“Chết tiệt!”
Giữa một khu rừng rậm rạp, Nhà Anh Hùng Arios bực bội lưỡi.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi bọn họ bắt đầu tấn công “Khu Rừng Lạc Lối”.
Thế nhưng, họ vẫn chưa thể đánh bại được con Boss của hầm ngục.
Nói chính xác hơn thì… họ thậm chí còn chưa thể tiếp cận được con Boss.
Đúng như tên gọi của nó, “Khu Rừng Lạc Lối” là nơi có địa hình rối rắm như mê cung, khiến những Nhà Thám Hiểm tìm cách chinh phục nó bị hoảng loạn và dần trở nên tuyệt vọng trong một vòng lặp tưởng chừng như vô tận.
Người ta thậm chí còn nói rằng nếu liều lĩnh đặt chân vào đây, bạn sẽ không bao giờ thoát ra được và cuối cùng sẽ chết trong đó, để mặc những cái xác mục rữa theo thời gian.
Bình thường, họ sẽ bỏ qua một nơi như thế này, nhưng…
Arios và nhóm của mình có lý do khiến họ không thể làm ngơ trước hầm ngục này, bằng bất cứ giá nào.
Con Boss ở đây được đồn rằng sở hữu một món đồ tên là “Khiên Chân Lý” , trang bị huyền thoại rất hữu dụng và vô cùng cần thiết để chiến đấu với Ma Vương.
Vì thế, họ bắt đầu tiến vào“Khu Rừng Lạc Lối” với hy vọng giành được “Khiên Chân Lý”, nhưng…
“Cái quái gì đang xảy ra với cái khu rừng chết tiệt này vậy!? Dù có tìm ở đâu hay đi hướng nào thì cũng chẳng có đường nào đúng dẫn đến mục tiêu cả! …… Này, ngươi chắc chứ là sẽ có món trang bị huyền thoại ở nơi như thế này!?”
“Chắc chắn rồi, không nghi ngờ gì cả. Ta tình cờ nhận được thông tin đó từ một nguồn rất đáng tin cậy.”
“Chết tiệt, chúng ta đã mắc kẹt trong khu rừng này hơn một tuần rồi mà vẫn chẳng tiến triển gì đáng kể……”
“Haizz…… Ta quá mệt mỏi rồi. Chỉ muốn được ngâm mình thật lâu và thư giãn thôi.”
“Rin, cô không được ích kỷ như thế. Dù sao thì chúng ta cũng đang trên hành trình cao cả để giải cứu thế giới mà.”
“Biết rồi, biết rồi, nhưng mà! Đã hơn một tuần rồi đấy! Mấy người cũng bắt đầu thấy phát ngán lên rồi chứ!?”
“À thì, chuyện đó thì……”
Sự bực bội của Rin là điều Mina hoàn toàn có thể hiểu được.
Bởi vì chính Mina cũng đã quá chán ngán với độ khó vô lý khi xâm nhập “Khu Rừng Lạc Lối” này.
Họ có thể tạo ra chút tiến triển trong việc lập bản đồ nơi này, nhưng nỗ lực đó cuối cùng lại gần như vô dụng.
Theo thời gian, đường đi bên trong hầm ngục sẽ thay đổi, và đích đến của họ sẽ ngày càng xa hơn.
Thế nên họ chẳng thể tiến lên đúng hướng vì chuyện này cứ lặp đi lặp lại mãi, dường như không có hồi kết.
“…… Lúc thế này, có hắn ở đây thì tốt biết mấy.”
“Hắn? Aggath, ngươi đang nói đến ai vậy?”
“Arios, ngươi biết rõ hắn mà. Ta đang nói đến Rein.”
“Tch!”
Nghe vậy, Arios cắn môi, vừa lảng tránh vừa tỏ ra ghét bỏ.
“Với khả năng trinh sát của Rein, chúng ta có thể khám phá từng ngóc ngách của khu rừng này. Từ trên cao, có khi còn tìm được một hoặc hai con đường mới. Đúng là hắn vô dụng trong chiến đấu, nhưng đó đâu phải cách duy nhất để hắn có ích cho chúng ta.”
“Đừng có ngu ngốc như thế nữa! Chúng ta thật sự cần đến sự giúp đỡ của một kẻ thất bại vô dụng như thế sao!? Ta không thể chấp nhận cái trò vớ vẩn đó được!”
“Đúng vậy, ta cũng đồng ý. Ta đã mong chờ ngày tống khứ được tên sâu bọ đó ra khỏi nhóm. Chúng ta chẳng làm gì sai khi trục xuất hắn khỏi Đội Anh Hùng này cả.”
“Phải đấy…… Chúng ta không cần thứ ký sinh như thế trong tổ đội. Tôi hoàn toàn đồng ý với những gì Rin vừa nói.”
“Đúng vậy…… Chúng tôi không hề phản đối quyết định đuổi Rein của cậu. Nhưng chẳng phải thời điểm đưa ra quyết định đó hơi tệ sao?”
“…… Ngh!?”
Arios nghẹn lời.
Trong thâm tâm, cậu ta thừa nhận lời của Aggath là đúng.
Cho dù Arios và những người khác có mạnh đến đâu, thì ở “Khu Rừng Lạc Lối” này sức mạnh đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bởi nếu họ không thể chọn đúng con đường để tới đích và tìm được đường trở về thị trấn, thì toàn bộ sức mạnh ấy cuối cùng cũng vô dụng.
Và người duy nhất có thể khiến cho sức mạnh đó trở nên có ý nghĩa…… chính là Rein.
Rein rõ ràng chẳng có sực mạnh gì to lớn.
Cậu ấy là gánh nặng khi chiến đấu với kẻ địch.
Nhưng cậu lại rất giỏi trong việc hỗ trợ tổ đội bằng năng lực của một Thuần Thú Sư.
Ví dụ, để các loài động vật hoang dã mang vác hành lý và đồ tiếp tế.
Chỉ cần thuần phục được một con gấu hoang hoặc sinh vật tương tự, nó có thể mang theo lượng hàng gấp hàng chục lần so với con người.
Đây là một kỹ năng cực kỳ hữu ích cho các nhà thám hiểm trên đường đi.
Hành lý họ phải tự mang càng ít thì họ càng có thể di chuyển nhanh hơn tới mục tiêu tiếp theo.
Họ cũng có thể tập trung toàn lực chiến đấu mà không phải lo cạn kiệt lương thực và nước uống.
Một mình Rein đã có thể duy trì tuyến tiếp tế cho cả nhóm.
Arios và nhóm của mình đã tống cậu đi mà chẳng hề nhận ra sự thật đơn giản đó.
Giờ đây họ mới bắt đầu hiểu được tầm quan trọng thực sự của Rein…… nhưng Arios vẫn không chịu thừa nhận.
Không, phải nói là cậu ta không muốn thừa nhận.
Ai mà chịu công nhận rằng người mà mình đuổi đi vì cho là vô dụng lại thực sự là một mắt xích quan trọng của nhóm ngay từ đầu?
Arios đã hình thành một thói rất xấu.
Vì luôn được gọi là Anh Hùng và nhận được sự tôn trọng của mọi người, cậu đôi khi lại thiếu đi sự quan tâm đến người khác.
Trường hợp của Rein chỉ là một ví dụ nữa mà thôi.
“Hơn nữa, chẳng phải rất kỳ lạ khi một kẻ rác rưởi như hắn lại hữu ích sao? Nghĩ kỹ thì đúng là kỳ quặc thật!”
Rin cũng giống hệt Arios ở điểm đó.
Một người đã nắm vững hơn một nghìn loại ma pháp, cô được ca tụng là thiên tài từ khi còn nhỏ…… điều này cũng khiến cô trở nên ảo tưởng về bản thân.
Với một thiên tài như cô, việc để tâm tới người bình thường đã là không thể…… huống chi là những kẻ còn kém hơn cả bình thường.
Và tệ nhất là, cô ta thực sự tin vào điều đó.
“Có lẽ là do chúng ta chưa đủ cố gắng. Một tổ đội toàn những thiên tài như chúng ta mà lại không thể vượt qua dungeon này nếu thiếu một kẻ vô dụng như thế thì thật là……”
Mina cũng thuộc dạng người như hai người kia.
Từ nhỏ, cô đã được giáo dục để trở thành đồng đội của Anh Hùng và tin rằng sứ mệnh của mình là giải cứu thế giới.
Không thể chiến đấu đàng hoàng, Rein trong mắt Mina chỉ là kẻ cản đường sứ mệnh cao cả đó.
“Tôi hiểu ý hai người muốn nói. Tôi cũng hiểu ý của Arios. Nhưng…… chẳng lẽ không còn cách nào khác để xử lý chuyện này sao?”
Lời của Aggath nặng nề, như 1 mũi tên xuyên thẳng qua lòng tự trọng của ba người kia.
Suốt một tuần, họ đã cố gắng tấn công và vượt qua “Khu Rừng Lạc Lối”.
Nhưng thay vì đánh bại được Boss của dungeon, họ thậm chí còn không thể tiến sâu được bao nhiêu.
Nếu cứ như vậy, hành trình tiêu diệt Ma Vương của họ sẽ bị mắc kẹt ở đây không biết đến bao giờ.
Và theo một nghĩa nào đó, việc thất bại sẽ bị gắn liền với hình ảnh Rein không còn ở cùng họ.
Đó là điều mà tất cả bọn họ không thể chấp nhận.
Arios đấm mạnh vào thân cây gần đó vì tức giận.
“Chúng ta mượn hắn một lần nữa thì sao? Không phải đưa kẻ vô dụng như hắn về tổ đội, tất nhiên rồi. Chỉ thuê anh ta làm người dẫn đường ở đây thôi. Như vậy là thỏa hiệp nhất rồi, đúng chứ?”
Lời Aggath khiến cả ba người kia im bặt.
“Nhưng, cậu nghĩ hắn sẽ chịu quay lại sao?”
“Đúng đấy…… Nhất là sau khi chúng ta đã thốt ra những lời khó nghe với hắn.”
“Tôi thì không thấy vấn đề gì.”
“…… Ừm?”
Arios đồng tình với lời của Aggath.
“Hắn là một kẻ ngốc tốt bụng. Chỉ cần nói với hắn: ‘Chúng tôi xin lỗi! Không cố ý nói những lời đó đâu’ …… hay bất cứ câu xạo nào tương tự là được. Như vậy là hắn sẽ chịu quay lại thôi. Và khi vượt qua được ‘Khu Rừng Lạc Lối’, chúng ta lại đá hắn đi, thế là xong.”
“Uwah, chời bẩn thiệt đấy♪”
“Thế là Rin? Nghĩa là cô muốn hắn ở lại với chúng ta sao?”
“Không đời nào! Tôi chẳng muốn ở chung đội với cái tên rác rưởi ngu ngốc đó dù chỉ một giây! Nghĩ đến việc hắn quay lại đã thấy ghê rồi, dù chi là lần cuối.”
“Vậy là chúng ta thống nhất rồi?”
“Ừ. Chúng ta sẽ đưa Rein quay lại. Khi làm được rồi thì bắt đầu rời khỏi đây thôi.”
Arios, người nói ra điều đó, hoàn toàn không có chút cảm giác hối hận hay xin lỗi Rein.
Cậu ta chỉ muốn lợi dụng cậu ấy mà thôi.
Đó là tất cả những gì cậu ta nghĩ.
Và thế là, Arios cùng nhóm quay trở lại thành phố Horizon……
Họ không nhận ra rằng mình đã bị chính Rein từ bỏ, dù trước đây họ nghĩ cậu chỉ là một kẻ yếu đuối chỉ biết dựa dẫm vào khả năng của người khác.
Họ chắc cũng chẳng ngờ được rằng Rein đã tìm thấy một người bạn đồng hành thực sự chính là Kanade.