sư trong tổ đội rồi còn gì! Chúng ta nên sử dụng Thuật Sư mà chúng ta có!”

“Tổ đội chúng tôi toàn là con gái, nên tôi nghĩ sẽ rất phù hợp với cô, Yunyun-san…!”

Trong sự hỗn loạn, tôi ưỡn ngực lên và nói lớn,

“Và tôi, kẻ nắm giữ ma thuật Bộc Liệt Ma Pháp, sẽ tham gia cùng cậu ấy! Ngay bây giờ, những ai có hứng thú hãy tập trung lại đi!”

Và thế là, sự im lặng lại bao trùm cả guild.

—Quá dễ.

Sau đó, từ nơi anh chàng rất nhiệt tình ban nãy…

“…Này, chúng ta nên làm gì bây giờ? Yunyun-san chắc chắn là rất hấp dẫn, nhưng mà cái đứa đi cùng cô ấy…”

“Hmm, phải làm sao đây… Tôi thực sự, thực sự rất cần một Hồng Ma nhân biết điều…! Nhưng đổi lại, chúng ta cần phải nhận cả thứ đó…”

“Hàng xách tay này nhiều rủi ro pháp lý quá. Anh biết rắc rối mà Kazuma gặp phải mà…”

“M-Megumin, cậu nói đúng… Ehehe, m-mình nên làm gì đây? Mình có chút lo lắng, nhưng với điều này, mình có thể tìm kiếm một tổ đội chấp nhận mình… Này, cậu niệm cái gì đấy!?”

“Thấy chưa, tôi nói rồi! Hàng xách tay nổi điên nữa kìa!”

“Ở đây có ai sử dụng Bind không!? Cấp độ cô ta cao lắm, bắt giữ cô ta không dễ đâu!”

“Khẩn trương đuổi cô ta đi!”

“Nhiệm vụ khẩn cấp! Nhiệm vụ khẩn cấp! Ai đó làm ơn hãy ngăn Megumin-san lại! Phần thưởng là ba nghìn Eris…!”

—Sau khi bị đuổi ra khỏi guild, chúng tôi trú mưa dưới một quán cafe nhỏ trong khu mua sắm và gọi một vài xiên thịt để giết thời gian.

“Nhờ có mình, chúng ta vừa mới đạt được may mắn bất ngờ đấy. Yunyun, cậu cũng nên ăn đi.”

“Đây không phải lúc để ăn! Tại sao!? Tại sao lúc nào cậu cũng gây rắc rối cho mình hả!? Y như lúc thực hiện thử thách trưởng làng vậy! Mình đã bảo cậu đừng có dùng Bộc Liệt Ma Pháp, nhưng cậu vẫn cứ làm! …Đừng có ăn nữa!”

Hoàn toàn mất kiểm soát, Yunyun véo má tôi sau khi tôi ăn những xiên thịt vừa mới gọi.

“Ngừ lạ đi! Mì đa ă dở mà! Mì khô muố nhổ ra đâ!”

Sau khi bằng cách nào đổ chống đỡ lại cậu ấy, tôi ngồi cách xa Yunyun đang đẫm lệ trong khi nuốt xiên thịt.

“Mọi thứ đáng diễn ra tốt đẹp vậy mà! Giờ mình xấu hổ không dám nói chuyện với họ nữa! Này, mình nên làm gì bây giờ!? Mình cũng muốn có bạn đồng hành!”

“Nếu như cậu muốn có bạn đồng hành, thì đã có mình đây. Cái loại người gì mà ngăn bạn của mình để nhận thưởng hả?”

“Có lẽ mình sẽ gọi cậu là “Ba nghìn Eris” kể từ bây giờ… Ow, ow, ngừng lại đi!”

Trong lúc dí nắm đấm vào đầu Yunyun, tôi nhận ra một điều gì đó.

Tôi quá nổi tiếng ở thị trấn này.

Nhưng, nếu chúng tôi đến một thị trấn chưa biết đến tiếng tăm của tôi thì sao?

“Mà, tại sao cậu lại tuyển dụng thành viên thế, có chuyện gì xảy ra với Kazuma-san à? …Eh? G-Gì thế? Có chuyện gì sao?”

Sau khi suy nghĩ xong, tôi đặt tay lên vai Yunyun đang hoài nghi.

Part 2

“…Đó là toàn bộ ý chính. Cậu đã hiểu chưa?”

“Rồi, mình hiểu cậu là một con ngốc tới mức nào rồi!”

Yunyun, đôi mắt đỏ rực vì kích động, hét vào mặt tôi sau khi nghe giải thích.

“Này, thế này có phải hơi chát chúa đến từ kẻ tự nhận là bạn của mình không? Những lúc như thế này, cậu phải nói là ‘Kazuma-san quá tệ bạc phải không? Mình hiểu cảm giác của cậu~ Cùng đi ăn cái gì đó tuyệt vời đi. Tất nhiên, mình sẽ bao!’ hay cái gì đó tương tự như vậy! Một người bạn tốt sẽ nói như thế!”

“Những kẻ nói với cậu những lời hời hợt như vậy không phải là bạn tốt! Hơn nữa, mình rất hiểu cảm giác của Kazuma-san! Mà…”

Yunyun nhìn xung quanh và thét lên.

“Mà, chẳng phải đây là cung điện hoàng gia à!?”

“Hãy uống trà và bình tĩnh đi. Xin lỗi, có thể cho thôi một tách nữa không?”

Ngay lúc này, chúng tôi đang có mặt tại cung điện hoàng gia nơi cách xa khỏi thị trấn Axel.

Nhờ có Dịch Chuyển của Yunyun, sau đó chúng tôi đã được dẫn tới phòng chờ nhờ danh tiếng mà mình có được.

“Mình không thể nào bình tĩnh được… Um, xin lỗi vì ban nãy đã thét lớn. Tôi thực sự xin lỗi. Tôi bị lừa tới đây, nên làm ơn đừng trách tội tôi!”

“Cậu nói cái gì thế hả!? Họ không chém đầu cậu chỉ vì cậu đặt chân vào cung điện hoàng gia đâu!”

Yunyun đặt tách trà mà người quản gia mời cậu ấy sau khi nhấp một ngụm, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Có vẻ như cậu ấy sẽ ít tin tưởng tôi hơn sau khi đã đặt lòng tin của mình vào tôi.

“Không phải lo lắng đâu. Mình chỉ muốn mời thuộc hạ của mình đi phiêu lưu thôi, là vậy đó.”

“Thuộc hạ? …Này, Megumin, mình có linh cảm không lành…”

Khi mặt Yunyun tái xanh, người quản gia xuất hiện với một tách trà.

“Megumin-sama, xin mời thưởng thức trà. Trà và đồ ăn nhẹ có phù hợp với cô không?”

“Tôi muốn mang một ít đồ ăn nhẹ về làm quà cho bạn bè, vì thế hãy gói chúng lại cho tôi.”

“Liêm sỉ của cậu đâu hả!? X-Xin lỗi, tôi lại lớn tiếng mất rồi…”

Yunyun có rúm lại vì xấu hổ, người quản gia gõ hai lần vào cánh cửa đôi lớn trước mặt chúng tôi.

Và sau đó ông ta mở cửa…

“Aah… Mình biết mà…”

Yunyun tuyệt vọng lẩm bẩm.

“Boss, Yunyun-san, chào mừng tới cung điện hoàng gia! Và, Yunyun-san, hãy để em giới thiệu bản thân lần nữa. Cháu gái của chủ cửa hàng Chirimen và là thành viên của băng cướp, Alice, là bí danh mà em sử dụng… Tên em là Iris. “Kiếm Thuật” Belzerg Iris, luôn sẵn lòng giúp đỡ!”

Iris, đứng phía xa hành lang, cùng với hai cận vệ của mình Claire và Rain, mở lời chào với nụ cười rạng rỡ—

“—Vì thế, chị ở đây để mời em tham gia vào một cuộc thám hiểm”

“Em tham gia!”

Sau khi tóm tắt các sự kiện xảy ra trong vài giờ qua, Iris đồng ý tham gia mà không hề do dự.

“Ngài ấy sẽ không tham gia! Iris-sama, đừng nói những điều ngu ngốc như vậy!”

“Phải đó, Iris-sama, hãy biết vị trí của mình! Megumin-san nữa, đừng có mời ngài ấy vào những trò chơi của cô nữa!”

Hai người họ ngay lập tức phản đối, nhưng Iris bắt đầu tỏ ra nghiêm túc và bắt đầu,

“Claire… Tôi rất tôn trọng lòng trung thành của cô và tôi biết cô trân trọng tôi tới mức nào…”

“I-Iris-sama…?”

Claire ngạc nhiên trước biểu cảm của Iris, chớp thời cơ, Iris nắm lấy tay cô ấy.

“Nhưng tôi là công chúa của Belzerg. Công chúa duy nhất của vương quốc này, nơi sản sinh ra những anh hùng kiệt xuất! Claire, hãy tin vào người mà cô đã trung thành phục vụ. Dưới sự che trở của cô, giờ tôi đã trở thành Đồ Long Hiệp. Đúng vậy, giờ đã đến lúc tôi bảo vệ cô. Nhân danh công chúa của Belzerg, tôi sẽ bảo vệ vương quốc này khỏi lũ quái vật xấu xa đang rình rập!”

“Iris-samaaaa!!”

Quá xúc động, Claire bám lấy vai Iris.

“T-Từ lúc phục vụ em, tôi chưa lần nào hạnh phúc tới mức này! Được rồi, tôi sẽ không phàn nàn nữa! Tôi sẽ niềm tin và em và cầu nguyện cho em bình an trở về, Iris-samaaaa!”

Cô ấy vùi mặt vào ngực Iris trong niềm vui sướng.

Iris có vẻ như hơi phiền, nhưng em ấy vẫn giương cao nắm đấm chiến thắng và nhẹ nhàng rời đi,

“Yeah.”

“Không, không tốt đâu, Iris-sama! Claire-sama, đừng có để bị lừa dễ dàng như thế! Từ những chuyện mà cô ấy nói, không có lí do gì mà Iris-sama cần phải can thiệp cả!”

“Hah!? O-Oh, đúng vậy! Iris-sama, vương quốc đang không gặp hỗn loạn, chính vì thế không cần em phải thân chinh tiêu diệt quái vật đâu!”

Lấy lại tinh thần từ những lời của Rain, Claire vội vàng đứng dậy và nói.

Iris nhìn họ với ánh mắt của một chú cún con.

“…Hai người không lắng nghe yêu cầu của tôi à?”

“Tôi luôn lắng nghe những gì em nói.”

“Đừng có làm vậy, Claire-sama! Iris-sama, từ khi nào mà em học được mánh khóe đấy hả? Tôi cầu xin em, đừng gây rắc rối cho chúng tôi như vậy…!”

Thật sự, tôi tự hỏi ai đã dạy em ấy cái mánh đấy.

Thấy Iris đánh đúng điểm yếu của người khác, em ấy đã gợi nhớ cho tôi tới một tên NEET mà tôi biết, chẳng hiểu hai người họ có phải anh em cùng huyết thống hay không nữa..

Claire đã thực sự sụp đổ, nhưng Rain thì vẫn cố chấp…

Iris phồng má lên và sử dụng chiêu thức đặc biệt.

“…Tôi nghĩ là tôi rất ghét hai người.”

“Sao em có thể nói như vậy, Iris-sama! Trời ạ, Claire-sama có vẻ như cực kỳ tổn thương, làm ơn đừng buông lời cay đắng!”

Đỡ lấy Claire ngã quỵ xuống, Rain cầu xin như kiểu sắp khóc đến nơi.

Thấy vậy, Iris thở dài.

“Oh, được rồi. Nếu như không thể thuyết phục hai người bằng lời nói, tôi sẽ tìm cách khác.”

“Iris-sama, em có nghĩ đây là thuyết phục không!? Dù em có làm gì đi nữa, tôi, Rain, sẽ không lay động đâu! Không phải sau khi tiền lương của tôi bị cắt bớt đi vì đã để em thường xuyên trốn thoát đâu!”

Rain, mặc dù cảnh giác với chiêu thức tiếp theo của Iris, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết như thể muốn thét lên “Cứ làm những gì em thích đi”.

“Hai người, gặp tôi ở sảnh tập luyện.”

“…Hah?”

Sau một hồi bối rối, khuôn mặt Rain tái nhợt.

“Tôi sẽ chứng minh cho hai người thấy tôi sẽ không thua trước bất kỳ quái vật nào ngay cả khi tôi có đi—”

“Thượng lộ bình an, Iris-sama.”

Rain cúi đầu thật thấp trước khi Iris nói xong.

Part 3

“Hãy quan tâm tới hai cận vệ của em khi quay trở về nhé? Nếu không, bọn chị sẽ bị ngăn lại ở cổng vào lần tiếp theo mất. Mà, ý chí của em đã mạnh mẽ hơn lần cuối cùng chị gặp em rồi đấy.”

“Em sẽ mang vài quà lưu niệm cho họ. Có rất nhiều điều ở thế giới bên ngoài có ích cho em. Em sẽ coi đây là cơ hội để tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài.”

Rời khỏi cung điện cùng với Iris cực kỳ háo hức, chúng tôi có mặt tại guild mạo hiểm giả.

“Quả thực, những con quái vật xung quanh kinh đô có xu hướng mạnh mẽ hơn. Dù mạnh mức nào, sẽ vẫn rất nguy hiểm nếu như em mất cảnh giác, Iris à. Chà, thực tình mà nói, cũng không cần phải lo lắng quá nhiều. Em đã có hai Hồng Ma nhân nổi tiếng nhất thế giới bên cạnh em mà.”

“Yeah! Em không thể sử dụng nhiều phép thuật tấn công, em rất mong chờ vào những phép thuật mà hai chị sử dụng đó!”

“C-Chà, mấy phép vặt không phải phong cách của chị, nên hôm nay chị chỉ thể hiện một phép thuật thôi. Nếu em muốn thấy nhiều phép, em nên hỏi Yunyun.”

Vừa nói xong, tôi chợt nhận ra.

Một thành viên tổ đội tôi đã im lặng một thời gian.

“Sao thế, Yunyun? Hôm nay cậu im ắng một cách khủng khiếp đấy.”

Khoảnh khắc mà tôi gọi tên cậu ấy. Yunyun quỳ xuống và lạy.

“Thần không biết chuyện này, làm ơn tha thứ cho thần! Tất cả là tại Megumin!”

“Cậu nói gì thế hả!? Ngừng xin lỗi vì những gì mình không nhớ đi!”

Iris có vẻ như bối rối trước hành động của Yunyun, nhưng em ấy tiến về phía Yunyun và nói.

“L-Làm ơn ngẩng đầu lên, Yunyun-san! Không cần thiết phải làm vậy đâu…”

“Thần luôn biết người là nhân vật quan trọng, nhưng thần không biết người là công chúa! Những Hồng Ma nhân khác không làm gì sai cả, tất cả là lỗi của Megumin! Và thần có lẽ cũng có một chút tội lỗi! Nếu người muốn kết tội ai đó, hãy sử dụng Megumin ! Nếu như chưa đủ, thần xin nhận phần còn lại, hãy tha thứ cho dân làng…!”

“Cậu nói cái quái gì thế hả!? Sao cậu coi mình như thể tội đồ như vậy!?”

Có vẻ như Yunyun đang xin lỗi vì những hành vi nào đó với Iris khi không biết danh tính thực sự của em ấy.

Dường như nắm bắt được tình hình lúc này, Iris lắc đầu mặc dù rất đỏ mặt.

“Làm ơn hãy ngẩng đầu lên. Danh tính của em không ảnh hưởng tới em đâu, và em sẽ rất vui nếu như chị đối xử với em như trước kia.”

“Alice-cha…không, Iris-sama.”

“Không cần thêm -sama đâu. Hãy coi em như là một người bạn, như trước kia ấy.”

Iris nở một nụ cười rạng rỡ khi cậu ấy từ từ ngẩng đầu lên.

“Đối với người đã nói Kazuma là xấc xược khi anh ta càu nhàu, em chắc là đã thân thiện hơn rồi đấy nhỉ?”

“L-Làm ơn quên chuyện đó đi! Em cũng khá ý thức lúc đó đấy!”

Iris áp hai tay lên má để che dấu sự xấu hổ, Yunyun, đôi mắt cậu ấy sáng rực lên vì lý do nào đó, run rẩy đáp lại.

“Cảm ơn em, Iris-chan. Để nghĩ rằng em vẫn là bạn với người như chị… Chị sẽ cố gắng học phép biến hình cấp cao, Shape Change. Sau đó, nếu em bị cuốn vào một âm mưu làm rung chuyển quốc gia, chị sẽ biến thành em để trả ơn cho cái mạng mà em đã tha cho ngày hôm nay.”

“Những lời chị nói nặng nề quá đấy!”

—Tại guild mạo hiểm giả ở kinh đô.

Có một sự khác biệt rất lớn về chất lượng giữa những mạo hiểm giả ở đây và những người ở lại Axel.

Chỉ cần liếc qua thôi cũng tường tận. Chất lượng trang bị mà họ mang trên người rất cao, hầu hết bọn họ đều tỏa ra hào quang sức mạnh.

Cũng chính những mạo hiểm giả đó chăm chăm nhìn chúng tôi từ khi bước chân vào guild.

“Nhìn này, đây mới thực sự là guild mạo hiểm giả, Iris. Vì chỉ có ba cô gái trẻ, chúng ta chắc chắn sẽ bị nhắm tới. Đầu tiên, để chắc chắn không bị coi thường, chúng ta sẽ quét sạch những mạo hiểm giả giống như côn đồ sẽ gây rắc rối trong một đòn duy nhất. Khi đã thể hiện được khí phách, chúng ta sẽ bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ.”

“Ah, giống như những nghi thức mà Onii-sama đã dạy em! Claire trước đây đã cùng em tới Axel, vì thế không ai muốn gây sự cả, nhưng có vẻ như em sẽ thực hiện được nghi thức đó ở đây!”

Trong lúc chúng tôi đang thì thầm, những mạo hiểm giả khác đảo mắt đi cùng một lúc.

“…Này, Megumin, cậu cũng gây chuyện ở cái guild này à?”

“Ê, đừng có dìm mình như thế chứ!”

Đánh giá theo những gì các mạo hiểm giả đó đang nhìn…

“Nguyên nhân chắc chắn là do gái này rồi. Một cô gái trẻ với mái tóc vàng và mắt màu xanh trong suốt như thế này thì chỉ có thể là quý tộc đẳng cấp.”

Nghe thấy những lời đó, Iris bỗng run rẩy.

“Nhưng bọn họ cũng nhìn cả cậu mà.”

Yunyun nói và nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi thật sự chẳng hiểu gì–

“Boss, trước đây chị đã thể hiện kỹ năng của mình trước rất nhiều mạo hiểm giả ở kinh đô rồi mà? Có lẽ lí do là vậy…?”

“Ah!”

“Mình biết mà, sau cùng thì vẫn là lỗi của cậu!”

Không, từ từ đã, đúng, tôi đã thể hiện, nhưng hơi kỳ lạ là họ lại e ngại tôi.

“Nếu là vậy, Yunyun, cậu cũng rất hổ báo tại pháo đài gần tiền tuyến cùng với mình còn gì? Kỹ năng của Kazuma cho phép chúng ta tiếp cận quân đội Quỷ Vương, Bộc Liệt Ma Pháp của mình để thổi bay chúng, và cuối cùng là Dịch Chuyển của cậu để chúng ta trốn thoát—”

“AAAH, đ-đó! Mình chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi, chẳng lý do gì phải e sợ cả…!”

Yeah, ngay cả tính đến việc chúng tôi đã tiêu diệt quân đội Quỷ Vương như thế nào, mọi người vẫn còn lảng tránh chúng tôi quả thực rất kỳ lạ.

Chúng tôi đã tới gần một mạo hiểm giả gần đó để hỏi những gì đang xảy ra. Và đó là—

“Haha, cô gái trẻ, cô vẫn năng động như mọi khi nhỉ! Mọi người e ngại cô là vì lý do khác kìa.”

Người đàn ông bất ngờ gọi chúng tôi là một người có vóc dáng to lớn và một vết sẹo trên mũi. Anh ta ngồi ở cái bàn gần đó và đang uống rượu mặc dù vẫn đang là ban ngày.

Ngồi cạnh anh ta là một người phụ nữ với ánh mắt sắc bén, và một người đàn ông vác trên vai một chiếc rìu lớn. Cả hai bọn họ đều nở một nụ cười rạng rỡ trước tôi và Yunyun.

“Sao mấy người hành động như thể quen biết lắm thế hả? Nếu muốn tìm đứa con gái nào để đánh nhau thì đi chỗ khác đi.”

“Eeh!?” x3

Cả ba bọn họ đều thốt lên ngạc nhiên vì không hiểu những gì tôi vừa nói.

Sau đó, Yunyun đột nhiên rạng rỡ.

“Rex-san! Sophie-san và cả Terry-san nữa!!”

Hiểu rồi. Vậy ra họ là người quen của Yunyun.

“Thật hiếm khi bắt gặp những mạo hiểm giả mà Yunyun biết. Chắc cậu có nhiều điều để nói lắm nhỉ, vì thế Iris và mình đi đây.”

“Nàày! Từ từ đã, cô gái, sao cô hành động như thể xa lạ vậy!?”

Người đàn ông tên Rex lên tiếng.

“…? Ah, chắc ông là người bị thổi bay bởi sóng xung kích của Bộc Liệt Ma Pháp khi tôi đang chiến đấu với quân đội Quỷ Vương nhỉ? Tôi xin lỗi vì vấn đề đó, nhưng đó là ở giữa trận chiến. Điều đó là không thể tránh được.”

“Không phải thế! Cô hành động như thể chúng ta mới gặp mặt lần đầu thế hả? Chúng tôi cũng đến từ Axel đấy! Nhớ không, cái lần đầu tiên mà cô tới đó và tìm thành viên ấy!? Chúng ta đã cùng nhau chiến đấu với con quỷ xuất hiện tại thị trấn còn gì!? Chúng tôi còn mời cô vào tổ đội nữa cơ mà! ‘Muốn tới kinh đô và tạo tên tuổi ở đó không!?’ Nhớ chưa!?”

Có chuyện đấy xảy ra à?

Tôi bối rối gãi đầu, Yunyun lét lút húc khuỷu tay vào tôi.

“Cậu quên rồi à? Đấy là lúc con quái vật Hoost xuất hiện ở Axel ấy? Chúng ta đã cùng nhau chiến đấu mà? Chúng ta còn bắt được cả Sát Thủ Tân Binh nữa.”

…Oh, nhớ ra rồi!

“Yeah, tôi nhớ rồi! Rex, anh là cái người mỉa mai tôi là Thuật Sư chỉ biết nói mồm mà phải không!? Tái ngộ lúc này giống như là ý trời muốn tôi trả thù đây mà, tới luôn đi!”

“Tại sao cô nhớ lại hết tất cả mọi thứ vậy!? Với lại, tôi cũng xin lỗi khi chúng ta chiến đấu với con quỷ đó rồi! Sau đó chúng ta cũng đã hòa hợp hơn, sao cô lại quên hết tất cả những gì xảy ra sau đó thế!?”

Mọi thứ đang dần dần quay trở lại.

Yeah, đó là những gì xảy ra trước khi tôi gia nhập tổ đội của Kazuma.

Nếu như suy nghĩ lại, những người này đủ mạnh để được so sánh với tổ đội của anh hùng ma kiếm.

“Ah, ra là Rex-san lúc đó à, người đã cầu xin tôi gia nhập tổ đội. Cũng được một thời gian rồi nhỉ. Mấy người đã nổi tiếng chưa?”

“Tôi không có làm điều xấu hổ như thế nhé! M-Mà, gác chuyện đó sang một bên, tôi cũng tạo được ít tiếng tăm ở đây. Tất nhiên, tôi không nổi tiếng như cô được.”

…Oh?

“Anh đã nghe về chiến tích của tôi rồi à? Chà, nó cũng được in trên báo mà, nên cũng không ngạc nhiên lắm. Thế, ở đây họ nói gì về tôi?”

“Đó là về lý do tại sao mọi người lại rất sợ cô. Cô và chàng trai tên Kazuma đã gây gổ với một nhóm tội phạm chỉ vì không thích gương mặt của họ phải không? Đó là một tin đồn rất dai dẳng đấy cô biết không?”

Ah, giờ anh ta đề cập tới nó!

“Oh, yeah, mình đã cùng Iris đánh nhau với một nhóm tội phạm ở đây! Hiểu rồi, thật là sảng khoái khi biết lý do tại sao mọi người lại lẩn tránh.”

“Mình biết mà! Sau cùng thì vẫn là lỗi của cậu!”

Đó là một sự cố khi mà Iris và Kazuma đã chuyển đổi cơ thể cho nhau nhờ thánh tích.

Lúc đó, Iris, trong cơ thể của Kazuma, đã đánh nhau với một nhóm tội phạm.

“Em hiểu rồi, Boss mang tiếng xấu như vậy là vì những chuyện hồi đó em gây ra. Trong trường hợp này, người nhận trách nhiệm phải là em. Em có nên xin lỗi trực tiếp không nhỉ…?”

Thấy vẻ mặt bối rối của Iris khi em ấy đang lẩm bẩm một mình, Rex phun bia ra khỏi miệng.

“I-Iris-sama…?”

Tôi hiểu. Dù sao thì đây cũng là kinh đô.

Tôi gọi Iris tới gần.

“Iris, chẳng phải có quá nhiều người ở kinh đô biết mặt em à? Vậy có nghĩa là họ lảng tránh chúng ta không phải là vì chị, mà là vì họ nhận ra em nhỉ…?”

Nhìn thấy chúng tôi thì thầm với nhau, Yunyun nhẹ nhàng nói.

“…Lý do mà mình không có tổ đội là vì cái hội của mình nhỉ…?”

—Bỏ lại Rex và những người khác phía sau, nhưng người bắt đầu run lẩy bẩy khi biết danh tính thực sự của Iris, chúng tôi đi tới nơi nhân viên guild đang điều hành quầy tiếp tân.

“C-C-C-Chào mừng! Guild có thể giúp gì cho các bạn nhỉ!?”

Người đàn ông đó tỏ ra lo lắng và cố gắng che dấu điều đó bằng cách cao giọng.

“Chúng tôi muốn nhận nhiệm vụ. Tốt nhất là chiến đấu với đối thủ mạnh, phần thưởng hậu hĩnh, và không được đi quá xa kinh đô.”

“Từ từ đã, bình tĩnh nào, thể loại nhiệm vụ đó cực kỳ khó tìm kiếm đó…”

Người đàn ông đó toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy yêu cầu của tôi.

“Cậu đang gây rắc rối cho ông ta đó! Umm, miễn là một nhiệm vụ ở gần kinh đô, chúng ta sẽ tiếp nhận đó. Và, Um…”

Sau khi xen vào cuộc trò chuyện, Yunyun liếc nhìn Iris…

“Cách tốt nhất là một nhiệm vụ an toàn và không gây bẩn.”

“Đây là guild mạo hiểm giả, nên một công việc an toàn và sạch sẽ thì có hơi…”

Iris tiến đến quầy và nhìn người đàn ông đó với những ngôi sao trong ánh mắt.

“Thế thì nói cho tôi biết vị trí của một tướng Quỷ Vương! Chúng tôi sẽ tới đó và chăm sóc hắn cho ông!”

“Làm ơn dừng lại đi! Kể cả có biết tướng Quỷ Vương ở đâu, thì đầu tôi sẽ lăn dưới đất nếu dám đưa Người đến đó mất! Hơn nữa, tìm một nhiệm vụ mà Iris-sama có thể đảm nhận đã là vấn đề rồi!”

Có vẻ như ông ta cũng nhận ra Iris là ai, giống như những mạo hiểm giả khác vậy.

Tuy nhiên, xét về kỹ năng chiến đấu của em ấy, Iris chắc chắn có thể chăm sóc một vị tướng chỉ trong nháy mắt.

Tôi có thể hiểu được lý do tại sao Kazuma nói rằng có thể gửi em ấy đi chiến đấu với Quỷ Vương cũng được.

“Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ guild này có nhiệm vụ phù hợp với Iris-sama–”

Người đàn ông đó cúi lạy liên tục,

“—Tại sao lại không!? Đây là guild mạo hiểm giả mà? Sao tôi không được nhận nhiệm vụ chứ!?”

“Tôi đã nói rồi! Chúng tôi không thể chấp nhận một nhiệm vụ với nội dung không rõ ràng được! Thậm chí tôi còn chưa nghe thấy một sinh vật nào được gọi là Vua Cóc cả!”

Tại quầy bên cạnh chúng tôi, có một người đàn ông gửi yêu cầu đang có một cuộc cãi vã lớn với người phụ nữ trông quầy.

“Vua Cóc có tồn tại! Lý do có ít báo cáo về nó là bởi vì gần như tất cả các tổ đội chiến đấu với nó đều bị xóa sổ! Theo như nghiên cứu của tôi, nó là một họ ếch đặc biệt xuất hiện trong mùa mưa lớn, giống như cái loài chúng ta có bây giờ. Nếu như tiêu diệt được nó thì sẽ rất có ích cho vương quốc này!”

Có vẻ như bài phát biểu của người đàn ông đó vừa bị guild từ chối.

Tuy nhiên, những thứ mà ông ta nói thực sự thu hút tôi.

Đặc biệt là cụm từ “Vua Cóc”.

Với những câu chuyện dài dằng dặc giữa tôi và những con cóc, điều này tôi không thể nào làm ngơ được.

Tôi tiến lại gần người đàn ông đeo kính đang tức giận đó và nói,

“Tôi chỉ là một Hồng Ma nhân qua đường, nhưng có vẻ như ông đang gặp rắc rối nhỉ. Tôi không biết loại nhiệm vụ ông đang cố gắng đưa ra là gì, nhưng có thể nói chi tiết được không?”

Part 4

“Tên tôi là Barton. Một nhà nghiên cứu sinh vật hoang dã.”

Chúng tôi quyết định ngồi xuống chiếc bàn ở một góc để nghe những gì ông ấy nói.

Cái ông Barton này, người tự gọi mình là nhà nghiên cứu sinh vật hoang dã, dường như khá nổi tiếng ở kinh đô về khoản lập dị.

“Tôi hiểu rồi, động vật hoang dã à… Về cơ bản, ông nghiên cứu các loài vật để xác định điểm yếu và những thứ tương tự phải không? Điều đó không có gì lạ cả. Trên thực tế, vương quốc nên hỗ trợ cho những người nỗ lực như vậy.”

Tôi nói ra những hiểu biết của mình về những gì ông ta vừa nói, nhưng Barton lại bối rối nhìn tôi.

“Không, tôi không có hứng thú với điểm yếu của quái vật. Những gì tôi nghiên cứu là những thứ gì đó cơ bản hơn nhiều. Ví dụ như là, tại sao bắp cải lại bay? Tại sao, trong tất cả các loại cá, chỉ có cá thu mới phát triển trên các cánh đồng? Đó là những câu hỏi mà tôi hứng thú tìm kiếm câu trả lời, những điều mà mọi người đều thắc mắc.”

“Chẳng có ai hứng thú với những câu hỏi trẻ con đó khi trưởng thành đâu.”

“Er… T-Tôi có một chút hứng thú…”

Yunyun, người luôn được coi là kẻ kỳ lạ giữa những Hồng Ma nhân, e dè lên tiếng.

Có vẻ như Iris cũng suy nghĩ như vậy.

“Thế, tại sao bắp cải lại bay?”

“Sao tôi biết được? Có lẽ là do cái tên của chúng, do tinh thần chiến đấu, do ma thuật của chúng, hoặc cũng có thể là niềm khao khát muốn được bay. Quan trọng hơn,”

Barton bỏ qua câu hỏi đó với một loạt lý do nghe có vẻ vô nghĩa mặc dù chính ông ta là người đề cập tới chúng từ đầu, và vẫn tiếp tục ngay cả khi Iris sắp khóc tới nơi.

“Có những sinh vật được gọi là tinh linh tuyết ở thế giới này. Chúng được cho rằng nếu giết chúng thì mùa đông sẽ rút ngắn đi. Con quái vật mà tôi nói tới, Vua Cóc, là một sinh vật tương tự nếu chết đi thì mùa mưa sẽ kết thúc.”

Mặc dù bị đối xử vô tình nhưng có vẻ như Iris vẫn bị thu hút bởi cảm giác tò mò.

“Barton-sama, điều gì đã khiến ông kết luận như vậy?”

Iris hỏi với giọng điệu cực kỳ tò mò, nhưng Barton lại nhíu mày.

“Nếu như cô muốn hỏi tôi, thì hãy gọi tôi là giáo sư.”

“G-Giáo sư, sao ông có thể kết luận rằng tiêu diệt nó sẽ kết thúc mùa mưa–”

“Sao tôi biết được? Cái đám ếch nhái này luôn kêu la rên rỉ trong suốt cả mùa này, nên tôi nghĩ rằng chúng đang gọi mưa hay gì đó. D-Dừng lại đi, cô nghĩ cô đang làm gì với khách hàng của mình thế hả!?”

Barton giận dữ phản đối khi Iris đột nhiên hất kính của mình.

Yunyun, người đã im lặng lắng nghe nãy giờ, nghiêng đầu thắc mắc.

“Vì thế, ông muốn kiểm tra xem giả thuyết của mình có đúng hay không bằng cách tiêu Vua Cóc phải không, Barton-san?”

“Không, tôi chỉ ghét mưa thôi. Tôi không quan tâm tới giả thuyết của mình, tôi chỉ muốn mưa tạnh càng sớm càng tốt.”

“Có những người có thể thao túng thời tiết ở làng Hồng Ma, sao ông không tới đó và yêu cầu họ…?”

Đáp lại câu hỏi của tôi, Barton ngạo nghễ đẩy kính lên.

“Cô nghĩ sẽ mất bao lâu để đi từ đây đến làng Hồng Ma? Sự thật là, có một lý do đặc biệt mà tôi đặc biệt tới đây để đưa ra yêu cầu ngày hôm nay. Sẽ rất rắc rối nếu như ngày mai trời vẫn mưa.”

Nghe thấy điều đó, Iris dường như quên đi cách bị đối xử vô tình ban nãy và hỏi.

“…Ông có lí do quan trọng sao? Tùy theo hoàn cảnh, có lẽ không quá tệ nếu chấp nhận yêu cầu này…”

“Một bartender mà tôi đã theo đuổi bấy lâu nay, Barbara-chan, nói rằng sẽ đi chơi với tôi nếu như ngày mai trời nắng… N-Này, con bé này làm gì vậy hả!?”

Barton tức giận thốt lên và lùi lại để tránh Iris bẻ cái kính của ông ta gãy làm đôi.

Người này dường như là kẻ duy nhất trong bang hội này không nhận ra được danh tính thực sự của Iris..

“Linh mục của giáo phái Axis chúng tôi sẽ làm một cái teru teru hay cái gì đó sớm hơn, nên chắc chắn ngày mai sẽ nắng đó..”

(Teru Teru Bozu: Búp bê cầu mưa đó!)

“Cái thứ mê tín gì mà nghe tanh thế?”

Bình thường Aqua hơi hâm dở, nhưng vì một lý do nào đó, chị ấy vô cùng chính xác khi nói về thời tiết.

“Những gì ông vừa nói còn tanh hơn ấy!”

Sau khi nghe những lời lớn tiếng của Iris, Barton lại chỉnh kính một lần nữa.

“Con bé này bị sao vậy!? Đó là lý do tại sao ta rất ghét trẻ con! Mỗi lần ta giải thích giả thuyết nào đó, chúng đều ngay lập tức hỏi lại tại sao cái này tại sao cái kia đến khi nó đầy những lỗ hổng!”

“Sao ông lại cẩu thả và vô trách nhiệm thế nhỉ!? Làm ơn hãy đưa ra một lý do chính đáng tại sao tiêu diệt một con cóc lại có thể làm tạnh mưa đi!”

“Đấy chỉ là cảm giác của tôi thôi! Đó như là bản năng của tôi đã mài giũa qua nhiều năm dài nghiên cứu sinh vật hoang dã đó!”

Cảm giác cũng là một nền tảng không vững chắc đấy nhé.

Sau khi nghe xong, Yunyun đẩy tôi qua một bên và thì thầm.

“Nè, Megumin, mình có dự cảm không lành về chuyện này. Mình không nghĩ cái đầu của ông ta bình thường đâu. Chúng ta đến quầy và nhận nhiệm vụ thích hợp hơn thôi.”

“Kể cả cậu có nói thế, còn em ấy thì sao?”

Nói xong, tôi chỉ về phía…

“Được lắm! Đi tìm và tiêu diệt Vua Cóc thôi! Sau đó, nếu ngày mai mà nắng, tôi sẽ cho rằng ông đã đúng!”

“Tôi không quan tâm đến sự chấp nhận của một đứa trẻ đâu.”

“Ông già này có vấn đề gì hả!? Argh!”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Iris bị đối xử như vậy, nhưng cuối cùng em vẫn chấp nhận yêu cầu mặc dù rất phẫn nộ—

Part 5

Có vẻ như bản năng của Yunyun không quá tệ.

“Xem đây! Xem đây, Megumin-kun! Loài Alraune bắt con mồi rồi cấy hạt giống của mình lên chúng trước khi thả chúng đi như thế này đấy! Đó là cách mà những quái vật dạng thực vật không di chuyển được có thể mở rộng phạm vi của chúng tới một địa điểm mới!”

“Waaaah! Barton-saaaaan! Cô ta gieo chúng lên cả người ông kìa! Có hạt giống sau lưng ông đó!”

Trong một khu rừng cách một khoảng với kinh đô.

Sau khi bị bắt bởi Alraune, một loại quái vật phần thân trên giống như là một cô gái trẻ mọc trên một bông hoa khổng lồ, Barton nói,

“Bây giờ, không phải lúc để vội vàng đâu, Yunyun-kun! Alraune không phải là loại quái vật đặc biệt nguy hiểm. Trong lúc cấy hạt giống vào người con mồi, nó sẽ cười như thế này để khiến con mồi thoải mái.”

“Ahahahaha! Ahahaha!”

“Đấy không phải là kiểu cười điểm tĩnh đâu! Hơi bị đáng sợ đó!”

Ngay cả khi bị vướng vào dây leo, ông ta vẫn vui vẻ giải thích về vòng đời của Alraune.

“Hạt giống mà Alraune cấy vào không gây bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến con mồi. Thực tế, nó còn truyền vào đó một loại nhựa có giá trị dinh dưỡng cao để cung cấp cho hạt giống nguồn năng lượng bùng nổ. Hạt giống được cấy vào sẽ không tồn tại trong cơ thể còn mồi vô thời hạn mà sẽ được đào thải ra ngoài một cách tự nhiên. Điều này được thực hiện để cả hai tránh bị coi là mối đe dọa và hỗ trợ việc gieo hạt giống mới càng xa càng tốt! Giờ thì, các quý cô, hãy cất những dụng cụ nguy hiểm đó đi! Ahahahaha! Ahahaha!”

“Nó đang tiêm cái gì đó vào người ông kìa, Barton-saaaaan!”

“Boss, chúng ta nên làm gì bây giờ? Cứ thế này, Barton-sama sẽ…!”

Yunyun hét lên và dùng dao găm đâm vào những dây leo đang trói Barton lại, và Iris, với thanh kiếm trong tay, hớt hải nhìn về phía tôi chờ chỉ thị.

“Barton-san trông có vẻ đang rất vui sướng, chúng ta cứ để ông ta như thế này không sao đâu nhỉ?”

“Khách hàng của chúng ta đang bị ký sinh đấy! Chúng ta không thể để ông ấy như thế này được! Barton-san, tôi đã cắt dây leo rồi đó, làm ơn hãy chạy tới đây đi! Nhanh lên!”

Mặc dù được thả ra, Barton, mặt đỏ bừng và liên mồm.

“Nhân tiện đây, Cô Gái Tĩnh Lặng chính là một nhánh của Alraune. Những quái vật thực vật như thế này phải có hình dạng của một cô gái trẻ để đánh vào lòng thương cảm của con người và tấn công họ khi hạ cảnh giác! Ahahaha! Alraune là nhất! Alraunes là nhất!”

“Lão già này tiêu rồi. Hãy chúc cho ông ta có một cuộc sống hạnh phúc và đi thôi.”

“Đừng có nói điều ngu ngốc nữa và tới đây giúp mình đi!!!”

Chuyện này xảy ra chỉ sau khoảnh khắc chúng tôi đặt chân vào rừng.

Không chỉ có Yunyun, tôi cũng bắt đâu có dự cảm không lành–

—Linh cảm của tôi đã đúng, và độ lập dị của Barton lại tiếp tục.

“Cứ như thể! Iris-kun, cứ đứng im như thế đi!”

“Không phải lúc làm chuyện đó đâu! Iris-chan, đừng nghe lão ta nói nữa! Em hãy tiến lên và tiêu diệt nó đi!”

Ngay trước mặt chúng tôi, Iris đang đối đầu với một Sát Thủ Tân Binh.

Rõ ràng, Sát Thủ Tân Binh có khả năng xác định sức mạnh của kẻ thù mà chúng đối đầu.

Điều này đặc biệt xảy ra khi nó đã hóa đá trong nỗi sợ hãi vì bắt gặp ánh mắt của Iris, nó không hề di chuyển một ly nào kể từ khi thấy chúng tôi.

“N-Nhưng, Yunyun-san, nhìn nó sợ hãi thế kia khiến em hơi khó xử khi giết nó…”

“Một chút nữa thôi, Iris-kun! Chỉ một chút nữa thôi là bản phác thảo của ta hoàn tất rồi!”

“Barton-san, ông thực sự không biết Iris-chan là ai à!? Megumin, khẩn trưởng và–!”

Yunyun, đang bảo vệ Barton và nói với tôi, tôi đáp lại,

“Sát Thủ Tân Binh trông rất ngầu phải không? Mình cũng thích chúng đấy. Barton-san, ông có biết rằng có những con Sát Thủ Tân Binh rất thích ăn quả kỷ tử (wolfberry) không?”

“Oh, nghe thú vị đó. Lát nữa cô nên kể chi tiết cho tôi–”

“Light of Saber!!!”

Mất bình tĩnh, Yunyun bắn thần chú của mình vào Sát Thủ Tân Binh, khiến nó phóng đi như bay.

—Khi tiến vào sâu trong rừng, chúng tôi bị tấn công bởi hết quái vật này đến quái vật khác.

“Iris-kun, tôi đã đánh giá sai về cô. Tôi cứ nghĩ rằng cô là một cô gái trẻ giàu có, kẻ chỉ biết tận hưởng cả đời, nhưng cô cũng có kỹ năng đó nhỉ? Tôi có thể thuê cô lâu dài không? Nếu cô muốn, tôi thậm chí có thể thuê cô làm trợ lý đấy.”

Không để tâm tới tới việc ông ta đang được bảo vệ với những cô gái còn chưa bằng một nửa tuổi của mình, Barton thốt lên những điều vô lý.

“Cảm ơn ông rất nhiều! Nếu như tôi bị đuổi ra đường, tôi sẽ tìm tới ông!”

Múa thanh kiếm của mình giữa không trung, Iris nói điều gì đó điên rồ hơn cả việc em ấy vừa chém một Elder Treant, một con quái vật thực vật lớn như một cái cây bị mục nát, đang di chuyển trên đường.

Cách duy nhất để em ấy bị ném ra đường là cái vương quốc này sụp đổ.

“Này, Megumin, nếu chúng ta lôi lão này ra khỏi đây và làm nó như thể một tai nạn, cậu có nghĩ họ sẽ tha thứ cho chúng ta khi thuật loại những gì ông ta vừa nói không? Mình nghĩ việc bảo vệ bạn của chúng ta khỏi những tên người lớn xấu xa rất quan trọng đó…”

“Đừng nói những điều nguy hiểm với khuôn mặt nghiêm trọng như thế… Ngay từ đầu, ông ta sẽ xử tử tại chỗ nếu như Claire nghe về những gì xảy ra ở đây rồi.”

Trong lúc tôi và Yunyun đang thì thầm với nhau thì Barton và Iris đang tán gấu sôi nổi trước cái xác của cái cây.

“Hiểu rồi, hiểu rồi! Được rồi, với tư cách là ứng cử viên trợ lý tương lai của tôi, cho phép tôi truyền lại một vài kiến thức! Cành cây của Elder Treant có tác dụng vô cùng lạ kỳ. Nếu như cô nhúng chúng vào nước sôi và pha trà, nó sẽ mang lại cảm giác phê ngoắc cần câu luôn. Tôi cực kỳ khuyến khích cô mang một ít về.”

“Tôi đã học hỏi được rất nhiều điều ngày hôm nay đó! Tôi sẽ mang một ít về làm quà cho Claire và Rain!”

Nghe xong, Yunyun tiến lên để đập cho Barton một trận.

—Và cuối cùng chúng tôi cũng đã đặt chân tới đầm lầy nằm sâu trong rừng…

“Yunyun-kun, cô nên sử dụng băng thuật với Scallosaur!”

“B-Băng thuật á!? Hiểu rồi! Đây là lần đầu tiên ông đưa ra lời khuyên đúng đắn trong cả ngày hôm nay đó! Freeze Gust!”

Yunyun thét lên, một đám mây sương trắng xuất hiện từ đũa phép của cậu ấy, bao bọc lấy con Scallosaur, một còn thằn lằn lớn bằng một con bò.

Và sau đó—

“Barton-san, trông nó không hề hấn gì hết!”

Sau khi nhận lấy câu thần chú, con quái vật phát ra một tiếng rít khỏe khoắn và thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.

“Đúng vậy, Scallosaur miễn nhiễm với băng thuật mà! Quan trọng hơn, nhìn xem! Hãy chú ý làm thế nào mà vảy của con Scallosaur chuyển sang màu xanh sau khi trúng băng thuật kìa? Điều đó cho chúng ta thấy rằng chúng hấp thụ băng thuật và biến nó thành sức mạnh của chúng! Một màu xanh tuyệt đẹp! Cô có thấy đẹp không!?”

“Thật tuyệt vời, Barton-sama! Thật hiếm khi được nhìn thấy một màu xanh đậm như vậy!”

“Ông bị đần à, Barton-san!? Đừng có được đà! Iris-chan, em không nên khen ngợi ông ta như thế!”

Sau khi bị gọi là tên đần, Barton cẩn thận chỉnh lại kính của mình và trả lời.

“Harumph. Chắc là cô không biết nhỉ, nếu như cô giết được một con Scallosaur có vảy trong trạng thái đó, chúng sẽ có màu xanh mãi mãi. Giá của chúng khi được bán sẽ gần gấp đôi–”

“Giáo sư Barton, ông có những kiến thức nào giống như vậy không? Tôi không ngại gọi ông là Onii-sama trong thời gian yêu cầu đâu.”

“Từ từ đã, Megumin, cậu nói gì thế hả!? Cậu đâu có gặp vấn đề tiền bạc nữa đâu mà phải không?”

Dứt lời, Yunyun bắt đầu niệm thần chú khác.

Và, chỉ vài giây sau đó.

Iris, người đang bảo vệ Barton, đột nhiên nhìn xung quanh…

“Mọi người. Tất cả quái vật và sinh vật trong khu vực này đều im lặng. Có thứ gì đó sắp tới đây.”

Em ấy bất ngờ đề cập tới điều đó, đúng là âm thanh của những sinh vật trong rừng đã im lặng.

Iris, người không chớp mắt khi nhìn thấy con Scallosaur, lần đầu tiên cho tôi thấy được vẻ nghiêm túc của em ấy.

Ngay lập tức.

Con Scallosaur đứng trước mặt chúng tôi bỗng dưng biến mất sau khi rít lên một tiếng nhỏ.

Không lâu sau đó, một đống đất bỗng trồi lên từ đầm lầy.

Chúng tôi đã đánh thức nó dậy.

“Chính là nó! Thứ mà chúng ta đã tìm kiếm!”

Lý do mà tôi nghĩ rằng nó là một phần của đất vì nó phủ trên người rất nhiều rêu.

Có lẽ mọc rêu trên người giúp nó hòa nhập với thiên nhiên tốt hơn.

Sinh vật này không biết đã phải sống trong đầm lầy bao nhiêu lâu để có thể có được lớp rêu phủ trên người dày đến như vậy.

“Tôi chưa nghe tới chuyện này bao giờ cả! Ông nói đó chỉ là phiên bản cấp cao hơn của ếch khổng lồ, chứ không phải là một sinh vật cấp cao như những con có tiền thưởng lớn mà!”

Đây chính là Vua Cóc mà nhà nghiên cứu động vật hoang dã tự xưng kia đặt tên.

“Em sẽ tiến lên phía trước, vì thế hãy đứng sau và hỗ trợ em bằng phép thuật!”

Nó có kích thước lớn như căn biệt thự của chúng tôi, và cái đuôi của con Scallosaur mà chúng tôi chiến đấu cùng lúc nãy đang vắt vẻo ở khóe miệng nó.

Sinh vật đó đang nhìn xuống Iris.

“Không ngờ nó lại lớn như thế này! Tsk, là một nhà nghiên cứu động vật hoang dã, tôi luôn nghĩ rằng thật tuyệt nếu như được trải nghiệm bị nuốt ít nhất một lần, nhưng tôi chắc chắn sẽ chết nếu như sinh vật này nuốt chửng tôi mất! Thật đáng tiếc! …Nhưng vẫn…”

“Chúng ta đang trong tình trạng khó khăn đấy, nên làm ơn đừng có nói giống như vị Thánh Kị Sĩ của tôi nữa và trốn đi đâu đó đi! Iris, cẩn thận đừng để nó giẫm lên! Yunyun, bắn băng thuật vào nó đi! Ếch chắc chắn yếu trước cái lạnh!”

Sau khi đẩy Barton đang phấn khích ra phía sau, tôi đưa ra chỉ thị cho hai người họ.

“Này thực sự là nó yếu trước băng đấy chứ!? Mình vừa bị lừa bởi Barton-san đấy, liệu có ổn không?

“Oh, tôi cũng thắc mắc đấy? Con Scallosaur cũng sống trong đầm lầy này, liệu con Vua Cóc này thì sao nhỉ? Nếu như cô muốn gợi ý, hãy gọi tôi là Giáo Sư Barton–”

“Này giáo sư Barton tự nhận là nhà nghiên cứu sinh vật hoang dã, cho phép tôi khai sáng cho ông những điều về Hồng Ma nhân. Nhìn chung, Hồng Ma Tộc đều có những cơn thịnh nộ ngắn và vô cùng tàn nhẫn khi tức giận–”

“Nó rất yếu khi đối đầu với băng! Và khi nó bị làm chậm, sấm sét vô cùng có hiệu lực!”

Ngay khi Barton vội vã gợi ý đáp lại lời đe dọa của tôi, Yunyun bắt đầu niệm chú–

“Exterion!”

Lưỡi của Vua Cóc bắn ra về phía Iris nhanh như mũi tên, và Iris vung kiếm lên chặn lại nó.

Sóng xung kích từ lưỡi kiếm của Iris đã cắt vào lưỡi và khiến nó bay lên, nhưng—!

“Vua Cóc có khả năng tái sinh mạnh mẽ vô cùng khủng khiếp! Những vết thương nhỏ như thế chắc chắn sẽ lành lại ngay! Những kiến thức này đã được tôi ra mắt vào năm ngoái, Quái Vật Đại Cương Của Giáo Sư Barton Cho Bọn Ngốc, tôi cực kỳ khuyến cáo các mạo hiểm giả mu–!”

“Giờ không phải lúc để quảng cáo! Iris, um, em có thể bắn ra thứ gì đó ấn tượng không!? Em biết đấy, giống như cái lần mà em đánh bại con rồng ấy!? Giờ là lúc để phá giải phong ấn rồi!”

Tôi thét về phía Iris, nhưng em ấy lại nhìn tôi với vẻ hối lỗi—

“Rất tiếc, kỹ năng đó gắn liền với thanh kiếm được truyền lại qua ngàn đời của hoàng tộc Belzerg, em không thể sử dụng nó nếu như không có thánh tích trong tay…”

“Tại sao hôm nay em không mang theo nó hả!? Em nên mang theo nó mỗi khi ra ngoài chứ!”

“N-Nhưng… Nó là thanh kiếm được truyền qua rất nhiều thế hệ, nên chuôi kiếm có hơi bốc mùi!”

“Này, đây không phải là lúc bàn chuyện đđđđđóóóóóóóóóó!!”

Tiếng hét của Yunyun khiến tôi chú ý tới con cóc khổng lồ, cái lưỡi bị cắt đứt đó đã phục hồi lại!

“Yunyun, tạm thời rút lui thôi! Sử dụng dịch chuyển đi! Cái thứ đó quá lớn để chúng ta đối đầu!”

“M-Mình hiểu rồi!”

“Exterion! Exterion!”

Trong lúc Yunyun chuẩn bị thực hiện Dịch Chuyển, Iris liên tục giải phóng kỹ năng của mình để câu giờ.

Nhưng lưỡi kiếm vô hình tạo ra những luồng gió lớn trong xác thịt con Vua Cóc, nhưng dường như không làm nó biến dạng.

Có lẽ là nó không cảm thấy đau đớn, hoặc có lẽ là nó quá lớn để không cảm nhận thấy những cú ghim nhỏ như vậy, con Vua Cóc chỉ đơn gian tung cái lưỡi đã được phục hồi về phía chúng tôi để chuẩn bị cho đợt tấn công khác–

“C-Chờ đã, nếu như chúng ta rút lui, thì yêu cầu của tôi dành cho mấy cô thì thế nào đây!?”

Cái lão này!

“Giờ không phải lúc bàn chuyện đó! Nếu như ở lại đây, chúng ta sẽ biến thành thức ăn cho cóc đấy!”

“Nhưng mà, lời hứa của tôi với Barbara-chan…!”

“Cô phục vụ quán bar hay mạng sống của ông, nghĩ xem cái gì quan trọng hơn! Mà, tôi chắc chắn rằng Barbara-chan của ông cũng nói vậy với khách hàng khác thôi!”

Tôi không quan tâm tới việc một tên nào đó bị lừa, nhưng nếu cứ như thế này, có khả năng sẽ có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra với Iris.

Tôi nghi ngờ về việc em ấy có thể bị giết bởi một con cóc, nhưng nếu như cứ để công chúa như thế này, em ấy sẽ trở về nhà với một đống bầy nhầy trên người, tôi có thể bị xử tử vì chuyện đó.

Tôi không thể mất mạng vì điều ngu ngốc như vậy được, nên tất cả những gì mà tôi có thể làm là chờ Yunyun niệm xong—!

“Tôi hiểu rồi… Chà, ngay cả bang hội cũng từ chối yêu cầu của tôi, vì thế tôi rất biết ơn tất cả các cô đã giúp tôi tiến xa tới mức này. Và, con Vua Cóc còn to lớn hơn cả so với những gì tôi tưởng tượng. Không thể ngờ rằng hy vọng lại bị đánh mất một cách dễ dàng như vậy…”

Đó là một khung cảnh khác xa so với Barton luôn hành động táo bạo từ lúc chúng tôi gặp nhau.

“Đó là người rất quan trọng đối với ông à?”

Có lẽ sự tò mò của em ấy đã bị chinh phục bởi thái độ của ông ta, Iris cất lời hỏi, nhưng lưỡi kiếm của em ấy vẫn tập trung vào con cóc ở phía trước.

“Đúng vậy, tôi đã theo đuổi cô ấy từ rất lâu rồi. Tôi biết cô ấy từ khi còn nhỏ, cô ấy tiếp quản quán bar nợ nần đó từ cha mẹ, ngay cả bây giờ, cô ấy vẫn làm việc chăm chỉ để giữ vững nó. Mặc dù đã đi chơi các khách hàng khác trong vô số ngày, nhưng vì lý do nào đó, cô ấy vẫn luôn từ chối lời mời của tôi. Cô ấy bướng bỉnh vậy đấy.”

…Ah, chết tiệt.

“Tất nhiên, tôi biết tại sao cô ấy luôn từ chối những nỗ lực của tôi. Rất có thể, cô ấy chẳng xem tôi là gì ngoài em trai cô ấy như khi chúng tôi còn nhỏ. Chính vì thế, khi trời bắt đầu mưa không ngớt vào mùa này, cô ấy đã nói ‘Tôi sẽ đi chơi với anh nếu ngày mai trời nắng’ …Kể cả như vậy, tôi vẫn luôn giữ vững nhưng hy vọng nhỏ nhoi…”

Tôi không thể nào chỉ đứng và không làm gì trước một câu chuyện như thế này được.

“Yunyun, cậu chuẩn bị xong phép dịch chuyển rồi phải không? Hãy giữ nguyên như thế. Iris, đến đây với chị. Chị sẽ giải phóng phép thuật ngay bây giờ, vì thế hãy bảo vệ bản thân.”

“Gượm đã, nếu cậu dùng Bộc Liệt Ma Pháp lên con cóc đó…!”

Phải, có lý do để tôi không sử dụng Bộc Liệt Ma Pháp của mình ngay cả khi đối mặt với đối thủ to lớn như thế này.

“Boss, em không sao cả. Những phần còn lại của con cóc sẽ tung tóe khắp nơi, nhưng em có thể xoay sở được với Claire.”

Iris vừa nói vừa cười rạng rỡ. Em ấy có lẽ đã đoán được những gì sắp xảy ra rồi.

“Tốt lắm, vậy thì hãy phủ đầy chất nhầy trong cuộc thám hiểm đầu tiên của chúng ta nào! Nhớ lại ngày đó, khi chị mới gia nhập tổ đội của Kazuma, chị cũng bị bao phủ đầy chất nhầy của ếch! Chị sẽ tiêu diệt anh chàng này trong nháy mắt và chúng ta sẽ đi tắm cùng nhau nhé!”

“Mình không phiền nếu như phải tắm lắm, nhưng đừng có khó chịu khi so sánh cơ thể của cậu với bọn mình… Ouch! Đừng có ném đá vào mình mà bắt đầu niệm chú đi!”

Yunyun thốt lên.

“Cô có thể hạ được Vua Cóc chứ…?”

Câu trả lời cho câu hỏi hoài nghi của Barton chính là những lời niệm chú của tôi.

Vào lúc đó, có lẽ biết rằng lưỡi của mình sẽ đứt khi bị tấn công, Vua Cóc thu lưỡi và chân lại.

Sau khi hoàn thành niệm chú, tôi nở một nụ cười với Barton.

“Tôi đã học rất nhiều kiến thức về hệ sinh thái của quái vật từ ông trong ngày hôm nay, để đổi lại, cho phép tôi dạy cho ông về cảm xúc của người phụ nữ. Lý do mà Barbara-chan liên tục từ chối ông là vì–”

Trước khi tôi có thể kết thúc, Vua Cóc nhảy lên không trung và định đè bẹp chúng tôi với sức nặng của nó–

“Explosion!!!”

Part 6

“Em về rồi đây~”

“Oh, chào mừng em trở về nhà.”

Khi tôi trở về nhà, Kazuma đang nằm lười trên ghế sofa đã chào tôi.

Bên cạnh anh ấy, Aqua đang liên tục đấm vào lưng Kazuma và khóc lóc…

“Nay em về muộn quá nhỉ. Có chuyện gì xảy ra ngày hôm nay vậy? Em không làm điều gì kỳ lạ như Aqua đấy chứ?”

“Xin lỗi đi! Xin lỗi Teru Teru Megumin đi!”

Này.

“Chờ đã, em vừa nghe thấy cái gì đó không thể bỏ qua thì phải. Ý chị là sao?”

“Megumin, nghe nè! Tên NEET mốc này đã đưa Teru Teru Megumin chị làm cho Chomusuke như là đồ chơi! Thế là, Terumin bị xé thành từng mảnh…!”

“Đừng có gọi tôi là tên NEET mốc, nghe như thể tôi là nấm ấy. Mà, cô ta làm một Teru Teru Bozu trông hơi giống em, nhưng sẽ rất rắc rối cho anh nếu như ngày mai nắng hiểu không?”

Cái tên này!

“Chẳng phải anh nói sẽ ra ngoài với em nếu trời nắng à!? Cái lời hứa nửa vời kiểu gì thế hả!?”

“Gì cơ? Okay, được rồi, là lỗi của anh! Mà, em không đi thám hiểm à? Em có mùi rất thơm. Em vừa mới tắm đấy hả?”

Aqua chuyển về phía Darkness, ngồi phía xa chiếc ghế sofa và cố gắng sửa con Terumin cùng chị ấy.

Tôi liếc về phía họ và nói.

“Yeah, đó là một cuộc thám hiểm tuyệt vời chắc chắn anh sẽ phải ghen tị. Tắm à, chà, em có thể nói với anh rằng việc đó là để xóa bằng chứng…”

“Oh? Chà, chúng ta không thể ra ngoài vì trời mưa, sao em không kể cho mọi người nghe nhỉ? Này, Aqua, tôi xin lỗi được chưa, nên là đừng khóc nữa. Tôi sẽ mang rượu ngon tới, nên là chúng ta cùng nghe câu chuyện của Megumin nhé?”

“Nếu như anh nói về cái chai mà anh giấu đằng sau ngăn kéo thì nó đã bốc hơi rồi. Tôi đã tìm thấy và uống sạch.”

… …

Tôi tránh xa khỏi hai người họ đang chuẩn bị ẩu đả lần nữa và tiến tới chỗ Darkness, có vẻ như ngón tay chị ấy bị châm nhưng không để lại vết thương nào khiến cho chị ấy trông hơi thất vọng.

“Nếu em không phiền, thì chị rất vui nếu như được nghe câu chuyện thám hiểm của em ngày hôm nay. Gần đây, em đã đi ra hồ để thực hiện vụ nổ hàng ngày của mình, lần này em có đi xa hơn nữa không?”

Darkness nói và nở một nụ cười dịu dàng như thể tận hưởng tâm trạng yên bình của một ngày mưa.

“Đó là một câu chuyện dài, nên hãy đợi tới bữa tối nhé. Chúng em đã chiến đấu với rất nhiều quái vật, và cuối cùng, chúng em đã giúp một người đàn ông gìn giữ một tình yêu không được đáp lại. Nhưng trước hết, em muốn nhờ Aqua làm một việc–”

Hai người họ tạm dừng ẩu đả khi nghe thấy tôi nói, và tôi nở một nụ cười duyên dáng nhất có thể–

“Chị có thể làm Teru Teru Aqua, Teru Teru Kazuma, và cả Teru Teru Darkness không? Em rất muốn ngày mai trời nắng—”