Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

129 232

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

206 1631

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

91 1293

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

63 517

WebN - Chapter 7: Trong Khi Ấy...

“Hả…! Hả…! Hả…! Bọn… bọn cướp đâu rồi!?”

“Yên… yên tâm đi… Chúng ta… khụ… đã thoát được rồi…”

Rin cùng Mina, ngoái nhìn phía sau không ngừng. Họ lạc khỏi đường cái, đảo mắt khắp lối mòn hoang dã… chẳng thấy bóng người, đến ma vật cũng biến mất.

“Phù… Có vẻ ổn rồi nhỉ?” Rin thở dài

“Ừm, không vấn đề gì.” Mina đáp, giọng điềm tĩnh

Rin và Mina nhận hộ tống thương nhân chỉ để kiếm chút tiền vặt. Arios và Aggath vắng mặt. Hai người họ đang chuẩn bị cho cuộc chinh phục ‘Rừng Mê Hoặc’ sắp tới.

Rin - Pháp sư chiến lược với hơn nghìn cấm chú.

Mina - Nữ tu có khả năng hồi sinh kẻ chết.

Tuy nhiên, cận chiến là điểm yếu chí mạng. Một khi bị áp sát, coi như vĩnh biệt.

Thế nên, họ thuê một Mạo Hiểm Giả tạm ổn làm tiền vệ, rồi lên đường hộ tống.

Vốn là nhiệm vụ dễ như trở bàn tay.

Vốn sẽ kết thúc nhanh gọn, nhận xu bạc chất đầy túi.

Ấy vậy mà…

Thằng này! Mày đang làm cái quái gì vậy hả!?” Rin giận dữ

“Híiiiiiiiiiiiiiiiiii!?” Tên Mạo Hiểm Giả kêu thất thanh

Rin túm chặt cổ áo gã Mạo Hiểm Giả được thuê làm tiền vệ.

Hắn ta hoàn toàn thất bại trong nhiệm vụ. Không làm tròn vai trò tiền vệ, còn đẩy Rin và Mina vào hiểm cảnh. Kết cục là họ phải tháo chạy khỏi lũ trộm cướp. Không thể dung thứ!

“Tiền vệ bảo vệ hậu vệ là quy tắc sơ đẳng, đúng không!? Vậy mà mày, kẻ đáng lẽ chặn địch, vừa giao chiến đã bị hạ, lại còn bỏ chạy đầu tiên! Mày tính làm trò gì hả!?”

“Đ… Đừng vô lý thế! Tao là Thuần Dưỡng Sư! Đâu hợp làm tiền vệ. Tao đã nói rõ từ trước, đúng không? Rồi các người bảo ‘không sao, cứ thế đi’… Thế nên tao mới…”

“Thì đã sao!? Bỏ lại bọn tao mà chạy thì tính sao!? Chạy mất dép khỏi mấy tên trộm rẻ mạt, mày làm lấm lem danh tiếng bọn tao rồi đồ khốn nạn!”

“Dù là Thuần Dưỡng Sư đi nữa, ít nhất cũng phải chiến đấu được chứ? Đối thủ chỉ là lũ trộm vặt, đâu phải ma vật hạng nặng. Ngay cả chuyện đó cũng không làm nổi sao?” Mina khẽ nhíu mày

“Tao đã nói bao nhiêu lần rồi hả!? Thuần Dưỡng Sư mà đánh nhau thì đếch phải Thuần Dưỡng Sư! Chính vì không có sức chiến đấu nên mới thuần dưỡng thú hoang, để chúng chiến đấu thay! Đó mới là Thuần Dưỡng Sư đích thực!”

Hả? Ngay cả thằng rác rưởi Rain đó còn dám xông vào chiến đấu, vậy mà mày dám viện cớ vớ vẩn thế này hả?” Rin nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ

Ngay cả thằng vô dụng Rain đó, trong chiến đấu cũng dùng chính sức mình để chiến đấu.

Khi đối đầu Tứ Thiên Vương, nó cũng xông lên làm tiền vệ.

Dù sao cũng chẳng giúp được gì nhiều… nhưng vẫn còn hơn không có.

Ấy vậy mà, thằng Mạo Hiểm Giả này…

Lại bảo bản thân không có sức chiến đấu.

Vậy chẳng phải nó còn vô dụng hơn cả Rain sao?

Rin và Mina đồng loạt nhìn hắn như đang nhìn rác rưởi.

…Tuy nhiên, hai người họ không hề nhận ra.

Rằng những gì tên Mạo Hiểm Giả nói mới là sự thật hiển nhiên.

Rằng chính Rain – kẻ vừa là Thuần Dưỡng Sư vừa có thể chiến đấu – mới là kẻ dị thường.

“Thế?”

“H… Hả?”

“Tao hiểu rồi, mày là thằng nhát cáy không có cả dũng khí chiến đấu. Bọn tao thuê phải thứ rác rưởi như mày cũng có phần trách nhiệm. Về mặt chiến đấu, tao có thể nhượng bộ một vạn bước, công nhận lý lẽ của mày. Nhưng…”

“Tại sao mày lại lơ là việc trinh sát xung quanh?” Mina lên tiếng, giọng băng giá

“T… Tao có lơ là đâu…”

Rõ ràng là có. Sự thật là, đến khi bọn trộm vào tầm mắt, mày mới phát hiện ra.”

“Mày là Thuần Dưỡng Sư, đúng không? Vậy thì đáng lẽ phải thuần dưỡng mấy con thú xung quanh rồi cho đi trinh sát chứ?”

“T… Tao có làm mà! Tao thuần dưỡng một con sóc và bảo nó cảnh giới. Nhưng dù sóc có nhanh nhẹn cách mấy, cảnh giới 360 độ là không thể! Bọn trộm đến từ mọi hướng bao vây nên phát hiện muộn là đương nhiên…”

Rin, bực tứ trước lời lẽ của hắn, lại túm chặt cổ áo. Cô ta trợn mắt nhìn hắn với vẻ mặt dữ tợn:

“Hả? Vậy thì thuần dưỡng 10 con, 20 con, cảnh giới toàn bộ hướng là xong! Sao mày không làm vậy đi!?”

“S… Sao ư?… Đương nhiên là không thể rồi! Thuần Dưỡng Sư chỉ có thể điều khiển một con thú thôi!”

Đừng có dối trá! Mày nghĩ cái cớ đó lọt qua được sao?”

“T… Tao không nói dối! Đối tượng thuần dưỡng, về cơ bản, chỉ có thể là một con! Chẳng cần nói 10 con, ngay cả 2 con cùng lúc cũng không thể! Điều đó đúng với mọi Thuần Dưỡng Sư! Điều khiển nhiều con cùng lúc, gánh nặng tăng gấp bội, thần kinh sẽ bị thiêu rụi mất!”

Rin và Mina nhìn nhau. Trên khuôn mặt họ thoáng nét nghi ngờ.

Chuyện như vậy, nghe chưa từng bao giờ.

Trước hết, Rain vẫn luôn điều khiển hàng chục con thú để cảnh giới, trinh sát xung quanh đó thôi?

Việc Rain làm được mà không ai khác làm được, chuyện đó không thể nào!

Do đó, thằng Mạo Hiểm Giả này đang nói dối để bảo vệ bản thân.

Hắn ta đang bịa chuyện để che đậy sự bất tài của mình.

Rin và Mina đưa ra kết luận như vậy.

Rin đẩy mạnh tên Mạo Hiểm Giả.

“Phù… Hóa ra chúng ta vớ phải thứ tệ hại nhất rồi. Không ngờ lại có đứa còn vô dụng hơn cả thằng rác rưởi Rain kia.”

“Đúng vậy. Không ngờ lại gặp phải kẻ ngu ngốc đến thế này.”

“Gừ…”

Tên Mạo Hiểm Giả định cãi lại điều gì đó, nhưng rồi bỏ cuộc. Hắn cảm thấy dù nói gì với hai người này cũng vô ích. Như thể đang đối thoại với một chủng tộc khác ngôn ngữ vậy.

“Giờ phải làm sao? Chúng ta đã bỏ rơi tên thương nhân rồi…”

“À… Thôi kệ đi. Mặc họ. Thật nực cười khi chúng ta, vì một tên thương nhân mà suýt gặp nguy!”

“Vâng… nhưng nếu để vậy, danh tiếng của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng chứ? Riêng tôi thì không sao, nhưng nếu liên lụy đến Rin hay Aggath… thậm chí cả Arios nữa thì…”

“Ừm… Đúng là phiền toái thật.

Rin suy tính.

Nhiệm vụ này là do cô tìm thấy, nhưng người chính thức nhận lại là tên Mạo Hiểm Giả kia.

Rin và đồng bọn là ‘Anh Hùng’, không phải Mạo Hiểm Giả.

Dù tương tự, họ không thể tùy tiện nhận nhiệm vụ như dân mạo hiểm.

Nếu không, thiên hạ sẽ ỷ lại vào Anh Hùng mất.

Để tránh điều đó, một kết ước đã được thiết lập: Chỉ những kẻ có quyền lực và địa vị đủ cao mới được phép thuê Aris và nhóm.

Vì thế, Rin không thể tự nhận nhiệm vụ.

Nên cô mới tìm một Mạo Hiểm Giả tạm được, đẩy nhiệm vụ cho hắn… thế thôi.

Sau một hồi cân nhắc tình thế, Rin lóe lên ý tưởng. Cô bước đến chỗ tên Mạo Hiểm Giả vẫn đang ngồi bệt dưới đất, chĩa cây trượng về phía hắn.

“Ơ? Ơ?”

Trước vẻ mặt hoang mang của kẻ bị đe dọa, Rin lạnh lùng tuyên bố:

“Nhiệm vụ lần này, là mày tự nhận, rồi một mình giải quyết, và kết quả là thất bại… Hiểu chưa? Cứ báo cáo như thế đi.”

“Đúng vậy… Anh hiểu chứ? Tuyệt đối không được nhắc gì đến chúng tôi? Không được nói là chúng tôi cùng nhận nhiệm vụ với anh.” Mina nhanh chóng tiếp lời, nụ cười lạnh băng

Nói cách khác…

Đổ hết trách nhiệm thất bại lên đầu tên Mạo Hiểm Giả, còn bản thân họ hoàn toàn vô can.

Đó là điều Rin đang tính toán.

Đương nhiên, tên Mạo Hiểm Giả phẫn nộ.

“Đ… Đừng có đùa! Bắt tao một mình chịu trận sao?… Nguyên nhân thất bại là do hai người toàn đòi hỏi vô lý kia mà!? Thế mà giờ đổ hết lên đầu tao… Tao không chấp nhận được! Lúc báo cáo, tao sẽ nói hết sự thật về hai người cho mà xem!”

“Hử…?”

Xoẹt! Ánh mắt Rin bỗng sắc lẹm như dao.

“Nếu mày dám giở trò đó… thì chết ở đây luôn đi?

“Cái gì!?”

“Tao cảnh cáo trước: Nếu sau này mày dám lén lút báo cáo, tao cũng giết luôn đấy? Tao sẽ truy đến cùng, vây đến cùng, và chắc chắn giết chết mày.”

“Kh… khốn nạ…”

“Mày chỉ có hai lựa chọn: Nghe lời tao, hoặc chết ngay tại đây. Nào, chọn đi?

Ngọn lửa bùng lên nơi đầu trượng của Rin.

Ngọn lửa lớn dầncháy xèo xèo trước mặt tên Mạo Hiểm Giả.

“T… Tao hiểu rồi! Tao sẽ làm theo ý các người! Tất cả là lỗi của tao! Trách nhiệm thuộc về tao, các người không dính dáng gì! Thế đủ chưa!?”

Ngoan lắm.

“Giờ, cút đi. Đồ vô dụng như mày, nhìn thôi cũng đủ bực mình.

“Híiiiiiiiiiiiiiiiiii!?”

Tên Mạo Hiểm Giả lảo đảo bỏ chạy, suýt ngã dúi dụi mấy lần.

“Ổn chứ? Liệu hắn có lỡ lời không?”

Dọa thế kia rồi thì chắc ổn thôi. Đồ vô dụng thì chẳng làm được trò trống gì.

“… Đúng vậy. Kẻ ngu ngốc thì khả năng có hạn mà.”

“Rốt cuộc, không nên tin vào mấy kẻ tạp nham nhỉ.”

“Vẫn là Arios và Aggath đáng tin cậy nhất. Ngoài hai người ấy ra, không ai đáng mặt.”

“Phù… Mệt chết đi được. Về thôi. Chẳng được xu nào, toàn bị bực dọc, quả là một ngày thảm họa.

"Ừm...”

Rin và Mina không hề hay biết.

Rằng những lời tên Mạo Hiểm Giả nói hoàn toàn chính xác.

Rằng chính họ mới là những kẻ đưa ra yêu cầu bất khả thi.

… Sự thực phũ phàng ấy, phải đến lâu sau hai người mới nhận ra.