Tiếng còi báo hiệu dài vang lên, trận đấu thứ hai của giải Koshien bắt đầu, và trận đấu thứ hai của tôi cũng bắt đầu.
Trước mắt tôi vẫn là cô nàng mì soba đang quỳ trên bàn thấp với nụ cười e thẹn.
Tôi đang định tìm cách hỏi cho rõ ngọn ngành từ cô nàng mì soba đó, nhưng──
"Xin lỗi... phần đó tôi cũng không nhớ ra."
Soba áy náy xin lỗi.
Dường như vì ảnh hưởng của cái 《Thiết Bị Sửa Đổi Ký Ức Mì Sợi》 của MIB, Soba đã mất đi ký ức về mì sợi, hoàn toàn quên sạch những thông tin như 《Chỉ Số Phủ Định Mì Sợi》, 《Chiến Tranh Bổ Sung Mì Sợi》. Dù tôi đã kiểm tra điện thoại của cô ấy, nhưng thông tin lưu trữ trong đó chỉ có về nhà tài trợ cũ "Himegami Soba-an".
"Cô có thể xuống khỏi bàn được chưa?"
"A, được ạ."
Soba đi đi lại lại giữa bàn và sàn nhà mấy lần để chứng minh cho tôi xem.
Hiện tượng 《Chiến Tranh Bổ Sung Mì Sợi》 bí ẩn đó quả thực không xảy ra.
"Tôi nghĩ là vì đã qua giờ trưa, nên không sao đâu ạ."
"Giờ trưa... tại sao?"
"Ờ..."
Soba nhắm mắt suy nghĩ.
"T-tôi không nhớ... xin lỗi ạ..."
"Không thể trách cô được, tất cả là lỗi của MIB mà... A! Nhắc đến MIB."
Tôi lấy cái nĩa từ trong túi ra, đưa phần cán cho Soba.
"Cái này trả cho cô trước."
Soba ngơ ngác chớp mắt.
"Đây là vật nguy hiểm với cô, cô phải giấu cho kỹ vào."
"Ừm... về chuyện này."
Soba cúi đầu, rồi ngước mắt lên nhìn tôi.
"Chính là... có thể nhờ ngài Sasoka giữ giúp tôi được không ạ?"
"Tại sao vậy?"
Soba đan hai ngón tay vào nhau trước bộ ngực đầy đặn được bao bọc bởi lớp áo sơ mi trắng.
"V-vì... vì tôi, là cái đó..."
Má cô ửng hồng, quay mặt đi, vẻ mặt khó nói.
Vài giây sau, cô lí nhí:
"L-là... là mì soba... của ngài Sasoka... cho nên..."
"!?"
Câu nói này đâm thẳng vào não tôi, khiến tim tôi đập thình thịch.
"Cho nên là... nếu là ngài Sasoka... tôi bằng lòng... bị, bị ăn ạ."
Cô nàng mì soba này, phòng bị còn lỏng lẻo hơn cả cái rá tre!
Tôi mím chặt môi, kìm nén ham muốn muốn ôm chầm lấy cô. Phải nhịn!
Cái "bị ăn" mà cô nàng này nói là theo nghĩa đen, không phải cái nghĩa bậy bạ kia!
"T-tôi biết rồi, tôi sẽ giữ! Ờ... mà này!"
Tóm lại là bây giờ phải lập tức chuyển chủ đề, có chủ đề nào phù hợp không nhỉ?
Tôi nhìn quanh, trận tường thuật trực tiếp Koshien trên tivi lọt vào mắt.
"Mà này! Giải Koshien mùa hè cuối cùng cũng khai mạc rồi nhỉ!"
"Hả? A... đ-đúng vậy ạ, đã đến mùa Koshien rồi!"
Chuyển chủ đề cứng như vậy mà cô ấy vẫn thuận theo, đúng là một cô nàng mì soba dễ tính.
"Ngài Sasoka thích Koshien đúng không ạ?"
"Nói là thích thì... tôi đúng là thích xem thi đấu."
"Tôi thấy đó là một sở thích rất tuyệt vời."
Cái cuộc đối thoại như buổi xem mắt gượng gạo này là sao!
Xem mắt... chết tiệt, tôi lại đỏ mặt tim đập rồi.
"Ngài thích từ trước rồi ạ? Nếu tiện, xin hãy kể cho tôi nghe."
"Nghe cũng chẳng có gì thú vị, không phải lý do gì to tát đâu."
"Không hề không thú vị chút nào. Ừm... nếu là chuyện của ngài Sasoka, bất kể là gì tôi cũng sẽ cảm thấy rất vui."
Tôi bất giác mỉm cười toe toét. Cô nàng mì soba này chỉ toàn nói những lời tôi thích nghe.
"...Thật sự rất không thú vị đó."
Tôi thua trước ánh mắt lấp lánh của cô, đành nhanh chóng giải thích.
Tôi thích xem bóng chày Koshien là do bị ảnh hưởng bởi một người bạn thuở nhỏ. Cậu ta chuyển đến từ Kobe, có một người anh trai làm mưa làm gió trong giới bóng chày trung học. Trong quá trình bị ép đi cổ vũ cùng, không biết từ lúc nào tôi đã có thói quen xem thi đấu. Chỉ có vậy thôi.
Chẳng hề có diễn biến kịch tính như "vì vậy mà quyết tâm trở thành át chủ bài của đội bóng chày", hơn nữa cậu ta cũng đã chuyển nhà, mất liên lạc. Lên cấp ba tôi không tham gia câu lạc bộ nào, cứ thế lêu lổng cho đến khi tốt nghiệp, bây giờ cũng đang sống qua ngày.
"Tôi thấy đó là một câu chuyện rất tuyệt vời!"
Dù là chuyện quá khứ nhàm chán, nhưng Soba vẫn mỉm cười lắng nghe đến cuối cùng.
"Người bạn thuở nhỏ đó là người như thế nào ạ?"
"Chỉ là một tên ngốc đơn thuần thích bóng chày thôi! So với chuyện đó, bây giờ quan trọng là tìm nhà tài trợ, chỉ còn ba ngày thôi."
"A. Xin lỗi, tôi quên mất."
Soba cúi đầu xin lỗi.
"Chúng ta hãy sắp xếp lại tình hình. Đầu tiên, phải tìm được nhà tài trợ trong vòng ba ngày."
"Vâng, là nhà tài trợ thuộc hệ mì sợi ạ."
"Quán trước kia tên là 'Himegami Soba-an' đúng không? Hay là thử gọi lại cho bên đó xem?"
"Tôi đã gọi lại rồi, nhưng bị cho vào danh sách từ chối cuộc gọi..."
Soba chán nản rũ vai xuống. Đúng là một loại mì đáng thương.
Hừm. Cái gọi là hợp đồng tài trợ, thực tế rốt cuộc là làm thế nào để có được? Tôi cho đến mùa xuân năm nay vẫn là một học sinh trung học bình thường, đương nhiên không có kiến thức về kinh doanh, hiện tại cũng không thể dựa vào ký ức của Soba. Nếu đã vậy, hay là gọi điện hỏi từng quán mì soba gần đây? (Kính coong──)
"Chậc."
Chuông cửa vang lên như muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Cảnh này quen quá. Lại có loại mì nào đến làm suy yếu tinh thần của tôi nữa đây?
『Tỷ số ngay từ đầu đã chênh lệch rất lớn, nhưng tuyệt đối không được từ bỏ hy vọng!』
Giọng của bình luận viên từ tivi truyền đến.
...Không từ bỏ hy vọng sao? Có lẽ đúng là vậy.
"Tôi ra mở cửa, đợi tôi quay lại."
Tôi để Soba lại, đi ra ngoài hiên. Đúng vậy, tuyệt đối không được từ bỏ.
Dù đã xảy ra hai lần chuyện bất thường liên tiếp, nhưng tình hình này chưa chắc sẽ tiếp diễn. Tục ngữ có câu quá tam ba bận. 'Mình có thể gặp được người bình thường rồi, bình minh của nhân loại cuối cùng đã đến.' Tôi ôm suy nghĩ này mở cửa, trước mắt là một cô gái tóc vàng hai bím cầm trượng phép.
"............"
Cô gái ưỡn bộ ngực phẳng lì ra với vẻ mặt siêu đắc ý.
Cô mặc một chiếc váy mini siêu ngắn cùng đôi tất qua gối siêu dài, và bộ trang phục mộng ảo đầy diềm xếp nếp.
Ít nhất thì đây không phải là chủng người mà tôi mong đợi.
"Hehe☆"
Trượng phép phát ra hiệu ứng âm thanh "ding-leng" rẻ tiền.
"Ta là cô gái phép thuật của mặt trăng và sự thật, sứ giả của Honke Take Soba-do── Lunaith Luna!"
Cô khoanh tay, làm tư thế "ta sẽ thay mặt mặt trăng trừng trị ngươi" kết hợp với "tia sáng vũ trụ". (Ghi chú của người dịch: Kết hợp câu thoại kinh điển của Thủy thủ Mặt trăng và chiêu cuối của Ultraman.)
"Tại căn phòng của ngươi── giáng lâm hoàn tất!"
Cô gái phép thuật Luna làm vẻ mặt đã hoàn thành đại công.
Tôi thì chắc là mang vẻ mặt lòng như tro nguội.
Hôm nào phải đi thay cái chuông cửa có hình, mua loại dành cho người.
"...Thôi, kệ đi."
Dù không phải là người, nhưng nếu đã là cô gái phép thuật, có lẽ có thể hỏi được chuyện về nhà tài trợ. Tôi vẫy tay ra hiệu cho Luna vào nhà.
"Vào đi, ít nhất cũng uống chén trà rồi hẵng đi."
"Hả? N-này, chờ đã!"
Luna không biết tại sao lại la lối om sòm.
"Ta là cô gái phép thuật đó!"
"Vừa nghe rồi."
"Nếu đã vậy, tại sao phản ứng của ngươi lại bình thường như thế!"
"Hả?"
"Kỳ lạ đúng không! Ta là cô gái phép thuật đó! Ngươi phải ngạc nhiên hơn mới đúng chứ!"
"Cô bảo tôi ngạc nhiên... nhưng tôi đã quen với việc các loại mì xuất hiện rồi."
Thật lòng mà nói, so với Soba, một cô gái phép thuật bình thường chẳng có chút sức ảnh hưởng nào.
"Mì sợi!? Xin ngươi hãy sửa lại!"
"Hả?"
"Ta không phải mì sợi! Ta là kết tinh của ước mơ và sự lãng mạn── cô gái phép thuật của mặt trăng và sự thật!"
Tôi thấy kết tinh của ước mơ và sự lãng mạn thì không gào thét ở ngoài hiên một căn hộ rẻ tiền đâu.
"Cô nói cô không phải mì sợi, nhưng rõ ràng cô tự xưng là 'sứ giả của Honke Take Soba-do' mà."
"Đó là âm mưu của INC! Thật ra ta hoàn toàn không muốn như vậy!"
Luna mắt rưng rưng hét lên giận dữ. Cô nàng này là sao vậy?
"Tóm lại ta sẽ làm lại! Lần này ngươi phải nghiêm túc đó!"
"Hả?"
"Khi ta giáng lâm xong, ngươi phải nói: 'Woa, cô gái phép thuật này là cái gì vậy!' Nhờ ngươi đó!"
"Hả?"
"Hiểu chưa? Hiểu rồi đúng không? Vậy mười giây nữa bắt đầu chính thức!"
Luna đóng sầm cửa lại, để mặc tôi đứng trước cửa.
"............Khóa lại."
Tôi định khóa cửa, nhưng khóa đã bị MIB phá hủy rồi, đành phải cài chốt cửa.
Rồi mười giây sau──
『Cô gái phép thuật của mặt trăng và sự thật (Cạch) Lạ nhỉ? (Cạch cạch) Chốt cửa!? Này ngươi có ý gì hả mở cửa ra ta sẽ cắt chốt cửa đó, nên biết là ta rất giỏi mở khóa, ngươi xem, dùng cái kìm cắt chuyên dụng này── hả, a. Ch-chào buổi trưa, thường dân.』
Tôi hoài niệm về món mì soba ngon lành lúc nãy.
『Không, tôi không phải người đáng ngờ, thân phận của tôi là cô gái phép thuật của mặt trăng và sự thật, tuyệt đối không phải trộm. Cái kìm cắt này chỉ là công cụ kiếm sống, oa, xin đừng báo cảnh sát được không? Tôi không thể gặp cảnh sát, xin hãy chờ một chút, làm ơn, tôi việc gì cũng chịu làm á á á!』
Cạch.
Tôi thực sự không nỡ, đành tháo chốt cửa, mở cửa ra.
"Sasoka, cô gái này là người cậu quen à?"
Anh sinh viên ở phòng bên cạnh── anh Tsuyoshi nói vậy. Luna đang quỳ dưới chân anh dập đầu, tay và trán áp vào nền bê tông nóng rẫy, khóc lóc nói: 'Tuyệt đối đừng gọi cảnh sát, trại giam đáng sợ lắm.' Tôi chưa từng thấy cô gái phép thuật nào thảm hại như vậy. Dù tôi cũng chỉ mới thấy cô gái phép thuật hệ mì.
Tóm lại là tôi gật đầu với anh Tsuyoshi.
"Vậy à. Vậy anh đi đây, hai tiếng nữa mới về, hai đứa không cần để ý, cứ tiếp tục chơi trò tình thú đi nhé."
"Anh hoàn toàn hiểu lầm rồi."
"Ừm, ừm, anh hiểu."
Anh Tsuyoshi hoàn toàn không hiểu gì cả, mang theo nụ cười sảng khoái rời đi.
Chỉ còn lại tôi và Luna đang quỳ dập đầu ở hành lang chung cư.
"...Hự!"
Luna đứng dậy, đôi tất qua gối vốn trắng tinh đã bị bụi bẩn làm cho có vết nâu.
Cô phủi bụi, ôm chặt trượng phép.
Luna nhìn về phía cầu thang nơi anh Tsuyoshi vừa đi, mắt rưng rưng nói:
"Ta tuyệt đối sẽ không nhận thua đâu!"
Cô nàng này đang chiến đấu với cái gì vậy?
Tóm lại, tôi theo kế hoạch đã định hỏi Luna. Dù người này đáng ngờ đến cực điểm, nhưng cô ta chắc chắn có manh mối về nhà tài trợ. Thế là tôi và cô gái phép thuật kẹp cô nàng mì soba đang quỳ trên bàn thấp ở giữa, tổ chức một cuộc hội đàm ba bên. Đây là cái cuộc hội đàm ba bên quái quỷ gì vậy?
"Ồ? Ngươi chính là Himenomiya à."
"Hả... a, cô quen tôi sao?"
"Tất nhiên. Ngươi trong giới nổi tiếng lắm đó."
Giới nào? Giới cô gái phép thuật à? Không, có lẽ là giới làm mì.
"Mà này, MIB đâu? Ta, một cô gái phép thuật chính nghĩa, đến để trừ khử hắn."
"Cô đến muộn rồi. Hắn vừa về rồi."
"Hả!"
Luna há hốc mồm.
"Hả, chuyện gì thế này? Nếu đã vậy, tại sao Himenomiya lại không sao?"
Tóm lại là tôi kể từ lúc Soba đến giao hàng, giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Luna vẻ mặt nghiêm túc gật đầu lia lịa.
"Thì ra là vậy. Ta có hơi bị sốc."
Chỉ hơi thôi à? Phải nói là quả không hổ danh cô gái phép thuật sao?
Chuyện này mà người thường nghe thấy là phát điên đó.
"Himenomiya, ngươi có vẻ sống khổ quá nhỉ."
"Hả, không đâu, không có chuyện đó."
"Có mà."
Tôi nghĩ không có cô gái nào gặp phải chuyện thảm hơn cô ấy đâu.
"Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ cứu ngươi."
"Hả!"
"Ta là cô gái phép thuật của mặt trăng và sự thật. Cứ chờ xem ta vạch trần âm mưu của INC nhé!"
"Cô cũng nên cho chúng tôi biết âm mưu của INC rốt cuộc là gì đi chứ?"
Chuyện nhà tài trợ, chuyện của Soba, câu hỏi của tôi nhiều như núi.
"Được thôi. Nhưng trước đó..."
Đôi mắt phượng của Luna sáng lên, cô dùng trượng phép chỉ vào tôi.
"Tóm lại hãy giao 《Ngọn Giáo Longinus》 ra đây."
"Tóm lại tôi từ chối."
"Cảm ơn, như vậy thế giới sẽ được cứu── hả, chờ đã!?"
Luna đập bàn một cái, ngực của Soba cũng rung lên theo.
"Tại sao lại từ chối!?"
"Tôi mới phải hỏi cô tại sao đó! Tại sao phải giao cho cô?"
"Người thường cầm 《Ngọn Giáo Longinus》 cũng chẳng làm được gì đâu!"
"Vậy nếu cô cầm thì có thể làm được gì sao?"
Luna bỗng lộ vẻ chột dạ.
"T-ta có định làm gì đâu. Chẳng qua là vật nguy hiểm thì phải được cất giữ cẩn thận thôi."
"Nếu đã là vật nguy hiểm, thì càng không giao cho loại người như cô."
"Ngươi nói gì!?"
"H-hai vị xin hãy bình tĩnh!"
Soba có vẻ rất khó xử, nhưng tôi cũng không có ý định nhượng bộ. Vì cái đồ ngốc này không chỉ yêu cầu một người thường xa lạ diễn một vở kịch ngắn vô nghĩa, thậm chí còn định dùng kìm cắt chuyên dụng để cắt chốt cửa bất thành, quỳ xuống dập đầu cầu xin đừng báo cảnh sát. Thật lòng mà nói, trên người cô ta không có một yếu tố nào đáng tin cậy.
"Mà cô có thật sự là cô gái phép thuật không? Cô có biết dùng phép thuật không?"
"Ngươi đang coi thường ta sao!? Nghĩ cũng biết là có rồi!"
Luna nói xong, liền giơ trượng phép lên trần nhà, dường như định thực hành cho xem.
『Nguồn cội của vạn vật, hỡi 《Yếu Tố Mơ Ước》, hãy đáp lại tiếng gọi của ta──』
Viên đá quý trên đỉnh trượng phép phát ra ánh sáng mờ ảo. Soba thốt lên "woa" một tiếng thán phục, còn tôi thì chẳng hề mong đợi gì mà nhấp một ngụm trà. Vì tôi đã học được bài học rồi. Tôi dám cá, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngu ngốc.
『Cô gái phép thuật của mặt trăng và sự thật, Lunaith Luna ra lệnh!』
Luna trợn mắt, vung mạnh trượng phép xuống.
『Ra đi, 《Tấm Gương Sự Thật của Mặt Trăng》!』
Một luồng sáng mạnh lóe lên!
Trượng phép迸 phát ra ánh sáng bạc chói lòa.
Khi ánh sáng yếu đi, trên bàn thấp lơ lửng một quả cầu phát ra ánh bạc.
Vị trí ở trên đầu Soba, kích thước tương đương một quả bóng bãi biển. Bề mặt hơi lồi lõm, màu sắc, hình dáng giống hệt trăng rằm trên bầu trời đêm. Nếu đặt ở đài thiên văn làm mô hình trưng bày có lẽ cũng không lạc lõng.
"《Tấm Gương Sự Thật của Mặt Trăng》 là tấm gương hiển hiện sự thật của thế giới đó."
Luna đắc ý cười.
"Vậy thì sao?"
Bốp một tiếng, Luna đập đầu vào bàn thấp.
"Ngươi từ nãy đến giờ phản ứng quá bình thản rồi đó!?"
"Vì soba soba ra soba còn đáng kinh ngạc hơn nhiều."
Phép thuật mức độ này, ảo thuật gia chuyên nghiệp hình như cũng làm được.
"Hừ, hừm. Tiếp theo mới là phép thuật thực sự. Mặt trăng này sẽ cho chúng ta biết sự thật!"
"Sự thật?"
"Đúng, từ chỉ số trung bình Nikkei ngày mai đến tỷ số trận chung kết Koshien, không gì là không biết!"
"Thật không?"
Nếu lời này là thật, đó chính là phép thuật chúng ta cần bây giờ.
"Hehehe, ta sẽ ưu đãi đặc biệt một lần. Ngươi cứ thử hỏi điều ngươi muốn biết đi."
Luna giơ một ngón trỏ lên, đắc ý nói.
Tóm lại, nên hỏi về nhà tài trợ mì sợi sao?
Không, nếu chỉ có một cơ hội, phải cẩn thận hơn mới được.
"Ngài Sasoka, nhờ ngài cả."
Soba cúi đầu chào, dường như muốn giao toàn quyền quyết định cho tôi.
Được, phải suy nghĩ kỹ mới được. Tôi nên hỏi câu gì vì cô gái này đây? Tôi nhìn chằm chằm vào toàn thân Soba. Cô gái làm căng phồng bộ ngực áo sơ mi trắng từ bên trong. Thân hình nóng bỏng. Dù số đo ba vòng rất đáng quan tâm, nhưng vấn đề bây giờ là... (Bíp đing──)
"Hả?"
Kỷ Lục Mì Sợi Thế Giới
『Tiếp nhận nguyện vọng. Bắt đầu tìm kiếm 《W•N•R (World Noodle Record)》.』
Tiếng tính toán điện tử bíp bíp vang lên.
Tôi còn chưa kịp hiểu, mặt trăng đã phát ra tiếng chuông leng keng.
『Tìm kiếm hoàn tất. Số đo ba vòng của Himenomiya Soba, từ trên xuống dưới là 87, 54, 81.』
"Uểểể!?"
"Tám mươi bảy!?"
"Cái gì!?"
『Sản lượng 《Yếu Tố Mơ Ước》 thấp. Kết thúc 《Tấm Gương Sự Thật của Mặt Trăng》.』
Tiếng vo ve tắt dần, mặt trăng biến mất.
Tiếp theo là một khoảng lặng.
Gáy tôi đầy mồ hôi. Không phải vì trời nóng, mà vì Soba đang nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Ánh mắt ngây thơ vô tội gây ra áp lực cực lớn. Luna thì đang lườm đĩa mì soba lớn (87cm) của Soba.
Cuối cùng Luna quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
"Sasoka Kotaro── ngươi là một tên khốn."
"Chờ đã!?"
Tôi khó khăn lắm mới hét lên được.
"Lúc nãy là hiểu lầm, là nhất thời trục trặc! Tôi yêu cầu làm lại!"
"《Tấm Gương Sự Thật của Mặt Trăng》 sẽ lắng nghe nguyện vọng từ trái tim. Lúc nãy là lời thật lòng của ngươi."
Không ổn, không thể phản bác. Tôi đúng là rất quan tâm đến số đo ba vòng của Soba.
"Với lại không thể làm lại, vì 《Tấm Gương Sự Thật của Mặt Trăng》 là phép thuật lớn. Hôm nay ta đã hết sức rồi."
"Thật không! Mấy thứ đó đừng có dễ dàng sử dụng bừa bãi chứ á á á á á!?"
Sao lại thế này? Quá có lỗi với Soba rồi. Lại vô tình dùng cơ hội tìm manh mối để thỏa mãn ham muốn cá nhân. Luna nói đúng, tôi là một tên khốn. Rốt cuộc phải xin lỗi thế nào đây? Tôi vừa nghĩ vậy vừa liếc nhìn Soba.
Kết quả tôi thấy không phải là Soba, mà là một quả táo.
"...A."
Má cô đỏ ửng đến tận mang tai.
"....................Auu."
Cô khẽ dịch chuyển hai tay, dường như muốn che ngực, kết quả lại phản tác dụng, cặp núi đôi khổng lồ (87cm) lún sâu vào cánh tay, trông càng thêm đầy đặn và mềm mại. Ngay khoảnh khắc tôi hít một hơi, một tia lệ lóe lên.
Khóe mắt Soba ngấn nước.
Cô ấy khóc.
"Xin lỗi!"
Sự hối hận và tự trách mãnh liệt dâng trào, tôi quỳ xuống xin lỗi ngay tại chỗ.
"Tất cả là lỗi của tôi, tha thứ cho tôi!"
"Dù có xin lỗi, sự thật quấy rối tình dục một thiếu nữ mới lớn cũng không biến mất."
Trên đầu tôi vang lên giọng nói đắc ý của Luna.
"Himenomiya à, giao 《Ngọn Giáo Longinus》 cho loại người này giữ rất nguy hiểm đúng không?"
Con mụ khốn này lại lật lại chuyện cũ!
Tôi ngẩng đầu lườm Luna, nhưng không thể phản bác.
Vì tôi đã ước một điều đầy ham muốn sắc dục với Soba là sự thật không thể chối cãi.
"Nên giao cho ta, một cô gái phép thuật đáng tin cậy mới đúng. Ngươi cũng nghĩ vậy đúng không?"
Một lát sau──
"...Xin lỗi, tôi không nghĩ vậy."
"Đấy, nghe chưa? Tôi thắng rồi. Nhanh, đưa 《Ngọn Giáo Longinus》── hả, chờ đã!?"
Soba dùng ngón tay lau nước mắt, mỉm cười nhẹ.
"Ngài Sasoka, tôi không sao. Tôi hoàn toàn không để bụng."
"Xin cô hãy để bụng đi chứ!? Cô vừa bị quấy rối tình dục đó!?"
"Không, tôi nghĩ ngài Sasoka không có ý nghĩ... b-bậy bạ đó đâu."
"Hả!"
Cô khẳng định như vậy, ngược lại làm tôi rất khó xử.
"Ngài Sasoka chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi, vì cơ thể tôi không bình thường."
Dù cơ thể cô ấy đúng là không bình thường, nhưng đó là một sự không bình thường đáng tự hào.
"Ừm... dù để lộ số đo ba vòng có hơi xấu hổ, nhưng chỉ hơi thôi, tôi không sao. Vì tôi là mì soba, nên không có cảm giác gì cả. Vì vậy xin ngài Sasoka cũng đừng để bụng!"
Soba mỉm cười nhấn mạnh.
Tôi biết. Nụ cười này của cô nàng là biểu cảm khi nói dối, nhưng tôi cũng không tiện truy cứu. Dù sao tôi cũng đâu có mặt mũi nào nói 'thật ra tôi có ý nghĩ bậy bạ, thấy ngực của Soba (dễ thương quá) to thật' chứ?
"Himenomiya..."
Luna so sánh ngực của mình với ngực của Soba, rồi không cam lòng lí nhí:
"Ngươi nên hiểu rõ giá trị cơ thể của mình hơn mới phải."
Nhìn Soba ngơ ngác nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, tôi không thể không đồng ý với lời của Luna.
Sau một trận khẩu chiến dài và đau khổ với Luna, tôi nhận được một tờ ghi chú Q&A.
Bây giờ xin công khai nội dung khủng khiếp của nó.
■ Câu hỏi (Tôi)
Q1 "Lý do Soba bị cải tạo thành mì soba là gì?"
Q2 "Lý do Soba trở thành cô gái phép thuật là gì?"
Q3 "《Kế Hoạch Bổ Sung Mì Sợi》 xảy ra dựa trên nguyên lý nào?"
Q4 "INC là tổ chức như thế nào, có âm mưu gì?"
Q5 "Xin hãy cho tôi biết cách tìm được nhà tài trợ mì sợi trong vòng ba ngày."
■ Trả lời (Luna)
A1 "Không biết. Chắc là âm mưu của INC."
A2 "Không biết. Chắc chắn là âm mưu của INC."
A3 "Không biết. E là âm mưu của INC."
A4 "Không biết. Cái gọi là âm mưu, là chuyện tà ác về lời nguyền mì sợi."
A5 "Muốn biết thì giao 《Ngọn Giáo Longinus》 ra đây!"
"Coi chừng ta quấn ngươi vào chiếu cói rồi ném xuống biển đó!?"
Cô gái phép thuật tệ hại này là sao? Lại còn dám đưa ra điều kiện trao đổi.
"Tại sao! Ngươi không muốn cứu Himenomiya sao!?"
"Bớt lằng nhằng. Cái nĩa này đã do tôi giữ rồi."
Tôi không thể phản bội lòng tin của Soba một lần nữa.
"Hừ hừ hừ!"
Luna oán hận lườm mặt tôi.
"...Chỉ là không thể cứng rắn cướp lại được."
"Tại sao không thể? Trông cô giống như người sẽ làm chuyện đó một cách thản nhiên."
"Đâu có thản nhiên, ta không thể làm chuyện xấu như cướp của người thường được!"
Luna sụt sịt mũi.
"Ta đã lập ba lời thề của cô gái phép thuật rồi!"
Luna lấy ra một thứ từ trong túi, chất liệu giấy và kích thước rất giống một tấm bảng ký tên.
Trên đó dùng chữ viết mộng ảo ghi nội dung sau──
『Thư Tuyên Thệ gửi 《Magic ABOS》
Lunaith Luna sẽ tuân thủ ba lời thề.
Một, tiếp tục khám phá sự thật của thế giới.
Hai, với tư cách là sứ giả công lý, giúp kẻ yếu trừ kẻ ác.
Ba, dù rơi vào hoàn cảnh nào, cũng sẽ贯彻 niềm tin của mình.
Ngoài ra, nếu phá vỡ lời thề sẽ phải dùng mũi ăn mì Tsukimi Soba.』
Tôi thật sự muốn xem hình phạt này.
"Mà này, điều kiện trao đổi lúc nãy là uy hiếp đúng không. Đó là việc một sứ giả công lý nên làm sao?"
"Auu!"
"Với lại tôi là một người thường yếu đuối. Cô phải giúp tôi."
"Auu uuu!"
Luna gục đầu xuống, trượng phép lăn xuống đất.
"Tôi thắng rồi."
Đây là một chiến thắng vô nghĩa, trống rỗng.
Vài phút sau──
Luna cuối cùng cũng bò dậy, bắt đầu viết gì đó lên giấy MEMO.
"(Sụt sịt)... Chỉ cần đến nơi này... đối phương chắc sẽ đồng ý trở thành nhà tài trợ."
Tôi ghé đầu nhìn trộm tờ giấy MEMO, trên đó vẽ một bản đồ đơn giản và tên quán.
"Sato Soba-dokoro... là quán cô quen à?"
"Không nói cho ngươi biết. Đến đó sẽ biết."
Luna không thèm để ý mà quay mặt đi, dường như vẫn còn đang dỗi.
"Cứ vậy đi, vì ta rất bận, cũng nên cáo từ rồi."
Luna đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mặt Soba.
"Xin hỏi?"
"...Himenomiya cũng vất vả nhỉ."
Luna nói bằng giọng dịu dàng, rồi quay người đi.
Hai bím tóc dài nhảy tưng tưng theo bước chân của cô.
Khi cô đi đến cửa hiên, đột nhiên dừng lại.
Luna quay đầu lại nói:
"...Cuối cùng ta muốn nhấn mạnh một điều."
Lưng tôi lạnh toát.
Mắt Luna phát ra ánh sáng bạc hung dữ── cùng màu với 《Tấm Gương Sự Thật của Mặt Trăng》.
"Ta hoàn toàn không từ bỏ, người cười cuối cùng sẽ là ta."
Ánh mắt cô không nhìn tôi, cũng không phải Soba.
Luna hướng về phía không trung không một bóng người, ném ra một ánh mắt đầy tin chắc rằng 'có thứ gì đó ở đó'.
"Ta là cô gái phép thuật của mặt trăng và sự thật. Cho đến khi lấy lại được sự thật── ta tuyệt đối sẽ không nhận thua."
Sau vài giây im lặng──
"Lời ta muốn nói chỉ có vậy. Ta đi đây."
Rồi, Luna cạch một tiếng mở cửa rời đi.
"...Cô nàng đó là sao vậy?"
Tôi thở dài một hơi. Cô nàng này còn khó hiểu hơn cả MIB.
"Soba, cô thấy cô nàng đó là người thế nào?"
"Là người tốt ạ."
Soba không chút do dự khẳng định.
"Không chỉ cung cấp thông tin về nhà tài trợ, còn không chê mà quan tâm đến tôi."
Khóe miệng Soba cong lên thành một nụ cười, dường như thật sự rất vui.
"Ngài Sasoka, ngài không nghĩ vậy sao?"
Bị cô ấy hỏi vậy, tôi thử suy nghĩ. Những lời quan tâm của cô ta đối với Soba, nghe có vẻ đúng là xuất phát từ tấm lòng. Có lẽ cô ta không phải là một kẻ ngốc bình thường? Sự执着 kỳ lạ đối với 《Ngọn Giáo Longinus》 cũng là vì cân nhắc của một cô gái phép thuật sao?
Ánh mắt lạnh lùng cuối cùng có ý đồ gì không?
"...Khó nói lắm."
Nếu có duyên gặp lại, tôi sẽ nói chuyện sâu hơn với cô ta một chút.
Ngay lúc tôi vừa nảy ra ý nghĩ đó, cửa phát ra tiếng cạch một tiếng mở ra. Là Luna.
"Gặp lại nhanh quá vậy!?"
Luna vẻ mặt khó nói, lí nhí một câu.
"Ta quên trượng phép rồi..."
Theo ánh mắt của cô nhìnไป, trượng phép của cô gái phép thuật đang rơi dưới bàn thấp.
...Quả nhiên, có lẽ cô ta chỉ là một kẻ ngốc bình thường.
Tóm lại, chúng tôi đã có manh mối. Tôi và Soba dựa vào bản đồ đi tàu một tiếng, từ ga gần nhất đi bộ hai mươi phút. Suốt chặng đường cố gắng không nhìn Soba (vì soba 87cm sẽ rung lắc!), cuộc hành trình kết thúc, cuối cùng cũng đến được 'Sato Soba-dokoro', kết quả lại là một đống đổ nát.
Đúng, là đống đổ nát.
"Soba, như vậy cô còn có thể khẳng định Luna là người tốt không?"
"...Auu."
Đó là một tòa nhà độc lập nằm ven quốc lộ ở ngoại ô. Cửa sổ kính vỡ nát, tường có một lỗ thủng lớn. Nơi vốn dĩ là bãi đậu xe mọc đầy cỏ dại. Tấm biển hiệu bẩn thỉu nằm chỏng chơ trên mặt đất. Chữ viết tay 'Sato Soba-dokoro' khó khăn lắm mới nhận ra được, toát lên một vẻ cô liêu.
"Con ngốc đó, hôm nào lấy mì Tsukimi Soba tạt vào mặt nó..."
Tôi ngồi phịch xuống đường nhựa.
Rõ ràng chỉ còn ba ngày, lại lãng phí thời gian và tiền bạc.
Một chiều đi mất tám mươi phút đó. Tiền xe hai người hết 1200 yên đó. Tương đương hai phần mì soba giao tận nhà đó.
Không ngờ, cô nàng mì soba đó lại đi nhanh về phía đống đổ nát.
"Cô đang làm gì vậy?"
"Tôi muốn tìm chủ quán."
"Quán đã sập rồi, làm sao có thể ở đó được."
"Nhưng tôi không cho rằng cô Luna nói dối."
Soba vẫn ngây thơ như vậy. Là mì soba mười phần trăm, làm từ một trăm phần trăm bột kiều mạch.
"Tôi đi tìm thử xem."
Soba chui vào trong quán qua lỗ thủng trên tường.
Hết cách, chỉ cần đi cùng cô ấy tìm một lúc, không lâu sau cô ấy tự nhiên sẽ từ bỏ thôi.
Vào trong quán xem, quả nhiên là một đống đổ nát, tất cả đồ đạc đã được dọn đi hết.
"Chủ quán, xin hỏi chủ quán Sato có ở đây không──?"
Không có tiếng trả lời. Tôi nhìn quanh không gian vốn dĩ là khu vực ăn uống, lớn gấp đôi nhà tôi. Khắp nơi giăng đầy mạng nhện, sàn nhà bị nước mưa ăn mòn khá nghiêm trọng. Nơi này không thể có người ở, dù có, đối phương cũng không phải là người vô gia cư thì cũng là tội phạm.
"A!"
Soba kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cái lỗ đường kính khoảng vài chục centimet trên sàn.
"Ngài Sasoka, ngài xem này."
Tôi ghé đầu qua mái tóc đen của Soba nhìn.
Chỉ thấy ở đó có một cần điều khiển kim loại kiểu cổ có tay cầm hình quả cầu màu đỏ.
"Khoan đã."
Cái vật thể này rất không hợp với quán mì soba, phải nói là rất không hợp với kiến trúc truyền thống Nhật Bản là sao?
"Cảm thấy hình dáng này hình như đã thấy ở đâu rồi."
"Công tắc của lối đi bí mật chính là hình dáng này..."
Chính tôi nói ra cũng thấy vô lý, đâu phải game RPG.
"Thì ra là vậy, là lối đi bí mật sao! Vậy thì thử xem!"
"Này!"
Soba kéo cần điều khiển xuống.
Sau lưng vang lên tiếng ầm ầm ầm ầm ầm ầm. Quay đầu lại, sàn nhà tách làm đôi.
"............"
Một cầu thang bằng thép lộ ra từ dưới sàn gỗ tách làm đôi.
"Woa! Ngài Sasoka giỏi quá! Thật sự có lối đi bí mật!"
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm (là tiếng tinh thần tôi sụp đổ).
"Ngài Sasoka, chúng ta vào đi!"
"....................................Ồ."
Đủ rồi, tiếp theo dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không ngạc nhiên nữa.
Ầm oong ầm oong. Woa oong woa oong.
Trong căn cứ bí mật vang lên những âm thanh kỳ lạ.
Tôi không sợ. Điều này không dọa được tôi. Tôi vừa đi vừa tự thôi miên. Tiếng kim loại keng keng, tường và sàn nhôm được lau bóng loáng, và hành lang rộng bằng hành lang trường học. Hai bên hành lang là hàng cửa thép dày. Nơi này toát lên một bầu không khí như thể sẽ đụng phải Ác Quỷ Siêu Nhân ở góc hành lang.
"Chủ quán mì soba có phải sống ở đây không nhỉ?"
Tôi không thể phủ nhận khả năng này. Tôi đã vứt bỏ thường thức rồi. Dù có xảy ra chuyện gì cũng không lạ.
Tóm lại tôi và Soba đi dọc theo hành lang của căn cứ bí mật.
"A... Ngài Sasoka, cánh cửa đó hình như không khóa."
Soba chỉ vào cánh cửa cuối hành lang.
Cửa thép không có tay nắm, trên tường bên cạnh có một màn hình tinh thể lỏng.
Trên đó hiển thị chữ 'Mở' màu xanh lá cây, xem ra là một bảng điều khiển cảm ứng dùng để mở cửa.
"Mở cửa xem thử trước."
Soba vừa chạm vào bảng điều khiển, cửa liền phát ra tiếng oong một tiếng mở ngang.
Bên trong rất tối. Soba bật đèn pin điện thoại, chiếu vào trong.
"Woa!"
"Sao vậy!?"
"X-xin lỗi. Bên trong có người."
"Thật không! Trông có khả năng trở thành nhà tài trợ không?"
Dù tôi không biết chuyện đó phải phán đoán thế nào.
"Tôi không nhìn ra được nhiều như vậy."
Soba hít một hơi, ghé vào tai tôi nói thầm.
"Chỉ thấy một người mặc bộ đồ bó sát toàn thân đang ngủ trên sàn."
"............"
Vậy thì cứ coi như không thấy, đi thẳng về thôi.
Lý trí của tôi khuyên như vậy, nhưng tôi vẫn quyết định lờ đi.
A a, tôi đã không còn khả năng phán đoán bình thường nữa rồi. Đồ bó sát toàn thân? Thì đã sao? Có lẽ người đó là một vận động viên thể dục dụng cụ đang tập luyện. So với mì sợi, MIB và cô gái phép thuật, chẳng phải là một con người có thể thấy ở bất cứ đâu sao?
Được, nhiệm vụ lừa dối bản thân hoàn thành. Tôi cũng bước vào phòng xem thử.
Đèn huỳnh quang tự động bật sáng, chiếu sáng cả căn phòng.
"...Uwaa."
Đó là một căn phòng bừa bộn đầy cảm giác sinh hoạt.
Rộng khoảng ba chiếu. Đầy sàn là bát mì ăn liền đã ăn và đồ lót phụ nữ đã mặc. Từng túi rác chất cao ngất bên tường. Trong cùng phòng có một cây sào co giãn dùng làm giá phơi đồ trong nhà, không biết tại sao lại treo áo đấu của đội Hanshin.
Giữa phòng trải một tấm nệm.
Một người phụ nữ mặc đồ bó sát toàn thân quay lưng về phía tôi, đắp chăn ngang hông ngủ.
Bộ đồ bó sát màu đen, sau lưng vẽ hình một con quỷ có sừng dài.
Cái này nhìn thế nào cũng là── lính quèn trong phim tokusatsu.
"Lạ nhỉ... đã sáng rồi sao?"
Tên lính quèn vừa nói mớ như vậy vào lúc chiều tối vừa trở mình.
Cô ta mở mắt, và bắt gặp ánh mắt của tôi.
"Hửm? Ngươi là ai?"
Tiếp theo là vài giây im lặng──
Cuối cùng tôi lí nhí:
"Mì mạch mì mạch tường."
"Ngài Sasoka!? Ngài trợn mắt trắng rồi, xin hãy tỉnh lại!?"
Chết rồi, ý thức của tôi đã bị mì sợi hóa.
Phải nói là, không ổn.
Tôi bị sốc, sốc chết đi được.
Tên lính quèn là một cô gái tóc ngắn. Không, điều đó không quan trọng. Điều đó còn hợp lý hơn cô gái mì soba nhiều. Vấn đề là giọng nói Kansai đó rất quen, đôi mắt cụp xuống cũng rất quen, rất giống một người tôi quen.
"Lạ nhỉ... là Kouta?"
Tên lính quèn lí nhí biệt danh thời tiểu học của tôi.
"Hả... Ngài Sasoka, ngài quen cô ấy sao?"
"Rất tiếc là tôi không thể hoàn toàn phủ nhận khả năng quen cô ấy."
Tôi vừa nói qua loa vừa nhìn chằm chằm vào mặt tên lính quèn.
Không được rồi. Quả nhiên nhìn thế nào cũng là bạn thuở nhỏ của tôi.
Tôi thở dài một hơi.
"Này. Cô làm gì ở đây── Nonoka."
Sato Nonoka. Người bạn thuở nhỏ đã chuyển nhà mười năm trước.
Chỉ có điều mười năm trước cô ấy không phải là lính quèn, chỉ là một con người thích bóng chày trung học.
"Hả... l-là Kouta, tại sao?"
Nonoka dụi mắt, động tác giống hệt mười năm trước.
Cô quỳ gối trên nệm, ngơ ngác há hốc mồm.
Khóe mắt cụp xuống bỗng dưng ngấn nước.
"...Vậy à, thì ra là mơ. Dù sao thì mình cũng không thể gặp lại Kouta được nữa."
"Tại sao?"
"Nhưng nếu đã là mơ, làm gì cũng không sao đúng không."
Nonoka đột nhiên dùng chiêu ôm ghì đẩy tôi ngã xuống.
"Uôôôôô!?"
"Kouta, Kouta... mình cô đơn lắm..."
Cô vùi mặt vào ngực tôi ra sức cọ xát.
Đùi cũng bị một áp lực mềm mại đè lên. Uwaa, con nhỏ này không mặc áo ngực!?
"Uôô!? Này, không được chùi nước mũi vào người tôi! Mau buông ra!"
Tôi cứng rắn nâng mặt cô lên, tát qua tát lại.
"Đau, đau! Rõ ràng là mơ, mà Kouta chẳng dịu dàng chút nào!?"
"Bớt lằng nhằng, tóm lại là buông ra trước!"
Tôi tóm lấy bộ đồ bó sát toàn thân của Nonoka, ném lên nệm.
Cô lăn mấy vòng, đầu đập vào thùng carton ở góc phòng.
"Đau──! A... nhưng mà, đau như vậy rồi, tại sao không tỉnh lại từ trong mơ nhỉ?"
"Vì đây không phải là mơ, mau dậy đi."
"Hả!"
Nonoka quay đầu nhìn đông nhìn tây, động tác giống như một con sóc.
Cuối cùng véo mạnh vào má mình.
"Hả, lạ nhỉ, đau...?"
Nonoka há hốc mồm.
"Hả... l-l-là hiện thực!? Sao cậu lại ở đây!?"
"Nói từ đâu bây giờ nhỉ... tóm lại là cô dọn dẹp trước đi, ví dụ như cái đó."
Tôi chỉ vào đống đồ lót trắng vương vãi quanh nệm cùng với bát mì ăn liền.
"Hả... á á á á! K-không được nhìn──!"
Nonoka vội vàng ôm đống đồ lót vào lòng.
Tôi ôm trán thở dài.
Sau mì soba, MIB, cô gái phép thuật, giờ đến lượt lính quèn bạn thuở nhỏ xuất hiện sao?
Người bình thường rốt cuộc ở đâu?
"Nghe này, Kouta. Mình không phải Nonoka, là người khác, hoặc là phân thân Nonoka."
Nonoka đã thay áo ba lỗ và quần đùi, đang nói dối trắng trợn.
"Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi. Vậy tại sao Nonoka lại ở đây?"
"Cậu hoàn toàn không tin mình mà!?"
"Tôi đang vội, cô trả lời nhanh đi."
"Auu..."
Nonoka dịch chuyển hai chân, đổi sang tư thế ngồi bó gối.
Ngay lúc tôi đang im lặng chờ đợi cô, cô lí nhí mở miệng.
"...Chiến."
Nonoka sụt sịt mũi nghẹn ngào rồi trả lời:
"Mình là lính quèn mà..."
Cô đập bàn gấp một cái, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi xuống bàn.
"Mình bây giờ... là, là lính quèn của một tổ chức bí mật tà ác..."
Sau ba giây im lặng.
"Tôi hiểu rồi. Xem ra cô cũng sống khổ quá nhỉ."
"...Hả?"
Nonoka nhìn chằm chằm vào tôi, đó là một ánh mắt không thể tin được.
"Lạ nhỉ, cậu không nghe thấy à? Dù không muốn làm vậy, nhưng có cần mình nói lại một lần nữa không?"
"Cô là lính quèn của một tổ chức bí mật tà ác đúng không. Tôi nghe rất rõ."
Cảm xúc ngạc nhiên của tôi đã biến mất. Nếu đã có cô gái phép thuật hệ mì, cô gái phép thuật của mặt trăng và sự thật, vậy thì có một người bạn thuở nhỏ làm lính quèn trong một tổ chức bí mật tà ác cũng không... không, chắc chắn là rất kỳ lạ, nhưng đến nước này rồi dù có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Tuy nhiên, Nonoka dường như không nghĩ vậy.
"Vô lý quá!?"
Nonoka lại đập bàn nói:
"Người bạn thuở nhỏ mười năm không gặp trở thành lính quèn, mà cậu lại có phản ứng như vậy cũng quá vô lý rồi!?"
"Đó là cái kiểu phản đối vô lý gì vậy... tôi nên ngạc nhiên hơn một chút thì tốt hơn à?"
"Hả? Cái này..."
Nonoka chọc chọc ngón trỏ.
"Tất nhiên là không muốn... phải nói là, mình chính là vì sợ cậu ngạc nhiên nên mới nói dối."
Nonoka co rúm người lại nói tiếp:
"Nhưng rất vô lý đúng không. Con gái làm lính quèn... rất vô lý."
"Đâu có chuyện đó. So với con gái làm mì sợi, còn hợp lý chán."
"Hả?"
Tôi quay đầu, thấy Soba đang quỳ gối nhìn tôi.
"Tôi có thể giới thiệu cô với người này không?"
"A, v-vâng. Nhờ ngài cả, ngài Sasoka."
Soba im lặng cúi đầu chào.
Năm phút sau──
Tôi cuối cùng cũng giới thiệu thành công Soba. Chỉ nói miệng đương nhiên không thể làm Nonoka tin, thế là tôi để Soba quỳ trên bàn gấp, dùng trượng phép (đũa dùng một lần) soba (động từ) ra soba (món ăn), Nonoka cuối cùng cũng tin lời tôi.
"Giỏi quá nhỉ, nếu kết hôn với bé Soba, cả đời không lo đói rồi?"
"Hả... d-dù không lo thiếu carbohydrate, nhưng vitamin các loại thì..."
Sau đó, chúng tôi cũng nghe về hoàn cảnh của Nonoka.
Tóm lại── dường như sau khi chuyển nhà, bố mẹ cô đã ly hôn. Nonoka theo bố, cùng bố mở quán mì soba 'Sato Soba-dokoro' ở vùng đất này. Nhưng sau đó bố cô bỏ trốn vì nợ nần, để lại Nonoka, cô vì trả nợ, buộc phải trở thành lính quèn của một tổ chức bí mật tà ác.
"Này, cũng quá thảm rồi!?"
"Ừm. Có hơi... vất vả nhỉ."
Nonoka cười yếu ớt. Đây không phải là "hơi" đâu? Bị buộc trở thành lính quèn trả nợ, cảm giác quá khứ bi thảm này có thể so sánh với Soba. Một cảm giác hối hận mãnh liệt dâng lên trong lòng. Lẽ ra lúc đầu tôi nên đối xử tốt với cô ấy hơn mới phải── (Bíp bíp bíp)
"A, chờ một chút nhé."
Dường như là điện thoại của Nonoka reo.
"(Bíp) Alo, Sanae à? Lần đi bơi vất vả cho cậu rồi. Hả? Cậu lấy được vé ghế BOX Koshien rồi à. Là phúc lợi. Ừm ừm, hôm nào mọi người cùng đi nhé! Cũng dẫn bạn trai cậu đến nữa. Đừng khách sáo, ừm, cảm ơn, vậy hôm nào gặp lại nhé! (Bíp)"
Một khoảng lặng khó xử trôi qua. Nonoka vẻ mặt hớn hở, tôi thì chắc là mặt không biểu cảm.
"Ờ, lúc nãy nói đến đâu rồi nhỉ... a, đúng rồi, mình cũng sống khổ lắm..."
"Đâu có."
Lại còn đi bơi và đi Koshien với bạn bè. Cuộc sống của con nhỏ này còn tận hưởng hơn tôi nhiều!
"...Xin hỏi."
Lúc này Soba chen vào, nhìn qua nhìn lại mặt tôi và Nonoka.
"Cô Nonoka và ngài Sasoka là... là..."
"Ừm, sao vậy?"
"...Không, k-không có gì ạ."
Soba mỉm cười. Cô ấy muốn hỏi gì nhỉ?
Nhưng bây giờ không phải là lúc để ý, vì có giới hạn thời gian.
"Nonoka, mà này tôi có việc muốn nhờ cô."
Tôi bèn lấy lại tinh thần. Phải vào việc chính thôi.
"Soba bị hủy hợp đồng tài trợ, còn bị Hiệp hội Cô gái Phép thuật khai trừ, cứ thế này Soba sẽ bị MIB dùng nĩa ăn thịt. Để lấy lại thân phận cô gái phép thuật, cần phải tìm được nhà tài trợ trong vòng ba ngày, tôi hy vọng cô có thể giúp."
Dù đoạn trên là một trong ba câu chuyện hoang đường nhất trong lịch sử cá nhân tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng nói xong.
"....................Ồ──"
Miệng Nonoka há hốc thành hình tròn.
"Bị người bạn thuở nhỏ mười năm không gặp nhờ vả chuyện lung tung như vậy, chắc chỉ có mình thôi nhỉ..."
"Tôi cũng nghĩ vậy, câu trả lời của cô là?"
"Dù là yêu cầu khó tin, vì Kouta và bé Soba, mình sẵn sàng vào sinh ra tử, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy..."
Nonoka tiếc nuối lắc đầu.
"Mình không có tiền đâu? Mỗi tháng thu nhập ròng chỉ có hai mươi nghìn yên."
Sao lại có một tổ chức bí mật bóc lột như vậy. Không, nếu đã bao ăn ở, lại còn đang trả nợ, như vậy cũng算是 bình thường nhỉ?
"Mà này, nhà tài trợ tốn bao nhiêu tiền nhỉ?"
"Điều kiện là mỗi tháng tài trợ trên 100.000 yên tiền quảng cáo, và phải là pháp nhân kinh doanh mì sợi."
Soba trả lời.
Theo lẽ thường thì ký ức đã bị phong ấn rồi mới phải, nhưng cô ấy lại nhớ phần đó, xem ra đây không phải là bí mật sao?
Mà 100.000 yên cũng đắt thật, lại còn phải là pháp nhân kinh doanh mì sợi, điều kiện khá là khắt khe đó.
"Ừm── kinh doanh mì sợi thì có đấy... tóm lại là đi hỏi tổng bộ trưởng xem sao."
Nonoka bíp bíp bấm điện thoại.
"Tôi là lính quèn N. Tổng bộ trưởng à? Tôi có chuyện muốn bàn... hả, đã nghe nói rồi sao? Cần phỏng vấn cùng phòng kế hoạch và phòng quan hệ công chúng sao? Hiểu rồi, thời gian từ tám giờ tối. Xin đăng ký làm thêm ba tiếng. Chờ chuẩn bị xong hội nghị phiến đá sẽ liên lạc với tổng bộ trưởng. Vậy tôi sẽ gọi lại sau. (Bíp)"
Nonoka mỉm cười với chúng tôi.
"Chuyện là vậy đó."
"Chuyện là sao?"
"Tôi hiểu rồi. Quý tổ chức đồng ý cho cơ hội phỏng vấn hợp đồng tài trợ đúng không!"
Mức độ này tôi cũng hiểu, tôi không hiểu là tất cả những chuyện còn lại.
Hội nghị phiến đá là gì?
"Xin lỗi nhé. Vì mình và tổ chức đã ký hợp đồng bảo mật, nên không thể nói cho Kouta biết."
"............Không, thôi bỏ đi."
Nghĩ kỹ lại, dù sao tôi có nghe cũng không hiểu, phải nói là không muốn hiểu.
"Đến tám giờ tối còn một ít thời gian nhỉ〜 a, đúng rồi."
Nonoka sột soạt lấy ra một thứ gì đó, là tay cầm của một máy chơi game gia đình.
"Bé Soba, cậu đã chơi game bao giờ chưa?"
"Hả... không, chưa từng ạ."
Nonoka cười toe toét.
"Vậy mình dạy cậu chơi. Nếu đã có ba người, thì chơi Super Smash Bros. trước, rồi chơi Jikkyou Powerful Pro Yakyuu nhé."
Thôi, tùy cô vậy.
Cạch một tiếng.
Căn phòng tối tăm chật hẹp được chiếu đèn sân khấu, soi sáng Soba đang quỳ. Cô quỳ trên một chiếc bàn họp dành cho hai người, sau lưng là tôi và Nonoka, lòng bàn chân trắng nõn của Soba ngay trước mắt. Xung quanh là những tảng đá lớn được đánh bóng, tức là phiến đá.
Phỏng vấn còn chưa bắt đầu đã rất khó hiểu, nhưng những phiến đá đó dường như chính là người phỏng vấn.
"Đến giờ rồi. Cố lên nhé, bé Soba."
"Vâng, em sẽ cố gắng!"
Giọng nói căng thẳng của Soba truyền đến, tôi cũng rất căng thẳng. Phải làm cho cuộc phỏng vấn thành công mới được. Dù có gặp phải câu hỏi ngu ngốc đến đâu, cũng tuyệt đối không được bắt bẻ, tóm lại là phải nhẫn nhịn.
Lúc này phiến đá oong oong oong phát ra ánh sáng bảy màu.
『A── kiểm tra đối thoại phiến đá kiểm tra. Ừm, chất lượng âm thanh tệ quá. Rất hợp với một cuộc họp tà ác.』
Dù đã rất lố bịch, nhưng tôi vẫn dùng ý chí để kìm nén ham muốn muốn bắt bẻ.
『Thành viên đã đủ chưa?』
『Đây là trưởng phòng quan hệ công chúng tà ác. Tôi thấy một mỹ少女 tóc đen dài mộng ảo, đề nghị tuyển dụng ngay lập tức.』
『Tôi là trưởng phòng kế hoạch tà ác. Vẻ ngoài đúng là thượng hạng, nhưng độ độc ác bên trong mới quan trọng.』
Soba đỏ mặt, lí nhí: "Hả? Hả?"
Cái không khí như phỏng vấn câu lạc bộ này là sao?
Dù vẻ ngoài là thượng hạng điểm này tôi có đồng cảm.
『Vậy thì, bây giờ bắt đầu phỏng vấn hợp đồng tài trợ. Trước tiên xin hãy tự giới thiệu.』
Soba thẳng lưng nói:
"Vâng! Em là Himenomiya Soba, mười lăm tuổi! Là một cựu cô gái phép thuật thiên về hệ mì!"
『Tốt, quả là một màn tự giới thiệu rất mì sợi. Tiếp theo xin hãy nói rõ sở trường.』
"Sở trường là mì soba."
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm.
『Mì soba là gì?』
"Em sẽ soba soba... ờ, em sẽ làm mẫu cho xem."
Soba vung đũa dùng một lần.
Sử dụng hiệu ứng như mọi khi, soba (động từ) ra soba (món ăn).
『Ồ, là mì soba.』『Là mì soba trông ngon miệng.』『Là mì soba xuất sắc.』
Mấy tên này tốc độ hiểu cũng nhanh thật, phải nói là quả không hổ danh cán bộ của tổ chức bí mật tà ác sao?
『Vậy thì, ngươi có thể dùng mì soba đó làm những việc xấu gì?』
"Hả? L-làm việc xấu!?"
『Tất nhiên. Chúng ta là tổ chức bí mật tà ác, vì vậy hy vọng ngươi làm những việc xấu về mì sợi.』
Soba cứng đờ.
Nonoka lí nhí 'cố lên', còn tôi thì lí nhí 'đừng cố quá'. Không, tôi đương nhiên cũng hy vọng cô ấy cố gắng, nhưng làm được không? Hình ảnh Soba dùng mì soba làm việc xấu, còn khó tưởng tượng hơn cả Hello Kitty cướp ngân hàng.
"Em... em biết rồi! Em sẽ dùng mì soba làm một việc rất tà ác!"
Soba quỳ gối di chuyển, nhanh chóng quay mặt về phía tôi.
"Xin lỗi, ngài Sasoka, em có thể dùng mì soba làm việc xấu được không ạ?"
Dù không biết tại sao phải xin phép tôi trước, tóm lại là tôi gật đầu.
Soba nghiêm mặt lại.
Cô tách đôi đũa, gắp vài sợi mì. Xé nát nơ bướm trước ngực rắc lên mì, thêm đầy sợi rong biển. Thổi phù phù xong, nước chấm liền được rưới lên những sợi mì màu xám.
Đúng rồi, cái nơ bướm trước ngực đó dù có xé nát bao nhiêu lần, cũng sẽ tự động phục hồi không biết từ lúc nào...
Ngay lúc tôi đang suy ngẫm về những hiện tượng vô lý của thế giới, Soba đưa đũa về phía tôi.
"X-xin hãy mở miệng..."
....................................Hả?
Khóe mắt tôi thoáng thấy Nonoka lộ ánh mắt lấp lánh nói: 'Công khai phát cẩu lương!'
Ba phiến đá nhấp nháy dữ dội như đèn giao thông hỏng.
Chờ đã! Lại dám thực hiện 'đút cho ăn' giữa đám khán giả mì sợi này sao?
Tôi nhìn Soba trên bàn, ánh mắt cô tràn đầy sự tin tưởng vào tôi. Giả sử tôi từ chối, cô ấy chắc chắn sẽ rưng rưng nước mắt nói: 'Hả... a, xin đừng để bụng! Em không hề để ý! Là lỗi của em, tự ý yêu cầu ngài mở miệng, đút cho ngài ăn!'
Chết tiệt── nếu đã vậy, tôi không thể không ăn!
Ngay sau khi tôi mở miệng cắn lấy phần mì soba mà Soba gắp đến──
Đôi đũa rút lại, tôi cắn hụt một cách đau đớn.
"Hả?"
Đôi đũa rút lại đi thẳng vào miệng Soba.
Cô xì xụp hút mì vào miệng, phát ra tiếng nuốt ực.
Sau vài giây im lặng──
Soba nhanh chóng dịch chuyển hai chân, quay lại đối diện với phiến đá.
"X-xin hỏi như vậy thế nào ạ!"
Lại còn hỏi "như vậy thế nào".
"Em đã ăn... phần mì gắp cho ngài Sasoka..."
Soba lén quay đầu lại, nhìn tôi với vẻ mặt thực sự xin lỗi.
"Đây là── một việc xấu vô cùng tồi tệ!"
Soba (xấu xa) nắm chặt tay quả quyết.
『Đang xem xét』『Đang xem xét』『Đang xem xét』
Ba phiến đá hiện lên dòng chữ font SF. (Ghi chú của biên tập: Font chữ mặc định của hệ thống iOS9, là một loại font không chân khá đơn giản.)
Tôi nghe thấy tiếng Soba nuốt nước bọt (hoặc là nước chấm soba).
Mười mấy giây sau, việc xem xét dường như đã kết thúc. Chỉ thấy phiến đá lóe sáng, chữ viết thay đổi.
『Dễ thương』『Siêu dễ thương』『Đại chính nghĩa dễ thương』
"Hảả!?"
Soba phát ra tiếng hét đại chính nghĩa dễ thương.
『Cô Soba, vì cô đại chính nghĩa dễ thương, nên không hợp làm tháp quảng cáo cho tổ chức bí mật tà ác.』
Tôi cũng có đại chính nghĩa đồng cảm với phiến đá.
"Xin hãy chờ một chút! Làm ơn hãy cho em thêm một cơ hội nữa, chỉ một lần thôi!"
『Rất tiếc, thời gian phỏng vấn sắp hết rồi.』
"C-có thể kéo dài thêm một chút được không ạ!"
Soba rưng rưng nước mắt, cố sống cố chết không chịu từ bỏ.
『Không được. Phí gia hạn dịch vụ hội nghị phiến đá, mỗi ba phút là 5000 yên.』
Lại còn mất tiền! Là công ty nào cung cấp dịch vụ hội nghị ngu ngốc này!
"...Auu."
Soba co rúm người lại, vẻ mặt thất vọng. Lòng tôi đau nhói.
Tôi muốn giúp cô ấy, vì chúng tôi cũng không có manh mối về nhà tài trợ nào khác. Có cách nào không? Nói đơn giản, chỉ cần nghĩ ra ý tưởng dùng mì soba làm việc xấu là được, nhưng cảm giác Soba dù có dùng mì soba làm gì, cũng chỉ toàn đại chính nghĩa dễ thương── (Ầm ầm ầm ầm ầm!)
"Uwaa, động đất!?"
『Cái gì── là Thủ Lĩnh Thật (ABOS Lord)!』
Xem ra không phải là động đất. Từ phía sau phiến đá trung tâm xuất hiện một phiến đá còn lớn hơn. Phiến đá đen khác với các phiến đá khác, trên đó khắc hình một con quỷ có sừng có cánh đang ăn mì soba với ánh mắt hung ác.
"Vớ vẩn."
Bầu không khí căng thẳng trong phút chốc giãn ra.
『Thủ Lĩnh Thật hạ 《Mệnh Lệnh Mì Sợi Tuyệt Đối》 cho các cán bộ tà ác.』
Đó là một giọng nói đáng sợ vang vọng, nhưng nội dung thì lại rất mì sợi.
『Cho cô gái mì soba đó một cơ hội cứu vãn, không được có ý kiến và thắc mắc.』
Giọng nói của loa phát thanh ngắt quãng.
Mặt đất lại rung chuyển, phiến đá khổng lồ chìm xuống đất.
Sau khi phiến đá khổng lồ hoàn toàn biến mất, các phiến đá khác phát ra tiếng nói.
『Nếu đã là 《Mệnh Lệnh Mì Sợi Tuyệt Đối》 thì hết cách rồi. Cho ngươi một cơ hội cứu vãn── dù rất muốn nói vậy, nhưng đã chín giờ rồi sao? 《Chơi Xoay Thế Giới Điên Cuồng》 sắp bắt đầu rồi, cứ để mai tiếp tục đi. Chúng ta sẽ chuẩn bị bài kiểm tra tà ác cho cô Soba.』
『Bài kiểm tra tà ác sao? Vậy thì chọn chiến dịch quen thuộc 《Hè! Biển! Địa Ngục Mì Sợi!》 thế nào?』
『Hừm... cái đó bị gác lại vì chuẩn bị 《Chiến Dịch Ô Nhiễm Tinh Thần Yamato • Giai Đoạn Hai》 sao?』
Dù là chiến dịch nào, chỉ nghe tên đã thấy tệ rồi.
『Địa ngục mì soba sao? Nếu là cái đó thì có thể thấy được tiềm năng của mì soba.』
『Vậy quyết định là cái đó. Hôm nay giải tán, vất vả rồi.』
『Vất vả rồi. Cô Soba, xin hãy cố gắng.』
『Vất vả rồi── bé mì soba, mong đợi biểu hiện của em!』
Cuộc gọi kết thúc, ba phiến đá tắt đèn.
Đèn sân khấu trong phòng biến mất, thay vào đó là đèn huỳnh quang.
Tôi im lặng, Soba cũng im lặng. Nonoka thì phát ra tiếng "hừm──" suy tư.
"Tóm lại... bây giờ cũng muộn rồi, có muốn ở lại phòng nghỉ dành cho quái nhân một đêm không?"
Tôi phát ra tiếng cười khô khốc ha ha ha.
Không được rồi, suy nghĩ của tôi đã bị mì sợi ô nhiễm, vẫn là nên đi ngủ sớm chuẩn bị cho thử thách ngày mai đi.
Dù sao thì đến ngày mai── chắc chắn còn có những chuyện mì sợi hơn nữa đang chờ chúng tôi.
Hè, biển, mì soba.
Thế là sáng hôm sau, chúng tôi mở một quán chuyên bán mì soba ở bãi tắm gần đó.
"Mới bắt đầu đã rất vô lý rồi!"
"Đến nước này rồi còn nói những lời đó có ích gì, cậu đã xem kỹ chỉ thị rồi đúng không?"
Nonoka ở bên cạnh nói vậy. Cô mặc một bộ đồ bơi liền thân màu cam tiện lợi.
Cô nở nụ cười thản nhiên chuẩn bị dụng cụ nhà bếp.
"Chính vì xem rồi mới nói vô lý!"
Tôi lại lấy điện thoại ra, mở email vô lý đó.
『Bài Kiểm Tra Hợp Đồng Tài Trợ 《Hè! Biển! Địa Ngục Mì Sợi!》 Chỉ Thị Chiến Dịch Tà Ác (Tuyệt Mật)
Nói đến ẩm thực bãi tắm, trong nhận thức chung, chủ yếu là ramen, hot dog, đá bào. Chiến dịch rất tà ác lần này, chính là để phá vỡ định kiến đó, dùng khái niệm "biển = mì soba" để ô nhiễm suy nghĩ của người Nhật. Chúc các vị may mắn.
• Loại mì bán: Mì soba
• Số lượng bán mục tiêu: 300 phần / một ngày
(Bổ sung 1)
Quán mì xào là đồng chí tà ác. Chỉ được phép cản trở các quán khác ngoài quán mì xào.
(Bổ sung 2)
Quán ramen là công lý của biển, là kẻ thù. Nhớ tìm cơ hội cản trở.』
"Chiến dịch đơn giản dễ hiểu đúng không?"
Mì sợi có thể thấy đơn giản dễ hiểu, nhưng con người không thể hiểu.
"Tóm lại là cố lên đi, tất cả là vì bé Soba mà."
Cô nàng mì soba đó đang thay đồ bơi. Tổng bộ trưởng chiến dịch ác đức không biết tại sao lại cấp đồ bơi cho chúng tôi.
"Vì là看板娘 (cô gái đại diện) mà. Kouta, cậu phải thực sự lên tiếng khen ngợi cô ấy đó?"
"Khen ngợi gì?"
"'Bộ đồ bơi đó gợi cảm quá', hoặc là 'dễ thương nhất thế giới', hoặc là 'anh thích em, kết hôn với anh nhé'之类的."
"Câu cuối kỳ lạ đúng không!?"
Dù những câu khác cũng rất kỳ lạ.
Sao có thể nói những lời đó với một cô gái mười lăm tuổi mới quen.
Nên biết là hôm qua tôi mới vì hỏi số đo ba vòng làm cô ấy khóc đó!
"Kỳ lạ chỗ nào? Soba tối qua còn hào hứng hỏi rất nhiều chuyện về cậu đó?"
Nonoka cao giọng, bắt chước giọng của Soba.
"'Ngài Sasoka từ nhỏ đã rất dịu dàng sao? Anh ấy sẽ đọc loại sách gì? Sở thích là gì? Món ăn yêu thích là gì?' Cứ hỏi không ngừng như vậy. Mình vừa trả lời: 'Món ăn yêu thích là các loại mì soba, sở thích là vừa xem Koshien vừa ăn mì soba.' Cô ấy liền đỏ bừng mặt, trông rất vui."
"Cái gì!"
"Con bé đó mê Kouta lắm đó. Cậu sớm đã nhận ra rồi đúng không?"
Tôi không thể thở được.
Nói là có nhận ra không, tất nhiên là nhận ra rồi.
Soba có lẽ rất có cảm tình với tôi.
Nhưng đó có phải là cảm tình của con người không? Tôi luôn cảm thấy chắc chắn không phải.
"Cậu thật là không dứt khoát... thôi, đợi cậu thấy bộ đồ bơi đó, tự nhiên sẽ quyết tâm thôi."
"Bộ đồ bơi đó? Các người rốt cuộc đã đưa cho cô ấy mặc cái gì!?"
"Đ-để hai vị chờ lâu rồi..."
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi vừa quay đầu, Soba đã đứng bên cạnh quán mì, không biết tại sao lại dùng túi Boston đựng đồ thay để che toàn thân. Đôi đùi thấp thoáng phản chiếu ánh nắng mặt trời, phát ra ánh sáng chói lòa.
"Sao vậy? Đừng che che giấu giấu nữa, cho chúng tôi xem đồ bơi đi."
"Ừm... người như em, mặc bộ đồ bơi này có vẻ hơi không hợp."
"Yên tâm đi, gu của trưởng phòng quan hệ công chúng tà ác tốt lắm!"
Nonoka đi nhanh đến bên cạnh Soba.
"Nào nào."
Cô giật phắt lấy túi Boston. Ngay lập tức──
"!!!"
Tôi bị một cú sốc như bị gậy bóng chày kim loại đánh vào đầu.
"...Auu."
Đó là một bộ bikini trắng sắp bị bung ra.
Thân hình hoàn hảo phơi bày dưới ánh nắng mùa hè. Đầu tiên là ngực── sắp tràn ra ngoài rồi. So với vòng một 87cm gần như bạo lực của Soba, vải áo bơi rõ ràng không đủ, để lộ ra phần ngực dưới.
Rồi đến phần dưới── quần bikini tam giác bó sát vào đùi.
Một cơn gió biển thổi qua, mái tóc đen dài như đang quyến rũ tôi mà nhẹ nhàng bay lượn.
"Ừm... x-x-xin đừng nhìn chằm chằm vào em............ hự."
Soba đỏ bừng mặt, quay mặt đi, không nhìn tôi.
Cô dùng hai tay che ngực vặn vẹo cơ thể, dùng toàn thân để khẳng định 'em rất xấu hổ'.
Chỉ riêng hành động đó đã làm tôi chóng mặt. Sao vậy? Cô nàng mì soba này là sao!
"Thế nào? Kinh ngạc đúng không?"
Phải nói là kinh thiên động địa.
Đặc biệt là Soba (tô lớn) e thẹn dùng tay che lại quả thực là phạm quy.
"C-cô Nonoka, x-xin hãy cho em cái áo phông kia!"
"Hả── ở biển che đồ bơi kỳ lạ lắm."
"Xin cô...!"
Nonoka vừa lẩm bẩm một cách bất đắc dĩ, vừa đưa ra cái áo phông dưới chân.
Soba vội vàng mặc cái áo phông đó, bộ ngực gần như bạo lực cuối cùng cũng được che lại.
Nhưng phần dưới đầy đặn vẫn như cũ, lần này lại không tự chủ được mà nhìn về phía đó.
"Ừm── chỉ cần một cái nhìn vừa rồi, hình như đã gục ngã rồi nhỉ."
"Hả!"
Soba quay người đối mặt với tôi.
Hai tô mì soba (tô lớn) của Soba rung lắc theo.
"A, tốt nhất là không nên lại gần đâu. Vì Kouta bây giờ trong đầu chỉ toàn những ý nghĩ bậy bạ."
"Hảả!?"
Cô bạn thuở nhỏ này đừng có vu khống!
Câu nói này không thể thành lời, vì trước đó──
"Điều đó là không thể!"
Soba hét lên trước.
"──Hả?"
Tôi và Nonoka đều há hốc mồm.
"Nghe em nói, đó là hiểu lầm, cô Nonoka!"
Soba nắm chặt hai tay hét lớn.
"Ngài Sasoka không có ý nghĩ đó! Vì em chỉ là một món mì soba bình thường! Em không phải là một cô gái, chỉ là một loại mì bình thường! Cho nên ngài Sasoka không thể nào có những ý nghĩ, b-bậy bạ đó── tuyệt đối không thể!"
Soạt soạt──
Tiếng sóng biển lướt qua giữa ba chúng tôi.
Tôi nuốt lại câu 'cô ấy nói đúng' sắp nói ra.
Lý do có hai.
Đầu tiên là Nonoka dùng ánh mắt 'dám khẳng định là chôn cậu xuống bãi biển Suma' lườm tôi. Quan trọng hơn là Soba mặc bikini trắng quá chói lòa, nếu tôi tiếp tục lừa dối bản thân sẽ chết ngạt.
"...Xin..."
Sự chống cự đã đến giới hạn, tôi không thể không thừa nhận.
"Xin lỗi, Soba... cô nhầm rồi."
"Hả?"
Tôi làm tư thế của một vận động viên ném bóng bị đánh một cú home run quyết định, hét lớn:
"Tôi... đã nhìn Soba bằng ánh mắt bậy bạ! Thật sự xin lỗi!"
"Hả?"
Cuộc đối thoại có một khoảng lặng ngắn, rồi──
"Hả, hả, hả... hảảảảảảảảả!?"
Đây là tiếng hét lớn nhất hôm nay.
"Xin hỏi, xin hỏi, xin hỏi!?"
"Xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi là một người đàn ông hạ lưu...!"
Giọng cô rất hoảng hốt. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Soba đang lúng túng vung vẩy hai tay.
Vừa bắt gặp ánh mắt của tôi, cô như nhận ra điều gì đó, cúi người xuống.
"T-tóm lại xin hãy ngẩng đầu lên trước! Em không sao đâu!"
Cô nàng này lại thông cảm cho người đàn ông nhìn mình bằng ánh mắt bậy bạ? Một loại mì vừa tốt bụng vừa thiếu phòng bị.
"Em không sao đâu! M-m-một chút cũng không để ý!"
Soba dùng giọng điệu và vẻ mặt hoàn toàn không giống không sao nói tiếp:
"Vì, vì, chính là!"
Soba chỉ vào mặt mình.
Nói ra một câu bom tấn ở bãi biển.
"Vì em cũng! Có những ý nghĩ bậy bạ!"
Thời gian ngừng lại.
Soba thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống.
Qua lớp áo phông cũng có thể thấy được sự rung động mềm mại đó.
Đưa mắt xuống dưới, thấy được lớp vải trắng sâu trong đùi.
Ánh mắt và ý thức của tôi đều bị cơ thể hoàn hảo đó thu hút.
Cuối cùng sau mấy chục giây, bốp một tiếng!
Mặt Soba đỏ bừng.
"K-không phải."
Ngón tay và môi cô vặn vẹo, lộ vẻ mặt khổ não.
"Không phải, c-câu nói lúc nãy không phải ý đó!"
Tôi hoàn toàn không hiểu chỗ nào không phải, chỉ biết một điều.
Soba nhăn mặt, rưng rưng nước mắt nhấn mạnh 'không phải'──
Vô cùng gợi cảm và quyến rũ.
"...Auu."
Soba đứng bên cạnh tôi ngượng ngùng.
Nonoka để lại một câu 'mình đi quảng cáo quán mì, hai người cứ tự nhiên〜' rồi chạy mất.
Mấy phút tiếp theo, chúng tôi hoàn toàn không nói chuyện, cũng không dám nhìn nhau, vì toàn thân đều rất không tự nhiên. Tôi vừa thấy Soba đỏ mặt quay đi, là không chịu nổi. Tim đập không ngừng, sắp chết vì làm việc quá sức.
Tôi rốt cuộc phải làm sao đây? Ai đó nói cho tôi biết, ai đó──
"Quán kia, tôi có chuyện muốn nói với các người."
Tôi quay đầu về phía giọng nói, là một ông chú béo mặc áo phông.
Woa! Là cứu tinh sao!
"Ờ... có thể xin các người dọn quán đi được không?"
"Hả!"
Một cơn gió trống rỗng lướt qua bãi cát.
Nhìn kỹ lại, trên cánh tay ông chú có một cái băng tay.
Trên đó dùng bút dạ đen viết 'Ủy Ban Quản Lý Bãi Tắm'.
Ông chú gõ gõ vào quầy hàng nói tiếp:
"A── quán 'Mì Soba Tà Ác' này không có giấy phép kinh doanh, đúng không?"
"Hả?"
"Các người cũng biết, kinh doanh không phép rất phiền phức, lại còn có vấn đề vệ sinh."
Chết rồi. Tổng trưởng chiến dịch ác đức khốn kiếp đang nghĩ gì vậy? Nếu có thời gian viết cái chỉ thị chiến dịch ngu ngốc đó thì đi xin giấy phép đi chứ! Giờ phải làm sao? Lời của ông chú này rất có lý, nhưng một khi dọn quán, chiến dịch sẽ thất bại. Tức là, hợp đồng sẽ tan thành mây khói.
"Ngài Sasoka..."
Bên cạnh vang lên giọng nói bất an của Soba, tim tôi như bị ai đó bóp chặt.
"Hự!"
Tôi nắm chặt tay. Đúng vậy, tôi đã quyết định sẽ bảo vệ Soba rồi.
Nếu đã vậy thì chỉ có thể liều thôi! Dù không biết phải liều cái gì!
Tóm lại là phải thuyết phục ông chú── ngay sau khi tôi quyết tâm──
Sau lưng vang lên tiếng va chạm "pashu──".
"Uô!?"
Tôi quay đầu lại, là cô gái phép thuật. Phải nói là Luna.
Cô dường như nhảy từ đê chắn sóng phía sau xuống bãi cát.
"Ta là cô gái phép thuật của mặt trăng và sự thật, sứ giả của Honke Take Soba-do── Lunaith Luna!"
Luna nở nụ cười đắc ý, cao giọng tuyên bố.
"Tại bãi biển cháy bỏng bởi mặt trời và ham muốn, giáng lâm hoàn tất!"
Ông chú hết nhìn Luna đã giáng lâm xong rồi lại nhìn tôi.
"Các người quen nhau à?"
"Hoàn toàn không liên quan."
"Hehe, không cần che giấu sự ngại ngùng."
Không, tôi rất nghiêm túc.
"Chuyện ta đều nghe rồi. Xem ra các người bị âm mưu mì sợi của công chức địa phương hãm hại!"
Phải nói là người có âm mưu là chúng tôi mới đúng.
"Mà này, sao cô lại ở đây?"
"Tất nhiên là nghe── không, cô gái của mặt trăng và sự thật không gì là không biết."
Con nhỏ này lúc nãy suýt nói nghe lén đó.
"Bỏ qua chuyện này, công chức địa phương kia!"
Ông chú lạnh lùng nhìn Luna, đó là ánh mắt 'uwaa, là một kẻ tâm thần thật sự, phải làm sao đây? Nếu báo cảnh sát làm to chuyện cũng phiền phức, mà mình muốn về nhà xem Koshien sớm'. Vì tôi cũng vậy, nên rất có thể hiểu được.
Chỉ thấy Luna giơ trượng phép lên chĩa vào ông chú.
『Cho ngươi thấy linh hồn của Lunaith Luna! 《Sự Thật Điên Cuồng》!』
Xoạt! Đầu trượng phép phun ra những giọt nước màu hồng như vòi hoa sen.
Ông chú bị dính nước lộ vẻ mặt mơ màng.
"Cô đang làm gì vậy!"
"Đây là phép thuật, xin hãy im lặng xem."
"Có thể dùng phép thuật với người thường sao?"
Tôi lại có thể bình tĩnh bắt bẻ như vậy, xem ra tôi cũng hết thuốc chữa rồi.
Tóm lại là khoảng mười giây sau vòi nước ngừng lại.
"Ừm... ôi chao?"
Ông chú nhìn đông nhìn tây.
Cuối cùng nhìn vào mặt tôi, vỗ tay một cái như chợt hiểu ra, mỉm cười nói:
"Xin lỗi đã thất lễ. Ờ── là 'Mì Soba Tà Ác' đúng không, mở hàng cố lên nhé."
"Hả?"
"Chúc các người buôn may bán đắt, hẹn gặp lại."
Ông chú giữ nụ cười thân thiện rời đi.
Tôi và Soba há hốc mồm, Luna thì hơi đắc ý.
"Hừ hừ, thế nào? Ta đã tẩy não hắn rồi."
"Tẩy não... đó rõ ràng không phải là hành vi phù hợp với tiêu chuẩn công lý đúng không?"
"Công chức địa phương và lũ cảnh sát đáng ghét là một phe, nên làm gì cũng không sao."
Đúng là một cô gái phép thuật chống đối xã hội.
"Vậy thì ta cũng nên tiếp tục công việc ban đầu, trừ khử những kẻ tán gái phá hoại sự lãng mạn của bãi biển."
Đó không phải là công việc của cô gái phép thuật.
Đừng hỏi tôi "vậy soba (động từ) có phải là công việc của cô gái phép thuật không?", điều đó sẽ làm tôi rất khó xử.
"À, ừm!"
Cô nàng mì soba đó bước lên một bước, cúi đầu chào Luna nói:
"Cô Luna, cảm ơn cô rất nhiều!"
"Ừm. Tóm lại, cố lên nhé."
Giọng Luna rất dịu dàng. Soba liên tục cúi đầu, ngực liên tục rung lắc.
"Hừm... ngươi vẫn kinh ngạc như vậy nhỉ."
"Hả? Xin hỏi là kinh ngạc ở đâu ạ?"
"K-không có gì. Ta đi đây."
Luna vẫy tay, đi trên bãi cát.
Đợi đến khi không thấy Luna nữa, Soba quay người lại.
"Chúng ta cố lên nhé, ngài Sasoka!"
"Ừm, ồ."
Tốt lắm, hóa nguy thành an. Dường như cả vụ 'bậy bạ' cũng tiện thể cho qua. Phải cảm ơn Luna và ông chú mới được. Nếu lúc nãy cứ tiếp tục, tôi chắc chắn sẽ hoàn toàn gục ngã dưới váy lựu của Soba (gợi cảm), vậy thì phiền phức lắm── rất phiền phức đúng không? Ừm.
"Vậy thì, em cũng nên đi nấu mì rồi!"
Soba xé túi nhựa dưới chân, lấy ra mì khô, bật bếp ga. Bây giờ đúng là giờ cao điểm ăn trưa. Giống như Soba nói, cũng nên bắt tay vào nấu mì── không, chờ đã.
"Soba, sở trường của cô là gì?"
"Mì soba."
"Nếu đã vậy thì không cần phải nấu, chỉ cần soba soba là được rồi đúng không."
"Hả!"
Vì Nonoka đã chuẩn bị cả bộ dụng cụ quán mì soba, nên chúng tôi mới vô tình chuẩn bị nguyên liệu. Nhưng thực ra chỉ cần Soba dùng đũa dùng một lần soba, là có mì soba rồi.
"Như vậy còn có chiêu trò hơn, còn có thể đạt được hiệu quả quảng cáo── hả, này!?"
Khóe mắt Soba rưng rưng nước mắt.
"Chờ, sao vậy!? Bột mì bay vào mắt à!?"
"X-xin lỗi, không sao... em không sao."
Đó là một giọng nói yếu ớt rõ ràng là có sao.
"Ừm, soba đúng không. Tôi biết rồi... tôi làm."
Soba vẫn rưng rưng nước mắt, mỉm cười nhẹ.
"Không, không làm cũng không sao!"
"Hả!"
"Dù không biết tại sao, nhưng cô không muốn soba (động từ) đúng không."
Soba phát ra một tiếng 'auu' nhỏ.
Đợi đến khi nồi nước sôi, Soba lí nhí kể lể:
"Ừm... ờ... thật sự xin lỗi... nhưng mà..."
"Nhưng mà?"
Soba liếc nhìn tôi một cái.
"Nhưng em có hơi không muốn... ừm... bị người khác ngoài ngài Sasoka ăn..."
"!!!!"
Thình thịch, thình thịch! Tim sắp bình ổn lại đập nhanh trở lại.
Sao vậy! Cô nàng mì soba gợi cảm này là sao!
"Xin lỗi... em lại tùy hứng như vậy."
Soba co rúm cơ thể tùy hứng nói những lời như vậy.
Không ổn, thật muốn ôm cô ấy. Phải nói là thật muốn kết hôn với cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc cả đời.
"Xin hỏi...? Sao vậy, ngài Sasoka?"
Q~~
Soba dùng hai tay kẹp lại, mì soba bikini (tô lớn) liền biến dạng.
"Hự... hự ô ô ô ô ô!"
Không được, mình phải giữ bình tĩnh! Đối phương là mì soba! Không phải người, là mì sợi!
"Kouta, bé Soba, có thuận lợi không──?"
Nonoka quay lại đúng lúc. Tôi lắc đầu xua đi ham muốn.
"Ừm, ồ, như cậu thấy, sắp khai trương rồi!"
"Ồ── mà này, nhà hàng trên biển hình như có hoạt động này."
Chỉ thấy Nonoka mỉm cười đưa ra một tờ giấy photocopy đen trắng.
Tôi và Soba cùng ghé đầu xem tờ giấy đó, trên đó viết:
『Cuộc Thi Tuyển Chọn Cặp Đôi Nóng Bỏng Hơn Cả Mặt Trời Biển』.
Tôi mãnh liệt có linh cảm về mì soba.
"Mình đã đăng ký cho Kouta và bé Soba rồi."
Linh cảm đột nhiên thành hiện thực.
"Vì nghe nói ứng cử viên phải phát biểu, nên chỉ cần nhân cơ hội quảng cáo mì soba, ba trăm phần cỏn con sẽ nhanh chóng đạt được."
"Chờ đã."
"Hơn nữa với hai người các cậu đảm bảo sẽ vô địch, mình không thể không tự khen đây là một chiến dịch hoàn hảo!"
"Chờ đã!"
"Hai người phải đóng vai cặp đôi cho tốt nhé, hẹn gặp lại."
"Đã bảo chờ đã rồi mà!?"
Tôi tóm lấy vai Nonoka đang định chạy đi, cô quay đầu lại.
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
"Tại sao lại mặt nặng mày nhẹ? Kouta không muốn đóng vai cặp đôi với bé Soba à?"
"Cậu── không phải là tôi không muốn! Mà là sẽ gây phiền phức cho cô ấy đúng không!"
Cảm tình của Soba đối với tôi hoàn toàn là cảm tình của mì sợi.
Đó không phải là thích hay yêu của con người, chắc chắn là vậy!
"Ồ──? Vậy sao? Bé Soba thấy đóng vai cặp đôi với Kouta rất phiền phức à?"
"Hả?"
Soba hết nhìn tôi rồi lại nhìn Nonoka.
"Em... em... ừm."
Soba ngước mắt nhìn tôi, lí nhí một câu:
"N-nếu là với ngài Sasoka... ừm... em cũng không, phản đối... cho lắm."
"!!!!!"
Sức công phá của lời nói làm tôi suýt mất ý thức, cô nàng mì soba dễ dãi này là sao!
Soba má đỏ hây hây, mỉm cười nhẹ nhàng, trông thật quyến rũ.
"Nhưng em nghĩ ngài Sasoka, sẽ không muốn đóng vai cặp đôi với người như em."
"A ha ha ha, không có chuyện đó. Kouta rất vui lòng."
"Hả?"
Soba nhìn chằm chằm vào tôi.
Mắt cô chớp mấy cái. Từng cử chỉ của cô làm tôi không thể rời mắt.
"Hả? Ừm, ng-ngài Sasoka? Ngài không muốn đóng vai cặp đôi với người như em... đúng không ạ?"
Tôi không thể nói không muốn.
Vì từ nãy đến giờ trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến chuyện của Soba thôi.
『Nào, cặp đôi nóng bỏng hơn mặt trời tiếp theo là cặp đôi này!』
Soba bên cạnh ngước mắt nhìn tôi.
"...Hự."
Tôi cố sống cố chết quay mặt đi. Vì nếu đối mặt với Soba, lý trí của tôi sẽ rơi vào khủng hoảng.
Một sân khấu nhỏ được dựng gần nhà hàng trên biển. Bên cạnh tôi là Soba mặc bikini trắng. Chỉ riêng điều đó lý trí đã sắp sụp đổ, nhưng vấn đề lớn hơn là Soba ở rất gần tôi, thật sự rất gần, gần đến mức vai chạm vào nhau, rồi thời tiết siêu nóng.
Soba với thân hình nóng bỏng được bao bọc bởi ít vải.
Chỉ cần cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, tôi đã chóng mặt.
Dưới sân khấu vang lên tiếng tán thưởng của khán giả dành cho Soba.
『Ngực to quá──!』『Tóc đen bay phấp phới, thích quá──』『Da trắng quá... sao không đi chết đi.』
Chết tiệt, các người không được nhìn, đây là mì soba của tôi.
Không, trọng điểm là quảng cáo.
Để ký được hợp đồng tài trợ với tổ chức bí mật tà ác, phải bán được 300 phần mì soba.
Cho nên phải quảng cáo mì soba, quên đi cô gái nóng bỏng mềm mại bên cạnh đi!
『Ờ... trước tiên phỏng vấn bên nữ, xin hãy cho chúng tôi biết hai vị quen nhau như thế nào!』
Người dẫn chương trình mặc áo sơ mi Hawaii lại gần, đưa micro về phía Soba.
"V-vâng!"
Soba quyết tâm, nhận lấy micro.
『Ờ... em và ngài Sasoka lần đầu gặp nhau, là vào... h-hôm qua...』
Trời ạ, thật sự kể quá trình quen nhau để làm gì!?
『Ồ! Là một cặp đôi mới yêu! Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?』
Giọng của người dẫn chương trình át đi giọng của tôi. Soba liếc nhìn tôi.
Rồi nắm chặt micro, nói tiếp:
『Anh ấy... anh ấy không chê em... ừm... đ-đã ăn em.』
『Uôôôôôôôôô!?』
Khán giả một phen xôn xao, còn ý thức của tôi thì đã du hành đến thiên hà Andromeda.
Không phải đâu! Cái 'ăn' mà cô nàng này nói, không phải là ẩn dụ như các người tưởng tượng đâu!
『Rồi... anh ấy nói rất ngon... cho nên... cho nên em...』
Bài phát biểu đến đây thì ngắt quãng. Soba nắm chặt micro cúi đầu xuống.
Má cô đỏ như thịt dưa hấu.
『....................Auu.』
Người dẫn chương trình mặc áo sơ mi Hawaii nhanh chóng tiến lên lấy lại micro.
『Nóng bỏng! Quá nóng bỏng! Đây chính là cặp đôi nóng bỏng hơn cả mặt trời á á á á!』
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên như hưởng ứng giọng nói kích động của người dẫn chương trình, làm rung chuyển cả sân khấu.
『Giỏi thật, một đêm đã tán được cô gái đó!』『Là tình yêu mùa hè nhỉ, thật lãng mạn.』『Sao không đi chết đi.』
Đây là tình huống gì? Phải nói là quảng cáo đâu?
『Tiếp theo đến lượt bên nam phát biểu đáp lại, không, đã không cần lời nói nữa rồi! Xin hãy hôn để đáp lại!』
" "Hảảả!?" "
『Ôi chao, hai vị sao lại hoảng hốt vậy? Đừng nói với tôi đây là nụ hôn đầu nhé.』
"Đùa cái gì thế, hoàn toàn chính là nụ hôn đầu! Đây là lần đầu tiên trong đời tôi hôn!"
Hiện trường trong phút chốc im bặt.
『Uôôô, người đàn ông này là một tên khốn! Dường như chưa hôn đã ăn cô gái đó rồi ô ô ô!?』
『Giỏi thật, chưa từng hôn đã tán được cô gái đó!』『Ngoài hôn ra thì đã làm hết rồi đúng không!』『Đi chết đi.』
Khán giả và người dẫn chương trình đều lộ ánh mắt nhìn một tên cầm thú đội lốt người, lườm tôi chỉ vì đã ăn mì soba.
『Nhưng người đàn ông khốn nạn này sẽ biến thành một người đàn ông thực thụ tại đây! Nhanh, hôn cô ấy đi!』
"Ê, ch-chờ đã, này!"
『Bớt lằng nhằng, bên nữ đang chờ ngươi rồi, còn không mau hôn đi, đồ cầm thú! Nếu không thì đi chết đi!』
Người dẫn chương trình vung vẩy micro. Khán giả cũng hùa theo người dẫn chương trình, buông lời ác ý.
Phải làm sao đây? Không thể thật sự hôn Soba──
"Ngài Sasoka..."
"!?"
Tôi quay đầu về phía giọng nói, cơ thể giật mình.
Cặp núi đôi được bao bọc bởi lớp vải trắng bị hai tay kẹp đến tràn ra ngoài.
Sự mềm mại được làm nổi bật một cách mạnh mẽ đã làm lung lay hoàn toàn ý thức của tôi.
Soba ôm cặp vật thể quyến rũ đó, lộ ánh mắt nũng nịu ngước nhìn tôi.
『Nào, cặp đôi nóng bỏng hơn mặt trời sắp có nụ hôn đầu rồi!』
Tôi không thể rời mắt khỏi mặt Soba. Đôi môi hồng của Soba, phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Má ửng hồng. Tiếng hít thở nhẹ nhàng đặc biệt rõ ràng.
Cuối cùng──
"────Ừm."
Soba nhắm chặt mắt.
Tôi đã hết cách rồi.
『Nào, đây là nụ hôn đầu của cặp đôi xuất sắc nhất này!』
Tôi nghe theo lệnh của bản năng, nắm lấy vai Soba, ghé sát vào môi cô.
Khán giả và người dẫn chương trình dường như đang la hét, nhưng tôi đã không còn nghe thấy nữa.
『Nụ hôn đầu của hai người! Rốt cuộc có vị gì nhỉ!』
"...A!"
Soba đột nhiên mở mắt.
Tuy nhiên, tôi không dừng lại, không thể dừng lại.
Môi sắp chạm vào── ngay lúc đó──
"K-không được────────────!?"
"Ặc á á á!?"
Ầm──! Tôi cảm thấy ngực đau dữ dội. Sau đó, cảnh tượng trước mắt quay cuồng.
Soba trông xa lạ── ngay lúc tôi vừa nảy ra ý nghĩ đó, bốp một tiếng!
"Hự!"
Đầu tôi bị va đập, không thể thở được, cơ thể siêu nóng. Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi mở mắt ra. Hình ảnh của Soba là nằm ngang. Phải nói là, tôi đang trong trạng thái nằm ngang.
"Ng-ngài Sasoka! Xin lỗi, xin lỗi!"
Chuyện gì thế này? Tôi sắp xếp lại tình hình trong ý thức hỗn loạn.
Tôi đang định hôn Soba, vừa tỉnh lại đã bị ném đi.
Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi.
Tức là Soba từ chối hôn, đã đẩy tôi ra.
"....................Ặc!"
Thật là tồi tệ! Bầu trời xanh dần tối sầm lại.
"Ngài Sasoka! Xin lỗi, xin lỗi, xin hãy tỉnh lại!"
Trong ý thức dần mờ đi, cuối cùng tôi thấy là Soba đang không ngừng rơi nước mắt.
Tôi đi trong khu dân cư được nhuộm màu cam của hoàng hôn. Bước chân nặng nề, tâm trạng cũng nặng nề.
『Chiến dịch thất bại. Ta rất thất vọng về các ngươi.』
Tổng bộ trưởng chiến dịch ác đức đã gửi một tin nhắn như vậy đến.
Hôm nay đúng là họa vô đơn chí.
Sau đó, tôi vừa tỉnh lại, đã thấy Soba bên cạnh. Soba quỳ xuống, vừa khóc vừa không ngừng xin lỗi. Cứ thế tiếp diễn vài phút, tôi bị buộc phải đến bệnh viện. Nếu tôi không đi, Soba có lẽ sẽ gọi xe cứu thương, nên tôi đành phải đồng ý.
Dù không có gì bất thường, nhưng vừa kiểm tra vừa thanh toán, đến chiều tối mới rời bệnh viện.
Giờ ăn trưa đã qua từ lâu, không chỉ chiến dịch thất bại, bài kiểm tra nhà tài trợ cũng thất bại.
Và quan trọng nhất là──
"............"
Tôi liếc nhìn sang bên cạnh.
Soba im lặng nhìn chằm chằm xuống đất. Cô đã thay lại áo sơ mi trắng và váy mini.
Từ lúc rời bệnh viện, Soba không nói một lời nào.
Chuyện tôi muốn hỏi cô nhiều như núi. Lý do từ chối hôn vào phút chót là gì? Cô thực ra không muốn đóng vai cặp đôi với tôi sao? Cái gọi là bị ăn rất vui, chỉ có ý nghĩa của mì sợi thôi sao? Nhưng tôi không dám hỏi. Tôi thực sự rất sợ hỏi cô lý do.
Nếu cô trả lời: 'Tôi không thể chấp nhận khác chủng tộc... xin lỗi.'
Tôi có lẽ sẽ trong tuyệt vọng, lao vào xe máy giao hàng của quán mì soba tự tử.
"Ừm..."
Soba mở miệng nói. Tôi hít một hơi.
"Hôm nay thật sự xin lỗi. Em sẽ trả tiền viện phí."
Soba vừa nói vừa lấy ví từ túi váy ra. Đó là một chiếc ví gài miệng tròn truyền thống. Cô mở ví ra, dốc ngược lại. Kết quả rơi ra vài đồng xu, tổng cộng 580 yên.
Đó là tiền mì soba giao tận nhà mà tôi đã trả.
"A..."
Động tác của Soba trong phút chốc ngừng lại.
"V-vì..."
Soba phát ra giọng nói run rẩy lí nhí.
"Em chỉ có từng này... cho nên... trả lại cho ngài Sasoka trước..."
Trả lại tiền mì. Lòng tôi không biết tại sao lại đau nhói.
"Không, số tiền đó tôi đã trả cho cô rồi, trả lại cho tôi ngược lại phiền phức!"
"Nhưng mà..."
"Thôi, cô cứ giữ đi!"
Dưới sự kiên quyết của tôi, Soba cuối cùng cũng nhận lấy.
Chúng tôi lại rơi vào im lặng, uể oải bước đi.
Thật khó xử. Thật muốn thay đổi không khí, nhưng phải làm thế nào đây?
Tôi liếc nhìn mặt Soba, nhưng cô không ở đó.
"Hả?"
Tôi vội vàng quay đầu lại, thấy Soba đang dừng lại dưới một cây ven đường.
"S-sao vậy?"
Soba nhìn chằm chằm xuống đất, như đang suy tư.
"Ngài Sasoka... ừm..."
Ngừng lại một lúc, Soba nói:
"《Ngọn Giáo Longinus》... ngài có mang theo, đúng không ạ?"
"Hả... có, tất nhiên rồi."
Vì đó là vật nguy hiểm có thể gây hại cho Soba, nên tôi không rời nó một phút nào.
"Cô muốn tôi trả lại cho cô à?"
"Không, không phải vậy... ừm..."
Soba nói đến đây thì dừng lại.
Ánh mắt cô như đang muốn nói điều gì đó, cơ thể hơi run lên.
Sao vậy? Cô muốn nói gì? Tôi nghĩ mãi cũng không ra câu trả lời.
Soba cũng không chịu nói gì.
Chỉ có thời gian khó xử không ngừng trôi qua, cuối cùng Soba lại nhìn xuống đất.
"X-xin..."
Cô đột nhiên mở miệng.
"Xin lỗi... không có gì... cứ vậy đi..."
Giọng cô rõ ràng là có chuyện, nhưng tôi không dám hỏi thêm.
Bảo tôi hỏi thêm một Soba có giọng nói như sắp khóc, tôi không làm được.
Không khí càng trở nên khó xử hơn.
Lại qua vài phút nữa, Soba cuối cùng cũng lên tiếng.
"...Ngài Sasoka."
Cô ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt đầy áy náy.
"Em, ừm... có thể về nhà một chuyến được không ạ?"
"Về nhà?"
"Vâng. D-dù sao thì trời cũng đã tối rồi."
Soba ngước nhìn bầu trời, mặt trời sắp lặn.
"Hơn nữa... hôm nay, em có hơi mệt... em muốn nghỉ ngơi."
Cô nở một nụ cười dịu dàng.
Mệt sao? Đúng là vậy. Hôm nay là một ngày đầy biến động.
"...Chúng ta còn gặp lại không?"
Cuộc đối thoại có một khoảng lặng ngắn.
"Đ-đương nhiên rồi. Xin ngài Sasoka ngày mai tiếp tục cùng em tìm nhà tài trợ."
Nếu đã vậy, tôi không có lý do gì để phản đối, phải nói là tôi vốn dĩ không có quyền phản đối.
Vì tôi không phải là bạn trai của Soba, càng không phải là gì của cô ấy.
"Nhà cô ở gần đây à?"
Tôi vừa hỏi, Soba liền giật mình như bị điện giật.
"Hả, ờ, ờ, vâng! Ở ngay gần đây ạ!"
"Vậy à."
Để tôi đưa cô về nhé── tôi đang định nói vậy, nhưng lại thôi, vì chúng tôi chẳng có quan hệ gì.
"Vậy mai gặp."
"Vâng. Hôm nay thật sự── thật sự cảm ơn ngài."
Soba cúi gập người chào.
Tôi vẫy tay, quay người đi, bước đi.
Đi được khoảng mười bước, tôi liếc nhìn về phía sau.
Soba đang nhìn về phía này, tay cầm một thứ gì đó── là chiếc ví gài miệng chỉ có 580 yên. Cô nắm chặt chiếc ví đó, vừa nhận ra ánh mắt của tôi, cô liền nhếch mép cười đáp lại.
Tôi cố sống cố chết kìm nén ham muốn muốn chạy đến bên cô, lại tiếp tục bước đi.
Thời hạn MIB đưa ra còn hai ngày.
Tôi có thể giúp cô ấy được không?
Mà là tôi có tư cách giúp cô ấy không?
Tôi không biết câu trả lời, cứ thế mông lung không biết mà tiếp tục đi.
Nụ cười của Soba cứ mãi lởn vởn trong đầu tôi.