Zaru Soba (Kawaii)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

10 11

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

42 15

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

(Đang ra)

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

Takenoko

Vì tiêu trừ sinh hoạt hàng ngày áp lực, nàng hướng như thực tế giống như chân thực lại nắm giữ độ tự do cao kiểu mới nhất VRMMORPG xuất thủ, mà nàng nhân vật phản diện chơi đùa hành vi tại mở đầu chi

42 8489

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

402 1990

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

265 4776

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

378 1547

Toàn Tập - Chương 01

Dịch vụ giao mì soba tận nhà chính là quốc bảo của Nhật Bản.

Nhờ có nó, mà dù cho giữa trưa hè nóng chảy mỡ, có đang ở nhà uể oải xem tường thuật bóng chày Koshien đi chăng nữa, thì món ăn xa hoa – mì soba đặt trên chiếc xửng tre thanh lịch, bên trên còn rắc thêm rong biển – vẫn sẽ tự động được giao đến tận cửa. Tương lai của Nhật Bản quả là một màu tươi sáng! Ngay lúc não tôi sắp tan chảy vì nóng thì chuông cửa vang lên, thế là tôi vừa ngâm nga quốc ca vừa ra mở cửa.

Một cô gái đang đứng ở đó.

"Đây có phải nhà của ngài Sasoka Kotaro không ạ, đã để ngài phải chờ lâu!"

"Woa."

Là một mỹ少女 giao hàng.

Gương mặt trông còn non nớt, tầm mười bốn, mười lăm tuổi, mái tóc đen dài thẳng mượt. Thân hình mảnh mai là thế, nhưng bộ ngực bên dưới lớp áo sơ mi trắng tinh lại lớn đến mức vô lý. Trên ngực cô thắt một chiếc nơ bướm màu đen to bản. Đưa mắt xuống dưới là chiếc váy mini màu xanh đậm ngắn cũn cỡn.

"À, ừm... Tôi đến giao mì soba ạ."

Nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái, tôi mới nhớ ra chuyện chính, bèn đưa tiền xu cho cô.

"Oa!"

Cô gái hết nhìn mấy đồng xu rồi lại nhìn mặt tôi, cuối cùng nở một nụ cười.

"C-cảm ơn ạ! Của ngài hết 580 yên!"

Tôi sắp yêu cô ấy mất rồi.

Chính là vì nụ cười e thẹn với đôi má ửng hồng này. Đây chính là quốc bảo của Nhật Bản. Chỉ cần được thấy nụ cười này thôi đã đáng giá 580 yên rồi. Tờ rơi quảng cáo in ấn sơ sài làm tôi có hơi bất an, nhưng quả nhiên gọi đồ ở quán này là một quyết định đúng đắn, wahaha.

Rồi năm giây trôi qua.

Cô gái với nụ cười e thẹn vẫn không hề nhúc nhích.

"...Thế mì soba đâu?"

Tôi nhìn quanh một lượt, hai tay cô gái trống không. Chẳng thấy cái hộp nhiều tầng đặc trưng của dịch vụ giao mì soba đâu cả.

"Ơ, à, là, là thế này ạ!"

Cô gái ngượng ngùng quay mặt đi.

Lẽ nào cô ấy quên mang mì soba đến? Không thể tha thứ, tội đáng muôn chết!

Ngay khi tôi vừa nảy ra ý nghĩ đó, cô gái bỗng dồn sức khuỵu gối, rồi bật nhảy.

Cô gái đáp đất một cách điêu luyện, tay đặt lên trán làm dấu chiến thắng rồi hét lớn:

"Tôi là sứ giả của Himegami Soba-an, Himenomiya Soba! X-xin mạn phép được góp mặt trên bàn ăn của ngài ạ──!"

Bầu không khí bỗng lạnh ngắt, y như bát nước chấm soba để ngoài hai tiếng đồng hồ.

Dù sao đi nữa, tôi cũng vào nhà trước đã. Vì đã trả 580 yên tiền mì soba rồi, nên theo lẽ thường tình thì đương nhiên là phải ăn trong nhà chứ nhỉ? Xin lỗi, đầu óc tôi bây giờ đang rối như tơ vò. Tóm lại là tôi đang khoanh chân ngồi trên đệm trước bàn thấp, còn cô gái thì đang quỳ trên mặt bàn.

Tình hình đã không còn bình thường nữa rồi.

"V-vì tôi là mì soba, nên mới ngồi lên bàn ạ..."

Cô gái vừa kéo vạt váy mini vừa giải thích. Thật không may, mì soba mà tôi biết thì không biết quỳ, cũng không dùng cặp đùi trắng nõn nà và chiếc áo sơ mi trắng bó sát đến nghẹt thở để quyến rũ người khác. Dù tinh thần đang trên bờ vực sụp đổ về mọi mặt, tôi vẫn cố gắng dùng ý chí để hỏi:

"Cô là người, hay là mì?"

Hỏi một mỹ少女 câu này chắc là xưa nay chưa từng có.

"N-nếu phải nói rõ, thì tôi là một cô gái phép thuật thiên về hệ mì hơn."

『Ồ, một cú ném trúng người! Tình hình gay go rồi!

Tiếng tường thuật trực tiếp trận đấu Koshien từ tivi vọng ra.

『Cầu thủ đánh bóng vẫn đang nằm bất động trên sân. Anh ấy có sao không?

Sao mà không sao được. Đó là một vết thương chí mạng. Nhưng cầu thủ trong tivi đã đứng dậy. Tôi cũng dùng ý chí để ngẩng đầu lên. Cô gái phép thuật tự xưng thiên về hệ mì vẫn đang quỳ trên bàn, tay nắm lại đặt trước miệng, lo lắng nhìn tôi.

Một cơn sóng cuộn trào.

Cô ấy lắc lư hai vật thể mềm mại, ghé sát mặt vào nhìn tôi.

"Ừm, xin lỗi ạ, có lẽ tôi nên giải thích mọi chuyện từ đầu thì hơn?"

"Làm ơn hãy làm vậy."

Hệ mì là sao? Cô gái phép thuật là sao?

Dù tôi chỉ muốn coi đây là một trò đùa nào đó, nhưng vẻ mặt của cô gái lại cực kỳ nghiêm túc.

"Vâng ạ. Tôi sẽ cố gắng giải thích."

Cô gái soba ngồi nghiêm chỉnh lại.

Cô đưa một tay lên trán làm dấu chiến thắng, nở một nụ cười e thẹn.

"Tôi là sứ giả của Himegami Soba-an, Hi-Himenomiya Soba!"

Keng.

『Ôi, ném trượt rồi! Bóng bay thẳng vào hàng rào sắt!

Trong lúc người bắt bóng đang đuổi theo quả bóng trắng lăn lóc trên sân Koshien, cô gái hạ tay xuống.

"Ph-phần quảng cáo đến đây là hết, bây giờ tôi sẽ bắt đầu giải thích..."

"................ Mời nói."

Chắc đến lúc cô ấy giải thích xong thì tôi cũng tắt thở rồi.

"Tên tôi là Himenomiya Soba. Đây là cái tên cha đã đặt cho tôi."

"Là tên thật luôn á!?"

Himenomiya Soba (tên thật) gật đầu một cái.

"Nghe nói dù cho ủy ban có phản đối, cha tôi vẫn khăng khăng rằng 'Mì sợi mới là chân lý của thế giới'."

"Cha cô bị điên rồi."

"Mẹ tôi dường như cũng rất tán thành, còn nói 'Đây là một cái tên hay'."

"Mẹ cô cũng điên nốt."

"Nhưng cả hai đều đã qua đời từ rất lâu rồi."

"Sao lại thế được, nhân loại được cứu rồi── à, không, xin lỗi."

Dù cha mẹ cô ấy có điên rồ đến đâu, nói những lời như vậy với một cô gái đã mất cả cha lẫn mẹ có lẽ là hơi vô duyên.

"Không sao đâu ạ, xin ngài đừng bận tâm."

Soba cười e thẹn.

"Nhiều người cũng nói rằng, cha mẹ như vậy thật là kỳ quặc. Nhưng tôi vẫn..."

Cô ngước nhìn bầu trời mùa hè trong xanh ngoài cửa sổ, thì thầm:

"Không thể ghét... cha mẹ mình được."

Tôi quan sát vẻ mặt của Soba. Đó là một nụ cười trong trẻo như chính chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặc. Dù cuộc đời đã trở thành một vở hài kịch ngay từ lúc mới sinh ra, nhưng cô vẫn có thể nở một nụ cười thanh thuần đến thế, cô ấy quả là một loại mì kiên cường.

Một loại mì kiên cường.

Khoan, chờ đã, trên đời này làm quái gì có thứ đó!

"Tuy cha tôi──"

Thật vô lý. Một loại mì kiên cường, khái niệm này còn phi thực tế hơn cả Nagashima Shigeo và ALSOK. (Ghi chú của người dịch: ALSOK là một công ty bảo an của Nhật, còn Nagashima Shigeo là người đại diện cho SECOM, một công ty bảo an đối thủ.)

Việc tự xưng là mì chắc chắn là một trò đùa nào đó. Còn cô gái phép thuật thì chắc chỉ là cái gọi là cosplay thôi. Cô gái này chỉ là một mỹ少女 có cái tên hơi đáng thương. Hơn nữa tôi nghe nói chỉ cần xin tòa án là có thể đổi tên, không cần phải để ý──

"Là một người có thể cải tạo cơ thể của con gái ruột mình thành mì soba."

"Tạm dừng."

Câu này không thể làm lơ được, nhưng Soba nhắm mắt lại và nói tiếp:

"Vì thế nên tôi đã bị CIA truy đuổi, suýt nữa thì thành vật thí nghiệm ở Khu vực 51, đã xảy ra rất nhiều chuyện... nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng đã trở thành một cô gái phép thuật mang lại phúc lợi cho mọi người, nên tôi không hề hận cha mẹ mình chút nào." (Ghi chú của biên tập: Khu vực này được cho là nơi Mỹ dùng để bí mật phát triển và thử nghiệm các loại máy bay mới của không quân.)

"Hự!"

Chết rồi, ý thức của tôi đã bị đánh bay thành một cú home run.

"Chờ đã, tôi là người! Xin cô đừng nói tiếng mì nữa!"

"A... X-xin lỗi, lời giải thích của tôi có đột ngột quá không ạ?"

"Còn đột ngột hơn cả cú ném bóng biến mất nữa! Cải tạo cơ thể thành mì soba là sao!?" (Ghi chú của biên tập: Trong manga "Ngôi sao của những người khổng lồ", đây là đường bóng do nhân vật chính tạo ra, khiến quả bóng biến mất giữa không trung.)

"Cái này... có lẽ cứ xem thực tế sẽ nhanh hơn."

"Hả?"

Xem thực tế, hả, xem cơ thể đã bị cải tạo thành mì soba ư?

"Tôi chuẩn bị một chút."

Soba đưa tay ra sau lưng. Thứ cô lấy ra là một thanh gỗ có một đường rãnh ở giữa. Cái vật bằng gỗ có hình dáng góc cạnh, tuyệt đối không được chĩa vào người khác đó lẽ nào là──!

"Chẳng phải là đũa dùng một lần sao!"

Tôi hét lên.

"Xin lỗi, đây là trượng phép ạ."

Cô gái nói sửa lại với vẻ mặt áy náy.

"Trượng phép của các cô gái phép thuật khác dễ thương hơn, nhưng vì tôi là mì soba, nên... xin lỗi ạ."

Cô gái tự xưng là soba lại cúi đầu xin lỗi.

"Vậy... cô định làm gì với cái trượng phép (đôi đũa dùng một lần) đó?"

"Tôi sẽ soba."

Soba (động từ). Chết tiệt, vô lý đến cực điểm.

"Xin thất lễ."

Soba bứt một sợi tóc dài, buộc vào đôi đũa (trượng phép), thắt thành một chiếc nơ bướm, rồi giơ đôi đũa lên trời vẫy qua vẫy lại. Sợi tóc dài bay lượn như dải ruy băng trong môn thể dục nhịp điệu. Và rồi, phép màu đã xảy ra.

"Hả!"

Đúng vậy, là phép màu.

Đuôi sợi tóc đang bay lượn bỗng lóe sáng.

Vầng sáng còn sót lại trong không trung tạo thành những đường kẻ phát quang. Mỗi khi cô gái vẫy đũa, những đường kẻ lại nhiều thêm. Năm đường, mười đường... vô số đường kẻ cuối cùng tạo thành một khối lập phương, một tác phẩm điêu khắc bằng ánh sáng lơ lửng giữa không trung.

"Đó là!"

Ánh sáng dần yếu đi, nhưng tác phẩm điêu khắc vẫn còn đó, biến thành một khối lập phương bằng gỗ màu đen bóng loáng. Trên đỉnh phủ một lớp lưới mỏng màu vàng, bên trên xếp ngay ngắn những vật thể hình sợi màu xám. Đây là! Cái vật trông mát lạnh đến lạ thường này lẽ nào là──!

"Là mì soba."

Rắc.

Trong đầu tôi vang lên tiếng của một thứ gì đó bị vỡ.

Chắc là một tài sản quan trọng thuộc loại thường thức.

"Với lại, nơ bướm trước ngực là rong biển. Nước bọt là nước chấm soba."

Ngay lúc tôi còn đang ngây người, cô gái dường như nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng đưa tay lên che miệng.

"A, x-xin hãy yên tâm! Nước chấm chỉ cần thổi hơi vào là được, không cần cho vào miệng đâu ạ!"

Tôi có lo chuyện đó đâu, nhưng không thể nói thành lời.

Cô gái nghiêng đầu, ghé sát mặt nhìn tôi.

"Xin hỏi... n-như vậy ngài đã hiểu chưa ạ?"

"....................Ừm."

Tôi hiểu rồi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rằng mình chẳng hiểu gì cả.

Tôi thở không ra hơi, đầu óc hỗn loạn. Bởi vì ngay trước mắt tôi, Soba (tên người) vừa mới soba (động từ) ra soba (món ăn). Không có con người nào mà đầu óc không hỗn loạn vì chuyện này.

Ngay lúc tôi đang cố gắng hít thở đều, Soba mỉm cười.

"Ừm... vô cùng cảm ơn ngài ạ."

Soba cúi đầu chào.

"Cảm... ơn vì chuyện gì... cơ...?"

Soba đưa hai ngón trỏ ra chọc vào nhau.

"Chính là... người chịu ngồi nghe tôi nói chuyện đàng hoàng như vậy, ngài là người đầu tiên. Tôi đã đến thăm hai mươi bảy nhà rồi, có người thì cười phá lên, có người thì không tin, có người thì ngất xỉu..."

Dường như vì căng thẳng, cơ thể Soba hơi run lên.

"Cho nên là... tôi cảm thấy rất an ủi. Vô cùng cảm ơn ngài."

Soba đan nhẹ mười ngón tay vào nhau, rồi bật cười.

"...Ự!"

Tôi không thể rời mắt khỏi Soba.

Vì cô ấy là một mỹ少女. Vì chiếc áo sơ mi mùa hè trắng đến lóa mắt. Vì bộ ngực mềm mại nhô cao, mạnh mẽ khẳng định sự tồn tại của nó. Vì cặp đùi săn chắc phơi bày màu da một cách không phòng bị. Chết tiệt, tại sao? Tại sao lại thế này?

Tại sao cô lại là── Soba (dễ thương quá) chứ!

"A, đã năm phút rồi."

Soba lại đưa tay lên trán làm dấu chiến thắng, mỉm cười.

"Tôi là sứ giả của Himegami Soba-an, Himenomiya Soba!"

Cuộc đối thoại chìm vào khoảng lặng.

Phải làm sao đây? Tôi cứ tự hỏi tự trả lời hết lần này đến lần khác.

Mười giây sau──

"...Tôi muốn hỏi cô một chuyện."

Tôi cố gắng đè nén dòng suy nghĩ hỗn loạn mà nói.

Tóm lại, tôi muốn biết lý do vì sao Soba lại dễ thương.

"Đầu tiên── cô gái phép thuật rốt cuộc là gì?"

Tôi bắt đầu hỏi từ phần (tương đối) an toàn trước.

"Là sứ giả của công lý được Hiệp hội Cô gái Phép thuật 《Magic ABOS》 công nhận, biết sử dụng phép thuật ạ."

Dù nói cũng như không, nhưng tôi dùng ý chí để lờ đi.

"Himegami Soba-an là gì?"

"Là nhà tài trợ ạ. Có một nhà tài trợ mì sợi chịu trả tiền quảng cáo là điều kiện cần thiết để trở thành cô gái phép thuật. Nghe nói vì cô gái phép thuật phải sắm sửa trang phục, đá quý cho trượng phép, rồi giải quyết các sự kiện đều rất tốn kém, nên nhà tài trợ rất quan trọng."

Dù một đống bí mật mà tôi chẳng hề muốn biết đã bị phơi bày, nhưng tôi dùng ý chí để lờ đi.

"Quảng cáo và giao hàng là để tuyên truyền cho nhà tài trợ. Tuy có hơi xấu hổ một chút..."

Soba đan hai tay vào nhau trước cằm, mỉm cười nhẹ.

"Nhưng vì được cửa hàng này không chê mà chịu tài trợ cho tôi, nên tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Ra là vậy, bí ẩn về việc quảng cáo đã được giải đáp.

Đổi lại, các bí ẩn khác dường như tăng lên đột biến, nhưng đây chắc chắn là do tôi ảo giác── (Bíp bíp bíp)

"A, xin lỗi, là điện thoại của tôi."

Soba lấy điện thoại từ trong túi áo sơ mi ra.

Cô nhìn vào màn hình, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, rồi liếc nhìn tôi.

"À... ừm, xin lỗi vì đang nói chuyện dở dang, nhưng nhà tài trợ gọi điện đến, nên..."

Đúng là một cô soba lễ phép. Tôi làm dấu tay "hiểu rồi".

"Cảm ơn ngài. (Bíp) Tôi Soba nghe. Có phải chủ tiệm không ạ? Lần này đã không chê mà chịu tài trợ cho tôi, thật sự vô cùng cảm ơn ngài. Tôi hiện đang đi làm việc, cuối cùng cũng có một đơn hàng sắp thành công rồi ạ. Sau này tôi sẽ càng nỗ── Hả?"

Giọng cô đột nhiên trầm xuống.

"Xin hỏi... hủy bỏ hợp đồng tài trợ là... Hả... Đ-đây là ngài đang đùa đúng không ạ...?"

Vẻ mặt đang tươi cười bỗng chốc bị mây mù bao phủ.

"Lại nói là nhầm lẫn... lại nói nhà tài trợ mì sợi thật ngớ ngẩn..."

Soba dùng hai tay siết chặt điện thoại.

"Sao lại thế ạ! Tôi nhớ hôm qua ngài còn nói 'Cô gái đại diện cho món soba của quán chúng ta không ai khác ngoài cô', x-xin hãy chờ một chút! Nếu có chỗ nào làm không tốt, tôi sẽ sửa đổi! Tôi sẽ cố gắng! Xin ngài đấy, chỉ cần trong khả năng, tôi việc gì cũng chịu làm (Cạch!)!"

Tút── tút── tút──

『Tuyển thủ Koshien bại trận, ngậm ngùi nuốt nước mắt cay đắng mà hốt đất từ sân vận động Koshien.

Cái tivi ồn ào quá.

Soba bấm gọi lại, nhưng đối phương dường như không bắt máy.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, ánh mắt mất đi vẻ long lanh.

"Sao lại... sao lại thế...!"

Cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu.

──Tôi muốn an ủi cô ấy.

Tôi đã nghĩ vậy.

Nhưng lại không nói nên lời.

Đó là vì về bản chất, tôi hoàn toàn không hiểu tình hình. Một mỹ少女 là cô gái phép thuật hệ mì bị nhà tài trợ hủy hợp đồng, phải an ủi thế nào đây. Tôi không biết. Ai đó cứu tôi với. Hãy giải đáp cho tôi bài toán khó nhất của nhân loại này── (Kính coong)

"Có chuông cửa!"

Tôi lập tức lao ra ngoài hiên. Bây giờ dù là người giao báo, người truyền giáo, hay nhân viên NHK, ai cũng được. Tóm lại là tôi muốn nói chuyện với con người. Rồi tìm ra câu trả lời. Tìm ra câu trả lời cho bài toán khó nhất của nhân loại: phương pháp giao tiếp với mì soba. Tôi ôm hy vọng mở cửa ra, bên ngoài là một người trông có vẻ là con người.

Nói cách khác, đối phương không phải là con người.

Đó là một người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân. Vest đen, kính râm đen và tóc dài đen.

Gã này tôi đã từng thấy trong phim, đúng là một Men in Black chính hiệu.

──Mì in Black.

"Ở đây không cần thêm mì!"

Tôi nhanh như chớp đóng sầm cửa lại và khóa trái.

Được rồi, không có ai đến cả. Cứ coi là vậy đi!

『Khoan đã. Tôi còn chưa nói rõ mục đích đến đây.

Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng đây chắc chắn là ảo giác.

Tiếp tục đi tìm con người thôi.

『Hừm, hết cách rồi.

Ngay khi tôi vừa quay lưng lại với cánh cửa, bì-lu-lu-oong-oong-oong!

Từ phía sau lưng vọng đến một âm thanh giống như hiệu ứng dịch chuyển không gian trong phim khoa học viễn tưởng.

"...Hả?"

Tôi quay đầu lại, nghi ngờ mình đã nhìn nhầm. Một chuyện vô lý đang xảy ra ngay trước mắt. Phần ổ khóa cửa đã biến mất, để lại một cái lỗ to bằng nắm đấm. Từ cái lỗ đó có thể thấy tay của MIB, đang cầm một cây gậy màu đỏ có đầu hình cái bát. Hình dáng đó trông rất quen. Là muỗng ăn ramen.

...Cái quái gì đây?

"Tôi đã dùng 《Muỗng Mặt Nạ Hóa Không Gian》."

MIB mở cửa bước vào, xoay cái muỗng vài vòng rồi cất vào trong ngực.

"Tôi có chuyện khẩn cấp cần tìm cô Soba. Xin thất lễ vào nhà."

Gã không cởi giày mà cứ thế đi những bước nặng nề vào trong.

"Này, này, đứng lại cho tôi!"

Làm sao đây, lại thêm một loại mì nữa rồi!

Kết quả là tôi đành phải đuổi theo MIB vào nhà. Soba đang ngồi trên bàn thấp dường như giật mình. MIB ngồi phịch xuống khoanh chân bên tay trái cô. Tôi ngồi xuống đối diện MIB, tạo thành một tư thế tôi và MIB đối mặt nhau qua khoảng không trước bộ ngực đầy đặn của Soba. Đây là cái tư thế quái quỷ gì vậy!?

"Tôi thấy mặt cậu có vẻ 'hungry', có gì muốn nói à?"

"Cút về quảng cáo mì ly Nissin đi!" (Ghi chú của người dịch: Loạt quảng cáo "hungry?" của mì ly Nissin ra mắt từ năm 1992.)

"Rất tiếc là tôi không có cửa hợp tác với công ty đó."

"Bớt lằng nhằng đi, ngươi không cởi giày mà vào nhà, ta không muốn dính dáng gì thêm với mì sợi nữa!"

"Dù cậu không muốn, nhưng tôi có việc chính cần làm. Lâu rồi không gặp, cô Soba."

"A... v-vâng."

Soba gật đầu chào. Hai người họ quen nhau.

"Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề. Tôi nhận được thông báo từ Hiệp hội Cô gái Phép thuật. Cô tự xem đi."

MIB lấy ra một tờ giấy gấp từ trong ngực, đưa cho Soba.

Đó là một tờ giấy viết thư được trang trí đầy mộng ảo. Nội dung rất ngắn, chỉ có một câu.

『Do mất đi nhà tài trợ mì sợi, xử phạt bằng cách khai trừ 《Himenomiya Soba》.

"...Sao lại thế!?"

Soba vò nát tờ giấy.

"Đ-đột ngột quá ạ!? Hợp đồng vừa mới bị hủy thôi mà!"

"Đây đúng là chữ ký chính thức của 《Magic ABOS》."

Soba nhìn chằm chằm vào chữ ký trên tờ giấy.

"Cô còn nhớ 《Mười Bảy Điều Lệ về Mì Sợi》 đã lập ra với INC không?"

Cả người Soba run lên bần bật.

"Điều thứ năm── Khi không còn là cô gái phép thuật, phải chấp nhận xử lý loại bỏ đặc tính mì sợi. Để tránh chỉ số 《Phủ Định Mì Sợi》 tăng cao dẫn đến 《Chiến Tranh Bổ Sung Mì Sợi》 xảy ra, đây là biện pháp cần thiết."

Nói đến đây, cặp kính râm của MIB lóe lên một tia sáng.

"Cậu hiểu chứ?"

"Quỷ mới hiểu!"

Tôi đập bàn một cái. Chết tiệt, cuối cùng cũng chen vào được.

"Từ nãy đến giờ tất cả các danh từ riêng đều chỉ toàn những điểm để bắt bẻ! Tôi yêu cầu giải thích!"

"Tôi từ chối."

"Dựa vào đâu!?"

"Điều đó vi phạm lý tưởng của INC, gây cản trở sự hòa hợp giữa con người và mì sợi. Vì sự hòa hợp, không thể để người thường biết được sự thật của thế giới. Do đó không thể công khai thông tin cần thiết cho việc điều tra an ninh cho cậu── mong cậu thông cảm."

Ai mà thông cảm cho nổi, cái loại mì theo chủ nghĩa bí mật vô lý này là sao!

"Vậy thì, theo Điều thứ năm của 《Mười Bảy Điều Lệ về Mì Sợi》, tôi sẽ thi hành nhiệm vụ."

MIB đưa tay vào túi trong áo vest.

"A... đ-đ-đó là!?"

Thứ MIB lấy ra là một thanh kim loại. Toàn thân nó phát ra ánh sáng nhàn nhạt và tiếng kêu vo ve kỳ lạ. Đầu nhọn chia làm ba nhánh chĩa thẳng vào Soba trên bàn. Cái hình dáng hung ác chuyên dùng để xiên đồ vật này lẽ nào là──

"Chẳng phải là cái nĩa sao!" tôi hét lên.

"Không phải. Là 《Ngọn Giáo Longinus》."

Tôi bị sửa lưng. Mấy loại mì này đều thế à!

"Bộ hạn chế quả nhiên đã được gỡ bỏ rồi sao... Đây là nhiệm vụ, xin lỗi cô."

MIB đứng dậy, hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Rồi gã từ từ đưa cái nĩa về phía Soba...

"Này, chờ đãaaaaa!?"

Tôi vội tóm lấy tay MIB.

"Ngươi đột nhiên ra tay là muốn làm gì hả!?"

"Làm gì? Ngoài việc dùng 《Ngọn Giáo Longinus》 để ăn ra thì còn có thể là gì nữa?"

"Đây đúng là cái nĩa mà! Khoan, ăn á!? Dùng nĩa để ăn mì soba á!?"

"Chính xác."

Sao lại thế được. Là một người yêu thích mì soba, hành vi này thật khó mà tha thứ. Lại dám không dùng đôi đũa gỗ mộc mạc mà lại dùng cái nĩa kim loại lạnh lẽo để xiên vào da thịt mềm mại của một cô gái. Hành vi man rợ đáng ghen tị này, dù cho sư phụ làm soba có cho phép thì tôi cũng quyết không cho── có cảm giác chỗ nào đó sai sai!

"T-tóm lại là ngươi đừng làm vậy! Cô ấy đang rất phản kháng đó!"

Qua sự rung động của chiếc bàn thấp, tôi cảm nhận được Soba đang run rẩy.

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi chắc chắn Soba rất sợ cái nĩa.

"Không liên quan đến cậu."

"Tên khốn này!"

Không liên quan. Tên này vừa nói cái câu quỷ quái gì vậy. Tôi đã trả 580 yên để có được bát mì soba giao tận nhà của mình, tên này lại dám dùng nĩa! Để ăn mì soba!

"Đùa cái gì thế!"

Tôi dùng hai tay nắm lấy cổ tay MIB để ngăn gã lại.

"Hừm. Xem ra đối phó với con người cần phải có cách 《Thuyết Phục》 phù hợp với con người."

Tôi không biết gã đang tính giở trò gì, nhưng tôi không thể tha cho gã.

Dù có phải lao vào thì tôi cũng phải ngăn cái nĩa lại── (Bằng!)

"...Hả?"

Một tiếng nổ giòn tan vang lên.

"Phát đầu tiên là đạn giả."

Trước mắt tôi xuất hiện một vật thể kim loại đen bóng.

Phát đầu tiên là đạn giả có nghĩa là──

"Xin cậu cứ đứng yên như vậy mà nghe tôi nói."

Một vật kim loại lạnh lẽo dí vào trán tôi.

Tiếng búa đập vang lên.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra tình hình.

Dù khó mà tin được── nhưng tôi đang bị chĩa súng vào đầu.

"Quyền hạn của chúng tôi chỉ giới hạn trong phạm vi mì sợi, không có giấy phép giết người. Do đó tôi không có quyền bóp cò, cậu không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cái gọi là tai nạn thì có thể xảy ra bất cứ lúc nào."

Giọng nói của MIB vang vọng trong đầu tôi trống rỗng.

Sao thế này. Đây là sao. Tim tôi đập thình thịch không ngừng.

Mình phải bình tĩnh. Tóm lại là cứ sắp xếp lại suy nghĩ đã.

Hôm nay tôi vừa xem Koshien vừa gọi đồ ăn, kết quả là một cô Soba (dễ thương quá) đã soba (động từ) ra soba (món ăn). Sau đó Soba (dễ thương quá) bị nhà tài trợ hủy hợp đồng sắp bị MIB dùng nĩa ăn thịt, tôi đang định ra tay nghĩa hiệp thì bị súng uy hiếp.

──Không, tôi nghĩ đây là một giấc mơ?

Nếu nói ra, một trăm người thì cả một trăm người sẽ quả quyết đây là một giấc mơ cho xem.

"Xin cậu cứ ngoan ngoãn đứng yên. Tôi thật tâm mong cậu được hạnh phúc."

Tôi đưa mắt nhìn lên bàn, thấy đôi chân trần trắng nõn thon dài.

Đó là đôi chân của Soba (dễ thương quá) đang trong tư thế ngồi kiểu con vịt.

Cô soba này cũng là mơ sao?

Bởi vì mì soba chính xác là không biết ngồi kiểu con vịt.

"Cô Soba."

Nghe tiếng MIB, Soba giật mình.

"Xem ra cậu ta rất lo lắng cho sự an nguy của cô."

"Hả..."

"Cậu ta là con người, vốn dĩ không cần phải vì mì sợi mà liều mạng đúng không?"

Soba hết nhìn tôi rồi lại nhìn MIB.

"...Ự."

Soba nhắm mắt lại, cả người co rúm, mím chặt môi.

Chỉ nghe thấy tiếng tim đập, tôi không thể nói được lời nào.

Bất lực giữa ranh giới của hiện thực và phi hiện thực, chờ đợi lời nói của Soba.

Cuối cùng──

"Không..."

Soba mở mắt ra, vỗ tay một cái.

"Đúng vậy!"

Cô nở một nụ cười rạng rỡ.

"Nghe tôi nói này, ngài Sasoka. Không cần lo lắng đâu, tôi không sao cả!"

Soba nhanh chóng khép hai chân lại, trở về tư thế quỳ.

"Tôi chỉ là nghe nói sắp bị ăn bằng nĩa nên hơi giật mình một chút thôi. Tôi vốn dĩ là một món mì soba bình thường, dùng để ăn, nên bị ăn cũng không đau đớn gì đâu, tôi không sợ chút nào! Ngài xem, ngài xem."

Soba bảo tôi hãy nhìn kỹ mì soba.

Cái thứ đang gây ra hiện tượng Gestalt sụp đổ đó, trông đúng là một món mì soba bình thường. (Ghi chú của người dịch: Một khái niệm tâm lý học. Hiện tượng đột nhiên cảm thấy xa lạ sau khi nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó trong thời gian dài.)

"V-với lại... v-với lại nhé!"

Soba giơ ngón trỏ lên nói:

"Chỉ cần bị 《Ngọn Giáo Longinus》 ăn, tôi có thể trở lại thành một cô gái bình thường!"

"...Bình thường?"

"Đúng vậy, tên và cơ thể đều là của một cô gái bình thường! Có thể đi học, chơi với bạn bè, làm cô dâu! Là thật đó, lúc tiến hành thí nghiệm 《Ngọn Giáo Longinus》 ở Khu vực 51, tôi đã thực sự nhìn thấy!"

Soba nắm chặt tay quả quyết, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

"Hơn nữa, c-chuyện này vốn dĩ không bình thường mà! Tên là Soba, cơ thể cũng là soba, thậm chí soba còn là cô gái phép thuật, như vậy quá không bình thường rồi! Tôi vẫn luôn ghét bản thân mình như vậy! Ừm, cho nên, cho nên!"

Cô hít một hơi thật sâu.

"Cho nên..."

Một giọng nói bình thản vang lên.

"Xin ngài đừng bận tâm── đến chuyện của tôi."

Cuối cùng Soba mỉm cười nhẹ.

Tôi nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của cô trong cơn mê man.

Bộ ngực đầy đặn không hề tương xứng với gương mặt trẻ con và mái tóc đen dài óng ả.

Một mỹ少女 như vậy lại là mì soba, đúng là quá không bình thường.

"................"

Tôi cảm thấy cái đầu nóng ran của mình đang dần hạ nhiệt.

Đúng vậy, mình phải suy nghĩ bình tĩnh.

Soba sắp bị ăn bằng nĩa, thì đã sao?

Lại vì lý do đó mà đối đầu với súng, thật là nực cười.

Hơn nữa── chỉ cần bị ăn, dường như cô ấy có thể trở lại thành một cô gái bình thường.

Đây là chuyện vui. Sau khi cô gái này trở lại thành người, có lẽ sẽ chịu làm bạn với mình. Lịch sử mười chín năm không có bạn gái của mình có lẽ sẽ chấm dứt tại đây. Thậm chí cả ước mơ bấy lâu nay của mình── hẹn hò ở ghế BOX tại Koshien có lẽ cũng sẽ thành hiện thực. (Ghi chú của người dịch: Ghế ngồi theo nhóm được bố trí trong khu vực khán đài thông thường, tương tự như ghế gia đình ở Việt Nam.)

Mình phải vực dậy tinh thần, giữ cho đầu óc tỉnh táo.

Để bình tâm lại, tôi lại quan sát Soba.

"...Haha."

Đấy, cô ấy bây giờ cũng đang cười như không có chuyện gì, không phải sao!

Hai tay chắp lại trước bộ ngực đầy đặn như đang cầu nguyện.

Đôi cánh tay gầy guộc không ngừng run rẩy.

Đôi mắt long lanh ngấn nước──

"!"

Mắt cô ấy đẫm lệ.

Trước mắt tôi bỗng nhiên sáng tỏ.

Tôi tin chắc rằng tôi của lúc trước đúng là một tên khốn.

Cô gái đúng là đang cười, nhưng không phải là cười như không có chuyện gì.

Đôi tay yếu ớt và cặp đùi trần của cô gái đều đang run lên.

Nước mắt lăn dài trên má, làm ướt cả chiếc váy mini màu xanh đậm.

Dù vậy── cô ấy vẫn giữ nụ cười.

Một cô gái như thế này, tên và cơ thể đều phải chấp nhận mọi sự vô lý của thế giới mì soba.

Dù sợ hãi cái nĩa đến phát khóc, vẫn vì tôi mà nở nụ cười.

Vậy thì──!

"Áaaaaaaaaa!"

Còn do dự gì nữa!

"Ự!?"

Tôi vớ lấy tách trà, hất thứ bên trong về phía MIB.

MIB dùng tay phải che mặt. Thấy vậy, tôi liền lao tới. Xem ta đoạt lấy cái nĩa đây! Tôi nhảy qua bàn thấp, vươn tay ra── nhưng bốp một tiếng, bị MIB dễ dàng gạt phăng đi. Tôi loạng choạng vài bước, ầm một tiếng vịn vào tường phòng.

"Hừm. Khí thế không tồi── nhưng dù sao cũng chỉ là một con người bình thường."

Tôi vừa quay đầu lại, MIB đã lộ vẻ mặt thản nhiên, lại chĩa súng về phía tôi.

Tuy nhiên, ai thèm quan tâm── tôi đang định lao tới lần nữa thì──

"Ngài Sasoka!"

Tôi quay đầu về phía giọng nói, thấy Soba (đang quỳ gối) nhìn chằm chằm vào tôi.

"Ừm... x-xin hãy dừng tay! Như vậy nguy hiểm lắm! Tôi không sao đâu!"

"Cô nói dối!"

Tôi lập tức phản bác. Soba giật mình.

"Nếu không sao, tại sao cô lại khóc!"

Soba nghe tôi nói, kinh ngạc đưa tay lên mắt.

Cô lau mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.

"C-cái này là!"

"Cô không muốn đúng không! Cô không muốn bị ăn bằng nĩa, trở lại thành người!"

"!"

Soba giật mình co người lại, không nói một lời.

Quả nhiên là vậy. Dù không hiểu lý do, nhưng tóm lại là cô ấy không muốn.

"Nếu đã vậy, cô phải phản kháng chứ! Không muốn thì cứ nói thẳng ra!"

"Nh-nhưng mà, nhưng mà..."

Nước mắt cô rơi xuống, làm ướt cả chiếc bàn thấp.

"Như, như tôi... một người như tôi!"

"Đến đây thôi. Một con người như cậu không thể hiểu được tâm trạng của cô ấy với tư cách là một loại mì."

Cái nĩa của MIB phát ra ánh sáng chói lòa, đầu nhọn chĩa về phía Soba.

"Đã bảo dừng tay lại mààààà!"

Tôi vừa hét vừa lao tới. Phải với tới chứ──!

"Vô ích thôi!"

Cộp!

"Ự!?"

"Á!?"

Tôi bị vấp vào bàn và ngã nhào vào Soba.

Cả hai chúng tôi cùng ngã lăn ra sàn.

Chết tiệt, đau quá! Nhưng bây giờ không phải là lúc để nằm đây.

Tay tôi chống xuống sàn định đứng dậy── ủa mềm thế! Sàn nhà mềm một cách kỳ lạ.

"Lạ thật."

Phải nói đây không phải là sàn nhà.

Bên dưới tôi là Soba. Tay tôi lún vào trong Soba, chính xác mà nói, là hai tay tôi lún vào trong chiếc áo sơ mi trắng trên người Soba, vào cái thiên đường trắng muốt nhô lên như hai chiếc bát đó. Sờ vào cực kỳ mềm mại.

"......................A."

Tôi dùng hai tay tóm lấy ngực của Soba.

Soba há hốc miệng ngây người.

Làm sao đây?

Không cần nghĩ cũng biết, nên lập tức buông tay ra.

Nhưng tôi có thực sự muốn buông ra không? Buông ra cảm giác hạnh phúc tột cùng này? Buông ra món mì soba (tô lớn) mộng ảo vừa mềm mại lại vừa có độ đàn hồi dễ chịu này? Sự tiếp xúc thân mật với cặp vật thể thiên đường này chính là ngôn ngữ chung duy nhất giữa con người và mì soba mà──

"...Hwa!"

Ngay lúc tôi đang có những suy nghĩ ngớ ngẩn, Soba bật khóc.

"Huhu! Xin lỗi!"

Tôi lập tức nhảy ra, đang chuẩn bị quỳ xuống dập đầu thì MIB hét lên:

"Ngươi... xem ngươi đã làm chuyện tốt gì kìa!"

"Đâu có, lúc nãy không phải cố ý, là do tên khốn nhà ngươi gây ra mà!"

"Lý do không quan trọng! Mau đặt cô Soba lại lên bàn, nếu không nhân loại sẽ diệt vong!"

Vùùùù──

Tôi nghe thấy tiếng gió lùa vào nhà qua khe hở.

"Ngươi đang nói gì vậy?"

Đây là câu nói ngớ ngẩn nhất trong cái ngày hỗn loạn hôm nay.

"Mau đặt cô ấy lại lên bàn, để nhân loại không bị diệt vong! Nhanh lên!"

Không đặt cô ấy lại, nhân loại sẽ diệt vong. Đây là nguyên lý gì? Tôi vừa nghĩ, vừa quan sát Soba đang nằm trên sàn.

Đùi: trông siêu mềm. Ngực: siêu cấp mềm mại. Vẻ mặt: nhắm mắt có vẻ rất đau đớn. Lưng: nhô lên và ngoằn ngoèo.

"Hả?"

Nhô lên và ngoằn ngoèo, phải nói là có thứ gì đó mọc ra.

Từ khe hở giữa cổ và cổ áo sơ mi của Soba (đang nằm nghiêng), mọc ra một vật thể khổng lồ trơn tuột.

Những xúc tu màu xám vừa thô vừa dài, hay nên nói là mì soba── mọc ra mấy sợi.

"Oa... a, a, aaaaaa..."

Những xúc tu ngọ nguậy theo tiếng nức nở, chen chúc chui ra từ khe áo.

"Chết rồi! Là 《Chiến Tranh Bổ Sung Mì Sợi》!"

Những xúc tu vèo một tiếng vươn dài ra.

"Uôôôôôôô!? Cái gì đây!?"

Một cơn sóng thần màu xám càn quét khắp căn phòng. Soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt, nếu phải ví von thì cảm giác là như vậy. Từ lưng Soba mọc ra hàng chục, hàng trăm xúc tu giống như mì soba, dần dần nhấn chìm sàn nhà, tường và cửa sổ. Cảm giác lạnh lẽo trơn tuột quấn lấy chân tôi.

"Oa, chờ đã, không phải thật đâu nhỉ, này──!?"

"Grừừừừ!"

MIB dùng cái nĩa phát ra ánh sáng bạc đâm vào xúc tu, nhưng không có gì thay đổi.

Xúc tu liền phản đòn, cái nĩa bị đánh văng xuống sàn.

"Hự, phải đâm vào bản thể mới được sao! Cậu mau đặt Soba lại lên bàn!"

"Tôi đã nói là tại sao phải đặt lại rồi mà!?"

"Nhanh lên! Tám giây nữa gluten sẽ đạt đến giới hạn!"

"Gluten mà cũng có giới hạn á!?"

"Là có đấy! Nhưng vì lý do điều tra an ninh, không thể cho cậu biết nguyên lý được!"

Đã đến nước này rồi mà còn nói những lời như vậy── nhưng tôi không còn sức để hét lên nữa.

Những xúc tu trơn tuột đã lên đến thắt lưng, căn nhà sắp bị xúc tu nhấn chìm.

"Chết tiệt!"

Tôi cố gắng ôm lấy Soba đang trôi nổi giữa biển xúc tu.

"Tốt lắm! Bàn ở bên trái cách ba mươi centimet!"

Nơi đó đã biến thành một biển xúc tu màu xám. Tôi cố gắng dùng chân gạt xúc tu ra.

Lúc này, chiếc bàn thấp lộ ra một chút, tôi để chân Soba chạm vào bàn.

Ngay khoảnh khắc đó──

"Uô!?"

Những xúc tu đang ngoằn ngoèo bỗng dưng ngừng lại, rồi toàn bộ phát sáng.

Sau khi ánh sáng biến mất── trong nhà一片 yên tĩnh.

Những xúc tu biến mất như một giấc mơ.

Sàn nhà, tường, và đồ đạc đều trở lại như cũ.

Chỉ có điều, khắp nơi đều nhỏ giọt thứ chất lỏng trắng trắng dính dính.

Vài giây sau, tôi mới nhận ra đó là nước luộc mì soba.

Soba thì đang ngồi bệt trên bàn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tôi. Sau lưng cô không còn thấy xúc tu nữa. Tôi phát hiện dưới chân cô có một cái nĩa rơi, đó là cái nĩa phát sáng mà MIB đã làm rơi.

Tôi nhặt cái nĩa lên, ý thức vẫn còn mơ hồ.

"──Giờ thì cậu hiểu rồi chứ?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Quay đầu lại thì thấy MIB đang lườm tôi qua cặp kính râm.

"Cô ta rất nguy hiểm. Cần phải xử lý loại bỏ đặc tính mì sợi."

MIB chĩa súng vào tôi. Tôi nghe thấy tiếng lên cò.

"Dùng 《Ngọn Giáo Longinus》 đó ăn cô ta đi."

Tôi nhìn khẩu súng đen, mơ màng nghĩ, nếu khẩu súng đó bắn ra đạn thì mình chết chắc.

"...Ngài Sasoka."

Tôi quay đầu về phía giọng nói, thấy Soba đang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.

"Ừm... cảm ơn ngài đã giúp đỡ... thật sự cảm ơn ngài rất nhiều."

Cô cúi đầu chào, rồi lại cười.

"Nhưng không cần giúp tôi nữa đâu ạ."

"...Tại sao?"

"Như tôi đã nói lúc nãy. Tôi rất không bình thường, kỳ lạ đến mức không thể tả. Sẽ gây phiền phức cho người bình thường, là một loại mì không bình thường. Cho nên── xin ngài Sasoka cũng đừng dính dáng đến tôi nữa."

Những lời này khiến tôi cảm thấy bực bội.

Xin đừng dính dáng đến tôi?

Đùa cái gì thế. Đã không kịp nữa rồi, quá muộn rồi. Tôi đã biết, dù Soba không phải là con người, nhưng lại là một cô gái kiên cường biết nén nước mắt, nở nụ cười vì một người xa lạ.

"Tôi từ chối."

"Ngài Sasoka... xin ngài..."

"Dù có xin cũng vô ích. Hàng đã mua miễn đổi trả."

"Hả!"

Cả người Soba nảy lên. Tôi nắm lấy tay cô, thật ấm.

"Tôi đã trả 580 yên cho món mì soba giao tận nhà, nên cô là mì soba của tôi."

Tôi không muốn buông bỏ sự ấm áp này, vì vậy tôi nói một cách dứt khoát:

"Không một ai được phép cướp đi!"

Rồi im lặng. Soba há hốc miệng ngây người nhìn tôi.

MIB vẫn chĩa súng vào tôi, mặt không biểu cảm, hoàn toàn không thể đoán được gã đang nghĩ gì.

──Làm sao đây?

Tôi nghĩ chắc gã sẽ không nổ súng đâu. Ngay cả trong lúc hỗn loạn vừa rồi gã cũng không nổ súng, nên đây thực sự chỉ là uy hiếp thôi đúng không? Nhưng vẫn không thể vì thế mà yên tâm. Tên này tuy vô lý, nhưng chắc chắn là chuyên gia về bạo lực. Cứ kéo dài thêm nữa, cái nĩa sẽ bị cướp lại.

"Có quyết tâm là tốt. Con người nhà cậu cũng 'hungry' phết đấy... Vậy thì, tôi sẽ xem cậu định làm thế nào."

Tôi phải suy nghĩ. Có cách nào để đuổi MIB về không?

Lúc này, khóe mắt tôi thoáng thấy tờ giấy trên bàn.

Trên đó viết 《Thông Báo Khai Trừ Cô Gái Phép Thuật》.

Trong khoảnh khắc, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

Đúng vậy, tôi nhớ lý do MIB muốn ăn Soba là──

"──Tôi có một đề nghị."

Không có thời gian để do dự nữa.

"Ồ?"

"Tôi sẽ giúp Soba lấy lại thân phận cô gái phép thuật."

Tôi gắng gượng nở một nụ cười.

Giống như Soba đã vì tôi mà nở nụ cười, tôi cũng cố gắng gượng ép ra một nụ cười. A a, thì ra lúc nãy Soba có cảm giác như thế này. Lồng ngực đau nhói, cổ họng khô khốc. Thì ra việc kìm nén lòng mình để nở nụ cười lại khó chịu hơn mình tưởng.

Nhưng tôi phải làm.

Tôi đưa 《Thông Báo Khai Trừ Cô Gái Phép Thuật》 ra trước mặt MIB.

"Lý do phải dùng 《Ngọn Giáo Longinus》 để ăn Soba là vì cô ấy bị tước tư cách cô gái phép thuật, mà lý do bị khai trừ là vì bị 《Nhà Tài Trợ Mì Sợi》 hủy hợp đồng, đúng không? Nếu đã vậy, tôi sẽ giúp cô ấy tìm một nhà tài trợ mới, để cô ấy lấy lại thân phận cô gái phép thuật."

Một khoảng lặng ngắn trôi qua, cuối cùng MIB chỉ vào trán tôi và nói:

"Tôi muốn xác nhận một chút── đầu óc cậu có bình thường không?"

Tôi khịt mũi coi thường, sao mà bình thường cho được.

Nào là ngọn giáo Longinus, nào là nhà tài trợ mì sợi...

Chính tôi nói ra còn thấy mình bị điên.

Dù vậy──

"Tất nhiên là bình thường."

Nếu là vì Soba, tôi sẵn sàng khẳng định như vậy.

Lại một khoảng lặng dài, sau đó──

"《Mười Bảy Điều Lệ về Mì Sợi》 là tuyệt đối không thể lay chuyển. Nhanh chóng thực hiện xử lý loại bỏ đặc tính mì sợi là nghĩa vụ của tôi."

Không được sao? Ngay lúc tôi vừa nảy ra ý nghĩ đó──

"Chỉ có điều── trước đó, tôi phải xác nhận xem thông báo khai trừ có đúng sự thật hay không."

MIB giật lấy thông báo khai trừ từ tay tôi, vỗ nhẹ vào mu bàn tay.

"Từ lúc hủy hợp đồng tài trợ đến lúc khai trừ, đúng là quá gấp gáp. Có lẽ là có vấn đề gì đó trong quy trình. Dù chữ ký có vẻ không phải là giả, nhưng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng gian lận. Cho đến khi xác nhận được sự thật── để xem, chắc mất ba ngày."

...Cách nói chuyện thật vòng vo.

Tuy nhiên, ý này là muốn cho tôi một khoảng thời gian đệm sao?

"Nhưng cần có biện pháp đối phó trong ba ngày."

MIB lấy ra một thứ gì đó từ túi áo ngực, là một cây bút bi hình que màu bạc.

"《Thiết Bị Sửa Đổi Ký Ức Mì Sợi》── bật công tắc."

Một luồng sáng mạnh lóe lên!

"A!?"

Soba hét lên một tiếng thảm thiết.

"Này, ngươi đã làm gì!?"

"Tôi đã phong ấn ký ức về các bí mật mì sợi của cô Soba lại."

"Phong ấn ký ức!?"

"Đây là để giữ bí mật. Dù chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng cũng có tác dụng loại bỏ đặc tính mì sợi."

MIB xoay cây bút bi vài vòng rồi cất vào trong ngực.

Tôi liếc nhìn Soba, cô ấy chớp chớp mắt.

Ánh mắt trông có vẻ tỉnh táo, dường như không sao.

"Được rồi."

MIB đứng dậy đi ra cửa.

Gã dừng lại trước cửa, quay đầu lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Tạm biệt── nhóc con người thích mì soba."

MIB để lại một câu nói đậm chất mì sợi rồi rời đi.

Chỉ còn lại tôi đang đứng sững sờ và Soba trên bàn.

...Tha cho một mạng sao?

"Phùùùùùùùùùùùùùù──"

Tôi mềm nhũn chân ngồi bệt xuống, mệt quá, nhưng là một cái mệt thật sảng khoái. Mình làm tốt lắm.

Dù hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì, nhưng tóm lại là tôi đã làm được một kỳ tích về mì sợi nào đó.

"Ừm..."

Một giọng nói vang lên từ phía trên. Tôi ngẩng đầu lên, Soba đang từ trên bàn nhìn xuống tôi.

Ánh mắt dưới mái tóc bay phấp phới tràn đầy nhiệt huyết.

"Ngài Sasoka... xin hỏi, l-lời nói lúc nãy có ý nghĩa là... ừm..."

Nghe giọng cô, tôi nhớ lại lời tuyên bố hùng hồn của mình lúc nãy.

『Tôi đã trả 580 yên cho món mì soba giao tận nhà, nên cô là mì soba của tôi.

...Uwaa.

『Không một ai được phép cướp đi!

Uwaa, uwaawaa.

Tên khốn sến súa cuồng mì sợi này là sao vậy?

Tôi quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào Soba, má bỗng nóng bừng.

Sao mình lại có thể nhất thời kích động mà nói ra những lời như vậy?

Đây rõ ràng là tỏ tình mà!

Tim đập ngày càng nhanh. Tôi phải làm sao đây? Phải chịu trách nhiệm kết hôn với Soba sao? Nơi tổ chức đám cưới sẽ là quán mì soba sao? Người làm chủ hôn sẽ là chủ quán mì, quà cưới sẽ là một năm ăn mì soba cao cấp miễn phí sao? Câu cuối coi như tôi chưa nói, Soba là vợ tôi── không được rồi, đầu óc tôi rối tung cả lên!

"Nghe tôi nói!"

Soba áp sát vào tôi. Tôi căng thẳng nuốt nước bọt. Gương mặt Soba gần trong gang tấc, đôi má mềm mại ửng hồng, mái tóc dài nhẹ nhàng lướt qua tay tôi. Cô ấy rõ ràng là mì soba nhưng lại tỏa ra hương hoa.

Soba nhìn tôi với ánh mắt nũng nịu như đang cầu xin điều gì đó.

"Ư... oa."

Thật muốn ôm cô ấy.

Không, khoan đã. Chúng tôi quen nhau chưa được một ngày, thậm chí chưa được một giờ.

Nhưng cô nàng này nghe tuyên bố 『mì soba của tôi』 không những không phản đối mà còn vui đến đỏ mặt, hơn nữa rõ ràng là mì soba nhưng lại tỏa ra mùi dầu gội thanh mát, cuộc đời tôi chắc không thể gặp được cơ hội nào như thế này nữa đúng không? Ngay lúc tôi đang suy nghĩ những điều này, Soba lại càng đến gần hơn.

"Ừm, tôi, chính là!"

Làm sao đây? Có nên tới không? Nên tới. Đã đến lúc thực hiện cái kết của một bộ phim Hollywood, hay hành động của Mario và công chúa Peach sau khi kết thúc cuộc phiêu lưu rồi. Tôi có thể sẽ chết vì mất máu quá nhiều do quá phấn khích, nhưng tôi cam tâm tình nguyện! Tới đây nào, Soba! (Ọt──)

"............"

Bầu không khí nhận phần thưởng tan biến hết.

Tôi ngước nhìn đồng hồ treo tường (dính đầy nước luộc mì), bây giờ là giữa trưa.

Nghĩ kỹ lại, tôi chính là vì đói bụng nên mới gọi mì soba giao tận nhà.

Và phần mì soba giao tận nhà đó đang từ trên bàn nhìn xuống tôi.

Cứ thế nhìn chằm chằm vào bụng tôi, một lúc sau──

"Tôi quên mất!"

Cô vỗ tay một cái, rồi dịch chân trở về tư thế quỳ.

Vì thay đổi tư thế nên chiếc váy mini bị lệch đi, thánh địa soba thấp thoáng sắp lộ ra──

"Ư... oa!"

Tôi cố sống cố chết quay mặt đi. Không thể dùng ánh mắt của một kẻ như tôi làm vấy bẩn Soba được.

"Ừm, xin hãy chờ một chút."

May mà Soba dường như không nhận ra ánh mắt của tôi.

Cô dùng hai tay bưng phần mì soba rơi trên bàn── phần làm lúc đầu── đặt lên đùi, lấy đôi đũa từ túi áo ra tách đôi, gắp vài sợi mì lên.

"Phù── phù──"

Soba thổi vào mì với vẻ mặt nghiêm túc.

Sợi mì bỗng lóe sáng, ngay sau đó đã được tẩm nước chấm.

"Còn có rong biển nữa."

Soba xé chiếc nơ bướm to trước ngực, rắc lên mì.

Những mảnh nơ bướm vừa chạm vào mì đã biến thành sợi rong biển.

"Xong rồi ạ. Mời ngài dùng."

Soba gắp phần mì soba có rong biển và nước chấm đến trước mặt tôi, bảo tôi há miệng ra.

"Ừm."

Tôi vừa há miệng, mì đã lập tức vào trong. Tôi chuyên tâm húp mì.

Sợi mì dai và đậm đà hương vị kết hợp với nước chấm đậm vị cá ngừ bào rất hợp.

Tôi nuốt mì xuống, cảm giác mát lạnh ngọt mặn đi qua cổ họng.

"Xin hỏi...味道如何?" (Vị thế nào ạ?)

"Ngon."

Soba cười rạng rỡ.

"Cảm ơn ngài đã khen! Xin hỏi, ngài có muốn ăn thêm một miếng nữa không ạ?"

"Có."

Soba cứ thế dùng đũa gắp từng miếng cho tôi ăn, tôi lại tiếp tục húp mì.

"A, hết rồi... xin hãy chờ một chút, tôi sẽ chuẩn bị thêm một phần nữa."

Soba với nụ cười rạng rỡ thoăn thoắt soba (động từ) ra soba (món ăn). Tôi ngơ ngác nhìn bóng dáng cô, trong lòng chỉ nghĩ đến một điều.

Cô soba này──

"Đây ạ, mì gọi thêm đã xong rồi, mời ngài dùng!"

Dễ thương không thể tả.