Chương 2 – Phù thủy và nàng tiên cá
Phần 3
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
“Đến lúc quyết định xem các em muốn làm gì cho lễ hội văn hóa rồi nên mọi người bàn bạc với nhau cho thật kĩ nhé~!”
Thật trùng hợp, trong tiết chủ nhiệm buổi sáng ngày hôm sau, Shirahara-sensei đã đưa ra chủ đề này.
“Cô có việc khác phải làm nên để phần còn lại cho lớp trưởng nhé! Bye bye~” Với những lời này, Sensei liền rời khỏi lớp.
Cô ấy vẫn thoải mái như mọi khi, huh. Lớp trưởng đứng trước tấm bảng đen và thu hút sự chú ý của mọi người.
“Có ai có mong muốn đặc biệt nào không?”
Im lặngggggg.
Như thể đã bắt tay với nhau, tất cả mọi người đều im lặng. Chà, đây quả là một tình huống khó xử. Đặc biệt với tư cách người mở đầu. Bạn không thực sự muốn nổi bật hay trở thành trò cười vì ý tưởng của mình. Với đa số, kết quả ưa thích của họ sẽ là có ai đó quyết định thay cho mình. Không một ai muốn gánh vác trọng trách này.
Khá chắc việc này sẽ kéo dài lâu đây. Không đời nào sẽ có người sẽ giơ tay trong một tình cảnh ---
“………”
Trong lúc ngó ngang ngó dọc và bắt gặp ánh mắt của mọi người, tôi nhận ra thứ này xuất hiện trong tầm mắt của mình. Một cánh tay được giơ lên bởi một người.
“Eh … A-Aotsuki-san”
Được lớp trưởng gọi tên, cô từ từ đứng lên.
--- Đừng có nói với mình … Không, không đời nào. Đây hẳn phải là hiểu nhầm hay gì đó, đúng không.
Aotsuki-san chậm rãi bước về phía trước và khi tới chỗ tấm bảng đen, cô hướng người về phía cả lớp –
“Lớp chúng ta … sẽ tổ chức một vở kịch”
Cô ấy đã quyết định rồi sao!? Aotsuki-san thực sự nghiêm túc về những gì chúng tôi đã nói ngày hôm qua!? Mà ngay cả là Aotsuki-san, làm thế nào mà cô ấy có thể bình tĩnh thông báo về việc này trước mặt mọi người!?
Vì thông báo đột ngột này, bầu không khí trong lớp như bị cắt ngang và thứ còn sót lại chỉ là sự bối rối. Đây … đây là lỗi của mình sao? Vì ngày hôm qua mình đã nói mấy thứ ngu ngốc nên giờ cô ấy … Eh, làm thế nào mà mình có thể giúp được trong tình huống này?
“Huh? Cô đang nói cái gì thế vậy?”
Ngay khi không ai biết phải nói gì, một giọng nói chán nản phá tan sự im lặng.
“Mặc dù chưa từng nói chuyện với bất kì ai, chỉ ngồi im một chỗ trong lớp, cô đột nhiên muốn hoạt động cho lễ hội trường? Cô nghĩ mình là ai vậy?” Tất nhiên, lời phàn này không đến từ ai khác ngoài Mikagami Masuzu, Nữ hoàng của chúng tôi Gami. “Cô muốn nổi bật đến thế sao? Thật khó chịu~”
“… Nó … không phải …”
Cũng tương tự như thông báo vừa này của Aotsuki-san nhưng lúc này giọng nói của cô liên tục đứt đoạn. Hẳn cô ấy đang lo lắng. Dù có nổi tiếng với miệng lưỡi độc địa – Không, chính xác vì điều ấy mà Aotsuki-san gặp khó khăn trong việc làm rõ những cảm xúc của mình trước mặt người khác như thế này. Cô ấy nên hiểu rằng ý tưởng của cô sẽ không được đa số thành viên trong lớp chấp thuận. Nhưng ngay cả thế, cô vẫn hành động. Điều đó chỉ cho thấy một Aotsuki-san đang tuyệt vọng đến mức nào.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Và tôi sẽ làm tốt công việc của mình”
“Huh … zậy sao”. Gami nhìn chằm chằm vào Aotsuki-san, tạo ra một áp lực khổng lồ. “Vậy nếu cô đảm nhận kịch bản, vai chính và những thứ khác thì tôi sẽ theo. Tuy nhiên tôi và mọi người chắc chắn sẽ không giúp đỡ” Gami bật ra một tiếng khịt mũi kiêu ngạo như thể cô biết Aotsuki-san sẽ không thể làm được.
Trọng trách trên vai Aotsuki-san là quá lớn. Cô ấy không nên nhượng bộ trước sự khiêu khích này … Tuy nhiên.
“Đ-được, tôi sẽ làm việc đó!”
Aotsuki-san ngay lập tức đồng ý! Có lẽ cậu nên suy nghĩ thêm về hành động của mình! Nếu không cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy!
“…… Hmm” Ánh mắt Gami trông như một con thú đang quan sát con mồi của mình. “Vậy tôi đồng ý. Có ai phản đối gì không?”
Tất nhiên nếu nữ hoàng đã nói thế thì chẳng ai có thể bất bình. Tuy nhiên tôi nghĩ không một ai sẽ phản đối cả. Họ có thể không đồng tình hoàn toàn nhưng miễn không phải gánh trách nhiệm thì với họ thế là ổn.
“Vậy quyết định thế đi ~ Tôi cũng chẳng cảm thấy có bất kì sự chuẩn bị nào khác cả. Thế nên nếu đẩy hết mọi việc cho Aotsuki-san, chúng ta có thể thoải mái vui chơi rồi~!”
Tôi đoán bạn có thể coi đây là điều may mắn khi chúng tôi tìm thấy thứ gì đó để làm cho lễ hội văn hóa một cách dễ dàng nhưng … thay vì chơi bời, tôi chẳng thấy gì khác ở đây ngoài rắc rối.
▼▼▼
Tôi mắc phải một lời nguyền, thứ khiến mọi dấu hiệu của cảm xúc tích cực đều đảo ngược. Có lẽ cách duy nhất để xóa bỏ lời nguyền này là gặp lại phù thủy, người đã đặt nó lên tôi. Cái tên của nữ phù thủy trong cuốn nhật ký ấy … ‘Shell’.
Đó cũng là tên của phù thủy đã đặt lời nguyền này lên tôi. Và kể từ đó, cô ấy không bao giờ xuất hiện nữa. Dù có tìm kiếm thế nào, việc gặp lại cô ấy là điều không thể. Nhưng nếu tôi có thể gặp lại chủ nhân của cuốn nhật ký, tôi có thể làm được việc đó. Đây là lựa chọn duy nhất mà tôi có. Dù chỉ là một sợi tơ hi vọng nhỏ nhoi nhưng tôi cũng không thể để nó vụt mất.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi chỉ đang nằm trên giường, mặc bộ đồ ngủ và nhìn lên trần nhà – Mình không muốn lời nguyền này biến mất hoàn toàn. Sau cùng đây là thứ mà mình đã làm với chính bản thân. Tuy nhiên chỉ … chỉ một lần, mình muốn nói với Yafune-kun về những cảm xúc thực sự. Nói với cậu ấy là mình rất biết ơn và trấn an cậu ấy rằng cậu tốt bụng hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ. Mình không cần gì hơn nữa. Sau việc đó, cô ấy có thể một lần nữa khóa lại những cảm xúc tích cực của mình.
Nhưng mình chỉ không muốn Yafune-kun nghĩ mình thực sự ghét cậu ấy … Vì thế mình đã cố gắng hết sức trong buổi chủ nhiệm ngày hôm nay …! Mình đã rất lo lắng khi nêu ý tưởng cho mọi người dù biết những người bất mãn với mình sẽ phàn nàn.
Chưa kể đến đây là lễ hội văn hóa đầu tiên của cả lớp ở trung học. Có lẽ có rất nhiều thứ mà mọi người muốn làm nên mình chẳng thể ngờ mong muốn ích kỉ của bản thân lại có thể được chấp nhận một cách dễ dàng đến vậy … Sau cùng, quyết định được đưa ra là cả lớp sẽ tổ chức một vở kịch và thật nhẹ nhõm khi biết rằng bản thân được phép lo cho phần kịch bản.
… Tuy nhiên tôi cá Mikagami-san chỉ làm vậy để khiến tôi phải khốn khổ. Nhưng cô ấy không biết rằng đó chính xác là điều tôi đang mong chờ. Dù có bị cô ấy coi thường tôi cũng không bận tâm. Sau cùng thì cô ấy nói đúng. Tôi gần như thờ ơ với lớp học vậy nên bản thân tôi có chút lo lắng khi đột nhiên muốn đưa ra ý tưởng. Tôi hiểu mọi người đều ghét tôi.
… Kể cả vậy, mình không thể để cơ hội này biến mất. Mình cần tìm được chủ nhân của cuốn sổ.
Tuy nhiên Yafune-kun thực sự tốt bụng và đáng tin … Trong khi tôi ôm chặt lấy gối, những suy nghĩ ấy cứ tràn ngập khắp đầu. Ở trường, cậu ấy dường như không muốn dành thời gian với tôi và cả hai chỉ thực sự trò chuyện khi gặp nhau tại công viên đó. Nhưng đó là điều có thể hiểu được. Tôi chẳng thể nói ‘cảm ơn’ hay ‘Tớ xin lỗi” mà tất cả những gì tôi có thể làm làm xúc phạm cậu.
Cứ thế này Yafune-kun sẽ bị cuốn vào mớ hỗn độn và bị mọi người đối xử một cách kì lạ mất. Tôi là người duy nhất phải chịu đựng những điều đó. Tôi rất biết ơn cậu ấy nhưng nếu tôi nói cho cậu về những cảm xúc của mình … có lẽ cậu ấy sẽ phủ nhận chúng. Nhưng ngay cả nếu Yafune-kun nghĩ bản thân không hề tốt thì tôi vẫn thấy cậu ấy là một người tuyệt vời.
Dù bạn không thể trân trọng và là chính mình, ngoài kia vẫn sẽ có những người bất mãn với bạn. Nhưng … vì tình trạng của bản thân, tôi không thể nói với cậu những điều này. Tôi nghĩ ngoài lời nói, có thể mình sẽ truyền tải nó bằng một cách khác. Có lẽ cậu ấy sẽ hiểu những gì tôi cảm nhận chỉ bằng cách nhìn thẳng vào mắt tôi … Dù sao người ta nói rằng đôi mắt chính là thứ phản chiếu tâm hồn bạn mà.
Với những suy nghĩ ấy trong đầu, tối qua tại công viên thường lệ, mình đã tiến lại gần khuôn mặt của Yafune-kun. V-Và cậu ấy đã hiểu sai rằng mình muốn h … hôn cậu ấy! Mặc dù đó không phải chủ ý của mình!
Đ-Đúng thật là tôi thích Yafune-kun nhưng đó chỉ là tình bạn hay dạng dạng đấy và chắc chắn nó không phải cảm xúc lãng mạn! Tôi chỉ muốn nói với Yafune-kun về sự biết ơn của mình, không còn gì khác!
D-Dù sao để có thể bày tỏ lòng biết ơn với Yafune-kun, tôi thực sự cần xử lý lời nguyền này. Vì thế tôi sẽ cố gắng hết mình … tại lễ hội văn hóa. Kể cả nếu tôi có phải làm tất cả một mình. Vì … tớ không muốn làm phiền đến cậu hơn những gì mà cậu đã làm, Yafune-kun. Tớ muốn cậu mỉm cười thật tươi với mọi người mà không có tớ ở quanh …
N-Nhưng … nếu có thể, dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nếu cậu quan sát tớ … tớ thực sự sẽ rất hạnh phúc.
▼▼▼
Một tuần đã trôi qua kể từ khi ý tưởng về việc tổ chức một vở kịch của Aotsuki-san được quyết định. Lúc này chúng tôi đang ở trong một tiết tự học.
“Câu lạc bộ bọn tớ đang làm crepe cho lễ hội văn hóa~ Chúng tớ đã làm thử trước đó và mọi người chỉ sử dụng bất cứ nguyên liệu nào mà họ thích ~ Tuy nhiên cũng rất vui!”
“Nghe này, câu lạc bộ của tớ làm chuối soloca đấy! Không phải siêu bậy bạ sao? Lol”
“So sánh thì chúng ta gần như chẳng chuẩn bị tí gì cho lớp mình cả~”
Mặc dù đã nhận bài tập để làm trong giờ tự học nhưng những học sinh xuất sắc đã hoàn thành chúng và số còn lại chỉ cần chép lại đống bài đó nên đa phần mọi người đã lập thành các nhóm để nói chuyện. Vì việc đó chẳng có ích gì với Aotsuki-san nên cô chỉ ngồi trong góc lớp, đối mặt với cuốn sổ của mình.
Tôi đã nhìn lướt qua cuốn sổ và dường như cô ấy đang chuẩn bị kịch bản cho vở kịch. Tính đến giờ cô ấy chỉ làm nó trong vài ngày qua nên tôi cũng không ngạc nhiên nếu công việc đó tiếp tục cho đến tận đêm khuya. Kể từ tiết chủ nhiệm đó, tôi thậm chí còn không thấy cô tại công viên …
Aotsuki-san trông có vẻ hoàn hảo nhưng tôi có thể thấy sự mất tập trung của cô đôi lần. Ngay cả bây giờ cô ấy vẫn đang cố gắng giữ sự tỉnh táo bằng cách bấu vào má của mình hay chọc cây bút vào tay. Thành thật mà nói thật đau lòng khi thấy điều đó. Sau cùng tôi là người đã mang đến ý tưởng này nên một phần trách nhiệm thuộc về tôi. Tôi thực sự có thể để cô ấy như thế sao?
--- Mình sẽ lại một lần nữa không làm gì sao?
Một dòng hồi tưởng xuất hiện trong đầu, đưa tôi về lại năm hai tại trường trung học cơ sở, vào cái ngày diễn ra lễ hội thể thao. Đó là ngày bầu trời quang đãng với những ánh nắng gay gắt dù thời tiết đã vào thu cùng mùi hương của sân thể thao xộc thẳng vào mũi. Người bạn cũng lớp của tôi, người đã luôn cô độc sau lễ hội và tôi, kẻ chỉ vờ như không thấy gì ---
“Này, Yafune”. Trong lúc tôi lạc mình vào dòng suy nghĩ, Gami vỗ nhẹ lên vai. “Cậu đang thất thần về điều gì vậy? Mà bài hát mới của Bubble Pearl siêu hay luôn, đúng không? Đây, nghe đi. Và lần sau chúng ta đi karaoke thì hát nhé~”
Cô ấy nhét mạnh một bên tai nghe vào tai tôi và giữ chiếc còn lại cho riêng mình. Và khi âm nhạc bật lên, tôi thực sự cảm thấy bản thân không được phép nghĩ về bất cứ điều gì khác cũng như áp lực đến từ lời nói của cô. Tôi hiểu và tôi thực sự hiểu điều đó. Nếu lúc này trở thành đồng minh của Aotsuki-san, tôi sẽ mất đi vị trí của mình trong lớp. Tôi không có ngu đến vậy.
“Vậy --- làm --- và … Này Yafune? Cậu có đang nghe không vậy?”
“Hm? Xin lỗi Gami, cậu vừa nói gì sao?”
“Huh? Cậu dám không nghe tớ nói à?”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tớ chỉ đang tập trung vào bài hát này thôi. Nó thực sự đỉnh”
“Đúng chứ? Nhưng đừng có nói theo cái cách như vậy” Gami kéo chiếc tai nghe lại và thổi nhẹ vào tai tôi “Cậu chỉ cần nghe giọng của tớ thôi. Sau cùng cậu là chú cún của tớ mà”
“Này ai là cún của cậu hả~?” Tôi đáp lại nhưng bên dưới nụ cười của mình, tôi chỉ đang nghĩ thật tuyệt khi được sinh ra với tài năng bẩm sinh để cai trị người khác, tràn đầy tự tin như một người bình thường, cô ấy chắn chắn hoàn toàn trái ngược với tôi.
Đặc biệt nếu bạn đặt Gami và Sakana lại với nhau, sự khác biệt về đẳng cấp giữa tôi và họ lại càng rõ ràng một cách đau đớn. Tôi chỉ có một khuôn mặt ưa nhìn cùng con người thật đáng khinh ẩn mình bên dưới vẻ ngoài ấy. Tôi tự hỏi tại sao mọi người lại chưa phát hiện ra. Dù bề ngoài có giống nhau nhưng chúng tôi không thể nào khác biệt hơn được nữa. Nó khiến tôi như muốn hét lên ‘Mấy người không nhận ra có một otaku kinh tởm trong nhóm sao!?”
Và rồi một lần nữa, tôi đoán mình là kẻ xấu cuối cùng ở đây, dán nhãn lên mọi người và mọi thứ xung quanh. Nhưng tôi không thể quay trở lại những ngày tháng địa ngục trong quá khứ. Đó là lý do tôi cố gắng hết mình để thay đổi bản thân. Thế điều tôi nên làm ở đây là gì?
Tất nhiên là tìm một giải pháp cho phép tôi giải quyết vấn đề mà không làm mất đi vị thế của mình. Quan trọng là để mọi thứ kết thúc mà không cần tiết lộ bất cứ điều gì chứ không phải sống chết để giữ bí mật.
▼▼▼
“Xin chào … Ah, Yafune-kun. Cũng đã lâu rồi~ Thật hiếm hoi làm sao, hoàn toàn cô độc. Có chuyện gì vậy?”
Sau khi lớp học kết thúc, tôi đã đi đến một nhà hàng gia đình, nơi một Senpai tôi biết kể từ khi chuyển đến trường cấp hai mới đang làm việc. Tất nhiên là sau màn ra mắt mới của tôi. Anh ấy cũng chuyển đến cùng một trường trung học.
“Đã một khoảng thời gian rồi~ Em đến đây để gặp anh đây, Namiki-senpai”
“Wah, cậu khiến anh ngại đó. Hẳn phải có một động cơ thầm kín nào sau đó, đúng không?” Anh ấy cho tôi thấy một nụ cười tươi rói cùng giọng điệu vui vẻ.
Bất cứ khi nào tôi gặp anh, nó chỉ thật lấp lánh. Không giống như tôi, Namiki-senpai thực sự là một người bình thường, sinh ra để đứng trên những người khác.
“Giờ để em gọi đồ đã. Vì em là khách hàng nên tốt hơn là anh đối xử cho chuẩn vào~ Lol”
“Vậy ít nhất hãy gọi thứ gì đó đắt tiền tí để xứng đáng với thời gian của tôi, khách hàng thân mến~”
“Này giọng điệu gì thế vậy, lol”
Mặc dù anh ấy hơn tôi một tuổi nhưng cả hai vẫn có thể trò chuyện một cách cợt nhả như thế này. Sau cùng thì anh ấy cũng ghét những người quá cứng nhắc. Vào năm hai tại trường trung học cơ sở, tôi đã biết Senpai qua một người bạn và anh ấy là chàng trai nổi tiếng nhất.
Tôi gọi đồ uống, một chút đồ ăn nhanh và khoai tây chiên. Sau một khoảng thời gian chờ đợi, Senpai đã đưa chúng đến bàn của tôi. Mặc dù không thể ngồi thẳng vào bàn nhưng ít nhất là anh cũng có thể trò chuyện với tôi một chút vì lúc này nhà hàng không quá đông khách.
“Vậy điều gì đã đưa cậu đến đây hôm nay, Yafune? Chắc chắn cậu không đến chỉ để gặp anh đâu nhỉ? Cậu đang âm mưu điều gì thế?”
“Đúng là Senpai, sắc sảo quá đấy~”. Làm một ngụm coca, tôi bật cười để giữ bầu không khí được thoải mái. “Thành thật mà nói, có điều mà em cần xin lời khuyên”
“Hmmm, thế để anh nghe xem nào”
“Có chút vấn đề đang xảy ra trong lớp em, anh biết đấy~”
“Ah, cảm giác là anh từng nghe về nó rồi. Có một cô bé tuyệt vời trong lớp của nhóc, phải không? Người đẹp được đồn thổi đó”
“Anh đang nói đến ai? Aotsuki-san? Gami? Cả hai đều là những mỹ nhân khác thường. Dù sao em muốn mượn sức của anh một chút”
“Ehh, nên làm gì đây? Anh không muốn bị ghét bởi những cô gái dễ thương đâu”
“Nhưng không phải em có công với anh sao, Senpai? Em là ông tơ của anh mà, đúng không?”
Quả là như vậy, cô gái mà Senpai có tình cảm hồi cấp hai lại tình cờ là bạn cùng lớp với tôi và còn là hàng xóm của tôi nữa. Đó là lý do tôi hỏi cô ấy về những thứ cô thích, những nơi cô muốn tới, những cửa hàng mà cô thường ghé qua và chuyển tất cả những điều ấy tới Senpai.
“Hai người vẫn đang yêu nhau nhỉ? Phải không cặp uyên ương”
“Im đi, anh là kiểu đàn ông dành tất cả tình cảm của mình vào một mối quan hệ!”
Không phải là tôi đang chế diễu anh ấy hay gì. Sau cùng hai người họ đã hẹn hò từ hồi quen nhau tại trường cấp hai nên tôi thực sự thấy ngưỡng mộ. Nếu muốn tôi có thể kiếm được một cô bạn gái chỉ để làm màu nhưng tôi nghi ngờ về việc hai đứa có thể ở cùng nhau một khoảng thời gian lâu đến vậy. Chưa kể đến việc tôi sẽ cảm thấy tội lỗi vì lừa dối cô ấy. Đó là lý do tôi chẳng buồn tìm kiếm một mối quan hệ lãng mạn. Tôi cũng không nghĩ rằng con người thật của mình sẽ tìm kiếm được một cô bạn gái.
“Mà sao cũng được. Anh sẽ nghe cậu nói sau khi ca làm của anh kết thúc. Tuy nhiên không hứa hẹn gì trước đâu nhé”
“Ít nhất cũng nói anh sẽ giúp ngay cả khi đó chỉ là giả vờ chứ. Em sẽ đãi anh thứ gì đó”
“Thằng ngốc, anh mày không đáng thương đến mức để đàn em đãi thứ gì đó. Ít nhất phải là bát ramen lớn vào!”
“Gì thế vậy? Lol”
Cả hai chúng tôi cười lớn trong lúc tôi suy nghĩ về những hành động trong tương lại của mình. Tôi không thích dựa hơi kẻ mạnh nhưng càng nhiều người tôi có thể dựa vào thì càng tốt. Nếu tôi có thể nhận được sự giúp đỡ của anh ấy và thành công trong kế hoạch của mình …
▼▼▼
“Sup!”
Bước chân vội vàng của Namiki-senpai. Ngay sau ngày tôi hỏi ý kiến của anh, khi giờ nghỉ trưa vừa bắt đầu, Namiki-senpai đã đến lớp của tôi.
“Anh đến chơi đây!”
“Eh, là Namiki-senpai!”
“Wahh, điều gì mang anh đến lớp của bọn em vậy?”
Mặc dù khác niên khóa nhưng khi nhắc đến một người nổi tiếng như Senpai, ngay cả những học sinh từ năm nhất cũng biết về anh ấy.
“Chà, anh là thành viên của ủy ban thực hiện lễ hội văn hóa nên anh cần kiểm tra xem các lớp đang làm gì. Thế nào? Mọi thứ tiến triển tốt chứ?”
Mặc cho sự vui vẻ của Senpai, không một phản hồi xuất hiện, bầu không khí trong lớp dần trùng xuống. Tuy nhiên Senpai không làm gì mà vẫn giữ nụ cười dịu dàng, trấn an của mình.
“Hm, bầu không khí u ám này là sao? Để anh đoán nhé, mấy nhóc chưa có tí tiến triển nào đúng không? Cứ thế này các em sẽ trở thành trò cười cho lớp khác đấy~”
Tôi khá chắc trong suy nghĩ, mọi người đều phải đồng tình với ý kiến ấy. Ngay cả khi việc chuẩn bị trở nên đơn giản, không một ai muốn bị chê cười khi ngày lễ hội trường thực sự đến.
“Senpai, dù có hào hứng với lễ hội văn hóa thì anh cũng không nên nhiệt tình thế chứ, thật đáng sợ!”
“Im đi, Yafune! Đứng có gọi nó là đáng sợ, em làm anh tổn thương đấy!”
Ngay khi bầu không khí trở nên khó xử, tôi liền nhảy vào và lấy lại sự vui vẻ. Vì câu vặn lại của Senpai, tiếng cười tràn ngập khắp cả lớp.
“Được rồi, Yafune! Anh ra lệnh cho em trở thành anh hùng lễ hội văn hóa của lớp này!”
“Huh!? Anh đang nói gì thế vậy!?”
“Nhiệm vụ của một anh hùng là khiến lễ hội văn hóa thành công! Em cần phải cứu lấy cái lớp này!”
“Điều đó thậm chí còn vô nghĩa hơn nữa! Lol”
Những người xung quanh chúng tôi cũng tham dự, họ gào lên những thứ như ‘Sao không! Tiến lên và làm nó đi, Yafune!’ hay ‘Yo, anh hùng lễ hội văn hóa’ và đại loại vậy. Được rồi với điều này tôi chính thức có quyền giúp đỡ tại lễ hội văn hóa. Nếu không sẽ chẳng một ai thèm làm việc vì lợi ích của Aotsuki-san và việc đó chỉ làm xấu đi vị trí của cô ấy
Đó là lý do tôi cần một cái cớ như thế này và trở thành trụ cột. Tuy nhiên tôi không thể hủy hoại vị thế của mình. Đồng thời tôi cũng không thể để Aotsuki-san một mình. Cho dù là như vậy nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ vì cô ấy. Tôi cần giữ vững vị trí của mình. Tôi không vụng về hay thẳng tính như Aotsuki-san. Tôi cũng chẳng thông minh là bao. Điều tốt nhất tôi có thể làm là vượt qua cho đến cuối cùng.