Và rồi Leona nhảy về trước với đôi mắt nhắm nghiền, rơi xuống và cuối cùng lăn trên cát.
Khi cô mở mắt ra, phía trước là bãi biển.
“… Ồ? Ra bên ngoài thật này.”
Cô nhìn xung quanh. Không phải [phòng trông giống bãi biển] như tầng chứa Làng Succubus, đây là đại dương và bãi biển thật.
Một ba lô rơi xuống. Là bộ đồ du lịch. Khi mở bên trong, cô thấy thực phẩm bảo quản, một cốc ma cụ tạo nước, và một bàn cờ lật bỏ túi.
Nhân tiện, còn có gạo trong số các thực phẩm. Thấy thế, cô mỉm cười.
“Hiểu rồi. Tất cả là dành cho nơi này… Mình cuối cùng đã bị hai đứa tìm thấy, có lẽ đến lúc cho cuộc hành trình mới~. Du hành tới mọi nơi tùy thích nghe không tệ… nhưng trước tiên đây là đâu?”
Nơi này chắc chắn là bãi biển. Một nơi rất xa trong phạm vi của Núi Tsuia. Cô đã di chuyển từng chút mỗi khi vượt qua thử thách, nhưng nếu buộc phải nói họ chỉ đi thành vòng tròn.
Có bốn, không, chín phòng xếp theo dạng 3×3, chắc thế? Cô cảm giác họ ra và vào cùng một phòng, chỉ có đồ đạc được thay đổi.
“… Nhưng mà kết thúc ở đây thì chua chát thật… nnn?”
Sau đó, một tờ giấy rơi ra từ ba lô. Khi cô nhặt lên, tờ giấy ghi bằng tiếng Nhật: [Xin lỗi! Đáp án chính xác là [Hang Tham Vọng]!]… Cô cảm giác đã lâu rồi không thấy tiếng Nhật.
“Oooh, giờ mới nhớ cái tên đó.—Đốt cháy giấy, [Hỏa Cầu].”
Cười khúc khích, Leona dùng ma thuật đốt.
“Giờ thì, mình sẽ có một hành trình ra trò… Mình sẽ đi đâu đây?”
Bỏ ba lô vào [Kho Đồ], cô đi theo hướng ngẫu nhiên.
“Đã lâu rồi mới thấy vui vẻ…”
Leona tự nhủ.
Vẻ mặt có phần cô đơn, nhưng cô lại mỉm cười dịu dàng.
☆
Leona đi rồi.
“… Haah. Mệt mỏi.”
“Làm tốt lắm, Kehma.”
Điều khiến tôi mệt mỏi là nói chuyện qua Golem suốt thời gian đó, mệt cực kỳ. Không phải theo kiểu bình thường.
… Tôi hẳn đang an ủi bản thân một chút, nhưng tôi là người chủ trì khá tốt. Không ngờ luôn…
Nhưng cứ thế, Leona đã rời khỏi bãi biển tại Đế Đô.
Kể cả cô ta muốn quay lại sẽ mất một thời gian… tuy không có vẻ là vậy.
[Oooi, Kehma.]
“Hmm? Ồ, Ontentoo? Xin lỗi, anh đã giúp em rất nhiều.”
[Đừng lo. Vậy lần này là anh thắng nhỉ?]
“Ồ? Tính đến giờ là một thắng một thua.”
[Oooi, Kehma.]
Tiện nói, ở hậu trường chiến lược chống Leona, tôi đã tổ chức Đấu Hầm Ngục giữa hầm ngục phụ [Bạch Bãi Biển] và của Ontentoo.
… Nói chính xác, chỉ là trận Đấu Hầm Ngục hình thức để mở cổng cho Leona qua và đóng lại bằng cách đầu hàng khi cô ta nhảy qua cổng.
Tôi để Rei và Kinue lo liệu Đấu Hầm Ngục tại [Bạch Bãi Biển] trong khi Nerune hành động dưới vai người chuyển cảnh ở đây. Rokuko và tôi ở trong Phòng Chủ. Ichika và Thịt làm việc trong nhà trọ.
[Nhưng giờ anh thắng một lần rồi nhé? Kukuku.]
“Ừ. Em biết anh sẽ nói vậy. Nhưng cảm ơn.”
[Có gì đâu. Chưa kể anh đã nhận một trong các Hòn Đá Triết Gia, chúng có màu đỏ rực hiếm có khiến Redra yêu thích.]
Như phần thưởng cho sự giúp đỡ, tôi đưa một trong các Hòn Đá Triết Gia nhận từ Leona cho Ontentoo. Cảm giác như tôi vừa rửa tiền, nhưng hãy gọi là đôi bên cùng có lợi.
À đổi lại, Ontentoo cho bọn tôi phần lãnh thổ khá rộng nằm sát hầm ngục. Thực tế toàn bộ Núi Tsuia là lãnh thổ của Ontentoo, nên bọn tôi đã mở rộng sát nhất có thể rồi. Nhận được một vài khu vực có thể mở rộng trong tương lai và cất giữ những đạo cụ đó là sự giúp đỡ lớn.
[Có điều, thứ đó là gì, Kehma?]
“Thứ đó?”
[Sẵn sàng Đấu Hầm Ngục chỉ để tống thứ đó ra ngoài. Làm anh suy nghĩ tại sao, nhưng trong chốc lát vào hầm ngục, bọn anh mới thấy thứ đó khá điên rồ?]
“… À, Leona? Cô ta đại khái là kết hợp của Lõi Hầm Ngục và Chủ Hầm Ngục? Em không biết cô ta là lõi bao nhiêu, em chưa hỏi.”
[Ể? Cái quái gì vậy.]
Trên màn hình, Ontentoo nghiêng đầu. Ờ… ngay cả tôi vẫn còn vương vấn suy nghĩ.
[Vậy xong rồi. Chúng ta sẽ Đấu Hầm Ngục hẳn hoi vào lần sau nhé?]
“Nếu có hứng~”
“Khoan đã, Kehma. Có chuyện mà em muốn hỏi 112 (Ontentoo).”
Rokuko cản tôi kết thúc cuộc trò chuyện.
“112 (Ontentoo), anh có con không?”
[Ể? Con?]
“Con, với Redra, trẻ con ấy. Leona có cháu, nên em nghĩ mọi người đều có.”
[Ooh, có chứ. Đứa lớn nhất khoảng ba trăm tuổi. Anh cũng có cháu.]
Ồ anh ấy có con cháu đầy nhà rồi. Lần đầu tôi nghe đấy.
Không khó hiểu sau khi thấy cảnh yêu thương mặn nồng của Redra và Ontentoo… mà đúng hơn, thấy họ luôn giống cặp vợ chồng mới cưới mới là điều lạ lẫm?
Phải chăng người của [Hang Lửa] luôn giữ được ngọn lửa đam mê vĩnh viễn ở đối phương?
[Rồng là sinh vật sống trường tồn. Nói chung là sẽ sống tới khi nào bị giết. Đúng ra còn có một tên vẫn sống sau khi bị giết.]
“Rồng Undead! Em chưa bao giờ nghĩ tới!”
[Ừ. Minh chứng tiêu biểu là vài kẻ đã sống hơn 10,000 năm. Anh không biết lõi sẽ sống được bao lâu, có thể anh sẽ chết trước? Nhưng bọn anh sẽ ra đi cùng nhau khi thời điểm đó đến. Hahaha.]
“Otou-sama bảo chúng ta bất tử, nhưng ngay cả Lõi 1 mới chỉ khoảng 600 tuổi?”
Con số lớn kinh khủng. Nhân loại chạm tới 100 là hạnh phúc lắm rồi.
[Đó là toàn bộ những gì em muốn hỏi à?]
“Không. Làm ơn nói cho em cách Lõi Hầm Ngục có con với chủng loài khác.”
[” Bufuu!? “]
Ontentoo và tôi đều như bị đấm một phát vào bụng.
[S-sao em hỏi anh!? Hỏi Redra chuyện đó!]
“À phải. Em sẽ mang Feni sang chơi lần sau.”
[Chờ đã, tại sao em hỏi anh!? Chẳng phải em có một chị đại đáng tin cậy!? Rõ ràng hỏi lõi loại-nhân tộc sẽ chi tiết hơn!]
“Nhưng Keima bảo em tuyệt đối không được hỏi Haku Ane-sama.”
Cho nên em ấy hỏi Ontentoo…? Em học hành vi khó ngờ đó từ ai? Tôi? Không thể nào tôi tệ như vậy.
“T-từ từ, Rokuko… Em muốn thông tin đó, tức em định có con với anh sao?”
Khi nghe tôi hỏi, Rokuko đỏ mặt ngước mắt lên nhìn tôi.
“Thay đổi câu hỏi nhé, còn ai khác em có thể làm cùng?”
“Dù đó không phải vấn đề.”
“… Chưa hẳn em muốn có ngay. Nhưng sẽ rắc rối nếu em không biết khi đến lúc, đúng không? Ừm, 112 (Ontentoo), hẹn gặp lại.”
Rokuko quay đi, má em ấy phồng lên giận dỗi.
[Ư-ừm. Kehma, uhh, hmm. Mạnh mẽ lên nhé?]
“Vâng… ờ, uh… vâng.”
Tôi tắt kênh liên lạc với Ontentoo.
… Ổn thôi nếu em ấy không muốn có ngay nhỉ? Không, hiểu biết quá nhiều sẽ gánh chịu cơn thịnh nộ của Haku-san, tôi nên dừng lại ở đây.
Ể? Trước đó, Rokuko và tôi đã cưới chưa?