Chương 2 – Phù thủy và nàng tiên cá
Phần 4
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
“Và đó là tình huống mà tớ trở thành anh hùng lễ hội văn hóa của cậu!”
“… Cậu có bị ngốc không?”
Tôi thực sự nghĩ mình đã cố gắng hết sức nhưng cái người mà tôi làm tất cả cho lại không nghĩ vậy. Chà đây cũng là thứ mà tôi có thể đoán được. Mặc dù không xuất hiện tại công viên trong mấy ngày gần đây nhưng nếu Aotsuki-san đã sẵn sàng để cằn nhằn về việc gì đó thì cô ấy sẽ ngồi đợi tôi trên chiếc xích đu này.
“Chuyện gì đã xảy ra vào chiều qua vậy … Là do cậu làm đúng không?”
“Ai biết? Cậu có bằng chứng gì chăng?”
“… Sao cậu lại cố tình đâm đầu vào rắc rối vậy?”
“Thế cậu cũng nhận ra đây là một mớ rắc rối sao?” Và khi trêu chọc cô ấy, tất cả những gì tôi nhận được là một ánh nhìn sắc lẻm.
“… Tôi chưa bao giờ yêu cầu sự giúp đỡ của cậu”
“Yeah, cậu thực sự chẳng công bằng gì cả, Aotsuki-san”
“Huh?”
Con người trên thế giới này luôn chia ra làm hai thái cực ‘sự thật và ‘dối trá’. Tuy nhiên cảm xúc của một người lại không thể chia tách một cách rạch ròi như vậy và đôi khi nó chẳng phải trắng hay đen mà là xám.
“Dù cậu không cần giúp đỡ nhưng khi thấy cậu như vậy, chỉ là tớ bắt buộc phải giúp thôi, thế đó”
Đây là sự thật đồng thời cũng là dối trá
“… Cậu … thực sự là một tên ngốc”
“Haha, tớ chỉ---”
--- Tớ chỉ muốn làm bạn với cậu, Aotsuki-san.
Tớ không muốn chỉ bắt chuyện với cậu tại đây, trong công viên tối tăm này. Tớ muốn có những cuộc trò chuyện một cách bình thường trong lớp. Tớ muốn giúp cậu mà không phải dựa vào những chiêu trò ngu ngốc. Đó là những cảm xúc ẩn sâu bên trong tớ, nhưng …
Đó là một điều ước sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực và là một ảo tưởng mà tôi thậm chí còn không muốn nó xảy ra. Nó như thể ‘Tôi muốn được điểm cao nhưng tôi không muốn học’. Tôi không muốn tiết lộ bản thân hay mất đi vị trí trong lớp của mình. Tôi không có đủ sự quyết tâm để làm việc đó. Cuối cùng những người xung quanh tôi mới là những thứ quan trọng nhất. Đó là lý do tôi chỉ có thể giúp đỡ cô ấy theo một cách vòng vo như vậy. Tôi vẫn ích kỉ như mọi khi và tôi thực sự ghét bản thân vì điều này.
“Không, không có gì”
“Vậy sao”
“Cậu không hỏi à?”
“Ai cũng có những thứ mà họ không muốn nói … Và tôi cũng vậy”
“Giống như lý do mà cậu tuyệt vọng tìm kiếm chủ nhân của cuốn sổ này?”
“Yeah đó là một …” Sau một vài giây im lặng, cô tiếp tục. “… Có điều tôi muốn nói với cậu ngay lúc này nhưng không thể”
“… Và nó là?”
“Tôi không thể nói. Không phải bây giờ”
“Tại sao?”
“Ai biết?”
“Không phải bây giờ nghĩa là … Một ngày nào đó?”
“……”
“Thôi nào nói gì đó đi~”
“… Im đi”
“Aotsuki-san”
“Cái gì?”
Một làn gió mùa thu mát mẻ thổi qua làm mái tóc cô rung động. Cơn gió dễ chịu mang theo một mùi hương ngọt nào, thứ làm trái tim tôi trật nhịp.
“Hãy cứ cố gắng hết mình. Chúng ta chỉ có một cơ hội tại lễ hội văn hóa đầu tiên của trường trung học”
Aotsuki-san chớp mắt vài lần chỉ để giấu đi khuôn mặt phía sau cuốn sổ. Dù không thể nhìn thấy biểu hiện của cô ấy nhưng tôi vẫn có thể nói. Đôi tai cô đang đỏ ửng.
“……… Yeah, tôi sẽ gắng hết mình. Chắc chắn đấy”
▼▼▼
Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.
“Xin chào xin chào, là anh hùng lễ hội văn hóa đây!”
“Ăn nhầm thứ gì sao, Yafune~ Lol”
Tôi đã tới căng tin mua bữa trưa và khi trở lại lớp, mọi người đều cười phá lên sảng khoái.
“Ý là, tớ đã bị Namiki-senpai ép làm nên cậu biết đấy? Chẳng thể cứ ngồi im như vậy được~”
“Cậu khá thân thiết với Namiki-senpai nhỉ. Tớ muốn có một cơ hội nên lần sau giới thiệu tớ với nhé~”
“Yeah, không có đâu. Anh ấy luôn chim chuột cùng bạn gái mình thôi”
“Ehhh, tiếc vậy. Có lẽ họ sẽ chia tay nếu tớ nghiêm túc ~ Dù sao anh ấy cũng là mẫu người tớ thích”
Cậu định phá vỡ mối quan hệ giữa cặp uyên ương đó sao? Con gái thật đáng sợ.
“Dù sao tớ thực sự tệ trước việc tự chối lời nhờ vả của ai đó~ Bọn tớ đã biết nhau từ hồi cấp hai nên anh ấy có thể sẽ tiết lộ một vài bí mật đáng xấu hổ của tớ nếu tớ không nghe theo đó ~ Lol”
“Ehh nghe thú vị vậy ~ Tớ thực sự muốn nghe về những chuyện đáng xấu hổ của cậu đó, Yafune~”
Trong trường hợp này tôi đang nhắm đến một câu đùa nhảm nhưng ngực tôi lại cảm thấy đau nhói. Bình tĩnh nào. Mình chỉ bị bắt nạt vào năm nhất của cấp hai. Vào năm thứ hai mình đã thay đổi bản thân. Không một ai ở đây nên biết về quá khứ đó cả.
“Dù sao trong trường hợp này … Aotsuki-saaan, bắt đầu với việc làm kịch bản nào!”
Sử dụng nhiệm vụ tuyệt vời được ban cho như một cái cớ, tôi lên tiếng gọi cô ấy trước mặt mọi người. Tuy nhiên vì là lần đầu tiên nên tôi không khỏi cảm thấy lo lắng. Nói lại thì chúng tôi có thể xử lý được việc này nếu chỉ có hai người nhưng tất cả sẽ cảm thấy nghi ngờ khi ngày vở kịch thực sự được ra mắt. Đó là lý do làm việc một cách cởi mở ngay từ đầu sẽ là tốt nhất.
“Này Aotsuki-san, giờ cậu làm được đến đâu rồi?”
Cá là lúc này mọi người đều đang lắng nghe cuộc trò chuyện của hai đứa. Vậy nên chúng tôi có thể sẽ vượt qua được.
“Không … không có gì liên quan đến cậu”
Rõ ràng Aotsuki-san đang cảm thấy khó xử khi đột nhiên làm như hai đứa chưa từng nói chuyện dù rằng chúng tôi gần như đã trò chuyện mỗi ngày tại công viên đó và điều ấy đã được thể hiện qua giọng nói của cô. Dù tôi là người muốn giúp nhưng cuối cùng cô ấy lại là người đã cứu tôi. Đè nén cơn đau trong lòng ngực, tôi cười lớn.
“Đừng thế mà ~ Tớ là anh hùng lễ hội văn hóa đấy, cậu biết mà? Ít nhất hay cho tớ biết tiến độ chứ, có được không?”
Sau khi cẩn thận tìm kiếm những từ ngữ thích hợp, Aotsuki-san vụng về đáp lại.
“… Tôi vẫn … chưa làm xong một kịch bản hoàn chỉnh … C-Có vấn đề gì không?”
Tôi có thể thấy vài cuốn kịch bản trong tay cô. Không phải Aotsuki-san chưa làm tí gì mà là cô đã làm việc quá mức chăm chỉ nhưng chưa đạt được chất lượng như mong muốn. Dường như cô ấy có hơi cầu toàn.
“Tôi chắc chắn muốn thể hiện nhân vật cô gái phù thủy này nhưng một người đóng hai vai thì có hơi khó … Chưa kể đến tôi vẫn chưa có đủ những công cụ cần thiết …”
Hiểu rồi. Vì không có bất kì đồng minh nào giúp đỡ nên cô ấy là diễn viên duy nhất và bắt buộc vở kịch phải có giới hạn. Đối với một người mới bắt đầu thì việc này có lẽ là bất khả thi để xử lý.
“Vậy tớ sẽ đảm nhận một vai thì sao~”
“… Cậu nói thật chứ?”
“Siêu nghiêm túc. Tớ luôn muốn tham gia vào một vở kịch~”
“Học thuộc lời thoại sẽ rất vất vả … Tôi không quan tâm nếu cậu có hối hận đâu”
“Ehh, đừng thế mà. Bạn bè từ cấp hai của tớ sẽ đến chơi và chắc chắn là tớ muốn thể hiện rồi. Nếu không thì thật mất mặt”
Tôi giữ một tông giọng nhẹ nhàng và vui vẻ để đảm bảo bầu không khí khó chịu sẽ không xuất hiện trong lớp.
“Tôi không nghĩ cô cần phải tuyệt vọng về việc đó đâu” Trong giây lát, giọng nói lạnh lùng của Nữ hoàng vang ra khắp cả lớp. “Bên cạnh đó, Yafune. Cậu thực sự có ý định giúp cô ta sao?” Gami ngồi nhai sandwich tại chỗ cô ấy, xa hơn chúng tôi một chút và cô chỉ đứng dậy để tiếp cận hai đứa.
Tuy nhiên tôi vẫn giữ nụ cười giả tạo của mình.
“Cậu nghe rồi mà? Namiki-senpai đã giao nhiệm vụ cho tớ trở thành anh hùng lễ hội văn hóa~”
“Không thể mặc kệ nó sao?”
“Đừng như vậy, Gami~ Tham gia với chúng tớ thì sao? Cậu chắc chắn sẽ chiếm trọn sân khấu đấy”
“Tất nhiên là vậy rồi. Nhưng tớ không muốn bận tâm vì điều này. Bên cạnh đó, cô ta là người đã nói sẽ tự mình đảm nhận tất cả mà”
“Đừng nói vậy chứ. Là một mỹ nhân xinh đẹp, Gami, cậu cần phải tỏa sáng”
“……”
Chà, tôi không nghĩ câu từ của mình có ẩn ý gì đặc biệt. Nhưng hơn cả lời nói, quan trọng là bạn cần phải giữ vững một nụ cười.
“Ngu xuẩn. Cứ làm những gì cậu muốn” Nói xong Gami liền rời khỏi lớp.
Cánh cửa đóng lại phía sau lưng cô ấy và bầu không khí trong lớp đã dịu trở lại.
“… Mà dù sao thì tớ sẽ đảm nhận một vai, Aotsuki-san~”
“… Cậu chắc chứ?”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi. Quyết định vậy đi. Thế chúng ta sẽ tổ chức một vở kịch như nào?”
Tiền đề tuyệt vời là cuốn sổ đó sẽ đảm nhận phần cơ sở cho câu chuyện. Nhưng bạn không thể thực hiện được với tốc độ này nên để đưa nó chính xác vào một vở kịch, có lẽ dễ nhất là trùng lặp nó với một câu chuyện cổ tích.
“Khi nhắc đến một câu chuyện với phù thủy, tại sao chúng ta không chọn Cô bé lọ lem hay Nàng bạch tuyết … Nhưng với hai người thì điều đó là không thể”
Bạn cần một hoàng cho một trong hai người, cũng như mẹ kế, các bà chị hay bảy chú lùn.
“Này! Có ai sẵn lòng giúp đỡ bằng cách nhận một vai không? Chúng tôi đang tuyển dụng ở đây!” Tôi cố gắng kêu gọi bằng một giọng điệu vui vẻ nhưng …
Hoàn toàn im lặng. Thậm chí còn không một ai nhìn vào chúng tôi. Yeah, tôi cũng đoán là vậy~
“Sakanaa! Giúp với, bạn hiền!”
“Mang một cô gái dễ thương đến khi yêu cầu tớ giúp nhé. Mà tớ cũng không cảm thấy cậu là bạn hiền đâu~”
“Thằng bạn khốn này”
“Nhưng tớ không phiền đâu”
“Eh?”
Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ từ chối, vậy nên khi nghe lời đồng ý từ Sakana thực sự đã khiến tôi bị sốc. Những người xung quanh tôi cũng có phản ứng tương tự.
“Ý là, đây là lễ hội văn hóa đầu tiên tại trung học của tớ, mọi người cũng biết mà? Tớ thà tham gia vào việc gì đó vui vẻ còn hơn là chẳng làm gì. Tớ chỉ không muốn bị Gami lườm nên đã giữ im lặng cho đến giờ thôi~”
Cậu ấy nói như thể không có chuyện gì nhưng thành thật mà nói, tôi cũng cũng hiểu là như vậy. Vì Gami không thể chịu được Aotsuki-san thành ra không một ai dám làm trái lại cô ấy. Nếu không có Gami, tôi khá chắc sẽ có rất nhiều người đề nghị được giúp đỡ. Nói là thế chứ không có dấu hiệu gì về việc hai người này sẽ sớm hòa hợp cả. Không phải Aotsuki-san đặc biệt thù ghét Gami hay gì nhưng về phía còn lại thì đúng là như vậy.
Tôi hiểu mọi người sẽ cảm thấy thế nào, họ không muốn dính dáng đến Aotsuki-san. Họ không muốn chống lại vị thần toàn năng ấy. Và tôi cũng chẳng thể bảo vệ bất kì ai khi họ bị Gami ghét bỏ.
“Ahh nhưng nếu tham gia vào thì tớ muốn một vai diễn khiến mình trông thật ngầu và nổi bật. Bất cứ việc gì khác chẳng hạn như chạy vặt hay giúp đỡ làm kịch bản là quá sức tớ rồi! Tớ sẽ để hai cậu xử lý phần đó~”
“Cậu thực sự là một đứa bạn tồi, huh!?”
“Cảm ơn vì tớ đã đề nghị giúp đỡ đi thì sao nhỉ? Mà cứ cho tớ vai hoàng tử là được! Cố gắng cho phần kịch bản đi nhé~” Sakana vẫy tay với tôi và quay lại vòng tròn các cô gái vây quanh cậu ta.
Tất nhiên hội con gái ngay lập tức tham gia vào cuộc vui ‘Ehh, Sakana-kun sẽ đóng vai hoàng tử sao!?’ hay ‘Giờ tớ mong chờ nó lắm đấy~’ và đại loại vậy. Chết tiệt, tại sao tôi lại có một đứa bạn như cậu ta nhỉ? Chẳng lẽ tôi không thể tìm đấy mấy kiểu nhân vật bạn bè thường thấy trong lightnovel sao?
“Dù sao thì, chúng ta có một vai phù thủy, một cô gái và một hoàng tử. Vậy … Cô bé Lọ lem nhé?”
“… Một câu chuyện tình thì có hơi …”
“Sao vậy?”
“… Vì … tôi không thể nói những … lời thoại như thế …”
“Cậu không thể nói chúng?”
“Không có gì … Tôi chỉ không muốn làm bản thân phải xấu hổ thôi”
“Hiểu rồi~ Vậy Nàng tiên cá thì sao?”
“Trong đó Nàng tiên cá hầu như không nói chuyện. Ngoài ra cũng có chút lãng mạn nhưng đa phần giống một tình yêu bi thảm hơn nên không có cảnh yêu đương ngượng ngùng …”
“… Tôi hiểu rồi …!” Đôi mắt Aotsuki-san bắt đầu lấp lánh những tia hi vọng.
… Nhìn cô ấy thế này nhưng biểu cảm của cô lại không ngừng thay đổi. Dù cho lựa chọn từ ngữ của Aotsuki-san có gai góc và khắc nghiệt nhưng nét mặt cô lại mang tới một cảm giác tươi trẻ và tôi nghĩ điều này rất dễ thương. Tại sao tôi chưa từng nhận ra nó … À là vì ở đây sáng sủa. Trước giờ chúng tôi chỉ trò chuyện vào lúc trời tối tại một công viên thiếu sáng nhưng bây giờ, ngay dưới ánh đèn lớp học, tôi có thể thấy rõ khuôn mặt của cô.
Ánh mắt nghiêm túc của Aotsuki-san chuyển sang quyển sổ trước mặt, chỉ một hành động đơn giản như vậy thôi cũng tràn đầy mê hoặc. Và khi tôi lén nhìn những người xung quanh, bọn họ đều tỏa ra hào quang với những dòng chữ như ‘Huh, Aotsuki-san thực sự dễ thương thế sao?’. Hiển nhiên rồi cô ấy là một mỹ nhân mà. Tuy nhiên người đang được nhắc đến ở đây lại chẳng hề hay biết mà cô chỉ nắm chặt bàn tay mình.
“Có cảm giác như … Lúc này tôi có thể làm được … Tôi sẽ gắng hết sức mình”
▼▼▼
Đúng như Aotsuki-san nói, cô ấy thực sự đã làm việc rất chăm chỉ để hoàn thành kịch bản ngay vào sáng hôm sau. Từ trước đến giờ cô chỉ điền vào sổ tay những ý tưởng của mình nhưng giờ đây, Aotsuki-san đã gõ mọi thứ lên máy tính và in chúng ra giấy để tôi ‘đọc’.
Vào giờ ra chơi tôi đã đọc lướt qua kịch bản và ngay khi tiết học trong ngày kết thúc, khi mọi người đã rời khỏi lớp và chỉ còn lại hai đứa, tôi đã dành thời gian đó để nói cho cô nghe về những ấn tượng của mình.
“Tớ nghĩ kịch bản rất tuyệt. Không ngờ là cậu sẽ hoàn thành được nó trong một ngày đấy”
“Sau cùng việc buộc phải diễn tất cả các vai một mình là quá giới hạn đối với tôi. Nhưng lúc này tôi đã có nhiều diễn viên hơn và cấu trúc của vở kịch cũng dễ viết hơn rất nhiều”
“Thật ấn tượng. Sắp xếp các phần của cuốn nhật ký vào kịch bản Nàng tiên cá … dường như đây không phải lần đầu cậu viết lách”
“Không hẳn … Đây là lần đầu tiên tôi chắp bút nhưng ngay từ đầu tôi đã >ghét< đọc sách”
“Eh, cậu ghét nó sao?
Tại sao có cảm giác như những lời cô ấy nói chẳng hề phù hợp gì cả?
“Eh … Ah, thì có rất nhiều thứ cậu có thể ghét trên thế giới này, đúng không?”
“Thật là một cách nhìn khó hiểu”
“I-Im đi”
“Nhưng tớ thực sự nghĩ kịch bản rất tuyệt”
Với Nàng tiên cá làm cơ sở, các phần của cuốn nhật kí đã được đưa vào kịch bản một cách hợp lý. Nó vẫn là một câu chuyện giữa nữ với nữ nhưng vì chúng tôi chỉ có duy nhất một nữ diễn viên nên nó đã được sắp xếp lại để phù thủy trở thành một nam pháp sư.
--- Vào một mùa hè nọ, Nàng tiên cá đã bắt gặp pháp sư Shell. Sau đó hai người tiếp tục gặp nhau mỗi ngày tại bãi biển và họ dần trở nên cởi mở. Ngày tháng trôi đi, hai người trò chuyện với nhau và chàng pháp sư thì khoe cho Nàng tiên cá rất nhiều phép thuật của mình. Cuối cùng Nàng tiên cá đã bị thu hút bởi người pháp sư ấy. Tuy nhiên chàng pháp sư lại nghĩ những cảm xúc thực sự của Nàng tiên cá là dành cho Hoàng tử.
Một ngày kia, Nàng tiên cá quyết định tiến thêm một bước và tiếp cận chàng pháp sư, cô nói ‘Anh sẽ thực hiện điều ước của em phải không?’. Để đáp lại, chàng pháp sư đã trao cho Nàng tiên cá một lọ thuốc ma thuật với lầm tưởng rằng mong ước của Nàng tiên cá là được ở bên Hoàng tử.
Và thế với sức mạnh của lọ thuốc, Nàng tiên cá đã biến thành một công chúa thực sự và trở thành hôn thê của Hoàng tử. Dù vậy nhưng chàng pháp sư đã thêm vào một tác dụng phụ khiến Nàng tiên cá không thể bộc lộ được cảm xúc yêu mến của mình với bất kì ai ngoại trừ Hoàng tử.
Cuối cùng ngày thành hôn đã đến, thế nhưng Nàng tiên cá vẫn không thể tìm thấy chàng pháp sư. Cùng mang một cảm xúc tiếc nuối giống Nàng tiên cá, chàng pháp sư ân hận vì đã không dãi bày những cảm xúc thật của mình, chính vì vậy chàng đã đến để gặp cô.
Hai người đoàn tụ. Thế nhưng ngay khi tay cả hai chuẩn bị chạm đến nhau thì họ đã bị bắt lại bởi binh lính của vương quốc (đoạn này không có trên sân khấu nhưng chúng tôi sẽ tìm cách xử lý sau) và bị chia tách vì mệnh lệnh của Hoàng tử. Cả hai thề rằng cuối cùng họ sẽ tìm được lại nhau và lúc đó họ sẽ bày tỏ những cảm xúc của mình – và đó là kết thúc.
Một câu chuyện buồn nhưng sau cùng cả cuốn nhật ký lẫn bản gốc của Nàng tiên cá đều là những bi kịch. Đây là một câu chuyện giả tưởng lãng mạn sẽ lấy đi nước mắt của bạn. Mặc dù có vẻ như các phần từ câu chuyện cổ tích gốc đã bị lãng quên nhưng Aotsuki-san đảm bảo sẽ thêm một số cụm từ của bản gốc vào vở kịch.
“…! Th-Thật sao?”
Oh, có vẻ Aotsuki-san rất vui khi được khen ngợi. Thật dễ thương làm sao … Cách mà đôi mắt cô sáng lên, chỉ cần cô ấy nở một nụ cười như vậy với những người khác trong lớp thì chắc chắn họ cũng sẽ chào đón cô thôi.
“Vậy tôi sẽ dùng nó làm kịch bản và học những câu thoại của mình”
“Yeah, nghe ổn đấy … Nhưng Sakana-kun thì sao? Sáng nay cậu đưa kịch bản cho cậu ấy rồi nhỉ?”
“Cậu ta lại đi chơi với các cô gái như mọi khi”
“……… Cậu ấy thực sự sẽ ổn chứ?”
“T-thì, tôi sẽ bắt cậu ta tham gia vào lần sau. Ít nhất là cậu ta sẵn lòng giúp đỡ nên chúng ta phải làm những gì mình có thể làm thôi”
Dù rằng có khả năng cao là cậu ta sẽ nói ‘Không chịu đâu, luyện tập chán lắm’ và bỏ mặc chúng tôi thêm một lần nữa.
“Được rồi, vậy bắt đầu thôi”
Đây là lần thử đầu tiên của hai đứa. Cả hai cầm kịch bản trên tay và đọc to những câu thoại của mình. Vì vai Hoàng tử không có ở đây nên tôi sẽ đóng thế. Cũng được thôi nhưng … nói đến Aotsuki-san trong vai Nàng tiên cá, thì … cũng may là chúng tôi có thể thực hiện cho đến dòng cuối cùng.
“Phew …”
Sau khi kết thúc dòng cuối, Aotsuki-san thở hắt ra sảng khoái. Bầu không khí xung quanh cô lấp lánh như thể cô đã trải hết lòng mình.
“Yafune-kun, không hề tệ đâu. Cậu có thể tham gia vào câu lạc bộ kịch đấy”
Sau cùng tôi đã diễn 24/7, một công việc đòi hỏi phải ứng khẩu toàn thời gian. Dù tôi cũng có nghỉ xả hơi khi ở nhà.
“Tôi thế nào, Yafune-kun? Còn diễn xuất của tôi thì sao?” Aotsuki-san nhìn tôi đầy phấn khích, nếu phải đoán thì cô ấy đang mong đợi một lời khen ngợi.
“……”
“C-Chờ chút, sao cậu lại nhìn đi chỗ khác?”
“Tớ có thể nói thật chứ?”
“Tất nhiên tôi muốn nghe những suy nghĩ thật lòng từ cậu”
“Nó quá kinh khủng”
“Cái?! Tệ đến thế sao!?”
Trông Aotsuki-san như thể vừa bị sét đánh.
“Ý tớ là, giọng của cậu khó có thể nghe được và nó run như cầy sấy vậy”
“Tr-trách sao được, tôi hiếm khi diễn xuất như thế này và nói chung thì tôi còn ít giao tiếp nữa …!”
“Cách nói của cậu cũng rất đơn điệu nhưng lại tràn ngập sự tự tin nên thực ra khá là vui đấy”
“V-vẫn chưa xong sao!? Không phải cậu đi hơi xa rồi à!?”
“Mà chỉ là lễ hội văn hóa của trường thôi nên cũng không quan trọng lắm”
“Cậu đang nói cái gì thế vậy? Nếu chúng ta bắt tay vào làm thì chỉ có sự hoàn hảo được chấp nhận! Tôi chỉ cần nói to hơn đúng không! Tôi sẽ tra cứu một vài phương pháp luyện giọng trên mạng!”
“Hiểu rồi. Mong là cậu làm được kịp lúc cho lễ hội văn hóa”
“G-Giễu cợt tôi đi …! Cứ chờ đấy, tôi sẽ khiến cậu phải há hốc miệng, Yafune-kun!”
“Đó là phần thưởng vì đã giúp đỡ cậu sao?”
… Huh? Chúng tôi đang trò chuyện ổn đấy chứ. Oh việc này thực sự khá vui. Dù chẳng có gì buồn cười ở đây nhưng tôi lại thấy mình đang mỉm cười. Đã bao lâu rồi tôi không thực sự thích trò chuyện ở trường như thế này?
▼▼▼
“Tập diễn xuất thì quan trọng đấy nhưng chúng ta cũng cần tập trung vào những khâu chuẩn bị khác. Chẳng hạn như trang phục và những thứ như vậy. Cậu tính sao?”
Khi lớp học của ngày hôm sau kết thúc và chúng tôi đang trong buổi luyện tập thứ hai, cảm nhận được sự thôi thúc của vấn đề này, tôi liền lên tiếng hỏi. Vì lễ hội văn hóa sẽ được tổ chức trong hai ngày mùng 10 và 11 của tháng mười một nên chúng tôi chỉ còn gần một tháng để chuẩn bị.
“Tôi sẽ làm gì đó với chúng. Tôi không quá tệ ở khoản may vá đâu” Aotsuki-san lướt tay dọc mái tóc dài, nở một nụ cười tự mãn “Tôi không phải một kẻ vô tích sự hay bất cứ thứ gì như thế. Chắc chắn không”
“Cậu vẫn còn bực vì bị tớ chê diễn xuất không tốt sao? Khá buồn cười đấy”
“Im đi! Mà cái giọng điệu đó là sao?” Cô ngước mắt lên khinh bỉ “Tôi cá cậu nghĩ tôi là một đứa con gái hậu đậu và vô dụng, đúng không?”
“Tất nhiên là không rồi. Sau cùng thì cậu có vẻ rất giỏi may vá. Chưa kể đến cậu còn tự mình viết cả kịch bản mà không cần bất kì sự trợ giúp nào nên tớ chỉ có thể ngưỡng mộ thôi”
“Nếu muốn gọi tôi là một kẻ cô độc thì cứ việc!?”
“Dù sao cậu cũng cần xử lý khoản đạo cụ sân khấu và một cái phông nền lớn nữa”
“Đúng vậy … chưa kể đến tôi cần nguyên liệu cho các trang phục nên có lẽ tôi nên sử dụng ngày mai để đi mua sắm”
“Đi mua sắm … Tất cả một mình?”
“Còn ai khác có thể đi cùng nữa?”
“Cái người đang đứng ngay trước cậu đây? Tớ là ma hay gì sao?”
“…… Eh?”
Cái phản ứng như vậy là sao? Ý tưởng này gây sốc đến thế à?
“Cậu … sẽ đi cùng với tôi, Yafune-kun?”
“………… Huh?”
Đợi đã cô ấy vừa nhắc lại lời tôi khiến tôi cũng trưng ra một biểu cảm tương tự.
“Ý tớ là, sau cùng thì tớ …”
Hm? Mình là gì với cô ấy? Hai đứa không trong một mối quan hệ để có thể gọi là bạn. Vậy mình là chân chạy việc theo giờ? Hay một đồng minh? Đó có phải một từ thích hợp để mô tả mối quan hệ giữa hai đứa? Mình không ghét Aotsuki-san hay gì nhưng mình muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng. Nếu các Senpai ở trường có bắt đầu bắt nạt cô ấy thì mình sẽ không giúp. Hay nói đúng hơn có lẽ mình sẽ không thể giúp được gì. Mình chỉ muốn giúp đỡ cô ấy nhiều nhất có thể, giới hạn lúc này là hết lễ hội văn hóa.
Để làm được điều đó mình đã nhờ đến sự trợ giúp của Senpai. Mình không thể mạo hiểm vị trí của bản thân. Đó là điều mình sẽ không từ bỏ và có lẽ là chẳng bao giờ thay đổi. Nhất là sau tất cả những thứ mình đã làm để ‘thay đổi’ bản thân. Luôn trân trọng chính mình và đặt bản thân lên đầu là điều hiển nhiên. Muốn ai đó đưa tay ra giúp đỡ hay muốn giúp đỡ một ai đó, tất cả chỉ xuất phát từ lòng tham.
Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu mình chống lại Gami? Những người khác trong lớp sẽ nhìn mình thế nào? Tôi lắc đầu và tiếp tục câu nói dang dở.
“… Dù sao tớ cũng sẽ đi cùng. Không thể để một cô gái như cậu mang toàn bộ đống đồ lỉnh kỉnh đó được. Nhưng có lẽ tớ sẽ gọi Sakana đi theo. Càng nhiều người càng tốt”
Cuối cùng Sakana lại trốn khỏi buổi luyện tập ngày hôm nay nhưng khi tôi thông báo cho cậu ta về buổi mua sắm, một tin phản hồi đã ngay lập tức được nhắn lại.
“Xin lỗiiii, tớ có kế hoạch cho cuối tuần rồi. Được vài cô gái quen từ hồi cấp hai rủ đi chơi. Cảm giác thật tuyệt khi được vây quanh bởi những cô gái dễ thương. Ghen tị không cu!”
Haha. Nếu có một trận battle royale xảy ra trong lớp này, tôi sẽ giết hắn đầu tiên.
“Sakana không đến đâu”
“Thấy rồi … Vậy chỉ có hai người chúng ta thôi hả?’
“………”
Aotsuki-san nhẹ nhàng nghiêng đầu và ngước lên nhìn tôi. Tôi không nghĩ cô ấy cố tình làm vậy nhưng kiểu cử chỉ đó sẽ khiến mọi người rất dễ hiểu lầm. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi tiếp tục.
“Vậy thì ngày mai chúng ta gặp nhau trước ga tàu nhé?”
“Yeah … Ah thực ra ngày mai không được!”
“Eh?’
“G-Gặp nhau vào chủ nhật đi … okay?”
“Được …?”
“Quyết vậy nhé”
Tôi thì không có vấn đề gì với việc này nhưng không rõ là tại sao lại phải làm vậy. Có lẽ cô ấy vừa nhớ ra một công việc quan trọng gì đó chăng? Tôi nghĩ nó thật kì lạ nhưng cũng đành bỏ qua.