Chúng tôi trở về thành phố và báo cáo lại toàn bộ những gì đã xảy ra cho đến lúc này, đồng thời đánh dấu nhiệm vụ là đã chính thức hoàn thành.
Tuy nhiên, chúng tôi quyết định sẽ không giao Tania cho chính quyền.
Dù cô ấy đã gây ra không ít rắc rối với những trận thách đấu của mình, nhưng bản chất cô không hề có ác ý hay ý định xấu từ đầu.
Nếu bây giờ giao cô ấy cho Công Jội ngay bây giờ, gần như chắc chắn họ sẽ chuyển cô ấy cho quan chức cấp cao của đất nước, và con đường đó sẽ chỉ dẫn tới một kết cục, phải chịu án tù chung thân.
Biết rõ điều đó, tôi cảm thấy khá tội nghiệp cho cô ấy, nên đã khéo léo thêm vài lời nói dối trong bản báo cáo, rằng chúng tôi đã chiến đấu với thủ phạm và bằng cách nào đó đã đuổi hắn đi.
Tất nhiên, Công Hội cũng đâu có ngu ngốc gì, nên chẳng đời nào họ tin ngay một câu chuyện miễn cưỡng như thế.
Hẳn là họ vẫn có nghi ngờ. Liệu thủ phạm thực sự đã biến mất chỉ đơn giản như vậy sao?
Và đúng như dự đoán, họ sẽ cử một đội điều tra riêng tới Cầu Stride để tiến hành xác minh thông tin tôi đã nêu ra.
Nếu kết quả của cuộc điều tra đó cho thấy thủ phạm thật sự đã rời khỏi cây cầu, nhiệm vụ sẽ được chính thức coi là được hoàn thành.
Nhưng cho tới lúc đó, vụ việc vẫn tạm hoãn và chúng tôi sẽ chưa nhận được tiền thưởng ngay.
Chà, cũng chẳng có gì để than phiền, điều đó vốn đã nằm trong dự tính của tôi.
“Thật sự xin lỗi anh vì chuyện này. Không phải tôi nghi ngờ anh đâu, Rein-san, chỉ là… đây là vấn đề nghiêm trọng, nên Công Hội không thể chỉ nghe mỗi lời khai từ anh được…”
Natalie-san vừa nói vừa tỏ ra vô cùng áy náy.
“Không sao đâu, thật đấy. Việc Công Hội muốn tự mình điều tra là điều hoàn toàn dễ hiểu. Nhân tiện, cô có biết cuộc điều tra sẽ mất bao lâu không?”
“Ừm… để tôi xem… Thủ phạm gây rắc rối gần như mỗi ngày, nên nếu phải đoán… chắc chỉ khoảng hai đến ba ngày là cùng? Tôi nghĩ chúng tôi có thể tiến hành khá nhanh. Rein-san sẽ ở lại thị trấn trong thời gian này, phải không?”
“Ừ, trước mắt tôi chưa có ý định đi đâu cả.”
“Vậy thì xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng anh hãy quay lại Công Hội sau khoảng ba ngày nữa. Khi đó, chắc chắn chúng tôi sẽ hoàn tất điều tra và tôi sẽ trao cho anh phần thưởng như đã hứa.”
“Được rồi. Hẹn gặp lại cô sau ba ngày, Natalie-san.”
Chúng tôi định rời khỏi dây thì…
“À, đúng rồi. Nhân tiện…”
Natalie-san bỗng như nhớ ra điều gì.
“Cô gái kia là ai vậy?”
Ừ thì, cũng dễ hiểu thôi. Chúng tôi xuất phát với nhóm hai người, nhưng lại quay về với thêm Tania, nên chẳng có lý do gì để Natalie-san không nhận ra điều đó.
“Ừm… cô gái này là người mà bọn tôi gặp khi đang thực hiện nhiệm vụ. Cô ấy còn tốt bụng giúp đỡ bọn tôi lúc đang ở trong tình thế cực kỳ khó khăn nữa…”
“Ồ, ra vậy. Thế nghĩa là cô gái đây cũng là một mạo hiểm giả à, tiểu thư?”
“Không, tôi hoàn toàn không phải kiểu người đó! Hãy nghe đây và ngạc nhiên đi! Bởi vì ta chính là bá chủ của bầu trời! Là Hồng Long tộc hùng mạnh… MUGUH!?”
“Rồi rồi, vậy thì bọn tôi xin phép rời đi ngay bây giờ nhé!”
“Gặp lại sau nhé~♪!”
“MUGUH!? MUUH!? MUGUUGH!?”
Trong khi cả tôi và Kanade cùng bịt miệng Tania để ngăn cô ấy nói ra sự thật ngay tại đây, cả nhóm vội vàng rời khỏi nơi này.
“Ư… Gì vậy chứ!? Làm cái gì vậy hả!?”
Sau khi đã đi được một quãng cách xa Công Hội, chúng tôi mới thả Tania ra.
Và dĩ nhiên, ngay khi được thả, Tania liền tức giận với cả hai người bọn tôi.
“Nghe này, tôi biết làm vậy đường đột là không hay, tôi thật sự xin lỗi. Nhưng cô đang nghĩ cái gì vậy, lại định để bại lộ thân phận ở nơi đó mà chẳng chút phòng bị hay suy nghĩ nào vậy?”
“… Xin lỗi. Ta chỉ nói thế theo cảm xúc lúc đó thôi.”
“Hóa ra Tania là kiểu người lao đầu vào làm mà chẳng có lấy một kế hoạch nào cả, nya.”
“Tôi không muốn nghe điều đó từ một kẻ vô tư như Mão Linh tộc nhà cô đâu nhé!”
“Cô vừa nói cái gì cơ, nya?”
“Vấn đề của cô là cái quái gì vậy!?”
Hai người họ bắt đầu cãi nhau kịch liệt đến mức tôi gần như có thể thấy tia lửa tóe ra từ ánh mắt của hai người bọn họ.
“Này, hai người! Dù làm gì thì cũng đừng có gây gổ ngay giữa đường chứ!”
“『Nhưng đây là lỗi của cô ta!!』”
Ô kìa, giờ thì hai người lại đồng thanh hoàn hảo với nhau rồi đấy?
Có lẽ hai người họ thật sự hợp nhau hơn tôi tưởng.
“Trước mắt thì, chúng ta kiếm nơi nào đó ăn tối nhé? Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện và chúng khiên tôi đói bụng quá rồi.”
“Ăn tối! Yay, nya~♪!”
“Tất nhiên là cậu trả tiền rồi đúng không?”
Ánh mắt của cả hai cô gái tộc Tối Thượng liền sáng rực khi nghe tới chữ “ăn tối”.
Tôi biết mà, rõ ràng hai người này hợp nhau hơn là họ chịu thừa nhận.
***
“Haguh! Hague! Hague! Amumuh! Amumuh! Gagagagh!”
“Paku, paku, paku! Hamuh, nnnhh!!! …… gokun!”
Cả Kanade và Tania đều ngấu nghiến thức ăn với một tốc độ khủng khiếp.
Tôi tự hỏi liệu thành viên của Chủng tộc Tối Thượng có khác biệt so với người thường ở khoản ăn uống không nữa?
Mà túi tiền của tôi đâu phải không có đáy đâu, nên mong hai cô biết tiết chế giùm tôi cái.
Chỉ khi đĩa được chất thành một chồng cao, dường như cơn đói của họ mới chịu lắng xuống.
“Nyaa~♪ Không thể ăn nổi nữa rồi!”
“Đồ ăn không tệ, không hề tệ chút nào. Món ăn của loài người cũng ra gì và này nọ đấy.”
“Được rồi. Giờ hai người đã no đúng chứ? Tôi muốn bàn chuyện một chút…”
“Được thôi. Cứ hỏi bất cứ điều gì anh thắc mắc. Tôi sẽ cố hết sức trả lời. À, và cảm ơn vì bữa ăn thịnh soạn này.”
Có lẽ do đã ăn no, tâm trạng của Tania bỗng trở nên vui vẻ lạ thường.
“Vậy… về chuyện sắp tới… Tania, cô có thể hứa với bọn tôi là sẽ không tái diễn trò liều lĩnh như vừa rồi nữa không?”