Vào hôm đó, một phiền phức được gửi tới tôi qua con đường Phó Trưởng Làng Wozuma.
“Trưởng Làng. Cậu có thời gian chứ?”
“Gì cơ, lại về nhà thổ? Bác vã quá à?”
“Không phải. Cậu nhận được thư từ lãnh chúa cầm quyền Sia…”
Bác nghĩ tại sao cháu giao nhiều trọng trách cho người khác. Nhưng thôi được, lãnh chúa của Sia là quý tộc.
Với nhân vật lớn như vậy, nhiệm vụ Trưởng Làng của tôi phải xử lý… kể cả là bù nhìn.
Tôi nhận thư từ Wozuma. Gì đây gì đây?
[Trong hồi tưởng của sơn thần về vụ mùa tốt lành, bạch nữ thần nhảy múa—]
“—Lời chào hỏi khá dài. Đọc khó chịu lắm, bác tóm tắt được không?”
“Ngay đây.”
Tôi muốn nói bác ấy nên đưa ngay nếu có từ đầu, nhưng thực sự, Wozuma rất xuất sắc. Tác phong cũng rất tuyệt… bác ấy không chỉ có mác là người Haku-san gửi tới.
Tiện nói, tóm tắt dài ba dòng.
– Gia tộc Sia đánh giá tôi là mạo hiểm giả xuất sắc, đầy tiềm năng, nên họ sẵn lòng hỗ trợ tôi.
– ‘Cậu sẽ cưới con gái chúng ta chứ?’ Họ thích tôi ở rể hơn, kết hôn kiểu bình thường cũng được cho phép.
– Họ muốn gặp mặt tôi và nhận câu trả lời chính thức. (Tức: Phải đi)
“Gia tộc Sia muốn được thảo luận cùng cậu. Về mặt câu chữ, là thắt chặt mối quan hệ với trưởng làng. Họ hiện đang hợp tác với Hội Mạo Hiểm Giả trong chuyện này.”
Ồ. Nơi đó tên Sia bởi là lãnh thổ của gia tộc Sia. Nghe đúng nhỉ.
“Nhưng từ ba dòng luận điểm mở rộng ra cả bài này. Quý tộc thật đáng tôn trọng.”
“Họ đặt thông tin quan trọng bên dưới lớp trang trí, dùng cách vòng vo để nói mức độ họ đánh giá cậu, và cũng dùng cách tương tự xác định liệu cậu có phải kẻ vô phép tắc không đủ khả năng hiểu câu từ của họ. Mặc dù, lần này không có gì ẩn giấu bên trong.”
… Còn hai phần đó nữa à. Theo kiểu nào thì tôi đều giao cho Wozuma.
“Mà này Trưởng Làng, nếu không lầm, cậu xếp hạng D mạo hiểm giả đúng không? Ta không tin hạng đó đáng khen là tốt, nghĩa là họ đánh hơi thấy phần khác của cậu…?”
“… Hmm”
Không lạ lắm nếu Wozuma, tốt của Haku-san, biết tôi có Thẻ Hội hạng B. Ông bác đang định nói gì?
“Nhân tiện, về phần bắt buộc ở dòng thứ ba… cháu nhất định phải đi à? Cháu chỉ muốn dùng thư xong chuyện.”
“Dù sao, họ là quý tộc được phong đất. Họ không phải người mà một Trưởng Làng bình thường từ chối được. Khoảng cách giữa Sia và nơi này cũng không xa.”
“… Nhưng còn—”
Chết, tôi suýt nói [Nhưng còn có Rokuko]. Tí thì lỡ miệng. Wozuma là tốt của Haku-san. E rằng Haku-san sẽ đeo mặt nạ quỷ Hannya và kéo quân đến nhà tôi nếu dám nói câu đó. Uhh…
“—… có một việc gây mệt mỏi (đi ngủ) phải làm?”
“Hãy hoãn lại kế hoạch khác. Ưu tiên số một của Trưởng Làng là tuân theo lãnh chúa. Đây là lời mời tới cậu.”
Yeah…
“Haaah, thôi được. Cháu sẽ từ chối là xong…”
“Ồ cậu sẽ từ chối?”
“Ừ. Trong này không có gì béo bở cho cháu.”
“Cậu sẽ thành quý tộc đấy? Cơ hội không lớn lắm, nhưng thậm chí trở thành lãnh chúa của Sia.”
“Đừng đùa chứ, bác thừa biết chúng chưa khiến cháu động lòng.”
“Ừ. Cậu hình như không hứng thú với địa vị hay danh dự, tiền cũng không…”
Tôi trở thành quý tộc có thể khiến kinh doanh phát đạt, nhưng tôi đã quá đủ mà không cần điều đó. Ngoài khoản thanh toán của Anh Hùng Nợ Nần Wataru và các khoản mua bán gạo mà tôi không tự nguyện bán thông qua Nayuta, dường như số tiền sinh lời do Công Ty Dyne cũng tăng dần.
Chúng ta cần tiền để kiếm ra tiền. Tôi không biết do ai nói, nhưng đó là câu nổi tiếng.
“Phải rồi, huyết mạch lương thực của làng Golen là Sia. Chúng ta nhập bột mì từ Sia, và bao gồm tất cả các loại rau củ. Một phần nhỏ khác nhập từ Pavuera… nhưng làm ơn, đừng xúc phạm lãnh chúa.”
“O-okay.”
Kết cục tôi nhận lời cảnh báo từ Wozuma.
Nhưng chứng tỏ sẽ là ý hay nếu hầm ngục rớt cả gạo và rau củ khi tôi làm hỏng chuyện. Tuy cách đó hơi đáng ngờ. Được, tôi sẽ từ chối họ bằng mọi khả năng!
Tôi cần nói đầu đuôi câu chuyện với Rokuko, sau lần quyết định bọn tôi là cộng sự của nhau (tức trì hoãn tình thế).
Tôi đi giải thích tình huống với Rokuko đang ngồi nhàn nhã trong phòng tôi.
“Và do đó anh phải đi một chuyến tới Sia.”
“Mang Thịt đi cùng. Anh ở một mình khiến em lo lắng.”
Huh? Trước đây em ấy toàn để tôi tự quyết? Độ tín nhiệm của tôi tụt xuống à?
“… Ah, umm, Leona đã làm gì đó với anh. Nếu Kehma mất kiểm soát, cần có người ngăn lại. Đặc biệt trong lần này, đúng không nào.”
“Ooh…”
Cái ngày tôi không nhớ. Ngày mà tôi xán vào mọi phụ nữ trong tầm mắt. Nghe bảo hôm đó, tôi nói với Rei, hai nữ quái vật, Thịt, Ichika… và cả Tiếp Tân-san của hội là tôi yêu họ.
Người có lỗi là Leona. Nguyên nhân ngay từ đầu do Leona. Lỗi của Leona. Chắc chắn là lỗi của cô ta. Đó là sự thật.
“Được, anh sẽ mang em ấy theo.”
“Nhớ mang quà về cho em nhé… Ồ phải, qua đây đi, em sẽ tặng anh nụ hôn tạm biệt!”
“Oi, em học từ đâu thế?”
“Từ manga gì đấy em mua bằng DP… Ồ. Em đã học chút tiếng Nhật, nên có thể đọc mấy cái đơn giản!”
E-em ấy vừa bảo học chút tiếng Nhật!?
Bỏ qua sự thật em ấy mua manga bằng DP, tiếng Nhật đó! Một ngôn ngữ được coi là khó học!
“Có cái gọi là [Tiếng Nhật] trong khu cuộn phép kĩ năng, giá 5,000 DP.”
Thì ra là từ kỹ năng? Mà đúng hơn, có thể học ngôn ngữ bằng kỹ năng sao? Quả là dị giới.
“Nhưng nụ hôn tạm biệt hử? Uh, em không nhất thiết phải làm.”
“Cộng sự phải làm vậy! Cấm phản đối. Đến đây giơ má ra nào!”
“O-okay.”
Cấm phản đối?
Tôi cúi thấp một chút trước Rokuko và giơ má phải ra.
“V-v-vậy thì, Kehma. Tạm biệt… n, nn—”
Cứ thế, Rokuko hôn lên má tôi. Má tôi nóng rực. Môi em ấy lướt nhẹ trên má. Rokuko vẫn bình tĩnh không?
Liếc nhìn em ấy, em ấy ngoảnh mặt đi, hai má đều đỏ ửng. Môi em ấy khẽ run lên xấu hổ.
“A-an toàn trở về nhé?”
“Ừ, anh đi đây.”
… Chẹp, tôi nhất định phải bác bỏ cuộc thảo luận hôn nhân đó.
Đi cùng Thịt, tôi bắt đầu tới Sia.