Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 22: Phỏng vấn kết hôn - Chương 253: Chạy trốn thực tại

“Ngài giỏi thật. Nếu muốn, tại sao không hủy hôn ước với Mai và để tôi chăm sóc ngài?”

“Xin phép từ chối, Rondeau-sama.”

“Hahaha, bị từ chối rồi. À, Mun-sama là [Đàn Ông] nhỉ. Hahaha, hãy hòa thuận với Mai.”

“Haah…”

Anh ta biết mọi chuyện. Chắc người thừa kế đã được kể nghe.

Tiện nói, Thịt nắm hoàn toàn lợi thế trong trận đấu, em ấy né mọi tấn công của Rondeau, kết thúc bằng cách dí dao gỗ vào cổ anh ta. 

Nếu xếp hạng sức mạnh của Rondeau vào hạng mạo hiểm, tôi sẽ nói anh ta trên trung bình hạng C? Anh ta không phải đối thủ của Thịt, người đã thực hành với hạng A Misha.

“N-nhưng anh trai cũng biết dùng ma thuật!”

“Vậy sao?”

Thịt liếc nhìn tôi. Chẹp, Thịt cũng biết, nhưng nói ra chỉ rước thêm phiền.

Tôi lắc nhẹ đầu. Thịt khẽ gật đáp lại. 

“… Hai người giao tiếp chuyện gì vậy?”

“Ồ, Mai-sama? Kể cả người đó là hôn phu của ngài, họ vẫn là thành viên nhóm tôi. Chúng tôi biết nhau đủ lâu để hiểu rõ từ hành động là lẽ thường tình. Xin đừng ghen nhé?”

“Em thấy ghen tị quãng thời gian hai người biết nhau.”

“Ừm, khoảng một năm.”

“… Ể, ngắn vậy sao?”

… Bọn tôi ở cùng nhau khoảng 99% thời gian từ khi tôi đến thế giới này, nên tôi không nghĩ là ngắn. Ký ức của Thịt trước khi trở thành nô lệ hoàn toàn mơ hồ, nên em ấy cũng cảm giác tương tự.

Chỉ một năm, nhưng nhiều thăng trầm và dấu ấn.

“… Liệu em có nên trở thành mạo hiểm giả không?”

“Vui vẻ săn thỏ. Cố hết sức nhé, tôi sẽ hỗ trợ ngài.”

Nghe tôi nói, Mai O’Doll trông bực bội. Tốt, tôi chọn đúng câu trả lời. 

“Giờ đây, hẳn ngài đã hiểu phần nào khả năng của em ấy. Còn phàn nàn gì không, Jitter-sama?”

“… Tôi phải hạ thấp anh trai nếu vẫn tiếp tục. Tôi sẽ thừa nhận cậu ta!”

Giờ không còn cản trở nào cho hôn ước giả nữa!

“Đã không còn vấn đề… vậy tôi trở về được chứ?”

“Ừ, xin lỗi chuyện đó. Cậu có thể về, nghỉ ngơi tốt.”

Trên đường về phòng, tôi báo với hầu gái không cần ăn sáng vào ngày mai. 

Và do đó tôi bí mật lẻn đi trong đêm tối và trở về hầm ngục. 

Ngu nnngốc! Càng ở lâu càng thêm phiền phức, hiện tại chuyện đã giải quyết xong, ở lại trang viên của lãnh chúa chỉ là nước đi tồi tệ!

Để phòng hờ, tôi để lại ghi chú như sau: [Như đã hứa, tôi sẽ cho mượn tên của Chó Mun Thịt trong khoảng thời gian một tháng. Nếu ngài muốn đích thân em ấy, thông báo tới làng Golen sớm nhất để mượn người].

“Xong, anh mệt nhưng vẫn gắng được… có lẽ. Đi thôi Thịt.”

“Vâng, Chủ Nhân.”

Mặt trời đã lặn hẳn, tôi dắt Thịt rời khỏi biệt thự. 

Uuu, mệt quá. Nhưng phải kiên trì!

Trời bên ngoài không tối hoàn toàn do ánh đèn từ các cửa hàng, hệ thống đèn đường chiếu sáng ban đêm và quán rượu. Nhắc mới nhớ đây là lần đầu tôi tới Sia khi trời đã tối… tôi nghĩ các con hẻm vắng người sẽ tối hơn.

Không lâu sau bọn tôi tới cổng.

… Đóng rồi, tới muộn. Buồn, không ra được. Bọn tôi nên leo tường hử? Không, có ma thuật phòng thủ ngăn việc đó. Bọn tôi không thể gây náo động. Làm sao đây…

“Oi, cậu làm gì ở đây?”

Ngay khi tôi loanh quanh nghĩ cách, một lính canh bỗng tới nói chuyện. Tuần tra ban đêm chăng? Rất nhiệt tình với công việc. 

“Ồ anh lính canh. Tôi muốn ra ngoài cổng.”

“Đã hết giờ ra ngoài cổng. Mai quay lại.”

“… Không còn cách nào sao?”

“Không hề—là điều tôi muốn nói, nhưng tôi có nghĩa vụ giải thích. Nếu cậu nhận được sự cho phép của lãnh chúa hoặc là quý tộc, cậu có thể thông qua sau vài thủ tục.”

Có vẻ người lính canh này rất nghiêm túc với công việc. Làm tốt lắm. 

… Tôi định cho anh ta xem thư mời từ lãnh chúa, nhưng sẽ rất phiền nếu anh ta đến biệt thự lãnh chúa để xác minh tính chính xác. Tôi quyết định dùng thân phận quý tộc của Thịt. Nó sẽ lưu trong hồ sơ, nhưng họ đã biết đích đến là Làng Golen sau khi thấy tôi đi nên chẳng có gì khác biệt. 

“Ngài là quý tộc à? Xin thứ lỗi.”

“Không, cảm ơn anh đã làm việc chăm chỉ tới muộn như này.”

Nhận được lời biết ơn của quý tộc (của Thịt), người lính giơ tay chào kiểu nhà binh. Các thủ tục được thực hiện trong thời gian đó. 

 … May thay tôi biết viết vài thứ đơn giản bằng golem găng tay.

Cứ thế, bọn tôi hoàn thành thủ tục và đi qua lối dành cho lính canh.

Bọn tôi cũng được lãnh chúa cho phép với câu “Cậu có thể về”.

“Giờ thì.”

Trời ngoài cổng đã tối sầm… không biết đâu với đâu. Tôi nên cho golem tự động mang về không nhỉ?

Tôi dùng [Tạo Golem] làm một cái kiệu. Loại kiệu thuộc về thời Edo. Rồi tạo hai con golem đất khiêng chúng. 

Không rõ tại sao, golem nhìn trong tối khá tốt. Chúng sẽ dễ dàng quay về bằng cách đi theo bản đồ. 

“Cho nên đó là lý do anh quay về?”

“Ừ?”

“Ngầu qqquá, nhưng khiến họ nghĩ anh lạnh lùng xoay người rời đi, có ổn không?”

“Gì hả Rokuko, chuyện xong xuôi thì trước sau anh vẫn về.”

Nghe câu hỏi hợp lý của Rokuko, tôi thành thực đáp.

“… Anh biết chứ!!”

Tôi không thể tiếp tục tương tác với quý tộc thêm chút nào nữa. Tôi kiệt quệ. Đó là lý do tôi cần được nghỉ ngơi. Đặc biệt vào lúc này, vừa trở về và siêu mệt mỏi, làm ơn để tôi ngủ?

Ngồi kiệu trở về không ngờ rất bấp bênh, tôi chẳng thư giãn nổi. 

“… Em, umm, em hơi giận đấy nhé, nhưng giờ tốt hơn rồi. Anh gấp gáp về nhà và đến gặp em đầu tiên.”

A, quả nhiên em ấy giận. 

“Anh sẽ ngủ trong hai đến ba ngày, nên sẽ giao cho em. Cố gắng thay anh nhé.”

“Đừng vứt hết cho em. Em nhất định sẽ thẩm vấn anh, biết chưa? Em chắc chắn sẽ đánh thức anh khi đến lúc đó!”

“… Được. Nhưng ít nhất cho anh ngủ… và đừng đánh thức…”

Có đôi khi người ta muốn chạy trốn thực tại. 

Lúc này là một trong những khoảnh khắc đó.