Chương 2 – Phù thủy và nàng tiên cá
Phần 1
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Cùng Gami và những người khác đi xem một buổi live concert, tham dự một lễ hội và hoạt động part-time như một nhân viên sự kiện. Đó là kiểu mùa hè mà tôi đang trải qua. Nếu không bỏ thời gian và công sức để chăm sóc các mối quan hệ, bạn chắc chắn sẽ đánh mất vị trí của mình ngay khi kì nghỉ kết thúc.
Đến lúc học kì thứ hai quay lại, toàn bộ các mối quan hệ cũng như vị thế xã hội không cần thiết trong lớp đều đã biến mất và bạn sẽ tìm thấy vị trí mới của mình. Chẳng một ai thành công với màn ra mắt trong kì nghỉ hè cả. Tuy nhiên vị thế của Aotsuki-san thì vẫn vậy, bản thân đã cô nhận được danh hiệu ‘Công chúa khẩu nghiệp cô độc’. Không một ai dám tiếp cận cô và tôi thì luôn tránh nói chuyện với Aotsuki-san chừng nào cả hai còn đang ở trong lớp. Tuy nhiên dù có bận rộn như thế nào vào ban ngày, chúng tôi vẫn tiếp tục gặp nhau tại công viên đó khi bầu trời đã nhá nhem.
Một người như tôi không nên giao thiệp với cô ấy. Và mặc cho bản thân có nhận thức được điều này, tôi vẫn tiếp tục gặp cô. Nhưng chỉ khi không có ai nhìn thấy. Nếu có người gọi tôi là một kẻ hèn nhát thì tôi cũng chỉ có thể gật đầu ‘Đúng vậy’. Tuy nhiên vì không một ai biết về mối quan hệ giữa hai đứa nên thực sự cũng chẳng có ai nói những điều như vậy.
◈◇◈◇◈◇◈
“Gami~ Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
Lớp học đã kết thúc và khi tôi hỏi Gami, cô chỉ vừa cười vừa nhấm nháp ly trà sữa socola dâu tây hoàng gia của mình.
“Tớ sẽ đi tới một quán rượu. Ghen tị chứ?”
“Thật đấy? Tớ thấy tiếc cho những cô gái khác”
“Thế nghĩa là sao?”
“Ý tớ là tất cả các chàng trai có lẽ sẽ nhắm đến cậu, đúng không?”
“Hmm”
Vẻ mặt như kiểu ‘Tất nhiên rồi’ của cô đã nói lên tất cả. Khi nói chuyện với nữ hoàng thì đây là là thái độ hoàn hảo để cô ấy giữ được tâm trạng vui vẻ.
“Vậy lý do cậu hành động khác so với thường ngày là vì quán rượu đó sao, Gami?” Sakana tham gia cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Sakana là một anh chàng hấp dẫn và thực sự thích được vây quanh bởi những cô gái. Điều này khiến cậu ấy trái ngược hoàn toàn so với con người thật của tôi nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để hai đứa trở thành thứ gì đó như là bạn bè. Trong khi tất cả chúng tôi đều chơi đùa và vây quanh Gami thì cậu ấy chỉ đột nhiên nổi bật lên như vậy. Nhất là khi lập đôi cho lớp Thể chất, đa phần là mọi người sẽ muốn bắt cặp với cậu. Cũng không phải là tôi đặc biệt thích cậu ấy hay gì nhưng việc biến Sakana thành kẻ thù sẽ khiến tôi bị người hâm mộ của cậu ghét bỏ vậy nên tôi đã cố gắng để hòa hợp.
“Đúng vậy. Với vài chàng trai từ trường khác”
“Huh, thật không ngờ. Cậu và Yafune luôn đi cùng nhau nên tớ ngạc nhiên là các cậu không hẹn hò đấy”
“Sẽ rất phí nếu Gami-san phải cặp với tớ”
“Yafune, cậu đang giễu cợt tớ đấy à?”
“Không hề, không hề ~ Tớ thực sự thấy vậy mà. Tớ cá cậu có thể kiếm được cho mình một chàng trai tốt hơn. Họ sẽ lao vào như cá mắc câu vậy”
“Gì thế. Mà cậu hoàn toàn đúng đó!”
“Phew, thậm chí chính cô ấy còn nói vậy”
“Yafune thì giống một chú cún hơn là bạn trai”
“Tớ là một chú cún!?”
“Cậu không vui vì điều đó sao? Nào, sủa đi”
“Wow, y hệt một nữ hoàng thực sự luôn! Lol”
Đó không khác gì một cuộc trò chuyện hời hợt. Chỉ là cả Gami và Sakana đều trông rất tuyệt, bầu không khí như thể đang lấp lánh.
“Đó là lý do giờ tớ không có nhiều thời gian tán gẫu với các cậu. Bye bye~” Gami xoay tròn tại chỗ khiến váy cô thoáng chốc tốc lên rồi quay gót bước đi.
Ngay sau khi cô ấy hoàn toàn mất dạng, tôi vẫn giữ nụ cười y như trước và quay về phía Sakana.
“Ý của cậu sao~?”
“Eh, tớ nói gì đó lạ à?”
“Thứ gì đó như tớ và Gami đang hẹn hò hay đại loại vậy”
“Ý tớ là tớ thực sự cảm thấy Gami đã thích cậu. Việc cô ấy nhắc tới quán rượu có lẽ chỉ để cậu ghen tức thôi, cậu không nghĩ vậy sao?”
“Cậu không nghe cô ấy nói à? Tớ chỉ như một chú cún của cô ấy thôi, woof woof!”
“Sao cậu giỏi bắt chước một chú cún vậy! Lol. Dù sao tớ cũng có một cuộc hẹn rồi, thứ lỗi nhé~” Sakana vừa đi vừa cười.
Tôi biết cậu ấy đến từ đâu và tôi cũng không để tâm tới mấy câu chuyện tình cảm này nhưng tôi mong cậu ấy không gộp cả tôi vào trong đó. Tất nhiên họ có thể thoải mái đi tới quán rượu và hẹn hò bao nhiêu tùy thích. Dù là nổi tiếng hay người bình thường, miễn là họ không làm phiền tôi quá nhiều thì cũng chẳng vấn đề. Cho dù đó là Gami hay Sakana. Tuy nhiên tôi cảm thấy tệ khi gắn cho họ một cái mác như vậy.
Sau cũng tôi cũng chỉ là một đứa đang diễn cho giống người bình thường thế nên tôi sẽ phù hợp với bọn họ, chính tôi đã chọn điều này cho bản thân mình … Vì hôm nay đã có nhiều thời gian rảnh rỗi nên tôi đoán mình sẽ về thẳng nhà và tận hưởng vài cuốn lightnovel.
Trong lúc đi tới tủ đựng giày, tôi chợt phát hiện ra Aotsuki-san đang đứng trước phòng tài liệu và nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm. Ah, tôi có cảm giác không tốt về việc này rồi. Một sự kiện gì đó sắp sửa diễn ra.
“Aotsuki-san, em lại làm một mình nữa sao? Không phải cô bảo em đến đây cùng với bạn trực nhật cùng à?”
“Có lẽ họ lại trốn việc tiếp rồi”
“Sheesh … Cô khá chắc làm tất cả một mình sẽ rất vất vả lắm đấy … Ah” Tôi cố gắng bước nhanh qua họ nhưng Sensei đã phát hiện ra. “Yafune-kun! Chọn đúng thời điểm đấy. Em có thể giúp Aotsuki-san được không?”
“Sensei, em không cần bất kì ai giúp đỡ”
“Shush. Một mình em sẽ chẳng bao giờ làm xong đâu. Chưa kể đến cô muốn em hòa đồng với các bạn. Đó là lý do hãy hoàn thành công việc này cũng với người khác!”
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Shirahama-sensei khá thân thiện với học sinh của mình nhưng cũng không có chút tế nhị nào vì thế nó như một con dao hai lưỡi. Với thái độ vui vẻ và ngoại hình dễ thương, cô ấy chắc chắn có được sự nổi tiếng cần thiết với hội con trai nhưng tôi nghe nói rằng có rất nhiều cô gái không chịu nổi cô ấy. Mặc cho Aotsuki-san tỏ ra khó chịu trong ánh mắt nhưng Sensei không hề nhận ra điều đó mà vẫn tiếp tục.
“Đơn giản thôi~ Chỉ cần dọn dẹp phòng tài liệu và vứt những giấy tờ không cần thiết vào máy hủy! Yafune-kun, em không thể trốn được đâu! Ngay khi xong việc, tốt hơn hết là cả hai đứa nên quay lại báo cáo cho cô!”
Mặc dù người thực sự chịu trách nhiệm cho việc trực nhất đã trốn mất? Thật vô lý. Sau khi giải thích cho chúng tôi về cách sắp xếp tài liệu cũng như cách xử lý chúng, Sensei liền rời đi. Nhờ có việc này, Aotsuki-san và tôi bị bỏ lại trong căn phòng đó ---
“……”
“……”
Chúng tôi trao đổi một ánh nhìn đơn giản nhưng không hề bắt chuyện với nhau. Có một khoảng cách nhất định giữa hai người và với điều đó chúng tôi bắt tay vào công việc.
◈◇◈◇◈◇◈
“Đây có phải là một ý kiến hay …?”
Phòng tài liệu này khá giống một phòng chứa đồ. Có hàng núi giấy tờ đã cũ và các bản in nằm nép mình trong bụi bẩn vậy nên việc dọn dẹp lại mọi thứ cũng tốn kha khá thời gian. Tôi có thể thấy bầu trời bên ngoài khung cửa sổ đã dần chuyển đỏ. Cuối cùng cho đến khi hoàn thành phần lớn công việc, chúng tôi cũng không trao đổi lấy một từ, hai đứa như thể những con robot đang làm việc văn phòng. Mặc dù lúc này chỉ có hai người nhưng bầu không khí lại hoàn toàn khác so với những cuộc gặp gỡ thường ngày tại công viên.
“Aotsuki-san, cậu làm xong chưa?”
“Tôi chỉ cần sắp xếp lại đống giấy tờ trong thùng các tông nữa …”
“Vậy để tớ giúp và làm cho xong nào”
Tôi mở nắp thùng các tông và được chào đón bởi hàng tá những bản in cũ kỹ.
“Tại sao cả đống đồ này lại ở đây? Và trên hết thì tại sao chúng ta phải xử lý chúng?”
Thật sự đen đủi cho cả tôi và Aotsuki-san khi bị yêu cầu dẹp dẹp đống lộn xộn này.
“… Huh? Gì thế vậy?”
Trong góc hộp là một cuốn sổ dày. Nó có màu hồng, ngoài bìa trang trí đầy sao và mèo, mang đến một cảm giác nữ tính.
“Ai đó để quên thứ này ở đây sao?” Lật qua vài trang giấy, tôi liếc nhìn một số nội dung được viết bên trong. “Nó không được dùng trong lớp học mà giống như một quyển nhật ký hơn …”
“… Tôi không nghĩ chúng ta nên xem nó” Aotsuki-san nhìn tôi với vẻ khó xử.
Có lẽ cô ấy cảm thấy không thoải mái khi tọc mạch vào chuyện này.
“Cậu nói đúng nhưng vứt nó ở đây … cậu biết đấy. Có lẽ sẽ có tên hoặc lớp được viết bên trong … Tuy nhiên tớ nghĩ nó thuộc về một ai đó đã tốt nghiệp …”
Bằng cách lật qua các trang, tôi bắt gặp một số hình ảnh trong cuốn sổ.
“Những hình vẽ gì thế này?”
Một chiếc mũ chóp cao, một chiếc áo choàng dài … và một cây đũa phép bằng gỗ? Trông như một phù thủy mà bạn có thể thấy trong tất cả những câu chuyện giả tưởng mà chúng ta từng được đọc. Nói là thế chứ những hình vẽ cũng không quá đẹp nên khá khó để nhận xét.
*Ngày 25 tháng 7
Mình đã gặp một phù thủy.
Người ấy đội một chiếc mũ và mặc bộ đồ đen như màn đêm sâu thẳm. Mái tóc vàng phản chiếu dưới ánh trăng. Cùng với một chiếc đũa phép dài làm từ gỗ.
Đó là ngoại hình của phù thủy mà mình từng nhìn thấy trong những cuốn sách ảnh khi bản thân còn nhỏ, chưa kể đến người ấy còn là một cô gái rất dễ thương … Vào khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy cô, mình chỉ biết mắt mình đã sáng lên vì phấn khích.
Và khi mình nhảy tới để ôm chầm lấy cô, cô chỉ đánh mình bằng cây đũa phép. Cô ấy đã rất tức giận. ‘Quá nguy hiểm khi con người chạm vào ta. Đừng có sáp lại quá gần’ cô nói.
Có vẻ tên của Phù thủy ấy là Shell. Từ những gì cô nói với mình thì không có quá nhiều người có thể nhìn thấy Shell. Mặc dù hơi khác so với giác quan thứ sáu nhưng ít nhất bạn cần có tài để làm được việc đó.
Tuy nhiên bản thân Shell có thể quyết định xem liệu cô ấy có muốn hiện hình … nhưng việc một con người như tôi có thể nhìn thấy cô như thế này là rất hiếm.
Ban đầu Shell bảo mình ‘Về nhà đi’ và không hề muốn nói chuyện mình.
Nhưng đây là lần đầu tiên mình gặp một Phù thủy thật sự nên mình rất muốn kết thân với cô ấy, đó là lý do mình luôn đơn phương bắt chuyện.
Về trường học, về cái bánh mà mình đã ăn gần đây, về con mèo đen mình thấy trên đường đi học.
Shell chẳng bao giờ đáp lại hay đưa ra một gợi ý nào về việc liệu cô ấy có đang lắng nghe mà cô chỉ ngồi xuống gần đó, không có dấu hiệu bỏ đi.
Sau khi một ngày kết thúc và mặt trời bắt đầu lặn, Shell nói với mình ‘Ta sẽ thực hành phép thuật hằng ngày nên cứ quan sát nếu nhóc muốn”. Và cô vung cây đũa phép, thế rồi – trên một bầu trời lờ mờ sáng, những thứ như đàn đom đóm lớn, những quả cầu ánh sáng lập lòe xuất hiện.
Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp mà mình chưa từng nhìn thấy và nó khiến mình muốn ngắm mãi không thôi.
Và khi mình mỉm cười nói ‘Đẹp quá đi’, má Shell hơi đỏ lên và cô quay đi trong lúc đáp lại ‘Vậy sao’.
Cô ấy gọi đó là bài tập hằng ngày nhưng có lẽ Shell chỉ muốn cho mình xem những thứ này?
Mình nghĩ Shell chỉ dễ bị bối rối nhưng sâu thẳm bên trong, cô thực sự tốt bụng.
Mình đã yêu Shell. Và khi mình hỏi liệu mình có thể đến thăm cô ấy vào hôm sau, Shell không nhìn thẳng vào mắt mình mà chỉ đáp ‘Miễn là nhóc không chạm vào ta thì ta cũng không thấy phiền đâu”
Vì cô ấy không trực tiếp từ chối nên mình cảm thấy rất hạnh phúc. Ngày mai mình chắc chắn sẽ đến thăm Shell và cả ngày hôm sau nữa.
*****
“Cái quái gì thế vậy … tớ đã nghĩ đây là một cuốn nhật ký nhưng có vẻ giống bản thảo của một tiểu thuyết hơn … Ý tớ là, phù thủy Shell?”
Một bước ngoặt đột ngột sang thể loại giả tưởng nhỉ. Có lẽ người viết thứ này đã nảy ra ý tưởng nào đó trong lúc viết nhật kí. Điều này hay có xu hướng xảy, giai đoạn mà bạn cảm thấy thích thú với việc sáng tác một cuốn manga hay tiểu thuyết. Tuy nhiên tôi luôn mất động lực trước khi thực sự bắt đầu.
“……!”
“Aotsuki-san? Có chuyện gì vậy?”
“Này, đưa cho tôi xem!” Nãy giờ cô ấy vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sổ, chỉ là lúc này Aotsuki-san đã hoàn toàn cướp nó khỏi tay tôi và lướt mắt khắp các tờ giấy.
Thế còn cái ‘Tôi không nghĩ chúng ta nên xem nó …’ thì sao? Cô ấy đang đọc như thể mạng sống của cô phụ thuộc vào cuốn sổ. Có chuyện gì vậy? Khá chắc đó là một biểu cảm nghiêm túc. Vì Aotsuki-san đã hoàn toàn chìm đắm vào trong những tờ giấy, tôi chỉ im lặng đứng bên cạnh cô và đọc cùng. Sau phần mở đầu đó, cuốn sổ miêu tả về những lần gặp mặt khác giữa tác giả và cô phù thủy kia.
Ban đầu cô phù thủy tỏ ra lạnh lùng và khó gần nhưng cô dần mở lòng với tác giả. Đồng thời tác giả càng lúc càng trân trọng cô phù thủy kia nhiều hơn. Tuy nhiên mối quan hệ của họ đã kết thúc cùng sự trôi qua của mùa hè.
*Ngày 31 tháng 8
Kì nghỉ hè sắp sửa kết thúc.
Dành trọn kì nghỉ hè này với Shell có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cho đến nay của mình.
Bởi vì những người khác không thể nhìn thấy Shell nên chúng mình không thể đi tới nơi có đông người. Tuy nhiên lắng nghe tiếng ve sầu trên những tán cây, ngâm chân trong dòng suối gần đó hay ngắm nhìn những vì sao khi nằm dài trên trên cỏ …
Những việc như thế không có gì đặc biệt cả nhưng với mình, nó là thứ gì đó như thể một kho báu. Từ ngày mai, trường học sẽ bắt đầu nhưng ngay cả sau đó mình vẫn sẽ đến gặp Shell – hoặc ít nhất đó là điều mà mình đã lên kế hoạch. Tuy nhiên.
--- Shell bảo mình đừng đến gặp cô ấy nữa. Khi mình hỏi tại sao thì đây là những điều cô nói.
Mình là con người còn Shell là một phù thủy. Hai người là hai cá thể không bao giờ nên gặp mặt. Đó là lý do Shell nói ‘Ta không thể lấy thêm thời gian của nhóc được nữa’. Cô ấy nói con người nên dành thời gian với những người khác. Và cô ấy quyết định điều này vì lợi ích của mình.
… Nếu phải đoán thì hẳn là vào vài hôm trước, Shell đã thấy mình từ chối lời mời của bạn bè. Cô ấy lo lắng về việc cứ thế này thì mình sẽ không thể kết bạn. Vì không một ai có thể nhìn thấy Shell và mình cứ tiếp tục chơi cùng cô, mọi người sẽ nghĩ mình là một đứa kì quái …
Nhưng mình yêu Shell. Nó chỉ như mọi sự yêu quý khác. Nhưng một thời gian gần đây mình đã nhận ra. Cảm xúc của mình với Shell không hề giống tình bạn thông thường. Khi ở cùng cô ấy, mặt mình đỏ bừng lên và tim thì đập rộn ràng một cách khó chịu. Chỉ cần sự tồn tại của cô cũng khiến trái tim mình ấm áp lạ thường.
Không có một ai đủ tốt. Đó chỉ có thể là Shell. Sau cùng cô ấy luôn lắng nghe những câu chuyện của mình. Khi mình buồn vì cãi nhau với mẹ, cô chẳng hề hỏi gì mà chỉ tặng mình một bông hoa xinh đẹp. Khi mình nói mình muốn nhìn thấy cầu vồng, cô đã phun ra một dòng nước dưới ánh mặt trời để tạo ra một cây cầu bảy sắc.
Đôi khi Shell có những lời nói không hay và thực sự vụng về. Tùy thuộc vào từng người, họ có thể nói cô ấy có một nhân cách xấu (mặc dù ngay từ đầu hiếm có người biết đến sự tồn tại của Shell).
Cô ấy nói mọi thứ tình cảm chỉ là nhất thời. Cô ấy nói tất cả những cảm xúc của mình đều là giả dối. Và mình đã sợ hãi khi nhận ra điều này.
Mình không biết làm thế nào để truyền đạt chính xác những cảm xúc trong lòng tới cô ấy. Lời nói của mình như thể mắc kẹt trong cổ họng. Chính vì vậy mình đã hỏi Shell ‘Chị có thích em không?’. Và rồi cô trả lời.
---‘Ta ghét những người như nhóc’.
Ngay sau đó, Shell liền giấu đi sự hiện diện của cô bằng ma thuật. Dù có la hét, tìm kiếm đến thế nào, Shell vẫn chẳng bao giờ xuất hiện lại trước mặt mình. Trong một thời gian dài, những giọt nước mắt của mình cứ không ngừng tuôn ra. Có lẽ cô ấy thực sự không muốn gặp lại mình nữa … Nhưng ngay cả vậy. Những cảm xúc của mình không phải là nhất thời. Ngay cả khi cô ấy ghét mình, mình vẫn sẽ luôn … luôn yêu Shell.
*****
“Thật là một câu chuyện buồn …”
“… Đây …”
“Aotsuki-san?”
Giọng của cô run run.
“Tôi … tôi …”
“Sao vậy? Cậu ổn chứ?”
Cô ngước mắt lên khỏi tờ giấy và hướng thẳng về phía tôi. Một niềm tin mạnh mẽ tràn ngập trong ánh mắt cô.
“Tôi … muốn tìm kiếm chủ nhân của cuốn sổ này!” Cô nói với một giọng nói trong trẻo.
Tôi chưa từng nhìn thấy một Aotsuki-san như vậy. Cô ấy luôn sống theo ý thích nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô muốn làm một điều gì đó cho bản thân hay tìm kiếm một thứ gì đó mà cô ấy thực sự muốn. Vì Aotsuki-san đã nghiêm túc đến mức này nên tôi cũng muốn hỗ trợ hết mình cho cô ấy nhưng …
“Trong cuốn sổ không hề có tên người viết …”
Ngay cả ở mặt sau của cuốn sổ hay trên những trang giấy mà chúng tôi đã lật qua, cái tên cũng không hề xuất hiện. Ngay cả trong chính cuốn nhật ký, toàn bộ chỉ là ngôi thứ nhất. Cũng có một vài cái tên thuộc về bạn bè như ‘Acchan’ hay ‘Yuupon’ nhưng chẳng có thông tin gì về tên thật của họ.
Những phần nhật ký sau ngày 31 tháng 8 đã thay đổi đáng kể như có rất nhiều ngày giữa các phần và lần nào cũng chỉ có vài dòng. Tuy nhiên đọc đến tận cùng thì rõ ràng chủ nhân của cuốn sổ đã tốt nghiệp.
“Giờ cứ dọn dẹp cho xong và báo cáo lại với Sensei đã. Có lẽ cô ấy sẽ biết điều gì đó và có thể giúp được chúng ta”